Chỉ là ký ức.
Cuộc thi bóng chày thiếu niên toàn quốc được tổ chức ở sân vận động Hanshin Koshien theo đúng thời hạn.
Giữa cầu trường mơ ước của bao thiếu niên, ai sẽ là người nâng cao chiếc cúp vàng danh giá, ai sẽ vượt mặt tất cả các đội thiếu niên trên cả nước để đạt được danh hiệu quán quân.
Kazuya lặng nhìn những gương mặt tràn đầy nhiệt huyết quanh mình, bộ đồng phục bóng chày màu xanh đậm trên người cậu lúc bấy giờ vô cùng vừa vặn. Bảng điểm sau lưng chỉ là những dãy số thật bình thường, nhưng cậu biết thời khắc quyết định nằm trong tay mình. Từ dưới vành nón màu xanh đậm, cậu có thể thấy mồ hôi man theo sống mũi gãy của mình, chảy về phía môi. Kazuya hơi nhếch mép, toàn thân thả lỏng, hít sâu rồi lại thở ra, cứ một lần rồi lại một lần, khoảnh trầm lặng bao trùm lấy cậu.
Đồng đội từ tứ phía lao vào ôm lấy cậu, Kazuzya một tay đáp lại, một tay giơ cao quả bóng của riêng mình, những ngón tay bao lấy dòng chữ ký nguệch ngoạc. JIN.
Buổi biểu diễn ra mắt ở Tokyo Dome của Jin đã mở màn cho chuyến đi tour toàn quốc. Hắn đứng trên sân khấu đầy kiêu hãnh, tắm mình dưới ánh đèn chói lọi, chung quanh rền vang những lời hô hào đầy kích động. Đến khi tiếng đàn ghi-ta vang lên cùng giọng hát truyền cảm, cả khán đài liền im lặng lắng nghe.
Còn Kazuya đứng giữa cầu trường mơ ước của đời mình, nhìn năm mươi nghìn khán giả hò hét cổ vũ, cùng một trăm nghìn ánh mắt mong chờ một thế hệ bóng chày mới xuất hiện; cậu đánh ra cú đánh để đời, đi vào lòng người hâm mộ.
Hai người bọn họ rốt cuộc đã có thể đứng cùng một vị thế mà ngắm nhìn cả thế giới.
Quả bóng chày nho nhỏ vụt bay trên bầu trời quang đãng, kéo theo ánh nhìn đầy mong đợi của bao khán giả. Thời gian như dừng lại khi trái bóng tròn ấy chầm chậm rơi vào khoảnh sân bên kia. Một khắc, rồi lại một khắc.
Cả cầu trường bùng nổ. Kamenashi Kazuya hoàn thành cú đánh Home Run đầu tiên trong đời dưới sự chứng kiến của hàng vạn người từ khắp Nhật Bản.
Trên màn hình rộng lớn là gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Kazuya. Vẻ ngượng ngùng đã không còn, thay vào đó là nụ cười đầy kiêu hãnh. Từ khoảnh khắc ấy, cả đất nước Nhật Bản liền biết đến gương mặt xa lạ này.
Ánh đèn chói lọi từ hàng trăm chiếc máy ảnh phát sáng không ngừng. Vinh quang cứ thế ôm chầm lấy chàng thiếu niên tên gọi Kamenashi Kazuya.
Chỉ một giây trước đó, cậu chỉ là kẻ vô danh. Thế nhưng hiện tại, Kazuya đã tự mình leo lên một đỉnh cao vô định.
Cú đánh home run tiếp theo một lần nữa chấn động cả cầu trường. Bình luận viên ngỡ ngàng đến không nói thành lời. Ánh sáng hào quang vẫn thuộc về Kamenashi Kazuya. Toàn bộ những người khác như lu mờ, chỉ mình cậu tỏa sáng giữa sân vận động rộng lớn. Mọi ánh nhìn cứ thế đổ dồn vào chàng thiếu niên nhỏ gầy, sự tán thưởng cùng ngưỡng mộ hiển hiện rõ ràng. Một điều không thể tranh cãi, MVP của trận đấu không ai khác chính là Kamenashi Kazuya.
