Thời Hoạ quay lại thư phòng, đến bên cạnh Lục Thời An, nàng vén tay áo lên, bắt đầu mài mực. Hắn lấy trâm hồ điệp đặt đến trước mặt nàng: “Trâm của ngươi!”
Nàng ừ một tiếng, cầm trâm nhét vào tay áo, không hề liếc mắt nhìn hắn, ngón tay trắng nõn tinh tế cầm thỏi mực, chăm chú mài mực.
Ánh mắt Lục Thời An di chuyển từ ngón tay đến mặt nàng, nét mặt vô cảm giống hệt như con rối gỗ. Hôm nay nàng không vấn tóc, chỉ dùng một dải lụa để cột mái tóc đen lại, cây trâm yêu quý của nàng cũng bị nàng nhét vào tay áo.
Hắn hỏi: “Sao không cài nó?”
Bàn tay cầm thỏi mực ngưng lại, lạnh nhạt thốt ra hai chữ: “Không muốn!”
“Vì sao không muốn?”
Cơn giận phủ khắp mặt nàng, hai mắt bốc lên ngọn lửa sáng kinh người, nàng liếc hắn một cái, giọng điệu dỗi hờn: “Không thích!”
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng tức giận, giống như con thỏ bị nhổ lông, đôi mắt đỏ ngầu, nhe nanh sắc nhọn chực cắn người.
So với việc ngó lơ hắn, bộ dạng này của nàng sinh động hơn nhiều.
“Nếu không thích sao không vứt đi? Giữ lại làm gì?” Hắn ép sát từng bước, khí thế doạ người.
Thời Hoạ nhíu chặt đôi mày, hai má đào giận dữ, đôi mắt u oán trừng hắn, trong giọng nói cũng mang theo tức giận: “Có phải Nhị thiếu gia quản quá nhiều rồi không, đây là đồ của ta, ta muốn làm gì là chuyện của ta!”
“Ngươi là người của ta!” Hắn nhướng mày, giọng điệu thản nhiên, không nhanh không chậm: “Đồ của ngươi cũng là đồ của ta, sao ta không thể quản?”
“Ngài…” Thời Hoạ vừa thẹn vừa tức, mặt mày đỏ bừng, răng trên cắn môi dưới, vết thương ở miệng vừa mới kết vảy lại bị nàng kéo rách, đôi môi hồng hào nhuộm màu rực rỡ và quyến rũ.
Nàng không thèm so đo với cái người mặt dày vô sỉ như hắn, bèn quay mặt đi, cà mạnh thỏi mực.
“Đây là mực khói dầu Huy Châu,” hắn híp đôi mắt phượng, trên mặt đều là ý cười, nhưng âm giọng vẫn cứ đều đều: “Ngươi biết chữ, vậy chắc hẵn đã từng nghe qua ‘một mực Huy Châu bằng một lượng vàng’ rồi chứ!”
Hắn nhắc nhở nàng: “Đừng hoang phí!”
“Ta không hiểu biết về mực!” Thời Hoạ thả chậm động tác, nghiến răng liếc hắn: “Nhưng mà nếu Nhị thiếu gia đã sợ hoang phí thì ngài viết hết chỗ mực này đi!”
“Không tồi!” Lục Thời An lấy thước ngọc đè lên giấy Tuyên Thành, nhấc tay lên, thong dong chấm mực, nho nhã cầm bút bắt đầu viết chữ.
Hắn viết một mạch đến hoàng hôn, ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, làm cho vạn vật trên thế gian đều toả ra ánh vàng rực rỡ. Đối diện với ánh sáng, những dải mành cao thấp dưới hiên biến thành màu đỏ cam, xuyên qua khe hở chiếu vào trong phòng.
Án thư đối diện cửa sổ, ngón tay dài cầm bút dưới ánh chiều tà trông còn đẹp hơn cả ngọc khắc. Thời Hoạ đứng bên phải của hắn, khoé mắt không khỏi liếc nhìn, trên giấy Tuyên Thành viết bài thơ “Lộc Minh”. Chữ của hắn đẹp giống như con người hắn vậy, nước chảy mây trôi, uốn lượn gợn sóng.
