Lúc đến Hiệp Khách sơn trang, Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, nói với Diệp Khai phía sau một câu:
“Nhắm mắt lại.”
Diệp Khai nhướng mày, cũng nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hiểu rõ, ẩn ý cười:
“Giả bộ ngủ hay là giả bộ bất tỉnh?”
“Tùy ngươi.”
Sau khi nói xong, Phó Hồng Tuyết tiếp tục đi phía trước hai bước, rồi lại như nhớ tới chuyện gì mà dừng lại.
“Hồi phục thể lực chưa?”
“Dược hiệu không có hết nhanh như vậy đâu… Làm sao vậy?”
Phó Hồng Tuyết mỉm cười, cái tay đang giữ y ở sau lưng liền xoa một cái:
“Ta muốn tháo thắt lưng ra.”
Diệp Khai sửng sốt một chút, rồi hắng giọng một cái, chôn mặt vào lưng hắn chọc ghẹo:
“Kỳ thật chúng ta cứ như vậy đi gặp Hướng minh chủ cũng không tồi… Ta còn rất muốn nhìn hắn trợn mắt há hốc mồm mà.”
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một chút, trả lời cũng thật nghiêm túc:
“Hiện tại ta đạo hạnh còn chưa đủ, chờ ta luyện đến trình độ da mặt dày như ngươi rồi tính.”
Nói xong, đao phong nhẹ nhàng lướt qua khoảng giữa thắt lưng hắn và Diệp Khai, dây vải liền rụng rơi từng đoạn, cuộn trên đất thành một đoàn.
Diệp Khai liền chôn ở sau lưng của hắn cười một lúc, sau đó mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thu hồi nụ cười thành thành thật thật nằm úp sấp giả chết.
Xa xa có tiếng râm ran, còn nghe cả thanh âm của Hướng Ứng Thiên đang cãi cọ cùng đám người Quả Giới.
“… Bọn họ lại đang cãi cái gì?”
Diệp Khai từ từ nhắm hai mắt nhỏ giọng hỏi. Khoảng cách quá xa, nghe không rõ bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì.
“Đòi người. Lúc Hướng minh chủ cứu ta tuy rằng che mặt, nhưng người cứu ta võ công cao cường như vậy, không cần đoán cũng biết là ai… Bọn người Quả Giới tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ ý đồ.”
Diệp Khai cân nhắc một chút:
“Vậy… Chúng ta thì sao?”
“Chúng ta đi đường vòng. Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ dám đến cửa chất vấn một chút, không dám thật sự làm khó Hướng minh chủ đâu.”
Hắn tính là như vậy cũng vừa đủ thời gian cho y phục hồi không ít khí lực. Chỉ sợ bọn người Quả Giới không nhẫn nại nổi mà thôi.
Nói xong câu đó sau, Phó Hồng Tuyết vỗ nhẹ vào mông Diệp Khai, ý bảo y câm miệng.
Cuồng Đao vừa vặn từ mấy gian phòng nơi hậu viên bước ra, nhìn thấy bọn họ liền làm vẻ mặt kinh ngạc:
“Các ngươi đây là…”
“Hắn trúng độc. Trước tiên có thể tìm một gian khách phòng để ta đem vào không?”
Phó Hồng Tuyết không đợi hắn phát ngôn đã hỏi trước một bước.
“A, ngươi đi theo ta.”
Cuồng Đao vội vàng đi trước dẫn đường. Dẫn bọn họ thoát khỏi nơi người khác có thể thấy, đi vào một gian tiểu viện tương đối bí mật trong Hiệp Khách sơn trang.
“Nơi này bình thường không có người đến, các ngươi cứ ở trong này đã.”
Phó Hồng Tuyết khẽ gật đầu xem như cảm tạ. Xoay người đem Diệp Khai ở sau lưng bế lên trên giường.
“Có cần ta mời đại phu không?”
Cuồng Đao đứng ở phía sau Phó Hồng Tuyết, rướn cổ lên cẩn thận đánh giá Diệp Khai ở trên giường.
“Không có việc gì. Lát nữa ta sẽ giúp y vận công bức độc, tĩnh dưỡng vài ngày là hồi phục.”
Sắc mặt của Phó Hồng Tuyết không thay đổi, cũng không tỏ ra ra lo lắng. Nếu mà tìm đại phu đến bắt mạch cho Diệp Khai, chắc chắn là lộ tẩy.
Vì không để cho Cuồng Đao tiếp tục hỏi, hắn cố ý chuyển đề tài:
“Vừa rồi lúc tiến vào, hình như thấy Hướng thúc thúc tranh cãi với bọn Quả Giới ở tiền môn?”
“Ừ…”
Ánh mắt của Cuồng Đao khẽ đảo một cái, tựa hồ lúc này mới nhớ ra:
“Bởi vì chuyện của ngươi nên bọn người Quả Giới đến chất vấn đại ca, buộc hắn nhất định phải xử trí công bằng.”
Phó Hồng Tuyết không chút do dự xoay người, trực tiếp cầm đao, một tay chỉ vào Diệp Khai đang nằm trên giường:
“—— Phiền các ngươi thay ta chăm sóc y. Ta lập tức đi ra ngoài, đi cùng bọn họ, không thể để Hướng thúc thúc gặp phiền toái vì ta.”
