Sau khi dùng cơm nước xong xuôi, cơn mưa cũng dần tạnh, Văn Nương ở ngoài khoang thuyền rửa bát đũa, Trương Lực cầm bàn nhỏ ra ngồi ở mạn tàu thả câu.
Tô Thời Họa ngơ ngác ngồi trong buồng nhỏ của con thuyền, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa ập đến làm cho không khí ẩm ướt hơn, hơi nước chạm mặt sông tạo nên sương mù mờ mịt, thỉnh thoảng, thấy vài con cò trắng dang cánh nhẹ nhàng đáp trên mặt nước để săn tôm tép. Sau khi bắt được con mồi, nó lại tự do tung cánh bay lượn.
Bọn chúng còn tự do hơn con người.
Gió thu sau cơn mưa thường rất lạnh thổi quét lên người vừa ướt vừa rét, Tô Thời Họa quấn y phục cũ của Văn Nương lên người, cúi đầu hắt xì hơi. Văn Nương nghe thấy vội đóng cửa sổ lại, dặn dò nàng: "Trời lạnh, đừng để gió thổi, bị phong hàn thì không tốt đâu!”
Cũng không biết có phải miệng của Văn Nương từng được khai quang hay không, Tô Thời Họa ngã bệnh thật. Bệnh phong hàn có nặng có nhẹ, có người sốt cao uống mấy thang thuốc hạ sốt thì sẽ khỏe lại, nhưng cũng có người nằm triền miên hấp hối trên giường.
Văn Nương cực nhọc ngày đêm, không được nghỉ ngơi đầy đủ, nàng chăm sóc Tô Thời Họa như con gái ruột, ngày ngày sắc thuốc, cơm canh đúng giờ, sợ thân thể nhỏ bé của nàng không chịu nổi.
Khi đến thành Dương Châu, mặc dù bệnh của Tô Thời Họa không nặng hơn nhưng cũng chẳng chuyển biến tốt. Văn Nương gầy hẳn đi, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, nàng phàn nàn với trượng phu vì sao lại mua tiểu tổ tông này về chứ!
Chưa thấy một văn tiền nào cả mà tiền thuốc, tiền mời đại phụ đã tiêu tốn không ít bạc.
Vào những lúc như thế này, Trương Lực sẽ nói nàng nông cạn: "Bà biết cái gì chứ? Uống thuốc thì tốn mấy đồng bạc đâu, đợi đến lúc nàng ta khỏe mạnh mình bán cho mấy nhà giàu có, số tiền kiếm lại được có thể gấp mấy chục lần tiền tiêu tốn trên người nàng ta. Đôi mắt của nữ nhân mấy người chỉ thấy được cái lợi nhỏ ở trước mắt thôi!”
Tô Thời Họa bị bệnh đến đầu xuân năm sau mới dần khỏe lại.
Lúc này, trong thành Dương Châu gió trời ấm áp, hoa cỏ nở rộ, bước vào mùa xuân.
Trên đường người qua lại đều thay áo xuân mỏng manh xinh đẹp.
Tô Thời Họa bưng một cái chậu gỗ đi theo phu thê Văn Nương ra khỏi tiểu viện bọn họ thuê, hướng về phía đông, cách đó hơn trăm mét có một cây cầu đá, qua cầu đá này sẽ đến con đường lớn trong trấn. Nơi này khác hoàn toàn so với phương bắc, các tòa nhà được xây dựng gần mặt nước, hai bên đường là trà lâu, tửu quán, cửa hàng son phấn, tơ lụa các loại. Mặc dù quy mô không lớn nhưng thứ gì cũng có.
Dọc theo thềm đá bên đường chính là bến tàu, nơi đây lát đá xanh cho đến gần bờ sông. Nàng học theo Văn Nương làm ướt y phục, rồi cho bột xà phòng lên, sau đó cầm chày gỗ đập đập mấy cái. Nước này rất trong, lúc Tô Thời Hoạ cúi đầu xả đồ bỗng nhiên thấy cái bóng trong nước, nàng thấy bản thân hoàn toàn xa lạ.
