Lục Thời An dặn dò Lục Châu rất nhiều, đại thể là: “Ngươi canh chừng người cẩn thận, thiếu một sợi tóc ta kiếm ngươi hỏi tội!”
“Nhị thiếu gia, ngài yên tâm!” Hắn lải nhải một hồi, Lục Châu cảm giác tai mình sắp làm tổ rồi, nàng đảm bảo: “Lục Châu ở đâu, bảo bối của ngài ở đó!”
“Được rồi, ngươi đi đi!” Lục Thời An thoáng yên tâm, sau cùng nhìn theo bóng dáng Thời Hoạ, khi bàn chân giẫm lên ghế xe, hắn liền thu chân lại, gọi nàng: “Hoạ Hoạ!”
Thời Hoạ dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn: “Nhị thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
Hắn ngoắc tay vẫy nàng: “Nàng lại đây!”
Thời Hoạ nghe lời đến trước mặt hắn, nào ngờ bị hắn kéo vào ngực ôm, giọng nhẹ tênh: “Nàng phải nhớ ta đấy…”
“Nhị thiếu gia…buông ta ra!” Làm trò trước mặt nhiều người, Thời Hoạ cảm thấy vô cùng xấu hổ đưa tay đẩy hắn: “Để các nàng nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa!”
Hắn không quan tâm, ôm nàng càng chặt hơn: “Nàng không đồng ý, ta sẽ không cho nàng đi!”
“Được rồi…” Thời Hoạ đỏ mặt lí nhí đáp.
Lồng đèn treo trên xe ngựa toả ra ánh sáng mờ nhạt, Thời Hoạ thấy rõ ý thích lan đều khắp mặt hắn, hắn hài lòng sờ đầu nàng: “Đi đi, sáng sớm mai ta đến đón nàng!”
Xe ngựa quay đầu đi, Lục Thời An vén mành nhìn xung quanh, hắn cảm thấy có chút mất mát cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa hắn mới thu hồi tầm mắt.
Quay lại U Lộ Viện, liền có nha hoàn tới bẩm báo, đại thiếu phu nhân phái người đến truyền lời ngày mai Đại thiếu gia về tới, lần này hắn đi đường thuỷ nên sẽ đến bến tàu đón.
Lục Thời An quay lại thư phòng, đầu tiên hắn ngồi xuống ghế uống một chén trà lạnh, sau đó cho người gọi Thập Tứ đến. Thập Tứ ở thư phòng một lúc lâu, y lãnh mệnh tức tốc ra khỏi phủ, không biết đi đâu.
Ước chừng canh ba, Lục Thời An tắt đèn ở thư phòng đi vào bên trong, trên giường thiếu bóng dáng nhỏ xinh liền trở nên trống rỗng. Hắn trằn trọc không tài nào ngủ được, thầm nghĩ giờ này nàng đang làm gì? Đã ngủ chưa?
Đôi chân dài cong lên bước xuống giường, mang giày rồi đi về hướng thư phòng, bây giờ hắn muốn gặp nàng.
Khi Lục Thời An tới thư phòng hắn liền dừng bước, thôi bỏ đi, khuya thế này chắc là nàng đã ngủ rồi.
Trong căn phòng nhỏ của Đào Chi bày đủ loại rương hòm quấn lụa đỏ, phản chiếu màu sắc của hỉ sự. Trên giường là giá y đỏ thẫm và khăn trùm do chính tay Thời Hoạ thêu.
Thời Hoạ trùm khăn lên đầu Đào Chi, cười nói: “Tân nương của chúng ta thật xinh đẹp! Ngày mai nhất định sẽ câu mất hồn tân lang luôn!”
“Thật ra…muội có hơi sợ một chút!” Đào Chi dở khăn trùm lên, kéo Thời Hoạ ngồi xuống giường, gương mặt ửng hồng ấp úng không biết nên mở lời thế nào.
Thời Hoạ nhẹ giọng trêu ghẹo: “Sợ cái gì? Chẳng lẽ muội sợ tân lang không cõng nổi muội à!”
“Ây da! Không phải, không phải!” Đào Chi nằm ra giường, đưa tay che mặt lạ: “Người ta lo lắng muốn chết, tỷ còn chọc ghẹo muội nữa!”
Thời Hoạ cũng nằm xuống theo, nghiêng mặt nhìn nàng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Muội nói tỷ nghe xem nào!”
Hai cô nương đối mặt với nhau, Đào Chi cắn môi, lấy một quyển sách nhỏ từ dưới gối nhét vào tay Thời Hoạ, sau đó đảo mắt: “Là thứ này!”
