Mặt trời lặn về hướng tây, sắc trời dần tối đi, khắp nơi đã thắp đèn. Đào Chi khoát tay Thời Họa, hai người vừa đi vừa đùa giỡn, đang muốn đi tắt vào ngõ nhỏ, thì nghe có tiếng người nói chuyện bên trong.
"Ư...ưm.. chàng... Chàng không sợ Đại nãi nãi biết à... A... Ư... gấp như vậy... lát nữa có người đến thì phải làm sao đây?"
"Nàng sợ mụ dạ xoa kia làm gì?" Một tiếng bép vang lên: "Bảo bối, ta nhớ nàng chết mất... dù thế nào đi nữa, hôm nay ta nhất định phải chơi đồ dâm đãиɠ nàng..."
Sau đó tiếng sột soạt vang lên.
"A... Nhẹ chút... Ưʍ... A... Đừng kéo rách váy nô tì..."
"Hôm khác ta đưa đến cho nàng mười tám tấm, nàng mặc cho ta chơi, có được không... Ư... Đồ dâʍ đãиɠ... Chặt quá..."
Thời Họa và Đào Chi nhìn nhau, nghe được những lời ô uế này, mặt hai đại cô nương đỏ bừng xấu hổ, vội vã lùi về sau chọn con đường khác để đi.
Vẻ mặt hai nàng ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện. Bọn họ đi về phía trước, Đào Chi nhìn thấy xung quanh vắng lặng, lúc này mới nhỏ giọng hừ lạnh, nói: "Vừa nghe là đã biết cái đồ lẳng lơ không biết xấu hổ Lục La rồi." Nàng càng nghĩ càng giận, âm giọng cất cao hơn: "Nàng ta dám... Dám làm chuyện này dưới mắt của lão phu nhân!"
Thời Họa vội che miệng Đào Chi, sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai, nàng mới nhỏ giọng: "Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài... Thanh danh của nàng ta sẽ mất sạch luôn đấy..."
"Nàng ta đã dám làm ra loại chuyện mất mặt thế này thì chắc chẳng màng để ý đến thanh danh đâu!" Đào Chi căm giận bất bình: "Lần trước, nàng ta õng ẹo lắc lư trước mặt Cảnh nhị gia, ai ngờ đâu Nhị gia không thèm để vào mắt. Sau đó bị Tiền đại nương biết được, hại muội bị mắng một trận, nói muội quản giáo không nghiêm, không theo sát nàng ta!"
"Giờ hay rồi, tư thông với Diệu đại gia, nếu để Đại nãi nãi biết chuyện này không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Nàng ta thật sự to gan, đến lúc đó không biết sẽ chết thế nào đâu!"
Đại nãi nãi Chu thị là cháu gái đằng ngoại của Nhị phu nhân, được nuông chiều từ bé, thái độ với mọi người luôn tỏ ra đanh đá, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Năm đó, nàng vừa mới gả đến trong phòng của Lục Diệu Thần có ba bốn thông phòng, ai bán được thì bán, ai gả được thì gả, bây giờ trong phòng vị đại gia này chỉ có hai nha hoàn hồi môn của nàng mang theo, nhưng lại không có mỹ mạo.
Hiện giờ ca ca của nàng đã vào triều làm quan, Chu gia như mặt trời ban trưa. Có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, Chu thị đã nói là làm, nàng không cho Lục Diệu Thần nạp thϊếp. Nhưng vị đại gia này lại giống như cha của hắn, thích trêu ong ghẹo bướm, không công khai được thì đi ăn vụng.
Thời Họa vỗ vỗ lưng Đào Chi giúp nàng thuận khí: "Được rồi, được rồi, mỗi người cuộc sống, nàng ta làm vậy hẳn là đã nghĩ đến hậu quả rồi. Chúng ta đừng bàn về nàng ta nữa, trễ rồi, có lẽ bên lão phu nhân dùng cơm xong, chúng ta mau đi qua đó đi!"
Đào Chi đập lên trán mình: "Đúng vậy, muội bị cái đồ không biết xấu hổ kia làm cho hồ đồ rồi!"
Nói xong, nàng kéo Thời Họa đến viện của Lục lão phu nhân.
