Bởi vì nhớ lại lần gặp mặt tết đầu năm, lúc ra cửa chúc tết vào ngày mùng một, Lục Tác Viễn cảm giác mình có chút không muốn mặc đồ mới. Loại cảm giác này giống như khi còn bé, lễ mừng năm mới được mặc quần áo mới, ngoài mặt nhảy cẫng hoan hô, trong lòng lại lo lắng căng thẳng muốn chết, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ làm dơ quần áo mới thì ngày hôm sau không thể mặc.
Lúc trở về phòng thay quần áo sau khi đã ăn cơm trưa đầu năm, cô soi thoáng qua tấm gương để thử cho mình bộ trang sức trang nhã. Buộc tóc lên, sửa lại tóc, cô nhìn mình trong gương, trong đầu chợt nhớ hai câu thơ hoàn toàn không liên quan nhau — Đối kính thiếp hoa hoàng, nữ vi duyệt kỷ giả dung.
*Đối kính thiếp hoa hoàng: soi gương bôi phấn hoa vàng. Hoa hoàng là phấn trang điểm của phụ nữ ngày xưa. Đây là câu thơ trong bài thơ Mộc Lan thi (bài thơ viết về nàng Mộc Lan thay cha tong quân của Trung Quốc)
*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: người phụ nữ làm đẹp vì để người yêu vui vẻ
Ngượng ngùng cười cười. Cô nghĩ, chẳng lẽ ngữ văn của mình là người gác cổng dạy?
Quán cà phê, sau giữa trưa, ánh nắng lười nhác chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, rơi trên người anh, rọi ra một chiếc bóng nhàn nhạt trên mặt đất.
Hình ảnh an tĩnh như thế, sạch sẽ như thế.
Lúc Lục Tác Viễn đến gần thì phát hiện cà phê của anh cũng còn gần nửa ly, trên bàn có một quyển sách, còn có một tập tranh vừa dày vừa nặng. Góc cô đứng vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi của anh rất rõ nét, từng sợi một, rất đậm rất dài, cảm nhận mãnh liệt giống như là đi ra từ một bức tranh nổi tiếng. Bỗng dưng, cô chợt nhớ tới bức tranh chưa hoàn thành của cô vẽ rất tỉ mỉ.
Khẽ cảm thán một chút, lúc này cô mới phát hiện ra ánh mắt của mình quá không kiêng kỵ. Đối diện với nụ cười lười biếng và thoải mái của anh, cô vội vàng cúi đầu vuốt tóc mái của mình, tránh khỏi ánh mắt nghiên cứu của anh.
"Thật xin lỗi, tôi tới trễ." Cô áy náy cười cười, khôi phục thái độ bình thường.
"Không có." Đậy nắp bút, anh khép sách lại: "Là tôi tới sớm."
"Anh nói có chuyện muốn nhờ tôi giúp, là chuyện gì?" Ngồi xuống, cô đặt túi trên ghế dựa, trực tiếp đi vào chủ đề.
Anh bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười: "Chuyện rất quan trọng, chỉ là không cần gấp gáp như vậy." Đứng dậy, anh ngoắc tay bảo cô: "Đi, chúng ta đến nơi khác nói."
Lục Tác Viễn không ngờ Trình Mặc đưa cô tới nơi gọi là Hậu Hải.
Cho dù quán bar trong ngày đông những vẫn không yên tĩnh. Tiếng đàn phiểu đãng, khắp nơi đều có thể thấy được đồ trang sức cá tính, còn có tốp năm tốp ba không sợ gió lạnh thổi đứng nói chuyện trời đất với khách qua đường. Khắp nơi của Hậu Hải xinh đẹp đều cung cấp tình ái.
Lúc đi qua cửa Tả Ngạn, Lục Tác Viễn không nhịn được hỏi anh: "Chúng ta phải đi quán bar?"
Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3
"Quán bar?" Trình Mặc liếc nhìn quán bar bên cạnh, cười cười: "Tả Ngạn khác với quán bar Hậu Hải, quả thật tương đối đặc sắc, cũng chính là một nơi để đến nghỉ ngơi sau giữa trưa. Chỉ là nó không phải mục đích hôm nay của chúng ta. Lần sau có cơ hội, tôi dẫn em trở lại."
