*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô cùng Thường Mặc —— tuy rằng cũng không phải chưa từng có, nhưng mà ly hôn đã ba năm, rồi miệng vết thương của anh vẫn còn chưa tốt…thế mà hai người…còn ở trong toilet…
Hạnh Phúc nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy hận không thể đào một cái động mà trốn vào, tự mình kiểm đểm xem lúc ấy đã bị trúng tà thuật gì. Càng trúng tà hơn là, Thường Mặc thế nhưng đánh xà tùy côn, chuyển đến chỗ cô ở rồi nhất quyết không chịu đi.+_+
Hạnh Phúc cảm thấy cần thiết phải cùng anh nói chuyện rõ ràng, thế nhưng mỗi lần vừa mới mở đầu: “Thường Mặc, em có chuyện muốn nói với anh!” thì lại…
“Anh muốn tắm rửa, em giúp anh đi, tay anh không nhấc lên cao được.”
Hạnh Phúc cảm thấy rất buồn bực, đang yên đang lành, sao tự nhiên cô lại cùng Thường Mặc phát triển thành loại quan hệ ái muội như thế này chứ. Ngay cả tắm rửa anh cũng không có cách tự làm, cô còn phải chăm sóc cả ba bữa mỗi ngày của anh nữa. Mỗi lần cô tăng ca Thường Mặc liền gọi điện thoại đến: “Anh sắp chết đói rồi, lúc tan tầm em thuận tiện mang chút gì ăn được về nhé.”
Hạnh Phúc nghĩ rằng vết thương của anh vẫn còn chưa lành hẳn, thế là ngoan ngoãn mua cơm dinh dưỡng về nhà.
Thương cân động cốt một trăm ngày[15], huống chi anh còn chưa bị thương cân động cốt chút nào đâu. Thường Mặc sống đến tháng thứ ba, Hạnh Phúc bắt đầu đuổi anh đi: “Anh cũng đã khôi phục hơn trước rồi! Người lớn mà biết thì làm sao bây giờ?”
“Được rồi, ngày mai anh sẽ chuyển đi.” Anh đáp ứng hết sức rõ ràng, rõ ràng đến mức Hạnh Phúc cảm thấy rất đáng ngờ.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau, hai người vẫn còn đang lim dim ngái ngủ trong phòng đã bị hai bà mẹ bắt gian ngay tại trận.
Hạnh Phúc hung hăng trừng mắt nhìn Thường Mặc, anh mặc áo ngủ vào, vẻ mặt hết sức vô tội: “Mẹ, hai người sao tự nhiên lại đến đây?”
Bà Thường cười đến mức miệng không sao khép lại được: “Không có việc gì, chúng ta qua thăm hai đứa mà thôi.”
Vẻ mặt bà Tương cũng hết sức ôn hòa: “Hạnh Phúc à, vẫn là cùng Thường Mặc về nhà ăn cơm đi, nhìn xem nhà bếp nguội ngắt thế kia, làm sao mà sống được chứ…”
Thường Mặc ôm Hạnh Phúc, đáp ứng đặc biệt vang dội: “Mẹ! Chúng con ngày mai sẽ trở về!”
Chờ hai bà mẹ đi rồi, Hạnh Phúc chỉ thiếu hung tợn đá cho anh một cước mà thôi: “Rốt cuộc anh có ý gì chứ?”
Thường Mặc cau mày khổ sở: “Làm sao anh biết được hai người sẽ qua đây vào lúc sáng sớm tinh mơ chứ?”
Hạnh Phúc hung tợn trừng mắt nhìn anh: “Anh lập tức chuyển đi ngay bây giờ cho em, lập tức! Lập tức!”
Thường Mặc cứng đầu vô lại ở tiếp ba ngày, ba ngày sau rốt cục thành công không cần phải chuyển đi, bởi vì Tương Hạnh Phúc phát hiện mình đã mang thai.
Hạnh Phúc muốn khóc, cô cảm thấy chuyện này quả thực là ô long đến cực điểm.
Chỉ có Thường Mặc là cao hứng phấn chấn: “Buồn bã gì chứ, nhanh lên, chúng ta đi kết hôn!”