Vừa đi mấy bước, thì có một tiểu nha hoàn chạy đến nói là Nhị cô nương ở Mai Nhứ viện tìm Đào Chi có việc. Thời Họa đành đi một mình đến viện của Lục lão phu nhân.
Lúc này ánh trăng còn chưa bò lên ngọn liễu đã có thể chiếu sáng cả viện, gió xuân của phương nam ấm áp theo hương hoa phả lên mặt vô cùng dễ chịu, giờ phút này trong lòng Thời Họa lại bình yên lạ thường.
Nàng bước lên bậc thang, đột nhiên sau lưng có tiểu nha hoàn bưng bê trà nước gọi nàng: "Họa Nhi tỷ tỷ!"
Thời Họa quay đầu lại thì thấy nàng ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, liền hỏi: "Muội làm sao vậy?"
"Muội..." Tiểu nha hoàn cắn môi ấp úng, gương mặt nhỏ đỏ bừng, nàng xích lại gần mới dám nói: "Tỷ tỷ... Muội đến quỳ thủy... bụng đau lắm. Lão phu nhân vừa dùng cơm xong, nhất định phải có trà để uống... Tỷ có thể giúp muội pha ấm trà đưa qua đó không?"
Thật sự, Thời Họa không muốn giúp lắm. Mặc dù nàng biết pha trà nhưng nàng sợ Lục lão phu nhân không thích. Nếu như khiến lão phu nhân không vui, chẳng phải đã không giúp được còn gây thêm họa sao?
"E là không được..."
Tiểu nha hoàn cuống lên, vội nói ra hết nhiệt độ nước thế nào, lá trà ra sao, pha mấy lần nước, nói xong lại năn nỉ: "Tỷ tỷ tốt, giúp muội lần này đi! Nếu lão phu nhân có trách tội, muội nhận hết!"
Thấy nàng khẩn thiết như vậy, Thời Họa đành phải đồng ý, tiểu nha hoàn liên tục tạ ơn rồi chạy đi.
Thời Họa đi vào phòng trà, trước tiên rửa bộ dụng cụ Lục lão phu nhân thường dùng, sau đó làm theo từng bước nha hoàn kia đã nói. Cuối cùng rót vào tách trà màu xanh lá cây, đậy nắp lại, lấy khay trà bằng gỗ sau đó bê vào cửa..
Lục lão phu nhân đang ngồi trên ghế thái sư, trò chuyện cùng một người khác: "Cảnh Nhi, bên cạnh con không có người hầu hạ, ta thật không yên tâm. Tung Hạ xinh đẹp, tay chân cũng nhanh nhẹn, chi bằng để cho nó hầu hạ đi?"
Thời Họa khom lưng đặt chén trà lên đế gỗ bên cạnh Lục lão phu nhân, sau đó nàng bưng khay gỗ đến chỗ Lục Thời An.
"Tổ mẫu không cần lo lắng cho con, con đã quen thanh tịnh một mình rồi!" Lục Thời An nói: "Mấy hôm trước, Lục La tỷ tỷ nói muốn đến viện của con để hầu hạ, nhưng vì trong viện của con vốn ít người, tỷ ấy phải làm quá nhiều, con nghĩ tỷ ấy là người tốt nhất ở chỗ tổ mẫu, thân phận cao quý nên chưa dám bẩm báo lại với tổ mẫu."
Nghe hắn nói vậy, Thời Họa lặng lẽ liếc qua, vẻ mặt trong sáng, khí sắc thuần khiết, chỉ một góc nghiêng thôi cũng khiến người khác cảm thấy hắn thật sự tuấn tú như lời đồn. Hắn ngồi ngay ngắn, khi nói chuyện hơi nghiêng người một chút, từng chữ rõ ràng, lời nói vui vẻ làm cho người nghe đắm chìm trong gió xuân.
Nhưng Thời Họa lại cảm thấy sợ hãi, nàng đã chứng kiến một Hứa thị khẩu phật tâm xà, cho nên, Nhị gia với vẻ bề ngoài ôn nhu này có lẽ không phải như vậy... Rõ ràng, Đào Chi nói rằng hắn không thèm để mắt tới Lục La, vậy mà bây giờ lại ung dung nhắc đến với lão phu nhân… rằng nàng ta không muốn hầu hạ.
