Trong khoảnh khắc nàng ngất xỉu, Lục Thời An đã kịp ôm lấy nàng. Khi hắn ôm nàng vào lòng, hắn rất muốn biết cảm giác áy náy này từ đâu mà có?
Vốn dĩ là nàng sai, là nàng nhất quyết muốn làm nha hoàn thông phòng, là nàng làm cho hắn khó chịu.
Nhưng vì sao hắn khó chịu? Nàng có bò lên giường hay không thì có liên quan gì đến hắn?
Lục Thời An luôn tỉnh táo thông suốt giờ đây lại mơ hồ ngốc nghếch.
Hắn ôm nàng lên giường, sau đó, ra ngoài sai người đi mời đại phu, rồi quay lại phòng nhìn cô nương đang nằm trên giường. Trên gương mặt nàng còn đọng nước mắt, bất giác hắn đưa tay lên sờ mặt nàng. Khi ngón tay thon dài chạm vào, trái tim liền hắn đập loạn nhịp.
Lục Thời An cầm khăn lau mặt cho nàng, lau xong, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay một cách khó hiểu. Không lâu sau, hắn đã tìm cho mình một cái cớ, là hắn sợ nàng làm bẩn gối của mình.
"Nhị thiếu gia, đại phu đến rồi!” Một người đứng trước cửa nói vào.
Lục Thời An thả rèm che xuống, chỉ để lộ cổ tay Thời Họa ra ngoài, hắn cầm khăn đắp lên, rồi nói: "Cho ông ấy vào đi."
Đại phu bắt mạch xong, đi ra khỏi phòng, Lục Thời An hỏi: "Nàng bị sao vậy?"
"Công tử đừng lo lắng, cô nương ấy chỉ đang ngủ thôi."
"Ngủ?" Hắn nhìn chằm chằm vị đại phu râu trắng, mày nhíu chặt, nghi ngờ y thuật của lão: "Vừa rồi nàng mới ngất xỉu, sao bây giờ lại thành ngủ rồi?”
"Chứng khí hư làm nàng ngất đi!” Đại phu vuốt râu, nghiêm túc nói: "Thể chất yếu ớt, làm việc quá độ, lại thêm khí huyết đảo lộn, âm dương không hoà nên mới có triệu chứng này."
"Có trở ngại gì không?"
Đại phu nói: "Không sao, tại hạ sẽ kê đơn thuốc, uống hết hai thang, nghỉ ngơi cẩn thận là được."
Đại phu viết đơn thuốc xong rồi đưa cho Lục Thời An. Hắn đi đến hành lang, trông thấy Mai Sương đang tưới hoa trong sân, liền gọi: "Người kia….” Lời đã đến miệng, đột nhiên hắn quên mất tên nàng.
Mai Sương nghe thấy giọng của Nhị thiếu gia, lập tức vui mừng xoay người lại, hành lễ: "Nhị gia, ngài gọi nô tỳ?"
Lục Thời An ừ một tiếng, sau đó đưa thuốc đến trước mặt nàng: “Đi sắc thuốc đi."
Mai Sương cầm thuốc đi được mấy bước, Lục Thời An lại dặn: "Bảo phòng bếp mang chút thức ăn thanh đạm đến!”
Mai Sương tức giận, thầm mắng, không biết nha đầu kia dùng thủ đoạn mê hoặc gì, chưa đến nửa ngày đã khiến thiếu gia sai khiến mình làm việc!
Đến khi Thời Họa tỉnh lại, trời đã tối đen, trong phòng thắp một ngọn đèn. Nàng vừa mở mắt đã thấy màn trúc màu xanh lơ, nhất thời, nàng không biết mình đang ở đâu. Qua một lúc, nàng mới ý thức được nàng đang nằm trên giường của Lục Thời An!
Nàng vội bật dậy khỏi giường, sửa sang lại chăn màn cho hắn, những hình ảnh trước khi ngất xỉu bỗng hiện ra, nàng thở dài một hơi, trách bản thân mình xúc động quá làm mất kiểm soát, không biết lần này Lục Thời An sẽ phạt nàng thế nào nữa đây!