Lục Tác Viễn khe gật đầu, nghĩ thầm, anh lại bắt đầu hứa. Lần đầu tiên là cơm ở học viện chính trị ngoại giao, lần thứ hai là cà phê, hai lần trước còn chưa có thực hiện, lần thứ ba đã tới rồi.
"Còn nhớ lần trước tôi nói với em về nghề xay cà phê không, hôm nay chúng ta đi uống." Đáy lòng đang tính sổ, cô chỉ nghe thấy anh nói thôi.
Sau đó, cô ngây ngẩn cả người.
Cho đến khi lại ngồi xuống một lần nữa, cô vẫn không thể liên hệ nơi này với cà phê, mặc dù nó cho người cảm giác rất tốt. Vật dụng trang trí cổ xưa, mang theo cảm giác lịch sử văn hóa; ghế ngồi bằng mây nghệ thuật rộng rãi thư thái, một khi ngồi xuống liền hoàn toàn hãm sâu, rất dễ chịu, rất thoải mái.
Nếu như nói đây là một phòng trà, cô cảm thấy thích hợp hơn.
Lúc Trình Mặc đi tới, dường như đã nhìn thấu nghi ngờ của cô. Ngồi xuống ghế bên cạnh cô, anh thoải mái dựa người về sau, ngước đầu giới thiệu với cô: "Lúc đầu nơi này chỉ cung cấp các loại nước trà, sau đó bà chủ được gả cho một người chồng ngoại quốc, mỗi ngày 4, 14, 24 hằng tháng cũng sẽ cung cấp cà phê được xay thủ công với số lượng hạn chế."
"Anh đều biết mấy chuyện này sao?" Sau giữa trưa thì phòng trà cũng chẳng có bao nhiêu người, Lục Tác Viễn học bộ dáng của anh, cũng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, trong câu hỏi ít nhiều có chút ngưỡng mộ.
"Vận may tương đối tốt. Hoặc là nói mơ hồ một chút, tôi có duyên với quán nhỏ này nhỉ?" Lúc anh nói chuyện thì hơi nhắm mắt lại, cả khuôn mặt mang theo nụ cười thản nhiên, ngâm trong anh mặt trời chiếu nghiêng xuống cửa sổ ở mái nhà.
Hình ảnh như vậy dường như không khác lúc lần đầu tiên cô gặp anh. Khi đó cô chưa có từng nghĩ tới vài tháng sau bọn họ có thể cà phê uống chung, dĩ nhiên cô càng không nghĩ đến mình sẽ thích người bên cạnh.
Cà phê không có thêm đường, không có thêm sữa, nhưng lại rất thơm, mùi thơm cà phê chính gốc làm cho người ta có kích động không rời ra được.
Lục Tác Viễn tò mò cùng mong đợi nếm thử một miếng, thoáng chốc, khoang miệng cùng đáy lòng đều có một cảm nhận —— đắng!
"Tôi vẫn cảm thấy cà phê đắng cũng không phải người nào cũng có thể uống quen. Mặc dù nó rất thơm nhưng lại rất đắng. Quả thật, rất nhiều thứ cũng phải cần ngẫm kỹ lại, thời gian lâu dài tự nhiên có thể phát hiện điểm tuyệt vời, kết quả tất nhiên quan trọng, nhưng quá trình hưởng thụ lại không thể thiếu."
Lục Tác Viễn nghe, cảm thấy mặc dù anh nói chuyện uống cà phê đắng mà dường như nói một câu đầy ẩn ý.
Chịu không được vị đắng trong miệng nên cô vội vàng cho thêm đường, cho thêm sữa.
Cà phê uống một nửa, dĩ nhiên đề tài trở về chuyện cần nhờ.
"Tiết mục “Nghệ thuật” cua tôi là một trong những tiết mục được chọn dự thi, em cũng biết phải không?" Trình Mặc đặt ly cà phê lên bàn, đưa sổ ghi chép công việc mang theo người cho cô: "Sau đó lúc bốc thăm đề tài thì tôi bốc được đề tài này."
