Thời Hoạ xoay người, kinh ngạc mở to hai mắt, nước mắt trong hốc lập tức rơi ra, nàng chớp mắt không dám tin, nhìn thấy gương mặt tuấn tú, cánh môi nàng mấp máy nhỏ giọng gọi: “Mục Thanh ca ca…”
“Hoạ Hoạ…” Hứa Mục Thanh không ngủ nghỉ suốt mấy ngày, tinh thần mệt mỏi nhưng thời khắc nhìn thấy nàng, hắn giống như được tái sinh, phấn chấn không thôi.
Hắn bước nhanh tới, đưa tay lau nước mắt cho Thời Hoạ: “Ta không thể để muội ở đây một mình được…”
Kể từ ngày hắn trở về nhà, mỗi ngày hắn đều tự trách bản thân, hối hận vô số lần, hắn không yên tâm về Thời Hoạ cho nên 10 ngày sau khi Thập Tứ lên thuyền về Dương Châu, hắn cũng lên thuyền xuôi về phía nam.
Dọc đường đi, hắn suy nghĩ rất nhiều, ngày ấy chia tay với nàng lòng hắn đau vượt xa lý trí, hắn chưa từng cẩn thận suy nghĩ lại nếu nàng sống tốt, sống vui thì sao lại gầy yếu khổ sở như vậy?
Lục Thời An và hắn là bạn bè chí cốt, thân thiết như anh em, nhưng làm phu quân, y có đáng để phó thác không? Y có thể cho nàng hạnh phúc được không? Đi theo y có được yên ổn vui vẻ cả đời không?
Hứa Mục Thanh cảm thấy mình phải chứng kiến tận mắt mới được, nhưng hiện tại rõ ràng hắn không thể, nước mắt của nàng đã nói lên tất cả, Lục Thời An kia không xứng làm phu quân nàng.
“Ta đưa muội đi!” Nước mắt lau hoài không hết, hơn nữa chảy càng ác liệt, hắn nhỏ giọng an ủi: “Đừng khóc…đừng khóc nữa…”
“Mục Thanh ca ca…muội…” nước mắt tuôn ra như suối chảy dọc theo má rơi xuống áo, cổ họng nghẹn ngào không nói ra được lời nào.
Hắn vẫn giữ khoảng cách đúng mực, ôm nhẹ vào ngực, vỗ về tấm lưng run rẩy của nàng, khẽ nói: “Mấy ngày trước, ta đã tìm được một chút manh mối của dì Liễu, Hoạ Hoạ, ta dẫn muội đi xem được không?”
Vốn hắn định tìm được người trước rồi đưa đến Dương Châu để hai mẹ con gặp mặt, nhưng biển trời bao la hắn chỉ mới tìm được chút manh mối này, nhìn thấy nàng khóc khổ sở như vậy, hắn đành cho nàng biết tin này trước, để nàng bớt đau buồn.
Thời Hoạ túm quần áo hắn, mở to đôi mắt đẫm lệ, cảm xúc vui buồn lẫn lộn, thút thít nói không nên lời: “Ca…huynh nói thật sao? Có manh mối hả? Mẹ… ở đâu?”
“Ở khách điểm, hiện tại ta không mang bên người, đừng khóc nữa…ta đưa muội đi xem…” Hứa Mục Thanh nắm ống tay áo Thời Hoạ, đi đến bên xe ngựa, xa phu bỏ ghế xuống, hắn đỡ nàng lên xe.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, chưa đầy một khắc đã chạm phải một xe ngựa khác, xa phu kéo dây cương lái xe nhích qua một bên, hai chiếc xe một nam một bắc đi ngược hướng nhau.
Rặng mây đỏ nối liền trời và đất, mặt trời tròn nhô lên ở hướng đông, sưởi ấm luồng gió lạnh, gió thổi màn xe phấp phới. Lục Thời An vén mành nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh mềm mịn như được gột rửa sạch. Đột nhiên, không biết đàn quạ đen từ đâu bay đến, bay lượn trên không, phát ra tiếng kêu chói tai.