Nếu như lại bị phạt đứng ở thư phòng cả đêm nữa, nàng nhất định phải mặc nhiều quần áo hơn!
Thời Họa cúi đầu đi ra chính phòng, thấy Lục Thời An ngồi trên ghế bưng chén uống trà.
Nàng đi qua, bẩm: "Nhị thiếu gia."
Lục Thời An đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng chẳng khá hơn ban nãy là bao, bèn nói: "Phòng bếp đã làm cơm tối, ngươi ăn đi, ăn xong rồi uống thuốc." Nói xong, hắn cảm thấy lời của mình có vẻ quan tâm nàng quá, cho nên trầm giọng, nói: "Mau khỏe lại đi, còn rất nhiều việc đang chờ ngươi làm đấy, đừng hòng lười biếng."
Thời Họa không dám tin vào tai mình, hắn không phạt nàng, mà còn bảo nàng đi ăn cơm?
Trong cái nồi trên bếp có một chén cháo tổ yến, mấy đĩa rau, còn có một chén cá hấp chưng thịt, hình như những món này không khẩu phần của một nha hoàn.
Thời Họa không nghĩ nhiều, bụng nàng đã biểu tình dữ dội. Mặc dù nàng đang rất đói nhưng nàng vẫn ăn rất nhẹ nhàng từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm.
Sau khi ăn xong, nàng nhìn chén thuốc trên bàn, khẽ nhíu mày. Sáng nay nàng mới uống một bát canh tránh thai, không biết trong chén thuốc này là gì, nhưng tóm lại nàng không muốn uống, vì thế nàng âm thầm đổ đi.
Lúc Thời Họa quay lại thư phòng, Lục Thời An vừa bước ra từ phòng tắm, trên người hắn chỉ mặc trung y và quần dài, áo ngoài tuỳ tiện khoác lên, mái tóc ẩm ướt thả sau lưng, da thịt trắng nõn hơi phiếm hồng. Bên trong đôi mắt phượng hẹp dài ươn ướt kia không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày, giống như là một người khác hoàn toàn.
Nàng nghĩ có lẽ nước ấm đã làm hắn ấm hơn.
Lúc Lục Thời An gọi nàng vào phòng ngủ, lòng nàng lo lắng không yên...
Trong đầu nàng lập tức xuất hiện những cảnh tượng không tốt, nàng vừa sợ hãi, vừa sầu não sao mình có thể nghĩ đến những chuyện này chứ? Bất giác mặt nàng đỏ bừng lên.
Bộ dạng cúi đầu bối rối của nàng đã lọt vào tầm mắt Lục Thời An.
Ánh nến trước mặt bị che khuất, một cái bóng cao lớn bao trùm lấy nàng, Lục Thời An cúi đầu nhìn chằm chằm hai má của nàng, hắn còn tưởng rằng nàng bị bệnh: "Sao mặt lại đỏ như vậy? Cảm thấy không khỏe sao?"
Thời Họa vội lắc đầu: "Không có... Chỉ là hơi nóng một chút…”
"Không có thì tốt, đừng để lây bệnh cho ta."
Trong lòng Thời Họa thầm khinh bỉ, nàng biết ngay mà, hắn sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm người khá.
Hắn chỉ vào chiếc giường nhỏ đặt song song ở cuối giường, nói: "Sau này ngươi ngủ ở đó."
"Biết nha hoàn thiếp thân là gì không?" Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘thiếp thân’, híp đôi mắt phượng quan sát, thấy Thời Họa gật đầu, hắn mới nói tiếp: "Nhớ cho kỹ, từ nay về sau, mỗi khi ta gọi đến thì phải có mặt ngay, chỉ nghe theo lệnh của ta!”
Thời Họa nằm thẳng người trên giường nhỏ, nàng nhắm mắt lại đếm hơn chục ngàn con dê rồi vẫn không ngủ được. Nàng mở mắt ra, xung quanh tối đen giống như vải đen bịt mắt, chẳng hề thấy gì cả.
Khi mắt không nhìn thấy thì tai sẽ rất nhạy, nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập, và…tiếng hít thở của Lục Thời An.
