Gần tới ngày hội tết Đoan Ngọ, tiết trời ngày càng nóng bức, Lục Thời An quay lại U Lộ Viện, vừa đến cổng tròn đã thấy Thời Hoạ ngồi trên tảng đá lớn gần cổng.
Phía sau nàng là bức tường Tường Vi bị dây leo quấn quanh, hoa đỏ lá xanh mọc um tùm từng cụm từng cũng không rực rỡ bằng nàng.
Bào sam trắng trơn, váy áo thanh nhã, không mang trâm cài, không bôi son phấn, vẻ mặt điềm tĩnh như ánh bình minh trên núi tuyết. Chiếc cổ trắng ngần khom xuống, tất cả tâm trí đều tập trung vào kim chỉ trên tay. Sau bữa cơm sáng, mặt trời treo trên cao, chỗ chân tường này hoa thơm ngào ngạt, ngồi nơi đây thêu vừa có thể ngắm những đoá hoa xinh đẹp, vừa có thể tránh nắng.
Có lẽ vì Lục Thời An nhìn nàng quá lâu nên nàng phát giác được, vừa nâng mặt lên bốn mắt nhìn nhau.
Thời Hoạ hơi mỉm cười, hai má hây hây, đôi mắt hạnh cong thành hình trăng non, nàng đứng lên hành lễ: “Nhị thiếu gia!”
Lục Thời An có chút không tự nhiên, ừ một tiếng, vẩy vẩy ống tay áo, chắp tay ở sau lưng, ánh mắt nhìn nàng từ từ chuyển sang tảng đá, giọng nói mang theo chút trách cứ: “Mới sáng sớm, nàng ngồi đó làm gì?”
“Thêu túi thơm, sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, nô tì làm một ít túi thơm để xua đuổi ma quỷ và xui xẻo!”
Hắn thấy trong tay nàng là bức thêu hoa Tường Vi, trong khay đặt trên tảng đá còn có mấy bức thêu hoa Đào, Hải Đường, Phúc, Lộc, Thọ, màu sắc đều hợp cho nữ tử đeo, hắn nhướng mày hỏi: “Lại cho Đào Chi?”
Thời Họ gật đầu, nàng đếm trên đầu ngón tay: “Còn có Lục Châu tỷ tỷ, Hỷ Thước tỷ tỷ, Vương ma ma, Trương ma ma!”
Mỗi một cái tên nàng nêu ra, ý thích trong mắt Lục Thời An liền giảm đi một chút: “Hết rồi?”
Thời Hoạ mím môi, cẩn thận nghĩ kỹ lại, nói: “A, đúng rồi! Còn có Thập Tứ nữa!”
Đáy lòng hắn chua chát vô cùng, khuôn mặt tuấn tú lập tức bị mây đen vây kín, mắt phượng híp lại nhìn nàng, vênh mặt hất hàm: “Ta đâu?”
“Hả?” Thời Hoạ không biết vì sao sắc mặt hắn lại thay đổi trong tích tắc: “Không phải Nhị thiếu gia không thích túi thơm sao?”
Nàng nhớ rất rõ, lần trước Tứ tiểu thư tặng túi thơm cho hắn, hắn nói không thích mà.
“Ta nói không thích lúc nào?”
Thời Hoạ khai thông ký ức cho hắn: “Lần trước, Tứ tiểu thư tặng ngài, ngài nói không cần!”
Hình như là có chuyện này, nhưng Lục Thời An không chấp nhận lời giải thích này của nàng, thái độ vẫn nhăn nhó như cũ: “Ta không thích thì nàng không tặng?”
“Ta mới là người quan trọng trong lòng nàng, nàng không nghĩ đến ta đầu tiên mà lại đi làm cho những người không liên quan kia!” Ánh mắt sắc nhọn giống như chim ưng nhìn thẳng vào nàng, ngạo khí ngút trời.
Thời Hoạ bị mấy lời vô lý của hắn làm cho sửng sốt, nàng cắn môi, trôi qua nửa ngày cũng không biết nói gì.