Nàng bưng y phục đã giặt sạch, đẩy cửa hàng rào đi đến dây thừng phơi áo trước cửa, nghe thấy Văn Nương nói chuyện: "Trượng phu, hôm nay ông ra ngoài hỏi thăm được gì rồi? Có cách gì không?"
Trương Lực không nói gì, hình như đang lắc đầu.
"Chúng ta đã ra ngoài hơn nửa năm, những cô nương khác đã bán hết rồi, chỉ còn một “tổ tông” quý giá này, chẳng lẽ cứ “ôm” vậy hoài sao? Nếu cứ như vậy, đợi đến khi hai ta trở về thì Quyên Nhi đã xuất giá rồi!"
Nàng nghe Trương Lực mở miệng nói: "Cái gì mà “ôm” vậy hoài? Bà suốt ngày chỉ biết nói mấy điều xui xẻo! Chẳng phải ta đang suy nghĩ xem làm sao để kiếm thêm chút bạc tích lũy của hồi môn cho Quyên Nhi à."
"Hôm nay ta đã đi nghe ngóng rồi, ở trong thành có mấy kỹ viện nổi tiếng, chắc sẽ bán được giá cao, chi bằng đưa nàng ta vào đó đi!"
Hai chữ “kỹ viện” như sấm xẹt qua tai của Tô Thời Họa khiến nàng chấn động đến mức hồn vía lên mây, chậu gỗ đang bưng rơi xuống một tiếng “Cạnh”.
Hai phu thê đang nói chuyện trong phòng giật mình, Văn Nương bước nhanh ra khỏi phòng, trong viện có ai, trên dây phơi đã có y phục giặt sạch. Bà nhìn ngó xung quanh, thì thấy Tô Thời Họa ở trong bếp.
Nàng ngồi trên ghế đẩu đang châm củi dưới đáy nồi, nhìn thấy Văn Nương tới nàng chợt nở nụ cười, ngọt ngào gọi: "Đại nương, trưa nay ăn mì Dương Xuân được không?"
Văn Nương thấy vành mắt của nàng ửng hồng thì biết chắc nàng đã nghe được những lời bọn họ nói. Chỉ là khi thấy nàng miễn cưỡng vui cười, trong lòng bà có chút không nỡ, bà ngượng ngùng cười: "Ừm, ăn mì Dương Xuân đi!"
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã học được cách giặt quần áo, nấu cơm, bây giờ mọi việc nhà nàng đều giành làm. Văn Nương biết vì sao nàng lại làm như vậy.
Bà thở dài, một cô nương thông minh xinh đẹp thế này, nếu bị bán vào kỹ viện thì cả đời sẽ bị hủy hoại mất... thật sự khiến người ta tiếc nuối...
Sau khi dùng cơm tối xong, Trương Lực ra ngoài, Văn Nương ngồi bên giường xếp áo bông không mặc nữa. Tô Thời Họa ở trong bếp rửa chén, trên lò còn nấu nước sôi, nàng thất thần nhìn chằm chằm ánh lửa dưới đáy nồi.
Trương Lực đi ra ngoài là đi đến kỹ viện hỏi giá sao? Nàng sẽ bị bán sao?
Không, nàng không thể đến những nơi kia được.
Cuối cùng, khi mặt trời ẩn trong rừng rậm, trời dần tối đi, trong phòng thắp đèn dầu, Tô Thời Họa thả hai tay bên người hít sâu một hơi, nàng quyết định vì bản thân một lần.
Nàng lo lắng thấp thỏm đẩy cửa ra đi thẳng đến bên giường, nàng chưa lên tiếng đã quỳ xuống.
Văn Nương giật mình vội bước xuống giường muốn đỡ nàng: "Nha đầu, ngươi làm gì vậy?”
