"Vì sao. . ." Lục Tác Viễn hơi ngước đầu nhìn anh, cúi đầu lập lại câu hỏi. Vì trong lòng còn đang do dự, lời nói càng nghe càng giống là nhẹ nhàng nỉ non.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nói thật, ". . . Bởi vì vốn là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, kết quả lại bị anh bắt gặp ở sân bay." Cô hơi cong cong môi, vẻ mặt là biểu cảm tiếc nuối.
"Vậy nếu như anh nói, hiệu quả em muốn đã đạt được rồi thì sao?" Trình Mặc nhìn cô, đột nhiên dùng giọng nói vô cùng cuốn hút đầy từ tính hỏi cô.
"Thật à?" Cô giật mình, vui vẻ nơi đáy mắt bắt đầu không giấu được rồi.
"Thật mà." Anh chân thành gật đầu.
Cuối cùng vui vẻ đã nhuộm đến khóe môi, dường như vốn là như vậy, chỉ cần một câu nói của anh, một giây sau cô có thể vui vẻ thoải mái.
". . . Nhưng em vẫn cảm thấy hiệu quả không giống nhau, vốn em định là đi đón anh lúc tan tầm. Mặc một bộ váy đẹp đứng bên đường đầy cây xanh, sau đó anh vừa ra sẽ thấy em đang đứng trong gió, nhìn anh cười khẽ." Cô miêu tả hình ảnh đã tưởng tượng, còn bao nhiêu là tiếc nuối.
Lúc này đây, Trình Mặc không nói gì, im lặng vài giây, dường như là rất tán đồng với cô, "Em nói như vậy, đúng là anh đã bỏ lỡ một bức tranh cực kì tuyệt mĩ rồi. Nếu không thì như vầy đi, chúng ta đi đến hiện trường thử xem một chút?"
Rõ ràng chỉ là vui đùa, vậy mà anh lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra, Lục Tác Viễn không khỏi bị chọc cười, lắc đầu vừa muốn mở miệng hỏi anh vì sao lúc nãy lại xuất hiện tại sân bay, thì đột nhiên trước mặt đã có người gọi một tiếng: "Tiểu Mặc."
Trình Mặc xoay người lại, cô cũng theo thò đầu ra.
Người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục được ủi thẳng thớm, rất có phong độ. Nhìn tướng mạo, mặt mày người đàn ông này có vài nét giống Trình Mặc. . . Chỉ là, hiển nhiên, chú ấy trông trưởng thành hơn Trình Mặc nhiều lắm.
Chẳng lẽ là. . .
Phán đoán mấy điều đơn giản này, giật mình Lục Tác Viễn nhìn người trước mặt, trong lòng các loại suy đoán bắt đầu thay nhau trang điểm lên đài.
Khi cô quay đầu nhìn về phía Trình Mặc, người đàn ông trung niên đứng đối diện đã nhìn Lục Tác Viễn cười hỏi ra tiếng: "Tiểu Mặc, cô gái này là. . ."
"Lục Tác Viễn." Trình Mặc đứng bên cạnh cô, giới thiệu vô cùng đơn giản, tay khoát lên trên vai cô cũng không buông xuống, ngược lại còn thuận thế ôm mình. Lục Tác Viễn nhìn người trước mặt đang cười tủm tỉm ngó cô, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nên nói gì, người này không phải là cha của Trình Mặc chứ?
Trong phạm vi suy nghĩ của cô, cô chỉ nghĩ anh tới đón đồng nghiệp của anh, hoặc là tới phỏng vấn khách mời mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ đến đó là người nhà của anh. . . Ông trời ơi, cô lại còn trực tiếp gặp được cha của Trình Mặc!
Trong lòng Lục Tác Viễn nhất thời ngũ vị tạp trần.
Chỉ là, sao trước đó anh không nói cho cô biết là sẽ gặp cha của anh chứ, để cô chuẩn bị tâm lý một chút?
