Đã nhiều ngày rồi Lục Thời An chưa về nhà, không ngủ không nghỉ đi khắp nơi, gặp rất nhiều người. Nha Huyện, Tri Huyện, Bộ Đầu, Đầu Mục Thuỷ Vận, thậm chí là ám đạo trên giang hồ, tất cả hắn đều gặp.
Nhưng công văn kia vẫn không xuất hiện, nàng giống như bốc hơi khỏi thế gian, không có chút tin tức nào…
Hắn đoán, Hứa Mục Thanh sẽ đi đường nhỏ để tránh tai mắt của mình, nên hắn quyết định tự mình dọc theo đường bộ để tìm.
Lục Thời An lên ngựa, nhận roi từ trong tay Thập Tứ, tay phải nắm chặt dây cương, đầu ngẩng lên nhìn ánh đèn trên thuyền chài ở đằng xa. Lúc này trăng đã hạ, những ngôi sao ngã theo, sắc trời dần sáng, lại một ngày nữa bắt đầu, đây là ngày thứ tư nàng rời đi, rốt cuộc nàng đang ở đâu?
Thập Tứ đi theo Lục Thời An nhiều năm, y chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của hắn, suốt mấy ngày không tắm gội thay y phục. Y phục trăng ngà thêu trúc bạch lan trên người hắn vừa nhăn vừa cứng, cả người vô cùng chật vật, cơ thể vô cùng mệt mỏi, biểu tình căng thẳng, ánh mắt như có ngọn lửa bốc cháy, nếu không phải có ngọn lửa này chống đỡ, sợ là hắn đã ngã xuống rồi.
Y muốn khuyên nhưng không dám mở miệng, chỉ cần nói nhiều hơn một chữ, thì ánh mắt như mũi tên của Lục Thời An phóng y thành cái rổ mất.
Lục Thời An cúi đầu nhìn băng vải quấn tay phải của mình, miệng vết thương đã từ từ khép lại, máu không còn thấm ra ngoài nữa, máu khô trên vải chuyển sang màu đỏ thẫm, đột nhiên hắn khàn giọng nói: “Thập Tứ, ngươi nói xem có thể tìm nàng về được không?”
Giọng điệu hắn thật nhẹ, giống như một cơn gió phớt qua tai lập tức biến mất trong không khí, nhưng để lại cảm xúc rất nặng nề.
Đó là sự mất mát vô tận.
“Nhị thiếu gia, nhất định có thể tìm được Họa cô nương về! Ngài phải bảo trọng thân thể!” Thập Tứ khuyên giải: “Nếu Họa cô nương thấy ngài như vậy…nàng sẽ rất đau lòng…”
“Đau lòng?” Lục Thời An nhẩm nuốt hai chữ này, bên môi cong lên nụ cười trào phúng và lạnh nhạt, hắn sao đáng để nàng đau lòng chứ.
Hắn từng có ý niệm thả nàng đi, để nàng làm những gì nàng muốn miễn nàng thấy vui, nhưng ngẫm lại, hắn cũng có thể vui cùng nàng, viên mãn hạnh phúc cùng nhau, Hứa Mục Thanh làm được thì hắn cũng có thể làm được!
Thậm chí hắn còn làm tốt hơn Hứa Mục Thanh!
Lục Thời An sờ túi thơm bên hông, chậm rãi phun ra chút hờn dỗi, hắn nắm dây cương, giơ cao roi ngựa, để lại hai chữ “về nhà” rồi phóng đi mất.
Hắn về đến nhà đổi một bộ xiêm y khác, sạch sẽ xuất hiện trước mặt nàng.
Chân trời hừng sáng, hiện tại vẫn còn sớm, cửa lớn Lục phủ bị người nào đó đập rầm rầm, gia nhân trực đêm lê giày, xoa đôi mắt nhập nhèm đi đến cửa, miệng làu bàu oán trách: “ày da, mới sáng sớm!”
Gia đinh nhìn qua khe cửa thấy Thập Tứ, y đã gõ cửa nửa ngày rồi đang tức giận mắng: “Ngươi mù sao? Nhị thiếu gia về rồi, còn không mau mở cửa?”