Chữ thì tuyệt đẹp, nhưng con người… tầm mắt nàng dời qua gương mặt hắn, mi thanh mục tú, mũi cao môi mỏng, diện mạo tuấn mỹ chói mắt, ánh sáng dịu dàng hắt lên làn da trắng lạnh của hắn, làm ấm lên rất nhiều…
Dù vậy, cái này cũng không thay đổi được gì, người này thật sự không tốt chút nào…
“Nhìn cái gì?” Hắn đặt bút xuống, nâng mắt nhìn nàng: “Trên mặt ta có chữ sao?”
Bị bắt quả tang, Thời Hoạ ngượng ngùng quay mặt đi, ngoan cố chối: “Ta có nhìn Nhị thiếu gia sao?”
Lục Thời An phì cười, cả người ngã ra sau, dựa vào ghế liếc nhìn một bên mặt đang ửng đỏ của nàng, không biết vì sao hắn liền nghĩ đến quả thanh mai lớp ngoài hồng hồng, chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất tuyệt.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thời Hoạ cảm giác ánh mắt hắn vẫn luôn ở trên người nàng, nhìn đến độ nàng không được tự nhiên, cánh tay rũ bên người vô thức siết chặt góc váy, lo lắng nói: “Mười sáu!”
Nói đúng ra thì chưa tới, vì nàng còn chưa đến sinh thần.
“Mười sáu…” Hắn lẩm bẩm: “Đúng tuổi của thanh mai…”
Nửa câu sau giọng của hắn rất nhỏ, Thời Hoạ không nghe ra.
Hai tay Lục Thời An đan vào nhau đặt trước bụng, đầu hơi nghiêng dễ dàng quan sát nàng hơn, áo ngắn màu xanh nhạt làm lộ ra cổ tay mảnh khảnh của nàng, váy trắng dài thắt ở eo, bào sam khoác ở ngoài càng khiến nàng yếu ớt hơn, hắn không khỏi nhớ đến tối hôm qua… cả người gầy trơ xương, không có miếng thịt nào.
Chẳng lẽ nàng không ăn cơm sao? Hay là có người không cho nàng ăn?
Đang nghĩ ngợi, chợt có nha hoàn đứng ngoài, xin chỉ thị: “Nhị thiếu gia, cơm tối ăn ở viện hay ăn bên lão phu nhân ạ!”
Nhìn thân thể gầy gò trước mặt, hắn đáp không cần nghĩ ngợi: “Ăn trong viện, chuẩn bị một ít đồ ăn chua nữa!”
Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh.
Rặng mây đỏ ở ngoài cửa sổ biến mất, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong phòng không thể soi sáng được vật gì. Thời Hoạ cảm giác đằng sau có đôi mắt luôn nhìn chằm chằm mình, như mũi nhọn chĩa vào lưng, khiến nàng vô cùng bất an.
Không ai lên tiếng cả, trong phòng yên ắng đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi. Vừa hay, trâm hồ điệp rơi ra từ cổ tay áo Thời Hoạ, nàng cong lưng nhặt, lại chạm vào một bàn tay khác, mu bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài, nhưng nàng cảm giác giống như chạm phải gai nhọn, lập tức rụt tay lại, đứng thẳng người.
Lục Thời An nhặt trâm lên, đưa đến trước mặt Thời Hoạ, kéo tay nàng ra, đặt vào lòng bàn tay nàng. Rõ ràng trong phòng rất tối, vậy mà khi nàng nâng mắt lên lại có thể nhìn thấy được đôi mắt sáng như sao trời của hắn.
Hắn cũng đang nhìn nàng.
Tia chớp xẹt ngang, hình như nàng vừa thấy hắn cười với nàng, cảm giác giống như có cơn gió khẽ lướt qua mặt nước, nổi lên chút gợn sóng.
