Vừa qua tết, Lục Lan nhậm chức ở Thương Châu xa xôi cho người gửi thư về nói mình không khỏe. Lục Thời An phải đi xa hầu bệnh, đến khi Lục Lan khỏe hẳn hắn mới trở về.
Khi về nghe thấy Thời Họa bị bệnh, hắn muốn đi lấy lại khăn của mình, sẵn tiện xem nàng bệnh thế nào, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
Lục Thời An đứng sau khóm trúc, ánh mắt sắc lạnh nhìn Thời Họa quỳ gối trước mặt Lục Hân Văn, vẻ mặt thẹn thùng nói muốn đi đến nội viện của y hầu hạ, muốn làm nha hoàn thông phòng.
Hắn nắm chặt cây trúc, đây là cây trúc mới mọc, trên đó đầy gai nhọn. Gai nhọn cứa vào lòng bàn tay, chớp mắt máu chảy ra, lan khắp cả bàn tay.
Hắn không hề hay biết ánh mắt mình nhìn Thời Hoạ hung ác nham hiểm thế nào.
Uổng công hắn nhìn nàng với ánh mắt khác...
Hắn nghĩ tuy nàng có hơi vụng về, chậm chạp nhưng ánh mắt trong trẻo, tâm tư đơn thuần.
Không ngờ, nàng chẳng khác gì những nữ nhân kia, chỉ muốn bò lên giường làm thϊếp cho người ta...
Hừ... Hắn cười lạnh, đôi mắt phượng hẹp dài loé sáng. Nếu đã như vậy sao hắn lại không cho nàng được toại nguyện chứ?
Thời An phất tay áo rời đi, không muốn nghe tiếp cuộc trò chuyện nữa.
Lúc đầu, Lục Hân Văn hơi ngơ ngác, sau đó hắn nhíu mày nói: "Đứng lên rồi nói."
Trong lòng Thời Họa không yên giống như ròng rọc kéo nước, vừa sợ hắn đồng ý lại vừa sợ hắn không đồng ý. Hai chân nàng run rẩy suýt đứng không vững, chỉ nghe hắn lạnh nhạt mở miệng: "Trong viện của ta đã đủ người hầu hạ rồi."
Hắn không những không sỉ nhục mà còn chừa lại mặt mũi cho nàng.
Hai tay đang rũ bên người của nàng siết thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt. Thời Họa cảm giác bản thân mình giống như rơi vào vũng bùn, không thể thảm hại hơn. Nàng nghe thấy mình nói: "Tam thiếu gia... Nô tỳ... Ngưỡng mộ ngài... Chỉ muốn đến viện của ngài để hầu hạ..."
Lục Hân Văn mỉm cười, hắn không hề xem thường suy nghĩ của nàng, ngược lại còn có chút khâm phục dũng khí của nàng: "Đa tạ cô nương ái mộ... Chỉ là tại hạ không thể làm phu quân!” Y giương mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai khác mới nói tiếp: "Ta không thích nữ sắc... Cô nương đừng lãng phí thời gian với ta..."
Thời Họa được nửa câu sau của hắn, mắt sáng rực, vội nói: "Nô tỳ không quan tâm! Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ bên cạnh ngài..."
"Cô nương đang ở tuổi xuân, ta không thể làm trễ nãi cô nương được. Trên đời này nam nhân còn rất nhiều, đừng phí thời gian với ta, cô nương tìm người khác đi."
"Nô tỳ..." Thời Họa lo đến độ trán đổ mồ hôi, nàng không thể nói ra tình cảnh hiện tại được. Thứ nhất, hắn là đệ đệ nên tuyệt đối sẽ không cướp nha đầu mà huynh trưởng xem trọng, thứ hai, hắn không thích nữ sắc nên sẽ không trở mặt với huynh trưởng vì nàng.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Hân Văn đi xa.
Thời Họa chưa từng cảm thấy hoàng hôn lại có thể thiêu đốt con người đến thế, Một lúc lâu sau... Nàng vẫn đứng cách viện của Lục Hân Văn không xa, nhìn hoàng hôn dần biến mất sau dãy núi, cảnh vật xung quanh dần trở nên mơ hồ đến khi không nhìn thấy rõ.
