Ống kính màn ảnh theo Trình Mặc lửng thững đi ra, vẫn bám theo khi anh đứng lại ở giữa sân khấu, cuối cùng, như ngừng lại trên khuôn mặt tuấn tú đang cười của anh. Sau đó thay đổi, lại là hai người Ngụy Lễ và Lận Mẫn.
Ngụy Lễ cười hỏi Lận Mẫn: "Chúng ta có tổng cộng mười hai thí sinh dự thi, vị trước mắt này là người cuối cùng, nói một cách khác, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ tiến hành phân đoạn khác rồi. . ."
"Cho nên?" Lận Mẫn nghiêng đầu cười, rất ăn ý hỏi ngược lại.
"Cho nên, trước khi chúng ta tiến vào phần mới có phải chúng ta nên để cho mọi người có giải lao một chút, giải trí nhỉ? Phải biết rằng, hôm nay, những người ra sân đều là MC tinh nhuệ, ngoại trừ ăn nói khéo léo cũng đều có thể nhảy. . ."
"Không phải anh muốn để những MC ôn tồn nho nhã của chúng ta lên nhảy múa chứ?" Lận Mẫn khẽ lắc đầu, cảm thấy đề nghị này của anh ấy không đáng tin: "Nếu như anh thực sự chuẩn bị đánh bất ngờ như vậy, tôi đoán thí sinh trước mặt cũng có ý kiến, anh đang khiến mọi người nghi ngờ là lấy việc công trả thù riêng nhé, tại sao bọn họ chỉ cho động miệng, đến vị cuối cùng này phải động cả tay chân rồi chứ?"
Hiển nhiên, đây là một câu nói mát.
*nói mát: cố tình nói ngược lại với ý của mình
Hiển nhiên, lời này là một câu hai nghĩa rồi.
Động tay chân, thật là câu giàu hàm ý. Người xem dưới sân khấu, sau khi phản ứng, tiếng cười, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Trước đó chỉ là nói chuyện trả lời, MC dự thi cùng người dẫn chương trình đấu trí cũng đã rất đáng xem rồi, bây giờ rõ ràng khó khăn thăng cấp, đương nhiên mọi người cũng mỏi mắt mong chờ.
"Chuyện này người trong cuộc còn chưa lên tiếng cơ mà? Lận Mẫn à, cô đừng sốt ruột." Ngụy Lễ đến gần Trình Mặc: "MC Trình, cậu thấy như thế nào, cơ hội biểu diễn này cậu sẽ nắm lấy hay bỏ qua?"
Vừa ra trận đã bỏ cuộc hiển nhiên không phải là một chuyện tốt. Huống chi chủ động nói bỏ cuộc, hình như cũng là một chuyện không có mặt mũi, nhưng nếu thật sự phải nhảy, hôm nay anh mặc một bộ âu phục thẳng thớm, hình như cũng không có nhiều không gian để anh thể hiện.
Cô ngồi nhìn không chớp mắt trước TV, không khỏi lo lắng thay anh.
Sau ba giây dừng lại, anh bình tĩnh như thường, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười. "Thật ra thì, tôi hát cũng khá ổn." Anh hơi trầm ngâm, lại nói: "Hoạt ngôn và biết nhảy có thể gọi là năng khiếu thì có thể nói biết hát cũng nên được tính phải không?"
Hai người dẫn chương trình còn chưa kịp phản ứng, tiếng hát rõ ràng đã vang lên trên sân khấu . . .
Diệp Mạnh Trúc láu lỉnh nháy mắt với Vân Trung Quân: "Quả nhiên bị cậu nói trúng, đây đúng là người vừa mở miệng đã nói hai thứ tiếng. Giai điệu này, nhịp điệu rất quen, là gì nhỉ. . . Viễn Viễn, cậu biết không?"
Cô lắc đầu, cười, nhìn Vân Trung Quân: "Chắc là cậu biết phải không?"
"Các cậu không biết, đây là bài "Trên đường đời có em" bản tiếng Anh." Giọng nói vẫn kiêu ngạo như trước.
"Dừng lại! Cậu biết, khá lắm!" Diệp Mạnh Trúc liếc cậu ta một cái, hình như rốt cuộc cũng không chịu được việc cậu ta tự cao tự đại, cố ý kéo dài giọng điệu nói chuyện.