Khóe miệng Cuồng Đao hơi nhếch một tia vừa lòng, nhanh chóng đưa tay cản hắn lại:
“Hướng thúc thúc của ngươi thật vất vả cứu được ngươi, tại sao có thể để cho ngươi đi mạo hiểm như vậy? Các ngươi cứ ở yên đây, ta ra đó nhìn xem, đợi bọn Quả Giới đi rồi sẽ cùng Hướng thúc thúc quay lại gặp ngươi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!”
Những lời này Cuồng Đao nói ra như đinh đóng cột.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một lúc, giống như suy xét rất kĩ lưỡng, rốt cuộc gật đầu:
“Được.”
Cuồng Đao lúc này mới thở một hơi, ra cửa còn không quên quay đầu lại dặn dò:
“Nhớ rõ là phải ở yên trong đó, tuyệt đối không được chạy lung tung, để hạ nhân nhìn thấy các ngươi sẽ không an toàn!”
Cho đến khi Phó Hồng Tuyết lần thứ hai trịnh trọng gật đầu, gã mới vừa lòng mà nhẹ bước ra khỏi phòng, xoay người ly khai.
Sau một lát, Phó Hồng Tuyết lần thứ hai đi đến bên bàn ngồi xuống, bỗng nhiên buông đao không nặng không nhẹ nói một câu:
“—— Được rồi, người đã đi.”
“… Ngươi vì cái gì muốn gạt hắn nói ta trúng độc?”
Diệp Khai nằm ở trên giường lúc này mới mở mắt ra, tò mò hỏi một câu.
“Vì an toàn.”
Phó Hồng Tuyết lời ít, ý nhiều. Hắn không muốn giải thích với Diệp Khai chân tướng của Hiệp Khách sơn trang cùng Hướng Ứng Thiên, những cái đó phức tạp, gạt y không dễ.
“… Vi an toàn của ngươi, hay là an toàn của ta?”
Diệp Khai cũng không phải là người dễ gạt. Y suy một thành ba, có đôi khi làm cho Phó Hồng Tuyết thực đau đầu.
Cho nên Phó Hồng Tuyết suy tư một khắc, chỉ có thể trả lời y:
“Đều như nhau.”
Lúc trước là vì hắn làm lộ tin tức, mới để cho Hướng Ứng Thiên nghi kị Diệp Khai, bắt đầu lặng lẽ hạ sát thủ Diệp Khai. Hiện tại bọn hắn tất nhiên muốn tạm thời trốn trong hiệp khách sơn trang, như vậy cách an toàn nhất chính là làm cho Hướng Ứng Thiên cảm thấy Diệp Khai không có bất cứ uy hiếp gì.
Diệp Khai thử chống người ngồi dậy, tay vẫn rất yếu, lại nặng nề nằm xuống. Y đành nhận mệnh mà bĩu môi, con mắt suy tư chuyển vài vòng, lần thứ hai nhìn Phó Hồng Tuyết:
“—— ngươi hoài nghi Hướng Ứng Thiên có vấn đề? Cho nên ngươi muốn đẩy ta ra, để bọn họ không phòng bị mà để yên cho ta?”
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ.
Sớm chiều sống với người quá thông minh có đôi khi thật sự không phải chuyện tốt, rất khó lừa.
Cho nên hắn chỉ có thể nói lời nói thật:
“Trừ ngươi ra, bất luận kẻ nào ta cũng hoài nghi. Không chỉ muốn cho bọn họ nghĩ ngươi trúng độc, còn muốn làm cho bọn họ nghĩ ta không thân thuộc với ngươi. Ta mang ngươi trở về, chỉ bởi vì ngươi vì ta mà trúng độc, ta không thể bỏ mặc ngươi.”
“Nhưng mà…”
Diệp Khai lại bắt đầu cố hết sức ở trên giường giãy dụa. Đại khái là do thể lực tiêu hao quá lớn, y vẫn vô lực, người còn chưa ngồi dậy cả đầu đã đầy mồ hôi lạnh.
“Ngươi nằm xuống cho ta, nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện của Hướng Ứng Thiên để ta ứng phó.”
Phó Hồng Tuyết trực tiếp đi qua vươn tay ấn y nằm lại xuống giường.
“—— Ê!”
Diệp Khai bất mãn.
Người này chỉ cần còn có thể có khí lực miễn cưỡng đứng lên, liền vĩnh viễn sẽ không chịu ở yên một chỗ. Phó Hồng Tuyết vẫn cảm thấy, Diệp Khai đại khái là trời sinh liền thiếu cái suy nghĩ “Tự mình hiểu lấy”, cho nên sẽ vẫn luôn không biết mệt mà tự gây sức ép lên chính mình.
Vì thế Phó Hồng Tuyết thản nhiên mà liếc y một cái, cúi đầu đưa ra hai ngón tay.
Kia ý tứ thực rõ ràng —— hoặc là chính ngươi ngủ, hoặc là ta sẽ điểm huyệt giúp ngươi ngủ.
“A…”
Diệp thiếu hiệp ngoài cười nhưng trong lòng không cười nổi nữa.
Cường thế hơn người làm y hiểu chuyện cúi đầu nhận mệnh.
“—— ta ngủ.”
Nhắm mắt lại, triệt để thả lỏng nguỵ trang thành thi thể.
