Lục Tác Viễn không có yêu cầu quá cao về ăn uống, cho nên dĩ nhiên cũng sẽ không thấp thỏm chờ mong. Kết quả lúc xuống xe cô đã bị một cửa tiệm dưới chân núi trong đêm tối làm hoảng sợ.
Khói nghi ngút trên tường trắng, đường đá giữa rừng trúc, sân nằm thật sâu, đây quả thực là phiên bản thế ngoại đào nguyên!
* thế ngoại đào nguyên: chốn yên vui, thế giới thần tiên
Cô theo Trình Mặc đi từng bước một vào trong, đột nhiên có cảm giác mãnh liệt không chân thật ập vào lòng, dường như mọi chuyện xảy ra ban ngày đều là hư ảo, chỉ có giây phút này, cảnh sắc xung quanh cùng anh mới là chân thật.
Lúc tiến vào đại sảnh, cô thấy tấm biển treo lơ lửng trên không, nhớ mang máng là Dụ Hoài Húc từng nhắc đến nơi này, hình như là bởi vì khó đặt bàn.
Món ăn đã được chuẩn bị xong, sau đó hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đổi nước trà xong thì lui qua bên cạnh.
Phòng riêng được lắp đặt thiết bị thep phong cách cổ xưa, trên cánh cửa còn treo mấy tấm tranh sơn thủy nghệ thuật cổ, Lục Tác Viễn quan sát mọi thứ, có vẻ hơi vui vẻ: "Tôi phát hiện anh thật ra là một người rất lịch lãm."
"Ồ, thật không?" Trình Mặc nhấp một ngụm trà, rất ngạc nhiên về lời bình luận của cô: "Lý do?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Lục Tác Viễn nâng chung trà lên thổi thổi, không uống: "Anh xem, anh mời tôi ăn cơm hai lần, hai lần đều ở những tiệm ăn cao cấp, ít nhất anh cũng lịch lãm về khoản ăn uống."
"Hình như có chút đạo lý." Trình Mặc gật nhẹ đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Còn em thì sao, em là một người rất coi trọng người ăn cùng sao?"
"Không coi trọng, chỉ cần là thức ăn ngon, căn bản là ai đến cũng không từ chối, giống như hồi nhỏ vậy." Có lẽ nguyên nhân là từ nhỏ đã học quốc hoạ, thuê khách sạn sang trọng cao cấp, phòng riêng thanh lịch làm cô càng cảm thấy thoải mái, lời nói cũng vui vẻ.
"Vậy sao em không có trở thành nhà ẩm thực, ngược lại thành hoạ sĩ?" Lời của Trình Mặc có một chút vui sướng cuốn hút, dễ nghe khó diễn tả bằng lời.
"Hoạ sĩ còn chưa là gì." Cô thoáng uốn nắn lí do thoái thác của anh: "Thật ra tôi cũng không biết tại sao lại đi học vẽ, ban đầu là vì người trong nhà cảm thấy tôi có tư chất, sau nhiều năm là bởi vì xác thực tôi thích vẽ tranh; đến bây giờ, tôi nghĩ thì ra là một thói quen rồi, hội họa đã trở thành một bộ phận không thể tách rời trong cuộc sống của tôi, tôi có tình yêu nóng bỏng với nó, nó cũng gửi gắm mục tiêu, chí hướng của tôi. Anh thì sao, tại sao làm MC mà không phải người Ngoại Giao?" Hai tay cô nắm lại chống cằm, tò mò hỏi ngược lại anh.
"Em không phải là người đầu tiên hỏi tôi như vậy." Anh cười, tựa như đã sớm ngờ tới sẽ có vấn đề này. Đại khái là thật sự bị hỏi quá nhiều lần, câu trả lời của anh chưa từng có nhiều chi tiết, rất đơn giản: "Thật ra thì do có duyên với nó, trước khi tôi hoàn thành một bài nhận xét khách mời của kênh tài chính và kinh tế, sau đó có một ngày tổng biên tập tiết mục hỏi tôi có đồng ý thử làm MC hay không. Tôi liền đi thử, sau đó thì giữ lại."
