Bộ khoái bao vây bọn họ, đèn đuốc chiếu sáng đêm đen, Hứa Mục Thanh có thể thấy rõ biểu tình của Thời Hoạ, nàng căng thẳng, bất an, bàn tay đặt trong lòng bàn tay Hứa Mục Thanh run lên.
Y nắm chặt tay nàng, trấn an: “Đừng sợ, ta đến nói chuyện với hắn!”
Hứa Mục Thanh lên bờ, che chắn nàng ở phía sau.
“Hoạ Hoạ…” Lục Thời An xuống ngựa đi về phía nàng, mỗi một bước gọi tên nàng một lần, tiếng gọi càng nhỏ dần, tinh lực hắn sắp cạn kiệt như nỏ mạnh hết đà, cố gắng chống đỡ: “Ta đón nàng về nhà!”
Hứa Mục Thanh chặn hắn lại, lạnh giọng nói: “Ta muốn đưa nàng đi, ngươi trả khế ước bán mình của Thời Hoạ cho ta, ngươi muốn bất cứ thứ gì ta cũng đồng ý!”
“Nàng thật sự muốn đi cùng hắn sao?” Lục Thời An không đáp y, hắn nói với Thời Hoạ: “Ta muốn chính miệng nàng nói với ta!”
“Hoạ Hoạ, lên thuyền đợi ta!” Hứa Mục Thanh lên tiếng, nhưng Thời Hoạ không đi.
Hứa Mục Thanh chắn giữa hắn và nàng, bốn mắt nhìn nhau, xa cách vạn năm.
Nàng nhìn hắn, rồi nói với Hứa Mục Thanh: “Ca ca, ta muốn nói với Nhị thiếu gia mấy lời!”
Tay phải Thời Hoạ còn xách làn vây, nàng chầm chậm đi về phía trước, mỗi bước đi giống như đi trên mặt trống, trong ngực hay bên tai đều là tiếng vang. Đến khi đến trước mặt hắn, tay nàng nắm chặt váy, cố gắng tự nhiên nhất có thể: “Nhị thiếu gia, Lục gia không phải là nhà ta…ta không muốn quay về đó…ngài có thể thả ta đi được không?”
Lục Thời An không trả lời, hắn đưa tay xoa gương mặt mà ngày đêm hắn nhung nhớ, cười dịu dàng, làm như không có việc gì, hỏi nàng: “Sao lại gầy thế này? Hết bệnh chưa?”
“Lục Thời An, ngươi đừng chạm vào nàng!” Hứa Mục Thanh định xông tới, lập tức bị Thập Tứ ngăn lại, mấy bộ khoái cũng dùng thế lực chế trụ, kéo y sang một bên.
“Ca ca!” Nhìn thấy Hứa Mục Thanh bị kéo đi, Thời Hoạ hỏng hốt nắm cổ tay Lục Thời An, vội vàng cầu xin: “Nhị thiếu gia…ngài đừng làm huynh ấy bị thương…là ta cầu xin huynh ấy dẫn đi!”
“Yên tâm, ta sẽ không làm hắn bị thương đâu!” Đuôi mắt ửng hồng dần tan biến, ngọn lửa trong mắt càng ngày càng tối đi, hắn bắt ngược lại tay nàng, thấp giọng hỏi: “Thật sự muốn đi cùng hắn sao?”
Thấy Thời Hoạ gật đầu, hắn lại hỏi: “Nàng sẽ hạnh phúc chứ?”
Trái tim nàng ngừng đập, hàng mi rũ xuống thoáng chốc do dự, cuối cùng nàng mở miệng nói: “Vâng!”
“Được…hạnh phúc thì tốt…hạnh phúc thì tốt!” Giọng của Lục Thời An càng lúc nàng nhỏ. Sợ nàng không nghe thấy, hắn lặp lại lần nữa, ánh sáng trong mắt hắn dần biến mất, đôi mắt mờ mịt của hắn dường như bị nhuộm bởi mây đen trên trời, đen như bị tô, tràn đầy tử khí.