Thấy hắn khom lưng, đầu cúi xuống từng chút một dán lại gần nàng, nàng lập tức ngửa người ra sau nới giãn khoảng cách, nhẹ giọng nói: “Nô tì làm cho Nhị thiếu gia một cái là được chứ gì, ngài muốn màu gì, hình ra sao?”
Lục Thời An không nói gì, thẳng eo đứng thẳng, phất tay áo xoay người đưa lưng về phía nàng, đi vài bước rồi dừng lại, khoé môi cong lên, ý cười ngập tràn trong mắt không thể giấu được, hắn cố dùng giọng điệu bình thường nhất của mình nói: “Không cần biết là hình gì, nhất định phải đẹp hơn của các nàng ta!”
Thời Hoạ nhún vai, nhỏ giọng làu bàu: “Đúng thật là kỳ lạ…”
Có lẽ nên thêu cho hắn trước, hắn nói không quan tâm màu gì, hình nào, Thời Hoạ đành tự mình đoán. Lần trước may giày hình như hắn có vẻ hài lòng, nhưng nghĩ lại quần áo hắn mặc đều màu sáng, vì vậy nàng dùng vải màu xanh lơ, một mặt thêu trúc, một mặt thêu Bạch Ngọc Lan mà hắn thích. Đến khi giao đến tay hắn, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua không thèm để ý tới.
Chờ cho Thời Hoạ ra ngoài, Lục Thời An cầm nó trên tay, ngón tay thon dài vuốt ve cánh hoa thêu trên đó một hồi lâu, sau đó vui vẻ treo bên hông.
Mai là mồng một, buổi tối, khi Lục Thời An đến chỗ Lục lão phu nhân thỉnh an, nhị phu nhân Tôn thị và Đại thiếu phu nhân Chu thị vẫn chưa rời đi. Hắn đi vào thi lễ chào hỏi mọi người xong rồi ngồi xuống.
Nghe hai mẹ chồng nàng dâu thương lượng với Lục lão phu nhân về chuyện đi Thanh Hư Quan làm lễ cầu an. Thứ nhất là vì sắp đến tết Đoan Ngọ cần đuổi bệnh tật tai ương đi, thứ hai là Đại thiếu gia Lục Diệu Thần gởi thư nói vài ngày nữa sẽ về, cho nên cũng muốn cầu phúc cho hắn.
“Ồ?” Lục Thời An cười: “Đại ca về rồi sao?”
Chu thị cười nói: “Vẫn chưa, trước đó vài ngày nói là đang đi trên đường, ước chừng qua tiết là về đến nhà!”
Hắn bưng chén trà lên, chầm chậm gạt lá trong chén, khoé môi cong lên, chén trà che khuất ánh mắt quỷ dị của hắn. Hắn uống một ngụm, rồi đặt chén xuống, vẻ mặt vui mừng, nói: “Lần này Đại ca vất vả rồi, đợi Đại ca về phiền Đại tẩu cho người thông báo cho đệ một tiếng, đệ phải tự mình ra đón!”
Chu thị gật đầu đáp: “Được”. Trên mặt Lục lão phu nhân ngập tràn vui mừng, gia đình hòa thuận, huynh đệ thắm thiết, thật sự không gì tốt hơn được.
Câu chuyện lại chuyển sang lập đàn làm phép, lão phu nhân đã quen thanh tịnh, hơn nữa thời tiết nắng nóng, lão già như bà lười ra ngoài cho nên bà giao lại cho hai mẹ chồng nàng dâu kia. Chu thị nhớ lời dặn dò của mẫu thân, trong lòng lập tức có tính toán, liền nói: “Cảnh Dực, nếu không có việc gì chi bằng đệ cùng đi đi?”
Lục Thời An vừa định cự tuyệt thì Lục lão phu nhân lên tiếng: “Cảnh Nhi, con đi cùng Nhị thẩm và Đại tẩu đi, nhân tiện thắp nén hương cầu cho phụ thân con ở Tam Thanh!”
Hắn đành phải đồng ý, hắn không nói thêm gì nữa, ngồi một lúc hắn cũng đứng dậy rời đi.