Akanishi Jin không ở. Tiếng hoan hô động trời như muốn nổ tung cả sân vận động. Đồng đội cùng nhau nâng cao Kazuya, tung hê chàng trai MVP của cả trận đấu.
Ngắm nhìn tầng xanh lam quang đãng trước mắt, ánh mặt trời cứ thế rọi vào mắt Kazuya. Nhưng cậu không hề nhíu mày, để mặc nước mắt cứ thế dồn đọng nơi khóe.
Thanh âm Jin bất giác văng vẳng bên tai cậu, “Này, anh còn chưa biết tên em, anh tên Akanishi Jin. Còn em?”
Tên của em là Kamenashi Kazuya.
Trải qua bao khổ nhọc cùng mồ hôi và nước mắt, rốt cuộc đến giờ khắc này, Kazuya thấy được chiếc cầu vồng bảy sắc của đời mình một lần nữa trải dài trước cậu. Thấm đượm vinh quang và kiêu hãnh.
Dù rằng Jin không thể trực tiếp chứng kiến thời khắc để đời này của Kazuya, nhưng cậu cũng không thất vọng, bởi vì chỉ cần cuộn tròn những ngón tay, cậu liền cảm nhận được bàn tay người kia đang nắm lấy mình, cái nhiệt ấm cứ thế trao cho nhau.
JIN.
Là ngọn đuốc sáng, là bàn tay dẫn dắt cho một Kazuya đang mò mẫm trong bóng tối.
Giúp cậu hiểu được ý nghĩa của sự cảm thông, thấu được cái gọi là mong chờ, thế nào là trả giá, là yêu.
Giữa khán đài rầm rộ ồn ào, ở góc tối, một người vẫn chăm chú nhìn gương mặt hạnh phúc của Kazuya trên màn hình.
Jin nhẹ nhàng hạ thấp vành nón, kéo cao cổ áo khoác, miệng nhoẻn cười đầy tự hào.
Bàn tay lạnh lẽo được đút sâu trong túi áo, Jin một thân một mình lái xe suốt mấy tiếng, hi sinh giấc ngủ của mình, đánh đổi một ngày nghỉ ngơi giữa tour diễn để tới được sân vận động này. Chỉ vì muốn ngắm nhìn Kazuya.
Trên màn hình to lớn kia chính là Kazuya của hắn.
Thời khắc ấy, chỉ mỗi làn gió mới nghe được lời thì thầm của Akanishi Jin, “Kazuya, anh yêu em.”
“Đoán coi anh đang ở đâu?” Giọng Jin vừa vang lên trong điện thoại, Kazuya đã nở một nụ cười thật tươi tắn. Cái mệt mỏi cùng uể oải sau trận đấu cũng như liên tiếp mấy cuộc phỏng vấn với báo đài lập tức biến đâu mất.
“Khách sạn à? Tour diễn vẫn okay hả anh? Anh á, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi đi, đừng đi tới đi lui.” Kazuya rúc mình trong chăn, nhỏ giọng dặn dò.
“Kazu chan chả lãng mạn gì hết, anh đang ăn mì đấy.” Tiếng húp sùm sụp chợt vang lên từ điện thoại, như thể chứng minh Jin đang hưởng thụ một bát mì nóng hổi.
“Sướng chưa, em cũng muốn ăn…” Kazuya bất giác nhung nhớ bát mì mà cậu ăn cùng Jin một tuần trước đó. Hôm ấy, Jin đã từ ngàn dặm xa xôi mà đến với cậu.
“Kazu chan, anh muốn gặp em… em ra đây một lát được không?”
“Ngốc, em ra đâu để gặp anh chứ? Huấn luyện viên không cho em đi khỏi Hanshin.”
“Thì anh đang ở Hanshin này.”
“Ha?”