Lục Tác Viễn nhận lấy sổ, hình như nhiều tờ hơn lúc trước cô lật xem rất nhiều. Theo tay anh chỉ, cô phát hiện đối tượng anh phỏng vấn đầu tiên là một bậc thầy quốc hoạ.
Khó trách lúc nãy anh xem sách về lĩnh vực quốc hoạ.
"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Ánh mắt của cô quét qua tất cả trình tự dự thi được bốc thăm ở vòng thứ nhất, chợt cười hỏi bổ sung một câu: "Anh sẽ không sợ tôi tiết lộ những trình tự này ra ngoài trước sao?"
Anh chỉ vào cà phê cùng bánh ngọt: "Cho nên tôi đã bắt đầu hối lộ em." Anh nhìn cô, cười nhẹ như mây trôi.
Cô chỉ đành phải hé môi khẽ cười.
Người lập ra kế hoạch như Trình Mặc sẽ cần cô trợ giúp sao?
Thật ra thì vừa bắt đầu, Lục Tác Viễn không quá tin tưởng. Dù sao, những chương trình của anh đều là danh nhân quốc tế, nhân tài kiệt xuất của các ngành sản xuất trên toàn cầu, nhân vật dẫn đầu nền kinh tế thế giới. Những sự kiện lớn đó anh đều có thể thành thạo, vậy còn có thể không giải quyết được phỏng vấn nghệ thuật nho nhỏ sao.
Cô không tin.
Nhưng rất nhanh thì cô đã bị thuyết phục. Ngoại trừ câu châm ngôn “cách hành như cách sơn" làm luận cứ, anh còn lấy tài liệu mà anh chuẩn bị lần phỏng vấn họa sĩ người Nga ra. Một hai giờ phỏng vấn mà anh làm bài tập hai tháng.
*Cách hành như cách sơn: cách nghề như cách núi, ý chỉ không phải người trong nghề sẽ không nắm rõ nghề đó
"Bình thường các anh làm một tiết mục cũng không cần chuẩn bị lâu như vậy chứ?" Cô rõ ràng đã bị thuyết phục mà vẫn hỏi.
"Đó là bởi vì mỗi một tiết mục được làm đều do một tập thể hăng hái chuẩn bị. Hơn nữa, tùy thuộc nội dung cũng như phương hướng bình thường mọi người chuyên tấn công, ít nhiều cũng có tích lũy thêm chuyên ngành cùng kinh nghiệm lắng đọng. Mà lần này là một người một chiến trường, lĩnh vực mới tinh, đề tài xa lạ."
Nghe anh nói câu sau cùng, không biết sao trong đầu của cô nhớ đến một hình ảnh “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn”.
*Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn - Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn: Nước sông Dịch Thuỷ lạnh ghê - Tráng sĩ ra đi, chẳng hẹn ngày về. Đây là hai câu thở của Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly (bạn của Kinh Kha) lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính (Tần Thủy Hoàng sau này). Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
"Vậy tôi có thể giúp anh điều gì đây?" Coi như là cô chính thức đồng ý giúp một tay.
"Bù lại cho tôi một vài căn bản nền móng lý thuyết hội họa, phái vễ quốc hoạ, nhân vật tiêu biểu, tác phẩm tiêu biểu, tôi cũng có vài hiểu biết cơ bản, còn nữa, trước mắt cũng biết đại khái vài tác phẩm giá trị bán đấu giá trên thị trường."
Lục Tác Viễn nghe anh nói thì không khỏi khẽ nhếch miệng "a một tiếng: "Tôi có cảm giác dường như đã không giúp đỡ được gì rồi."
Trình Mặc nhìn cô như có điều suy nghĩ: "Nhưng tôi cũng không hiểu rõ kỷ thuật hội họa, hoặc là nói không hiểu đánh giá thế nào."
"Cái đó. . . Thật ra thì mặc dù tôi tập vẽ lâu như vậy rồi, nhưng anh thật sự muốn tôi nói ra vài nguyên tắc bình phẩm tranh thì sợ rằng thật sự đúng là khó khăn." Lục Tác Viễn nghiêng đầu, sắc mặt có chút khó khăn, hắng giọng, rất nhanh lại bổ sung: "Chỉ là một chút kỷ xảo vẽ tranh quốc hoạ thì tôi vẫn nắm rõ, nếu như anh muốn biết, tôi nhất định biết gì đều nói hết không giấu diếm."