Mất hết khí lực cùng cảm giác mệt mỏi đánh úp lại, cơ hồ chỉ trong chốc lát đã cuốn đi sạch sức chống đỡ của y. Bàn tay bên giường nhẹ rũ xuống, vết cào đỏ tươi chỉ vừa khô lại, đầu ngón tay vẫn còn nhỏ vài giọt máu đỏ tươi.
“Hết thảy, chờ ngươi ngủ dậy rồi nói…”
Phó Hồng Tuyết thầm thở dài, lấy ra khăn mặt luôn mang theo thấm ướt nước trà rồi ngồi bên giường nhẹ nhàng nâng mặt của y lau nhẹ từng chút một, cứ chậm rãi lau sạch vết máu chưa kịp khô kia.
Cái vết này, nếu mà kéo dài hơn một chút thì còn không phải là huỷ dung sao.
Cho dù Diệp Khai chưa bao tự biết xót dung mạo của y, thì hắn vẫn sẽ thương tâm.
Phó Hồng Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười mà hít một hơi.
Sau khi đã lau khô sạch sẽ, hắn mới lại lôi ra bình kim sang dược lúc trước Diệp Khai cho hắn, đổ một ít ra khăn tay, xoa một tầng mỏng lên vết thương của Diệp Khai. Làm xong còn cẩn thận vén tóc mai của y qua sau tai để không chạm vào miệng vết thương.
Tiếp đó hắn mới lo đến bàn tay của y, chạm vào liền phát hiện thật lạnh, vội vàng kéo chăn đắp cho y cẩn thận, còn tỉ mỉ dém lại bên người.
Sau đó lại giống như lúc nãy, lau khô vết máu cùng miệng vết thương, rồi cẩn thận bôi thuốc.
Diệp Khai khẽ cau mày, hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ là cảm giác thấy đau.
Phó Hồng Tuyết lập tức dừng tay, không nhúc nhích nhìn xem y lại an ổn ngủ rồi mới tiếp tục bôi thuốc.
—— trên đời này, trừ bỏ Diệp Khai, đại khái không có người có thể làm cho hắn thật cẩn thận ôn nhu hầu hạ thế này.
Cuối cùng, vào lúc cúi đầu thu hồi kim sang dược cùng khăn mặt, Phó Hồng Tuyết đã nghĩ như vậy. Ngay cả Minh Nguyệt Tâm… Thậm chí ngay cả bản thân hắn, đều chưa từng có như vậy.
Lúc Diệp Khai tỉnh lại, ngày đã chuyển thành đêm.
Lúc hạ nhân của Hiệp Khách sơn trang đưa thức ăn tới, liền không nói một lời mà lui ra.
Diệp Khai vẫy tay vẫy chân, cuối cùng cũng cảm thấy cả người tràn trề sức lực, vì thế xốc chăn nhảy dựng lên, thật vui vẻ mà ngồi vào bàn ăn uống. Y thật sự đói bụng lắm.
Kết quả mới vừa ăn hai cái, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì, y liền với lấy thêm một cái chén sạch trên bàn, sau đó lựa hết đồ ăn ngon gắp vào —— giò heo lấy miếng có thịt nè, khai vị chọn phần ngon nè, con gà quay này … xé hai cái đùi đi, cá thì lóc ngang lườn để không có xương …
Phó Hồng Tuyết còn chưa trở lại.
Chờ y ăn gần no rồi, ngoài cửa phòng bỗng nhiên bay đến mùi hương rượu thật lạ kì.
Diệp Khai đang cầm đũa lại theo bản năng ngửi hai cái, chậm rãi quay đầu liền nhìn thấy Phó Hồng Tuyết mang về một bình rượu, đang từ từ bước vào.
“Này… Là cái gì?”
Diệp Khai nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm chống đầu. Rượu này hương vị thật sự là rất hấp dẫn.
“Hướng Ứng Thiên hẹn ta ra ngoài để đưa vò rượu này, đây là rượu của cha ta ——trạng nguyên hồng ủ mấy chục năm.”
Khóe miệng của Phó Hồng Tuyết ẩn ẩn ý cười, Diệp Khai muốn nói lại thôi, có thể nhìn ra tâm tình của hắn lúc này cực kì tốt.
“Ta cố ý để lại cho ngươi nửa vò.”
Diệp Khai vẫn như cũ nhấc nhấc đôi đũa, yên lặng nhìn hắn một trận, sau đó buông bát đi tới kéo hắn vào ngồi bên bàn, thuận tay đem nửa vò rượu kia để lên ghế.
Sau đó Diệp Khai lại lấy một đôi đũa sạch, gắp mỗi món một miếng để vào trong đĩa riêng, rồi còn bới đầy một chén cơm riêng, sau đó đẩy cả đũa cả chén đến trước mặt Phó Hồng Tuyết:
“Ăn cơm trước.”
Phó Hồng Tuyết nhướng nhướng mày, nghe lời mà bắt đầu ăn.
Diệp Khai lúc này mới cầm lấy một cái chén trà trên bàn, nâng cổ tay xách nhẹ bình rượu lên, thật cẩn thận châm đầy một ly.
Chén rượu đó y sảng khoái uống hết, uống xong còn thở một hơi thật dài, biểu tình vô cùng thỏa mãn:
“—— quả nhiên là trạng nguyên hồng vài chục năm. Có tiền cũng chưa chắc mua được.”