Hắn nghe cảm thấy buồn bực, kéo theo nhiều bất an trong lòng, hắn cao giọng gọi Thập Tứ: “Lái xe nhanh lên!”
Thời An buông màn, ngã người ra sau dựa vào chiếc gối mềm, khép mắt lại. Lúc này hắn không nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác lướt qua, gió thổi màn xe phiêu bồng, dung nhan kiều diễm như ẩn như hiện cách hắn càng lúc càng xa..
Xe ngựa thật sự đi quá chậm. Vốn Lục Thời An định cưỡi ngựa nhưng lo ngại thân thể nàng mềm mại yếu ớt chỉ đành ngồi xe ngựa.
Khi trời còn chưa sáng, hắn tính sẽ đi đón Thời Hoạ, nhưng “quà” tiếp đón Lục Diệu Thần gặp chút vấn đề nên hắn phải đích thân đi, nhưng nghĩ có Lục Châu bên cạnh chắc là cũng không có việc gì.
Tâm trạng hắn chưa dịu đi bao nhiêu thì Thập Tứ báo: “Nhị thiếu gia, tới rồi!”
Lục Thời An xuống xe ngựa, mới đi vào nhà Đào Chi được mấy bước Lục Châu đã chạy ra tới. Thập Tứ cười ha hả hỏi: “Lục Châu tỷ, có mang kẹo mừng về cho ta không đấy!”
Lục Châu hành lễ với Lục Thời An: “Nhị thiếu gia!”
Nàng oán Thập Tứ: “Muốn ăn kẹo mừng sao không tới sớm một chút, ngươi không thấy đâu, náo nhiệt lắm!”
Lục Thời An luôn nhìn vào cửa không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn nhíu mày hỏi: “Thời Hoạ đâu?”
Nụ cười của Lục Châu cứng đờ, chớp mắt liền biến sắc, giọng run rẩy: “Hoạ cô nương…nàng…nàng không lên xe ngựa sao?” Tối hôm qua Lục Châu tham lạnh, trước khi ngủ uống rất nhiều nước mơ ướp lạnh, ngủ lại không mặc nhiều quần áo, nên hôm nay bị tiêu chảy, đã chạy đi nhà xí mười mấy lần, lần cuối cùng nàng đi, Thời Hoạ vẫn còn đứng ở cửa lớn chờ nàng.
Nàng cho rằng Thời Hoạ đã lên xe ngựa rồi…
“Chúng ta vừa đến…không thấy Hoạ cô nương!” Thập Tứ tiếp lời, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải Hoạ cô nương ở cạnh tỷ sao?”
“Người đâu???” Hàng mày lạnh lùng đè nặng lên đôi mắt phượng, Lục Thời An lạnh giọng chất vấn.
Lục Châu lắp bắp: “Nô tì…nô tì không biết… vừa rồi Hoạ cô nương còn ở trước cửa chờ nô tì…”
Thập Tứ và Lục Châu chưa bao giờ thấy sắc mặt Lục Thời An khó coi đến vậy, cơ mặt cứng lại trán lộ gân xanh, khuôn hàm căng chặt, gương mặt tuấn lãng lúc xanh lúc trắng, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng lạnh thấu xương, giữa trời tháng 5, Lục Châu như rơi vào hầm băng.
Hiện tại không phải là lúc nên tức giận, hắn cần lý trí một chút.
Lục Thời An hơi ngẩng cổ, cắn chặt răng để kiềm chế cơn giận muốn nổ tung, hắn run tay phất mạnh tay áo, quát: “Còn không mau đi tìm!”
Hắn bước nhanh vào nhà Đào Chi, khí tức u ám trên người hắn lập tức đóng băng không khí vui mừng của nhà người ta, hắn quét mắt nhìn khắp phòng một lượt.