Tên gia đinh vội vàng tháo then, mở rộng cửa, khom lưng cúi đầu thỉnh tội: “Nhị thiếu gia…xin tha tội…”
Lục Thời An bước nhanh về U Lộ Viện, khi hắn đến đến phòng ngủ để lấy áo ngoài, hắn thoáng nhìn thấy váy dài của nàng, liền nắm lấy, siết chặt trong tay, nhìn chằm chằm đóa hoa sơn trà trên đó, một lúc sau, hắn đưa lên mũi ngửi thật sâu, miệng lẩm bẩm: “Họa Họa, nàng mau trở về đi…”
Thập Tứ cho rằng Lục Thời An sẽ nghỉ ngơi, nào ngờ y chưa kịp bước qua cổng tròn đã bị gọi lại: “Dắt con Thiên Lý Mã ra, đợi ta ở cửa sau!”
Y do dự nói: “Nhị thiếu gia…ngài cần phải nghỉ…”
Còn chưa kịp nói hết câu, y đã bị ánh mắt như lưỡi đao hù cho nín họng. Giọng hắn vừa lạnh vừa đanh thép: “Còn không mau đi đi!”
Thập Tứ đáp vâng, lập tức bước nhanh ra khỏi U Lộ Viện.
Lục Thời An đến phòng tắm, hắn đổ nước lạnh hơn phân nửa thùng, thời khắc ngâm người trong thùng, đầu óc hỗn độn của hắn mới dần tỉnh táo. Hắn suy nghĩ đến một vài khả năng, người hắn phái đi Đức Châu vẫn chưa truyền tin về, nhưng hắn vẫn có cảm giác rằng Hứa Mục Thanh sẽ đưa nàng về nhà.
Mà đã về nhà, từ Dương Châu đến Đức Châu cho dù đi đường bộ hay đường thủy thì lối tắt nhanh và đơn giản nhất là dọc theo Hoài An-Túc Dời-Từ Châu hướng về phía Bắc. Đường bộ ngàn dặm xa xôi, vô cùng vất vả, Hứa Mục Thanh chắc chắn sẽ không để nàng đi đường bộ, như vậy chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt các bến đò, còn hắn đuổi theo bằng đường bộ nhất định sẽ tìm được.
Lục Thời An mặc lại quần áo, mang túi thơm bước nhanh ra ngoài, khi đến thư phòng, hắn dừng lại, tìm khế ước trong rương, nhìn thoáng qua, sau đó nhét vào trong ngực, rồi rời đi.
Thập Tứ đi theo Lục Thời An từ Cao Bưu đến An Nghi, vì trước đó nha phủ của Dương Châu đã hạ lệnh, hơn nữa lại có chuẩn bị, bọn họ đến mỗi thành liền có bộ đầu nơi đó hỗ trợ tìm kiếm.
Sáng sớm, khách điếm vừa mới mở cửa, người đầu tiên họ nghênh đón không phải là khách quý, mà là bộ khoái, theo sau là một công tử trẻ tuổi, diện mạo bất phàm, y phục cao quý.
Bộ đầu lấy bức hoạ ra, đưa đến trước mặt tiểu nhị: “Nhìn xem, có từng thấy người này không?”
Tiểu nhị nheo mắt nhìn kỹ, sau khi thấy rõ, gã trợn mắt, vội nó: “Có gặp rồi!”
Không đợi bộ đầu nói tiếp, Lục Thời An liền vọt tới, hắn túm cổ áo tiểu nhị, nhíu mày trừng mắt, chất vấn: “Người đâu??”
“Đi…đi rồi…” Tiểu nhị nghẹt thở nên nói chuyện có chút khó nhọc
Hắn ngồi trên giường, lòng bàn tay mơn trớn từ gối đến đệm, sau đó nghiêng người nằm lên giường, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, nhắm mắt lại. Lại chậm một bước, đêm qua nàng đã nằm trên chiếc giường này, tiểu nhị khách điếm nói nàng bị bệnh, ở đây dưỡng bệnh vài ngày, tối hôm qua vừa mới đi.