"Chỉ như vậy?" Lục Tác Viễn nhìn anh, không thể tin: "Anh không trải qua huấn luyện phát thanh chuyên nghiệp liền trực tiếp lên sóng hả?"
"Không có. Tiếng phổ thông của tôi vốn đã tốt nhất. Hơn nữa sau khi nhận công việc tôi lại nói tiếng Anh khá nhiều trong một thời gian ngắn."
Trình Mặc nói quá mức tùy ý, như nói chuyện hằng ngày, ngược lại làm cho Lục Tác Viễn rất kích động, cô giật mình nhìn anh, thậm chí quên nước trà của mình đang đổ. Đến khi Trình Mặc giơ lên tay nắm chặt miệng ấm thì cô mới ý thức được cô mơ màng, liên tục không ngừng nói câu cám ơn.
Phải là người ưu tú như thế nào thì khi cơ hội tới mới có thể có vẻ thoải mái thong dong như vậy. Cô nhìn anh, chịu hết nổi lại tự hỏi mình một lần nữa.
Từ trước đến nay Lục Tác Viễn đều không rõ ràng thiện cảm đối với Trình Mặc lúc ban đầu hảo đến từ tuấn tú bề ngoài, sự nho nhã bên trong của anh, hay là do anh học rộng tài cao. Lúc này cô nghĩ, có lẽ là bởi vì một độ cao, một độ cao có thể khiến ngưỡng mộ và sùng bái.
Trong lòng cô cũng chỉ biết đã bị người có phẩm chất đặc biệt như vậy hấp dẫn, mà anh vừa đúng anh có đầy đủ tất cả, lại trùng hợp xuất hiện lúc cô vô vị trôi qua hằng ngày, cho nên, lòng cô động.
Vừa đúng lúc, đây là một từ ngữ tuyệt không thể tả cỡ nào.
Lúc món ăn thứ nhất được bưng lên thì đề tài của bọn họ đã tới đồ ăn ngon, Lục Tác Viễn mới ý thức được chính mình vẫn chưa giải thích được.
"Chúng ta không phải lạc đề rồi đó chứ?" Cô cắt ngàng lời Trình Mặc nói: "Tôi vốn muốn giải thích với anh chuyện tại sao tôi trở thành giám khảo."
"Tôi nghĩ chắc là tổ tiết mục gửi thiệp mời cho em, sau đó lại muốn em giữ bí mật, đúng không?"
"Anh biết trước sao?" Lục Tác Viễn bĩu môi, cảm giác có chút thất vọng: "Khó trách ở trên sân khấu anh bình tĩnh như vậy."
Trình Mặc cảm thấy oan uổng: "Không phải em cố gắng lảng tránh tầm mắt ở trên sân khấu đấy sao? Tôi muốn chào hỏi em giống các MC khác mà tầm mắt của em thoáng cái thì nhảy vọt qua."
"Tôi. . ." Lục Tác Viễn nghẹn lời, dừng vài giây, cô mặt dày tìm cho mình một bậc thềm: "Không phải tôi tránh cho anh bị nghi ngờ sao, hơn nữa sau đó lúc nghỉ ngơi giữa buổi, không phải chúng ta có chào hỏi sao. . ."
Đây là lần đầu tiên Trình Mặc nhìn thấy Lục Tác Viễn mềm giọng nói nhỏ nhẹ xin tha, cúi đầu mím môi, rõ ràng ánh mắt thiếu tự tin lại thỉnh thoảng vụt sáng nhìn anh, bộ dáng rất giống chú mèo mà Giang Tử Tề nuôi, thông minh, nhạy bén, thích làm nũng.
Làm nũng đều đem ra hết. . . Anh cười, đành phải nhường bước. "Trước đó thật ra tôi cũng không biết em sẽ là giám khảo sinh viên, sở dĩ nói như vậy là bởi vì tôi biết rõ quy tắc chương trình, vả lại tôi từng đi tìm em, mà em tắt điện thoại."