"Đầu tháng ba bắt đầu ghi hình, nếu như mà tôi muốn có thể nắm chắc kỷ xảo hội họa trong thời gian ngắn nhất, em có đề nghị gì tốt không?" Anh đặt vấn đề cho cô.
Lục Tác Viễn nhìn xa xăm, hai tay chống cằm suy nghĩ kỹ một hồi: "Thật ra tôi có thể chuẩn bị cho anh ít tư liệu thực tế giúp anh hiểu rõ những kỹ xảo này, nhưng mà không cảm thấy anh và bậc thầy quốc hoạ, hai người không ngừng nói về kỷ xảo, nói về việc bình phẩm tranh là quá rời xa người xem rồi sao?" Lúc nói chuyện, cô hơi nhướng mày, dường như có cảm giác không ổn: "Anh nghĩ đi, đa số xem tiết mục đều là người bình thường không hiểu hội họa, các anh trò chuyện càng chuyên nghiệp thì mọi người xem càng mất hứng."
Lúc nói xong, cô thấy ánh mắt tán thưởng của Trình Mặc. Mà nụ cười trên mặt anh làm cho cô cảm thấy trước đó chưa từng đẹp như vậy, dường như cô là nói lời tâm tình động lòng người, ấm áp đâm thẳng vào đáy lòng của anh.
"Cho nên, dạy tôi vẽ tranh thì thế nào?"
Giọng nói của anh giống như là cố ý thay đổi, hơi thấp, lại tràn đầy vui vẻ, giống như là suối nước mát mẻ ngọt ngào, hài hòa chảy về phương xa.
Lục Tác Viễn liếc nhìn xa xa, trên mặt băng Hậu Hải đang có rất nhiều người vui thích trượt băng.
Tác giả có lời muốn nói:Một ngày sau này, Lục Tác Viễn bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện xem mắt.
Cô hỏi Trình Mặc: "Ngày đó anh có biết phải đi xem mắt không?"
Trình Mặc cười: "Biết. . . Chỉ là, ngày đó anh chủ yếu là đi gặp bậc thầy Tô của chúng ta. . . Vì phải lưu lại ấn tượng tốt."
Bởi vì nhớ lại lần gặp mặt tết đầu năm, lúc ra cửa chúc tết vào ngày mùng một, Lục Tác Viễn cảm giác mình có chút không muốn mặc đồ mới. Loại cảm giác này giống như khi còn bé, lễ mừng năm mới được mặc quần áo mới, ngoài mặt nhảy cẫng hoan hô, trong lòng lại lo lắng căng thẳng muốn chết, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ làm dơ quần áo mới thì ngày hôm sau không thể mặc.
Lúc trở về phòng thay quần áo sau khi đã ăn cơm trưa đầu năm, cô soi thoáng qua tấm gương để thử cho mình bộ trang sức trang nhã. Buộc tóc lên, sửa lại tóc, cô nhìn mình trong gương, trong đầu chợt nhớ hai câu thơ hoàn toàn không liên quan nhau — Đối kính thiếp hoa hoàng, nữ vi duyệt kỷ giả dung.
Đối kính thiếp hoa hoàng: soi gương bôi phấn hoa vàng. Hoa hoàng là phấn trang điểm của phụ nữ ngày xưa. Đây là câu thơ trong bài thơ Mộc Lan thi (bài thơ viết về nàng Mộc Lan thay cha tong quân của Trung Quốc)
Nữ vi duyệt kỷ giả dung: người phụ nữ làm đẹp vì để người yêu vui vẻ
Ngượng ngùng cười cười. Cô nghĩ, chẳng lẽ ngữ văn của mình là người gác cổng dạy?
Quán cà phê, sau giữa trưa, ánh nắng lười nhác chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, rơi trên người anh, rọi ra một chiếc bóng nhàn nhạt trên mặt đất.
Hình ảnh an tĩnh như thế, sạch sẽ như thế.
