Lục Thời An ra khỏi cửa, hắn nhịn không được ôm ngực ho khan, nhẹ thở dốc…ra tay thật tàn nhẫn! Không hổ là hảo huynh đệ.
Thập Tứ vội vàng đỡ hắn, nhìn thấy mắt mũi thâm tím, môi trắng bệch, khoé miệng còn chảy máu, y lo lắng nói: “Nhị thiếu gia, tiểu nhân đi thỉnh đại phu cho ngài!”
“Khụ…” Lục Thời An dùng khăn che miệng ho, xua tay nói: “Không chết được…” hắn quay đầu nhìn thoáng qua phòng trong, nói: “Cho người đưa hắn về khách điếm, rồi thỉnh đại phu, phái người canh chừng hắn!”
Xe ngựa chầm chậm tiến về Lục phủ, khi đi qua hai cánh cửa, Lục Thời An lấy dù trong tay Thập Tứ, nói: “Ta thấy không yên tâm, ngươi tự chạy đến xem Hứa Mục Thanh đi, nếu có việc gì thì kịp thời báo cho ta!”
Thời Hoạ bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, nàng vừa mở mắt đã thấy màn giường màu xanh lơ, qua một lúc lâu nàng mới từ từ ngồi dậy, hình ảnh đêm qua đứt quãng hiện lên trong đầu, nếu không phải nàng tỉnh dậy từ trên giường này, nàng còn nghĩ mình nằm mơ.
Nàng dùng cơm xong, đi từ hậu viện ra đến hành lang, nhìn thấy chậu bạch ngọc lan còn nằm dưới mưa, cánh hoa rơi rụng đầy đất.
Đó là chậu hoa hắn thích nhất, nếu hắn quay về nhìn thấy, nhất định sẽ rất tức giận.
Thời Hoạ bước xuống bậc thang, nàng khom lưng dọn dẹp bạch ngọc lan, đến khi thẳng người, những hạt mưa đã biến mất, ngẩng đầu lên thì thấy đã có một cây dù trên đỉnh đầu.
Nàng nghiêng mặt nhìn, thấy Lục Thời An bị thương trên mặt, giống như mưa gió đã tàn phá cánh hoa ngọc lan này vậy. Dấu vết thâm tím hiện lên rõ ràng trên gương mặt trắng nõn, nàng nhẹ giọng hỏi: “Mặt ngài…bị làm sao vậy?”
Ngữ khí hắn bình thản: “Bị người ta đánh!”
“Ai đánh?” Ai dám đánh hắn? Hắn có đau không? Chắc là đau lắm.
Lục Thời An không trả lời, đưa tay nhận bạch ngọc lan từ trong tay nàng: “Vào phòng nói chuyện!”
Nào ngờ, vừa vào phòng, hắn lập tức đến phòng tắm. Khi Thời Hoạ cầm quần áo mới gác ở trước cửa, nàng nghe thấy hắn hít mạnh, có lẽ là vết thương trên người đụng trúng nước nên bắt đầu đau.
Qua một lúc, hắn đi ra quay trở lại thư phòng. Thời Hoạ bưng một khay gỗ, bên trên có một số chai lọ, là những lọ thuốc linh tinh, nàng nói: “Nhị thiếu gia, không thỉnh đại phu sao?”
“Không thỉnh, chẳng chết được!” Nói xong, hắn lại muốn biết phản ứng của nàng nên nói tiếp: “Nếu ta chết đi, chẳng phải ngươi sẽ được tự do sao? Ngươi không vui à?”
Trời sụp tối, trong phòng không có ánh đèn, thật sự rất tối, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, nàng có thể thấy được hình bóng của mình trong tròng mắt hắn. Nếu hắn chết… nàng không biết bản thân mình như thế nào nữa, nhưng chắc chắn không phải là cảm giác vui mừng.