Trong phòng đều là người thân của Đào Chi, phần lớn là hạ nhân trong Lục gia, bọn họ biết Lục nhị thiếu gia là một quân tử ôn nhu như ngọc, chưa từng nhìn thấy hắn tức giận, bộ dạng đằng đằng sát khí như bây giờ, ngay lập tức doạ cho đám người trong nhà đến độ không dám thở mạnh. Hắn không coi ai ra gì, tìm kiếm tất cả ngóc ngách trong nhà vẫn không thấy người đâu, cuối cùng tìm thấy tay nải của nàng trong phòng Đào Chi.
Nàng không mang theo bất cứ cái gì…chắc là không có ý định bỏ đi, chẳng lẽ…là bị bắt cóc?
Hắn nắm chặt chiếc lược gỗ của Thời Hoạ, hai mắt đen nổi lửa giận, hắn ức chế không thể phát ra ngoài được, hốc mắt đỏ lên, khuôn hàm căng chặt như dây cung sắp bắn, hắn gầm lên với Thập Tứ: “Mặc kệ ngươi dùng cách gì, đào ba thước đất cũng phải đem người về cho ta, bằng không…” Ánh mắt bén nhọn nhìn quanh mọi người trong phòng, hắn nghiến răng: “Muốn chết đại gia cho chết chung!”
Mọi người tản ra tứ phía, hỗn loạn phân phó người tìm kiếm, từ lúc trời sáng cho đến khi mặt trời lặn, lật tung cả thôn nhưng vẫn không tìm được người.
Lục Thời An lên tiếng chỉ cần có người cung cấp được manh mối thưởng trăm lượng, tìm được người thưởng ngàn lượng.
Lúc sau có người nói từng thấy Thời Hoạ theo một nam nhân trẻ tuổi lên xe ngựa.
Trời vào hè, ban đêm đến chậm, khi mặt trời bò chầm chậm về phía tây, rặng mây đỏ biến thành xanh sẫm sau đó chuyển sang màu đen, hắn vẫn đứng ngây người tại vị trí lần cuối cùng nàng đứng, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc lược của nàng, răng lược đâm vào vết thương ở lòng bàn tay chưa kịp lành, xuyên qua da thịt đâm vào tâm mạch, dòng máu ấm áp không ngừng chảy ra, lúc này hắn mới có cảm giác.
Đau không? Rất đau..
Tựa như vạn tiễn xuyên tâm.
“Hoạ Hoạ…” Hứa Mục Thanh không ngủ nghỉ suốt mấy ngày, tinh thần mệt mỏi nhưng thời khắc nhìn thấy nàng, hắn giống như được tái sinh, phấn chấn không thôi.
Hắn bước nhanh tới, đưa tay lau nước mắt cho Thời Hoạ: “Ta không thể để muội ở đây một mình được…”
Kể từ ngày hắn trở về nhà, mỗi ngày hắn đều tự trách bản thân, hối hận vô số lần, hắn không yên tâm về Thời Hoạ cho nên 10 ngày sau khi Thập Tứ lên thuyền về Dương Châu, hắn cũng lên thuyền xuôi về phía nam.
Dọc đường đi, hắn suy nghĩ rất nhiều, ngày ấy chia tay với nàng lòng hắn đau vượt xa lý trí, hắn chưa từng cẩn thận suy nghĩ lại nếu nàng sống tốt, sống vui thì sao lại gầy yếu khổ sở như vậy?
Lục Thời An và hắn là bạn bè chí cốt, thân thiết như anh em, nhưng làm phu quân, y có đáng để phó thác không? Y có thể cho nàng hạnh phúc được không? Đi theo y có được yên ổn vui vẻ cả đời không?
Hứa Mục Thanh cảm thấy mình phải chứng kiến tận mắt mới được, nhưng hiện tại rõ ràng hắn không thể, nước mắt của nàng đã nói lên tất cả, Lục Thời An kia không xứng làm phu quân nàng.
“Ta đưa muội đi!” Nước mắt lau hoài không hết, hơn nữa chảy càng ác liệt, hắn nhỏ giọng an ủi: “Đừng khóc…đừng khóc nữa…”
“Mục Thanh ca ca…muội…” nước mắt tuôn ra như suối chảy dọc theo má rơi xuống áo, cổ họng nghẹn ngào không nói ra được lời nào.