Cửa lập tức mở tung. Jin mặc chiếc áo sơ-mi màu trắng, miệng nhoẻn một nụ cười thật rạng rỡ với Kazuya. Chưa kịp định thần, Kazuya liền như con mồi rơi vào tay giặc, những cái hôn da diết âu yếm lấy từng chút trên gương mặt cậu. Một tay Jin cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai, mấy sợi tóc mềm mại cứ thế rũ hạ trước trán, đôi môi ấm áp của Jin nâng niu lấy gò má lạnh lẽo của Kazuya, rồi lại luyến tiếc rời đi. Kazuya cảm giác chính mình như hòa tan vào vòng tay con người ấy, mỗi một cái chạm vào da thịt, mỗi một nụ hôn nồng thắm như thổi bừng ngọn lửa đã vốn âm ỉ trong lòng. Cậu ngoan ngoãn để mặc Jin hôn mình, để mặc những ngón tay cứ mân mê khắp da thịt cậu.
Từ hôm hai người bọn họ thổ lộ cùng nhau, suốt một tuần sau đấy, mỗi đêm, Kazuya đều cô đơn rúc mình trong chăn. Dù huấn luyện mệt mỏi vô cùng, nhưng cậu vẫn không thể thiếp ngủ. Bàn tay giữ chặt lấy chiếc di động Jin tặng, thì thầm thỏ thẻ cùng người tình đang cách mình nghìn dặm. Cái khổ nhọc, sự tra tấn đắng cay mà ngọt ngào của nỗi nhung nhớ, tưởng niệm; đó là lần đầu tiên Kazuya nếm thử những trải nghiệm cảm xúc ấy. Tựa bầu không khí, thản nhiên, vô thanh vô tức nhưng không thể tồn tại nếu thiếu sót. Tình cảm của cậu là thế.
Bỗng nhiên Kazuya nghiệm ra, chính mình yêu Jin nhiều hơn cậu nghĩ. Mà Jin cũng như thế.
Người ấy đã mạo hiểm đánh cược cùng khí lạnh mùa động, lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để đến gặp cậu. Người ấy vì nhung nhớ mà không chịu được cảnh một mình trong phòng, bên tai là tiếng người yêu nhưng trong vòng tay lại không phải thân nhiệt nồng ấm của cậu.
Cả hai bọn họ bất quá chỉ muốn ôm ghì lấy nhau, mãi không buông rời; chỉ muốn nắm tay nhau, vượt qua dòng chảy của thời gian. Chỉ hai người bọn họ giữa không gian tĩnh lặng, không một áp lực, không sự kiềm nén để rồi dẫn tới bùng nổ.
Jin tựa hồ lo lắng cái nồng nhiệt của mình sẽ làm sợ Kazuya. Hắn hôn thật nhẹ lên vành tai cậu, nhỏ giọng thì thầm, tựa một lời nỉ non, “Kazu chan, anh muốn em… rất, rất muốn…”
Đang được ghì chặt trong vòng tay của người ấy, Kazuya khẽ run, “Jin… thật ra từ trước tới giờ… em sợ…”
Lo lắng lời vừa rồi vô tình dọa Kazuya, Jin đỏ mặt, vội vàng giải thích, “Chuyện đó… anh chỉ nói thế thôi…”
Lời còn chưa dứt, Kazuya đã giãy nhẹ khỏi ngực Jin. Cậu đứng bên giường, đầu hơi cúi thấp, chân tay luống cuống tìm kiếm hai bên túi.
Giọng nói trầm thấp vang lên giữa căn phòng yên ắng, “em sợ… lỡ Jin không nghĩ như vậy… em phải làm sao bây giờ…”
Bàn tay Kazuya chầm chậm mở ra, bên trong là một bao cao su. Jin trầm mặc vài giây, rồi bàn tay từ trong túi rút ra vật thể y chang.
Hai người không hẹn mà cùng phì cười.
Cả thời gian cũng không đành lòng quấy rầy giờ phút ngọt ngào của hai người họ mà lặng lẽ đóng mình.