Tuy trong lòng thiên hồi bách chuyển suy nghĩ không ít, nhưng tất nhiên là lễ phép không được quên. Cắn cắn môi, cô xin lỗi cười cười, gọi: "Bác trai, chào bác ạ."
"Chào cháu." Đáp lại cô một câu, người đàn ông trung niên ấy dùng tay chỉ cô, tiếp tục dùng giọng điệu chứ ý cười hỏi Trình mực, "Là. . ."
Đuôi mắt Trình Mặc nhướng lên, trên mặt lại vui vẻ không giấu được, mắt nhìn mấy người đứng cùng người đàn ông trung niên, anh đánh Thái Cực, nói: "Đúng là như ngài nhìn thấy đấy, chắc ngài cũng không muốn để cháu với ngài ở đây . . ." Anh thoáng nhún vai, chỉ nói nửa câu, rất không muốn nói thấu triệt lại tỏ vẻ người nghe hiểu rõ.
Lục Tác Viễn nghĩ, hai người này thật đúng là người một nhà, ngay cả phương thức nói chuyện cũng như nhau, nói nửa câu, giữ nửa câu.
Người đàn ông trung niên nghe xong, cười vui vẻ, không hề có chút gì gọi là giận, "Là ta già nên hồ đồ rồi, già nên hồ đồ mất rồi, khà khà. . ." Nói xong, chú quay đầu nhìn về phía Lục Tác Viễn, "Máy bay đến trễ như vậy, đồng chí Tiểu Lục hẳn là vẫn chưa ăn cơm, như vậy đi, để bác trai ta mời khách, chúng ta cùng đi ăn một chút gì đi?" Nói xong, chú dặn dò vài câu với mấy người sau lưng, rồi vỗ bả vai Trình Mặc, "Đi thôi, cháu với bạn cháu đừng quá khách sáo."
Lục Tác Viễn nhìn người nhận vali giữ cho người đàn ông trung niên, đột nhiên cảm thấy hình như trong đó có một người thoạt nhìn rất quen mắt. Dường như đã từng thấy trên TV đã từng gặp.
Một quán nhỏ trong sân bay, ba người bọn họ đều ăn mì.
"Tác Viễn đúng không, bác là bác trai của Trình Mặc, Trình Cảnh Hán. Thật vui vì gặp được cháu, vừa rồi nhất kích động không để ý đến có nhiều người, hi vọng cháu bỏ quá nhé." Người đàn ông trung niên khách khí cười, tự giới thiệu.
Bỏ quá cái gì? Bỏ qua cho câu hỏi kia? Lục Tác Viễn lễ phép cười cười, cảm giác đối phương rất có tu dưỡng rồi.
"Lúc này không có người ngoài, Tiểu Mặc cháu còn không chịu giới thiệu?" Trình Cảnh Hán mỉm cười hỏi Trình Mặc, có vài phần hàm ý xem náo nhiệt.
Lục Tác Viễn còn đang nghiên cứu biểu cảm của Trình Cảnh Hán, giọng nói của Trình Mặc cứ như vậy vang lên bên tai cô, "Ngài đoán đúng rồi, Tác Viễn, bạn gái của cháu."
Trình Cảnh Hán tỏ vẻ "Quả thế", sau đó cả mặt mày cười nhìn về phía cô, ánh mắt hòa ái hơn lúc trước rất nhiều, "Khó trách bác gái cháu gần nhất nói gần đây cháu mua nhiều đồ mới hơn, thì ra là vì có bạn gái!"
Lục Tác Viễn cầm thìa trên tay cứ như vậy tuột lại vào chén. Cô nhìn Trình Cảnh Hán, lời này phải hiểu như thế nào? Bác Trình là hiểu lầm những quần áo kia do cô mua à? Hay là, bác Trình cảm thấy, bởi vì cô, nên Trình Mặc càng chú ý vẻ bề ngoài của mình? Cho nên, mấy lời nữ vì đẹp mà điểm trang, không chỉ riêng phái nữ trong tình yêu? Mà ngay cả nam cũng chuẩn?