Hắn vẫn giữ khoảng cách đúng mực, ôm nhẹ vào ngực, vỗ về tấm lưng run rẩy của nàng, khẽ nói: “Mấy ngày trước, ta đã tìm được một chút manh mối của dì Liễu, Hoạ Hoạ, ta dẫn muội đi xem được không?”
Vốn hắn định tìm được người trước rồi đưa đến Dương Châu để hai mẹ con gặp mặt, nhưng biển trời bao la hắn chỉ mới tìm được chút manh mối này, nhìn thấy nàng khóc khổ sở như vậy, hắn đành cho nàng biết tin này trước, để nàng bớt đau buồn.
Thời Hoạ túm quần áo hắn, mở to đôi mắt đẫm lệ, cảm xúc vui buồn lẫn lộn, thút thít nói không nên lời: “Ca…huynh nói thật sao? Có manh mối hả? Mẹ… ở đâu?”
“Ở khách điểm, hiện tại ta không mang bên người, đừng khóc nữa…ta đưa muội đi xem…” Hứa Mục Thanh nắm ống tay áo Thời Hoạ, đi đến bên xe ngựa, xa phu bỏ ghế xuống, hắn đỡ nàng lên xe.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, chưa đầy một khắc đã chạm phải một xe ngựa khác, xa phu kéo dây cương lái xe nhích qua một bên, hai chiếc xe một nam một bắc đi ngược hướng nhau.
Rặng mây đỏ nối liền trời và đất, mặt trời tròn nhô lên ở hướng đông, sưởi ấm luồng gió lạnh, gió thổi màn xe phấp phới. Lục Thời An vén mành nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh mềm mịn như được gột rửa sạch. Đột nhiên, không biết đàn quạ đen từ đâu bay đến, bay lượn trên không, phát ra tiếng kêu chói tai.
Hắn nghe cảm thấy buồn bực, kéo theo nhiều bất an trong lòng, hắn cao giọng gọi Thập Tứ: “Lái xe nhanh lên!”
Thời An buông màn, ngã người ra sau dựa vào chiếc gối mềm, khép mắt lại. Lúc này hắn không nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác lướt qua, gió thổi màn xe phiêu bồng, dung nhan kiều diễm như ẩn như hiện cách hắn càng lúc càng xa..
Xe ngựa thật sự đi quá chậm. Vốn Lục Thời An định cưỡi ngựa nhưng lo ngại thân thể nàng mềm mại yếu ớt chỉ đành ngồi xe ngựa.
Khi trời còn chưa sáng, hắn tính sẽ đi đón Thời Hoạ, nhưng “quà” tiếp đón Lục Diệu Thần gặp chút vấn đề nên hắn phải đích thân đi, nhưng nghĩ có Lục Châu bên cạnh chắc là cũng không có việc gì.
Tâm trạng hắn chưa dịu đi bao nhiêu thì Thập Tứ báo: “Nhị thiếu gia, tới rồi!”
Lục Thời An xuống xe ngựa, mới đi vào nhà Đào Chi được mấy bước Lục Châu đã chạy ra tới. Thập Tứ cười ha hả hỏi: “Lục Châu tỷ, có mang kẹo mừng về cho ta không đấy!”
Lục Châu hành lễ với Lục Thời An: “Nhị thiếu gia!”
Nàng oán Thập Tứ: “Muốn ăn kẹo mừng sao không tới sớm một chút, ngươi không thấy đâu, náo nhiệt lắm!”
Lục Thời An luôn nhìn vào cửa không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn nhíu mày hỏi: “Thời Hoạ đâu?”
Nụ cười của Lục Châu cứng đờ, chớp mắt liền biến sắc, giọng run rẩy: “Hoạ cô nương…nàng…nàng không lên xe ngựa sao?” Tối hôm qua Lục Châu tham lạnh, trước khi ngủ uống rất nhiều nước mơ ướp lạnh, ngủ lại không mặc nhiều quần áo, nên hôm nay bị tiêu chảy, đã chạy đi nhà xí mười mấy lần, lần cuối cùng nàng đi, Thời Hoạ vẫn còn đứng ở cửa lớn chờ nàng.