"Anh đi tìm tôi sao?" Lục Tác Viễn thoáng vui mừng: "Là vì chuyện quốc hoạ sao?"
"Được hai tấm vé xem nhạc kịch, vốn muốn tặng cho em. Sau đó không có liên lạc được nên đưa vé cho đồng nghiệp rồi."
"Ờ ờ!" Lục Tác Viễn liên tiếp gật đầu, vẫn cười vui vẻ.
Trình Mặc khó hiểu: "Không có nhận được vé mà em còn cười vui vẻ như vậy?"
"Không phải còn có lần sau sao!" Mặc dù miệng cô dầy như da mặt mà nói nhưng trong lòng lại ngọt ngào nghĩ — cuối cùng anh đã bắt đầu chủ động nhớ tới mình.
Trên đường trở về, Lục Tác Viễn cầm cam từ tiệm cơm mang ra ngoài, đột nhiên phát hiện tới bây giờ cô cũng vẫn chưa đề cập tới trận đấu ngày mai của Trình Mặc như thế nào.
Dường như nhàn hạ thoải mái đưa cô chạy đếnnơixa như vậy ăn món cay Tứ Xuyên, còn có vịt hầm đông trùng hạ thảo cam sành mà Trương Đại Thiên thích nhất, chắc là anh đã trải qua sự tính toán kỹ càng?
Khoan đã, Trương Đại Thiên, bậc thầy quốc hoạ Trương Đại Thiên! Cô chợt có một suy đoán rất thú vị.
"Anh. . . Ngày mai anh phải lên sân khấu, hôm nay sẽ căng thẳng đến mức ngủ không được sao?"
"Cũng ổn, sao vậy?"
"Anh xem, ngày mai anh phải phỏng vấn chính là bậc thầy quốc hoạ. . . Mà hôm nay chúng ta ăn vừa lúc lại là một món ăn cư sĩ Đại Thiên thích nhất, cho nên tôi nghĩ, anh. . . anh là vì ngày mai phải lên sân khấu, cho nên hôm nay cố ý tới nơi này ăn sau đó cầu dấu hiệu tốt!" Sau khi dừng lại mấy lần, Lục Tác Viễn nói một hơi hết lời trong lòng ra. Nói xong, cô mở to hai mắt nhìn Trình Mặc, chờ nét mặt của anh thay đổi, cùng với đáp án.
Nụ cười của anh như hoa nở, là một chút chậm rãi nở rộ. Lúc Tác Viễn nhìn đuôi lông mày anh chau lên, sau đó là đuôi mắt giật giật, cuối cùng khóe môi giương lên, cười vui vẻ.
Đây vốn cũng không phải là chuyện cười, nhưng Lục Tác Viễn nhìn anh cười vui vẻ như vậy thì cũng bất tri bất giác ngốc nghếch cười rộ lên: "Chẳng lẽ là tôi suy nghĩ nhiều?"
Trong lời nói của anh có ý cười: "Không phải, là em vừa nói như vậy thì lại thấy thực sự có một ít ý như vậy đó."
"Thật sao?" Cô lại mở to hai mắt nhìn một lần nữa.
"Đương nhiên là. . . giả rồi." Xe chạy đến đèn xanh đèn đỏ kế tiếp, anh nói: "Thật ra tôi đã đặt chỗ rất sớm, từ trước khi trận đấu được sắp xếp. Sở dĩ khi biết mà cười là bởi vì cách nghĩ của em giống một người bạn của tôi."
Cho nên, lúc anh đặt bàn cũng không biết ngày mai phải lên sàn thi đấu. Như vậy, nếu như không phải cô chủ động xuất hiện ở trước mặt của anh, có phải anh sẽ mời người bạn kia của anh cùng đi nhấm nháp vịt hầm đông trùng hạ thảo cam sành rồi sao?
