Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Thời Hoạ đã rửa mặt chải đầu. Lục Thời An nói nàng có thể ở cạnh Đào Chi một đêm nàng cực kỳ vui mừng, nhanh nhẹn chuẩn bị một tay nải, đi đến thư phòng, trông thấy hắn liền hỏi: “Nhị thiếu gia, khi nào ta có thể đi được?”
Lục Thời An đặt quyển sách xuống, ngước mắt nhìn nàng: “Trời còn chưa sáng, nàng gấp cái gì? Đi ngủ đi, lát ta gọi!”
“Ta không buồn ngủ!” Thời Hoạ lắc đầu.
Hắn quan sát thần sắc nàng, là dáng vẻ vừa nôn nóng vừa mong chờ, trên vai còn quải thêm tay nải…
Đột nhiên hắn cảm thấy có dự cảm không lành…
Bốn chữ “bỏ nhà đi trốn” nhảy ra trong đầu hắn, Lục Thời An nhíu mày: “Nếu ta thu hồi lời nói cho nàng đến ở với Đào Chi, nàng có buồn không?”
Thời Hoạ không trả lời, bao nhiêu nét buồn đều hiện lên trên mặt.
“Ta thu lại lời vừa rồi,” hắn kịp thời thay đổi lời: “Đợi dùng xong cơm chiều ta đưa nàng đi!”
Nhân lúc Thời Hoạ ra ngoài, Lục Thời An mở tay nải của nàng ra kiểm tra, bên trong chỉ có một bộ xiêm y, một chiếc lược nhỏ, chắc là không phải muốn bỏ trốn, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tối đến, hắn sắp xếp Lục Châu đi cùng, lấy danh nghĩa Lục gia đến chúc mừng đại hỉ của Đào Chi, thật ra là để trông chừng Thời Họa, phòng nàng chạy trốn mất.
Xe ngựa chờ ở cổng sau, Thập Tứ thấy người ra vội vàng nhảy xuống càng xe, cúi người hành lễ với Lục Thời An, sau đó cười chào hỏi Thời Hoạ: “Chào tỷ tỷ!”
Thời Hoạ gật đầu mỉm cười: “Trễ thế này rồi còn làm phiền ngươi lái xe!”
“Không sao, không sao!” Thập Tứ liên tục xua tay, ngượng ngùng gãi đầu, cười nói: “Lần trước tỷ tỷ tặng túi thơm ta còn chưa nói lời cảm ơn nữa…”
Không đợi Thập Tứ nói hết câu, Lục Châu đã chất quà lên xe xong đi đến đưa tay véo tai Thập Tứ, hắn nhe răng trợn mắt bịt tai, liên tục xin tha: “Ây da, Lục Châu cô cô, xin người nhẹ tay!”
“Tiểu tử ngươi thật lắm mồm! Còn không mau hạ ghế xuống, định để Nhị thiếu gia đợi đến bao giờ?” Lục Châu giận hắn đưa mắt ra hiệu, Thập Tứ đưa mắt về phía bên cạnh, nhìn thấy Nhị thiếu gia mặt đen như đít nồi, vội vàng đặt ghế xuống.
Thời Hoạ vịn tay Lục Thời An bước lên xe trước, hắn liếc mắt lườm Thập Tứ, đe doạ: “Còn nói mấy lời cợt nhả không đứng đắn đó nữa, ta cho đến thôn trang trồng rau nuôi ngựa!”
Thập Tứ liên tục nhận tội, chờ cho Lục Thời An vào xe, hắn quay sang lè lưỡi với Lục Châu, mấp máy môi nói: “Nhị thiếu gia dữ quá!”
“Hừ, là do ngươi không có mắt!” Lục Châu trừng mắt liếc hắn, rồi quay sang thùng xe bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Đầu quả tim của ngài ấy mà ngươi cả gan nói nhiều như vậy làm gì!”