Nàng không biết mình đã đứng đó bao lâu, đến khi mọi thứ xung quanh đều tối đen. Trong phủ thắp đèn, Đào Chi cầm đèn lồng đi tìm nàng: "Tỷ ở đây làm gì vậy! Muội đã tìm tỷ nửa ngày rồi!"
Đào Chi thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác không phản ứng, chợt giật mình, vội kéo tay nàng đi về. Vừa đi vừa sờ trán, nói thầm: "Tỷ bị sao vậy? Lại bị phong hàn nữa sao? Nhưng không sốt mà!"
Đi được một lúc, Thời Họa mới hoàn hồn, miễn cưỡng cười: "Ta không sao... Chỉ đi ngắm mặt trời lặn một lát mà thôi."
Nàng không còn đường để đi nửa rồi, nàng hạ quyết tâm nhân lúc Lục Diệu Thần chưa về nàng phải sống thật vui vẻ với Đào Chi. Nếu như hắn ta khăng khăng nạp nàng, vậy thì nàng chết vậy. Thà rằng nàng tự sát còn hơn bị chà đạp đến chết.
Lục Thời An mang gương mặt tuấn tú âm trầm trở về thư phòng, hắn tùy tiện tìm khăn quấn vết thương trên tay lại, sau đó, lười biếng dựa vào ghế, chưa bao giờ hắn mệt mỏi như lúc này.
Hắn nhắm mắt lại, tựa đầu ra sau ghế, yết hầu trên cổ thon dài khẽ động, dưới mi mắt mỏng là ánh mắt rối bời. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh đêm giao thừa hôm đó, nàng đứng dưới hoa mai khóc động lòng người, cùng với gương mặt thẹn thùng khi nãy nói ra những lời kia!
Cơn giận không biết từ đâu ra, đột nhiên hắn mở mắt, lớn giọng gọi: "Lục Châu!"
Lục Châu từ bên ngoài chạy vào, nàng cảm thấy không khí trong phòng như đang vào mùa đông, lạnh đến mức phát run. Từ nhỏ nàng đã được phân đến viện hầu hạ Nhị thiếu gia, nhưng chưa bao giờ nàng nhìn thấy đôi mắt của hắn lạnh như lúc này. Người ôn tồn lễ độ khi tức giận thật sự đáng sợ.
Nàng lo sợ nói: "Có nô tỳ!”
"Nghe nói cha mẹ ngươi bị bệnh?"
"Hả?" Lục Châu ngơ ngác, cha mẹ nàng bệnh sao nàng lại không biết?
Ngón tay dài với khớp xương rõ ràng khẽ gõ lên thư án, ngữ điệu bình thường, đôi mắt phượng híp lại nghiêng qua nhìn nàng: "Chẳng lẽ không bị bệnh?"
Lục Châu là nữ tử thông minh, nàng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lục Thời An, vội cúi đầu xuống đáp: "Bệnh... Có bệnh..." Cho dù không bệnh, Nhị thiếu gia nói bệnh thì sẽ bệnh!
Hắn "Ừ" một tiếng: "Nếu đã như thế, ngươi về phụng dưỡng mấy hôm đi!" Nói xong, hắn lại nói thêm: "Tiền lương vẫn y như cũ."
Nghe nửa câu đầu, Lục Châu còn tưởng hắn muốn đuổi nàng, trong lòng lo lắng không thôi. Song, sau khi nghe nửa câu sau, tâm trạng lập tức vui sướng. Tuy nàng không biết Nhị thiếu gia đang tính toán chuyện gì, nhưng chuyện vừa được nghỉ vừa được nhận tiền lương đến càng nhiều càng tốt.
Lục Thời An phất tay, ra hiệu nàng lui ra: "Ngày mai ngươi về nhà luôn đi."
Nàng gật đầu lia lịa: "Vâng, Lục Châu tạ ơn Nhị gia!"