Phó Hồng Tuyết lại nhếch lên khóe miệng, vừa ăn vừa nhìn y.
Sau đó Diệp Khai liền mang nửa vò rượu xoay người đi ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết cũng lười quản y đi làm gì, cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn.
Chờ đến khi hắn ăn no rồi, dùng khăn mặt cẩn thận lau miệng, mới chậm rãi đi ra tiền viện.
Dưới một tàng cây liễu, Diệp Khai đang nghịch ngợm nửa vò rượu kia.
Vò rượu đã đậy nắp cẩn thận, y còn nghiêm túc dán một miếng giấy niêm lên. Bên chân y là một hố to, cũng không biết là dùng cái gì đào ra được, xem bộ dáng là tính chôn vò rượu này xuống một lần nữa.
“… Ngươi không uống, sao lại chôn nó để làm gì?”
Phó Hồng Tuyết đứng ở phía sau y kỳ quái hỏi.
Diệp Khai dùng ngón tay cẩn thận phủi đi chút bụi trên giấy dán, miết chặt như muốn dùng nội lực làm sáp niêm dính kỹ, chuyên chú như y đang làm đại sự, ánh trăng bàng bạc rủ xuống tóc cùng lông mi của y, vừa không quá hào nhoáng, vừa yên ổn vô thường.
“Đây là của ngươi cha để lại cho ngươi… Ta rót của ngươi một ly là đủ rồi. Dư lại mang đi cũng không tiện, ta thay ngươi chôn cho kỹ… Chờ lúc nào đó ngươi nhớ cha ngươi, hoặc là muốn uống, cũng có thể trở về lấy.”
Tiếp tục dùng vò rượu chậm rãi ấn nhẹ một vòng trên mặt đất, một hồi lâu mới vừa lòng, y lúc này nhẹ nhàng ấn nó xuống cái hố vừa đào. Sau đó lại tỉ mỉ từng chút lấp lại, ấn đất cho chặt rồi lại kéo mớ hoa cỏ vừa nãy gạt ra phủ lên nguỵ trang, làm sao để người khác sẽ không phát hiện.
Sau đó y duỗi hai chân, thay đổi cái tư thế ngồi xổm trước đó thành ngồi thẳng ra, dựa vào gốc liễu.
Thoạt nhìn tựa hồ là đang đùa nghịch hoa cỏ, lại giống như đang phát ngốc vậy thôi.
—— Phó Hồng Tuyết vẫn luôn đứng ở phía sau y, lẳng lặng mà nhìn y bận rộn.
Khóe miệng tươi cười sớm đã thu lại, chỉ còn ánh mắt khó hiểu, vẫn an tĩnh đứng sau lưng y.
Vì thế cuối cùng, Phó Hồng Tuyết vẫn chỉ có thể vô thanh hít một hơi.
Kỳ thật giờ phút này hắn rất muốn hỏi y một câu:
… Cha của ta, chẳng lẽ không phải là cha của ngươi sao?
Thời điểm này, không phải ngươi đã biết ngươi mới chính là con trai ruột của hắn cùng mẹ ta hay sao, mà ta chỉ là hài tử thay thế của ngươi. Ngươi biết rồi lại cố gắng … Muốn đem hết thảy những thứ vốn dĩ của ngươi cho ta hay sao?
Đem vò rượu này cho ta, đem mẹ ngươi cho ta, thậm chí tình nguyện chết, cũng phải để lại hết thảy những gì của ngươi cho ta… Nếu ngươi còn có thể sống, ngươi còn muốn cho ta những thứ gì?
Phó Hồng Tuyết trong mắt tràn đầy đắc dĩ, đi qua vỗ vỗ vai y, nhỏ nhẹ nói cho y biết:
“Vậy cứ chôn ở đây. Sau này quay lại, chúng ta sẽ cùng đào lên uống?”
“Không được nghĩ thế.”
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn ánh trăng, ngón tay đùa bỡn ngọn cỏ, thanh âm có chút nghẹn, rồi lại dị thường nhẹ nhàng.
“Trừ bỏ đao phổ, cha ngươi chỉ để lại thứ này. Ngươi sao lại muốn đem cho người ngoài?”
Phó Hồng Tuyết dừng tay một chút, cách một lớp y phục, tay bắt lấy đầu vai, hắn cảm thấy y thật sự gầy.
“Ngươi không phải là người ngoài.”
Như là sợ y không nghe thấy, dừng một chút, lại lặp lại một lần:
“Ngươi… không phải là người ngoài.”
Trầm mặc một khắc, Diệp Khai rốt cuộc nặng nề mà trả lời một chữ:
“Ừ.”
Giống như nghẹn ngào, sau một chữ này, y cũng không nói nổi điều gì nữa.
Lại là thật lâu sau, Diệp Khai bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh trở về trong phòng.
Từ đầu tới đuôi, y đều không quay đầu lại nhìn qua Phó Hồng Tuyết lấy một lần.
Phó Hồng Tuyết đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trăng treo đầu ngọn cây kia, trong lòng rốt cuộc có một tia do dự:
—— vai diễn này, hắn thật sự còn muốn diễn nữa sao?
Hắn không sợ lãng phí thời gian. Nhưng mà, hắn đau lòng Diệp Khai.