Nàng nằm cứng đờ không dám xoay người, khổ sở mong trời mau sáng.
Không biết qua bao lâu, nàng mơ màng thiếp đi.
Trước giờ, Lục Thời An thường ngủ không sâu, đang ngủ hắn bị tiếng rên khẽ của nữ tử đánh thức. Hắn bình tĩnh lại, nhớ ra trong phòng còn có một cô nương nữa, liền bất mãn: "Đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ đi, rên rỉ cái gì?"
Không ai trả lời hắn, ngược lại tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn hơn. Hắn nghe có vẻ không thích đúng lắm, lập tức mặc thêm y phục, thắp nến bưng đến chiếc giường nhỏ. Hắn thấy Thời Họa cuộn mình đưa tay ôm bụng, mặt tái nhợt như tờ giấy, lông mày nhíu chặt, mái tóc rối loạn dán vào gương mặt đầy mồ.
Hắn đặt nến xuống, lay vai nàng, gọi: "Thời Họa? Tỉnh dậy đi!”
Thời Họa bị đánh thức, nàng nâng mí mắt lên nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phóng lớn ở trước mặt, nàng giật mình, lắp bắp: "Nhị... Nhị gia."
"Không khoẻ ở đâu? Ta cho người đi gọi đại phu." Hắn nhíu mày, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẻ quan tâm trong ánh mắt lại rất thật
"Nô tỳ không sao." Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, xuống giường mang giày: "Chỉ là hơi đau bụng chút thôi, không quan trọng, nô tỳ làm phiền Nhị thiếu gia nghỉ ngơi rồi!”
Lục Thời An nắm cổ tay nàng đẩy nàng xuống giường, giọng điệu lạnh lùng: "Ta nằm mơ cũng nghe thấy ngươi rên rỉ, đêm hôm ngươi quấy phá mộng đẹp của ta, sao lại không quan trọng?”
Bụng dưới của nàng quặng đau từng cơn, đau đến mức nàng cắn môi dưới trắng bệch, còn phải trả lời hắn: "Vậy nô tỳ ra ngoài ngủ!"
"Ngoan ngoãn ở đây đi, ta cho người mời đại phu." Nói xong, hắn xoay người đi gọi người, Thời Họa vội kéo ống tay áo của hắn, lo lắng nói: "Không cần! Không cần! Thật sự không cần! Một lát nữa sẽ khỏi thôi!”
"Khỏi cái gì?" Hắn không biết nàng đang chịu đựng cái gì, lời nói cay nghiệt hơn: "Ngươi đau chết là chuyện nhỏ, để truyền ra ngoài mất thanh danh của Lục gia ta là chuyện lớn, đừng cho rằng ta đang quan tâm đến sự sống chết của ngươi."
Hắn đã nói đến nước này, Thời Họa chỉ có thể nói sự thật, nhưng chuyện này rất khó mở miệng. Nàng thấy Lục Thời An sắp đi ra khỏi phòng, liền nói: "Nô tỳ không cần đại phu, chỉ là nữ tử…ai cũng sẽ có triệu chứng này."
Nói xong, nàng càng cúi đầu thấp hơn, mặt vừa nóng lại vừa lạnh, không còn mặt mũi nào nhìn hắn.
Ai ngờ Lục Thời An không hiểu, nữ tử có bệnh gì mà đau đến như vậy? Hắn hỏi: "Đó là gì?"
Cái người này! Sao phải cứ hỏi chi tiết tường tận như vậy? Thời Họa hơi nghiêng người, vùi mặt vào gối, vô cùng mất mặt thốt ra hai chữ: "Nguyệt…sự."
Nguyệt sự lần này bụng dưới đau hơn bình thường, nàng không biết có phải vì uống canh tránh thai hay không.
Lục Thời An ngây người ra một lúc, mặc dù hắn không hiểu lắm về chuyện của nữ tử, nhưng nguyệt sự thì hắn có biết chút ít: "Ngươi có chắc là không cần mời đại phu?"
"Không cần!"
Thấy nàng quả quyết như vậy hắn đành phải thôi, sau đó, hắn đi ra ngoài rót một chén nước ấm đưa cho nàng, vẫn không quên nhấn mạnh: "Ta chỉ vì Lục gia."