"Đại nương, cầu xin hai người đừng bán ta đến nơi đó..." Vẻ mặt của nàng đau khổ, hốc mắt ửng đỏ nhưng không rơi giọt nước mắt nào. Lúc ở trên thuyền nước mắt của nàng đã chảy khô rồi.
Đối mặt với người không quan tâm mình, rơi nước mắt cũng vô dụng.
Văn Nương lúng túng, nửa năm ở chung ít nhiều gì bà cũng có tình cảm, huống chi một cô nương xinh đẹp, hiểu chuyện, thông minh như thế, sao bà nỡ đưa đến nơi bẩn thỉu như kỹ viện chứ?
"Nha đầu, ta cũng không muốn như vậy, Nhưng ta có nỗi khổ của ta..."
Người không vì mình trời tru đất diệt, bà phải tiếp tục sống, cũng có cả nhà há mồm chờ cơm. Đã đến bước đường này, chút lòng nhân từ ít ỏi kia không đáng nhắc đến.
Tô Thời Họa cụp mắt, tay trái luồn vào ống tay áo sờ sờ một món đồ, bàn tay vuốt ve hoa văn trên đó, nàng nắm chặt tay lại, cuối cùng móc ra một chiếc ngọc bội thắt dây đỏ, trên đó còn mang theo hơi ấm của nàng.
Tô Thời Hoạ đưa nó cho Văn Nương: "Đây là lúc sinh thần, cha cố ý tìm thợ điêu khắc làm ra, có lẽ đắc. Đại nương... Ta không cầu xin người thả ta đi, chỉ cần người nhân từ bán ta vào một nhà bình thường làm nha hoàn là được rồi!”
Đây là miếng ngọc phỉ thúy tốt nhất, màu sắc của phỉ thuỷ vô cùng đẹp, chất liệu đồng đều, sờ lên bóng loáng nhẵn mịn. Con thỏ điêu khắc ở giữa miếng ngọc sống động như thật, đặt dưới ánh đèn còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cho dù người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra đây là một miếng ngọc bội có giá trên trời.
Văn Nương ước lượng được ngọc bội trong tay, bà trầm ngâm không nói gì. Thấy vậy, Tô Thời Họa vội lấy dây chuyền, hoa tai, trâm hồ điệp trên tóc xuống nhét vào tay Văn Nương. Nàng túm vạt áo của Văn Nương, buồn bã nói: "Nếu không đủ thì còn có những thứ này!"
Cán cân liên tục dao động trong lòng Văn Nương, một bên nặng một bên nhẹ. Bà nhìn thấy ánh mắt mong đợi của tiểu cô nương, cuối cùng cán cân nghiêng về lương tâm, bà kéo cô nương đang quỳ trên đất lên, nghiêm túc nói: "Nha đầu, ngươi yên tâm, chắc chắn đại nương sẽ không bán ngươi vào cái nơi bẩn thỉu kia!"
Tô Thời Họa liên tục nói lời cảm tạ Văn Nương, bàn tay trái của nhéo vào đùi dưới ống quần to rộng. Cảm giác sống sót sau khi bị đưa vào chỗ chết khiến nàng run lên, nàng ép buộc mình nhất định phải bình tĩnh. Nếu như Trương Lực không đồng ý, nàng vẫn sẽ rơi vào kết cục kia.
Nàng nằm trên giường gỗ ở Tây Sương phòng, cuộn người trong chăn nhắm mắt lại âm thầm cầu nguyện. Không biết đến canh mấy, nàng nghe cửa phòng sát vách vang lên tiếng "Két."
Trương Lực trở về!
Tô Thời Họa không kịp mang giày, nhón chân nhẹ đẩy cửa ra, im lặng đứng dưới cửa nghe người trong phòng nói chuyện.