“Nhắm mắt lại.”
Diệp Khai nhướng mày, cũng nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hiểu rõ, ẩn ý cười:
“Giả bộ ngủ hay là giả bộ bất tỉnh?”
“Tùy ngươi.”
Sau khi nói xong, Phó Hồng Tuyết tiếp tục đi phía trước hai bước, rồi lại như nhớ tới chuyện gì mà dừng lại.
“Hồi phục thể lực chưa?”
“Dược hiệu không có hết nhanh như vậy đâu… Làm sao vậy?”
Phó Hồng Tuyết mỉm cười, cái tay đang giữ y ở sau lưng liền xoa một cái:
“Ta muốn tháo thắt lưng ra.”
Diệp Khai sửng sốt một chút, rồi hắng giọng một cái, chôn mặt vào lưng hắn chọc ghẹo:
“Kỳ thật chúng ta cứ như vậy đi gặp Hướng minh chủ cũng không tồi… Ta còn rất muốn nhìn hắn trợn mắt há hốc mồm mà.”
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một chút, trả lời cũng thật nghiêm túc:
“Hiện tại ta đạo hạnh còn chưa đủ, chờ ta luyện đến trình độ da mặt dày như ngươi rồi tính.”
Nói xong, đao phong nhẹ nhàng lướt qua khoảng giữa thắt lưng hắn và Diệp Khai, dây vải liền rụng rơi từng đoạn, cuộn trên đất thành một đoàn.
Diệp Khai liền chôn ở sau lưng của hắn cười một lúc, sau đó mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thu hồi nụ cười thành thành thật thật nằm úp sấp giả chết.
Xa xa có tiếng râm ran, còn nghe cả thanh âm của Hướng Ứng Thiên đang cãi cọ cùng đám người Quả Giới.
“… Bọn họ lại đang cãi cái gì?”
Diệp Khai từ từ nhắm hai mắt nhỏ giọng hỏi. Khoảng cách quá xa, nghe không rõ bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì.
“Đòi người. Lúc Hướng minh chủ cứu ta tuy rằng che mặt, nhưng người cứu ta võ công cao cường như vậy, không cần đoán cũng biết là ai… Bọn người Quả Giới tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ ý đồ.”
Diệp Khai cân nhắc một chút:
“Vậy… Chúng ta thì sao?”
“Chúng ta đi đường vòng. Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ dám đến cửa chất vấn một chút, không dám thật sự làm khó Hướng minh chủ đâu.”
Hắn tính là như vậy cũng vừa đủ thời gian cho y phục hồi không ít khí lực. Chỉ sợ bọn người Quả Giới không nhẫn nại nổi mà thôi.
Nói xong câu đó sau, Phó Hồng Tuyết vỗ nhẹ vào mông Diệp Khai, ý bảo y câm miệng.
Cuồng Đao vừa vặn từ mấy gian phòng nơi hậu viên bước ra, nhìn thấy bọn họ liền làm vẻ mặt kinh ngạc:
“Các ngươi đây là…”
“Hắn trúng độc. Trước tiên có thể tìm một gian khách phòng để ta đem vào không?”
Phó Hồng Tuyết không đợi hắn phát ngôn đã hỏi trước một bước.
“A, ngươi đi theo ta.”
Cuồng Đao vội vàng đi trước dẫn đường. Dẫn bọn họ thoát khỏi nơi người khác có thể thấy, đi vào một gian tiểu viện tương đối bí mật trong Hiệp Khách sơn trang.
“Nơi này bình thường không có người đến, các ngươi cứ ở trong này đã.”
Phó Hồng Tuyết khẽ gật đầu xem như cảm tạ. Xoay người đem Diệp Khai ở sau lưng bế lên trên giường.
“Có cần ta mời đại phu không?”
Cuồng Đao đứng ở phía sau Phó Hồng Tuyết, rướn cổ lên cẩn thận đánh giá Diệp Khai ở trên giường.
“Không có việc gì. Lát nữa ta sẽ giúp y vận công bức độc, tĩnh dưỡng vài ngày là hồi phục.”
Sắc mặt của Phó Hồng Tuyết không thay đổi, cũng không tỏ ra ra lo lắng. Nếu mà tìm đại phu đến bắt mạch cho Diệp Khai, chắc chắn là lộ tẩy.
Vì không để cho Cuồng Đao tiếp tục hỏi, hắn cố ý chuyển đề tài:
“Vừa rồi lúc tiến vào, hình như thấy Hướng thúc thúc tranh cãi với bọn Quả Giới ở tiền môn?”
“Ừ…”
Ánh mắt của Cuồng Đao khẽ đảo một cái, tựa hồ lúc này mới nhớ ra:
“Bởi vì chuyện của ngươi nên bọn người Quả Giới đến chất vấn đại ca, buộc hắn nhất định phải xử trí công bằng.”
Phó Hồng Tuyết không chút do dự xoay người, trực tiếp cầm đao, một tay chỉ vào Diệp Khai đang nằm trên giường:
“—— Phiền các ngươi thay ta chăm sóc y. Ta lập tức đi ra ngoài, đi cùng bọn họ, không thể để Hướng thúc thúc gặp phiền toái vì ta.”