Thời Họa cầm chén trà lên, còn chưa hạ xuống cẩn thận thì nghe tiếng "rầm" vang lên, Lục lão phu nhân đập mạnh lên bàn, giọng nói mang theo vẻ tức giận: "Lục La hạ tiện này thật lớn mật!"
Đây là lần đầu tiên nàng hầu trà, tay chân lóng ngóng, bất giác bị giật mình, run tay làm đổ chén trà chưa kịp đặt xuống, nàng vội giữ lại nhưng nước trà xanh nhạt vẫn bị đổ ra một nửa. Nàng lấy khăn lau nhưng không thể ngăn nước trà văng lên áo lụa xanh trúc của Lục Thời An.
Thời Họa cắn chặt môi dưới, tay chân luống cuống nhìn góc áo lụa của hắn từ từ sậm màu vì dính nước trà.
Lục lão phu nhân định lên tiếng răn dạy nha hoàn vụng về này, nhưng thấy tôn tử yêu quý của mình chăm chú nhìn Thời Họa, trên mặt còn mang theo ý cười.
Trong lòng bà khẽ động, cho đến bây giờ bên cạnh đại tôn tử này vẫn không có nữ tử hầu hạ, ở cái độ tuổi sinh lực tràn trề thế này... quả thật không nên. Mẫu thân hắn mất sớm, người làm tổ mẫu như bà phải nghĩ nhiều. Trước đó bà đã nhắc nhiều lần nhưng hắn nói hắn không cần, trong lòng bà có chút nghi ngờ, sợ rằng hắn bị đồng tính luyến ái…
Từ xưa đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn nữ tử nào lâu đến vậy, với bộ dạng hắn bây giờ, tám phần là đang để mắt đến Họa Nhi.
Trong lòng lão phu nhân nhẹ đi rất nhiều, nhưng nhìn thấy nha đầu ngốc này ngẩn người như khúc gỗ, bà không khỏi lắc đầu, cần phải dạy dỗ nhiều hơn!
Vì vậy bà mở miệng nói: "Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau lau cho Nhị thiếu gia!"
Thời Họa hoàn hồn lập tức cầm khăn lau, nhưng vị trí này hơi xấu hổ, nó nằm gần đùi của Lục Thời An, Thời Họa chưa bao giờ chạm gần với nam tử như vậy, mặt đỏ thoáng chốc đỏ bừng lên.
"Ư...ưm.. chàng... Chàng không sợ Đại nãi nãi biết à... A... Ư... gấp như vậy... lát nữa có người đến thì phải làm sao đây?"
"Nàng sợ mụ dạ xoa kia làm gì?" Một tiếng bép vang lên: "Bảo bối, ta nhớ nàng chết mất... dù thế nào đi nữa, hôm nay ta nhất định phải chơi đồ dâm đãиɠ nàng..."
Sau đó tiếng sột soạt vang lên.
"A... Nhẹ chút... Ưʍ... A... Đừng kéo rách váy nô tì..."
"Hôm khác ta đưa đến cho nàng mười tám tấm, nàng mặc cho ta chơi, có được không... Ư... Đồ dâʍ đãиɠ... Chặt quá..."
Thời Họa và Đào Chi nhìn nhau, nghe được những lời ô uế này, mặt hai đại cô nương đỏ bừng xấu hổ, vội vã lùi về sau chọn con đường khác để đi.
Vẻ mặt hai nàng ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện. Bọn họ đi về phía trước, Đào Chi nhìn thấy xung quanh vắng lặng, lúc này mới nhỏ giọng hừ lạnh, nói: "Vừa nghe là đã biết cái đồ lẳng lơ không biết xấu hổ Lục La rồi." Nàng càng nghĩ càng giận, âm giọng cất cao hơn: "Nàng ta dám... Dám làm chuyện này dưới mắt của lão phu nhân!"
Thời Họa vội che miệng Đào Chi, sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai, nàng mới nhỏ giọng: "Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài... Thanh danh của nàng ta sẽ mất sạch luôn đấy..."
"Nàng ta đã dám làm ra loại chuyện mất mặt thế này thì chắc chẳng màng để ý đến thanh danh đâu!" Đào Chi căm giận bất bình: "Lần trước, nàng ta õng ẹo lắc lư trước mặt Cảnh nhị gia, ai ngờ đâu Nhị gia không thèm để vào mắt. Sau đó bị Tiền đại nương biết được, hại muội bị mắng một trận, nói muội quản giáo không nghiêm, không theo sát nàng ta!"