Rạng sáng hôm sau, Lục Thời An đến viện của Lục lão phu nhân thỉnh an, hắn còn đặc biệt ở lại dùng bữa sáng với lão phu nhân.
Dùng cơm xong, Lục Thời An dìu tổ mẫu đến giường ngồi xuống, Lục lão phu nhân vỗ tay tôn nhi, nói: "Con cũng ngồi đi."
Lúc này nha hoàn dâng trà lên, Lục lão phu nhân hớp một ngụm trà, sau đó nói: "Phụ thân con khỏe chưa?"
"Đã khiến tổ mẫu lo lắng, phụ thân chỉ bị chút thương hàn, không còn gì đáng ngại nữa rồi!” Lục Thời An cười nói: "Vốn dĩ hôm qua vừa về tôn nhi nên đến báo với tổ mẫu mới đúng, chỉ là lúc ấy không còn sớm nên không dám làm phiền tổ mẫu."
“Được rồi! Vậy là tốt rồi." Lục lão phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy yên lòng. bà thấy tôn nhi gầy gò, liền quan tâm, hỏi: "Nhìn con gầy như vậy chắc đi đường rất vất vả, phải nghỉ ngơi thật tốt mới có sức học hành được."
"Vâng, tôn nhi xin nghe lời dạy bảo của tổ mẫu."
Lục Thời An cầm chén trà, mở nắp ra, đưa đến môi khẽ nhấp một hớp, sau đó đặt chén trà lên bàn, mỉm cười nói: "Tôn nhi còn có một yêu cầu nữa!”
"Là chuyện gì? Con cứ nói, không cần phải khách sáo với tổ mẫu!" Lục lão phu nhân nói.
Lúc này, Lục Thời An chậm rãi nói: "Nha hoàn Lục Châu trong viện của con đấy, mẫu thân nàng ta bị bệnh, hôm qua đã về nhà. Mặc dù chỗ con không có chuyện gì lớn lao nhưng thiếu nàng ta con thấy hơi bất tiện. Con muốn xin tổ mẫu phái nha hoàn bên cạnh người đến làm mấy ngày."
Khi về nghe thấy Thời Họa bị bệnh, hắn muốn đi lấy lại khăn của mình, sẵn tiện xem nàng bệnh thế nào, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
Lục Thời An đứng sau khóm trúc, ánh mắt sắc lạnh nhìn Thời Họa quỳ gối trước mặt Lục Hân Văn, vẻ mặt thẹn thùng nói muốn đi đến nội viện của y hầu hạ, muốn làm nha hoàn thông phòng.
Hắn nắm chặt cây trúc, đây là cây trúc mới mọc, trên đó đầy gai nhọn. Gai nhọn cứa vào lòng bàn tay, chớp mắt máu chảy ra, lan khắp cả bàn tay.
Hắn không hề hay biết ánh mắt mình nhìn Thời Hoạ hung ác nham hiểm thế nào.
Uổng công hắn nhìn nàng với ánh mắt khác...
Hắn nghĩ tuy nàng có hơi vụng về, chậm chạp nhưng ánh mắt trong trẻo, tâm tư đơn thuần.
Không ngờ, nàng chẳng khác gì những nữ nhân kia, chỉ muốn bò lên giường làm thϊếp cho người ta...
Hừ... Hắn cười lạnh, đôi mắt phượng hẹp dài loé sáng. Nếu đã như vậy sao hắn lại không cho nàng được toại nguyện chứ?
Thời An phất tay áo rời đi, không muốn nghe tiếp cuộc trò chuyện nữa.
Lúc đầu, Lục Hân Văn hơi ngơ ngác, sau đó hắn nhíu mày nói: "Đứng lên rồi nói."
Trong lòng Thời Họa không yên giống như ròng rọc kéo nước, vừa sợ hắn đồng ý lại vừa sợ hắn không đồng ý. Hai chân nàng run rẩy suýt đứng không vững, chỉ nghe hắn lạnh nhạt mở miệng: "Trong viện của ta đã đủ người hầu hạ rồi."