Khóe miệng Cuồng Đao hơi nhếch một tia vừa lòng, nhanh chóng đưa tay cản hắn lại:
“Hướng thúc thúc của ngươi thật vất vả cứu được ngươi, tại sao có thể để cho ngươi đi mạo hiểm như vậy? Các ngươi cứ ở yên đây, ta ra đó nhìn xem, đợi bọn Quả Giới đi rồi sẽ cùng Hướng thúc thúc quay lại gặp ngươi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!”
Những lời này Cuồng Đao nói ra như đinh đóng cột.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một lúc, giống như suy xét rất kĩ lưỡng, rốt cuộc gật đầu:
“Được.”
Cuồng Đao lúc này mới thở một hơi, ra cửa còn không quên quay đầu lại dặn dò:
“Nhớ rõ là phải ở yên trong đó, tuyệt đối không được chạy lung tung, để hạ nhân nhìn thấy các ngươi sẽ không an toàn!”
Cho đến khi Phó Hồng Tuyết lần thứ hai trịnh trọng gật đầu, gã mới vừa lòng mà nhẹ bước ra khỏi phòng, xoay người ly khai.
Sau một lát, Phó Hồng Tuyết lần thứ hai đi đến bên bàn ngồi xuống, bỗng nhiên buông đao không nặng không nhẹ nói một câu:
“—— Được rồi, người đã đi.”
“… Ngươi vì cái gì muốn gạt hắn nói ta trúng độc?”
Diệp Khai nằm ở trên giường lúc này mới mở mắt ra, tò mò hỏi một câu.
“Vì an toàn.”
Phó Hồng Tuyết lời ít, ý nhiều. Hắn không muốn giải thích với Diệp Khai chân tướng của Hiệp Khách sơn trang cùng Hướng Ứng Thiên, những cái đó phức tạp, gạt y không dễ.
“… Vi an toàn của ngươi, hay là an toàn của ta?”
Diệp Khai cũng không phải là người dễ gạt. Y suy một thành ba, có đôi khi làm cho Phó Hồng Tuyết thực đau đầu.
Cho nên Phó Hồng Tuyết suy tư một khắc, chỉ có thể trả lời y:
“Đều như nhau.”
Lúc trước là vì hắn làm lộ tin tức, mới để cho Hướng Ứng Thiên nghi kị Diệp Khai, bắt đầu lặng lẽ hạ sát thủ Diệp Khai. Hiện tại bọn hắn tất nhiên muốn tạm thời trốn trong hiệp khách sơn trang, như vậy cách an toàn nhất chính là làm cho Hướng Ứng Thiên cảm thấy Diệp Khai không có bất cứ uy hiếp gì.
Diệp Khai thử chống người ngồi dậy, tay vẫn rất yếu, lại nặng nề nằm xuống. Y đành nhận mệnh mà bĩu môi, con mắt suy tư chuyển vài vòng, lần thứ hai nhìn Phó Hồng Tuyết:
“—— ngươi hoài nghi Hướng Ứng Thiên có vấn đề? Cho nên ngươi muốn đẩy ta ra, để bọn họ không phòng bị mà để yên cho ta?”
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ.
Sớm chiều sống với người quá thông minh có đôi khi thật sự không phải chuyện tốt, rất khó lừa.
Cho nên hắn chỉ có thể nói lời nói thật:
“Trừ ngươi ra, bất luận kẻ nào ta cũng hoài nghi. Không chỉ muốn cho bọn họ nghĩ ngươi trúng độc, còn muốn làm cho bọn họ nghĩ ta không thân thuộc với ngươi. Ta mang ngươi trở về, chỉ bởi vì ngươi vì ta mà trúng độc, ta không thể bỏ mặc ngươi.”
“Nhưng mà…”
Diệp Khai lại bắt đầu cố hết sức ở trên giường giãy dụa. Đại khái là do thể lực tiêu hao quá lớn, y vẫn vô lực, người còn chưa ngồi dậy cả đầu đã đầy mồ hôi lạnh.
“Ngươi nằm xuống cho ta, nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện của Hướng Ứng Thiên để ta ứng phó.”
Phó Hồng Tuyết trực tiếp đi qua vươn tay ấn y nằm lại xuống giường.
“—— Ê!”
Diệp Khai bất mãn.
Người này chỉ cần còn có thể có khí lực miễn cưỡng đứng lên, liền vĩnh viễn sẽ không chịu ở yên một chỗ. Phó Hồng Tuyết vẫn cảm thấy, Diệp Khai đại khái là trời sinh liền thiếu cái suy nghĩ “Tự mình hiểu lấy”, cho nên sẽ vẫn luôn không biết mệt mà tự gây sức ép lên chính mình.
Vì thế Phó Hồng Tuyết thản nhiên mà liếc y một cái, cúi đầu đưa ra hai ngón tay.
Kia ý tứ thực rõ ràng —— hoặc là chính ngươi ngủ, hoặc là ta sẽ điểm huyệt giúp ngươi ngủ.
“A…”
Diệp thiếu hiệp ngoài cười nhưng trong lòng không cười nổi nữa.
Cường thế hơn người làm y hiểu chuyện cúi đầu nhận mệnh.
“—— ta ngủ.”
Nhắm mắt lại, triệt để thả lỏng nguỵ trang thành thi thể.