Lục Thời An móc khế ước trong ngực ra, thời khắc hắn đưa cho nàng, ngũ tạng đông cứng lại, chỉ cảm thấy ngực mình như có một con dao đâm trúng, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, hắn đưa tay ôm ngực, eo lưng thẳng tắp dần khom lại: “Cho…” Lời còn chưa nói xong, máu tươi trong miệng ào ạt chảy ra, phun lên toàn bộ khế ước cùng với váy áo trắng tinh của nàng.
Thấy nàng kinh sợ, trợn trừng hai mắt, sắc mặt trắng bệch, cánh môi đỏ bừng vì dính máu của hắn khẽ động, hơi thở mỏng manh an ủi nàng: “Đừng…sợ!”
Hắn muốn nâng tay lên lau vết máu dính trên cằm nàng, nhưng hắn còn chưa chạm được vào nàng, mặt nàng đã mờ đi, xung quanh trở nên mơ hồ, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Giây phút Lục Thời An ngã xuống, Thập Tứ hô lớn: “Nhị thiếu gia!”
Y chạy như bay lại, luống cuống cõng hắn lên, sau đó hoảng hốt hỏi bộ khoái: “Y quán ở đâu!”
Ánh sáng xung quanh dần tối lại, Thời Hoạ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, hồn phách phiêu lãng, mất hết cảm giác. Hứa Mục Thanh đi tới thấy mặt nàng trắng như tờ giấy, tròng mắt cứng đờ, mắt không chớp ngơ ngác nhìn phía trước. Y gọi nàng vài tiếng, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Hô hấp đứt đoạn, nàng thở không thông, sắc mặt từ trắng sang xanh, toàn thân run rẩy đứng không vững. Hứa Mục Thanh kịp thời đỡ lấy nàng, bàn tay nàng lạnh như băng, y hoảng loạn vừa gọi vừa vỗ nhẹ mặt nàng: “Hoạ Hoạ…muội đừng làm ta sợ!”
Thời Hoạ hoàn hồn, thở hổn hển, lồng ngực đập kịch liệt, nước mắt tràn ra ngoài, cánh môi đóng mở nói không thành tiếng. Nàng nhíu chặt mi, nước mắt rơi lã chã, một tay túm ống tay áo của Hứa Mục Thanh, chỉ vào nơi vừa rồi Lục Thời An đứng, sau đó chỉ vào cổ họng không thể phát ra tiếng của mình, vô cùng hoảng loạn.
“Đừng vội, đừng vội…ta đưa muội đi tìm hắn…sẽ không sao đâu…” Hứa Mục Thanh vội trấn an nàng.
Đại phu giỏi nhất của thành Hoài Châu đang ở ngoại thành, trước mắt Thập Tứ chỉ có thể đưa Lục Thời An đến khách điếm, bộ khoái đi thỉnh đại phu. Lâu sau vẫn chưa đến, Thập Tứ nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, y định cưỡi ngựa đi thỉnh, vừa mới xoay người đã bị Lục Thời An kéo tay áo lại, y vừa mừng vừa lo: “Nhị thiếu gia, ngài cảm thấy thế nào rồi, Có chỗ nào không khoẻ không?”
Lục Thời An điều tiết hơi thở, nói: “Ta không việc gì, Hoạ Hoạ đâu?”
“Ngài doạ bọn ta chết mất…Hoạ cô nương…bị doạ cho váng đầu rồi…” Thập Tứ vỗ trán: “Ai da! Chỉ lo cho ngài, chắc là Hoạ cô nương còn ở trên bờ…để thuộc hạ cho người đi thỉnh!”
Lục Thời An nói không cần: “Nàng sẽ tự đến, lát nữa đại phu đến ngươi biết nên nói thế nào với nàng rồi chứ?”
Thập Tứ chần chừ một chút, ngay lập tức hắn hiểu ý, vội gật đầu: “Thuộc hạ biết rồi!”