Thời Hoạ vừa cúi đầu nhìn mặt cũng lập tức đỏ lên, cái này là…Xuân cung đồ! Nàng nhét vội xuống gối giống như ném một củ khoai lang bỏng, trong phòng chìm vào yên lặng, nửa ngày cũng không có ai nói lời nào.
Đào Chi lấy khăn trùm đầu che gương mặt nóng hổi của mình lại, nhỏ giọng hỏi: “Có đau không?”
Có đau không? Đau…Thời Hoạ không muốn nhớ lại lần đầu tiên của mình, nhưng nhắc đến Lục Thời An, gương mặt hắn liền hiện ra trong đầu nàng, tốt bụng, xấu xa và càn rỡ.
“Đào Chi, muội đừng sợ, tất cả nữ tử trên đời này đều phải trải qua chuyện này, từ thiếu nữ trở thành nữ nhân, lấy chồng làm vợ, giúp chồng dạy con, an ổn sống hết một đời!” Thời Hoạ suy nghĩ một lúc lâu, tìm từ để an ủi nàng: “Nếu…muội cảm thấy nơi đó không khoẻ thì hãy nói cho hắn biết…”
Nến đỏ đã cháy hết một nửa, tiếng trò chuyện trong khuê phòng nhỏ dần rồi dừng lại, Đào Chi nằm bên cạnh đã ngủ rồi, Thời Hoạ nhắm hai mắt lại cũng không thể nào ngủ được. Nàng cẩn thận suy nghĩ về tất cả những gì mình đã trải qua ở Lục phủ hơn một năm qua, nàng phát hiện mỗi sự việc xảy ra đều có bóng dáng của Lục Thời An.
Kỳ thật cho đến thời điểm này hắn vẫn luôn đối xử tốt với nàng, nhưng xung quanh hắn là những chiếc gai nhọn làm cho nàng thương tích đầy mình, khiến cho nàng vừa trách hắn vừa chấp nhận hắn, dần dà nàng cảm thấy bản thân mình trở nên kỳ lạ giống như hắn.
Trên đời này không có ai bước vào trái tim nàng mà lỗ mãng như hắn cả.
Hắn nhất định là một gã kỳ cục và vụng về, lời nói và hành động không nhất quán, lời nói khác xa hành động, có những việc hắn làm rất tinh tế và nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại lạnh lùng cay nghiệt.
Tại sao lại như vậy?
Thời Hoạ rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc là vì sao! Ngày mai gặp hắn nàng nhất định sẽ hỏi.
Đầu giờ Mão, Thời Hoạ giúp Đào Chi mặc xong bộ giá y phức tạp, hỉ nương vui vẻ cầm sợi chỉ và phấn mặt đi vào để se lông mặt cho Đào Chi, hai tay hỉ nương chuyển động sợi chỉ qua lại trên mặt Đào Chi, chẳng mấy chốc mặt nàng ửng hồng lên.
Đào Chi nắm chặt tay nàng, cắn răng nhíu mày, trông rất đau, Thời Hoạ khẽ vỗ tay nàng trấn an.
Động tác của hỉ nương rất nhanh, qua một lúc gương mặt và thái dương đã được chỉnh trang lại gọn gàng, tẩy bớt phấn thừa trên mặt. Gương mặt nhỏ xinh của Đào Chi trở nên căng bóng, bắt đầu trang điểm, búi tóc, đội mũ phượng, cuối cùng trùm khăn hỉ đỏ thẫm yên lặng chờ tân lang đến đón dâu.
Chưa đầy hai khắc, đội ngũ đón dâu đã đến, kèn trống hoà tấu, kiệu hoa đến rước, sau một loạt nghi thức qua cửa, tân lang tuấn tú bất phàm hăng hái cõng tân nương xinh đẹp ra kiệu hoa.
Vành mắt Thời Hoạ ngấn nước, nhưng không dám rơi nước mắt, ngày đại hỉ, nàng tuyệt đối không thể khóc, nàng hoà vào đám người thân phía sau nhìn Đào Chi lên kiệu hoa, nhỏ giọng: “Đào Chi, muội nhất định phải hạnh phúc đấy!”
Đội ngũ đón dâu dần đi xa, cơn gió thổi dư âm của tiếng kèn trống hoà lẫn với mùi khói pháo bay đi. Thời Hoạ nghẹn nước mắt, hơi ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh ban mai dưới làn nước mắt nàng trở nên lập loè, lốm đốm, mờ ảo…
Đột nhiên, có tiếng người phía sau gọi nàng: “Hoạ Hoạ!”