Cuộc thi bóng chày thiếu niên toàn quốc được tổ chức ở sân vận động Hanshin Koshien theo đúng thời hạn.
Giữa cầu trường mơ ước của bao thiếu niên, ai sẽ là người nâng cao chiếc cúp vàng danh giá, ai sẽ vượt mặt tất cả các đội thiếu niên trên cả nước để đạt được danh hiệu quán quân.
Kazuya lặng nhìn những gương mặt tràn đầy nhiệt huyết quanh mình, bộ đồng phục bóng chày màu xanh đậm trên người cậu lúc bấy giờ vô cùng vừa vặn. Bảng điểm sau lưng chỉ là những dãy số thật bình thường, nhưng cậu biết thời khắc quyết định nằm trong tay mình. Từ dưới vành nón màu xanh đậm, cậu có thể thấy mồ hôi man theo sống mũi gãy của mình, chảy về phía môi. Kazuya hơi nhếch mép, toàn thân thả lỏng, hít sâu rồi lại thở ra, cứ một lần rồi lại một lần, khoảnh trầm lặng bao trùm lấy cậu.
Đồng đội từ tứ phía lao vào ôm lấy cậu, Kazuzya một tay đáp lại, một tay giơ cao quả bóng của riêng mình, những ngón tay bao lấy dòng chữ ký nguệch ngoạc. JIN.
Buổi biểu diễn ra mắt ở Tokyo Dome của Jin đã mở màn cho chuyến đi tour toàn quốc. Hắn đứng trên sân khấu đầy kiêu hãnh, tắm mình dưới ánh đèn chói lọi, chung quanh rền vang những lời hô hào đầy kích động. Đến khi tiếng đàn ghi-ta vang lên cùng giọng hát truyền cảm, cả khán đài liền im lặng lắng nghe.
Còn Kazuya đứng giữa cầu trường mơ ước của đời mình, nhìn năm mươi nghìn khán giả hò hét cổ vũ, cùng một trăm nghìn ánh mắt mong chờ một thế hệ bóng chày mới xuất hiện; cậu đánh ra cú đánh để đời, đi vào lòng người hâm mộ.
Hai người bọn họ rốt cuộc đã có thể đứng cùng một vị thế mà ngắm nhìn cả thế giới.
Quả bóng chày nho nhỏ vụt bay trên bầu trời quang đãng, kéo theo ánh nhìn đầy mong đợi của bao khán giả. Thời gian như dừng lại khi trái bóng tròn ấy chầm chậm rơi vào khoảnh sân bên kia. Một khắc, rồi lại một khắc.
Cả cầu trường bùng nổ. Kamenashi Kazuya hoàn thành cú đánh Home Run đầu tiên trong đời dưới sự chứng kiến của hàng vạn người từ khắp Nhật Bản.
Trên màn hình rộng lớn là gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Kazuya. Vẻ ngượng ngùng đã không còn, thay vào đó là nụ cười đầy kiêu hãnh. Từ khoảnh khắc ấy, cả đất nước Nhật Bản liền biết đến gương mặt xa lạ này.
Ánh đèn chói lọi từ hàng trăm chiếc máy ảnh phát sáng không ngừng. Vinh quang cứ thế ôm chầm lấy chàng thiếu niên tên gọi Kamenashi Kazuya.
Chỉ một giây trước đó, cậu chỉ là kẻ vô danh. Thế nhưng hiện tại, Kazuya đã tự mình leo lên một đỉnh cao vô định.
Cú đánh home run tiếp theo một lần nữa chấn động cả cầu trường. Bình luận viên ngỡ ngàng đến không nói thành lời. Ánh sáng hào quang vẫn thuộc về Kamenashi Kazuya. Toàn bộ những người khác như lu mờ, chỉ mình cậu tỏa sáng giữa sân vận động rộng lớn. Mọi ánh nhìn cứ thế đổ dồn vào chàng thiếu niên nhỏ gầy, sự tán thưởng cùng ngưỡng mộ hiển hiện rõ ràng. Một điều không thể tranh cãi, MVP của trận đấu không ai khác chính là Kamenashi Kazuya.