Lúc Lục Tác Viễn đến gần thì phát hiện cà phê của anh cũng còn gần nửa ly, trên bàn có một quyển sách, còn có một tập tranh vừa dày vừa nặng. Góc cô đứng vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi của anh rất rõ nét, từng sợi một, rất đậm rất dài, cảm nhận mãnh liệt giống như là đi ra từ một bức tranh nổi tiếng. Bỗng dưng, cô chợt nhớ tới bức tranh chưa hoàn thành của cô vẽ rất tỉ mỉ.
Khẽ cảm thán một chút, lúc này cô mới phát hiện ra ánh mắt của mình quá không kiêng kỵ. Đối diện với nụ cười lười biếng và thoải mái của anh, cô vội vàng cúi đầu vuốt tóc mái của mình, tránh khỏi ánh mắt nghiên cứu của anh.
"Thật xin lỗi, tôi tới trễ." Cô áy náy cười cười, khôi phục thái độ bình thường.
"Không có." Đậy nắp bút, anh khép sách lại: "Là tôi tới sớm."
"Anh nói có chuyện muốn nhờ tôi giúp, là chuyện gì?" Ngồi xuống, cô đặt túi trên ghế dựa, trực tiếp đi vào chủ đề.
Anh bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười: "Chuyện rất quan trọng, chỉ là không cần gấp gáp như vậy." Đứng dậy, anh ngoắc tay bảo cô: "Đi, chúng ta đến nơi khác nói."
Lục Tác Viễn không ngờ Trình Mặc đưa cô tới nơi gọi là Hậu Hải.
Cho dù quán bar trong ngày đông những vẫn không yên tĩnh. Tiếng đàn phiểu đãng, khắp nơi đều có thể thấy được đồ trang sức cá tính, còn có tốp năm tốp ba không sợ gió lạnh thổi đứng nói chuyện trời đất với khách qua đường. Khắp nơi của Hậu Hải xinh đẹp đều cung cấp tình ái.
Lúc đi qua cửa Tả Ngạn, Lục Tác Viễn không nhịn được hỏi anh: "Chúng ta phải đi quán bar?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì nhớ lại lần gặp mặt tết đầu năm, lúc ra cửa chúc tết vào ngày mùng một, Lục Tác Viễn cảm giác mình có chút không muốn mặc đồ mới. Loại cảm giác này giống như khi còn bé, lễ mừng năm mới được mặc quần áo mới, ngoài mặt nhảy cẫng hoan hô, trong lòng lại lo lắng căng thẳng muốn chết, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ làm dơ quần áo mới thì ngày hôm sau không thể mặc.
Lúc trở về phòng thay quần áo sau khi đã ăn cơm trưa đầu năm, cô soi thoáng qua tấm gương để thử cho mình bộ trang sức trang nhã. Buộc tóc lên, sửa lại tóc, cô nhìn mình trong gương, trong đầu chợt nhớ hai câu thơ hoàn toàn không liên quan nhau — Đối kính thiếp hoa hoàng, nữ vi duyệt kỷ giả dung.
*Đối kính thiếp hoa hoàng: soi gương bôi phấn hoa vàng. Hoa hoàng là phấn trang điểm của phụ nữ ngày xưa. Đây là câu thơ trong bài thơ Mộc Lan thi (bài thơ viết về nàng Mộc Lan thay cha tong quân của Trung Quốc)
*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: người phụ nữ làm đẹp vì để người yêu vui vẻ
Ngượng ngùng cười cười. Cô nghĩ, chẳng lẽ ngữ văn của mình là người gác cổng dạy?
Quán cà phê, sau giữa trưa, ánh nắng lười nhác chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, rơi trên người anh, rọi ra một chiếc bóng nhàn nhạt trên mặt đất.
Hình ảnh an tĩnh như thế, sạch sẽ như thế.
Lúc Lục Tác Viễn đến gần thì phát hiện cà phê của anh cũng còn gần nửa ly, trên bàn có một quyển sách, còn có một tập tranh vừa dày vừa nặng. Góc cô đứng vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi của anh rất rõ nét, từng sợi một, rất đậm rất dài, cảm nhận mãnh liệt giống như là đi ra từ một bức tranh nổi tiếng. Bỗng dưng, cô chợt nhớ tới bức tranh chưa hoàn thành của cô vẽ rất tỉ mỉ.