Lục Thời An ở trong phòng Thời Hoạ một lúc lâu, Thập Tứ không biết hắn ở bên trong làm cái gì, đến khi hắn ra tới, đôi mắt đã đỏ lừ, bước chân dồn dập.
Tiểu nhị nói Hứa Mục Thanh từng hỏi cách thuê thuyền!
Hắn buộc phải ngăn nàng lên thuyền mới được.
Thời tiết nắng nóng, Hứa Mục Thanh lo cho thân thể của Thời Hoạ, bọn họ lên đường sau khi mặt trời lặn và dừng lại trước khi mặt trời mọc.
Mây đen kéo lên, sắc trời thay đổi khiến trời nhanh tối hơn thường ngày.
Hứa Mục Thanh sợ trời mưa nên không dám chậm trễ, đợi Thời Hoạ ăn cơm xong bọn họ lập tức đi đến bến đò đi Hoài Châu. Xe ngựa dừng lại, Thời Hoạ vịn tay hắn bước xuống xe ngựa, nàng ngước mắt nhìn gió thổi mây đen cuồn cuộn kéo tới, không những bầu trời mà bốn phía xung quanh, thậm chí mà mặt sông ở phía xa đều đen kịt. Trời đất lúc này như bị miếng vải đen khổng lồ che lại, nàng cảm thấy tim mình đập kịch liệt, vô cùng bất an.
Hứa Mục Thanh nhẹ giọng gọi nàng: “Hoạ Hoạ, đi thôi!”
“Ừm…” Thời Hoạ thu hồi ánh mắt, đuổi theo sau hắn, bước về hướng chiếc đò có ngọn đèn chiếu sáng.
Hứa Mục Thanh bước lên thềm đá, sau đó xoay người lại đỡ nàng. Thời Hoạ một tay xách làn váy, một tay đặt vào lòng bàn tay hắn, nàng chưa kịp nhấc bước đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn của bước chân và vó ngựa từ xa truyền tới.
Vó ngựa phát ra tiếng “lộc cộc” giòn giã, càng ngày càng gần nàng…
Xung quanh chợt sáng lên, nàng có thể thấy rõ mặt hồ, và ánh mắt phản chiếu ánh cam từ ngọn đuốc của Hứa Mục Thanh.
Một giọng nói khàn đặc và yếu ớt gọi: “Hoạ Hoạ…”
Nhưng công văn kia vẫn không xuất hiện, nàng giống như bốc hơi khỏi thế gian, không có chút tin tức nào…
Hắn đoán, Hứa Mục Thanh sẽ đi đường nhỏ để tránh tai mắt của mình, nên hắn quyết định tự mình dọc theo đường bộ để tìm.
Lục Thời An lên ngựa, nhận roi từ trong tay Thập Tứ, tay phải nắm chặt dây cương, đầu ngẩng lên nhìn ánh đèn trên thuyền chài ở đằng xa. Lúc này trăng đã hạ, những ngôi sao ngã theo, sắc trời dần sáng, lại một ngày nữa bắt đầu, đây là ngày thứ tư nàng rời đi, rốt cuộc nàng đang ở đâu?
Thập Tứ đi theo Lục Thời An nhiều năm, y chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của hắn, suốt mấy ngày không tắm gội thay y phục. Y phục trăng ngà thêu trúc bạch lan trên người hắn vừa nhăn vừa cứng, cả người vô cùng chật vật, cơ thể vô cùng mệt mỏi, biểu tình căng thẳng, ánh mắt như có ngọn lửa bốc cháy, nếu không phải có ngọn lửa này chống đỡ, sợ là hắn đã ngã xuống rồi.
Y muốn khuyên nhưng không dám mở miệng, chỉ cần nói nhiều hơn một chữ, thì ánh mắt như mũi tên của Lục Thời An phóng y thành cái rổ mất.
Lục Thời An cúi đầu nhìn băng vải quấn tay phải của mình, miệng vết thương đã từ từ khép lại, máu không còn thấm ra ngoài nữa, máu khô trên vải chuyển sang màu đỏ thẫm, đột nhiên hắn khàn giọng nói: “Thập Tứ, ngươi nói xem có thể tìm nàng về được không?”