Lục Tác Viễn không có yêu cầu quá cao về ăn uống, cho nên dĩ nhiên cũng sẽ không thấp thỏm chờ mong. Kết quả lúc xuống xe cô đã bị một cửa tiệm dưới chân núi trong đêm tối làm hoảng sợ.
Khói nghi ngút trên tường trắng, đường đá giữa rừng trúc, sân nằm thật sâu, đây quả thực là phiên bản thế ngoại đào nguyên!
thế ngoại đào nguyên: chốn yên vui, thế giới thần tiên
Cô theo Trình Mặc đi từng bước một vào trong, đột nhiên có cảm giác mãnh liệt không chân thật ập vào lòng, dường như mọi chuyện xảy ra ban ngày đều là hư ảo, chỉ có giây phút này, cảnh sắc xung quanh cùng anh mới là chân thật.
Lúc tiến vào đại sảnh, cô thấy tấm biển treo lơ lửng trên không, nhớ mang máng là Dụ Hoài Húc từng nhắc đến nơi này, hình như là bởi vì khó đặt bàn.
Món ăn đã được chuẩn bị xong, sau đó hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đổi nước trà xong thì lui qua bên cạnh.
Phòng riêng được lắp đặt thiết bị thep phong cách cổ xưa, trên cánh cửa còn treo mấy tấm tranh sơn thủy nghệ thuật cổ, Lục Tác Viễn quan sát mọi thứ, có vẻ hơi vui vẻ: "Tôi phát hiện anh thật ra là một người rất lịch lãm."
"Ồ, thật không?" Trình Mặc nhấp một ngụm trà, rất ngạc nhiên về lời bình luận của cô: "Lý do?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Lục Tác Viễn nâng chung trà lên thổi thổi, không uống: "Anh xem, anh mời tôi ăn cơm hai lần, hai lần đều ở những tiệm ăn cao cấp, ít nhất anh cũng lịch lãm về khoản ăn uống."
"Hình như có chút đạo lý." Trình Mặc gật nhẹ đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Còn em thì sao, em là một người rất coi trọng người ăn cùng sao?"
"Không coi trọng, chỉ cần là thức ăn ngon, căn bản là ai đến cũng không từ chối, giống như hồi nhỏ vậy." Có lẽ nguyên nhân là từ nhỏ đã học quốc hoạ, thuê khách sạn sang trọng cao cấp, phòng riêng thanh lịch làm cô càng cảm thấy thoải mái, lời nói cũng vui vẻ.
"Vậy sao em không có trở thành nhà ẩm thực, ngược lại thành hoạ sĩ?" Lời của Trình Mặc có một chút vui sướng cuốn hút, dễ nghe khó diễn tả bằng lời.
"Hoạ sĩ còn chưa là gì." Cô thoáng uốn nắn lí do thoái thác của anh: "Thật ra tôi cũng không biết tại sao lại đi học vẽ, ban đầu là vì người trong nhà cảm thấy tôi có tư chất, sau nhiều năm là bởi vì xác thực tôi thích vẽ tranh; đến bây giờ, tôi nghĩ thì ra là một thói quen rồi, hội họa đã trở thành một bộ phận không thể tách rời trong cuộc sống của tôi, tôi có tình yêu nóng bỏng với nó, nó cũng gửi gắm mục tiêu, chí hướng của tôi. Anh thì sao, tại sao làm MC mà không phải người Ngoại Giao?" Hai tay cô nắm lại chống cằm, tò mò hỏi ngược lại anh.
"Em không phải là người đầu tiên hỏi tôi như vậy." Anh cười, tựa như đã sớm ngờ tới sẽ có vấn đề này. Đại khái là thật sự bị hỏi quá nhiều lần, câu trả lời của anh chưa từng có nhiều chi tiết, rất đơn giản: "Thật ra thì do có duyên với nó, trước khi tôi hoàn thành một bài nhận xét khách mời của kênh tài chính và kinh tế, sau đó có một ngày tổng biên tập tiết mục hỏi tôi có đồng ý thử làm MC hay không. Tôi liền đi thử, sau đó thì giữ lại."
