Động tác tay của Lục Thời An dừng lại, hai tay nắm lấy bộ ngực của nàng, mặt dán lên chiếc cổ xinh đẹp, đôi mắt phượng nhắm lại, ngửi hương vị mát lạnh trên người nàng một cách thỏa mãn, chiếc mũi cao cọ cọ lên da thịt, thở ra hơi nóng khiến nàng muốn trốn tránh. Tay hắn khẽ bóp bộ ngực mềm mại của nàng, đôi môi mỏng mấp máy: “Đừng động…tuyệt đối không được nhúc nhích…nếu không muốn đau thì….” Lời nói lấp lửng, hắn vừa dỗ vừa gạt nàng: “Ngoan…”
Thân thể Thời Họa căng cứng ở trong vòng tay hắn không dám động đậy, hắn hôn xuống cổ nàng, đôi môi mỏng ấm áp lần mò đến vành tai: “Đừng sợ, thả lỏng đi, ngoan…sẽ không đau…ta hứa!” Vừa dứt lời, hắn liền ngậm vành tai nàng.
Hắn vừa ngậm, Thời Họa lập tức run rẩy, hơi thở thoát ra từ hai cánh môi cắn chặt của nàng, trái tim nàng ngứa ngáy như có sợi lông chim lướt qua. Ngón tay hắn xoa xoa chiếc cằm tinh xảo của nàng, chầm chậm dịch lên, chạm vào đôi môi mềm, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi véo má nàng: “Đừng cắn môi!”
Nàng nghe lời hắn, thả lỏng khớp hàm, ngón tay di chuyển hết bờ môi, y muốn cạy mở khoé môi để đi vào trong miệng nàng. Thời Hoạ cắn chặt khớp hàm, hắn không đạt được mục đích liền há miệng cắn vành tai nàng. Nàng bị đau bật lên tiếng rên: “Đau…”
Ngón tay thon dài chui vào trong miệng, vuốt ve hàm răng, cuối cùng chạm vào chiếc lưỡi non mềm. Cảm giác ẩm ướt mềm ấm từ đầu ngón tay chạy dọc khắp thân, một ngọn lửa vô hình bốc lên trong cơ thể hắn, tất cả đều tụ ở nửa người dưới. Giữa mông Thời Hoạ chạm vào một vật cứng nóng bỏng, đột nhiên hình ảnh của đêm đó hiện rõ lên trước mắt, nàng sợ hãi vặn vẹo thân mình.
Nàng cử động, vô tình cọ vào trụ dài, nó lập tức sưng to hơn. Lục Thời An khó chịu nhíu mày lại, đôi mắt phượng bị hoả dục thiêu đốt, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc: “Nếu ngươi còn lộn xộn, ta sẽ đâm vào ngay lập tức…đến lúc đó đừng có mà khóc!”
Hắn rút ngón tay trong miệng nàng ra, hai tay giữ eo, xoay người nàng lại.
Hai mắt Thờ Hoạ ửng đỏ nhìn hắn, nàng không dám lộn xộn cũng không dám lên tiếng, dáng vẻ ấm ức động lòng người.
Lục Thời An cảm thấy có chút không đúng…rõ ràng lúc hắn hôn nàng, nàng không sợ hãi như thế này.
Hắn nâng cằm nàng, nheo mắt nhìn: “Sợ ta sao?”
Thời Hoạ gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu.
Xem ra, đêm đó đã làm nàng sợ hãi, tay hắn dịch chuyển ra sau cổ nàng vuốt ve, trong ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, hắn cúi đầu chạm vào trán nàng: “Đừng sợ!”
Lời nói biến mất ở giữa đôi môi, môi hắn bao phủ lấy cánh môi thơm ngát của nàng, đầu lưỡi vươn ra liếm theo viền môi rồi tham lam chui vào khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé nàng, mút nước bọt ngọt ngào của nàng.
Lục Thời An an ủi một hồi lâu cũng có tác dụng, Thời Hoạ dần chìm đắm trong nụ hôn của hắn, cho đến khi hắn cởi hết đồ nàng ra, bàn tay xoa nắn nhũ thịt, nàng mới giật mình tỉnh ra. Hàng mi dài nhấc lên, đôi mắt ươn ướt đầy tình tứ nhìn hắn, nàng từ từ sa vào đôi mắt dịu dàng của hắn.
Bàn tay hắn xoa đầu v/únàng, vừa dịu dàng vừa tuỳ ý, nụ hôn càng trở nên dồn dập, nàng thở không nổi, đưa tay đặt lên ngực hắn đẩy ra. Môi lưỡi xa nhau, nàng mềm nhũn ngã vào đầu vai hắn, thở dốc.