Nàng cho rằng Thời Hoạ đã lên xe ngựa rồi…
“Chúng ta vừa đến…không thấy Hoạ cô nương!” Thập Tứ tiếp lời, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải Hoạ cô nương ở cạnh tỷ sao?”
“Người đâu???” Hàng mày lạnh lùng đè nặng lên đôi mắt phượng, Lục Thời An lạnh giọng chất vấn.
Lục Châu lắp bắp: “Nô tì…nô tì không biết… vừa rồi Hoạ cô nương còn ở trước cửa chờ nô tì…”
Thập Tứ và Lục Châu chưa bao giờ thấy sắc mặt Lục Thời An khó coi đến vậy, cơ mặt cứng lại trán lộ gân xanh, khuôn hàm căng chặt, gương mặt tuấn lãng lúc xanh lúc trắng, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng lạnh thấu xương, giữa trời tháng 5, Lục Châu như rơi vào hầm băng.
Hiện tại không phải là lúc nên tức giận, hắn cần lý trí một chút.
Lục Thời An hơi ngẩng cổ, cắn chặt răng để kiềm chế cơn giận muốn nổ tung, hắn run tay phất mạnh tay áo, quát: “Còn không mau đi tìm!”
Hắn bước nhanh vào nhà Đào Chi, khí tức u ám trên người hắn lập tức đóng băng không khí vui mừng của nhà người ta, hắn quét mắt nhìn khắp phòng một lượt.
Trong phòng đều là người thân của Đào Chi, phần lớn là hạ nhân trong Lục gia, bọn họ biết Lục nhị thiếu gia là một quân tử ôn nhu như ngọc, chưa từng nhìn thấy hắn tức giận, bộ dạng đằng đằng sát khí như bây giờ, ngay lập tức doạ cho đám người trong nhà đến độ không dám thở mạnh. Hắn không coi ai ra gì, tìm kiếm tất cả ngóc ngách trong nhà vẫn không thấy người đâu, cuối cùng tìm thấy tay nải của nàng trong phòng Đào Chi.
Nàng không mang theo bất cứ cái gì…chắc là không có ý định bỏ đi, chẳng lẽ…là bị bắt cóc?
Hắn nắm chặt chiếc lược gỗ của Thời Hoạ, hai mắt đen nổi lửa giận, hắn ức chế không thể phát ra ngoài được, hốc mắt đỏ lên, khuôn hàm căng chặt như dây cung sắp bắn, hắn gầm lên với Thập Tứ: “Mặc kệ ngươi dùng cách gì, đào ba thước đất cũng phải đem người về cho ta, bằng không…” Ánh mắt bén nhọn nhìn quanh mọi người trong phòng, hắn nghiến răng: “Muốn chết đại gia cho chết chung!”
Mọi người tản ra tứ phía, hỗn loạn phân phó người tìm kiếm, từ lúc trời sáng cho đến khi mặt trời lặn, lật tung cả thôn nhưng vẫn không tìm được người.
Lục Thời An lên tiếng chỉ cần có người cung cấp được manh mối thưởng trăm lượng, tìm được người thưởng ngàn lượng.
Lúc sau có người nói từng thấy Thời Hoạ theo một nam nhân trẻ tuổi lên xe ngựa.
Trời vào hè, ban đêm đến chậm, khi mặt trời bò chầm chậm về phía tây, rặng mây đỏ biến thành xanh sẫm sau đó chuyển sang màu đen, hắn vẫn đứng ngây người tại vị trí lần cuối cùng nàng đứng, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc lược của nàng, răng lược đâm vào vết thương ở lòng bàn tay chưa kịp lành, xuyên qua da thịt đâm vào tâm mạch, dòng máu ấm áp không ngừng chảy ra, lúc này hắn mới có cảm giác.
Đau không? Rất đau..
Tựa như vạn tiễn xuyên tâm.