Buổi tối gió mát, Thời Hoạ cuốn mành ở hành lang lên, mở cửa sổ rồi quay lại thư phòng. Lục Thời An vừa vào cửa đã thấy nàng đứng cạnh án thư mài mực, mái tóc đen cột cao lên, lộ rõ vành tai, dái tai trắng nõn cùng với chiếc cổ trơn láng tuyệt đẹp đều bị người khác nhìn nhìn thấy, khiến trái tim ngứa ngáy khó chịu.
Không biết có phải vì trời nóng hay không, hay là vì hoả khí quá nhiều.
Hắn đi qua, ôm nàng từ phía sau. Thời Hoạ giật mình, thỏi mực trong tay rơi xuống nghiên mực, bàn tay không yên phận với vào bào sam, xoa bóp nhũ thịt đầy đặn qua lớp vải mỏng. Thời Hoạ lắp bắp: “Nhị…gia…mực đã mài xong, có thể luyện chữ rồi…”
Dưới lớp vải mỏng manh có bàn tay nhô lên xoa tròn vuốt ve, cánh môi mỏng hôn lên vành tai, hơi nóng phả vào tai nàng: “Bây giờ ta không muốn luyện chữ, tâm trạng rạo rực thì không nên luyện…”
Cửa sổ vẫn còn mở toang, Thời Hoạ đỏ mặt xấu hổ, giãy giụa trong ngực hắn: “Ta…nô tì đi pha cho Nhị thiếu gia chén trà lạnh…”
Hai ngón tay kẹp lấy đầu v* dưới lớp vải, day day vài cái, nàng lập tức run lên, đưa tay giữ chặt bàn tay lộn xộn của hắn: “Nhị thiếu gia…cửa sổ vẫn còn mở…”
“Ta đi đóng cửa,” lòng bàn tay bao trọn cả bầu ngực nàng, bóp vài cái rồi mới chịu buông nàng ra, đi đến cửa sổ.
Thời Hoạ thừa dịp này muốn chuồn đi, nhưng vừa đến cửa thì nghe được giọng nói mang theo ý cười lạnh lẽo: “Đứng lại, nếu nàng dám bước qua khỏi cửa này, thì đêm nay đừng hòng được ngủ!”
“Ta không ngại,” Hắn nhấn mạnh từng chữ một để uy hiếp nàng: “Chơi. Cả. Ngày. Lẫn. Đêm!”
Phía sau nàng là bức tường Tường Vi bị dây leo quấn quanh, hoa đỏ lá xanh mọc um tùm từng cụm từng cũng không rực rỡ bằng nàng.
Bào sam trắng trơn, váy áo thanh nhã, không mang trâm cài, không bôi son phấn, vẻ mặt điềm tĩnh như ánh bình minh trên núi tuyết. Chiếc cổ trắng ngần khom xuống, tất cả tâm trí đều tập trung vào kim chỉ trên tay. Sau bữa cơm sáng, mặt trời treo trên cao, chỗ chân tường này hoa thơm ngào ngạt, ngồi nơi đây thêu vừa có thể ngắm những đoá hoa xinh đẹp, vừa có thể tránh nắng.
Có lẽ vì Lục Thời An nhìn nàng quá lâu nên nàng phát giác được, vừa nâng mặt lên bốn mắt nhìn nhau.
Thời Hoạ hơi mỉm cười, hai má hây hây, đôi mắt hạnh cong thành hình trăng non, nàng đứng lên hành lễ: “Nhị thiếu gia!”
Lục Thời An có chút không tự nhiên, ừ một tiếng, vẩy vẩy ống tay áo, chắp tay ở sau lưng, ánh mắt nhìn nàng từ từ chuyển sang tảng đá, giọng nói mang theo chút trách cứ: “Mới sáng sớm, nàng ngồi đó làm gì?”
“Thêu túi thơm, sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, nô tì làm một ít túi thơm để xua đuổi ma quỷ và xui xẻo!”
Hắn thấy trong tay nàng là bức thêu hoa Tường Vi, trong khay đặt trên tảng đá còn có mấy bức thêu hoa Đào, Hải Đường, Phúc, Lộc, Thọ, màu sắc đều hợp cho nữ tử đeo, hắn nhướng mày hỏi: “Lại cho Đào Chi?”