". . ."
Khi nhân viên thông báo bọn họ chuẩn bị vào sân khấu thì bên trong phòng đang rất yên tĩnh thưởng thức ca khúc, sau đó rất nhanh, một tràng đấu võ mồm lại diễn ra.
Nguyên nhân gây ra vẫn là bài hát tiếng Anh kia, bởi vì Trình Mặc hát dễ nghe, trong lúc Diệp Mạnh Trúc lắng nghe say mê, không nhịn được mà hỏi nhân viên xem Trình Mặc có dùng tiếng Pháp không.
"Chắc là có."
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Diệp Mạnh Trúc không hiểu, hỏi: "Này, sao lại không hát bằng tiếng Pháp nhỉ, không phải nói tiếng Pháp là ngôn ngữ êm tai nhất sao, như vậy sẽ khiến sân khấu thêm rung động cơ mà?"
Cô ấy cũng chỉ tuỳ tiện nói như thế, ai ngờ Vân Trung Quân bên cạnh lại nảy ra sáng kiến.
"Tiếng Pháp?" Cậu ta hừ một tiếng, nói: " Uyên thâm quá, ít người hiểu lại thành không có ý nghĩa, cô cũng làm nghệ thuật mà chuyện này cũng không hiểu. Tiếng Pháp thì sẽ có mấy người nghe hiểu? Anh ta hát bằng tiếng Pháp thì cô hiểu được không?"
"Ngoại trừ tiếng Trung, tôi đều nghe không hiểu, chỉ là, cậu cũng không hiểu giống tôi thôi. . . Giả bộ ì chứ!"
"Cô. . ."
"Đừng tưởng rằng chỉ cậu biết tra tư liệu của người khác, tôi cũng điều tra hồ sơ cá nhân của cậu, cậu em Vân Trung Hạc!"
* Vân Trung Hạc: một thành viên trong Tứ Đại Ác Nhân trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, là một tên dâm tặc khét tiếng.
"Có cô là em gái Diệp Nhị Nương ấy!"
*Diệp Nhị Nương: cũng là một nhân vật trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, là một người xấu xa độc ác vô cùng.
". . ."
Tiếng tranh cãi bên tai vang mãi cho đến khi chuẩn bị lên sân khấu mới hơi nhỏ xuống. Từ cửa chính của sân khấu, tiếng của người dẫn chương trình lại vang lên rõ ràng.
"Trước khi giới thiệu ba vị giám khảo thần bí mới, trước hết chúng ta hãy thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật của họ . . . Tấm ảnh đầu tiên trên màn ảnh . . . Đúng, tại hiện trường có người nhận ra, là "Lan Đình tập tự" của Vương Hy Chi, ái này dĩ nhiên không phải bút tích thật."
*Lan Đình tập tự" là tác phẩm thể hiện tài năngcủa Vương Hy Chi. Mùa hè năm 355, ông cùng một số nhà văn, nhà thơ tụ tập ở núi Cối Kê tại Lan Đình tránh nắng, cùng nhau uống rượu và làm thơ. Khi đó Vương Hi Chi cao hứng, lấy bút lông chuột viết lên giấy lụa, đó chính là tác phẩm Lan Đình.
Dưới sân khấu vang lên những tiếng xôn xao.
"Mà là xuất thân từ vị giám khảo thần bí đầu tiên của chúng ta hôm nay, đạt huy chương vàng cuộc tranh tài thư hoạ quốc tế lần thứ nhất, liên tục trong ba năm vô địch thư hoạ của thanh thiếu niên quốc gia, Vân Trung Quân!"
Tiếng vỗ tay vang khắp hiện trường, chắc là nghĩ rằng Vân Trung Quân chuẩn bị xuất hiện, kết quả Ngụy Lễ phất tay ra hiệu một cái: "Mọi người không nên gấp gáp, ba vị nhân tài mới xuất hiện của chúng ta lát nữa sẽ đứng cùng nhau ở trên sân khấu để chào hỏi với mọi người. . . Sau đây, chúng ta hãy đến với người thứ hai. . . Dường như mọi người cũng đã nhận ra, không sai, cô ấy chính là người chế tạo ra ấm tử sa với giá thành trên trời, tác phẩm này được trưng bày trong đại hội quốc tế về nghệ thuật gốm sứ của giới điêu khắc tại Trường Xuân, năm nay hai mươi mốt tuổi, cô gái nhỏ Giang Tô, Diệp Mạnh Trúc!"
