Đại thiếu phu nhân Chu thị đang trang điểm chải chuốt, vừa nghe hung tin lập tức chạy ra ngoài đến cả tóc còn chưa búi lên, đến phòng thấy toàn thân Lục Diệu Thần toàn là máu, sắc mặt xanh lè, hô hấp nhẹ tênh giống như người sắp chết.
Nàng choáng váng, lớp son phấn trên mặt trở nên nhạt đi ngã xụi lơ trên đất,Thải Hồng đỡ nàng dậy, nàng lảo đảo đến cạnh giường, không màn đến thể diện bò đến bên cạnh Lục Diệu Thần, gào khóc: “Đại thiếu gia!”
Bên này Chu thị khóc rống lên, bên kia Nhị phu nhân Tôn thị hoảng hốt bước vào, nhìn thấy nhi tử nằm trên giường không nhúc nhích lại thấy tức phụ khóc thảm thiết, bà ta giống như bị ai đó đập gậy vào đầu, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Nhất thời trong phòng trở nên hỗn loạn, nha hoàn cuống cuồng bế Nhị phu nhân lên ghế. Chu thị khóc, Tôn thị ngất, hạ nhân bên dưới như ruồi nhặng mất đầu, chạy loạn xạ cả lên, nhưng tuyệt nhiên không ai nhớ đến việc phải mời đại phu.
Hỉ Thước đỡ Lục lão phu nhân đến, bà vào cửa thở hổn hển, nhìn thấy Đại tôn nhi ngửa mặt nằm trên giường, mặt trắng bệch, bào sam màu trăng non trên người bị máu nhuộm đỏ, cánh tay lộ ra ngoài không chút lành lặn. Tim bà đau như có ai đó xẻo ra từng miếng, nước mắt chảy dài, bi thương đến độ thiếu chút nữa là ngừng thở.
Hỉ Thưởng vỗ nhẹ lưng cho bà, bà ổn định lại hơi thở, sau đó run rẩy hỏi: “Đã mời đại phu chưa?”
Lúc này, mọi người mới tỉnh mộng, vội gọi đại phu. Lục lão phu nhân vừa đau lòng vừa tức giận, mắng: “Các người chết hết rồi hả? Ngày thường thì mọc ra cả trăm mắt đi soi mói, khi xảy ra chuyện thì rụt cổ như rùa không biết làm gì! Nếu Diệu Nhi có mệnh hệ gì, ta hỏi mạng các người!”
“Còn không mau đi đi, gọi hết tất cả đại phu trong thành đến cho ta!”
Hạ nhân lãnh mệnh, đi các y quán thỉnh đại phu, nháo nhào từ giờ ngọ đến chiều tối. Đại phu đều nói Lục Diệu Thần bị đánh gãy mấy cây xương sườn, thêm nữa da thịt bị tổn thương, tịnh dưỡng thật tốt sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Nghe những lời kia, Lục lão phu nhân thở phào quay về phòng, bà càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, rốt cuộc là người phương nào mà dám ngang nhiên hành hung người? Bà nghĩ mà sợ không thôi, hàm răng nghiến chặt vì tức giận, nhất định phải bắt được kẻ này để cho tôn nhi bà một lời công đạo!
Nhị lão gia không ở nhà, Tam thiếu gia Lục Hân Văn thì ra ngoài học, trên dưới toàn bộ Lục gia chỉ còn lại Lục Thời An là nam tử đội trời đạp đất. Lục lão phu nhân lập tức cho người gọi nhưng nha hoàn ở U Lộ Viện nói Nhị thiếu gia đã ra ngoài từ sớm.
Lục lão phu nhân đứng ngồi không yên, liên tục phái người đến U Lộ Viện, lúc sau bà kêu nha hoàn đứng trước cổng phủ chờ.
Lục Thời An về, nha hoàn canh cửa đón hắn, bẩm báo: “Nhị thiếu gia, lão phu nhân thỉnh ngài qua!”
Hắn ừ một tiếng, lập tức đến phòng của lão phu nhân. Lục lão phu nhân thấy hắn liền vịn nha hoàn đứng dậy, bước lên trước, ai oán kéo tay tôn nhi: “Cảnh Nhi, con đi đâu vậy? Con biết trong nhà xảy ra chuyện gì không? Đại nạn ập tới đến nỗi hai mẹ con dâu không biết thỉnh đại phu, ta muốn bàn bạc cũng chẳng có ai để bàn!”