Hắn cực kỳ có kiên nhẫn, cởi váy nàng ra, sau đó cởi tiết khố. Bàn tay lướt theo chiếc bụng nhỏ đi xuống phía dưới, chạm đến âm vật mịn màng của nàng. Hắn phủ lòng bàn tay lên nó, ngón giữa thăm dò cái khe hẹp mềm mại kia.
Nơi tư mật đột nhiên bị người khác khám phá, Thời Hoạ lập tức kẹp chặt đùi lại theo bản năng, ngón tay của hắn cũng bị kẹp theo.
Hơi thở của Lục Thời An càng trở nên nặng nhọc: “Ngoan một chút…dạng chân ra, sẽ không đau đâu…tin ta đi, được không?”
Giọng của hắn như ngâm trong rượu thanh mai mạnh, khiến người khác say mê, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại để hắn tách hai chân ra, tiếp tục thăm dò. Hai cánh hoa bị dính một ít mật dịch che kín hạt châu ở bên trong, không biết từ khi nào nó đã sưng lên. Khi đầu ngón tay hắn chạm vào, cơ thể nàng run lên, hai tay nàng giữ chặt eo hắn, mặt chôn trong ngực, đôi môi không thể ngăn được tiếng rên rỉ phát ra: “Ưm…”
Tuy tiểu Thanh Mai có hơi ngây ngô, nhưng nước nôi tràn trề, chỉ cần trêu chọc một chút thì cái miệng nhỏ bên dưới sẽ phun mật dịch ra. Ngón tay dính đầy chất nhầy tìm đến cửa động, lần mò tìm kiếm đường đi vào. Dịch đủ bôi trơn, hắn thuận lợi tiến vào trong.
Ngón giữa đã cắm hết vào, mị thịt mút chặt ngón tay hắn. Lục Thời An cắn vành tai nàng, thì thầm: “Đến lượt ta tiến vào được không?”
Những lời xấu hổ này sao có thể trả lời được!
Thời Hoạ cắn môi không đáp, chỉ hổn hển hít thở không khí. Ngón tay hắn bắt đầu chuyển động ra ra vào vào, mật dịch bên trong nàng tiết ra nhiều hơn.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng khuấy động bên ngoài, mị thịt vừa tê vừa ngứa, hắn cố tình không đâm vào sâu. Hắn kích thích ham muốn của nàng nhưng lại không cho nàng tư vị mà nàng muốn.
Hạ thể trống trải như có muôn vàn con kiến đang gặm nhấm, trái tim ngứa ngáy khó chịu…cực kỳ khó chịu…
Thời Hoạ không biết phải làm thế nào mới đúng, hai tay bóp chặt hông hắn, thân hình nhỏ bé run rẩy, giọng mềm mại như mới uống rượu xong, đê mê có chút khàn khàn: “Nhị thiếu gia…xin ngài, dừng lại được không?”
Đột nhiên hắn rút ngón tay ra, xoa xoa chiếc mông tròn của nàng, rồi nhéo nhéo: “Nhìn thẳng vào mặt ta mà nói…”
Tiểu cô nương, thật biết nói dối…
Mặt mày nàng đỏ bừng, ánh mắt ướt át, xuân tình đều lộ ra, như buồn ngủ cũng giống như say rượu: “Ta…a…”
Thời Hoạ còn chưa nói xong, đã bị hắn nhấc hông lên, đặt ngồi lên dương v/ật nóng rực đang dựng thẳng của hắn. Đầu dương v/ật trơn nhẵn tách cái miệng nhỏ của nàng, tay hắn bóp chặt eo, từ từ ấn uống, toàn bộ đều đi vào, căng cứng không một khe hở: “Ưm…” Dục vọng hắn mong muốn đã đạt được, hắn thấy mỹ mãn, không nhịn được bật ra tiếng rên.
Nhưng, nàng không thoải mái như hắn… trong cơ thể bị một vật lớn bịt kín, khiến nàng cong eo muốn chạy trốn.
Lục Thời An khẽ vỗ lưng nàng, môi dán ở bên tai, hôn lên vành tai, đầu lưỡi quét vào bên trong, tiếng liếm láp ươn ướt chui xộc vào trong đầu, Thời Hoạ thở dốc không ngừng, thân thể buông thả mềm nhũn như dòng nước.
Hắn bắt đầu thúc lên, không nhanh cũng không chậm, chạm đến hoa tâm. Thời Hoạ nhăn mi, khẽ rên rỉ, nàng co người lại khi hắn thúc vào, giãn người khi hắn rút ra. Lục Thời An thấy nàng quyến luyến, hai tay liền giữ eo, đâm thật sâu vào, xoa xoa bóp bóp.