Akanishi Jin không ở. Tiếng hoan hô động trời như muốn nổ tung cả sân vận động. Đồng đội cùng nhau nâng cao Kazuya, tung hê chàng trai MVP của cả trận đấu.
Ngắm nhìn tầng xanh lam quang đãng trước mắt, ánh mặt trời cứ thế rọi vào mắt Kazuya. Nhưng cậu không hề nhíu mày, để mặc nước mắt cứ thế dồn đọng nơi khóe.
Thanh âm Jin bất giác văng vẳng bên tai cậu, “Này, anh còn chưa biết tên em, anh tên Akanishi Jin. Còn em?”
Tên của em là Kamenashi Kazuya.
Trải qua bao khổ nhọc cùng mồ hôi và nước mắt, rốt cuộc đến giờ khắc này, Kazuya thấy được chiếc cầu vồng bảy sắc của đời mình một lần nữa trải dài trước cậu. Thấm đượm vinh quang và kiêu hãnh.
Dù rằng Jin không thể trực tiếp chứng kiến thời khắc để đời này của Kazuya, nhưng cậu cũng không thất vọng, bởi vì chỉ cần cuộn tròn những ngón tay, cậu liền cảm nhận được bàn tay người kia đang nắm lấy mình, cái nhiệt ấm cứ thế trao cho nhau.
JIN.
Là ngọn đuốc sáng, là bàn tay dẫn dắt cho một Kazuya đang mò mẫm trong bóng tối.
Giúp cậu hiểu được ý nghĩa của sự cảm thông, thấu được cái gọi là mong chờ, thế nào là trả giá, là yêu.
Giữa khán đài rầm rộ ồn ào, ở góc tối, một người vẫn chăm chú nhìn gương mặt hạnh phúc của Kazuya trên màn hình.
Jin nhẹ nhàng hạ thấp vành nón, kéo cao cổ áo khoác, miệng nhoẻn cười đầy tự hào.
Bàn tay lạnh lẽo được đút sâu trong túi áo, Jin một thân một mình lái xe suốt mấy tiếng, hi sinh giấc ngủ của mình, đánh đổi một ngày nghỉ ngơi giữa tour diễn để tới được sân vận động này. Chỉ vì muốn ngắm nhìn Kazuya.
Trên màn hình to lớn kia chính là Kazuya của hắn.
Thời khắc ấy, chỉ mỗi làn gió mới nghe được lời thì thầm của Akanishi Jin, “Kazuya, anh yêu em.”
“Đoán coi anh đang ở đâu?” Giọng Jin vừa vang lên trong điện thoại, Kazuya đã nở một nụ cười thật tươi tắn. Cái mệt mỏi cùng uể oải sau trận đấu cũng như liên tiếp mấy cuộc phỏng vấn với báo đài lập tức biến đâu mất.
“Khách sạn à? Tour diễn vẫn okay hả anh? Anh á, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi đi, đừng đi tới đi lui.” Kazuya rúc mình trong chăn, nhỏ giọng dặn dò.
“Kazu chan chả lãng mạn gì hết, anh đang ăn mì đấy.” Tiếng húp sùm sụp chợt vang lên từ điện thoại, như thể chứng minh Jin đang hưởng thụ một bát mì nóng hổi.
“Sướng chưa, em cũng muốn ăn…” Kazuya bất giác nhung nhớ bát mì mà cậu ăn cùng Jin một tuần trước đó. Hôm ấy, Jin đã từ ngàn dặm xa xôi mà đến với cậu.
“Kazu chan, anh muốn gặp em… em ra đây một lát được không?”
“Ngốc, em ra đâu để gặp anh chứ? Huấn luyện viên không cho em đi khỏi Hanshin.”
“Thì anh đang ở Hanshin này.”
“Ha?”
