Chưa đến nửa nén hương, xe ngựa đã dừng lại, Thập Tứ nhanh nhẹn đặt ghế xe xuống, bẩm báo: “Nhị thiếu gia, tới rồi!”
Mặt Thời Hoạ biến sắc, tay túm chặt váy, chân không nhấc lên nổi. Lục Thời An bên cạnh giục: “Đi đi, nhanh chóng nói cho rõ ràng rồi về phủ dùng cơm trưa, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian dây dưa ở đây với nàng đâu!”
Nàng hít sâu một hơi, xuống xe ngựa, Thập Tứ lãnh mệnh đưa nàng vào trà lâu. Đi lên lầu hai, nàng đẩy cửa ra, nhấc váy bước vào.
Cùng lúc đó, Lục Thời An cũng ngồi ở gian bên cạnh, cách nhau một tấm mành. Trà lâu này xây dựng rất nhiều ẩn ý, một căn phòng lớn ngăn cách nhau bởi một tấm rèm châu, gian hắn đang ở vốn dĩ là gian phòng cho ca kỹ đánh đàn thổi sáo. Một căn phòng nho nhỏ có thể nhìn thấy được cả phòng, lớn, nhưng người ở trong phòng không thể nhìn thấy bên trong gian này, vô cùng kín đáo.
Thời Hoạ bước vào, Hứa Mục Thanh kích động đứng phắt dậy, bước đến gần nàng, thấy gương mặt nàng gầy gò hơn trước, vành mắt đỏ ửng, cổ họng hắn như có gì đó chặn lại, cả nửa ngày vẫn không nói được gì.
Khuôn mặt trắng nõn của hắn đầy vết xanh tím, trong mắt toàn tơ máu, bên môi cũng có vết bầm mờ mờ, tinh thần sa sút trông vô cùng chật vật. Hứa Mục Thanh phiêu lãng tuấn dật, thông minh lễ nghĩa khi xưa khác xa hoàn toàn người trước mặt.
Lúc này nàng đã hiểu ra, vết thương trên mặt Lục Thời An là từ đâu mà có. Mục Thanh ca ca trước giờ tính tình rất tốt, sẽ không trở mặt với ai cả, đến cả nói nặng lời huynh ấy cũng chưa từng nói.
Nhất định là Lục Thời An động tay trước, nhưng sao hắn lại đánh Mục Thanh ca ca?
Sau một lúc lâu yên lặng nhìn nhau, nước mắt và lời nói của nàng cùng nhau tuôn: “Mục Thanh ca ca…”
“Thời muội muội…” Trái tim của Hứa Mục Thanh như bị ai đó bóp chặt, đau đớn tê liệt. Hắn tiến về phía trước đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng.
Lục Thời An ngồi ở gian bên cạnh lập tức đứng bật dậy, nhấc chân lên muốn đi vòng qua tấm bình phong, khi tay hắn đẩy tấm màn lên thì thấy Thời Hoạ lui về sau một bước, bàn tay Hứa Mục Thanh cứng đờ, đôi mắt cũng rụt lại: “Ta…”
“Muội chịu khổ rồi, ta đã đến muộn, Hoạ Hoạ, tất cả là lỗi của ta…”
Thời Hoạ chớp đôi mắt ướt đẫm, muốn nhìn rõ gương mặt hắn hơn: “Ca ca không có lỗi, hiện giờ muội đã ở đây…Sao ca ca biết chuyện này?”
Hứa Mục Thanh á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau hắn mới khó khăn lên tiếng: “Cô mẫu…nói muội vào trung thu năm ngoái đã bị bắt cóc đi, sau đó, ta đã tìm muội rất lâu….”