Vốn dĩ là nàng sai, là nàng nhất quyết muốn làm nha hoàn thông phòng, là nàng làm cho hắn khó chịu.
Nhưng vì sao hắn khó chịu? Nàng có bò lên giường hay không thì có liên quan gì đến hắn?
Lục Thời An luôn tỉnh táo thông suốt giờ đây lại mơ hồ ngốc nghếch.
Hắn ôm nàng lên giường, sau đó, ra ngoài sai người đi mời đại phu, rồi quay lại phòng nhìn cô nương đang nằm trên giường. Trên gương mặt nàng còn đọng nước mắt, bất giác hắn đưa tay lên sờ mặt nàng. Khi ngón tay thon dài chạm vào, trái tim liền hắn đập loạn nhịp.
Lục Thời An cầm khăn lau mặt cho nàng, lau xong, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay một cách khó hiểu. Không lâu sau, hắn đã tìm cho mình một cái cớ, là hắn sợ nàng làm bẩn gối của mình.
"Nhị thiếu gia, đại phu đến rồi!” Một người đứng trước cửa nói vào.
Lục Thời An thả rèm che xuống, chỉ để lộ cổ tay Thời Họa ra ngoài, hắn cầm khăn đắp lên, rồi nói: "Cho ông ấy vào đi."
Đại phu bắt mạch xong, đi ra khỏi phòng, Lục Thời An hỏi: "Nàng bị sao vậy?"
"Công tử đừng lo lắng, cô nương ấy chỉ đang ngủ thôi."
"Ngủ?" Hắn nhìn chằm chằm vị đại phu râu trắng, mày nhíu chặt, nghi ngờ y thuật của lão: "Vừa rồi nàng mới ngất xỉu, sao bây giờ lại thành ngủ rồi?”
"Chứng khí hư làm nàng ngất đi!” Đại phu vuốt râu, nghiêm túc nói: "Thể chất yếu ớt, làm việc quá độ, lại thêm khí huyết đảo lộn, âm dương không hoà nên mới có triệu chứng này."
"Có trở ngại gì không?"
Đại phu nói: "Không sao, tại hạ sẽ kê đơn thuốc, uống hết hai thang, nghỉ ngơi cẩn thận là được."
Đại phu viết đơn thuốc xong rồi đưa cho Lục Thời An. Hắn đi đến hành lang, trông thấy Mai Sương đang tưới hoa trong sân, liền gọi: "Người kia….” Lời đã đến miệng, đột nhiên hắn quên mất tên nàng.
Mai Sương nghe thấy giọng của Nhị thiếu gia, lập tức vui mừng xoay người lại, hành lễ: "Nhị gia, ngài gọi nô tỳ?"
Lục Thời An ừ một tiếng, sau đó đưa thuốc đến trước mặt nàng: “Đi sắc thuốc đi."
Mai Sương cầm thuốc đi được mấy bước, Lục Thời An lại dặn: "Bảo phòng bếp mang chút thức ăn thanh đạm đến!”
Mai Sương tức giận, thầm mắng, không biết nha đầu kia dùng thủ đoạn mê hoặc gì, chưa đến nửa ngày đã khiến thiếu gia sai khiến mình làm việc!
Đến khi Thời Họa tỉnh lại, trời đã tối đen, trong phòng thắp một ngọn đèn. Nàng vừa mở mắt đã thấy màn trúc màu xanh lơ, nhất thời, nàng không biết mình đang ở đâu. Qua một lúc, nàng mới ý thức được nàng đang nằm trên giường của Lục Thời An!
Nàng vội bật dậy khỏi giường, sửa sang lại chăn màn cho hắn, những hình ảnh trước khi ngất xỉu bỗng hiện ra, nàng thở dài một hơi, trách bản thân mình xúc động quá làm mất kiểm soát, không biết lần này Lục Thời An sẽ phạt nàng thế nào nữa đây!
Nếu như lại bị phạt đứng ở thư phòng cả đêm nữa, nàng nhất định phải mặc nhiều quần áo hơn!