Văn Nương bưng một chậu nước nóng đi đến bên giường, cởi vớ giày cho nam nhân, hầu hạ hắn rửa chân. Trương Lực nhìn thê tử có vẻ vui mừng, khó hiểu, bèn hỏi:"Sao vậy? Chẳng lẽ nhặt được tiền à?"
"Phu quân, việc này còn vui mừng hơn là nhặt được tiền nữa!” Văn Nương kéo khăn vải trên vai xuống lau nước đọng trên chân trượng phu, ra vẻ thần bí đóng cửa phòng lại, sau đó móc một vật từ trong ngực ra đưa cho nam nhân: "Nhìn xem! Đây có phải thứ tốt không!"
Trương Lực cầm lấy soi dưới ánh đèn mờ tối: "Là đồ tốt! Ở đâu ra thế?"
Văn Nương bĩu môi nhìn về phía Tây Sương phòng: "Nha đầu kia cho!"
"Không ngờ... Trên người nha đầu kia còn có thứ đáng giá như thế này..” dường như Trương Lực đang suy nghĩ điều gì, hắn lẩm bẩm nói: "Không biết trên người nàng ta còn gì nữa không?”
Văn Nương nghe xong nhếch miệng: "Ông nói ta nông cạn, vậy mà điều này còn nghĩ không ra sao? Nàng là nha đầu bị đem bán, chẳng lẽ chủ mẫu lại hứa cho nàng ta cả núi vàng à? Đoán chừng miếng ngọc bội này nàng ta vẫn luôn mang theo bên người."
Bà thở dài, nói tính toán của mình cho Trương Lực nghe: "Nàng ta chủ động đưa là vì lúc chiều đã nghe được những gì chúng ta bàn bạc. Âu cũng là đứa nhỏ đáng thương, ban đầu cũng là Đại tiểu thư... Chớp mắt..." Văn Nương nhìn trượng phu, bàn với hắn: "Hay là tìm hộ gia đình nào đó rồi bán nàng ta vào làm nha hoàn là được rồi."
Trương Lực không nói gì, hắn nhìn chằm chằm ngọc bội trên tay dường như có chút do dự. Ngọc bội này đáng giá không ít tiền, nhưng hắn ta có thể lấy ngọc bội này rồi vẫn bán người với giá cao! Tiền ở trước mắt mà không kiếm thì chỉ có kẻ ngốc! Thế gian này có ai đi chê tiền đâu!
Văn Nương biết tính tình của trượng phu, bà tiếp tục khuyên nhủ: "Phu quân, chúng ta làm ăn đàng hoàng, chưa từng bán người vào kỹ viện, kỹ viện là nơi nào chứ? Nếu chúng ta bán người vào đó, chẳng phải là đang tạo nghiệp sao? Không nói đến việc đứa nhỏ này đưa miếng ngọc bội để bù đắp thâm hụt cho chúng ta, chỉ nhìn dáng vẻ của nàng thôi tuy có đẹp đó nhưng bệnh tật hành hạ, thân thể gầy trơ xương, khó bán được giá cao lắm. Chúng ta đừng đẩy người ta vào hố lửa, cứ xem như tích đức cho Quyên Nhi đi!"
"Thôi được!" Trương Lực nghe thê tử nói thế, trong lòng hắn cân nhắc một phen. Hắn đập tay vào gối, hạ quyết tâm: "Vậy làm theo lời bà đi! Cũng thật trùng hợp, chiều nay ta từ trong thành về gặp được Nhị quản gia của Lục phủ, hắn nói là trong phủ cần tiểu nha hoàn hầu hạ. Hay là ngày mai bà dẫn nàng ta đi đến đó xem thử, chúng ta bán được người sớm thì có thể về nhà sớm."
Văn Nương nghe vậy lông mày liền giãn ra đầy vui mừng, bà vội đấm vai, bóp chân cho trượng phu. Cuối cùng cũng xong, không phụ lòng đứa trẻ kia.