Thời Hoạ cảm thấy ngứa ngáy tột độ, chiếc bụng dưới cuộn lại, ái d/ịch tuôn ra, nàng khó chịu cắn lên đầu vai hắn, thân thể căng cứng, bao bọc hắn ở bên trong, khoá chặt lại.
Thân thể Thời Họa căng cứng ở trong vòng tay hắn không dám động đậy, hắn hôn xuống cổ nàng, đôi môi mỏng ấm áp lần mò đến vành tai: “Đừng sợ, thả lỏng đi, ngoan…sẽ không đau…ta hứa!” Vừa dứt lời, hắn liền ngậm vành tai nàng.
Hắn vừa ngậm, Thời Họa lập tức run rẩy, hơi thở thoát ra từ hai cánh môi cắn chặt của nàng, trái tim nàng ngứa ngáy như có sợi lông chim lướt qua. Ngón tay hắn xoa xoa chiếc cằm tinh xảo của nàng, chầm chậm dịch lên, chạm vào đôi môi mềm, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi véo má nàng: “Đừng cắn môi!”
Nàng nghe lời hắn, thả lỏng khớp hàm, ngón tay di chuyển hết bờ môi, y muốn cạy mở khoé môi để đi vào trong miệng nàng. Thời Hoạ cắn chặt khớp hàm, hắn không đạt được mục đích liền há miệng cắn vành tai nàng. Nàng bị đau bật lên tiếng rên: “Đau…”
Ngón tay thon dài chui vào trong miệng, vuốt ve hàm răng, cuối cùng chạm vào chiếc lưỡi non mềm. Cảm giác ẩm ướt mềm ấm từ đầu ngón tay chạy dọc khắp thân, một ngọn lửa vô hình bốc lên trong cơ thể hắn, tất cả đều tụ ở nửa người dưới. Giữa mông Thời Hoạ chạm vào một vật cứng nóng bỏng, đột nhiên hình ảnh của đêm đó hiện rõ lên trước mắt, nàng sợ hãi vặn vẹo thân mình.
Nàng cử động, vô tình cọ vào trụ dài, nó lập tức sưng to hơn. Lục Thời An khó chịu nhíu mày lại, đôi mắt phượng bị hoả dục thiêu đốt, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc: “Nếu ngươi còn lộn xộn, ta sẽ đâm vào ngay lập tức…đến lúc đó đừng có mà khóc!”
Hắn rút ngón tay trong miệng nàng ra, hai tay giữ eo, xoay người nàng lại.
Hai mắt Thờ Hoạ ửng đỏ nhìn hắn, nàng không dám lộn xộn cũng không dám lên tiếng, dáng vẻ ấm ức động lòng người.
Lục Thời An cảm thấy có chút không đúng…rõ ràng lúc hắn hôn nàng, nàng không sợ hãi như thế này.
Hắn nâng cằm nàng, nheo mắt nhìn: “Sợ ta sao?”
Thời Hoạ gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu.
Xem ra, đêm đó đã làm nàng sợ hãi, tay hắn dịch chuyển ra sau cổ nàng vuốt ve, trong ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, hắn cúi đầu chạm vào trán nàng: “Đừng sợ!”
Lời nói biến mất ở giữa đôi môi, môi hắn bao phủ lấy cánh môi thơm ngát của nàng, đầu lưỡi vươn ra liếm theo viền môi rồi tham lam chui vào khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé nàng, mút nước bọt ngọt ngào của nàng.
Lục Thời An an ủi một hồi lâu cũng có tác dụng, Thời Hoạ dần chìm đắm trong nụ hôn của hắn, cho đến khi hắn cởi hết đồ nàng ra, bàn tay xoa nắn nhũ thịt, nàng mới giật mình tỉnh ra. Hàng mi dài nhấc lên, đôi mắt ươn ướt đầy tình tứ nhìn hắn, nàng từ từ sa vào đôi mắt dịu dàng của hắn.
Bàn tay hắn xoa đầu v/únàng, vừa dịu dàng vừa tuỳ ý, nụ hôn càng trở nên dồn dập, nàng thở không nổi, đưa tay đặt lên ngực hắn đẩy ra. Môi lưỡi xa nhau, nàng mềm nhũn ngã vào đầu vai hắn, thở dốc.
Hắn cực kỳ có kiên nhẫn, cởi váy nàng ra, sau đó cởi tiết khố. Bàn tay lướt theo chiếc bụng nhỏ đi xuống phía dưới, chạm đến âm vật mịn màng của nàng. Hắn phủ lòng bàn tay lên nó, ngón giữa thăm dò cái khe hẹp mềm mại kia.