“Nhị thiếu gia cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Hắn biết rõ còn cố hỏi, nếu hắn chết thật thì Hứa Mục Thanh sẽ đưa nàng đi, sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng, đến lúc đó có ai còn nhớ đến hắn?
Bên môi Lục Thời An hiện lên tia cười châm chọc, hắn đi vào phòng trong: “Ngày nào ta còn sống ngươi phải ở trước mặt ta ngày đó, nếu ta chết đi, ngươi đừng hòng sống yên, ta thành quỷ cũng sẽ bám theo ngươi!”
Thời Hoạ nhíu mày, rốt cuộc nàng có thâm thù đại hận gì với hắn chứ?
Nàng đi vào phòng trong, đặt khay gỗ lên bàn, hỏi: “Vậy nô tì bôi thuốc cho Nhị thiếu gia hay để Lục Châu tỷ tỷ làm?”
Những lời này vô tình đã chọc giận hắn, đột nhiên hắn nâng mí lên, trừng mắt liếc nàng, tức giận nói: “Ngươi thử nói xem?”
Nàng nhẹ nhàng nói: “Vậy để Lục Châu tỷ tỷ đến bôi vậy!”
Hắn giận dữ đứng dậy, vì đứng lên đột ngột nên động đến vết thương trên người, hắn đau đến độ nhăn mi lại, hít một hơi lạnh, cắn răng chịu đau giữ lấy cổ tay nàng: “Ngươi…dám!”
Nàng mím môi nhìn bắn, cằm khẽ nhếch lên, giọng điệu giận hờn: “Tay chân nô tì thô kệch, sợ Nhị gia không chịu dùng!”
Trước giờ, Lục Thời An đều hành động nhanh hơn lời nói, hắn dùng lực một chút, nàng đã bị kéo đến trên người hắn. Bàn tay hắn đặt sau gáy nàng, cướp lấy đôi môi thơm tho. Hắn hôn mạnh, đến độ rách cả vết thương trên miệng của mình, nhuộm đỏ cánh môi nàng, đầu lưỡi hắn liếm sạch máu trên môi nàng, rồi lại chui vào trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi nàng, nước bọt trộn lẫn, chút vị ngọt xen lẫn mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, nhưng lại khiến hắn phát cuồng. Bàn tay hắn không chịu để yên chui vào vạt áo, bắt lấy đôi bồ câu trắng đang ngủ say, năm ngón tay vân vê, vuốt ve, trong chốc lát đầu v* liền sưng lên.
Thời Hoạ giãy giụa, nàng đưa tay đẩy ngực hắn, nào ngờ động trúng vết thương của hắn, hắn đau đớn rên rỉ, nheo đôi mắt phượng, cắn răng nói: “Ư…nàng muốn mưu sát trượng phu hả?”
“Ta…không cố ý…” Nàng vội thu lại tay, áy náy siết chặt tay, nàng cẩn thận hỏi: “Thật sự đau lắm sao?”
Lục Thời An “ừ” một tiếng, dường như hắn cảm thấy vẫn chưa đủ chứng minh rằng hắn tủi thân, hắn nói thêm: “Đau chết mất!”
“Nô tì cho người đi thỉnh đại phu,” nàng vội đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Không cần,” hắn giữ ống tay áo nàng lại, lay lay, ngữ khí mềm dịu hiếm thấy: “Nàng đến hôn ta thì sẽ không đau nữa!”
Thời Hoạ dừng lại, trái tim mềm nhũn như vũng nước, nhưng khi nghe hắn nói câu sau, vừa thẹn vừa bực, mặt ngọc đỏ lên, giận dỗi: “Sao lúc nào ngài cũng không đứng đắn như vậy?”
Rất ít khi hắn thấy nàng như vậy, lúc nào trước mặt hắn nàng cũng cẩn thận câu nệ, tuân thủ quy củ.
Hắn sẽ không biết được, từ lúc hai người bắt đầu đã là không bình đẳng rồi, hắn là chủ tử, nàng chỉ là nha hoàn, sao nàng có thể vô lễ cáu giận được?