Thập Tứ vỡ lẽ vỗ trán mình, cười cười: “Ta thật ngốc mà!”
“Lục Châu tỷ tỷ, tỷ vào trong ngồi đi!” Thời Hoạ thấy Lục Châu chưa vào thùng xe liền dở mành lên, thò nửa gương mặt kiều diễm ra nói.
Lục Châu ngồi lên càng xe, vội nói: “Ta ngồi ngoài để hóng gió mát!”
“Nhưng…” Thời Hoạ định nói trong xe có thùng băng, không nóng, song lời chưa kịp thốt ra đã bị Lục Thời An kéo lại: “Nàng trở về chỗ ngồi đi, xe ngựa chuyển động nàng đứng không vững đâu!”
Chiều hôm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, xe ngựa chạy qua chợ đêm nhộn nhịp, cây cầu liễu rũ, gió đưa rèm lay, hàng ngàn ánh đuốc phản chiếu lên bầu trời chiếu rọi cảnh phố đêm không sót một thứ gì. Thuyền cập bến đò, quán xá hàng rong phủ kín hai bên đường, từ rau xanh trái cây cho đến quần áo trang sức, đầy đủ màu sắc, giọng rao bán hết đợt này đến đợt khác, tiếng người nói, tiếng ngựa hí vô cùng rộn ràng và náo nhiệt cùng nhau tạo ra một màn pháo hoa của nhân gian.
Thời Họa đẩy màn xe nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt dịu dàng đắm chìm trong ánh đèn, trong mắt ngập tràn sao sáng, còn sáng hơn cả bên ngoài.
Lục Thời An bị ánh sáng trong mắt nàng thu hút, lòng ngục xao động, hắn nắm tay nàng vuốt ve, nhẹ nhàng hỏi: “Họa Họa, Dương Châu đẹp không?”
“Đẹp!” Thời Họa khẽ đáp
“Nếu ta để nàng sống cả đời ở Dương Châu, nàng có bằng lòng không?”
Thời Họa nghiêng mặt nhìn hắn: “Ta có lựa chọn nào khác sao?”
“Đương nhiên!” Lục Thời An cười: “Nàng muốn đi đâu? Ta đều có thể đưa nàng đi!”
Thấy nàng rũ đôi mắt, mím chặt cánh môi, đột nhiên Lục Thời An cảm thấy có chút căng thẳng, hắn sợ nàng sẽ cự tuyệt, vội nói: “Hoặc Sơn Đông, ta có thể đưa nàng trở về Sơn Đông, mua một tiểu viện, chỉ có hai chúng ta!”
“Được không?” Đôi mắt hắn như có nước, nhìn sâu vào mắt nàng.
Sự cám dỗ này đối với Thời Họa mà nói thật sự quá lớn, tim nàng đập như trống trận, lòng bàn tay rịn ra chút mồ hôi, nàng có thể cầu xin hắn đi tìm mẹ giúp mình được không? Lời hắn nói có thể tin được không? Nàng có thể tin hắn sao?
Hắn….thực sự có thể từ bỏ toàn bộ Lục gia vì nàng?
Nhưng nàng có đáng để cho hắn làm như vậy không? Ngay cả bản thân nàng cũng không trả lời được. Nếu nàng vẫn còn là Tô Thời Họa của Tô gia thì có thể ngẫm lại được.
Nhưng trong chốc lát, Thời Họa đã nghĩ thông suốt, lời đường mật của nam tử giống như kẻ uống say, tâm trạng tốt sẽ nói vài câu dễ nghe.
Cho dù hắn làm không được nhưng giờ phút này hắn nói ra những lời đó có phải hắn cũng có chút thật lòng? Nếu hắn đã thật lòng thì nàng cũng sẽ không giả ý. Khi Thời Họa định thốt ra từ “được” thì Lục Thời An đã cúi người, giữ mặt nàng dán môi lại, chiếc lưỡi mềm mại bị hắn cuốn vào miệng, chặn lại mọi lời nói của nàng.