Cuộc nói chuyện kết thúc, gương mặt trắng bệch của Tô Thời Họa cuối cùng cũng có chút hồng hào, nàng quay lại phòng trốn trong chăn, âm thầm nức nở một hồi.
Tô Thời Họa ngơ ngác ngồi trong buồng nhỏ của con thuyền, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa ập đến làm cho không khí ẩm ướt hơn, hơi nước chạm mặt sông tạo nên sương mù mờ mịt, thỉnh thoảng, thấy vài con cò trắng dang cánh nhẹ nhàng đáp trên mặt nước để săn tôm tép. Sau khi bắt được con mồi, nó lại tự do tung cánh bay lượn.
Bọn chúng còn tự do hơn con người.
Gió thu sau cơn mưa thường rất lạnh thổi quét lên người vừa ướt vừa rét, Tô Thời Họa quấn y phục cũ của Văn Nương lên người, cúi đầu hắt xì hơi. Văn Nương nghe thấy vội đóng cửa sổ lại, dặn dò nàng: "Trời lạnh, đừng để gió thổi, bị phong hàn thì không tốt đâu!”
Cũng không biết có phải miệng của Văn Nương từng được khai quang hay không, Tô Thời Họa ngã bệnh thật. Bệnh phong hàn có nặng có nhẹ, có người sốt cao uống mấy thang thuốc hạ sốt thì sẽ khỏe lại, nhưng cũng có người nằm triền miên hấp hối trên giường.
Văn Nương cực nhọc ngày đêm, không được nghỉ ngơi đầy đủ, nàng chăm sóc Tô Thời Họa như con gái ruột, ngày ngày sắc thuốc, cơm canh đúng giờ, sợ thân thể nhỏ bé của nàng không chịu nổi.
Khi đến thành Dương Châu, mặc dù bệnh của Tô Thời Họa không nặng hơn nhưng cũng chẳng chuyển biến tốt. Văn Nương gầy hẳn đi, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, nàng phàn nàn với trượng phu vì sao lại mua tiểu tổ tông này về chứ!
Chưa thấy một văn tiền nào cả mà tiền thuốc, tiền mời đại phụ đã tiêu tốn không ít bạc.
Vào những lúc như thế này, Trương Lực sẽ nói nàng nông cạn: "Bà biết cái gì chứ? Uống thuốc thì tốn mấy đồng bạc đâu, đợi đến lúc nàng ta khỏe mạnh mình bán cho mấy nhà giàu có, số tiền kiếm lại được có thể gấp mấy chục lần tiền tiêu tốn trên người nàng ta. Đôi mắt của nữ nhân mấy người chỉ thấy được cái lợi nhỏ ở trước mắt thôi!”
Tô Thời Họa bị bệnh đến đầu xuân năm sau mới dần khỏe lại.
Lúc này, trong thành Dương Châu gió trời ấm áp, hoa cỏ nở rộ, bước vào mùa xuân.
Trên đường người qua lại đều thay áo xuân mỏng manh xinh đẹp.
Tô Thời Họa bưng một cái chậu gỗ đi theo phu thê Văn Nương ra khỏi tiểu viện bọn họ thuê, hướng về phía đông, cách đó hơn trăm mét có một cây cầu đá, qua cầu đá này sẽ đến con đường lớn trong trấn. Nơi này khác hoàn toàn so với phương bắc, các tòa nhà được xây dựng gần mặt nước, hai bên đường là trà lâu, tửu quán, cửa hàng son phấn, tơ lụa các loại. Mặc dù quy mô không lớn nhưng thứ gì cũng có.
Dọc theo thềm đá bên đường chính là bến tàu, nơi đây lát đá xanh cho đến gần bờ sông. Nàng học theo Văn Nương làm ướt y phục, rồi cho bột xà phòng lên, sau đó cầm chày gỗ đập đập mấy cái. Nước này rất trong, lúc Tô Thời Hoạ cúi đầu xả đồ bỗng nhiên thấy cái bóng trong nước, nàng thấy bản thân hoàn toàn xa lạ.