Khẽ cảm thán một chút, lúc này cô mới phát hiện ra ánh mắt của mình quá không kiêng kỵ. Đối diện với nụ cười lười biếng và thoải mái của anh, cô vội vàng cúi đầu vuốt tóc mái của mình, tránh khỏi ánh mắt nghiên cứu của anh.
"Thật xin lỗi, tôi tới trễ." Cô áy náy cười cười, khôi phục thái độ bình thường.
"Không có." Đậy nắp bút, anh khép sách lại: "Là tôi tới sớm."
"Anh nói có chuyện muốn nhờ tôi giúp, là chuyện gì?" Ngồi xuống, cô đặt túi trên ghế dựa, trực tiếp đi vào chủ đề.
Anh bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười: "Chuyện rất quan trọng, chỉ là không cần gấp gáp như vậy." Đứng dậy, anh ngoắc tay bảo cô: "Đi, chúng ta đến nơi khác nói."
Lục Tác Viễn không ngờ Trình Mặc đưa cô tới nơi gọi là Hậu Hải.
Cho dù quán bar trong ngày đông những vẫn không yên tĩnh. Tiếng đàn phiểu đãng, khắp nơi đều có thể thấy được đồ trang sức cá tính, còn có tốp năm tốp ba không sợ gió lạnh thổi đứng nói chuyện trời đất với khách qua đường. Khắp nơi của Hậu Hải xinh đẹp đều cung cấp tình ái.
Lúc đi qua cửa Tả Ngạn, Lục Tác Viễn không nhịn được hỏi anh: "Chúng ta phải đi quán bar?"
Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3
"Quán bar?" Trình Mặc liếc nhìn quán bar bên cạnh, cười cười: "Tả Ngạn khác với quán bar Hậu Hải, quả thật tương đối đặc sắc, cũng chính là một nơi để đến nghỉ ngơi sau giữa trưa. Chỉ là nó không phải mục đích hôm nay của chúng ta. Lần sau có cơ hội, tôi dẫn em trở lại."
Lục Tác Viễn khe gật đầu, nghĩ thầm, anh lại bắt đầu hứa. Lần đầu tiên là cơm ở học viện chính trị ngoại giao, lần thứ hai là cà phê, hai lần trước còn chưa có thực hiện, lần thứ ba đã tới rồi.
"Còn nhớ lần trước tôi nói với em về nghề xay cà phê không, hôm nay chúng ta đi uống." Đáy lòng đang tính sổ, cô chỉ nghe thấy anh nói thôi.
Sau đó, cô ngây ngẩn cả người.
Cho đến khi lại ngồi xuống một lần nữa, cô vẫn không thể liên hệ nơi này với cà phê, mặc dù nó cho người cảm giác rất tốt. Vật dụng trang trí cổ xưa, mang theo cảm giác lịch sử văn hóa; ghế ngồi bằng mây nghệ thuật rộng rãi thư thái, một khi ngồi xuống liền hoàn toàn hãm sâu, rất dễ chịu, rất thoải mái.
Nếu như nói đây là một phòng trà, cô cảm thấy thích hợp hơn.
Lúc Trình Mặc đi tới, dường như đã nhìn thấu nghi ngờ của cô. Ngồi xuống ghế bên cạnh cô, anh thoải mái dựa người về sau, ngước đầu giới thiệu với cô: "Lúc đầu nơi này chỉ cung cấp các loại nước trà, sau đó bà chủ được gả cho một người chồng ngoại quốc, mỗi ngày 4, 14, 24 hằng tháng cũng sẽ cung cấp cà phê được xay thủ công với số lượng hạn chế."
"Anh đều biết mấy chuyện này sao?" Sau giữa trưa thì phòng trà cũng chẳng có bao nhiêu người, Lục Tác Viễn học bộ dáng của anh, cũng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, trong câu hỏi ít nhiều có chút ngưỡng mộ.
"Vận may tương đối tốt. Hoặc là nói mơ hồ một chút, tôi có duyên với quán nhỏ này nhỉ?" Lúc anh nói chuyện thì hơi nhắm mắt lại, cả khuôn mặt mang theo nụ cười thản nhiên, ngâm trong anh mặt trời chiếu nghiêng xuống cửa sổ ở mái nhà.