*Sĩ vì tri kỉ mà chết, nữ vì đẹp mà điểm trang.
Lục Tác Viễn nghĩ như vậy, khóe môi nhịn không được nhếch lên. Trình Mặc nhìn cô, không nói gì, chỉ là đặt tay ra sau thành ghế của cô, từng phát từng phát cong ngón tay lại búng vào lưng ghế cô, vui vẻ càng đậm.
Dưới hai ánh nhìn vừa chuyên chú vừa mang ý cười, Lục Tác Viễn cúi đầu yên lặng gắp vài miếng mì, đè nén lo lắng. Từ nhỏ cô Tô đã dạy cô, con gái văn tĩnh nhu thuận thì người lớn mới thích, cho nên, lần đầu tiên gặp mặt, cô thấy thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt cho bác trai Trình Mặc.
Nghĩ như vậy, Lục Tác Viễn cầm lấy giấy ăn, chặm miệng, đang chuẩn bị ngước mặt mỉm cười, đột nhiên, cô bị nấc cụt.
Che miệng xin lỗi hoảng sợ nhìn về phía Trình Cảnh Hán, cô nghĩ thầm, thật đúng là không như mong muốn mà. Đang uồn bực, cô nghe thấy Trình Mặc cười trấn an cô, "Ăn không vô thì để lại đi, không có chuyện gì cả, tuy tiết kiệm là mỹ đức, nhưng ăn đến mức dạ dày bị bệnh thì không tốt chút nào. Ăn no quá dễ bị nấc cụt lắm, có điều cũng không sao cả đâu, một lát là hết."
Đột nhiên bị nấc cụt là do cô ăn no rỗi việc?
Vẻ mặt Lục Tác Viễn khổ nhìn về phía Trình Mặc, vừa nhịn không được nấc cục. Sau đó cảm thấy sau lưng có một tay, từng cái từng cái có tiết tấu vỗ nhẹ vào lưng cô. Tuy cô biết bị nấc cụt mà vỗ ở sau lưng không có tác dụng gì, nhưng điều đấy ít nhiều vẫn giúp cô đỡ hơn khiến cô lại bắt đầu tình cảm tuôn trào.
"Lần sau lúc ăn không hết thì nói cho anh biết, anh sẽ ăn phụ em." Sau một hồi yên tĩnh, đột nhiên Trình Mặc mở miệng.
Nấc cụt vừa nấc được một nửa, cứ như vậy bị hù về. . . Lục Tác Viễn không thể tin được nhìn Trình Mặc, chỉ nghe thấy anh "Hửm?" với ngữ điệu hỏi thăm.
Anh đang nói cho cô biết, anh nguyện ý ăn thức ăn còn thừa của cô? Ù một tiếng, đột nhiên đầu óc trống rỗng.
Sau đó, cô gật đầu, vô cùng vui sướng "Ừ" một tiếng.
Từ sân bay đi ra, bọn họ tiễn Trình Cảnh Hán lên xe chuyên dùng, rồi cùng đi đến bãi đỗ xe.
Trình Mặc giải thích, anh nói hôm nay anh tới đón bác trai anh, kết quả bác gái anh lại đứng giữa truyền bậy.
"Bác trai Trình làm gì vậy anh? Vì sao em cảm thấy trong mấy người đi cùng bác ấy, có một người hình như em đã thấy trên TV rồi." Cô hỏi nghi ngờ trong lòng.
"Em đang nói người phát ngôn của bộ ngoại giao kìa à, đúng là anh ấy thường xuất hiện trên tin tức. Không ngờ, em lại chú ý đến anh ta."
"Cho nên bác trai là - -" Lục Tác Viễn cảm thấy mình đoán được bảy tám phần, nhưng đáp án lại vượt ngoài dự tính của cô.
"Thứ trưởng Bộ Ngoại Giao."