Giọng điệu hắn thật nhẹ, giống như một cơn gió phớt qua tai lập tức biến mất trong không khí, nhưng để lại cảm xúc rất nặng nề.
Đó là sự mất mát vô tận.
“Nhị thiếu gia, nhất định có thể tìm được Họa cô nương về! Ngài phải bảo trọng thân thể!” Thập Tứ khuyên giải: “Nếu Họa cô nương thấy ngài như vậy…nàng sẽ rất đau lòng…”
“Đau lòng?” Lục Thời An nhẩm nuốt hai chữ này, bên môi cong lên nụ cười trào phúng và lạnh nhạt, hắn sao đáng để nàng đau lòng chứ.
Hắn từng có ý niệm thả nàng đi, để nàng làm những gì nàng muốn miễn nàng thấy vui, nhưng ngẫm lại, hắn cũng có thể vui cùng nàng, viên mãn hạnh phúc cùng nhau, Hứa Mục Thanh làm được thì hắn cũng có thể làm được!
Thậm chí hắn còn làm tốt hơn Hứa Mục Thanh!
Lục Thời An sờ túi thơm bên hông, chậm rãi phun ra chút hờn dỗi, hắn nắm dây cương, giơ cao roi ngựa, để lại hai chữ “về nhà” rồi phóng đi mất.
Hắn về đến nhà đổi một bộ xiêm y khác, sạch sẽ xuất hiện trước mặt nàng.
Chân trời hừng sáng, hiện tại vẫn còn sớm, cửa lớn Lục phủ bị người nào đó đập rầm rầm, gia nhân trực đêm lê giày, xoa đôi mắt nhập nhèm đi đến cửa, miệng làu bàu oán trách: “ày da, mới sáng sớm!”
Gia đinh nhìn qua khe cửa thấy Thập Tứ, y đã gõ cửa nửa ngày rồi đang tức giận mắng: “Ngươi mù sao? Nhị thiếu gia về rồi, còn không mau mở cửa?”
Tên gia đinh vội vàng tháo then, mở rộng cửa, khom lưng cúi đầu thỉnh tội: “Nhị thiếu gia…xin tha tội…”
Lục Thời An bước nhanh về U Lộ Viện, khi hắn đến đến phòng ngủ để lấy áo ngoài, hắn thoáng nhìn thấy váy dài của nàng, liền nắm lấy, siết chặt trong tay, nhìn chằm chằm đóa hoa sơn trà trên đó, một lúc sau, hắn đưa lên mũi ngửi thật sâu, miệng lẩm bẩm: “Họa Họa, nàng mau trở về đi…”
Thập Tứ cho rằng Lục Thời An sẽ nghỉ ngơi, nào ngờ y chưa kịp bước qua cổng tròn đã bị gọi lại: “Dắt con Thiên Lý Mã ra, đợi ta ở cửa sau!”
Y do dự nói: “Nhị thiếu gia…ngài cần phải nghỉ…”
Còn chưa kịp nói hết câu, y đã bị ánh mắt như lưỡi đao hù cho nín họng. Giọng hắn vừa lạnh vừa đanh thép: “Còn không mau đi đi!”
Thập Tứ đáp vâng, lập tức bước nhanh ra khỏi U Lộ Viện.
Lục Thời An đến phòng tắm, hắn đổ nước lạnh hơn phân nửa thùng, thời khắc ngâm người trong thùng, đầu óc hỗn độn của hắn mới dần tỉnh táo. Hắn suy nghĩ đến một vài khả năng, người hắn phái đi Đức Châu vẫn chưa truyền tin về, nhưng hắn vẫn có cảm giác rằng Hứa Mục Thanh sẽ đưa nàng về nhà.
Mà đã về nhà, từ Dương Châu đến Đức Châu cho dù đi đường bộ hay đường thủy thì lối tắt nhanh và đơn giản nhất là dọc theo Hoài An-Túc Dời-Từ Châu hướng về phía Bắc. Đường bộ ngàn dặm xa xôi, vô cùng vất vả, Hứa Mục Thanh chắc chắn sẽ không để nàng đi đường bộ, như vậy chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt các bến đò, còn hắn đuổi theo bằng đường bộ nhất định sẽ tìm được.