Cửa lập tức mở tung. Jin mặc chiếc áo sơ-mi màu trắng, miệng nhoẻn một nụ cười thật rạng rỡ với Kazuya. Chưa kịp định thần, Kazuya liền như con mồi rơi vào tay giặc, những cái hôn da diết âu yếm lấy từng chút trên gương mặt cậu. Một tay Jin cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai, mấy sợi tóc mềm mại cứ thế rũ hạ trước trán, đôi môi ấm áp của Jin nâng niu lấy gò má lạnh lẽo của Kazuya, rồi lại luyến tiếc rời đi. Kazuya cảm giác chính mình như hòa tan vào vòng tay con người ấy, mỗi một cái chạm vào da thịt, mỗi một nụ hôn nồng thắm như thổi bừng ngọn lửa đã vốn âm ỉ trong lòng. Cậu ngoan ngoãn để mặc Jin hôn mình, để mặc những ngón tay cứ mân mê khắp da thịt cậu.
Từ hôm hai người bọn họ thổ lộ cùng nhau, suốt một tuần sau đấy, mỗi đêm, Kazuya đều cô đơn rúc mình trong chăn. Dù huấn luyện mệt mỏi vô cùng, nhưng cậu vẫn không thể thiếp ngủ. Bàn tay giữ chặt lấy chiếc di động Jin tặng, thì thầm thỏ thẻ cùng người tình đang cách mình nghìn dặm. Cái khổ nhọc, sự tra tấn đắng cay mà ngọt ngào của nỗi nhung nhớ, tưởng niệm; đó là lần đầu tiên Kazuya nếm thử những trải nghiệm cảm xúc ấy. Tựa bầu không khí, thản nhiên, vô thanh vô tức nhưng không thể tồn tại nếu thiếu sót. Tình cảm của cậu là thế.
Bỗng nhiên Kazuya nghiệm ra, chính mình yêu Jin nhiều hơn cậu nghĩ. Mà Jin cũng như thế.
Người ấy đã mạo hiểm đánh cược cùng khí lạnh mùa động, lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để đến gặp cậu. Người ấy vì nhung nhớ mà không chịu được cảnh một mình trong phòng, bên tai là tiếng người yêu nhưng trong vòng tay lại không phải thân nhiệt nồng ấm của cậu.
Cả hai bọn họ bất quá chỉ muốn ôm ghì lấy nhau, mãi không buông rời; chỉ muốn nắm tay nhau, vượt qua dòng chảy của thời gian. Chỉ hai người bọn họ giữa không gian tĩnh lặng, không một áp lực, không sự kiềm nén để rồi dẫn tới bùng nổ.
Jin tựa hồ lo lắng cái nồng nhiệt của mình sẽ làm sợ Kazuya. Hắn hôn thật nhẹ lên vành tai cậu, nhỏ giọng thì thầm, tựa một lời nỉ non, “Kazu chan, anh muốn em… rất, rất muốn…”
Đang được ghì chặt trong vòng tay của người ấy, Kazuya khẽ run, “Jin… thật ra từ trước tới giờ… em sợ…”
Lo lắng lời vừa rồi vô tình dọa Kazuya, Jin đỏ mặt, vội vàng giải thích, “Chuyện đó… anh chỉ nói thế thôi…”
Lời còn chưa dứt, Kazuya đã giãy nhẹ khỏi ngực Jin. Cậu đứng bên giường, đầu hơi cúi thấp, chân tay luống cuống tìm kiếm hai bên túi.
Giọng nói trầm thấp vang lên giữa căn phòng yên ắng, “em sợ… lỡ Jin không nghĩ như vậy… em phải làm sao bây giờ…”
Bàn tay Kazuya chầm chậm mở ra, bên trong là một bao cao su. Jin trầm mặc vài giây, rồi bàn tay từ trong túi rút ra vật thể y chang.
Hai người không hẹn mà cùng phì cười.
Cả thời gian cũng không đành lòng quấy rầy giờ phút ngọt ngào của hai người họ mà lặng lẽ đóng mình.