"Giờ hay rồi, tư thông với Diệu đại gia, nếu để Đại nãi nãi biết chuyện này không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Nàng ta thật sự to gan, đến lúc đó không biết sẽ chết thế nào đâu!"
Đại nãi nãi Chu thị là cháu gái đằng ngoại của Nhị phu nhân, được nuông chiều từ bé, thái độ với mọi người luôn tỏ ra đanh đá, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Năm đó, nàng vừa mới gả đến trong phòng của Lục Diệu Thần có ba bốn thông phòng, ai bán được thì bán, ai gả được thì gả, bây giờ trong phòng vị đại gia này chỉ có hai nha hoàn hồi môn của nàng mang theo, nhưng lại không có mỹ mạo.
Hiện giờ ca ca của nàng đã vào triều làm quan, Chu gia như mặt trời ban trưa. Có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, Chu thị đã nói là làm, nàng không cho Lục Diệu Thần nạp thϊếp. Nhưng vị đại gia này lại giống như cha của hắn, thích trêu ong ghẹo bướm, không công khai được thì đi ăn vụng.
Thời Họa vỗ vỗ lưng Đào Chi giúp nàng thuận khí: "Được rồi, được rồi, mỗi người cuộc sống, nàng ta làm vậy hẳn là đã nghĩ đến hậu quả rồi. Chúng ta đừng bàn về nàng ta nữa, trễ rồi, có lẽ bên lão phu nhân dùng cơm xong, chúng ta mau đi qua đó đi!"
Đào Chi đập lên trán mình: "Đúng vậy, muội bị cái đồ không biết xấu hổ kia làm cho hồ đồ rồi!"
Nói xong, nàng kéo Thời Họa đến viện của Lục lão phu nhân.
Vừa đi mấy bước, thì có một tiểu nha hoàn chạy đến nói là Nhị cô nương ở Mai Nhứ viện tìm Đào Chi có việc. Thời Họa đành đi một mình đến viện của Lục lão phu nhân.
Lúc này ánh trăng còn chưa bò lên ngọn liễu đã có thể chiếu sáng cả viện, gió xuân của phương nam ấm áp theo hương hoa phả lên mặt vô cùng dễ chịu, giờ phút này trong lòng Thời Họa lại bình yên lạ thường.
Nàng bước lên bậc thang, đột nhiên sau lưng có tiểu nha hoàn bưng bê trà nước gọi nàng: "Họa Nhi tỷ tỷ!"
Thời Họa quay đầu lại thì thấy nàng ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, liền hỏi: "Muội làm sao vậy?"
"Muội..." Tiểu nha hoàn cắn môi ấp úng, gương mặt nhỏ đỏ bừng, nàng xích lại gần mới dám nói: "Tỷ tỷ... Muội đến quỳ thủy... bụng đau lắm. Lão phu nhân vừa dùng cơm xong, nhất định phải có trà để uống... Tỷ có thể giúp muội pha ấm trà đưa qua đó không?"
Thật sự, Thời Họa không muốn giúp lắm. Mặc dù nàng biết pha trà nhưng nàng sợ Lục lão phu nhân không thích. Nếu như khiến lão phu nhân không vui, chẳng phải đã không giúp được còn gây thêm họa sao?
"E là không được..."
Tiểu nha hoàn cuống lên, vội nói ra hết nhiệt độ nước thế nào, lá trà ra sao, pha mấy lần nước, nói xong lại năn nỉ: "Tỷ tỷ tốt, giúp muội lần này đi! Nếu lão phu nhân có trách tội, muội nhận hết!"
Thấy nàng khẩn thiết như vậy, Thời Họa đành phải đồng ý, tiểu nha hoàn liên tục tạ ơn rồi chạy đi.
Thời Họa đi vào phòng trà, trước tiên rửa bộ dụng cụ Lục lão phu nhân thường dùng, sau đó làm theo từng bước nha hoàn kia đã nói. Cuối cùng rót vào tách trà màu xanh lá cây, đậy nắp lại, lấy khay trà bằng gỗ sau đó bê vào cửa..