“Tổ mẫu đừng lo lắng, tôn nhi đã biết rồi!” Lục Thời An đỡ lão phu nhân đến sạp La Hán ngồi, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tôn nhi nghe nói đại ca đã không còn gì đáng ngại, chỗ tôn nhi có ít kim sang dược tốt, đã phái người mang sang, tổ mẫu tuyệt đối phải bảo trọng thân thể!”
“Kẻ kia ra tay thật tàn ác, con không thấy đâu, ba lớp xiêm y của đại ca con đều ướt sũng máu!” Nhớ đến tình trạng thảm hại của tôn nhi, lão phu nhân đau xót rơi lệ, oán hận nói: “Thứ không coi vương pháp ra gì thế này không thể tha cho bọn chúng được!”
“Đương nhiên, chí ít phải lột da rút gân, nghiền thành tro mới có thể giải nỗi hận trong lòng!” Đáy mắt hắn dâng lên tia tàn nhẫn, giọng nói bâng quơ mang theo hàn khí khiến người nghe bất giác nổi da gà.
Lục lão phu nhân nghe hắn nói liền khiếp sợ, miệng lưỡi hắn khác xa với thường ngày, bà siết chặt khăn tay nhìn hắn.
Vẻ mặt Lục Thời An vẫn như thường ngày, chỉ có hốc mắt đỏ lên, bên môi mang theo nụ cười lạnh. Thấy tổ mẫu nhìn mình, hắn vội ân cần lấy khăn lau nước mắt cho bà: “Không còn sớm nữa, tổ mẫu nghỉ ngơi đi, tôn nhi đến bái phỏng Tri Châu đại nhân, nhất định phải lôi kẻ đầu sỏ kia ra ngoài công lý!”
Hắn bốn chữ “ra ngoài công lý” tựa như hắn rít qua kẽ răng. Ra khỏi viện của lão phu nhân, hắn lập tức đến phủ Tri Châu.
Tri Châu đại nhân vốn là môn sinh tâm đắc của Lục lão gia, hắn là người chính trực, liêm khiết, minh bạch. Hắn đã sớm nghe được chuyện, liền cho thủ hạ đi điều tra.
Lục Thời An tới phủ Tri Châu không phải tìm Tri Châu đại nhân, mà tìm bộ đầu phụ trách điều tra vụ án, Hình Lục.
Hình Lục mang trong mình đạo nghĩa giang hồ, y thích xen vào chuyện bất công trong thiên hạ. Hai năm trước, y xen vào việc của người khác đắc tội với quyền quý, vừa khéo được Lục Thời An cứu, hai người kết giao. Y là mãng phu, võ nghệ cao cường, ít biết chữ, xưa nay luôn ghét những thư sinh trói gà không chặt nhưng y lại vô cùng tôn kính Lục Thời An, chịu khuất phục hắn.
Lục Thời An kể sơ lược với y, y lập tức giống trống khua chiêng đi tìm giống như truy bắt phản tặc, nhưng không thể dán bức hoạ của Hứa Mục Thanh lên, tránh để bứt dây động rừng.
Khế ước bán thân của Thời Hoạ nằm trong tay hắn, nàng không có thân phận đương nhiên không thể làm giấy thông hành, nếu muốn đi phải làm giả.
Binh lính chia làm hai đường, Thập Tứ đến chợ đen hỏi thăm, quả thật có một vị công tử trẻ tuổi chi tiền dứt khoát mua giấy thông hành giả.
Các trạm kiểm soát đường thuỷ, đường bộ đã chuẩn bị tốt, chỉ cần hắn trình công văn kia ra lập tức bị bắt ngay.
Lục Thời An có linh cảm Hứa Mục Thanh sẽ đưa nàng đi đường thuỷ, hắn lên ngựa tự mình đến bến tàu, đón nàng về nhà.
Biết có ngày hôm nay thì lúc trước hắn đã chẳng lòng vòng, nếu ngay từ đầu không có nhiều hiểu lầm, hắn đối xử tốt hơn với nàng, tốt hơn Hứa Mục Thanh gấp ngàn lần, liệu nàng có rời hắn đi không?
Hắn sai rồi, sai hoàn toàn, có lẽ hắn nên trói buộc nàng ở U Lộ Viện cả đời với mình.
Nhưng…như vậy nàng sẽ không vui, hắn từng muốn sẽ tìm lại niềm vui về cho nàng, còn chưa bắt đầu nàng đã bỏ trốn đi, cho dù bỏ mạng ngoài kia cũng không muốn sống yên ổn bên cạnh hắn.