Thời Họa cúi đầu đi ra chính phòng, thấy Lục Thời An ngồi trên ghế bưng chén uống trà.
Nàng đi qua, bẩm: "Nhị thiếu gia."
Lục Thời An đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng chẳng khá hơn ban nãy là bao, bèn nói: "Phòng bếp đã làm cơm tối, ngươi ăn đi, ăn xong rồi uống thuốc." Nói xong, hắn cảm thấy lời của mình có vẻ quan tâm nàng quá, cho nên trầm giọng, nói: "Mau khỏe lại đi, còn rất nhiều việc đang chờ ngươi làm đấy, đừng hòng lười biếng."
Thời Họa không dám tin vào tai mình, hắn không phạt nàng, mà còn bảo nàng đi ăn cơm?
Trong cái nồi trên bếp có một chén cháo tổ yến, mấy đĩa rau, còn có một chén cá hấp chưng thịt, hình như những món này không khẩu phần của một nha hoàn.
Thời Họa không nghĩ nhiều, bụng nàng đã biểu tình dữ dội. Mặc dù nàng đang rất đói nhưng nàng vẫn ăn rất nhẹ nhàng từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm.
Sau khi ăn xong, nàng nhìn chén thuốc trên bàn, khẽ nhíu mày. Sáng nay nàng mới uống một bát canh tránh thai, không biết trong chén thuốc này là gì, nhưng tóm lại nàng không muốn uống, vì thế nàng âm thầm đổ đi.
Lúc Thời Họa quay lại thư phòng, Lục Thời An vừa bước ra từ phòng tắm, trên người hắn chỉ mặc trung y và quần dài, áo ngoài tuỳ tiện khoác lên, mái tóc ẩm ướt thả sau lưng, da thịt trắng nõn hơi phiếm hồng. Bên trong đôi mắt phượng hẹp dài ươn ướt kia không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày, giống như là một người khác hoàn toàn.
Nàng nghĩ có lẽ nước ấm đã làm hắn ấm hơn.
Lúc Lục Thời An gọi nàng vào phòng ngủ, lòng nàng lo lắng không yên...
Trong đầu nàng lập tức xuất hiện những cảnh tượng không tốt, nàng vừa sợ hãi, vừa sầu não sao mình có thể nghĩ đến những chuyện này chứ? Bất giác mặt nàng đỏ bừng lên.
Bộ dạng cúi đầu bối rối của nàng đã lọt vào tầm mắt Lục Thời An.
Ánh nến trước mặt bị che khuất, một cái bóng cao lớn bao trùm lấy nàng, Lục Thời An cúi đầu nhìn chằm chằm hai má của nàng, hắn còn tưởng rằng nàng bị bệnh: "Sao mặt lại đỏ như vậy? Cảm thấy không khỏe sao?"
Thời Họa vội lắc đầu: "Không có... Chỉ là hơi nóng một chút…”
"Không có thì tốt, đừng để lây bệnh cho ta."
Trong lòng Thời Họa thầm khinh bỉ, nàng biết ngay mà, hắn sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm người khá.
Hắn chỉ vào chiếc giường nhỏ đặt song song ở cuối giường, nói: "Sau này ngươi ngủ ở đó."
"Biết nha hoàn thiếp thân là gì không?" Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘thiếp thân’, híp đôi mắt phượng quan sát, thấy Thời Họa gật đầu, hắn mới nói tiếp: "Nhớ cho kỹ, từ nay về sau, mỗi khi ta gọi đến thì phải có mặt ngay, chỉ nghe theo lệnh của ta!”
Thời Họa nằm thẳng người trên giường nhỏ, nàng nhắm mắt lại đếm hơn chục ngàn con dê rồi vẫn không ngủ được. Nàng mở mắt ra, xung quanh tối đen giống như vải đen bịt mắt, chẳng hề thấy gì cả.
Khi mắt không nhìn thấy thì tai sẽ rất nhạy, nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập, và…tiếng hít thở của Lục Thời An.
Nàng nằm cứng đờ không dám xoay người, khổ sở mong trời mau sáng.