Hai người dùng cơm tối ở ngoài khi về nhà, chủ đề lại nói đến bác trai Trình Mặc.
"Em để ý đến gia cảnh của anh à?" Anh nắm tay của cô hỏi.
"Anh dùng sai từ ngữ rồi kìa?" Lục Tác Viễn lắc đầu, "Em thích là anh, không phải bất kì cái gì khác, chỉ là đột nhiên cảm thấy áp lực quá, bác trai anh là bộ trưởng, vậy ba mẹ anh nhất định. . ." Cô thật sự lo lắng, đến nỗi khi cô đưa mắt nhìn Trình Mặc cũng nhiễm lo lắng.
"Lo lắng họ không thích em à?" Anh vuốt ve tay của cô, đứng lại ở dưới đèn đường, giọng nói thấp xuống, trầm mà dịu dàng.
Lục Tác Viễn quả quyết gật đầu.
"Thật ra. . ." Anh dựa sát vào người cô một chút, Lục Tác Viễn thuận thế lui ra sau một bước, thân thể đụng phải cột đèn, "Em không cần lo lắng, ba mẹ anh dễ nói chuyện lắm, lần sau có cơ hội anh dẫn em đi gặp họ. Ngược lại là anh mới cần lo lắng."
"Không cần đâu, nhà em ông nội với ba của em cũng dễ nói chuyện lắm, chỉ có nhà cô Tô của em hơi khó khăn một chút, nhưng mà, cô ấy là người biết tình biết lý, chỉ cần anh hợp ý, nhất định có thể làm cho cô ấy thích anh." Lục Tác Viễn nói anh, ngước mắt nhìn Trình Mặc, đột nhiên ý thức được khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, gần đến nỗi nương theo ánh đèn, cô có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên mặt Trình Mặc.
Cô nhìn đến xuất thần, thì thào hỏi một câu, "Có ai đã nói với anh rằng anh lớn lên đẹp trai lắm chưa?"
"Cho nên vì anh đẹp trai nên em mới yêu anh?" Anh cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt cô, hình như giọng nói hơi trầm thấp.
"Giọng nói nghe cũng hay nữa."
". . . Còn gì nữa không?"
Còn cả học rộng tài cao, dịu dàng trầm ổn nữa này, lời còn chưa kịp nói, đột nhiên cô cảm thấy nét mặt và ngữ điệu dịu dàng quá.
Cô cứ nhìn anh không chớp mắt như vậy, đột nhiên đầu óc cô trống rỗng, quên mất lời muốn nói, chỉ cảm thấy mặt mình như đốt, "Còn nữa, còn nữa anh đừng dựa vào em gần như vậy, em sẽ, em sẽ nghĩ. . ."
Xong rồi. . . Đại não bắt đầu ngừng hoạt động rồi, thiếu chút nữa cô nói lộn xộn rồi.
Lúc gió đêm thổi tóc cô bay bay, trong lòng cô thầm oán giận mình, đưa tay chuẩn bị vén lên.
"Đừng động, để anh." Trong mắt anh, dịu dàng nói, sau đó xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến rõ ràng. Khuôn mặt như đỏ hơn, Lục Tác Viễn nhìn chằm chằm vào ngón tay của anh, chỉ cảm thấy gò má mình nóng hổi.
Đừng gần thêm chút nào nữa, em sẽ muốn "Đánh lén" anh, Lục Tác Viễn cắn cắn môi, chỉ nghe thấy trong lòng có một giọng nói gào lên như vậy. Xuyên qua khe hở ngón tay, cô thấy anh từ từ sát lại, nụ cười dịu dàng ở khóe miệng, câu nói đừng đến gần nữa vang lên.
Cô cảm thấy hô hấp mình ngừng lại, giờ khắc này dường như trục thời gian bị phóng đại đến vô hạn, cô thậm chí rõ ràng trống ngực của mình bối rối mà ẩn chứa chờ mong.
Càng gần hơn,.....