“Chỉ biết ngây ngốc, lười biếng,” Lục Thời An nói: “Chẳng lẽ người muốn ta đi châm đèn sao?”
Giọng nói của hắn dịu dàng, trong trẻo, chỉ có khi nói với nàng thì lạnh lùng xa cách thôi.
Thời Hoạ rút tay ra, quay người đi châm đèn, vừa rồi nhất định là nàng bị hoa mắt, hắn vẫn mãi là người xấu.
Rất nhanh, đám nha hoàn bày ra một bàn đồ ăn tinh xảo, ngon mắt trên bàn.
Lục Thời An rửa tay xong, ngồi vào bàn, sai bảo Thời Hoạ: “Xới cơm!”
Thời Hoạ xì một tiếng, rồi đi rửa tay, xới một chén cơm để trước mặt hắn.
Lúc này Lục Thời An mới cầm đũa gắp thức ăn, hắn nhai kỹ, nuốt chậm, tập trung ăn.
Con người này đến cả lúc ăn cơm cũng nho nhã, lịch sự hơn những nam tử khác, vì sao lúc nào cũng chanh chua, xấu xa với nàng? Rốt cuộc nàng đã đắc tội gì với hắn? Thời Hoạ nghĩ mãi cũng không ra.
Tiếng đồ vật rơi xuống kéo suy nghĩ của Thời Hoạ trở lại, Lục Thời An liếc mắt nhìn nàng: “Đi lấy bộ chén đũa khác lại đây!” Không biết tại sao đũa lại rơi xuống đất rồi.
Thời Hoạ cầm một bộ chén đũa mới đến đặt trên bàn, hắn lại nói: “Ta ăn xong rồi!”
Hắn cố ý kiếm chuyện mà, Thời Hoạ trừng mắt hạnh lên, mím môi, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn lê người đi lấy nước ấm và khăn cho hắn súc miệng.
Lục Thời An chậm rãi đưa tay tiếp nhận khăn trong tay Thời Hoạ, lau từng vệt nước trên tay mình, rồi bưng chén trà súc miệng, sau đó sai nàng: “Đi phia một chén trà Lục An đến đây!”
“Vâng,” Thời Hoạ ủ rũ đáp, nàng đến phòng trà, hắn thì no rồi, nhưng nàng còn chưa ăn gì cả.
Thời Hoạ bưng tách trà có nắp hoạ tiết lá cây mạ vàng đặt lên bàn: “Nhị thiếu gia, mời dùng trà!” Còn nàng đứng bên cạnh chờ hắn ra lệnh tiếp.
Hắn cầm tách trà, dùng nắp gạt nhẹ lá trà đi, nâng mắt nhìn nàng: “Ngươi ăn hết đồ ăn trên bàn đi!”
“Hả?” Thời Hoạ kinh ngạc, hai mắt mở to, không biết hắn đang có mưu đồ gì.
“Tai ngươi điếc sao?” Hắn hớp một ngụm trà xanh biếc, giọng điệu bất mãn: “Ăn hết đi, đừng lãng phí!”
Hắn không thiệt đi đâu cả, để nàng ăn cơm thừa canh cặn của hắn.
Thời Hoạ đến bàn, xới cơm, lúc gắp thức ăn nàng có chút ngạc nhiên, thức ăn trên bàn gần như không xê dịch mấy. Hắn chỉ ăn đồ ăn trước mặt, còn lại, măng chua, sườn chua ngọt, gà hầm măng lại không hề động tới.
Nàng đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang rũ mắt uống trà. Khoảnh khắc hắn vừa đặt tách trà xuống bàn, Thời Hoạ liền thu lại ánh mắt, gắp đồ ăn. Hắn lãng phí quá đi mất…
Nàng ăn chậm rãi, đoan trang, một bên mặt phồng lên nhai đồ ăn, lúc nuốt xuống bên khoé miệng hiện lên lúm đồng tiền thật sâu, trông rất ngon miệng.