Lục Thời An thu lại biểu tình của mình, sắc mặt nghiêm nghị gọi: “Thời Hoạ…”
“Ả?” Nàng nhẹ giọng đáp, đột nhiên hắn chuyển thành thái độ nghiêm túc, nàng thật sự không biết phải làm sao.
Hắn muốn nói có thể sau này đừng xem hắn là nhị thiếu gia được không, nhưng hắn lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, nếu hắn phơi bày tình cảm của mình với nàng, mà nàng không cần hắn thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại giống như mẫu thân hắn, lén lút trộm khóc sao?
Không thể như vậy, vì mẫu thân đối xử quá tốt với phụ thân nên ông ấy không biết quý trọng, hắn không thể giống mẫu thân mình được.
Tuyệt đối không để nàng biết được hắn để tâm đến nàng.
Lời đến bên miệng đổi thành: “Bôi thuốc cho ta!”
Động tác của Thời Hoạ rất nhẹ, rất chậm, nàng sợ làm hắn đau, đến khi nhìn thấy toàn bộ vết thương trên người hắn, trái tim nàng thoáng nhói lên, làn da trắng nõn chi chít vết xanh tím, trước ngực là nghiêm trọng nhất, vết bầm đã chuyển thành màu đen.
Hắn đau đến độ nào?
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên trên, hỏi: “Có đau không?”
Trái tim trong lồng ngực nhảy nhót kịch liệt, cái này còn ngọt hơn cả đường mật, đó là cảm giác vui sướng, nàng quan tâm đến hắn.
“Đau lòng sao?” Lục Thời An nâng cằm nàng lên, ngữ khí bình thản có chút cô đơn. Ánh mắt hắn tối sầm và yên lặng, như thể muốn nhìn xuyên qua da thịt để thấy được trái tim nàng, một luồng khí lạnh xông vào phế phủ khiến Thời Hoạ cảm thấy xấu hổ.
Nàng có tư cách gì để đau lòng cho hắn?
Thập Tứ vội vàng đỡ hắn, nhìn thấy mắt mũi thâm tím, môi trắng bệch, khoé miệng còn chảy máu, y lo lắng nói: “Nhị thiếu gia, tiểu nhân đi thỉnh đại phu cho ngài!”
“Khụ…” Lục Thời An dùng khăn che miệng ho, xua tay nói: “Không chết được…” hắn quay đầu nhìn thoáng qua phòng trong, nói: “Cho người đưa hắn về khách điếm, rồi thỉnh đại phu, phái người canh chừng hắn!”
Xe ngựa chầm chậm tiến về Lục phủ, khi đi qua hai cánh cửa, Lục Thời An lấy dù trong tay Thập Tứ, nói: “Ta thấy không yên tâm, ngươi tự chạy đến xem Hứa Mục Thanh đi, nếu có việc gì thì kịp thời báo cho ta!”
Thời Hoạ bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, nàng vừa mở mắt đã thấy màn giường màu xanh lơ, qua một lúc lâu nàng mới từ từ ngồi dậy, hình ảnh đêm qua đứt quãng hiện lên trong đầu, nếu không phải nàng tỉnh dậy từ trên giường này, nàng còn nghĩ mình nằm mơ.
Nàng dùng cơm xong, đi từ hậu viện ra đến hành lang, nhìn thấy chậu bạch ngọc lan còn nằm dưới mưa, cánh hoa rơi rụng đầy đất.
Đó là chậu hoa hắn thích nhất, nếu hắn quay về nhìn thấy, nhất định sẽ rất tức giận.
Thời Hoạ bước xuống bậc thang, nàng khom lưng dọn dẹp bạch ngọc lan, đến khi thẳng người, những hạt mưa đã biến mất, ngẩng đầu lên thì thấy đã có một cây dù trên đỉnh đầu.