Nàng bưng y phục đã giặt sạch, đẩy cửa hàng rào đi đến dây thừng phơi áo trước cửa, nghe thấy Văn Nương nói chuyện: "Trượng phu, hôm nay ông ra ngoài hỏi thăm được gì rồi? Có cách gì không?"
Trương Lực không nói gì, hình như đang lắc đầu.
"Chúng ta đã ra ngoài hơn nửa năm, những cô nương khác đã bán hết rồi, chỉ còn một “tổ tông” quý giá này, chẳng lẽ cứ “ôm” vậy hoài sao? Nếu cứ như vậy, đợi đến khi hai ta trở về thì Quyên Nhi đã xuất giá rồi!"
Nàng nghe Trương Lực mở miệng nói: "Cái gì mà “ôm” vậy hoài? Bà suốt ngày chỉ biết nói mấy điều xui xẻo! Chẳng phải ta đang suy nghĩ xem làm sao để kiếm thêm chút bạc tích lũy của hồi môn cho Quyên Nhi à."
"Hôm nay ta đã đi nghe ngóng rồi, ở trong thành có mấy kỹ viện nổi tiếng, chắc sẽ bán được giá cao, chi bằng đưa nàng ta vào đó đi!"
Hai chữ “kỹ viện” như sấm xẹt qua tai của Tô Thời Họa khiến nàng chấn động đến mức hồn vía lên mây, chậu gỗ đang bưng rơi xuống một tiếng “Cạnh”.
Hai phu thê đang nói chuyện trong phòng giật mình, Văn Nương bước nhanh ra khỏi phòng, trong viện có ai, trên dây phơi đã có y phục giặt sạch. Bà nhìn ngó xung quanh, thì thấy Tô Thời Họa ở trong bếp.
Nàng ngồi trên ghế đẩu đang châm củi dưới đáy nồi, nhìn thấy Văn Nương tới nàng chợt nở nụ cười, ngọt ngào gọi: "Đại nương, trưa nay ăn mì Dương Xuân được không?"
Văn Nương thấy vành mắt của nàng ửng hồng thì biết chắc nàng đã nghe được những lời bọn họ nói. Chỉ là khi thấy nàng miễn cưỡng vui cười, trong lòng bà có chút không nỡ, bà ngượng ngùng cười: "Ừm, ăn mì Dương Xuân đi!"
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã học được cách giặt quần áo, nấu cơm, bây giờ mọi việc nhà nàng đều giành làm. Văn Nương biết vì sao nàng lại làm như vậy.
Bà thở dài, một cô nương thông minh xinh đẹp thế này, nếu bị bán vào kỹ viện thì cả đời sẽ bị hủy hoại mất... thật sự khiến người ta tiếc nuối...
Sau khi dùng cơm tối xong, Trương Lực ra ngoài, Văn Nương ngồi bên giường xếp áo bông không mặc nữa. Tô Thời Họa ở trong bếp rửa chén, trên lò còn nấu nước sôi, nàng thất thần nhìn chằm chằm ánh lửa dưới đáy nồi.
Trương Lực đi ra ngoài là đi đến kỹ viện hỏi giá sao? Nàng sẽ bị bán sao?
Không, nàng không thể đến những nơi kia được.
Cuối cùng, khi mặt trời ẩn trong rừng rậm, trời dần tối đi, trong phòng thắp đèn dầu, Tô Thời Họa thả hai tay bên người hít sâu một hơi, nàng quyết định vì bản thân một lần.
Nàng lo lắng thấp thỏm đẩy cửa ra đi thẳng đến bên giường, nàng chưa lên tiếng đã quỳ xuống.
Văn Nương giật mình vội bước xuống giường muốn đỡ nàng: "Nha đầu, ngươi làm gì vậy?”