“Nhị thiếu gia, ngài yên tâm!” Hắn lải nhải một hồi, Lục Châu cảm giác tai mình sắp làm tổ rồi, nàng đảm bảo: “Lục Châu ở đâu, bảo bối của ngài ở đó!”
“Được rồi, ngươi đi đi!” Lục Thời An thoáng yên tâm, sau cùng nhìn theo bóng dáng Thời Hoạ, khi bàn chân giẫm lên ghế xe, hắn liền thu chân lại, gọi nàng: “Hoạ Hoạ!”
Thời Hoạ dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn: “Nhị thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
Hắn ngoắc tay vẫy nàng: “Nàng lại đây!”
Thời Hoạ nghe lời đến trước mặt hắn, nào ngờ bị hắn kéo vào ngực ôm, giọng nhẹ tênh: “Nàng phải nhớ ta đấy…”
“Nhị thiếu gia…buông ta ra!” Làm trò trước mặt nhiều người, Thời Hoạ cảm thấy vô cùng xấu hổ đưa tay đẩy hắn: “Để các nàng nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa!”
Hắn không quan tâm, ôm nàng càng chặt hơn: “Nàng không đồng ý, ta sẽ không cho nàng đi!”
“Được rồi…” Thời Hoạ đỏ mặt lí nhí đáp.
Lồng đèn treo trên xe ngựa toả ra ánh sáng mờ nhạt, Thời Hoạ thấy rõ ý thích lan đều khắp mặt hắn, hắn hài lòng sờ đầu nàng: “Đi đi, sáng sớm mai ta đến đón nàng!”
Xe ngựa quay đầu đi, Lục Thời An vén mành nhìn xung quanh, hắn cảm thấy có chút mất mát cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa hắn mới thu hồi tầm mắt.
Quay lại U Lộ Viện, liền có nha hoàn tới bẩm báo, đại thiếu phu nhân phái người đến truyền lời ngày mai Đại thiếu gia về tới, lần này hắn đi đường thuỷ nên sẽ đến bến tàu đón.
Lục Thời An quay lại thư phòng, đầu tiên hắn ngồi xuống ghế uống một chén trà lạnh, sau đó cho người gọi Thập Tứ đến. Thập Tứ ở thư phòng một lúc lâu, y lãnh mệnh tức tốc ra khỏi phủ, không biết đi đâu.
Ước chừng canh ba, Lục Thời An tắt đèn ở thư phòng đi vào bên trong, trên giường thiếu bóng dáng nhỏ xinh liền trở nên trống rỗng. Hắn trằn trọc không tài nào ngủ được, thầm nghĩ giờ này nàng đang làm gì? Đã ngủ chưa?
Đôi chân dài cong lên bước xuống giường, mang giày rồi đi về hướng thư phòng, bây giờ hắn muốn gặp nàng.
Khi Lục Thời An tới thư phòng hắn liền dừng bước, thôi bỏ đi, khuya thế này chắc là nàng đã ngủ rồi.
Trong căn phòng nhỏ của Đào Chi bày đủ loại rương hòm quấn lụa đỏ, phản chiếu màu sắc của hỉ sự. Trên giường là giá y đỏ thẫm và khăn trùm do chính tay Thời Hoạ thêu.
Thời Hoạ trùm khăn lên đầu Đào Chi, cười nói: “Tân nương của chúng ta thật xinh đẹp! Ngày mai nhất định sẽ câu mất hồn tân lang luôn!”
“Thật ra…muội có hơi sợ một chút!” Đào Chi dở khăn trùm lên, kéo Thời Hoạ ngồi xuống giường, gương mặt ửng hồng ấp úng không biết nên mở lời thế nào.
Thời Hoạ nhẹ giọng trêu ghẹo: “Sợ cái gì? Chẳng lẽ muội sợ tân lang không cõng nổi muội à!”
“Ây da! Không phải, không phải!” Đào Chi nằm ra giường, đưa tay che mặt lạ: “Người ta lo lắng muốn chết, tỷ còn chọc ghẹo muội nữa!”
Thời Hoạ cũng nằm xuống theo, nghiêng mặt nhìn nàng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Muội nói tỷ nghe xem nào!”
Hai cô nương đối mặt với nhau, Đào Chi cắn môi, lấy một quyển sách nhỏ từ dưới gối nhét vào tay Thời Hoạ, sau đó đảo mắt: “Là thứ này!”