Lục Thời An mặc lại quần áo, mang túi thơm bước nhanh ra ngoài, khi đến thư phòng, hắn dừng lại, tìm khế ước trong rương, nhìn thoáng qua, sau đó nhét vào trong ngực, rồi rời đi.
Thập Tứ đi theo Lục Thời An từ Cao Bưu đến An Nghi, vì trước đó nha phủ của Dương Châu đã hạ lệnh, hơn nữa lại có chuẩn bị, bọn họ đến mỗi thành liền có bộ đầu nơi đó hỗ trợ tìm kiếm.
Sáng sớm, khách điếm vừa mới mở cửa, người đầu tiên họ nghênh đón không phải là khách quý, mà là bộ khoái, theo sau là một công tử trẻ tuổi, diện mạo bất phàm, y phục cao quý.
Bộ đầu lấy bức hoạ ra, đưa đến trước mặt tiểu nhị: “Nhìn xem, có từng thấy người này không?”
Tiểu nhị nheo mắt nhìn kỹ, sau khi thấy rõ, gã trợn mắt, vội nó: “Có gặp rồi!”
Không đợi bộ đầu nói tiếp, Lục Thời An liền vọt tới, hắn túm cổ áo tiểu nhị, nhíu mày trừng mắt, chất vấn: “Người đâu??”
“Đi…đi rồi…” Tiểu nhị nghẹt thở nên nói chuyện có chút khó nhọc
Hắn ngồi trên giường, lòng bàn tay mơn trớn từ gối đến đệm, sau đó nghiêng người nằm lên giường, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, nhắm mắt lại. Lại chậm một bước, đêm qua nàng đã nằm trên chiếc giường này, tiểu nhị khách điếm nói nàng bị bệnh, ở đây dưỡng bệnh vài ngày, tối hôm qua vừa mới đi.
Lục Thời An ở trong phòng Thời Hoạ một lúc lâu, Thập Tứ không biết hắn ở bên trong làm cái gì, đến khi hắn ra tới, đôi mắt đã đỏ lừ, bước chân dồn dập.
Tiểu nhị nói Hứa Mục Thanh từng hỏi cách thuê thuyền!
Hắn buộc phải ngăn nàng lên thuyền mới được.
Thời tiết nắng nóng, Hứa Mục Thanh lo cho thân thể của Thời Hoạ, bọn họ lên đường sau khi mặt trời lặn và dừng lại trước khi mặt trời mọc.
Mây đen kéo lên, sắc trời thay đổi khiến trời nhanh tối hơn thường ngày.
Hứa Mục Thanh sợ trời mưa nên không dám chậm trễ, đợi Thời Hoạ ăn cơm xong bọn họ lập tức đi đến bến đò đi Hoài Châu. Xe ngựa dừng lại, Thời Hoạ vịn tay hắn bước xuống xe ngựa, nàng ngước mắt nhìn gió thổi mây đen cuồn cuộn kéo tới, không những bầu trời mà bốn phía xung quanh, thậm chí mà mặt sông ở phía xa đều đen kịt. Trời đất lúc này như bị miếng vải đen khổng lồ che lại, nàng cảm thấy tim mình đập kịch liệt, vô cùng bất an.
Hứa Mục Thanh nhẹ giọng gọi nàng: “Hoạ Hoạ, đi thôi!”
“Ừm…” Thời Hoạ thu hồi ánh mắt, đuổi theo sau hắn, bước về hướng chiếc đò có ngọn đèn chiếu sáng.
Hứa Mục Thanh bước lên thềm đá, sau đó xoay người lại đỡ nàng. Thời Hoạ một tay xách làn váy, một tay đặt vào lòng bàn tay hắn, nàng chưa kịp nhấc bước đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn của bước chân và vó ngựa từ xa truyền tới.
Vó ngựa phát ra tiếng “lộc cộc” giòn giã, càng ngày càng gần nàng…
Xung quanh chợt sáng lên, nàng có thể thấy rõ mặt hồ, và ánh mắt phản chiếu ánh cam từ ngọn đuốc của Hứa Mục Thanh.
Một giọng nói khàn đặc và yếu ớt gọi: “Hoạ Hoạ…”