“Ca ca tin sao?” Nước mắt nàng liên tục rơi xuống, trên môi hiện lên nụ cười châm chọc: “Còn chưa qua ngũ thất của cha, bà ta đã trói mẹ con muội bán cho Nha Tử…”
Vốn, những lời Lục Thời An nói với hắn, hắn chỉ mới nghi ngờ, nhưng chuyện này do chính Thời Hoạ nói ra thì không thể chối cãi được nữa.
Một người là trưởng bối hắn vô cùng kính trọng, thương yêu như mẫu thân, một người là muội muội thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng thân thiết, hắn phải chấp nhận chuyện này như thế nào đây?
Bi thương và thống khổ tràn ngập lồng ngực hắn, gương mặt tái nhợt không có chút sắc hồng, hắn đứng không vững, liên tục lùi về sau, cánh môi trắng bệch mấp máy: “Cô mẫu…sao bà ấy lại…”
Cho dù hắn đọc rất nhiều sách, hiểu được rất nhiều đạo lý, nhưng vào thời khắc này, hắn không thể tìm được câu nào hoàn chỉnh để buộc tội cô mẫu và xin lỗi nàng.
Thời Hoạ nức nở, nàng cho rằng hắn không tin mình: “Muội bị bán cho một Nha Tử tên là Trương Lực, đoạn đường từ Đức Châu đến Dương Châu, mỗi ngày ở trên thuyền muội đều tự hỏi, có phải muội đã làm sai chuyện gì hoặc là do muội không tốt nhưng muội vẫn xem thái thái là trưởng bối. Muội không biết rốt cuộc muội đã làm sai chuyện gì để thái thái căm hận muội như vậy, đến nỗi phải bán muội đi…”
“Nếu không phải trên người muội còn sót lại miếng ngọc bội của cha tặng, và Trương Lực kia còn một chút lương tri thì ca ca cho rằng, giờ phút này muội có còn đứng ở đây được hay không? Biết đâu chừng muội đã bị bán vào Tần lâu sở quán, hoặc ở kỷ viện nào, thậm chỉ muội đã sớm thành một cổ thi thể, bị vứt ở bãi tha ma nào rồi…”
“Ca ca…trước giờ muội chưa từng oán hận ai, nhưng lúc này muội vô cùng hận bà ta…” Không phải Thời Hoạ muốn cáo trạng hành vi của Hứa thị với Hứa Mục Thanh, nàng chỉ cảm thấy ấm ức, đau khổ. Gần hai năm qua, nàng ôm đau đớn, chua xót không thể kể với ai. Vừa nhìn thấy hắn, nàng liền muốn nói ra hết những ai oán trong lòng, muốn được làm nũng, muốn bộc lộ tính cách của mình, cũng muốn hắn an ủi mình
Từng câu từng chữ nàng nói ra giống như vô số mũi tên bắn thẳng vào tim hắn, đau đến tê tâm liệt phế, hắn thở khó khăn, cổ họng như bị ai đó bóp chặt.
Hứa Mục Thanh không thể nói được gì, hắn ôm ngực khó nhọc bước đến cạnh nàng, muốn ôm nàng một cái, muốn xin lỗi nàng, muốn cùng cả đời còn lại của hắn để chuộc tội.
Nhưng…hắn đã không còn cơ hội rồi…
Nàng nói: “Ca ca, huynh đi đi, muội không hận huynh, cũng không trách huynh, đây là mệnh của muội, muội đành chấp nhận.
“Hoạ Hoạ… ta mang muội đi, đưa muội về nhà…được không?” Hứa Mục Thanh muốn chạm vào nàng, nhưng sợ nàng lại kháng cự, tay chân luống cuống nâng lên rồi hạ xuống, cứng nhắc.
Thời Hoạ nâng tay lên, dùng ống tay áo lau nước mắt: “Muội không thể theo huynh được”
“Vì sao?” Hắn chợt nghĩ đến một người, cảm xúc phẫn nộ dâng lên: “Có phải là vì Lục Thời An không, hắn không cho muội đi sao?”