“Ta ngủ đây…” Đau lòng đến độ hộc máu là thật, té xỉu cũng là thật, khi nhìn thấy biểu tình hoảng hốt cực độ của nàng thì hắn biết nàng để tâm đến hắn.
Thập Tứ thấy Lục Thời An yên tâm nhắm mắt, bên môi còn cong lên ý cười, trong lòng y có chút sợ…
Nhị thiếu gia vì muốn ôm được mỹ nhân về nhà mà đánh đổi lớn quá.
Không lâu sau đại phu đã tới, sau khi bắt mạch cổ tay xong liền đưa ra kết luận: hoả lực công tâm, huyết khí không thông, đau lòng quá độ dẫn đến hộc máu, vả lại nhiều ngày không được nghỉ ngơi nên mới bị ngất, điều dưỡng vài hôm sẽ không có gì đáng ngại.
Thập Tứ nghe đại phu nói vậy mới yên lòng.
Thập Tứ vừa đưa đại phu ra cửa thì thấy Thời Hoạ đang hoang mang ở khách điếm, y lập tức thay đổi thành bộ dạng đau khổ, còn định rặn ra vài giọt nước mắt, nhưng không làm được: “Hoạ cô nương, người đến rồi!”
“Ngài ấy…ở đâu?” Lúc này nàng đã có thể nói thành tiếng, nhưng âm thanh vừa khàn vừa thấp.
“Nhị thiếu gia ở lầu hai…”
Thời Hoạ nhấc váy bước nhanh lên lầu, khi đến cửa, nàng thả chậm bước, điều tiết hơi thở thật cẩn thận. Nàng đến mép giường, hắn nằm ngửa mặt lên, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cánh môi lại đỏ thắm vì thổ huyết, máu tươi chảy xuống chiếc cằm gầy gò làm ướt luôn cổ áo trắng.
Trái tim nàng đau đến tê liệt, hai tay che miệng khóc thất thanh.
Hứa Mục Thanh đã hỏi Thập Tứ về bệnh của Lục Thời An…rất nghiêm trọng, tâm lý bấn loạn, kinh mạch không thông, lại chịu đả kích, có thể sẽ nguy hại đến tính mạng…
Y nắm chặt tay nàng, trấn an: “Đừng sợ, ta đến nói chuyện với hắn!”
Hứa Mục Thanh lên bờ, che chắn nàng ở phía sau.
“Hoạ Hoạ…” Lục Thời An xuống ngựa đi về phía nàng, mỗi một bước gọi tên nàng một lần, tiếng gọi càng nhỏ dần, tinh lực hắn sắp cạn kiệt như nỏ mạnh hết đà, cố gắng chống đỡ: “Ta đón nàng về nhà!”
Hứa Mục Thanh chặn hắn lại, lạnh giọng nói: “Ta muốn đưa nàng đi, ngươi trả khế ước bán mình của Thời Hoạ cho ta, ngươi muốn bất cứ thứ gì ta cũng đồng ý!”
“Nàng thật sự muốn đi cùng hắn sao?” Lục Thời An không đáp y, hắn nói với Thời Hoạ: “Ta muốn chính miệng nàng nói với ta!”
“Hoạ Hoạ, lên thuyền đợi ta!” Hứa Mục Thanh lên tiếng, nhưng Thời Hoạ không đi.
Hứa Mục Thanh chắn giữa hắn và nàng, bốn mắt nhìn nhau, xa cách vạn năm.
Nàng nhìn hắn, rồi nói với Hứa Mục Thanh: “Ca ca, ta muốn nói với Nhị thiếu gia mấy lời!”
Tay phải Thời Hoạ còn xách làn vây, nàng chầm chậm đi về phía trước, mỗi bước đi giống như đi trên mặt trống, trong ngực hay bên tai đều là tiếng vang. Đến khi đến trước mặt hắn, tay nàng nắm chặt váy, cố gắng tự nhiên nhất có thể: “Nhị thiếu gia, Lục gia không phải là nhà ta…ta không muốn quay về đó…ngài có thể thả ta đi được không?”