Nàng nghiêng mặt nhìn, thấy Lục Thời An bị thương trên mặt, giống như mưa gió đã tàn phá cánh hoa ngọc lan này vậy. Dấu vết thâm tím hiện lên rõ ràng trên gương mặt trắng nõn, nàng nhẹ giọng hỏi: “Mặt ngài…bị làm sao vậy?”
Ngữ khí hắn bình thản: “Bị người ta đánh!”
“Ai đánh?” Ai dám đánh hắn? Hắn có đau không? Chắc là đau lắm.
Lục Thời An không trả lời, đưa tay nhận bạch ngọc lan từ trong tay nàng: “Vào phòng nói chuyện!”
Nào ngờ, vừa vào phòng, hắn lập tức đến phòng tắm. Khi Thời Hoạ cầm quần áo mới gác ở trước cửa, nàng nghe thấy hắn hít mạnh, có lẽ là vết thương trên người đụng trúng nước nên bắt đầu đau.
Qua một lúc, hắn đi ra quay trở lại thư phòng. Thời Hoạ bưng một khay gỗ, bên trên có một số chai lọ, là những lọ thuốc linh tinh, nàng nói: “Nhị thiếu gia, không thỉnh đại phu sao?”
“Không thỉnh, chẳng chết được!” Nói xong, hắn lại muốn biết phản ứng của nàng nên nói tiếp: “Nếu ta chết đi, chẳng phải ngươi sẽ được tự do sao? Ngươi không vui à?”
Trời sụp tối, trong phòng không có ánh đèn, thật sự rất tối, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, nàng có thể thấy được hình bóng của mình trong tròng mắt hắn. Nếu hắn chết… nàng không biết bản thân mình như thế nào nữa, nhưng chắc chắn không phải là cảm giác vui mừng.
“Nhị thiếu gia cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Hắn biết rõ còn cố hỏi, nếu hắn chết thật thì Hứa Mục Thanh sẽ đưa nàng đi, sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng, đến lúc đó có ai còn nhớ đến hắn?
Bên môi Lục Thời An hiện lên tia cười châm chọc, hắn đi vào phòng trong: “Ngày nào ta còn sống ngươi phải ở trước mặt ta ngày đó, nếu ta chết đi, ngươi đừng hòng sống yên, ta thành quỷ cũng sẽ bám theo ngươi!”
Thời Hoạ nhíu mày, rốt cuộc nàng có thâm thù đại hận gì với hắn chứ?
Nàng đi vào phòng trong, đặt khay gỗ lên bàn, hỏi: “Vậy nô tì bôi thuốc cho Nhị thiếu gia hay để Lục Châu tỷ tỷ làm?”
Những lời này vô tình đã chọc giận hắn, đột nhiên hắn nâng mí lên, trừng mắt liếc nàng, tức giận nói: “Ngươi thử nói xem?”
Nàng nhẹ nhàng nói: “Vậy để Lục Châu tỷ tỷ đến bôi vậy!”
Hắn giận dữ đứng dậy, vì đứng lên đột ngột nên động đến vết thương trên người, hắn đau đến độ nhăn mi lại, hít một hơi lạnh, cắn răng chịu đau giữ lấy cổ tay nàng: “Ngươi…dám!”
Nàng mím môi nhìn bắn, cằm khẽ nhếch lên, giọng điệu giận hờn: “Tay chân nô tì thô kệch, sợ Nhị gia không chịu dùng!”
Trước giờ, Lục Thời An đều hành động nhanh hơn lời nói, hắn dùng lực một chút, nàng đã bị kéo đến trên người hắn. Bàn tay hắn đặt sau gáy nàng, cướp lấy đôi môi thơm tho. Hắn hôn mạnh, đến độ rách cả vết thương trên miệng của mình, nhuộm đỏ cánh môi nàng, đầu lưỡi hắn liếm sạch máu trên môi nàng, rồi lại chui vào trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi nàng, nước bọt trộn lẫn, chút vị ngọt xen lẫn mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, nhưng lại khiến hắn phát cuồng. Bàn tay hắn không chịu để yên chui vào vạt áo, bắt lấy đôi bồ câu trắng đang ngủ say, năm ngón tay vân vê, vuốt ve, trong chốc lát đầu v* liền sưng lên.