"Vì sao. . ." Lục Tác Viễn hơi ngước đầu nhìn anh, cúi đầu lập lại câu hỏi. Vì trong lòng còn đang do dự, lời nói càng nghe càng giống là nhẹ nhàng nỉ non.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nói thật, ". . . Bởi vì vốn là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, kết quả lại bị anh bắt gặp ở sân bay." Cô hơi cong cong môi, vẻ mặt là biểu cảm tiếc nuối.
"Vậy nếu như anh nói, hiệu quả em muốn đã đạt được rồi thì sao?" Trình Mặc nhìn cô, đột nhiên dùng giọng nói vô cùng cuốn hút đầy từ tính hỏi cô.
"Thật à?" Cô giật mình, vui vẻ nơi đáy mắt bắt đầu không giấu được rồi.
"Thật mà." Anh chân thành gật đầu.
Cuối cùng vui vẻ đã nhuộm đến khóe môi, dường như vốn là như vậy, chỉ cần một câu nói của anh, một giây sau cô có thể vui vẻ thoải mái.
". . . Nhưng em vẫn cảm thấy hiệu quả không giống nhau, vốn em định là đi đón anh lúc tan tầm. Mặc một bộ váy đẹp đứng bên đường đầy cây xanh, sau đó anh vừa ra sẽ thấy em đang đứng trong gió, nhìn anh cười khẽ." Cô miêu tả hình ảnh đã tưởng tượng, còn bao nhiêu là tiếc nuối.
Lúc này đây, Trình Mặc không nói gì, im lặng vài giây, dường như là rất tán đồng với cô, "Em nói như vậy, đúng là anh đã bỏ lỡ một bức tranh cực kì tuyệt mĩ rồi. Nếu không thì như vầy đi, chúng ta đi đến hiện trường thử xem một chút?"
Rõ ràng chỉ là vui đùa, vậy mà anh lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra, Lục Tác Viễn không khỏi bị chọc cười, lắc đầu vừa muốn mở miệng hỏi anh vì sao lúc nãy lại xuất hiện tại sân bay, thì đột nhiên trước mặt đã có người gọi một tiếng: "Tiểu Mặc."
Trình Mặc xoay người lại, cô cũng theo thò đầu ra.
Người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục được ủi thẳng thớm, rất có phong độ. Nhìn tướng mạo, mặt mày người đàn ông này có vài nét giống Trình Mặc. . . Chỉ là, hiển nhiên, chú ấy trông trưởng thành hơn Trình Mặc nhiều lắm.
Chẳng lẽ là. . .
Phán đoán mấy điều đơn giản này, giật mình Lục Tác Viễn nhìn người trước mặt, trong lòng các loại suy đoán bắt đầu thay nhau trang điểm lên đài.
Khi cô quay đầu nhìn về phía Trình Mặc, người đàn ông trung niên đứng đối diện đã nhìn Lục Tác Viễn cười hỏi ra tiếng: "Tiểu Mặc, cô gái này là. . ."
"Lục Tác Viễn." Trình Mặc đứng bên cạnh cô, giới thiệu vô cùng đơn giản, tay khoát lên trên vai cô cũng không buông xuống, ngược lại còn thuận thế ôm mình. Lục Tác Viễn nhìn người trước mặt đang cười tủm tỉm ngó cô, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nên nói gì, người này không phải là cha của Trình Mặc chứ?
Trong phạm vi suy nghĩ của cô, cô chỉ nghĩ anh tới đón đồng nghiệp của anh, hoặc là tới phỏng vấn khách mời mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ đến đó là người nhà của anh. . . Ông trời ơi, cô lại còn trực tiếp gặp được cha của Trình Mặc!
Trong lòng Lục Tác Viễn nhất thời ngũ vị tạp trần.
Chỉ là, sao trước đó anh không nói cho cô biết là sẽ gặp cha của anh chứ, để cô chuẩn bị tâm lý một chút?