Lục lão phu nhân đang ngồi trên ghế thái sư, trò chuyện cùng một người khác: "Cảnh Nhi, bên cạnh con không có người hầu hạ, ta thật không yên tâm. Tung Hạ xinh đẹp, tay chân cũng nhanh nhẹn, chi bằng để cho nó hầu hạ đi?"
Thời Họa khom lưng đặt chén trà lên đế gỗ bên cạnh Lục lão phu nhân, sau đó nàng bưng khay gỗ đến chỗ Lục Thời An.
"Tổ mẫu không cần lo lắng cho con, con đã quen thanh tịnh một mình rồi!" Lục Thời An nói: "Mấy hôm trước, Lục La tỷ tỷ nói muốn đến viện của con để hầu hạ, nhưng vì trong viện của con vốn ít người, tỷ ấy phải làm quá nhiều, con nghĩ tỷ ấy là người tốt nhất ở chỗ tổ mẫu, thân phận cao quý nên chưa dám bẩm báo lại với tổ mẫu."
Nghe hắn nói vậy, Thời Họa lặng lẽ liếc qua, vẻ mặt trong sáng, khí sắc thuần khiết, chỉ một góc nghiêng thôi cũng khiến người khác cảm thấy hắn thật sự tuấn tú như lời đồn. Hắn ngồi ngay ngắn, khi nói chuyện hơi nghiêng người một chút, từng chữ rõ ràng, lời nói vui vẻ làm cho người nghe đắm chìm trong gió xuân.
Nhưng Thời Họa lại cảm thấy sợ hãi, nàng đã chứng kiến một Hứa thị khẩu phật tâm xà, cho nên, Nhị gia với vẻ bề ngoài ôn nhu này có lẽ không phải như vậy... Rõ ràng, Đào Chi nói rằng hắn không thèm để mắt tới Lục La, vậy mà bây giờ lại ung dung nhắc đến với lão phu nhân… rằng nàng ta không muốn hầu hạ.
Thời Họa cầm chén trà lên, còn chưa hạ xuống cẩn thận thì nghe tiếng "rầm" vang lên, Lục lão phu nhân đập mạnh lên bàn, giọng nói mang theo vẻ tức giận: "Lục La hạ tiện này thật lớn mật!"
Đây là lần đầu tiên nàng hầu trà, tay chân lóng ngóng, bất giác bị giật mình, run tay làm đổ chén trà chưa kịp đặt xuống, nàng vội giữ lại nhưng nước trà xanh nhạt vẫn bị đổ ra một nửa. Nàng lấy khăn lau nhưng không thể ngăn nước trà văng lên áo lụa xanh trúc của Lục Thời An.
Thời Họa cắn chặt môi dưới, tay chân luống cuống nhìn góc áo lụa của hắn từ từ sậm màu vì dính nước trà.
Lục lão phu nhân định lên tiếng răn dạy nha hoàn vụng về này, nhưng thấy tôn tử yêu quý của mình chăm chú nhìn Thời Họa, trên mặt còn mang theo ý cười.
Trong lòng bà khẽ động, cho đến bây giờ bên cạnh đại tôn tử này vẫn không có nữ tử hầu hạ, ở cái độ tuổi sinh lực tràn trề thế này... quả thật không nên. Mẫu thân hắn mất sớm, người làm tổ mẫu như bà phải nghĩ nhiều. Trước đó bà đã nhắc nhiều lần nhưng hắn nói hắn không cần, trong lòng bà có chút nghi ngờ, sợ rằng hắn bị đồng tính luyến ái…
Từ xưa đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn nữ tử nào lâu đến vậy, với bộ dạng hắn bây giờ, tám phần là đang để mắt đến Họa Nhi.
Trong lòng lão phu nhân nhẹ đi rất nhiều, nhưng nhìn thấy nha đầu ngốc này ngẩn người như khúc gỗ, bà không khỏi lắc đầu, cần phải dạy dỗ nhiều hơn!
Vì vậy bà mở miệng nói: "Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau lau cho Nhị thiếu gia!"
Thời Họa hoàn hồn lập tức cầm khăn lau, nhưng vị trí này hơi xấu hổ, nó nằm gần đùi của Lục Thời An, Thời Họa chưa bao giờ chạm gần với nam tử như vậy, mặt đỏ thoáng chốc đỏ bừng lên.