Nụ hôn này còn nóng bỏng hơn những náo nhiệt bên ngoài, nàng bị hôn đến độ ánh mắt trở nên mông lung, hơi thở rối loạn, nàng dựa vào ngực hắn thở hổn hển.
“Nhị thiếu gia…người có thể…” Thời Họa định nói gì đó liền bị Lục Thời An phong ấn môi lần nữa: “Trước mắt nàng không cần trả lời, đợi đến khi nào nàng muốn rồi hãy đến trả lời ta.”
Những lời Thời Họa muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng, nàng không tin hắn, cũng không tin vào bản thân mình.
Hắn muốn làm theo nguyện vọng của nàng, không muốn cưỡng ép nàng như lúc trước, nhưng….hắn thật sự không thể nghe được những lời cự tuyệt của nàng.
Xe dừng lại, Thập Tứ đặt ghế xuống, nói: “Nhị thiếu gia, đến rồi ạ!”
Lục Thời An chỉnh lại trâm cài cho nàng, vén lại vài sợi tóc, sửa lại váy áo: “Đi đi, sáng mai ta đến đón nàng!”
Vừa xuống xe ngựa, Đào Chi liền chạy đến, sau khi hành lễ xong với Lục Thời An, nàng vui vẻ khoác tay Thời Họa, nói cười không ngừng: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi!”
Hai người thân thiết không rời, Thập Tứ xách quà trong tay, ngượng ngùng nói: “Đào Chi, đây là quà Họa cô nương tặng ngươi, ngươi nhận nhé!”
“Ai da, tỷ mua những thứ này làm gì, tỷ đến là muội đã vui lắm rồi,” Đào Chi thu lại nụ cười, thành tâm nói: “Sao tỷ phải tốn kém như vậy!”
Thời Họa cười vội giải thích: “Không phải ta mua, là của Nhị thiếu gia chuẩn bị, ta chỉ mượn hoa hiến phật thôi!”
“Vậy muội không khách khí nữa!” Đào Chi chớp mắt, nhận quà trong tay Thập Tứ.
Lục Thời An đặt quyển sách xuống, ngước mắt nhìn nàng: “Trời còn chưa sáng, nàng gấp cái gì? Đi ngủ đi, lát ta gọi!”
“Ta không buồn ngủ!” Thời Hoạ lắc đầu.
Hắn quan sát thần sắc nàng, là dáng vẻ vừa nôn nóng vừa mong chờ, trên vai còn quải thêm tay nải…
Đột nhiên hắn cảm thấy có dự cảm không lành…
Bốn chữ “bỏ nhà đi trốn” nhảy ra trong đầu hắn, Lục Thời An nhíu mày: “Nếu ta thu hồi lời nói cho nàng đến ở với Đào Chi, nàng có buồn không?”
Thời Hoạ không trả lời, bao nhiêu nét buồn đều hiện lên trên mặt.
“Ta thu lại lời vừa rồi,” hắn kịp thời thay đổi lời: “Đợi dùng xong cơm chiều ta đưa nàng đi!”
Nhân lúc Thời Hoạ ra ngoài, Lục Thời An mở tay nải của nàng ra kiểm tra, bên trong chỉ có một bộ xiêm y, một chiếc lược nhỏ, chắc là không phải muốn bỏ trốn, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tối đến, hắn sắp xếp Lục Châu đi cùng, lấy danh nghĩa Lục gia đến chúc mừng đại hỉ của Đào Chi, thật ra là để trông chừng Thời Họa, phòng nàng chạy trốn mất.
Xe ngựa chờ ở cổng sau, Thập Tứ thấy người ra vội vàng nhảy xuống càng xe, cúi người hành lễ với Lục Thời An, sau đó cười chào hỏi Thời Hoạ: “Chào tỷ tỷ!”