Tuy trong lòng thiên hồi bách chuyển suy nghĩ không ít, nhưng tất nhiên là lễ phép không được quên. Cắn cắn môi, cô xin lỗi cười cười, gọi: "Bác trai, chào bác ạ."
"Chào cháu." Đáp lại cô một câu, người đàn ông trung niên ấy dùng tay chỉ cô, tiếp tục dùng giọng điệu chứ ý cười hỏi Trình mực, "Là. . ."
Đuôi mắt Trình Mặc nhướng lên, trên mặt lại vui vẻ không giấu được, mắt nhìn mấy người đứng cùng người đàn ông trung niên, anh đánh Thái Cực, nói: "Đúng là như ngài nhìn thấy đấy, chắc ngài cũng không muốn để cháu với ngài ở đây . . ." Anh thoáng nhún vai, chỉ nói nửa câu, rất không muốn nói thấu triệt lại tỏ vẻ người nghe hiểu rõ.
Lục Tác Viễn nghĩ, hai người này thật đúng là người một nhà, ngay cả phương thức nói chuyện cũng như nhau, nói nửa câu, giữ nửa câu.
Người đàn ông trung niên nghe xong, cười vui vẻ, không hề có chút gì gọi là giận, "Là ta già nên hồ đồ rồi, già nên hồ đồ mất rồi, khà khà. . ." Nói xong, chú quay đầu nhìn về phía Lục Tác Viễn, "Máy bay đến trễ như vậy, đồng chí Tiểu Lục hẳn là vẫn chưa ăn cơm, như vậy đi, để bác trai ta mời khách, chúng ta cùng đi ăn một chút gì đi?" Nói xong, chú dặn dò vài câu với mấy người sau lưng, rồi vỗ bả vai Trình Mặc, "Đi thôi, cháu với bạn cháu đừng quá khách sáo."
Lục Tác Viễn nhìn người nhận vali giữ cho người đàn ông trung niên, đột nhiên cảm thấy hình như trong đó có một người thoạt nhìn rất quen mắt. Dường như đã từng thấy trên TV đã từng gặp.
Một quán nhỏ trong sân bay, ba người bọn họ đều ăn mì.
"Tác Viễn đúng không, bác là bác trai của Trình Mặc, Trình Cảnh Hán. Thật vui vì gặp được cháu, vừa rồi nhất kích động không để ý đến có nhiều người, hi vọng cháu bỏ quá nhé." Người đàn ông trung niên khách khí cười, tự giới thiệu.
Bỏ quá cái gì? Bỏ qua cho câu hỏi kia? Lục Tác Viễn lễ phép cười cười, cảm giác đối phương rất có tu dưỡng rồi.
"Lúc này không có người ngoài, Tiểu Mặc cháu còn không chịu giới thiệu?" Trình Cảnh Hán mỉm cười hỏi Trình Mặc, có vài phần hàm ý xem náo nhiệt.
Lục Tác Viễn còn đang nghiên cứu biểu cảm của Trình Cảnh Hán, giọng nói của Trình Mặc cứ như vậy vang lên bên tai cô, "Ngài đoán đúng rồi, Tác Viễn, bạn gái của cháu."
Trình Cảnh Hán tỏ vẻ "Quả thế", sau đó cả mặt mày cười nhìn về phía cô, ánh mắt hòa ái hơn lúc trước rất nhiều, "Khó trách bác gái cháu gần nhất nói gần đây cháu mua nhiều đồ mới hơn, thì ra là vì có bạn gái!"
Lục Tác Viễn cầm thìa trên tay cứ như vậy tuột lại vào chén. Cô nhìn Trình Cảnh Hán, lời này phải hiểu như thế nào? Bác Trình là hiểu lầm những quần áo kia do cô mua à? Hay là, bác Trình cảm thấy, bởi vì cô, nên Trình Mặc càng chú ý vẻ bề ngoài của mình? Cho nên, mấy lời nữ vì đẹp mà điểm trang, không chỉ riêng phái nữ trong tình yêu? Mà ngay cả nam cũng chuẩn?