"Đại nương, cầu xin hai người đừng bán ta đến nơi đó..." Vẻ mặt của nàng đau khổ, hốc mắt ửng đỏ nhưng không rơi giọt nước mắt nào. Lúc ở trên thuyền nước mắt của nàng đã chảy khô rồi.
Đối mặt với người không quan tâm mình, rơi nước mắt cũng vô dụng.
Văn Nương lúng túng, nửa năm ở chung ít nhiều gì bà cũng có tình cảm, huống chi một cô nương xinh đẹp, hiểu chuyện, thông minh như thế, sao bà nỡ đưa đến nơi bẩn thỉu như kỹ viện chứ?
"Nha đầu, ta cũng không muốn như vậy, Nhưng ta có nỗi khổ của ta..."
Người không vì mình trời tru đất diệt, bà phải tiếp tục sống, cũng có cả nhà há mồm chờ cơm. Đã đến bước đường này, chút lòng nhân từ ít ỏi kia không đáng nhắc đến.
Tô Thời Họa cụp mắt, tay trái luồn vào ống tay áo sờ sờ một món đồ, bàn tay vuốt ve hoa văn trên đó, nàng nắm chặt tay lại, cuối cùng móc ra một chiếc ngọc bội thắt dây đỏ, trên đó còn mang theo hơi ấm của nàng.
Tô Thời Hoạ đưa nó cho Văn Nương: "Đây là lúc sinh thần, cha cố ý tìm thợ điêu khắc làm ra, có lẽ đắc. Đại nương... Ta không cầu xin người thả ta đi, chỉ cần người nhân từ bán ta vào một nhà bình thường làm nha hoàn là được rồi!”
Đây là miếng ngọc phỉ thúy tốt nhất, màu sắc của phỉ thuỷ vô cùng đẹp, chất liệu đồng đều, sờ lên bóng loáng nhẵn mịn. Con thỏ điêu khắc ở giữa miếng ngọc sống động như thật, đặt dưới ánh đèn còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cho dù người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra đây là một miếng ngọc bội có giá trên trời.
Văn Nương ước lượng được ngọc bội trong tay, bà trầm ngâm không nói gì. Thấy vậy, Tô Thời Họa vội lấy dây chuyền, hoa tai, trâm hồ điệp trên tóc xuống nhét vào tay Văn Nương. Nàng túm vạt áo của Văn Nương, buồn bã nói: "Nếu không đủ thì còn có những thứ này!"
Cán cân liên tục dao động trong lòng Văn Nương, một bên nặng một bên nhẹ. Bà nhìn thấy ánh mắt mong đợi của tiểu cô nương, cuối cùng cán cân nghiêng về lương tâm, bà kéo cô nương đang quỳ trên đất lên, nghiêm túc nói: "Nha đầu, ngươi yên tâm, chắc chắn đại nương sẽ không bán ngươi vào cái nơi bẩn thỉu kia!"
Tô Thời Họa liên tục nói lời cảm tạ Văn Nương, bàn tay trái của nhéo vào đùi dưới ống quần to rộng. Cảm giác sống sót sau khi bị đưa vào chỗ chết khiến nàng run lên, nàng ép buộc mình nhất định phải bình tĩnh. Nếu như Trương Lực không đồng ý, nàng vẫn sẽ rơi vào kết cục kia.
Nàng nằm trên giường gỗ ở Tây Sương phòng, cuộn người trong chăn nhắm mắt lại âm thầm cầu nguyện. Không biết đến canh mấy, nàng nghe cửa phòng sát vách vang lên tiếng "Két."
Trương Lực trở về!
Tô Thời Họa không kịp mang giày, nhón chân nhẹ đẩy cửa ra, im lặng đứng dưới cửa nghe người trong phòng nói chuyện.
Văn Nương bưng một chậu nước nóng đi đến bên giường, cởi vớ giày cho nam nhân, hầu hạ hắn rửa chân. Trương Lực nhìn thê tử có vẻ vui mừng, khó hiểu, bèn hỏi:"Sao vậy? Chẳng lẽ nhặt được tiền à?"