Thời Họ gật đầu, nàng đếm trên đầu ngón tay: “Còn có Lục Châu tỷ tỷ, Hỷ Thước tỷ tỷ, Vương ma ma, Trương ma ma!”
Mỗi một cái tên nàng nêu ra, ý thích trong mắt Lục Thời An liền giảm đi một chút: “Hết rồi?”
Thời Hoạ mím môi, cẩn thận nghĩ kỹ lại, nói: “A, đúng rồi! Còn có Thập Tứ nữa!”
Đáy lòng hắn chua chát vô cùng, khuôn mặt tuấn tú lập tức bị mây đen vây kín, mắt phượng híp lại nhìn nàng, vênh mặt hất hàm: “Ta đâu?”
“Hả?” Thời Hoạ không biết vì sao sắc mặt hắn lại thay đổi trong tích tắc: “Không phải Nhị thiếu gia không thích túi thơm sao?”
Nàng nhớ rất rõ, lần trước Tứ tiểu thư tặng túi thơm cho hắn, hắn nói không thích mà.
“Ta nói không thích lúc nào?”
Thời Hoạ khai thông ký ức cho hắn: “Lần trước, Tứ tiểu thư tặng ngài, ngài nói không cần!”
Hình như là có chuyện này, nhưng Lục Thời An không chấp nhận lời giải thích này của nàng, thái độ vẫn nhăn nhó như cũ: “Ta không thích thì nàng không tặng?”
“Ta mới là người quan trọng trong lòng nàng, nàng không nghĩ đến ta đầu tiên mà lại đi làm cho những người không liên quan kia!” Ánh mắt sắc nhọn giống như chim ưng nhìn thẳng vào nàng, ngạo khí ngút trời.
Thời Hoạ bị mấy lời vô lý của hắn làm cho sửng sốt, nàng cắn môi, trôi qua nửa ngày cũng không biết nói gì.
Thấy hắn khom lưng, đầu cúi xuống từng chút một dán lại gần nàng, nàng lập tức ngửa người ra sau nới giãn khoảng cách, nhẹ giọng nói: “Nô tì làm cho Nhị thiếu gia một cái là được chứ gì, ngài muốn màu gì, hình ra sao?”
Lục Thời An không nói gì, thẳng eo đứng thẳng, phất tay áo xoay người đưa lưng về phía nàng, đi vài bước rồi dừng lại, khoé môi cong lên, ý cười ngập tràn trong mắt không thể giấu được, hắn cố dùng giọng điệu bình thường nhất của mình nói: “Không cần biết là hình gì, nhất định phải đẹp hơn của các nàng ta!”
Thời Hoạ nhún vai, nhỏ giọng làu bàu: “Đúng thật là kỳ lạ…”
Có lẽ nên thêu cho hắn trước, hắn nói không quan tâm màu gì, hình nào, Thời Hoạ đành tự mình đoán. Lần trước may giày hình như hắn có vẻ hài lòng, nhưng nghĩ lại quần áo hắn mặc đều màu sáng, vì vậy nàng dùng vải màu xanh lơ, một mặt thêu trúc, một mặt thêu Bạch Ngọc Lan mà hắn thích. Đến khi giao đến tay hắn, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua không thèm để ý tới.
Chờ cho Thời Hoạ ra ngoài, Lục Thời An cầm nó trên tay, ngón tay thon dài vuốt ve cánh hoa thêu trên đó một hồi lâu, sau đó vui vẻ treo bên hông.
Mai là mồng một, buổi tối, khi Lục Thời An đến chỗ Lục lão phu nhân thỉnh an, nhị phu nhân Tôn thị và Đại thiếu phu nhân Chu thị vẫn chưa rời đi. Hắn đi vào thi lễ chào hỏi mọi người xong rồi ngồi xuống.
Nghe hai mẹ chồng nàng dâu thương lượng với Lục lão phu nhân về chuyện đi Thanh Hư Quan làm lễ cầu an. Thứ nhất là vì sắp đến tết Đoan Ngọ cần đuổi bệnh tật tai ương đi, thứ hai là Đại thiếu gia Lục Diệu Thần gởi thư nói vài ngày nữa sẽ về, cho nên cũng muốn cầu phúc cho hắn.