Sĩ vì tri kỉ mà chết, nữ vì đẹp mà điểm trang.
Lục Tác Viễn nghĩ như vậy, khóe môi nhịn không được nhếch lên. Trình Mặc nhìn cô, không nói gì, chỉ là đặt tay ra sau thành ghế của cô, từng phát từng phát cong ngón tay lại búng vào lưng ghế cô, vui vẻ càng đậm.
Dưới hai ánh nhìn vừa chuyên chú vừa mang ý cười, Lục Tác Viễn cúi đầu yên lặng gắp vài miếng mì, đè nén lo lắng. Từ nhỏ cô Tô đã dạy cô, con gái văn tĩnh nhu thuận thì người lớn mới thích, cho nên, lần đầu tiên gặp mặt, cô thấy thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt cho bác trai Trình Mặc.
Nghĩ như vậy, Lục Tác Viễn cầm lấy giấy ăn, chặm miệng, đang chuẩn bị ngước mặt mỉm cười, đột nhiên, cô bị nấc cụt.
Che miệng xin lỗi hoảng sợ nhìn về phía Trình Cảnh Hán, cô nghĩ thầm, thật đúng là không như mong muốn mà. Đang uồn bực, cô nghe thấy Trình Mặc cười trấn an cô, "Ăn không vô thì để lại đi, không có chuyện gì cả, tuy tiết kiệm là mỹ đức, nhưng ăn đến mức dạ dày bị bệnh thì không tốt chút nào. Ăn no quá dễ bị nấc cụt lắm, có điều cũng không sao cả đâu, một lát là hết."
Đột nhiên bị nấc cụt là do cô ăn no rỗi việc?
Vẻ mặt Lục Tác Viễn khổ nhìn về phía Trình Mặc, vừa nhịn không được nấc cục. Sau đó cảm thấy sau lưng có một tay, từng cái từng cái có tiết tấu vỗ nhẹ vào lưng cô. Tuy cô biết bị nấc cụt mà vỗ ở sau lưng không có tác dụng gì, nhưng điều đấy ít nhiều vẫn giúp cô đỡ hơn khiến cô lại bắt đầu tình cảm tuôn trào.
"Lần sau lúc ăn không hết thì nói cho anh biết, anh sẽ ăn phụ em." Sau một hồi yên tĩnh, đột nhiên Trình Mặc mở miệng.
Nấc cụt vừa nấc được một nửa, cứ như vậy bị hù về. . . Lục Tác Viễn không thể tin được nhìn Trình Mặc, chỉ nghe thấy anh "Hửm?" với ngữ điệu hỏi thăm.
Anh đang nói cho cô biết, anh nguyện ý ăn thức ăn còn thừa của cô? Ù một tiếng, đột nhiên đầu óc trống rỗng.
Sau đó, cô gật đầu, vô cùng vui sướng "Ừ" một tiếng.
Từ sân bay đi ra, bọn họ tiễn Trình Cảnh Hán lên xe chuyên dùng, rồi cùng đi đến bãi đỗ xe.
Trình Mặc giải thích, anh nói hôm nay anh tới đón bác trai anh, kết quả bác gái anh lại đứng giữa truyền bậy.
"Bác trai Trình làm gì vậy anh? Vì sao em cảm thấy trong mấy người đi cùng bác ấy, có một người hình như em đã thấy trên TV rồi." Cô hỏi nghi ngờ trong lòng.
"Em đang nói người phát ngôn của bộ ngoại giao kìa à, đúng là anh ấy thường xuất hiện trên tin tức. Không ngờ, em lại chú ý đến anh ta."
"Cho nên bác trai là - -" Lục Tác Viễn cảm thấy mình đoán được bảy tám phần, nhưng đáp án lại vượt ngoài dự tính của cô.
"Thứ trưởng Bộ Ngoại Giao."