Thời Hoạ giãy giụa, nàng đưa tay đẩy ngực hắn, nào ngờ động trúng vết thương của hắn, hắn đau đớn rên rỉ, nheo đôi mắt phượng, cắn răng nói: “Ư…nàng muốn mưu sát trượng phu hả?”
“Ta…không cố ý…” Nàng vội thu lại tay, áy náy siết chặt tay, nàng cẩn thận hỏi: “Thật sự đau lắm sao?”
Lục Thời An “ừ” một tiếng, dường như hắn cảm thấy vẫn chưa đủ chứng minh rằng hắn tủi thân, hắn nói thêm: “Đau chết mất!”
“Nô tì cho người đi thỉnh đại phu,” nàng vội đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Không cần,” hắn giữ ống tay áo nàng lại, lay lay, ngữ khí mềm dịu hiếm thấy: “Nàng đến hôn ta thì sẽ không đau nữa!”
Thời Hoạ dừng lại, trái tim mềm nhũn như vũng nước, nhưng khi nghe hắn nói câu sau, vừa thẹn vừa bực, mặt ngọc đỏ lên, giận dỗi: “Sao lúc nào ngài cũng không đứng đắn như vậy?”
Rất ít khi hắn thấy nàng như vậy, lúc nào trước mặt hắn nàng cũng cẩn thận câu nệ, tuân thủ quy củ.
Hắn sẽ không biết được, từ lúc hai người bắt đầu đã là không bình đẳng rồi, hắn là chủ tử, nàng chỉ là nha hoàn, sao nàng có thể vô lễ cáu giận được?
Lục Thời An thu lại biểu tình của mình, sắc mặt nghiêm nghị gọi: “Thời Hoạ…”
“Ả?” Nàng nhẹ giọng đáp, đột nhiên hắn chuyển thành thái độ nghiêm túc, nàng thật sự không biết phải làm sao.
Hắn muốn nói có thể sau này đừng xem hắn là nhị thiếu gia được không, nhưng hắn lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, nếu hắn phơi bày tình cảm của mình với nàng, mà nàng không cần hắn thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại giống như mẫu thân hắn, lén lút trộm khóc sao?
Không thể như vậy, vì mẫu thân đối xử quá tốt với phụ thân nên ông ấy không biết quý trọng, hắn không thể giống mẫu thân mình được.
Tuyệt đối không để nàng biết được hắn để tâm đến nàng.
Lời đến bên miệng đổi thành: “Bôi thuốc cho ta!”
Động tác của Thời Hoạ rất nhẹ, rất chậm, nàng sợ làm hắn đau, đến khi nhìn thấy toàn bộ vết thương trên người hắn, trái tim nàng thoáng nhói lên, làn da trắng nõn chi chít vết xanh tím, trước ngực là nghiêm trọng nhất, vết bầm đã chuyển thành màu đen.
Hắn đau đến độ nào?
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên trên, hỏi: “Có đau không?”
Trái tim trong lồng ngực nhảy nhót kịch liệt, cái này còn ngọt hơn cả đường mật, đó là cảm giác vui sướng, nàng quan tâm đến hắn.
“Đau lòng sao?” Lục Thời An nâng cằm nàng lên, ngữ khí bình thản có chút cô đơn. Ánh mắt hắn tối sầm và yên lặng, như thể muốn nhìn xuyên qua da thịt để thấy được trái tim nàng, một luồng khí lạnh xông vào phế phủ khiến Thời Hoạ cảm thấy xấu hổ.
Nàng có tư cách gì để đau lòng cho hắn?