Lục Thời An vuốt ve tách trà trong tay, ánh mắt không rời khỏi người nàng, tại sao vừa rồi hắn lại không thấy ngon miệng như vậy chứ?
Từ nhỏ, Thời Hoạ được Liễu Hàm Yên nuôi dưỡng, Liễu Hàm Yên luôn tin rằng nữ tử phải mảnh khảnh, thướt tha yêu kiều mới xinh đẹp, cho nên Thời Hoạ ăn uống rất ít, mới hơn nửa chén đã thấy no.
Nàng vừa gác đũa xuống, đã nghe Lục Thời An nói: “Ngươi chỉ ăn chút vậy thôi sao?”
“Ta đã no rồi!”
Ánh mắt Lục Thời An nhìn đến bàn rồi nhìn qua mặt nàng, đôi mày rậm nhíu lại: “Ăn ít quá, ăn thêm nữa!”
“Nhưng ta đã no rồi!” Nào có ai ngang ngược vô lý như hắn, nàng đã no rồi còn bắt nàng ăn nữa.
Hắn tiếp tục nói: “Ngươi yếu ớt mỏng manh như vậy sao có thể làm được việc? Nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng Lục gia chúng ta hà khắc ngươi, không cho ngươi ăn cơm!
Lục gia, Lục gia, các ngươi vì sĩ diện của Lục Gia là có thể tuỳ ý bắt nạt người khác sao?
Thời Hoạ tức giận gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, ngấu nghiến nhai, sau khi nuốt xuống, nàng hỏi hắn: “Nhị thiếu gia, nếu Lục gia ép người ta ăn bể bụng, truyền ra ngoài chắc dễ nghe lắm nhỉ?”
“Mồm mép lươn lẹo” hắn đặt tách trà xuống, đứng dậy, quay lưng về phía nàng, cố gắng giấu đi nụ cười trên mặt: “Ăn xong rồi thì dọn bàn đi!”
Nói xong, hắn bước nhanh ra khỏi phòng, đến viện của lão phu nhân để thỉnh an.
Nàng ừ một tiếng, cầm trâm nhét vào tay áo, không hề liếc mắt nhìn hắn, ngón tay trắng nõn tinh tế cầm thỏi mực, chăm chú mài mực.
Ánh mắt Lục Thời An di chuyển từ ngón tay đến mặt nàng, nét mặt vô cảm giống hệt như con rối gỗ. Hôm nay nàng không vấn tóc, chỉ dùng một dải lụa để cột mái tóc đen lại, cây trâm yêu quý của nàng cũng bị nàng nhét vào tay áo.
Hắn hỏi: “Sao không cài nó?”
Bàn tay cầm thỏi mực ngưng lại, lạnh nhạt thốt ra hai chữ: “Không muốn!”
“Vì sao không muốn?”
Cơn giận phủ khắp mặt nàng, hai mắt bốc lên ngọn lửa sáng kinh người, nàng liếc hắn một cái, giọng điệu dỗi hờn: “Không thích!”
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng tức giận, giống như con thỏ bị nhổ lông, đôi mắt đỏ ngầu, nhe nanh sắc nhọn chực cắn người.
So với việc ngó lơ hắn, bộ dạng này của nàng sinh động hơn nhiều.
“Nếu không thích sao không vứt đi? Giữ lại làm gì?” Hắn ép sát từng bước, khí thế doạ người.
Thời Hoạ nhíu chặt đôi mày, hai má đào giận dữ, đôi mắt u oán trừng hắn, trong giọng nói cũng mang theo tức giận: “Có phải Nhị thiếu gia quản quá nhiều rồi không, đây là đồ của ta, ta muốn làm gì là chuyện của ta!”
“Ngươi là người của ta!” Hắn nhướng mày, giọng điệu thản nhiên, không nhanh không chậm: “Đồ của ngươi cũng là đồ của ta, sao ta không thể quản?”