"Phu quân, việc này còn vui mừng hơn là nhặt được tiền nữa!” Văn Nương kéo khăn vải trên vai xuống lau nước đọng trên chân trượng phu, ra vẻ thần bí đóng cửa phòng lại, sau đó móc một vật từ trong ngực ra đưa cho nam nhân: "Nhìn xem! Đây có phải thứ tốt không!"
Trương Lực cầm lấy soi dưới ánh đèn mờ tối: "Là đồ tốt! Ở đâu ra thế?"
Văn Nương bĩu môi nhìn về phía Tây Sương phòng: "Nha đầu kia cho!"
"Không ngờ... Trên người nha đầu kia còn có thứ đáng giá như thế này..” dường như Trương Lực đang suy nghĩ điều gì, hắn lẩm bẩm nói: "Không biết trên người nàng ta còn gì nữa không?”
Văn Nương nghe xong nhếch miệng: "Ông nói ta nông cạn, vậy mà điều này còn nghĩ không ra sao? Nàng là nha đầu bị đem bán, chẳng lẽ chủ mẫu lại hứa cho nàng ta cả núi vàng à? Đoán chừng miếng ngọc bội này nàng ta vẫn luôn mang theo bên người."
Bà thở dài, nói tính toán của mình cho Trương Lực nghe: "Nàng ta chủ động đưa là vì lúc chiều đã nghe được những gì chúng ta bàn bạc. Âu cũng là đứa nhỏ đáng thương, ban đầu cũng là Đại tiểu thư... Chớp mắt..." Văn Nương nhìn trượng phu, bàn với hắn: "Hay là tìm hộ gia đình nào đó rồi bán nàng ta vào làm nha hoàn là được rồi."
Trương Lực không nói gì, hắn nhìn chằm chằm ngọc bội trên tay dường như có chút do dự. Ngọc bội này đáng giá không ít tiền, nhưng hắn ta có thể lấy ngọc bội này rồi vẫn bán người với giá cao! Tiền ở trước mắt mà không kiếm thì chỉ có kẻ ngốc! Thế gian này có ai đi chê tiền đâu!
Văn Nương biết tính tình của trượng phu, bà tiếp tục khuyên nhủ: "Phu quân, chúng ta làm ăn đàng hoàng, chưa từng bán người vào kỹ viện, kỹ viện là nơi nào chứ? Nếu chúng ta bán người vào đó, chẳng phải là đang tạo nghiệp sao? Không nói đến việc đứa nhỏ này đưa miếng ngọc bội để bù đắp thâm hụt cho chúng ta, chỉ nhìn dáng vẻ của nàng thôi tuy có đẹp đó nhưng bệnh tật hành hạ, thân thể gầy trơ xương, khó bán được giá cao lắm. Chúng ta đừng đẩy người ta vào hố lửa, cứ xem như tích đức cho Quyên Nhi đi!"
"Thôi được!" Trương Lực nghe thê tử nói thế, trong lòng hắn cân nhắc một phen. Hắn đập tay vào gối, hạ quyết tâm: "Vậy làm theo lời bà đi! Cũng thật trùng hợp, chiều nay ta từ trong thành về gặp được Nhị quản gia của Lục phủ, hắn nói là trong phủ cần tiểu nha hoàn hầu hạ. Hay là ngày mai bà dẫn nàng ta đi đến đó xem thử, chúng ta bán được người sớm thì có thể về nhà sớm."
Văn Nương nghe vậy lông mày liền giãn ra đầy vui mừng, bà vội đấm vai, bóp chân cho trượng phu. Cuối cùng cũng xong, không phụ lòng đứa trẻ kia.
Cuộc nói chuyện kết thúc, gương mặt trắng bệch của Tô Thời Họa cuối cùng cũng có chút hồng hào, nàng quay lại phòng trốn trong chăn, âm thầm nức nở một hồi.