“Em không muốn kết hôn với anh!” Hạnh Phúc một bụng oán khí, rốt cục bùng nổ: “Lần đầu tiên gả cho anh, lần thứ hai cũng lại gả cho anh!”
“Chuyện này có cái gì không tốt chứ! Hai lần đều gả cho một người, quá tốt còn gì! Quá vui mừng! Quá chung thủy như một!” Thường Mặc lắm mồm, vừa nói liền không ngừng lại được: “Bảo bối, đừng nóng giận, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con. Anh phải đi gọi điện cho mẹ đã, bà nhất định sẽ vui quá mà khóc. Em nói xem hay là trước gọi cho ba đã. Anh sợ ông kích động quá, cao huyết áp thì làm sao bây giờ? Vẫn là không nên, trước nói cho mẹ anh biết, sau đó để bà chậm rãi báo cho ba…”
“Chuyện này sau hãy nói!”
“Như thế nào? Em không thích con trai? Vậy thì chúng ta sinh một đứa con gái đi, hai mươi năm nữa, hắc hắc, anh sẽ cả ngày soi mói đám tiểu tử thối kia, muốn theo đuổi con gái anh, không có cửa đâu…”
Hạnh Phúc tức giận đến mức oa một tiếng liền khóc, Thường Mặc liền ôm lấy cô: “Đừng khóc chứ, nếu không chúng ta sinh một đôi thai long phượng, có trai có gái, thế là tốt rồi…”
Hạnh Phúc có lẽ vẫn còn đang trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, nhưng kỳ thật hạnh phúc đã sớm không còn xa nữa rồi.
Cứ như vậy đi, cứ như vậy hạnh phúc đi.
Tất cả mọi người cứ hạnh phúc như vậy đi, vĩnh viễn cho đến mãi mãi về sau.
[1] Điện quang thạch hỏa: hay điện quang hỏa thạch, Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.
[2] Lục phủ ngũ tạng: Ngũ là năm, thứ năm. Tạng là bộ phận trong vùng ngực và bụng. Lục là sáu. Phủ là bộ phận trong vùng bụng.
– Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận.
Tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi, thận là hai quả cật.
– Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người. Lục phủ gồm: Vị, đảm, tam tiêu, bàng quang, tiểu trường, đại trường.
Vị là bao tử, đảm là mật, bàng quang là bọng đái, tiểu trường là ruột non, đại trường là ruột già. Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng trên của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng trên của bàng quang.
[3] Băng cơ ngọc cốt, thanh lương vô hãn: da như băng giá, xương như ngọc, vốn đã mát rượi không đổ mồ hôi.
Xuất phát từ hai câu thơ trong bài Động tiên ca của Tô Thức.
[4] Đại thủy trôi miếu Long Vương: Tuy là người trong một nhà nhưng lại không thừa nhận quan hệ hoặc không muốn quen biết nhau, hoặc không biết đến nhau nên phát sinh hiểu lầm hoặc xung đột không nên có.
Truyền thuyết kể thật lâu trước kia bên bờ biển Đông Hải có một tòa miếu thờ Long Vương, cách không xa nơi đó là một khu đất trồng rau. Lão hòa thượng trong miếu và lão nhân nấu thức ăn là bạn tốt, thường xuyên chơi cờ tán gẫu.
Một hôm lão nhân thần bí nói vườn rau vốn trước đây chỉ do ông tưới nước, nhưng không hiểu sao từ hôm qua khi ông đến đã thấy rau được tưới đủ rồi. Lão hòa thượng nghe xong cũng thấy kì quái nên quyết định trộm đi xem. Đêm đó lão hòa thượng trốn cách vườn không xa, đột nhiên thấy một tia sáng trắng lóe lên, giống như có một con quái vật bay ra, nó giang đôi cánh lớn, nước giếng phun ra tưới ướt vườn rau. Liên tiếp ba ngày rồi đến ngày thứ tư, lão hòa thượng đem bảo kiếm theo chờ nó bay ra thì đâm một cái. Ầm một tiếng, trong chớp mắt cả vùng quanh miếu đều là đại dương mênh mông. Long vương giân dữ đem thủy binh đến giao chiến với quái vật. Sau mới biết ra nó là tam thái tử của Long vương, vì phạm luật nên bị đày ra Đông Hải chịu tội ba năm. Tam thái tử muốn lập công nên mới ở nhân gian làm chuyện tốt, không ngờ bị hòa thượng đâm kiếm nên mới tao thành hiểu lầm.