Đêm rất ngắn, từ ánh đèn cho đến ánh bình minh trên bến tàu chỉ cách nhau mấy canh giờ, Lục Thời An đứng đợi ở bến đò cả một đêm.
Hắn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng đợi nàng sa lưới, không ngờ…
Nàng choáng váng, lớp son phấn trên mặt trở nên nhạt đi ngã xụi lơ trên đất,Thải Hồng đỡ nàng dậy, nàng lảo đảo đến cạnh giường, không màn đến thể diện bò đến bên cạnh Lục Diệu Thần, gào khóc: “Đại thiếu gia!”
Bên này Chu thị khóc rống lên, bên kia Nhị phu nhân Tôn thị hoảng hốt bước vào, nhìn thấy nhi tử nằm trên giường không nhúc nhích lại thấy tức phụ khóc thảm thiết, bà ta giống như bị ai đó đập gậy vào đầu, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Nhất thời trong phòng trở nên hỗn loạn, nha hoàn cuống cuồng bế Nhị phu nhân lên ghế. Chu thị khóc, Tôn thị ngất, hạ nhân bên dưới như ruồi nhặng mất đầu, chạy loạn xạ cả lên, nhưng tuyệt nhiên không ai nhớ đến việc phải mời đại phu.
Hỉ Thước đỡ Lục lão phu nhân đến, bà vào cửa thở hổn hển, nhìn thấy Đại tôn nhi ngửa mặt nằm trên giường, mặt trắng bệch, bào sam màu trăng non trên người bị máu nhuộm đỏ, cánh tay lộ ra ngoài không chút lành lặn. Tim bà đau như có ai đó xẻo ra từng miếng, nước mắt chảy dài, bi thương đến độ thiếu chút nữa là ngừng thở.
Hỉ Thưởng vỗ nhẹ lưng cho bà, bà ổn định lại hơi thở, sau đó run rẩy hỏi: “Đã mời đại phu chưa?”
Lúc này, mọi người mới tỉnh mộng, vội gọi đại phu. Lục lão phu nhân vừa đau lòng vừa tức giận, mắng: “Các người chết hết rồi hả? Ngày thường thì mọc ra cả trăm mắt đi soi mói, khi xảy ra chuyện thì rụt cổ như rùa không biết làm gì! Nếu Diệu Nhi có mệnh hệ gì, ta hỏi mạng các người!”
“Còn không mau đi đi, gọi hết tất cả đại phu trong thành đến cho ta!”
Hạ nhân lãnh mệnh, đi các y quán thỉnh đại phu, nháo nhào từ giờ ngọ đến chiều tối. Đại phu đều nói Lục Diệu Thần bị đánh gãy mấy cây xương sườn, thêm nữa da thịt bị tổn thương, tịnh dưỡng thật tốt sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Nghe những lời kia, Lục lão phu nhân thở phào quay về phòng, bà càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, rốt cuộc là người phương nào mà dám ngang nhiên hành hung người? Bà nghĩ mà sợ không thôi, hàm răng nghiến chặt vì tức giận, nhất định phải bắt được kẻ này để cho tôn nhi bà một lời công đạo!
Nhị lão gia không ở nhà, Tam thiếu gia Lục Hân Văn thì ra ngoài học, trên dưới toàn bộ Lục gia chỉ còn lại Lục Thời An là nam tử đội trời đạp đất. Lục lão phu nhân lập tức cho người gọi nhưng nha hoàn ở U Lộ Viện nói Nhị thiếu gia đã ra ngoài từ sớm.
Lục lão phu nhân đứng ngồi không yên, liên tục phái người đến U Lộ Viện, lúc sau bà kêu nha hoàn đứng trước cổng phủ chờ.
Lục Thời An về, nha hoàn canh cửa đón hắn, bẩm báo: “Nhị thiếu gia, lão phu nhân thỉnh ngài qua!”
Hắn ừ một tiếng, lập tức đến phòng của lão phu nhân. Lục lão phu nhân thấy hắn liền vịn nha hoàn đứng dậy, bước lên trước, ai oán kéo tay tôn nhi: “Cảnh Nhi, con đi đâu vậy? Con biết trong nhà xảy ra chuyện gì không? Đại nạn ập tới đến nỗi hai mẹ con dâu không biết thỉnh đại phu, ta muốn bàn bạc cũng chẳng có ai để bàn!”
“Tổ mẫu đừng lo lắng, tôn nhi đã biết rồi!” Lục Thời An đỡ lão phu nhân đến sạp La Hán ngồi, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tôn nhi nghe nói đại ca đã không còn gì đáng ngại, chỗ tôn nhi có ít kim sang dược tốt, đã phái người mang sang, tổ mẫu tuyệt đối phải bảo trọng thân thể!”