Hắn không những không sỉ nhục mà còn chừa lại mặt mũi cho nàng.
Hai tay đang rũ bên người của nàng siết thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt. Thời Họa cảm giác bản thân mình giống như rơi vào vũng bùn, không thể thảm hại hơn. Nàng nghe thấy mình nói: "Tam thiếu gia... Nô tỳ... Ngưỡng mộ ngài... Chỉ muốn đến viện của ngài để hầu hạ..."
Lục Hân Văn mỉm cười, hắn không hề xem thường suy nghĩ của nàng, ngược lại còn có chút khâm phục dũng khí của nàng: "Đa tạ cô nương ái mộ... Chỉ là tại hạ không thể làm phu quân!” Y giương mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai khác mới nói tiếp: "Ta không thích nữ sắc... Cô nương đừng lãng phí thời gian với ta..."
Thời Họa được nửa câu sau của hắn, mắt sáng rực, vội nói: "Nô tỳ không quan tâm! Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ bên cạnh ngài..."
"Cô nương đang ở tuổi xuân, ta không thể làm trễ nãi cô nương được. Trên đời này nam nhân còn rất nhiều, đừng phí thời gian với ta, cô nương tìm người khác đi."
"Nô tỳ..." Thời Họa lo đến độ trán đổ mồ hôi, nàng không thể nói ra tình cảnh hiện tại được. Thứ nhất, hắn là đệ đệ nên tuyệt đối sẽ không cướp nha đầu mà huynh trưởng xem trọng, thứ hai, hắn không thích nữ sắc nên sẽ không trở mặt với huynh trưởng vì nàng.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Hân Văn đi xa.
Thời Họa chưa từng cảm thấy hoàng hôn lại có thể thiêu đốt con người đến thế, Một lúc lâu sau... Nàng vẫn đứng cách viện của Lục Hân Văn không xa, nhìn hoàng hôn dần biến mất sau dãy núi, cảnh vật xung quanh dần trở nên mơ hồ đến khi không nhìn thấy rõ.
Nàng không biết mình đã đứng đó bao lâu, đến khi mọi thứ xung quanh đều tối đen. Trong phủ thắp đèn, Đào Chi cầm đèn lồng đi tìm nàng: "Tỷ ở đây làm gì vậy! Muội đã tìm tỷ nửa ngày rồi!"
Đào Chi thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác không phản ứng, chợt giật mình, vội kéo tay nàng đi về. Vừa đi vừa sờ trán, nói thầm: "Tỷ bị sao vậy? Lại bị phong hàn nữa sao? Nhưng không sốt mà!"
Đi được một lúc, Thời Họa mới hoàn hồn, miễn cưỡng cười: "Ta không sao... Chỉ đi ngắm mặt trời lặn một lát mà thôi."
Nàng không còn đường để đi nửa rồi, nàng hạ quyết tâm nhân lúc Lục Diệu Thần chưa về nàng phải sống thật vui vẻ với Đào Chi. Nếu như hắn ta khăng khăng nạp nàng, vậy thì nàng chết vậy. Thà rằng nàng tự sát còn hơn bị chà đạp đến chết.
Lục Thời An mang gương mặt tuấn tú âm trầm trở về thư phòng, hắn tùy tiện tìm khăn quấn vết thương trên tay lại, sau đó, lười biếng dựa vào ghế, chưa bao giờ hắn mệt mỏi như lúc này.
Hắn nhắm mắt lại, tựa đầu ra sau ghế, yết hầu trên cổ thon dài khẽ động, dưới mi mắt mỏng là ánh mắt rối bời. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh đêm giao thừa hôm đó, nàng đứng dưới hoa mai khóc động lòng người, cùng với gương mặt thẹn thùng khi nãy nói ra những lời kia!
Cơn giận không biết từ đâu ra, đột nhiên hắn mở mắt, lớn giọng gọi: "Lục Châu!"