"Chỉ như vậy?" Lục Tác Viễn nhìn anh, không thể tin: "Anh không trải qua huấn luyện phát thanh chuyên nghiệp liền trực tiếp lên sóng hả?"
"Không có. Tiếng phổ thông của tôi vốn đã tốt nhất. Hơn nữa sau khi nhận công việc tôi lại nói tiếng Anh khá nhiều trong một thời gian ngắn."
Trình Mặc nói quá mức tùy ý, như nói chuyện hằng ngày, ngược lại làm cho Lục Tác Viễn rất kích động, cô giật mình nhìn anh, thậm chí quên nước trà của mình đang đổ. Đến khi Trình Mặc giơ lên tay nắm chặt miệng ấm thì cô mới ý thức được cô mơ màng, liên tục không ngừng nói câu cám ơn.
Phải là người ưu tú như thế nào thì khi cơ hội tới mới có thể có vẻ thoải mái thong dong như vậy. Cô nhìn anh, chịu hết nổi lại tự hỏi mình một lần nữa.
Từ trước đến nay Lục Tác Viễn đều không rõ ràng thiện cảm đối với Trình Mặc lúc ban đầu hảo đến từ tuấn tú bề ngoài, sự nho nhã bên trong của anh, hay là do anh học rộng tài cao. Lúc này cô nghĩ, có lẽ là bởi vì một độ cao, một độ cao có thể khiến ngưỡng mộ và sùng bái.
Trong lòng cô cũng chỉ biết đã bị người có phẩm chất đặc biệt như vậy hấp dẫn, mà anh vừa đúng anh có đầy đủ tất cả, lại trùng hợp xuất hiện lúc cô vô vị trôi qua hằng ngày, cho nên, lòng cô động.
Vừa đúng lúc, đây là một từ ngữ tuyệt không thể tả cỡ nào.
Lúc món ăn thứ nhất được bưng lên thì đề tài của bọn họ đã tới đồ ăn ngon, Lục Tác Viễn mới ý thức được chính mình vẫn chưa giải thích được.
"Chúng ta không phải lạc đề rồi đó chứ?" Cô cắt ngàng lời Trình Mặc nói: "Tôi vốn muốn giải thích với anh chuyện tại sao tôi trở thành giám khảo."
"Tôi nghĩ chắc là tổ tiết mục gửi thiệp mời cho em, sau đó lại muốn em giữ bí mật, đúng không?"
"Anh biết trước sao?" Lục Tác Viễn bĩu môi, cảm giác có chút thất vọng: "Khó trách ở trên sân khấu anh bình tĩnh như vậy."
Trình Mặc cảm thấy oan uổng: "Không phải em cố gắng lảng tránh tầm mắt ở trên sân khấu đấy sao? Tôi muốn chào hỏi em giống các MC khác mà tầm mắt của em thoáng cái thì nhảy vọt qua."
"Tôi. . ." Lục Tác Viễn nghẹn lời, dừng vài giây, cô mặt dày tìm cho mình một bậc thềm: "Không phải tôi tránh cho anh bị nghi ngờ sao, hơn nữa sau đó lúc nghỉ ngơi giữa buổi, không phải chúng ta có chào hỏi sao. . ."
Đây là lần đầu tiên Trình Mặc nhìn thấy Lục Tác Viễn mềm giọng nói nhỏ nhẹ xin tha, cúi đầu mím môi, rõ ràng ánh mắt thiếu tự tin lại thỉnh thoảng vụt sáng nhìn anh, bộ dáng rất giống chú mèo mà Giang Tử Tề nuôi, thông minh, nhạy bén, thích làm nũng.
Làm nũng đều đem ra hết. . . Anh cười, đành phải nhường bước. "Trước đó thật ra tôi cũng không biết em sẽ là giám khảo sinh viên, sở dĩ nói như vậy là bởi vì tôi biết rõ quy tắc chương trình, vả lại tôi từng đi tìm em, mà em tắt điện thoại."