Thời Hoạ vừa cúi đầu nhìn mặt cũng lập tức đỏ lên, cái này là…Xuân cung đồ! Nàng nhét vội xuống gối giống như ném một củ khoai lang bỏng, trong phòng chìm vào yên lặng, nửa ngày cũng không có ai nói lời nào.
Đào Chi lấy khăn trùm đầu che gương mặt nóng hổi của mình lại, nhỏ giọng hỏi: “Có đau không?”
Có đau không? Đau…Thời Hoạ không muốn nhớ lại lần đầu tiên của mình, nhưng nhắc đến Lục Thời An, gương mặt hắn liền hiện ra trong đầu nàng, tốt bụng, xấu xa và càn rỡ.
“Đào Chi, muội đừng sợ, tất cả nữ tử trên đời này đều phải trải qua chuyện này, từ thiếu nữ trở thành nữ nhân, lấy chồng làm vợ, giúp chồng dạy con, an ổn sống hết một đời!” Thời Hoạ suy nghĩ một lúc lâu, tìm từ để an ủi nàng: “Nếu…muội cảm thấy nơi đó không khoẻ thì hãy nói cho hắn biết…”
Nến đỏ đã cháy hết một nửa, tiếng trò chuyện trong khuê phòng nhỏ dần rồi dừng lại, Đào Chi nằm bên cạnh đã ngủ rồi, Thời Hoạ nhắm hai mắt lại cũng không thể nào ngủ được. Nàng cẩn thận suy nghĩ về tất cả những gì mình đã trải qua ở Lục phủ hơn một năm qua, nàng phát hiện mỗi sự việc xảy ra đều có bóng dáng của Lục Thời An.
Kỳ thật cho đến thời điểm này hắn vẫn luôn đối xử tốt với nàng, nhưng xung quanh hắn là những chiếc gai nhọn làm cho nàng thương tích đầy mình, khiến cho nàng vừa trách hắn vừa chấp nhận hắn, dần dà nàng cảm thấy bản thân mình trở nên kỳ lạ giống như hắn.
Trên đời này không có ai bước vào trái tim nàng mà lỗ mãng như hắn cả.
Hắn nhất định là một gã kỳ cục và vụng về, lời nói và hành động không nhất quán, lời nói khác xa hành động, có những việc hắn làm rất tinh tế và nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại lạnh lùng cay nghiệt.
Tại sao lại như vậy?
Thời Hoạ rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc là vì sao! Ngày mai gặp hắn nàng nhất định sẽ hỏi.
Đầu giờ Mão, Thời Hoạ giúp Đào Chi mặc xong bộ giá y phức tạp, hỉ nương vui vẻ cầm sợi chỉ và phấn mặt đi vào để se lông mặt cho Đào Chi, hai tay hỉ nương chuyển động sợi chỉ qua lại trên mặt Đào Chi, chẳng mấy chốc mặt nàng ửng hồng lên.
Đào Chi nắm chặt tay nàng, cắn răng nhíu mày, trông rất đau, Thời Hoạ khẽ vỗ tay nàng trấn an.
Động tác của hỉ nương rất nhanh, qua một lúc gương mặt và thái dương đã được chỉnh trang lại gọn gàng, tẩy bớt phấn thừa trên mặt. Gương mặt nhỏ xinh của Đào Chi trở nên căng bóng, bắt đầu trang điểm, búi tóc, đội mũ phượng, cuối cùng trùm khăn hỉ đỏ thẫm yên lặng chờ tân lang đến đón dâu.
Chưa đầy hai khắc, đội ngũ đón dâu đã đến, kèn trống hoà tấu, kiệu hoa đến rước, sau một loạt nghi thức qua cửa, tân lang tuấn tú bất phàm hăng hái cõng tân nương xinh đẹp ra kiệu hoa.
Vành mắt Thời Hoạ ngấn nước, nhưng không dám rơi nước mắt, ngày đại hỉ, nàng tuyệt đối không thể khóc, nàng hoà vào đám người thân phía sau nhìn Đào Chi lên kiệu hoa, nhỏ giọng: “Đào Chi, muội nhất định phải hạnh phúc đấy!”
Đội ngũ đón dâu dần đi xa, cơn gió thổi dư âm của tiếng kèn trống hoà lẫn với mùi khói pháo bay đi. Thời Hoạ nghẹn nước mắt, hơi ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh ban mai dưới làn nước mắt nàng trở nên lập loè, lốm đốm, mờ ảo…
Đột nhiên, có tiếng người phía sau gọi nàng: “Hoạ Hoạ!”