“Không phải…” Đôi vai gầy mỏng manh của nàng run lên, nước mắt vừa mới ngưng lại rơi xuống: “Nhị thiếu gia đối xử với muội rất tốt…Trong lòng muội…có ngài ấy…muội đồng ý ở bên cạnh ngài ấy…”
“Hoạ Hoạ…muội….ta…” Hứa Mục Thanh nói năng lộn xộn, không biết bản thân mình đang nói gì: “Ta sẽ mang muội đi, cả đời này sẽ ở bên cạnh muội…không bao giờ để bất kỳ kẻ nào ức hiếp muội…được không?”
Thời Hoạ không nó gì, tay phải véo bắp đùi dưới váy, cố gắng nuốt vào hết những khổ sở, trước khi nàng dao động, nàng đã kịp lấy trâm hồ điệp ra khỏi tay áo, nhét vào tay hắn: “Mục Thanh ca ca…huynh về đi, đừng phí tâm tư vì muội, chúng ta xem như chưa từng quen biết nhau..”
Hứa Mục Thanh cầm chiếc trâm hồ điệp trong tay, ánh mắt ngây dại, giống như một kẻ mất trí, bên tai vang vọng câu nó xem như chưa từng quen biết của nàng. Đến khi hắn phản ứng lại, muốn đuổi theo thì Lục Thời An đã đưa nàng ra đến cửa.
“Hoạ Hoạ!” Hắn chạy đến cửa thì bị Thập Tứ ngăn lại: “Hứa công tử, bên ngoài đang mưa lớn, lát nữa tiểu nhân sẽ thuê một chiếc xe đưa ngài trở về!”
Làn vày nàng biến mất ở bậc thang, Hứa Mục Thanh xô Thập Tứ ra, lảo đảo chạy ra ngoài, nhưng đã quá muộn, xe ngựa đã rời đi.
Hứa Mục Thanh thẩn ngờ nhìn xe ngựa đi xa, chỉ cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, cả người tê liệt bất động tại chỗ.
Hắn biết, giờ phút này hắn đã hoàn toàn mất đi nàng.
Mặt Thời Hoạ biến sắc, tay túm chặt váy, chân không nhấc lên nổi. Lục Thời An bên cạnh giục: “Đi đi, nhanh chóng nói cho rõ ràng rồi về phủ dùng cơm trưa, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian dây dưa ở đây với nàng đâu!”
Nàng hít sâu một hơi, xuống xe ngựa, Thập Tứ lãnh mệnh đưa nàng vào trà lâu. Đi lên lầu hai, nàng đẩy cửa ra, nhấc váy bước vào.
Cùng lúc đó, Lục Thời An cũng ngồi ở gian bên cạnh, cách nhau một tấm mành. Trà lâu này xây dựng rất nhiều ẩn ý, một căn phòng lớn ngăn cách nhau bởi một tấm rèm châu, gian hắn đang ở vốn dĩ là gian phòng cho ca kỹ đánh đàn thổi sáo. Một căn phòng nho nhỏ có thể nhìn thấy được cả phòng, lớn, nhưng người ở trong phòng không thể nhìn thấy bên trong gian này, vô cùng kín đáo.
Thời Hoạ bước vào, Hứa Mục Thanh kích động đứng phắt dậy, bước đến gần nàng, thấy gương mặt nàng gầy gò hơn trước, vành mắt đỏ ửng, cổ họng hắn như có gì đó chặn lại, cả nửa ngày vẫn không nói được gì.
Khuôn mặt trắng nõn của hắn đầy vết xanh tím, trong mắt toàn tơ máu, bên môi cũng có vết bầm mờ mờ, tinh thần sa sút trông vô cùng chật vật. Hứa Mục Thanh phiêu lãng tuấn dật, thông minh lễ nghĩa khi xưa khác xa hoàn toàn người trước mặt.