"Anh đi tìm tôi sao?" Lục Tác Viễn thoáng vui mừng: "Là vì chuyện quốc hoạ sao?"
"Được hai tấm vé xem nhạc kịch, vốn muốn tặng cho em. Sau đó không có liên lạc được nên đưa vé cho đồng nghiệp rồi."
"Ờ ờ!" Lục Tác Viễn liên tiếp gật đầu, vẫn cười vui vẻ.
Trình Mặc khó hiểu: "Không có nhận được vé mà em còn cười vui vẻ như vậy?"
"Không phải còn có lần sau sao!" Mặc dù miệng cô dầy như da mặt mà nói nhưng trong lòng lại ngọt ngào nghĩ — cuối cùng anh đã bắt đầu chủ động nhớ tới mình.
Trên đường trở về, Lục Tác Viễn cầm cam từ tiệm cơm mang ra ngoài, đột nhiên phát hiện tới bây giờ cô cũng vẫn chưa đề cập tới trận đấu ngày mai của Trình Mặc như thế nào.
Dường như nhàn hạ thoải mái đưa cô chạy đếnnơixa như vậy ăn món cay Tứ Xuyên, còn có vịt hầm đông trùng hạ thảo cam sành mà Trương Đại Thiên thích nhất, chắc là anh đã trải qua sự tính toán kỹ càng?
Khoan đã, Trương Đại Thiên, bậc thầy quốc hoạ Trương Đại Thiên! Cô chợt có một suy đoán rất thú vị.
"Anh. . . Ngày mai anh phải lên sân khấu, hôm nay sẽ căng thẳng đến mức ngủ không được sao?"
"Cũng ổn, sao vậy?"
"Anh xem, ngày mai anh phải phỏng vấn chính là bậc thầy quốc hoạ. . . Mà hôm nay chúng ta ăn vừa lúc lại là một món ăn cư sĩ Đại Thiên thích nhất, cho nên tôi nghĩ, anh. . . anh là vì ngày mai phải lên sân khấu, cho nên hôm nay cố ý tới nơi này ăn sau đó cầu dấu hiệu tốt!" Sau khi dừng lại mấy lần, Lục Tác Viễn nói một hơi hết lời trong lòng ra. Nói xong, cô mở to hai mắt nhìn Trình Mặc, chờ nét mặt của anh thay đổi, cùng với đáp án.
Nụ cười của anh như hoa nở, là một chút chậm rãi nở rộ. Lúc Tác Viễn nhìn đuôi lông mày anh chau lên, sau đó là đuôi mắt giật giật, cuối cùng khóe môi giương lên, cười vui vẻ.
Đây vốn cũng không phải là chuyện cười, nhưng Lục Tác Viễn nhìn anh cười vui vẻ như vậy thì cũng bất tri bất giác ngốc nghếch cười rộ lên: "Chẳng lẽ là tôi suy nghĩ nhiều?"
Trong lời nói của anh có ý cười: "Không phải, là em vừa nói như vậy thì lại thấy thực sự có một ít ý như vậy đó."
"Thật sao?" Cô lại mở to hai mắt nhìn một lần nữa.
"Đương nhiên là. . . giả rồi." Xe chạy đến đèn xanh đèn đỏ kế tiếp, anh nói: "Thật ra tôi đã đặt chỗ rất sớm, từ trước khi trận đấu được sắp xếp. Sở dĩ khi biết mà cười là bởi vì cách nghĩ của em giống một người bạn của tôi."
Cho nên, lúc anh đặt bàn cũng không biết ngày mai phải lên sàn thi đấu. Như vậy, nếu như không phải cô chủ động xuất hiện ở trước mặt của anh, có phải anh sẽ mời người bạn kia của anh cùng đi nhấm nháp vịt hầm đông trùng hạ thảo cam sành rồi sao?