Nơi tư mật đột nhiên bị người khác khám phá, Thời Hoạ lập tức kẹp chặt đùi lại theo bản năng, ngón tay của hắn cũng bị kẹp theo.
Hơi thở của Lục Thời An càng trở nên nặng nhọc: “Ngoan một chút…dạng chân ra, sẽ không đau đâu…tin ta đi, được không?”
Giọng của hắn như ngâm trong rượu thanh mai mạnh, khiến người khác say mê, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại để hắn tách hai chân ra, tiếp tục thăm dò. Hai cánh hoa bị dính một ít mật dịch che kín hạt châu ở bên trong, không biết từ khi nào nó đã sưng lên. Khi đầu ngón tay hắn chạm vào, cơ thể nàng run lên, hai tay nàng giữ chặt eo hắn, mặt chôn trong ngực, đôi môi không thể ngăn được tiếng rên rỉ phát ra: “Ưm…”
Tuy tiểu Thanh Mai có hơi ngây ngô, nhưng nước nôi tràn trề, chỉ cần trêu chọc một chút thì cái miệng nhỏ bên dưới sẽ phun mật dịch ra. Ngón tay dính đầy chất nhầy tìm đến cửa động, lần mò tìm kiếm đường đi vào. Dịch đủ bôi trơn, hắn thuận lợi tiến vào trong.
Ngón giữa đã cắm hết vào, mị thịt mút chặt ngón tay hắn. Lục Thời An cắn vành tai nàng, thì thầm: “Đến lượt ta tiến vào được không?”
Những lời xấu hổ này sao có thể trả lời được!
Thời Hoạ cắn môi không đáp, chỉ hổn hển hít thở không khí. Ngón tay hắn bắt đầu chuyển động ra ra vào vào, mật dịch bên trong nàng tiết ra nhiều hơn.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng khuấy động bên ngoài, mị thịt vừa tê vừa ngứa, hắn cố tình không đâm vào sâu. Hắn kích thích ham muốn của nàng nhưng lại không cho nàng tư vị mà nàng muốn.
Hạ thể trống trải như có muôn vàn con kiến đang gặm nhấm, trái tim ngứa ngáy khó chịu…cực kỳ khó chịu…
Thời Hoạ không biết phải làm thế nào mới đúng, hai tay bóp chặt hông hắn, thân hình nhỏ bé run rẩy, giọng mềm mại như mới uống rượu xong, đê mê có chút khàn khàn: “Nhị thiếu gia…xin ngài, dừng lại được không?”
Đột nhiên hắn rút ngón tay ra, xoa xoa chiếc mông tròn của nàng, rồi nhéo nhéo: “Nhìn thẳng vào mặt ta mà nói…”
Tiểu cô nương, thật biết nói dối…
Mặt mày nàng đỏ bừng, ánh mắt ướt át, xuân tình đều lộ ra, như buồn ngủ cũng giống như say rượu: “Ta…a…”
Thời Hoạ còn chưa nói xong, đã bị hắn nhấc hông lên, đặt ngồi lên dương v/ật nóng rực đang dựng thẳng của hắn. Đầu dương v/ật trơn nhẵn tách cái miệng nhỏ của nàng, tay hắn bóp chặt eo, từ từ ấn uống, toàn bộ đều đi vào, căng cứng không một khe hở: “Ưm…” Dục vọng hắn mong muốn đã đạt được, hắn thấy mỹ mãn, không nhịn được bật ra tiếng rên.
Nhưng, nàng không thoải mái như hắn… trong cơ thể bị một vật lớn bịt kín, khiến nàng cong eo muốn chạy trốn.
Lục Thời An khẽ vỗ lưng nàng, môi dán ở bên tai, hôn lên vành tai, đầu lưỡi quét vào bên trong, tiếng liếm láp ươn ướt chui xộc vào trong đầu, Thời Hoạ thở dốc không ngừng, thân thể buông thả mềm nhũn như dòng nước.
Hắn bắt đầu thúc lên, không nhanh cũng không chậm, chạm đến hoa tâm. Thời Hoạ nhăn mi, khẽ rên rỉ, nàng co người lại khi hắn thúc vào, giãn người khi hắn rút ra. Lục Thời An thấy nàng quyến luyến, hai tay liền giữ eo, đâm thật sâu vào, xoa xoa bóp bóp.
Thời Hoạ cảm thấy ngứa ngáy tột độ, chiếc bụng dưới cuộn lại, ái d/ịch tuôn ra, nàng khó chịu cắn lên đầu vai hắn, thân thể căng cứng, bao bọc hắn ở bên trong, khoá chặt lại.