Hình ảnh như vậy dường như không khác lúc lần đầu tiên cô gặp anh. Khi đó cô chưa có từng nghĩ tới vài tháng sau bọn họ có thể cà phê uống chung, dĩ nhiên cô càng không nghĩ đến mình sẽ thích người bên cạnh.
Cà phê không có thêm đường, không có thêm sữa, nhưng lại rất thơm, mùi thơm cà phê chính gốc làm cho người ta có kích động không rời ra được.
Lục Tác Viễn tò mò cùng mong đợi nếm thử một miếng, thoáng chốc, khoang miệng cùng đáy lòng đều có một cảm nhận —— đắng!
"Tôi vẫn cảm thấy cà phê đắng cũng không phải người nào cũng có thể uống quen. Mặc dù nó rất thơm nhưng lại rất đắng. Quả thật, rất nhiều thứ cũng phải cần ngẫm kỹ lại, thời gian lâu dài tự nhiên có thể phát hiện điểm tuyệt vời, kết quả tất nhiên quan trọng, nhưng quá trình hưởng thụ lại không thể thiếu."
Lục Tác Viễn nghe, cảm thấy mặc dù anh nói chuyện uống cà phê đắng mà dường như nói một câu đầy ẩn ý.
Chịu không được vị đắng trong miệng nên cô vội vàng cho thêm đường, cho thêm sữa.
Cà phê uống một nửa, dĩ nhiên đề tài trở về chuyện cần nhờ.
"Tiết mục “Nghệ thuật” cua tôi là một trong những tiết mục được chọn dự thi, em cũng biết phải không?" Trình Mặc đặt ly cà phê lên bàn, đưa sổ ghi chép công việc mang theo người cho cô: "Sau đó lúc bốc thăm đề tài thì tôi bốc được đề tài này."
Lục Tác Viễn nhận lấy sổ, hình như nhiều tờ hơn lúc trước cô lật xem rất nhiều. Theo tay anh chỉ, cô phát hiện đối tượng anh phỏng vấn đầu tiên là một bậc thầy quốc hoạ.
Khó trách lúc nãy anh xem sách về lĩnh vực quốc hoạ.
"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Ánh mắt của cô quét qua tất cả trình tự dự thi được bốc thăm ở vòng thứ nhất, chợt cười hỏi bổ sung một câu: "Anh sẽ không sợ tôi tiết lộ những trình tự này ra ngoài trước sao?"
Anh chỉ vào cà phê cùng bánh ngọt: "Cho nên tôi đã bắt đầu hối lộ em." Anh nhìn cô, cười nhẹ như mây trôi.
Cô chỉ đành phải hé môi khẽ cười.
Người lập ra kế hoạch như Trình Mặc sẽ cần cô trợ giúp sao?
Thật ra thì vừa bắt đầu, Lục Tác Viễn không quá tin tưởng. Dù sao, những chương trình của anh đều là danh nhân quốc tế, nhân tài kiệt xuất của các ngành sản xuất trên toàn cầu, nhân vật dẫn đầu nền kinh tế thế giới. Những sự kiện lớn đó anh đều có thể thành thạo, vậy còn có thể không giải quyết được phỏng vấn nghệ thuật nho nhỏ sao.
Cô không tin.
Nhưng rất nhanh thì cô đã bị thuyết phục. Ngoại trừ câu châm ngôn “cách hành như cách sơn" làm luận cứ, anh còn lấy tài liệu mà anh chuẩn bị lần phỏng vấn họa sĩ người Nga ra. Một hai giờ phỏng vấn mà anh làm bài tập hai tháng.
*Cách hành như cách sơn: cách nghề như cách núi, ý chỉ không phải người trong nghề sẽ không nắm rõ nghề đó
"Bình thường các anh làm một tiết mục cũng không cần chuẩn bị lâu như vậy chứ?" Cô rõ ràng đã bị thuyết phục mà vẫn hỏi.
"Đó là bởi vì mỗi một tiết mục được làm đều do một tập thể hăng hái chuẩn bị. Hơn nữa, tùy thuộc nội dung cũng như phương hướng bình thường mọi người chuyên tấn công, ít nhiều cũng có tích lũy thêm chuyên ngành cùng kinh nghiệm lắng đọng. Mà lần này là một người một chiến trường, lĩnh vực mới tinh, đề tài xa lạ."