[5]Brunch: là từ ghép của Breakfast và Lunch, tức là bữa ăn sáng và trưa, hay còn gọi là bữa sáng muộn.
[6]Bát Đạt Lĩnh: là nơi có đoạn Trường Thành được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm (80 km) về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện Diên Khánh, Bắc Kinh. Phần Trường Thành chạy qua địa điểm này được xây vào năm 1505 dưới thời nhà Minh, cùng với một tiền đồn quan sự đã cho thấy vị trí chiến lược quan trọng của nó. Điểm cao nhất của Bát Đạt Lĩnh là Bắc Bát Lâu (北八楼), có cao độ 1.015 mét (3.330 ft) trên mực nước biển.
Tường thành có chiều cao thay đổi, trung bình là 7 mét, có đoạn cao đến 14 mét. Bức tường rộng trung bình 6,5 mét, ở đỉnh rộng 5 mét, có thể cho năm con ngựa cùng chạy hoặc mười người cùng đi theo hàng ngang. Bát Đạt Lĩnh và vùng Trường thành phụ cận được gọi là Yên Kinh bát cảnh.
[7]Kẻ lăng nhăng: nguyên văn là lạm hoa đào(滥桃花)
[8]Chỉ phúc vi hôn: được định sẵn hôn ước từ ngày còn bé.
[9]Quả dương mai: Đây là một loại quả màu hồng chỉ có ở Trung Quốc, có lợi cho tiêu hóa, có giá trị dinh dưỡng và là một loại thuốc có giá trị cao. Trong dương mai chứa rất nhiều loại thành phần dinh dưỡng như vitamin, khoáng chất và nguyên tố vi lượng cần thiết cho cơ thể, đặc biệt là chất anthocyanin chứa trong quả dương mai.
Anthocyanin là loại chất tự nhiên có tác dụng chống oxi hóa hiệu quả nhất ngày nay, nó tồn tại rất nhiều trong các loại hoa quả có màu đỏ, nó có tác dụng chống oxi hóa lớn gấp 50 lần vitamin E, gấp 20 lần vitamin C, vì thế có tác dụng phòng chống lão hóa hiệu quả. Hơn nữa, quả dương mai còn có tác dụng tốt cho máu và não, tăng khả năng miễn dịch, ngăn ngừa bệnh tiểu đường, tốt cho mắt và da…
[10] Giang Chiết: Cái này tớ nghĩ là Chiết Giang, nhưng không chắc cho lắm.
[11] Bổng đả uyên ương: hay còn được hiểu là chia uyên rẽ thúy, tức là chia cắt các cặp tình nhân.
[12]Thâu tâm đào phế: Thật lòng yêu thương, lấy hết cả tấm lòng, tim phổi ra vì người đó.
[13] Sát ngôn quan sắc: Sát là xét, quan sát. Ngôn là lời nói. Quan là xem xét. Sắc là sắc mặt.
Sát ngôn quan sắc là xét lời nói và xem sắc mặt thì có thể biết được tâm ý của người.
[14] Ô long: Chuyện gây xấu hổ, dở khóc dở cười.
[15] Thương cân động cốt một trăm ngày: Tức là bị thương ở gân hoặc ở xương chỉ trăm ngày là có thể khỏi.
—–o0o——
Câu chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi! Mọi người thấy sao về câu hỏi mình đã đặt ra ngay từ đầu truyện ^^
Tất nhiên, mỗi người sẽ có một câu trả lời của riêng mình. Hạnh phúc, kì thật không ở đâu xa mà ở ngay bên cạnh chúng ta, chỉ có điều, người nào biết nắm giữ hạnh phúc, đó mới là người hạnh phúc đích thực!
Bạn sẽ làm thế chứ?
Chúc mọi người luôn hạnh phúc và vui vẻ, có được một năm mới ngập tràn niềm vui và nụ cười!
Say “Happy new year!”