Mất hết khí lực cùng cảm giác mệt mỏi đánh úp lại, cơ hồ chỉ trong chốc lát đã cuốn đi sạch sức chống đỡ của y. Bàn tay bên giường nhẹ rũ xuống, vết cào đỏ tươi chỉ vừa khô lại, đầu ngón tay vẫn còn nhỏ vài giọt máu đỏ tươi.
“Hết thảy, chờ ngươi ngủ dậy rồi nói…”
Phó Hồng Tuyết thầm thở dài, lấy ra khăn mặt luôn mang theo thấm ướt nước trà rồi ngồi bên giường nhẹ nhàng nâng mặt của y lau nhẹ từng chút một, cứ chậm rãi lau sạch vết máu chưa kịp khô kia.
Cái vết này, nếu mà kéo dài hơn một chút thì còn không phải là huỷ dung sao.
Cho dù Diệp Khai chưa bao tự biết xót dung mạo của y, thì hắn vẫn sẽ thương tâm.
Phó Hồng Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười mà hít một hơi.
Sau khi đã lau khô sạch sẽ, hắn mới lại lôi ra bình kim sang dược lúc trước Diệp Khai cho hắn, đổ một ít ra khăn tay, xoa một tầng mỏng lên vết thương của Diệp Khai. Làm xong còn cẩn thận vén tóc mai của y qua sau tai để không chạm vào miệng vết thương.
Tiếp đó hắn mới lo đến bàn tay của y, chạm vào liền phát hiện thật lạnh, vội vàng kéo chăn đắp cho y cẩn thận, còn tỉ mỉ dém lại bên người.
Sau đó lại giống như lúc nãy, lau khô vết máu cùng miệng vết thương, rồi cẩn thận bôi thuốc.
Diệp Khai khẽ cau mày, hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ là cảm giác thấy đau.
Phó Hồng Tuyết lập tức dừng tay, không nhúc nhích nhìn xem y lại an ổn ngủ rồi mới tiếp tục bôi thuốc.
—— trên đời này, trừ bỏ Diệp Khai, đại khái không có người có thể làm cho hắn thật cẩn thận ôn nhu hầu hạ thế này.
Cuối cùng, vào lúc cúi đầu thu hồi kim sang dược cùng khăn mặt, Phó Hồng Tuyết đã nghĩ như vậy. Ngay cả Minh Nguyệt Tâm… Thậm chí ngay cả bản thân hắn, đều chưa từng có như vậy.
Lúc Diệp Khai tỉnh lại, ngày đã chuyển thành đêm.
Lúc hạ nhân của Hiệp Khách sơn trang đưa thức ăn tới, liền không nói một lời mà lui ra.
Diệp Khai vẫy tay vẫy chân, cuối cùng cũng cảm thấy cả người tràn trề sức lực, vì thế xốc chăn nhảy dựng lên, thật vui vẻ mà ngồi vào bàn ăn uống. Y thật sự đói bụng lắm.
Kết quả mới vừa ăn hai cái, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì, y liền với lấy thêm một cái chén sạch trên bàn, sau đó lựa hết đồ ăn ngon gắp vào —— giò heo lấy miếng có thịt nè, khai vị chọn phần ngon nè, con gà quay này … xé hai cái đùi đi, cá thì lóc ngang lườn để không có xương …
Phó Hồng Tuyết còn chưa trở lại.
Chờ y ăn gần no rồi, ngoài cửa phòng bỗng nhiên bay đến mùi hương rượu thật lạ kì.
Diệp Khai đang cầm đũa lại theo bản năng ngửi hai cái, chậm rãi quay đầu liền nhìn thấy Phó Hồng Tuyết mang về một bình rượu, đang từ từ bước vào.
“Này… Là cái gì?”
Diệp Khai nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm chống đầu. Rượu này hương vị thật sự là rất hấp dẫn.
“Hướng Ứng Thiên hẹn ta ra ngoài để đưa vò rượu này, đây là rượu của cha ta ——trạng nguyên hồng ủ mấy chục năm.”
Khóe miệng của Phó Hồng Tuyết ẩn ẩn ý cười, Diệp Khai muốn nói lại thôi, có thể nhìn ra tâm tình của hắn lúc này cực kì tốt.
“Ta cố ý để lại cho ngươi nửa vò.”
Diệp Khai vẫn như cũ nhấc nhấc đôi đũa, yên lặng nhìn hắn một trận, sau đó buông bát đi tới kéo hắn vào ngồi bên bàn, thuận tay đem nửa vò rượu kia để lên ghế.
Sau đó Diệp Khai lại lấy một đôi đũa sạch, gắp mỗi món một miếng để vào trong đĩa riêng, rồi còn bới đầy một chén cơm riêng, sau đó đẩy cả đũa cả chén đến trước mặt Phó Hồng Tuyết:
“Ăn cơm trước.”
Phó Hồng Tuyết nhướng nhướng mày, nghe lời mà bắt đầu ăn.
Diệp Khai lúc này mới cầm lấy một cái chén trà trên bàn, nâng cổ tay xách nhẹ bình rượu lên, thật cẩn thận châm đầy một ly.
Chén rượu đó y sảng khoái uống hết, uống xong còn thở một hơi thật dài, biểu tình vô cùng thỏa mãn:
“—— quả nhiên là trạng nguyên hồng vài chục năm. Có tiền cũng chưa chắc mua được.”