“Ngài…” Thời Hoạ vừa thẹn vừa tức, mặt mày đỏ bừng, răng trên cắn môi dưới, vết thương ở miệng vừa mới kết vảy lại bị nàng kéo rách, đôi môi hồng hào nhuộm màu rực rỡ và quyến rũ.
Nàng không thèm so đo với cái người mặt dày vô sỉ như hắn, bèn quay mặt đi, cà mạnh thỏi mực.
“Đây là mực khói dầu Huy Châu,” hắn híp đôi mắt phượng, trên mặt đều là ý cười, nhưng âm giọng vẫn cứ đều đều: “Ngươi biết chữ, vậy chắc hẵn đã từng nghe qua ‘một mực Huy Châu bằng một lượng vàng’ rồi chứ!”
Hắn nhắc nhở nàng: “Đừng hoang phí!”
“Ta không hiểu biết về mực!” Thời Hoạ thả chậm động tác, nghiến răng liếc hắn: “Nhưng mà nếu Nhị thiếu gia đã sợ hoang phí thì ngài viết hết chỗ mực này đi!”
“Không tồi!” Lục Thời An lấy thước ngọc đè lên giấy Tuyên Thành, nhấc tay lên, thong dong chấm mực, nho nhã cầm bút bắt đầu viết chữ.
Hắn viết một mạch đến hoàng hôn, ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, làm cho vạn vật trên thế gian đều toả ra ánh vàng rực rỡ. Đối diện với ánh sáng, những dải mành cao thấp dưới hiên biến thành màu đỏ cam, xuyên qua khe hở chiếu vào trong phòng.
Án thư đối diện cửa sổ, ngón tay dài cầm bút dưới ánh chiều tà trông còn đẹp hơn cả ngọc khắc. Thời Hoạ đứng bên phải của hắn, khoé mắt không khỏi liếc nhìn, trên giấy Tuyên Thành viết bài thơ “Lộc Minh”. Chữ của hắn đẹp giống như con người hắn vậy, nước chảy mây trôi, uốn lượn gợn sóng.
Chữ thì tuyệt đẹp, nhưng con người… tầm mắt nàng dời qua gương mặt hắn, mi thanh mục tú, mũi cao môi mỏng, diện mạo tuấn mỹ chói mắt, ánh sáng dịu dàng hắt lên làn da trắng lạnh của hắn, làm ấm lên rất nhiều…
Dù vậy, cái này cũng không thay đổi được gì, người này thật sự không tốt chút nào…
“Nhìn cái gì?” Hắn đặt bút xuống, nâng mắt nhìn nàng: “Trên mặt ta có chữ sao?”
Bị bắt quả tang, Thời Hoạ ngượng ngùng quay mặt đi, ngoan cố chối: “Ta có nhìn Nhị thiếu gia sao?”
Lục Thời An phì cười, cả người ngã ra sau, dựa vào ghế liếc nhìn một bên mặt đang ửng đỏ của nàng, không biết vì sao hắn liền nghĩ đến quả thanh mai lớp ngoài hồng hồng, chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất tuyệt.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thời Hoạ cảm giác ánh mắt hắn vẫn luôn ở trên người nàng, nhìn đến độ nàng không được tự nhiên, cánh tay rũ bên người vô thức siết chặt góc váy, lo lắng nói: “Mười sáu!”
Nói đúng ra thì chưa tới, vì nàng còn chưa đến sinh thần.
“Mười sáu…” Hắn lẩm bẩm: “Đúng tuổi của thanh mai…”
Nửa câu sau giọng của hắn rất nhỏ, Thời Hoạ không nghe ra.
Hai tay Lục Thời An đan vào nhau đặt trước bụng, đầu hơi nghiêng dễ dàng quan sát nàng hơn, áo ngắn màu xanh nhạt làm lộ ra cổ tay mảnh khảnh của nàng, váy trắng dài thắt ở eo, bào sam khoác ở ngoài càng khiến nàng yếu ớt hơn, hắn không khỏi nhớ đến tối hôm qua… cả người gầy trơ xương, không có miếng thịt nào.