Thân
Diệp Tử Vi
Cô cùng Thường Mặc —— tuy rằng cũng không phải chưa từng có, nhưng mà ly hôn đã ba năm, rồi miệng vết thương của anh vẫn còn chưa tốt…thế mà hai người…còn ở trong toilet…
Hạnh Phúc nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy hận không thể đào một cái động mà trốn vào, tự mình kiểm đểm xem lúc ấy đã bị trúng tà thuật gì. Càng trúng tà hơn là, Thường Mặc thế nhưng đánh xà tùy côn, chuyển đến chỗ cô ở rồi nhất quyết không chịu đi.+_+
Hạnh Phúc cảm thấy cần thiết phải cùng anh nói chuyện rõ ràng, thế nhưng mỗi lần vừa mới mở đầu: “Thường Mặc, em có chuyện muốn nói với anh!” thì lại…
“Anh muốn tắm rửa, em giúp anh đi, tay anh không nhấc lên cao được.”
Hạnh Phúc cảm thấy rất buồn bực, đang yên đang lành, sao tự nhiên cô lại cùng Thường Mặc phát triển thành loại quan hệ ái muội như thế này chứ. Ngay cả tắm rửa anh cũng không có cách tự làm, cô còn phải chăm sóc cả ba bữa mỗi ngày của anh nữa. Mỗi lần cô tăng ca Thường Mặc liền gọi điện thoại đến: “Anh sắp chết đói rồi, lúc tan tầm em thuận tiện mang chút gì ăn được về nhé.”
Hạnh Phúc nghĩ rằng vết thương của anh vẫn còn chưa lành hẳn, thế là ngoan ngoãn mua cơm dinh dưỡng về nhà.
Thương cân động cốt một trăm ngày[15], huống chi anh còn chưa bị thương cân động cốt chút nào đâu. Thường Mặc sống đến tháng thứ ba, Hạnh Phúc bắt đầu đuổi anh đi: “Anh cũng đã khôi phục hơn trước rồi! Người lớn mà biết thì làm sao bây giờ?”
“Được rồi, ngày mai anh sẽ chuyển đi.” Anh đáp ứng hết sức rõ ràng, rõ ràng đến mức Hạnh Phúc cảm thấy rất đáng ngờ.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau, hai người vẫn còn đang lim dim ngái ngủ trong phòng đã bị hai bà mẹ bắt gian ngay tại trận.
Hạnh Phúc hung hăng trừng mắt nhìn Thường Mặc, anh mặc áo ngủ vào, vẻ mặt hết sức vô tội: “Mẹ, hai người sao tự nhiên lại đến đây?”
Bà Thường cười đến mức miệng không sao khép lại được: “Không có việc gì, chúng ta qua thăm hai đứa mà thôi.”
Vẻ mặt bà Tương cũng hết sức ôn hòa: “Hạnh Phúc à, vẫn là cùng Thường Mặc về nhà ăn cơm đi, nhìn xem nhà bếp nguội ngắt thế kia, làm sao mà sống được chứ…”
Thường Mặc ôm Hạnh Phúc, đáp ứng đặc biệt vang dội: “Mẹ! Chúng con ngày mai sẽ trở về!”
Chờ hai bà mẹ đi rồi, Hạnh Phúc chỉ thiếu hung tợn đá cho anh một cước mà thôi: “Rốt cuộc anh có ý gì chứ?”
Thường Mặc cau mày khổ sở: “Làm sao anh biết được hai người sẽ qua đây vào lúc sáng sớm tinh mơ chứ?”
Hạnh Phúc hung tợn trừng mắt nhìn anh: “Anh lập tức chuyển đi ngay bây giờ cho em, lập tức! Lập tức!”
Thường Mặc cứng đầu vô lại ở tiếp ba ngày, ba ngày sau rốt cục thành công không cần phải chuyển đi, bởi vì Tương Hạnh Phúc phát hiện mình đã mang thai.
Hạnh Phúc muốn khóc, cô cảm thấy chuyện này quả thực là ô long đến cực điểm.
Chỉ có Thường Mặc là cao hứng phấn chấn: “Buồn bã gì chứ, nhanh lên, chúng ta đi kết hôn!”