Phía trước sân khấu, tiếng vỗ tay vang vọng, phía sau sân khấu cũng là một cuộc bàn tán.
"Nói này, tại sao khi đó cô không bán đi, hơn sáu triệu một cái ấm." Vân Trung Quân lấy cùi chỏ chọc Diệp Mạnh Trúc, hình như đã hoàn toàn quên mất hai người mới vừa gây gổ: "Thật là một cơ hội tốt."
"Bán cho một người không hiểu nghệ thuật trà tử sa thì còn không bằng tôi tìm người trong nghề để tặng!" Diệp Mạnh Trúc liếc cậu một cái, dùng vẻ mặt ‘sao cậu lại nông cạn thế này' nhìn cậu ta. Nhìn xong, vội vàng chuyển sang bên cạnh tìm kiếm sự đồng tình: "Đúng không, Viễn Viễn?"
"Ừ. Khó gặp một người tri âm, nghệ thuật lẫn vào tiền bạc trong thì không khỏi quá tầm thường. . . " Nửa câu sau còn chưa nói hết, Vân Trung Quân lại làm một động tác ‘đừng lên tiếng', ngăn cô lại: "Đến phiên cô rồi."
Đến cô?
Cô không khỏi hơi sững sờ. Mới vừa rồi, lúc người dẫn chương trình giới thiệu Vân Trung Quân, cô còn có một chút hơi căng thẳng, mà bây giờ, tên của cô lập tức sẽ bị nêu ra, đột nhiên cô lại không có cảm xúc gì. Không biết Trình Mặc nghe đến tên cô sẽ có vẻ mặt như thế nào? Kinh ngạc, giật mình, khó có thể tin, hay là không gấp, sẽ cười nhạt một tiếng?
Cô vừa nghĩ tới vừa hé miệng vui vẻ rồi bắt đầu cười ngây ngô, giống như không còn biện pháp giả bộ như không có chuyện gì.
Cô đồng ý yêu cầu khắc nghiệt của chương trình, từ sau khi nhận thư mời thì cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài. Tổ tiết mục vì muốn giữ bí mật, còn cô, chỉ là muốn gần anh hơn, cùng anh tham dự trận đấu. . .
Trên sân khấu, cuối cùng Ngụy Lễ cũng dùng giọng nói vang dội đọc giới thiệu về cô: "Vị giám khảo mới cuối cùng, cô ấy chính là người từng đạt giải cao nhất trong triển lãm tranh quốc họa Trung Quốc, đồng thời hai năm liền là người trẻ tuổi nhất nhận giải thưởng cao nhất trong triễn lãm tranh sơn thủy Trung Quốc, Lục Tác Viễn!"
Lúc lên sân khấu, họ đứng đối diện với những thí sinh dự thi. Cô mỉm cười đón nhận ánh mắt quan sát của từng vị MC, tất nhiên cũng bao gồm cả anh. Lúc ánh mắt hai người giao nhau, cô sợ nụ cười của mình sẽ bởi vì anh mà trở nên khác với những người khác, vội vã đảo qua, liền nhìn về dưới sân khấu. Cô không phải là một người giỏi che giấu, lại phải vì anh mà học kiềm chế bản thân.
Cũng may người dẫn chương trình cũng không có để cho họ dừng lại ở trên sân khấu quá lâu, lúc giới thiệu những giám khảo có thâm niên thì để bọn họ vào chỗ ngồi. Vị trí của cô được được sắp xếp bên cạnh các bậc thầy, đúng dịp, bên tay phải lại chính là thầy của mình, Lí Thạch Thư.
Cô khẽ cười, không dám nói nhiều, sau khi ngồi vào chỗ của mình liền nghiêm túc nhìn lên tư liệu trên bàn.
Theo thứ tự rút thăm tiếp theo, kế tiếp có ba MC sẽ tiến lên sân khấu, theo thứ tự là Nghiêm Hoa Kim, Phương Điềm Minh và Lâm Thư Phàm, bọn họ được chia ra lần lượt phỏng vấn bậc thầy hàng thêu Hồ Nam - Lưu Kế Vân, tuổi đã bảy mươi, bậc thầy võ thuật - phái Tâm Ý Quyền Sơn Tây - Tào Hóa Long, cùng với diễn viên kịch trẻ tuổi nhất Giang Tô - Lý Mông.