Chẳng lẽ nàng không ăn cơm sao? Hay là có người không cho nàng ăn?
Đang nghĩ ngợi, chợt có nha hoàn đứng ngoài, xin chỉ thị: “Nhị thiếu gia, cơm tối ăn ở viện hay ăn bên lão phu nhân ạ!”
Nhìn thân thể gầy gò trước mặt, hắn đáp không cần nghĩ ngợi: “Ăn trong viện, chuẩn bị một ít đồ ăn chua nữa!”
Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh.
Rặng mây đỏ ở ngoài cửa sổ biến mất, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong phòng không thể soi sáng được vật gì. Thời Hoạ cảm giác đằng sau có đôi mắt luôn nhìn chằm chằm mình, như mũi nhọn chĩa vào lưng, khiến nàng vô cùng bất an.
Không ai lên tiếng cả, trong phòng yên ắng đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi. Vừa hay, trâm hồ điệp rơi ra từ cổ tay áo Thời Hoạ, nàng cong lưng nhặt, lại chạm vào một bàn tay khác, mu bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài, nhưng nàng cảm giác giống như chạm phải gai nhọn, lập tức rụt tay lại, đứng thẳng người.
Lục Thời An nhặt trâm lên, đưa đến trước mặt Thời Hoạ, kéo tay nàng ra, đặt vào lòng bàn tay nàng. Rõ ràng trong phòng rất tối, vậy mà khi nàng nâng mắt lên lại có thể nhìn thấy được đôi mắt sáng như sao trời của hắn.
Hắn cũng đang nhìn nàng.
Tia chớp xẹt ngang, hình như nàng vừa thấy hắn cười với nàng, cảm giác giống như có cơn gió khẽ lướt qua mặt nước, nổi lên chút gợn sóng.
“Chỉ biết ngây ngốc, lười biếng,” Lục Thời An nói: “Chẳng lẽ người muốn ta đi châm đèn sao?”
Giọng nói của hắn dịu dàng, trong trẻo, chỉ có khi nói với nàng thì lạnh lùng xa cách thôi.
Thời Hoạ rút tay ra, quay người đi châm đèn, vừa rồi nhất định là nàng bị hoa mắt, hắn vẫn mãi là người xấu.
Rất nhanh, đám nha hoàn bày ra một bàn đồ ăn tinh xảo, ngon mắt trên bàn.
Lục Thời An rửa tay xong, ngồi vào bàn, sai bảo Thời Hoạ: “Xới cơm!”
Thời Hoạ xì một tiếng, rồi đi rửa tay, xới một chén cơm để trước mặt hắn.
Lúc này Lục Thời An mới cầm đũa gắp thức ăn, hắn nhai kỹ, nuốt chậm, tập trung ăn.
Con người này đến cả lúc ăn cơm cũng nho nhã, lịch sự hơn những nam tử khác, vì sao lúc nào cũng chanh chua, xấu xa với nàng? Rốt cuộc nàng đã đắc tội gì với hắn? Thời Hoạ nghĩ mãi cũng không ra.
Tiếng đồ vật rơi xuống kéo suy nghĩ của Thời Hoạ trở lại, Lục Thời An liếc mắt nhìn nàng: “Đi lấy bộ chén đũa khác lại đây!” Không biết tại sao đũa lại rơi xuống đất rồi.
Thời Hoạ cầm một bộ chén đũa mới đến đặt trên bàn, hắn lại nói: “Ta ăn xong rồi!”
Hắn cố ý kiếm chuyện mà, Thời Hoạ trừng mắt hạnh lên, mím môi, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn lê người đi lấy nước ấm và khăn cho hắn súc miệng.
Lục Thời An chậm rãi đưa tay tiếp nhận khăn trong tay Thời Hoạ, lau từng vệt nước trên tay mình, rồi bưng chén trà súc miệng, sau đó sai nàng: “Đi phia một chén trà Lục An đến đây!”