Thời Hoạ gật đầu mỉm cười: “Trễ thế này rồi còn làm phiền ngươi lái xe!”
“Không sao, không sao!” Thập Tứ liên tục xua tay, ngượng ngùng gãi đầu, cười nói: “Lần trước tỷ tỷ tặng túi thơm ta còn chưa nói lời cảm ơn nữa…”
Không đợi Thập Tứ nói hết câu, Lục Châu đã chất quà lên xe xong đi đến đưa tay véo tai Thập Tứ, hắn nhe răng trợn mắt bịt tai, liên tục xin tha: “Ây da, Lục Châu cô cô, xin người nhẹ tay!”
“Tiểu tử ngươi thật lắm mồm! Còn không mau hạ ghế xuống, định để Nhị thiếu gia đợi đến bao giờ?” Lục Châu giận hắn đưa mắt ra hiệu, Thập Tứ đưa mắt về phía bên cạnh, nhìn thấy Nhị thiếu gia mặt đen như đít nồi, vội vàng đặt ghế xuống.
Thời Hoạ vịn tay Lục Thời An bước lên xe trước, hắn liếc mắt lườm Thập Tứ, đe doạ: “Còn nói mấy lời cợt nhả không đứng đắn đó nữa, ta cho đến thôn trang trồng rau nuôi ngựa!”
Thập Tứ liên tục nhận tội, chờ cho Lục Thời An vào xe, hắn quay sang lè lưỡi với Lục Châu, mấp máy môi nói: “Nhị thiếu gia dữ quá!”
“Hừ, là do ngươi không có mắt!” Lục Châu trừng mắt liếc hắn, rồi quay sang thùng xe bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Đầu quả tim của ngài ấy mà ngươi cả gan nói nhiều như vậy làm gì!”
Thập Tứ vỡ lẽ vỗ trán mình, cười cười: “Ta thật ngốc mà!”
“Lục Châu tỷ tỷ, tỷ vào trong ngồi đi!” Thời Hoạ thấy Lục Châu chưa vào thùng xe liền dở mành lên, thò nửa gương mặt kiều diễm ra nói.
Lục Châu ngồi lên càng xe, vội nói: “Ta ngồi ngoài để hóng gió mát!”
“Nhưng…” Thời Hoạ định nói trong xe có thùng băng, không nóng, song lời chưa kịp thốt ra đã bị Lục Thời An kéo lại: “Nàng trở về chỗ ngồi đi, xe ngựa chuyển động nàng đứng không vững đâu!”
Chiều hôm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, xe ngựa chạy qua chợ đêm nhộn nhịp, cây cầu liễu rũ, gió đưa rèm lay, hàng ngàn ánh đuốc phản chiếu lên bầu trời chiếu rọi cảnh phố đêm không sót một thứ gì. Thuyền cập bến đò, quán xá hàng rong phủ kín hai bên đường, từ rau xanh trái cây cho đến quần áo trang sức, đầy đủ màu sắc, giọng rao bán hết đợt này đến đợt khác, tiếng người nói, tiếng ngựa hí vô cùng rộn ràng và náo nhiệt cùng nhau tạo ra một màn pháo hoa của nhân gian.
Thời Họa đẩy màn xe nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt dịu dàng đắm chìm trong ánh đèn, trong mắt ngập tràn sao sáng, còn sáng hơn cả bên ngoài.
Lục Thời An bị ánh sáng trong mắt nàng thu hút, lòng ngục xao động, hắn nắm tay nàng vuốt ve, nhẹ nhàng hỏi: “Họa Họa, Dương Châu đẹp không?”
“Đẹp!” Thời Họa khẽ đáp
“Nếu ta để nàng sống cả đời ở Dương Châu, nàng có bằng lòng không?”
Thời Họa nghiêng mặt nhìn hắn: “Ta có lựa chọn nào khác sao?”
“Đương nhiên!” Lục Thời An cười: “Nàng muốn đi đâu? Ta đều có thể đưa nàng đi!”