Rất dễ nhận thấy, những điều này đều không phải là chuyện cô cần chú ý.
Cô tiếp tục lẩm nhẩm đọc tài liệu trong tay, tìm nội dung liên quan đến hội hoạ, tìm nội dung liên quan đến anh. Rất nhanh, cô thấy tên anh trong tập hai của chương trình, đồng thời cô rất bất ngờ khi phát hiện đối tượng phỏng vấn của anh lại bậc thầy tranh hoa điểu* với kỹ thuật vẽ tả ý mà mấy năm trước mình đã từng may mắn bái sư học nghệ - Trương Tuyết Tùng.
*tranh hoa điểu: tranh hoa và chim
Có phải quá khéo không?
"Thầy Trương không phải đang. . ." Cô quay đầu nhìn Lí Thạch Thư, không nhịn được, muốn xác nhận.
"Rất vui mừng đúng không." Dường như Lí Thạch Thư đã ngờ tới cô sẽ có phản ứng như thế, giọng cười có vẻ bình tĩnh hơn cô rất nhiều: "Thầy cũng không ngờ tổ tiết mục có thể mời ông ấy từ nước ngoài trở về. Nghe nói, mấy năm nay ông ấy dốc lòng nghiên cứu hội hoạ phương Tây ở nước ngoài, trên phương diện phối màu có không ít tâm đắc mới. Đến lúc phỏng vấn, không biết có hỏi đến vấn đề này không. . ." Ông lật bản tài liệu, hình như đang nhìn xem MC phỏng vấn mình là ai. Lại lật qua một tờ, ông khép tài liệu lại, nói: "Cũng không gấp nói chuyện tại chương trình, lát nữa thầy tới cửa tìm ông ấy thỉnh giáo. . ."
Lục Tác Viễn rất ít nghe Lí Thạch Thư cảm thấy hứng thú nói chuyện, không khỏi muốn hỏi thêm mấy câu, ai ngờ Lí Thạch Thư chợt bị một MC gọi tên.
Ống kính màn ảnh theo Trình Mặc lửng thững đi ra, vẫn bám theo khi anh đứng lại ở giữa sân khấu, cuối cùng, như ngừng lại trên khuôn mặt tuấn tú đang cười của anh. Sau đó thay đổi, lại là hai người Ngụy Lễ và Lận Mẫn.
Ngụy Lễ cười hỏi Lận Mẫn: "Chúng ta có tổng cộng mười hai thí sinh dự thi, vị trước mắt này là người cuối cùng, nói một cách khác, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ tiến hành phân đoạn khác rồi. . ."
"Cho nên?" Lận Mẫn nghiêng đầu cười, rất ăn ý hỏi ngược lại.
"Cho nên, trước khi chúng ta tiến vào phần mới có phải chúng ta nên để cho mọi người có giải lao một chút, giải trí nhỉ? Phải biết rằng, hôm nay, những người ra sân đều là MC tinh nhuệ, ngoại trừ ăn nói khéo léo cũng đều có thể nhảy. . ."
"Không phải anh muốn để những MC ôn tồn nho nhã của chúng ta lên nhảy múa chứ?" Lận Mẫn khẽ lắc đầu, cảm thấy đề nghị này của anh ấy không đáng tin: "Nếu như anh thực sự chuẩn bị đánh bất ngờ như vậy, tôi đoán thí sinh trước mặt cũng có ý kiến, anh đang khiến mọi người nghi ngờ là lấy việc công trả thù riêng nhé, tại sao bọn họ chỉ cho động miệng, đến vị cuối cùng này phải động cả tay chân rồi chứ?"
Hiển nhiên, đây là một câu nói mát.
nói mát: cố tình nói ngược lại với ý của mình
Hiển nhiên, lời này là một câu hai nghĩa rồi.
Động tay chân, thật là câu giàu hàm ý. Người xem dưới sân khấu, sau khi phản ứng, tiếng cười, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Trước đó chỉ là nói chuyện trả lời, MC dự thi cùng người dẫn chương trình đấu trí cũng đã rất đáng xem rồi, bây giờ rõ ràng khó khăn thăng cấp, đương nhiên mọi người cũng mỏi mắt mong chờ.