Lúc này nàng đã hiểu ra, vết thương trên mặt Lục Thời An là từ đâu mà có. Mục Thanh ca ca trước giờ tính tình rất tốt, sẽ không trở mặt với ai cả, đến cả nói nặng lời huynh ấy cũng chưa từng nói.
Nhất định là Lục Thời An động tay trước, nhưng sao hắn lại đánh Mục Thanh ca ca?
Sau một lúc lâu yên lặng nhìn nhau, nước mắt và lời nói của nàng cùng nhau tuôn: “Mục Thanh ca ca…”
“Thời muội muội…” Trái tim của Hứa Mục Thanh như bị ai đó bóp chặt, đau đớn tê liệt. Hắn tiến về phía trước đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng.
Lục Thời An ngồi ở gian bên cạnh lập tức đứng bật dậy, nhấc chân lên muốn đi vòng qua tấm bình phong, khi tay hắn đẩy tấm màn lên thì thấy Thời Hoạ lui về sau một bước, bàn tay Hứa Mục Thanh cứng đờ, đôi mắt cũng rụt lại: “Ta…”
“Muội chịu khổ rồi, ta đã đến muộn, Hoạ Hoạ, tất cả là lỗi của ta…”
Thời Hoạ chớp đôi mắt ướt đẫm, muốn nhìn rõ gương mặt hắn hơn: “Ca ca không có lỗi, hiện giờ muội đã ở đây…Sao ca ca biết chuyện này?”
Hứa Mục Thanh á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau hắn mới khó khăn lên tiếng: “Cô mẫu…nói muội vào trung thu năm ngoái đã bị bắt cóc đi, sau đó, ta đã tìm muội rất lâu….”
“Ca ca tin sao?” Nước mắt nàng liên tục rơi xuống, trên môi hiện lên nụ cười châm chọc: “Còn chưa qua ngũ thất của cha, bà ta đã trói mẹ con muội bán cho Nha Tử…”
Vốn, những lời Lục Thời An nói với hắn, hắn chỉ mới nghi ngờ, nhưng chuyện này do chính Thời Hoạ nói ra thì không thể chối cãi được nữa.
Một người là trưởng bối hắn vô cùng kính trọng, thương yêu như mẫu thân, một người là muội muội thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng thân thiết, hắn phải chấp nhận chuyện này như thế nào đây?
Bi thương và thống khổ tràn ngập lồng ngực hắn, gương mặt tái nhợt không có chút sắc hồng, hắn đứng không vững, liên tục lùi về sau, cánh môi trắng bệch mấp máy: “Cô mẫu…sao bà ấy lại…”
Cho dù hắn đọc rất nhiều sách, hiểu được rất nhiều đạo lý, nhưng vào thời khắc này, hắn không thể tìm được câu nào hoàn chỉnh để buộc tội cô mẫu và xin lỗi nàng.
Thời Hoạ nức nở, nàng cho rằng hắn không tin mình: “Muội bị bán cho một Nha Tử tên là Trương Lực, đoạn đường từ Đức Châu đến Dương Châu, mỗi ngày ở trên thuyền muội đều tự hỏi, có phải muội đã làm sai chuyện gì hoặc là do muội không tốt nhưng muội vẫn xem thái thái là trưởng bối. Muội không biết rốt cuộc muội đã làm sai chuyện gì để thái thái căm hận muội như vậy, đến nỗi phải bán muội đi…”
“Nếu không phải trên người muội còn sót lại miếng ngọc bội của cha tặng, và Trương Lực kia còn một chút lương tri thì ca ca cho rằng, giờ phút này muội có còn đứng ở đây được hay không? Biết đâu chừng muội đã bị bán vào Tần lâu sở quán, hoặc ở kỷ viện nào, thậm chỉ muội đã sớm thành một cổ thi thể, bị vứt ở bãi tha ma nào rồi…”
“Ca ca…trước giờ muội chưa từng oán hận ai, nhưng lúc này muội vô cùng hận bà ta…” Không phải Thời Hoạ muốn cáo trạng hành vi của Hứa thị với Hứa Mục Thanh, nàng chỉ cảm thấy ấm ức, đau khổ. Gần hai năm qua, nàng ôm đau đớn, chua xót không thể kể với ai. Vừa nhìn thấy hắn, nàng liền muốn nói ra hết những ai oán trong lòng, muốn được làm nũng, muốn bộc lộ tính cách của mình, cũng muốn hắn an ủi mình
Từng câu từng chữ nàng nói ra giống như vô số mũi tên bắn thẳng vào tim hắn, đau đến tê tâm liệt phế, hắn thở khó khăn, cổ họng như bị ai đó bóp chặt.