Lục Châu từ bên ngoài chạy vào, nàng cảm thấy không khí trong phòng như đang vào mùa đông, lạnh đến mức phát run. Từ nhỏ nàng đã được phân đến viện hầu hạ Nhị thiếu gia, nhưng chưa bao giờ nàng nhìn thấy đôi mắt của hắn lạnh như lúc này. Người ôn tồn lễ độ khi tức giận thật sự đáng sợ.
Nàng lo sợ nói: "Có nô tỳ!”
"Nghe nói cha mẹ ngươi bị bệnh?"
"Hả?" Lục Châu ngơ ngác, cha mẹ nàng bệnh sao nàng lại không biết?
Ngón tay dài với khớp xương rõ ràng khẽ gõ lên thư án, ngữ điệu bình thường, đôi mắt phượng híp lại nghiêng qua nhìn nàng: "Chẳng lẽ không bị bệnh?"
Lục Châu là nữ tử thông minh, nàng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lục Thời An, vội cúi đầu xuống đáp: "Bệnh... Có bệnh..." Cho dù không bệnh, Nhị thiếu gia nói bệnh thì sẽ bệnh!
Hắn "Ừ" một tiếng: "Nếu đã như thế, ngươi về phụng dưỡng mấy hôm đi!" Nói xong, hắn lại nói thêm: "Tiền lương vẫn y như cũ."
Nghe nửa câu đầu, Lục Châu còn tưởng hắn muốn đuổi nàng, trong lòng lo lắng không thôi. Song, sau khi nghe nửa câu sau, tâm trạng lập tức vui sướng. Tuy nàng không biết Nhị thiếu gia đang tính toán chuyện gì, nhưng chuyện vừa được nghỉ vừa được nhận tiền lương đến càng nhiều càng tốt.
Lục Thời An phất tay, ra hiệu nàng lui ra: "Ngày mai ngươi về nhà luôn đi."
Nàng gật đầu lia lịa: "Vâng, Lục Châu tạ ơn Nhị gia!"
Rạng sáng hôm sau, Lục Thời An đến viện của Lục lão phu nhân thỉnh an, hắn còn đặc biệt ở lại dùng bữa sáng với lão phu nhân.
Dùng cơm xong, Lục Thời An dìu tổ mẫu đến giường ngồi xuống, Lục lão phu nhân vỗ tay tôn nhi, nói: "Con cũng ngồi đi."
Lúc này nha hoàn dâng trà lên, Lục lão phu nhân hớp một ngụm trà, sau đó nói: "Phụ thân con khỏe chưa?"
"Đã khiến tổ mẫu lo lắng, phụ thân chỉ bị chút thương hàn, không còn gì đáng ngại nữa rồi!” Lục Thời An cười nói: "Vốn dĩ hôm qua vừa về tôn nhi nên đến báo với tổ mẫu mới đúng, chỉ là lúc ấy không còn sớm nên không dám làm phiền tổ mẫu."
“Được rồi! Vậy là tốt rồi." Lục lão phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy yên lòng. bà thấy tôn nhi gầy gò, liền quan tâm, hỏi: "Nhìn con gầy như vậy chắc đi đường rất vất vả, phải nghỉ ngơi thật tốt mới có sức học hành được."
"Vâng, tôn nhi xin nghe lời dạy bảo của tổ mẫu."
Lục Thời An cầm chén trà, mở nắp ra, đưa đến môi khẽ nhấp một hớp, sau đó đặt chén trà lên bàn, mỉm cười nói: "Tôn nhi còn có một yêu cầu nữa!”
"Là chuyện gì? Con cứ nói, không cần phải khách sáo với tổ mẫu!" Lục lão phu nhân nói.
Lúc này, Lục Thời An chậm rãi nói: "Nha hoàn Lục Châu trong viện của con đấy, mẫu thân nàng ta bị bệnh, hôm qua đã về nhà. Mặc dù chỗ con không có chuyện gì lớn lao nhưng thiếu nàng ta con thấy hơi bất tiện. Con muốn xin tổ mẫu phái nha hoàn bên cạnh người đến làm mấy ngày."