"Chuyện này người trong cuộc còn chưa lên tiếng cơ mà? Lận Mẫn à, cô đừng sốt ruột." Ngụy Lễ đến gần Trình Mặc: "MC Trình, cậu thấy như thế nào, cơ hội biểu diễn này cậu sẽ nắm lấy hay bỏ qua?"
Vừa ra trận đã bỏ cuộc hiển nhiên không phải là một chuyện tốt. Huống chi chủ động nói bỏ cuộc, hình như cũng là một chuyện không có mặt mũi, nhưng nếu thật sự phải nhảy, hôm nay anh mặc một bộ âu phục thẳng thớm, hình như cũng không có nhiều không gian để anh thể hiện.
Cô ngồi nhìn không chớp mắt trước TV, không khỏi lo lắng thay anh.
Sau ba giây dừng lại, anh bình tĩnh như thường, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười. "Thật ra thì, tôi hát cũng khá ổn." Anh hơi trầm ngâm, lại nói: "Hoạt ngôn và biết nhảy có thể gọi là năng khiếu thì có thể nói biết hát cũng nên được tính phải không?"
Hai người dẫn chương trình còn chưa kịp phản ứng, tiếng hát rõ ràng đã vang lên trên sân khấu . . .
Diệp Mạnh Trúc láu lỉnh nháy mắt với Vân Trung Quân: "Quả nhiên bị cậu nói trúng, đây đúng là người vừa mở miệng đã nói hai thứ tiếng. Giai điệu này, nhịp điệu rất quen, là gì nhỉ. . . Viễn Viễn, cậu biết không?"
Cô lắc đầu, cười, nhìn Vân Trung Quân: "Chắc là cậu biết phải không?"
"Các cậu không biết, đây là bài "Trên đường đời có em" bản tiếng Anh." Giọng nói vẫn kiêu ngạo như trước.
"Dừng lại! Cậu biết, khá lắm!" Diệp Mạnh Trúc liếc cậu ta một cái, hình như rốt cuộc cũng không chịu được việc cậu ta tự cao tự đại, cố ý kéo dài giọng điệu nói chuyện.
". . ."
Khi nhân viên thông báo bọn họ chuẩn bị vào sân khấu thì bên trong phòng đang rất yên tĩnh thưởng thức ca khúc, sau đó rất nhanh, một tràng đấu võ mồm lại diễn ra.
Nguyên nhân gây ra vẫn là bài hát tiếng Anh kia, bởi vì Trình Mặc hát dễ nghe, trong lúc Diệp Mạnh Trúc lắng nghe say mê, không nhịn được mà hỏi nhân viên xem Trình Mặc có dùng tiếng Pháp không.
"Chắc là có."
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Diệp Mạnh Trúc không hiểu, hỏi: "Này, sao lại không hát bằng tiếng Pháp nhỉ, không phải nói tiếng Pháp là ngôn ngữ êm tai nhất sao, như vậy sẽ khiến sân khấu thêm rung động cơ mà?"
Cô ấy cũng chỉ tuỳ tiện nói như thế, ai ngờ Vân Trung Quân bên cạnh lại nảy ra sáng kiến.
"Tiếng Pháp?" Cậu ta hừ một tiếng, nói: " Uyên thâm quá, ít người hiểu lại thành không có ý nghĩa, cô cũng làm nghệ thuật mà chuyện này cũng không hiểu. Tiếng Pháp thì sẽ có mấy người nghe hiểu? Anh ta hát bằng tiếng Pháp thì cô hiểu được không?"
"Ngoại trừ tiếng Trung, tôi đều nghe không hiểu, chỉ là, cậu cũng không hiểu giống tôi thôi. . . Giả bộ ì chứ!"
"Cô. . ."
"Đừng tưởng rằng chỉ cậu biết tra tư liệu của người khác, tôi cũng điều tra hồ sơ cá nhân của cậu, cậu em Vân Trung Hạc!"
Vân Trung Hạc: một thành viên trong Tứ Đại Ác Nhân trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, là một tên dâm tặc khét tiếng.
"Có cô là em gái Diệp Nhị Nương ấy!"
Diệp Nhị Nương: cũng là một nhân vật trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, là một người xấu xa độc ác vô cùng.
". . ."