“Em không muốn kết hôn với anh!” Hạnh Phúc một bụng oán khí, rốt cục bùng nổ: “Lần đầu tiên gả cho anh, lần thứ hai cũng lại gả cho anh!”
“Chuyện này có cái gì không tốt chứ! Hai lần đều gả cho một người, quá tốt còn gì! Quá vui mừng! Quá chung thủy như một!” Thường Mặc lắm mồm, vừa nói liền không ngừng lại được: “Bảo bối, đừng nóng giận, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con. Anh phải đi gọi điện cho mẹ đã, bà nhất định sẽ vui quá mà khóc. Em nói xem hay là trước gọi cho ba đã. Anh sợ ông kích động quá, cao huyết áp thì làm sao bây giờ? Vẫn là không nên, trước nói cho mẹ anh biết, sau đó để bà chậm rãi báo cho ba…”
“Chuyện này sau hãy nói!”
“Như thế nào? Em không thích con trai? Vậy thì chúng ta sinh một đứa con gái đi, hai mươi năm nữa, hắc hắc, anh sẽ cả ngày soi mói đám tiểu tử thối kia, muốn theo đuổi con gái anh, không có cửa đâu…”
Hạnh Phúc tức giận đến mức oa một tiếng liền khóc, Thường Mặc liền ôm lấy cô: “Đừng khóc chứ, nếu không chúng ta sinh một đôi thai long phượng, có trai có gái, thế là tốt rồi…”
Hạnh Phúc có lẽ vẫn còn đang trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, nhưng kỳ thật hạnh phúc đã sớm không còn xa nữa rồi.
Cứ như vậy đi, cứ như vậy hạnh phúc đi.
Tất cả mọi người cứ hạnh phúc như vậy đi, vĩnh viễn cho đến mãi mãi về sau.
[1] Điện quang thạch hỏa: hay điện quang hỏa thạch, Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.
[2] Lục phủ ngũ tạng: Ngũ là năm, thứ năm. Tạng là bộ phận trong vùng ngực và bụng. Lục là sáu. Phủ là bộ phận trong vùng bụng.
– Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận.
Tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi, thận là hai quả cật.
– Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người. Lục phủ gồm: Vị, đảm, tam tiêu, bàng quang, tiểu trường, đại trường.
Vị là bao tử, đảm là mật, bàng quang là bọng đái, tiểu trường là ruột non, đại trường là ruột già. Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng trên của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng trên của bàng quang.
[3] Băng cơ ngọc cốt, thanh lương vô hãn: da như băng giá, xương như ngọc, vốn đã mát rượi không đổ mồ hôi.
Xuất phát từ hai câu thơ trong bài Động tiên ca của Tô Thức.
[4] Đại thủy trôi miếu Long Vương: Tuy là người trong một nhà nhưng lại không thừa nhận quan hệ hoặc không muốn quen biết nhau, hoặc không biết đến nhau nên phát sinh hiểu lầm hoặc xung đột không nên có.
Truyền thuyết kể thật lâu trước kia bên bờ biển Đông Hải có một tòa miếu thờ Long Vương, cách không xa nơi đó là một khu đất trồng rau. Lão hòa thượng trong miếu và lão nhân nấu thức ăn là bạn tốt, thường xuyên chơi cờ tán gẫu.
Một hôm lão nhân thần bí nói vườn rau vốn trước đây chỉ do ông tưới nước, nhưng không hiểu sao từ hôm qua khi ông đến đã thấy rau được tưới đủ rồi. Lão hòa thượng nghe xong cũng thấy kì quái nên quyết định trộm đi xem. Đêm đó lão hòa thượng trốn cách vườn không xa, đột nhiên thấy một tia sáng trắng lóe lên, giống như có một con quái vật bay ra, nó giang đôi cánh lớn, nước giếng phun ra tưới ướt vườn rau. Liên tiếp ba ngày rồi đến ngày thứ tư, lão hòa thượng đem bảo kiếm theo chờ nó bay ra thì đâm một cái. Ầm một tiếng, trong chớp mắt cả vùng quanh miếu đều là đại dương mênh mông. Long vương giân dữ đem thủy binh đến giao chiến với quái vật. Sau mới biết ra nó là tam thái tử của Long vương, vì phạm luật nên bị đày ra Đông Hải chịu tội ba năm. Tam thái tử muốn lập công nên mới ở nhân gian làm chuyện tốt, không ngờ bị hòa thượng đâm kiếm nên mới tao thành hiểu lầm.