Không biết qua bao lâu, nàng mơ màng thiếp đi.
Trước giờ, Lục Thời An thường ngủ không sâu, đang ngủ hắn bị tiếng rên khẽ của nữ tử đánh thức. Hắn bình tĩnh lại, nhớ ra trong phòng còn có một cô nương nữa, liền bất mãn: "Đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ đi, rên rỉ cái gì?"
Không ai trả lời hắn, ngược lại tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn hơn. Hắn nghe có vẻ không thích đúng lắm, lập tức mặc thêm y phục, thắp nến bưng đến chiếc giường nhỏ. Hắn thấy Thời Họa cuộn mình đưa tay ôm bụng, mặt tái nhợt như tờ giấy, lông mày nhíu chặt, mái tóc rối loạn dán vào gương mặt đầy mồ.
Hắn đặt nến xuống, lay vai nàng, gọi: "Thời Họa? Tỉnh dậy đi!”
Thời Họa bị đánh thức, nàng nâng mí mắt lên nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phóng lớn ở trước mặt, nàng giật mình, lắp bắp: "Nhị... Nhị gia."
"Không khoẻ ở đâu? Ta cho người đi gọi đại phu." Hắn nhíu mày, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẻ quan tâm trong ánh mắt lại rất thật
"Nô tỳ không sao." Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, xuống giường mang giày: "Chỉ là hơi đau bụng chút thôi, không quan trọng, nô tỳ làm phiền Nhị thiếu gia nghỉ ngơi rồi!”
Lục Thời An nắm cổ tay nàng đẩy nàng xuống giường, giọng điệu lạnh lùng: "Ta nằm mơ cũng nghe thấy ngươi rên rỉ, đêm hôm ngươi quấy phá mộng đẹp của ta, sao lại không quan trọng?”
Bụng dưới của nàng quặng đau từng cơn, đau đến mức nàng cắn môi dưới trắng bệch, còn phải trả lời hắn: "Vậy nô tỳ ra ngoài ngủ!"
"Ngoan ngoãn ở đây đi, ta cho người mời đại phu." Nói xong, hắn xoay người đi gọi người, Thời Họa vội kéo ống tay áo của hắn, lo lắng nói: "Không cần! Không cần! Thật sự không cần! Một lát nữa sẽ khỏi thôi!”
"Khỏi cái gì?" Hắn không biết nàng đang chịu đựng cái gì, lời nói cay nghiệt hơn: "Ngươi đau chết là chuyện nhỏ, để truyền ra ngoài mất thanh danh của Lục gia ta là chuyện lớn, đừng cho rằng ta đang quan tâm đến sự sống chết của ngươi."
Hắn đã nói đến nước này, Thời Họa chỉ có thể nói sự thật, nhưng chuyện này rất khó mở miệng. Nàng thấy Lục Thời An sắp đi ra khỏi phòng, liền nói: "Nô tỳ không cần đại phu, chỉ là nữ tử…ai cũng sẽ có triệu chứng này."
Nói xong, nàng càng cúi đầu thấp hơn, mặt vừa nóng lại vừa lạnh, không còn mặt mũi nào nhìn hắn.
Ai ngờ Lục Thời An không hiểu, nữ tử có bệnh gì mà đau đến như vậy? Hắn hỏi: "Đó là gì?"
Cái người này! Sao phải cứ hỏi chi tiết tường tận như vậy? Thời Họa hơi nghiêng người, vùi mặt vào gối, vô cùng mất mặt thốt ra hai chữ: "Nguyệt…sự."
Nguyệt sự lần này bụng dưới đau hơn bình thường, nàng không biết có phải vì uống canh tránh thai hay không.
Lục Thời An ngây người ra một lúc, mặc dù hắn không hiểu lắm về chuyện của nữ tử, nhưng nguyệt sự thì hắn có biết chút ít: "Ngươi có chắc là không cần mời đại phu?"
"Không cần!"
Thấy nàng quả quyết như vậy hắn đành phải thôi, sau đó, hắn đi ra ngoài rót một chén nước ấm đưa cho nàng, vẫn không quên nhấn mạnh: "Ta chỉ vì Lục gia."