Tiếng tranh cãi bên tai vang mãi cho đến khi chuẩn bị lên sân khấu mới hơi nhỏ xuống. Từ cửa chính của sân khấu, tiếng của người dẫn chương trình lại vang lên rõ ràng.
"Trước khi giới thiệu ba vị giám khảo thần bí mới, trước hết chúng ta hãy thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật của họ . . . Tấm ảnh đầu tiên trên màn ảnh . . . Đúng, tại hiện trường có người nhận ra, là "Lan Đình tập tự" của Vương Hy Chi, ái này dĩ nhiên không phải bút tích thật."
Lan Đình tập tự" là tác phẩm thể hiện tài năngcủa Vương Hy Chi. Mùa hè năm , ông cùng một số nhà văn, nhà thơ tụ tập ở núi Cối Kê tại Lan Đình tránh nắng, cùng nhau uống rượu và làm thơ. Khi đó Vương Hi Chi cao hứng, lấy bút lông chuột viết lên giấy lụa, đó chính là tác phẩm Lan Đình.
Dưới sân khấu vang lên những tiếng xôn xao.
"Mà là xuất thân từ vị giám khảo thần bí đầu tiên của chúng ta hôm nay, đạt huy chương vàng cuộc tranh tài thư hoạ quốc tế lần thứ nhất, liên tục trong ba năm vô địch thư hoạ của thanh thiếu niên quốc gia, Vân Trung Quân!"
Tiếng vỗ tay vang khắp hiện trường, chắc là nghĩ rằng Vân Trung Quân chuẩn bị xuất hiện, kết quả Ngụy Lễ phất tay ra hiệu một cái: "Mọi người không nên gấp gáp, ba vị nhân tài mới xuất hiện của chúng ta lát nữa sẽ đứng cùng nhau ở trên sân khấu để chào hỏi với mọi người. . . Sau đây, chúng ta hãy đến với người thứ hai. . . Dường như mọi người cũng đã nhận ra, không sai, cô ấy chính là người chế tạo ra ấm tử sa với giá thành trên trời, tác phẩm này được trưng bày trong đại hội quốc tế về nghệ thuật gốm sứ của giới điêu khắc tại Trường Xuân, năm nay hai mươi mốt tuổi, cô gái nhỏ Giang Tô, Diệp Mạnh Trúc!"
Phía trước sân khấu, tiếng vỗ tay vang vọng, phía sau sân khấu cũng là một cuộc bàn tán.
"Nói này, tại sao khi đó cô không bán đi, hơn sáu triệu một cái ấm." Vân Trung Quân lấy cùi chỏ chọc Diệp Mạnh Trúc, hình như đã hoàn toàn quên mất hai người mới vừa gây gổ: "Thật là một cơ hội tốt."
"Bán cho một người không hiểu nghệ thuật trà tử sa thì còn không bằng tôi tìm người trong nghề để tặng!" Diệp Mạnh Trúc liếc cậu một cái, dùng vẻ mặt ‘sao cậu lại nông cạn thế này' nhìn cậu ta. Nhìn xong, vội vàng chuyển sang bên cạnh tìm kiếm sự đồng tình: "Đúng không, Viễn Viễn?"
"Ừ. Khó gặp một người tri âm, nghệ thuật lẫn vào tiền bạc trong thì không khỏi quá tầm thường. . . " Nửa câu sau còn chưa nói hết, Vân Trung Quân lại làm một động tác ‘đừng lên tiếng', ngăn cô lại: "Đến phiên cô rồi."
Đến cô?
Cô không khỏi hơi sững sờ. Mới vừa rồi, lúc người dẫn chương trình giới thiệu Vân Trung Quân, cô còn có một chút hơi căng thẳng, mà bây giờ, tên của cô lập tức sẽ bị nêu ra, đột nhiên cô lại không có cảm xúc gì. Không biết Trình Mặc nghe đến tên cô sẽ có vẻ mặt như thế nào? Kinh ngạc, giật mình, khó có thể tin, hay là không gấp, sẽ cười nhạt một tiếng?
Cô vừa nghĩ tới vừa hé miệng vui vẻ rồi bắt đầu cười ngây ngô, giống như không còn biện pháp giả bộ như không có chuyện gì.