Hứa Mục Thanh không thể nói được gì, hắn ôm ngực khó nhọc bước đến cạnh nàng, muốn ôm nàng một cái, muốn xin lỗi nàng, muốn cùng cả đời còn lại của hắn để chuộc tội.
Nhưng…hắn đã không còn cơ hội rồi…
Nàng nói: “Ca ca, huynh đi đi, muội không hận huynh, cũng không trách huynh, đây là mệnh của muội, muội đành chấp nhận.
“Hoạ Hoạ… ta mang muội đi, đưa muội về nhà…được không?” Hứa Mục Thanh muốn chạm vào nàng, nhưng sợ nàng lại kháng cự, tay chân luống cuống nâng lên rồi hạ xuống, cứng nhắc.
Thời Hoạ nâng tay lên, dùng ống tay áo lau nước mắt: “Muội không thể theo huynh được”
“Vì sao?” Hắn chợt nghĩ đến một người, cảm xúc phẫn nộ dâng lên: “Có phải là vì Lục Thời An không, hắn không cho muội đi sao?”
“Không phải…” Đôi vai gầy mỏng manh của nàng run lên, nước mắt vừa mới ngưng lại rơi xuống: “Nhị thiếu gia đối xử với muội rất tốt…Trong lòng muội…có ngài ấy…muội đồng ý ở bên cạnh ngài ấy…”
“Hoạ Hoạ…muội….ta…” Hứa Mục Thanh nói năng lộn xộn, không biết bản thân mình đang nói gì: “Ta sẽ mang muội đi, cả đời này sẽ ở bên cạnh muội…không bao giờ để bất kỳ kẻ nào ức hiếp muội…được không?”
Thời Hoạ không nó gì, tay phải véo bắp đùi dưới váy, cố gắng nuốt vào hết những khổ sở, trước khi nàng dao động, nàng đã kịp lấy trâm hồ điệp ra khỏi tay áo, nhét vào tay hắn: “Mục Thanh ca ca…huynh về đi, đừng phí tâm tư vì muội, chúng ta xem như chưa từng quen biết nhau..”
Hứa Mục Thanh cầm chiếc trâm hồ điệp trong tay, ánh mắt ngây dại, giống như một kẻ mất trí, bên tai vang vọng câu nó xem như chưa từng quen biết của nàng. Đến khi hắn phản ứng lại, muốn đuổi theo thì Lục Thời An đã đưa nàng ra đến cửa.
“Hoạ Hoạ!” Hắn chạy đến cửa thì bị Thập Tứ ngăn lại: “Hứa công tử, bên ngoài đang mưa lớn, lát nữa tiểu nhân sẽ thuê một chiếc xe đưa ngài trở về!”
Làn vày nàng biến mất ở bậc thang, Hứa Mục Thanh xô Thập Tứ ra, lảo đảo chạy ra ngoài, nhưng đã quá muộn, xe ngựa đã rời đi.
Hứa Mục Thanh thẩn ngờ nhìn xe ngựa đi xa, chỉ cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, cả người tê liệt bất động tại chỗ.
Hắn biết, giờ phút này hắn đã hoàn toàn mất đi nàng.