Nghe anh nói câu sau cùng, không biết sao trong đầu của cô nhớ đến một hình ảnh “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn”.
*Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn - Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn: Nước sông Dịch Thuỷ lạnh ghê - Tráng sĩ ra đi, chẳng hẹn ngày về. Đây là hai câu thở của Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly (bạn của Kinh Kha) lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính (Tần Thủy Hoàng sau này). Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
"Vậy tôi có thể giúp anh điều gì đây?" Coi như là cô chính thức đồng ý giúp một tay.
"Bù lại cho tôi một vài căn bản nền móng lý thuyết hội họa, phái vễ quốc hoạ, nhân vật tiêu biểu, tác phẩm tiêu biểu, tôi cũng có vài hiểu biết cơ bản, còn nữa, trước mắt cũng biết đại khái vài tác phẩm giá trị bán đấu giá trên thị trường."
Lục Tác Viễn nghe anh nói thì không khỏi khẽ nhếch miệng "a một tiếng: "Tôi có cảm giác dường như đã không giúp đỡ được gì rồi."
Trình Mặc nhìn cô như có điều suy nghĩ: "Nhưng tôi cũng không hiểu rõ kỷ thuật hội họa, hoặc là nói không hiểu đánh giá thế nào."
"Cái đó. . . Thật ra thì mặc dù tôi tập vẽ lâu như vậy rồi, nhưng anh thật sự muốn tôi nói ra vài nguyên tắc bình phẩm tranh thì sợ rằng thật sự đúng là khó khăn." Lục Tác Viễn nghiêng đầu, sắc mặt có chút khó khăn, hắng giọng, rất nhanh lại bổ sung: "Chỉ là một chút kỷ xảo vẽ tranh quốc hoạ thì tôi vẫn nắm rõ, nếu như anh muốn biết, tôi nhất định biết gì đều nói hết không giấu diếm."
"Đầu tháng ba bắt đầu ghi hình, nếu như mà tôi muốn có thể nắm chắc kỷ xảo hội họa trong thời gian ngắn nhất, em có đề nghị gì tốt không?" Anh đặt vấn đề cho cô.
Lục Tác Viễn nhìn xa xăm, hai tay chống cằm suy nghĩ kỹ một hồi: "Thật ra tôi có thể chuẩn bị cho anh ít tư liệu thực tế giúp anh hiểu rõ những kỹ xảo này, nhưng mà không cảm thấy anh và bậc thầy quốc hoạ, hai người không ngừng nói về kỷ xảo, nói về việc bình phẩm tranh là quá rời xa người xem rồi sao?" Lúc nói chuyện, cô hơi nhướng mày, dường như có cảm giác không ổn: "Anh nghĩ đi, đa số xem tiết mục đều là người bình thường không hiểu hội họa, các anh trò chuyện càng chuyên nghiệp thì mọi người xem càng mất hứng."
Lúc nói xong, cô thấy ánh mắt tán thưởng của Trình Mặc. Mà nụ cười trên mặt anh làm cho cô cảm thấy trước đó chưa từng đẹp như vậy, dường như cô là nói lời tâm tình động lòng người, ấm áp đâm thẳng vào đáy lòng của anh.
"Cho nên, dạy tôi vẽ tranh thì thế nào?"
Giọng nói của anh giống như là cố ý thay đổi, hơi thấp, lại tràn đầy vui vẻ, giống như là suối nước mát mẻ ngọt ngào, hài hòa chảy về phương xa.
Lục Tác Viễn liếc nhìn xa xa, trên mặt băng Hậu Hải đang có rất nhiều người vui thích trượt băng.
Tác giả có lời muốn nói:Một ngày sau này, Lục Tác Viễn bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện xem mắt.
Cô hỏi Trình Mặc: "Ngày đó anh có biết phải đi xem mắt không?"
Trình Mặc cười: "Biết. . . Chỉ là, ngày đó anh chủ yếu là đi gặp bậc thầy Tô của chúng ta. . . Vì phải lưu lại ấn tượng tốt."