[5]Brunch: là từ ghép của Breakfast và Lunch, tức là bữa ăn sáng và trưa, hay còn gọi là bữa sáng muộn.
[6]Bát Đạt Lĩnh: là nơi có đoạn Trường Thành được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm (80 km) về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện Diên Khánh, Bắc Kinh. Phần Trường Thành chạy qua địa điểm này được xây vào năm 1505 dưới thời nhà Minh, cùng với một tiền đồn quan sự đã cho thấy vị trí chiến lược quan trọng của nó. Điểm cao nhất của Bát Đạt Lĩnh là Bắc Bát Lâu (北八楼), có cao độ 1.015 mét (3.330 ft) trên mực nước biển.
Tường thành có chiều cao thay đổi, trung bình là 7 mét, có đoạn cao đến 14 mét. Bức tường rộng trung bình 6,5 mét, ở đỉnh rộng 5 mét, có thể cho năm con ngựa cùng chạy hoặc mười người cùng đi theo hàng ngang. Bát Đạt Lĩnh và vùng Trường thành phụ cận được gọi là Yên Kinh bát cảnh.
[7]Kẻ lăng nhăng: nguyên văn là lạm hoa đào(滥桃花)
[8]Chỉ phúc vi hôn: được định sẵn hôn ước từ ngày còn bé.
[9]Quả dương mai: Đây là một loại quả màu hồng chỉ có ở Trung Quốc, có lợi cho tiêu hóa, có giá trị dinh dưỡng và là một loại thuốc có giá trị cao. Trong dương mai chứa rất nhiều loại thành phần dinh dưỡng như vitamin, khoáng chất và nguyên tố vi lượng cần thiết cho cơ thể, đặc biệt là chất anthocyanin chứa trong quả dương mai.
Anthocyanin là loại chất tự nhiên có tác dụng chống oxi hóa hiệu quả nhất ngày nay, nó tồn tại rất nhiều trong các loại hoa quả có màu đỏ, nó có tác dụng chống oxi hóa lớn gấp 50 lần vitamin E, gấp 20 lần vitamin C, vì thế có tác dụng phòng chống lão hóa hiệu quả. Hơn nữa, quả dương mai còn có tác dụng tốt cho máu và não, tăng khả năng miễn dịch, ngăn ngừa bệnh tiểu đường, tốt cho mắt và da…
[10] Giang Chiết: Cái này tớ nghĩ là Chiết Giang, nhưng không chắc cho lắm.
[11] Bổng đả uyên ương: hay còn được hiểu là chia uyên rẽ thúy, tức là chia cắt các cặp tình nhân.
[12]Thâu tâm đào phế: Thật lòng yêu thương, lấy hết cả tấm lòng, tim phổi ra vì người đó.
[13] Sát ngôn quan sắc: Sát là xét, quan sát. Ngôn là lời nói. Quan là xem xét. Sắc là sắc mặt.
Sát ngôn quan sắc là xét lời nói và xem sắc mặt thì có thể biết được tâm ý của người.
[14] Ô long: Chuyện gây xấu hổ, dở khóc dở cười.
[15] Thương cân động cốt một trăm ngày: Tức là bị thương ở gân hoặc ở xương chỉ trăm ngày là có thể khỏi.
—–o0o——
Câu chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi! Mọi người thấy sao về câu hỏi mình đã đặt ra ngay từ đầu truyện ^^
Tất nhiên, mỗi người sẽ có một câu trả lời của riêng mình. Hạnh phúc, kì thật không ở đâu xa mà ở ngay bên cạnh chúng ta, chỉ có điều, người nào biết nắm giữ hạnh phúc, đó mới là người hạnh phúc đích thực!
Bạn sẽ làm thế chứ?
Chúc mọi người luôn hạnh phúc và vui vẻ, có được một năm mới ngập tràn niềm vui và nụ cười!
Say “Happy new year!”
Thân
Diệp Tử Vi