Hai người dùng cơm tối ở ngoài khi về nhà, chủ đề lại nói đến bác trai Trình Mặc.
"Em để ý đến gia cảnh của anh à?" Anh nắm tay của cô hỏi.
"Anh dùng sai từ ngữ rồi kìa?" Lục Tác Viễn lắc đầu, "Em thích là anh, không phải bất kì cái gì khác, chỉ là đột nhiên cảm thấy áp lực quá, bác trai anh là bộ trưởng, vậy ba mẹ anh nhất định. . ." Cô thật sự lo lắng, đến nỗi khi cô đưa mắt nhìn Trình Mặc cũng nhiễm lo lắng.
"Lo lắng họ không thích em à?" Anh vuốt ve tay của cô, đứng lại ở dưới đèn đường, giọng nói thấp xuống, trầm mà dịu dàng.
Lục Tác Viễn quả quyết gật đầu.
"Thật ra. . ." Anh dựa sát vào người cô một chút, Lục Tác Viễn thuận thế lui ra sau một bước, thân thể đụng phải cột đèn, "Em không cần lo lắng, ba mẹ anh dễ nói chuyện lắm, lần sau có cơ hội anh dẫn em đi gặp họ. Ngược lại là anh mới cần lo lắng."
"Không cần đâu, nhà em ông nội với ba của em cũng dễ nói chuyện lắm, chỉ có nhà cô Tô của em hơi khó khăn một chút, nhưng mà, cô ấy là người biết tình biết lý, chỉ cần anh hợp ý, nhất định có thể làm cho cô ấy thích anh." Lục Tác Viễn nói anh, ngước mắt nhìn Trình Mặc, đột nhiên ý thức được khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, gần đến nỗi nương theo ánh đèn, cô có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên mặt Trình Mặc.
Cô nhìn đến xuất thần, thì thào hỏi một câu, "Có ai đã nói với anh rằng anh lớn lên đẹp trai lắm chưa?"
"Cho nên vì anh đẹp trai nên em mới yêu anh?" Anh cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt cô, hình như giọng nói hơi trầm thấp.
"Giọng nói nghe cũng hay nữa."
". . . Còn gì nữa không?"
Còn cả học rộng tài cao, dịu dàng trầm ổn nữa này, lời còn chưa kịp nói, đột nhiên cô cảm thấy nét mặt và ngữ điệu dịu dàng quá.
Cô cứ nhìn anh không chớp mắt như vậy, đột nhiên đầu óc cô trống rỗng, quên mất lời muốn nói, chỉ cảm thấy mặt mình như đốt, "Còn nữa, còn nữa anh đừng dựa vào em gần như vậy, em sẽ, em sẽ nghĩ. . ."
Xong rồi. . . Đại não bắt đầu ngừng hoạt động rồi, thiếu chút nữa cô nói lộn xộn rồi.
Lúc gió đêm thổi tóc cô bay bay, trong lòng cô thầm oán giận mình, đưa tay chuẩn bị vén lên.
"Đừng động, để anh." Trong mắt anh, dịu dàng nói, sau đó xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến rõ ràng. Khuôn mặt như đỏ hơn, Lục Tác Viễn nhìn chằm chằm vào ngón tay của anh, chỉ cảm thấy gò má mình nóng hổi.
Đừng gần thêm chút nào nữa, em sẽ muốn "Đánh lén" anh, Lục Tác Viễn cắn cắn môi, chỉ nghe thấy trong lòng có một giọng nói gào lên như vậy. Xuyên qua khe hở ngón tay, cô thấy anh từ từ sát lại, nụ cười dịu dàng ở khóe miệng, câu nói đừng đến gần nữa vang lên.
Cô cảm thấy hô hấp mình ngừng lại, giờ khắc này dường như trục thời gian bị phóng đại đến vô hạn, cô thậm chí rõ ràng trống ngực của mình bối rối mà ẩn chứa chờ mong.
Càng gần hơn,.....