Cô đồng ý yêu cầu khắc nghiệt của chương trình, từ sau khi nhận thư mời thì cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài. Tổ tiết mục vì muốn giữ bí mật, còn cô, chỉ là muốn gần anh hơn, cùng anh tham dự trận đấu. . .
Trên sân khấu, cuối cùng Ngụy Lễ cũng dùng giọng nói vang dội đọc giới thiệu về cô: "Vị giám khảo mới cuối cùng, cô ấy chính là người từng đạt giải cao nhất trong triển lãm tranh quốc họa Trung Quốc, đồng thời hai năm liền là người trẻ tuổi nhất nhận giải thưởng cao nhất trong triễn lãm tranh sơn thủy Trung Quốc, Lục Tác Viễn!"
Lúc lên sân khấu, họ đứng đối diện với những thí sinh dự thi. Cô mỉm cười đón nhận ánh mắt quan sát của từng vị MC, tất nhiên cũng bao gồm cả anh. Lúc ánh mắt hai người giao nhau, cô sợ nụ cười của mình sẽ bởi vì anh mà trở nên khác với những người khác, vội vã đảo qua, liền nhìn về dưới sân khấu. Cô không phải là một người giỏi che giấu, lại phải vì anh mà học kiềm chế bản thân.
Cũng may người dẫn chương trình cũng không có để cho họ dừng lại ở trên sân khấu quá lâu, lúc giới thiệu những giám khảo có thâm niên thì để bọn họ vào chỗ ngồi. Vị trí của cô được được sắp xếp bên cạnh các bậc thầy, đúng dịp, bên tay phải lại chính là thầy của mình, Lí Thạch Thư.
Cô khẽ cười, không dám nói nhiều, sau khi ngồi vào chỗ của mình liền nghiêm túc nhìn lên tư liệu trên bàn.
Theo thứ tự rút thăm tiếp theo, kế tiếp có ba MC sẽ tiến lên sân khấu, theo thứ tự là Nghiêm Hoa Kim, Phương Điềm Minh và Lâm Thư Phàm, bọn họ được chia ra lần lượt phỏng vấn bậc thầy hàng thêu Hồ Nam - Lưu Kế Vân, tuổi đã bảy mươi, bậc thầy võ thuật - phái Tâm Ý Quyền Sơn Tây - Tào Hóa Long, cùng với diễn viên kịch trẻ tuổi nhất Giang Tô - Lý Mông.
Rất dễ nhận thấy, những điều này đều không phải là chuyện cô cần chú ý.
Cô tiếp tục lẩm nhẩm đọc tài liệu trong tay, tìm nội dung liên quan đến hội hoạ, tìm nội dung liên quan đến anh. Rất nhanh, cô thấy tên anh trong tập hai của chương trình, đồng thời cô rất bất ngờ khi phát hiện đối tượng phỏng vấn của anh lại bậc thầy tranh hoa điểu với kỹ thuật vẽ tả ý mà mấy năm trước mình đã từng may mắn bái sư học nghệ - Trương Tuyết Tùng.
tranh hoa điểu: tranh hoa và chim
Có phải quá khéo không?
"Thầy Trương không phải đang. . ." Cô quay đầu nhìn Lí Thạch Thư, không nhịn được, muốn xác nhận.
"Rất vui mừng đúng không." Dường như Lí Thạch Thư đã ngờ tới cô sẽ có phản ứng như thế, giọng cười có vẻ bình tĩnh hơn cô rất nhiều: "Thầy cũng không ngờ tổ tiết mục có thể mời ông ấy từ nước ngoài trở về. Nghe nói, mấy năm nay ông ấy dốc lòng nghiên cứu hội hoạ phương Tây ở nước ngoài, trên phương diện phối màu có không ít tâm đắc mới. Đến lúc phỏng vấn, không biết có hỏi đến vấn đề này không. . ." Ông lật bản tài liệu, hình như đang nhìn xem MC phỏng vấn mình là ai. Lại lật qua một tờ, ông khép tài liệu lại, nói: "Cũng không gấp nói chuyện tại chương trình, lát nữa thầy tới cửa tìm ông ấy thỉnh giáo. . ."
Lục Tác Viễn rất ít nghe Lí Thạch Thư cảm thấy hứng thú nói chuyện, không khỏi muốn hỏi thêm mấy câu, ai ngờ Lí Thạch Thư chợt bị một MC gọi tên.