“Kẻ kia ra tay thật tàn ác, con không thấy đâu, ba lớp xiêm y của đại ca con đều ướt sũng máu!” Nhớ đến tình trạng thảm hại của tôn nhi, lão phu nhân đau xót rơi lệ, oán hận nói: “Thứ không coi vương pháp ra gì thế này không thể tha cho bọn chúng được!”
“Đương nhiên, chí ít phải lột da rút gân, nghiền thành tro mới có thể giải nỗi hận trong lòng!” Đáy mắt hắn dâng lên tia tàn nhẫn, giọng nói bâng quơ mang theo hàn khí khiến người nghe bất giác nổi da gà.
Lục lão phu nhân nghe hắn nói liền khiếp sợ, miệng lưỡi hắn khác xa với thường ngày, bà siết chặt khăn tay nhìn hắn.
Vẻ mặt Lục Thời An vẫn như thường ngày, chỉ có hốc mắt đỏ lên, bên môi mang theo nụ cười lạnh. Thấy tổ mẫu nhìn mình, hắn vội ân cần lấy khăn lau nước mắt cho bà: “Không còn sớm nữa, tổ mẫu nghỉ ngơi đi, tôn nhi đến bái phỏng Tri Châu đại nhân, nhất định phải lôi kẻ đầu sỏ kia ra ngoài công lý!”
Hắn bốn chữ “ra ngoài công lý” tựa như hắn rít qua kẽ răng. Ra khỏi viện của lão phu nhân, hắn lập tức đến phủ Tri Châu.
Tri Châu đại nhân vốn là môn sinh tâm đắc của Lục lão gia, hắn là người chính trực, liêm khiết, minh bạch. Hắn đã sớm nghe được chuyện, liền cho thủ hạ đi điều tra.
Lục Thời An tới phủ Tri Châu không phải tìm Tri Châu đại nhân, mà tìm bộ đầu phụ trách điều tra vụ án, Hình Lục.
Hình Lục mang trong mình đạo nghĩa giang hồ, y thích xen vào chuyện bất công trong thiên hạ. Hai năm trước, y xen vào việc của người khác đắc tội với quyền quý, vừa khéo được Lục Thời An cứu, hai người kết giao. Y là mãng phu, võ nghệ cao cường, ít biết chữ, xưa nay luôn ghét những thư sinh trói gà không chặt nhưng y lại vô cùng tôn kính Lục Thời An, chịu khuất phục hắn.
Lục Thời An kể sơ lược với y, y lập tức giống trống khua chiêng đi tìm giống như truy bắt phản tặc, nhưng không thể dán bức hoạ của Hứa Mục Thanh lên, tránh để bứt dây động rừng.
Khế ước bán thân của Thời Hoạ nằm trong tay hắn, nàng không có thân phận đương nhiên không thể làm giấy thông hành, nếu muốn đi phải làm giả.
Binh lính chia làm hai đường, Thập Tứ đến chợ đen hỏi thăm, quả thật có một vị công tử trẻ tuổi chi tiền dứt khoát mua giấy thông hành giả.
Các trạm kiểm soát đường thuỷ, đường bộ đã chuẩn bị tốt, chỉ cần hắn trình công văn kia ra lập tức bị bắt ngay.
Lục Thời An có linh cảm Hứa Mục Thanh sẽ đưa nàng đi đường thuỷ, hắn lên ngựa tự mình đến bến tàu, đón nàng về nhà.
Biết có ngày hôm nay thì lúc trước hắn đã chẳng lòng vòng, nếu ngay từ đầu không có nhiều hiểu lầm, hắn đối xử tốt hơn với nàng, tốt hơn Hứa Mục Thanh gấp ngàn lần, liệu nàng có rời hắn đi không?
Hắn sai rồi, sai hoàn toàn, có lẽ hắn nên trói buộc nàng ở U Lộ Viện cả đời với mình.
Nhưng…như vậy nàng sẽ không vui, hắn từng muốn sẽ tìm lại niềm vui về cho nàng, còn chưa bắt đầu nàng đã bỏ trốn đi, cho dù bỏ mạng ngoài kia cũng không muốn sống yên ổn bên cạnh hắn.
Đêm rất ngắn, từ ánh đèn cho đến ánh bình minh trên bến tàu chỉ cách nhau mấy canh giờ, Lục Thời An đứng đợi ở bến đò cả một đêm.
Hắn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng đợi nàng sa lưới, không ngờ…