“Ồ?” Lục Thời An cười: “Đại ca về rồi sao?”
Chu thị cười nói: “Vẫn chưa, trước đó vài ngày nói là đang đi trên đường, ước chừng qua tiết là về đến nhà!”
Hắn bưng chén trà lên, chầm chậm gạt lá trong chén, khoé môi cong lên, chén trà che khuất ánh mắt quỷ dị của hắn. Hắn uống một ngụm, rồi đặt chén xuống, vẻ mặt vui mừng, nói: “Lần này Đại ca vất vả rồi, đợi Đại ca về phiền Đại tẩu cho người thông báo cho đệ một tiếng, đệ phải tự mình ra đón!”
Chu thị gật đầu đáp: “Được”. Trên mặt Lục lão phu nhân ngập tràn vui mừng, gia đình hòa thuận, huynh đệ thắm thiết, thật sự không gì tốt hơn được.
Câu chuyện lại chuyển sang lập đàn làm phép, lão phu nhân đã quen thanh tịnh, hơn nữa thời tiết nắng nóng, lão già như bà lười ra ngoài cho nên bà giao lại cho hai mẹ chồng nàng dâu kia. Chu thị nhớ lời dặn dò của mẫu thân, trong lòng lập tức có tính toán, liền nói: “Cảnh Dực, nếu không có việc gì chi bằng đệ cùng đi đi?”
Lục Thời An vừa định cự tuyệt thì Lục lão phu nhân lên tiếng: “Cảnh Nhi, con đi cùng Nhị thẩm và Đại tẩu đi, nhân tiện thắp nén hương cầu cho phụ thân con ở Tam Thanh!”
Hắn đành phải đồng ý, hắn không nói thêm gì nữa, ngồi một lúc hắn cũng đứng dậy rời đi.
Buổi tối gió mát, Thời Hoạ cuốn mành ở hành lang lên, mở cửa sổ rồi quay lại thư phòng. Lục Thời An vừa vào cửa đã thấy nàng đứng cạnh án thư mài mực, mái tóc đen cột cao lên, lộ rõ vành tai, dái tai trắng nõn cùng với chiếc cổ trơn láng tuyệt đẹp đều bị người khác nhìn nhìn thấy, khiến trái tim ngứa ngáy khó chịu.
Không biết có phải vì trời nóng hay không, hay là vì hoả khí quá nhiều.
Hắn đi qua, ôm nàng từ phía sau. Thời Hoạ giật mình, thỏi mực trong tay rơi xuống nghiên mực, bàn tay không yên phận với vào bào sam, xoa bóp nhũ thịt đầy đặn qua lớp vải mỏng. Thời Hoạ lắp bắp: “Nhị…gia…mực đã mài xong, có thể luyện chữ rồi…”
Dưới lớp vải mỏng manh có bàn tay nhô lên xoa tròn vuốt ve, cánh môi mỏng hôn lên vành tai, hơi nóng phả vào tai nàng: “Bây giờ ta không muốn luyện chữ, tâm trạng rạo rực thì không nên luyện…”
Cửa sổ vẫn còn mở toang, Thời Hoạ đỏ mặt xấu hổ, giãy giụa trong ngực hắn: “Ta…nô tì đi pha cho Nhị thiếu gia chén trà lạnh…”
Hai ngón tay kẹp lấy đầu v* dưới lớp vải, day day vài cái, nàng lập tức run lên, đưa tay giữ chặt bàn tay lộn xộn của hắn: “Nhị thiếu gia…cửa sổ vẫn còn mở…”
“Ta đi đóng cửa,” lòng bàn tay bao trọn cả bầu ngực nàng, bóp vài cái rồi mới chịu buông nàng ra, đi đến cửa sổ.
Thời Hoạ thừa dịp này muốn chuồn đi, nhưng vừa đến cửa thì nghe được giọng nói mang theo ý cười lạnh lẽo: “Đứng lại, nếu nàng dám bước qua khỏi cửa này, thì đêm nay đừng hòng được ngủ!”
“Ta không ngại,” Hắn nhấn mạnh từng chữ một để uy hiếp nàng: “Chơi. Cả. Ngày. Lẫn. Đêm!”