Phó Hồng Tuyết lại nhếch lên khóe miệng, vừa ăn vừa nhìn y.
Sau đó Diệp Khai liền mang nửa vò rượu xoay người đi ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết cũng lười quản y đi làm gì, cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn.
Chờ đến khi hắn ăn no rồi, dùng khăn mặt cẩn thận lau miệng, mới chậm rãi đi ra tiền viện.
Dưới một tàng cây liễu, Diệp Khai đang nghịch ngợm nửa vò rượu kia.
Vò rượu đã đậy nắp cẩn thận, y còn nghiêm túc dán một miếng giấy niêm lên. Bên chân y là một hố to, cũng không biết là dùng cái gì đào ra được, xem bộ dáng là tính chôn vò rượu này xuống một lần nữa.
“… Ngươi không uống, sao lại chôn nó để làm gì?”
Phó Hồng Tuyết đứng ở phía sau y kỳ quái hỏi.
Diệp Khai dùng ngón tay cẩn thận phủi đi chút bụi trên giấy dán, miết chặt như muốn dùng nội lực làm sáp niêm dính kỹ, chuyên chú như y đang làm đại sự, ánh trăng bàng bạc rủ xuống tóc cùng lông mi của y, vừa không quá hào nhoáng, vừa yên ổn vô thường.
“Đây là của ngươi cha để lại cho ngươi… Ta rót của ngươi một ly là đủ rồi. Dư lại mang đi cũng không tiện, ta thay ngươi chôn cho kỹ… Chờ lúc nào đó ngươi nhớ cha ngươi, hoặc là muốn uống, cũng có thể trở về lấy.”
Tiếp tục dùng vò rượu chậm rãi ấn nhẹ một vòng trên mặt đất, một hồi lâu mới vừa lòng, y lúc này nhẹ nhàng ấn nó xuống cái hố vừa đào. Sau đó lại tỉ mỉ từng chút lấp lại, ấn đất cho chặt rồi lại kéo mớ hoa cỏ vừa nãy gạt ra phủ lên nguỵ trang, làm sao để người khác sẽ không phát hiện.
Sau đó y duỗi hai chân, thay đổi cái tư thế ngồi xổm trước đó thành ngồi thẳng ra, dựa vào gốc liễu.
Thoạt nhìn tựa hồ là đang đùa nghịch hoa cỏ, lại giống như đang phát ngốc vậy thôi.
—— Phó Hồng Tuyết vẫn luôn đứng ở phía sau y, lẳng lặng mà nhìn y bận rộn.
Khóe miệng tươi cười sớm đã thu lại, chỉ còn ánh mắt khó hiểu, vẫn an tĩnh đứng sau lưng y.
Vì thế cuối cùng, Phó Hồng Tuyết vẫn chỉ có thể vô thanh hít một hơi.
Kỳ thật giờ phút này hắn rất muốn hỏi y một câu:
… Cha của ta, chẳng lẽ không phải là cha của ngươi sao?
Thời điểm này, không phải ngươi đã biết ngươi mới chính là con trai ruột của hắn cùng mẹ ta hay sao, mà ta chỉ là hài tử thay thế của ngươi. Ngươi biết rồi lại cố gắng … Muốn đem hết thảy những thứ vốn dĩ của ngươi cho ta hay sao?
Đem vò rượu này cho ta, đem mẹ ngươi cho ta, thậm chí tình nguyện chết, cũng phải để lại hết thảy những gì của ngươi cho ta… Nếu ngươi còn có thể sống, ngươi còn muốn cho ta những thứ gì?
Phó Hồng Tuyết trong mắt tràn đầy đắc dĩ, đi qua vỗ vỗ vai y, nhỏ nhẹ nói cho y biết:
“Vậy cứ chôn ở đây. Sau này quay lại, chúng ta sẽ cùng đào lên uống?”
“Không được nghĩ thế.”
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn ánh trăng, ngón tay đùa bỡn ngọn cỏ, thanh âm có chút nghẹn, rồi lại dị thường nhẹ nhàng.
“Trừ bỏ đao phổ, cha ngươi chỉ để lại thứ này. Ngươi sao lại muốn đem cho người ngoài?”
Phó Hồng Tuyết dừng tay một chút, cách một lớp y phục, tay bắt lấy đầu vai, hắn cảm thấy y thật sự gầy.
“Ngươi không phải là người ngoài.”
Như là sợ y không nghe thấy, dừng một chút, lại lặp lại một lần:
“Ngươi… không phải là người ngoài.”
Trầm mặc một khắc, Diệp Khai rốt cuộc nặng nề mà trả lời một chữ:
“Ừ.”
Giống như nghẹn ngào, sau một chữ này, y cũng không nói nổi điều gì nữa.
Lại là thật lâu sau, Diệp Khai bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh trở về trong phòng.
Từ đầu tới đuôi, y đều không quay đầu lại nhìn qua Phó Hồng Tuyết lấy một lần.
Phó Hồng Tuyết đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trăng treo đầu ngọn cây kia, trong lòng rốt cuộc có một tia do dự:
—— vai diễn này, hắn thật sự còn muốn diễn nữa sao?
Hắn không sợ lãng phí thời gian. Nhưng mà, hắn đau lòng Diệp Khai.