Thấy nàng rũ đôi mắt, mím chặt cánh môi, đột nhiên Lục Thời An cảm thấy có chút căng thẳng, hắn sợ nàng sẽ cự tuyệt, vội nói: “Hoặc Sơn Đông, ta có thể đưa nàng trở về Sơn Đông, mua một tiểu viện, chỉ có hai chúng ta!”
“Được không?” Đôi mắt hắn như có nước, nhìn sâu vào mắt nàng.
Sự cám dỗ này đối với Thời Họa mà nói thật sự quá lớn, tim nàng đập như trống trận, lòng bàn tay rịn ra chút mồ hôi, nàng có thể cầu xin hắn đi tìm mẹ giúp mình được không? Lời hắn nói có thể tin được không? Nàng có thể tin hắn sao?
Hắn….thực sự có thể từ bỏ toàn bộ Lục gia vì nàng?
Nhưng nàng có đáng để cho hắn làm như vậy không? Ngay cả bản thân nàng cũng không trả lời được. Nếu nàng vẫn còn là Tô Thời Họa của Tô gia thì có thể ngẫm lại được.
Nhưng trong chốc lát, Thời Họa đã nghĩ thông suốt, lời đường mật của nam tử giống như kẻ uống say, tâm trạng tốt sẽ nói vài câu dễ nghe.
Cho dù hắn làm không được nhưng giờ phút này hắn nói ra những lời đó có phải hắn cũng có chút thật lòng? Nếu hắn đã thật lòng thì nàng cũng sẽ không giả ý. Khi Thời Họa định thốt ra từ “được” thì Lục Thời An đã cúi người, giữ mặt nàng dán môi lại, chiếc lưỡi mềm mại bị hắn cuốn vào miệng, chặn lại mọi lời nói của nàng.
Nụ hôn này còn nóng bỏng hơn những náo nhiệt bên ngoài, nàng bị hôn đến độ ánh mắt trở nên mông lung, hơi thở rối loạn, nàng dựa vào ngực hắn thở hổn hển.
“Nhị thiếu gia…người có thể…” Thời Họa định nói gì đó liền bị Lục Thời An phong ấn môi lần nữa: “Trước mắt nàng không cần trả lời, đợi đến khi nào nàng muốn rồi hãy đến trả lời ta.”
Những lời Thời Họa muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng, nàng không tin hắn, cũng không tin vào bản thân mình.
Hắn muốn làm theo nguyện vọng của nàng, không muốn cưỡng ép nàng như lúc trước, nhưng….hắn thật sự không thể nghe được những lời cự tuyệt của nàng.
Xe dừng lại, Thập Tứ đặt ghế xuống, nói: “Nhị thiếu gia, đến rồi ạ!”
Lục Thời An chỉnh lại trâm cài cho nàng, vén lại vài sợi tóc, sửa lại váy áo: “Đi đi, sáng mai ta đến đón nàng!”
Vừa xuống xe ngựa, Đào Chi liền chạy đến, sau khi hành lễ xong với Lục Thời An, nàng vui vẻ khoác tay Thời Họa, nói cười không ngừng: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi!”
Hai người thân thiết không rời, Thập Tứ xách quà trong tay, ngượng ngùng nói: “Đào Chi, đây là quà Họa cô nương tặng ngươi, ngươi nhận nhé!”
“Ai da, tỷ mua những thứ này làm gì, tỷ đến là muội đã vui lắm rồi,” Đào Chi thu lại nụ cười, thành tâm nói: “Sao tỷ phải tốn kém như vậy!”
Thời Họa cười vội giải thích: “Không phải ta mua, là của Nhị thiếu gia chuẩn bị, ta chỉ mượn hoa hiến phật thôi!”
“Vậy muội không khách khí nữa!” Đào Chi chớp mắt, nhận quà trong tay Thập Tứ.