“Vâng,” Thời Hoạ ủ rũ đáp, nàng đến phòng trà, hắn thì no rồi, nhưng nàng còn chưa ăn gì cả.
Thời Hoạ bưng tách trà có nắp hoạ tiết lá cây mạ vàng đặt lên bàn: “Nhị thiếu gia, mời dùng trà!” Còn nàng đứng bên cạnh chờ hắn ra lệnh tiếp.
Hắn cầm tách trà, dùng nắp gạt nhẹ lá trà đi, nâng mắt nhìn nàng: “Ngươi ăn hết đồ ăn trên bàn đi!”
“Hả?” Thời Hoạ kinh ngạc, hai mắt mở to, không biết hắn đang có mưu đồ gì.
“Tai ngươi điếc sao?” Hắn hớp một ngụm trà xanh biếc, giọng điệu bất mãn: “Ăn hết đi, đừng lãng phí!”
Hắn không thiệt đi đâu cả, để nàng ăn cơm thừa canh cặn của hắn.
Thời Hoạ đến bàn, xới cơm, lúc gắp thức ăn nàng có chút ngạc nhiên, thức ăn trên bàn gần như không xê dịch mấy. Hắn chỉ ăn đồ ăn trước mặt, còn lại, măng chua, sườn chua ngọt, gà hầm măng lại không hề động tới.
Nàng đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang rũ mắt uống trà. Khoảnh khắc hắn vừa đặt tách trà xuống bàn, Thời Hoạ liền thu lại ánh mắt, gắp đồ ăn. Hắn lãng phí quá đi mất…
Nàng ăn chậm rãi, đoan trang, một bên mặt phồng lên nhai đồ ăn, lúc nuốt xuống bên khoé miệng hiện lên lúm đồng tiền thật sâu, trông rất ngon miệng.
Lục Thời An vuốt ve tách trà trong tay, ánh mắt không rời khỏi người nàng, tại sao vừa rồi hắn lại không thấy ngon miệng như vậy chứ?
Từ nhỏ, Thời Hoạ được Liễu Hàm Yên nuôi dưỡng, Liễu Hàm Yên luôn tin rằng nữ tử phải mảnh khảnh, thướt tha yêu kiều mới xinh đẹp, cho nên Thời Hoạ ăn uống rất ít, mới hơn nửa chén đã thấy no.
Nàng vừa gác đũa xuống, đã nghe Lục Thời An nói: “Ngươi chỉ ăn chút vậy thôi sao?”
“Ta đã no rồi!”
Ánh mắt Lục Thời An nhìn đến bàn rồi nhìn qua mặt nàng, đôi mày rậm nhíu lại: “Ăn ít quá, ăn thêm nữa!”
“Nhưng ta đã no rồi!” Nào có ai ngang ngược vô lý như hắn, nàng đã no rồi còn bắt nàng ăn nữa.
Hắn tiếp tục nói: “Ngươi yếu ớt mỏng manh như vậy sao có thể làm được việc? Nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng Lục gia chúng ta hà khắc ngươi, không cho ngươi ăn cơm!
Lục gia, Lục gia, các ngươi vì sĩ diện của Lục Gia là có thể tuỳ ý bắt nạt người khác sao?
Thời Hoạ tức giận gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, ngấu nghiến nhai, sau khi nuốt xuống, nàng hỏi hắn: “Nhị thiếu gia, nếu Lục gia ép người ta ăn bể bụng, truyền ra ngoài chắc dễ nghe lắm nhỉ?”
“Mồm mép lươn lẹo” hắn đặt tách trà xuống, đứng dậy, quay lưng về phía nàng, cố gắng giấu đi nụ cười trên mặt: “Ăn xong rồi thì dọn bàn đi!”
Nói xong, hắn bước nhanh ra khỏi phòng, đến viện của lão phu nhân để thỉnh an.