Lục Thời An không trả lời, hắn đưa tay xoa gương mặt mà ngày đêm hắn nhung nhớ, cười dịu dàng, làm như không có việc gì, hỏi nàng: “Sao lại gầy thế này? Hết bệnh chưa?”
“Lục Thời An, ngươi đừng chạm vào nàng!” Hứa Mục Thanh định xông tới, lập tức bị Thập Tứ ngăn lại, mấy bộ khoái cũng dùng thế lực chế trụ, kéo y sang một bên.
“Ca ca!” Nhìn thấy Hứa Mục Thanh bị kéo đi, Thời Hoạ hỏng hốt nắm cổ tay Lục Thời An, vội vàng cầu xin: “Nhị thiếu gia…ngài đừng làm huynh ấy bị thương…là ta cầu xin huynh ấy dẫn đi!”
“Yên tâm, ta sẽ không làm hắn bị thương đâu!” Đuôi mắt ửng hồng dần tan biến, ngọn lửa trong mắt càng ngày càng tối đi, hắn bắt ngược lại tay nàng, thấp giọng hỏi: “Thật sự muốn đi cùng hắn sao?”
Thấy Thời Hoạ gật đầu, hắn lại hỏi: “Nàng sẽ hạnh phúc chứ?”
Trái tim nàng ngừng đập, hàng mi rũ xuống thoáng chốc do dự, cuối cùng nàng mở miệng nói: “Vâng!”
“Được…hạnh phúc thì tốt…hạnh phúc thì tốt!” Giọng của Lục Thời An càng lúc nàng nhỏ. Sợ nàng không nghe thấy, hắn lặp lại lần nữa, ánh sáng trong mắt hắn dần biến mất, đôi mắt mờ mịt của hắn dường như bị nhuộm bởi mây đen trên trời, đen như bị tô, tràn đầy tử khí.
Lục Thời An móc khế ước trong ngực ra, thời khắc hắn đưa cho nàng, ngũ tạng đông cứng lại, chỉ cảm thấy ngực mình như có một con dao đâm trúng, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, hắn đưa tay ôm ngực, eo lưng thẳng tắp dần khom lại: “Cho…” Lời còn chưa nói xong, máu tươi trong miệng ào ạt chảy ra, phun lên toàn bộ khế ước cùng với váy áo trắng tinh của nàng.
Thấy nàng kinh sợ, trợn trừng hai mắt, sắc mặt trắng bệch, cánh môi đỏ bừng vì dính máu của hắn khẽ động, hơi thở mỏng manh an ủi nàng: “Đừng…sợ!”
Hắn muốn nâng tay lên lau vết máu dính trên cằm nàng, nhưng hắn còn chưa chạm được vào nàng, mặt nàng đã mờ đi, xung quanh trở nên mơ hồ, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Giây phút Lục Thời An ngã xuống, Thập Tứ hô lớn: “Nhị thiếu gia!”
Y chạy như bay lại, luống cuống cõng hắn lên, sau đó hoảng hốt hỏi bộ khoái: “Y quán ở đâu!”
Ánh sáng xung quanh dần tối lại, Thời Hoạ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, hồn phách phiêu lãng, mất hết cảm giác. Hứa Mục Thanh đi tới thấy mặt nàng trắng như tờ giấy, tròng mắt cứng đờ, mắt không chớp ngơ ngác nhìn phía trước. Y gọi nàng vài tiếng, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Hô hấp đứt đoạn, nàng thở không thông, sắc mặt từ trắng sang xanh, toàn thân run rẩy đứng không vững. Hứa Mục Thanh kịp thời đỡ lấy nàng, bàn tay nàng lạnh như băng, y hoảng loạn vừa gọi vừa vỗ nhẹ mặt nàng: “Hoạ Hoạ…muội đừng làm ta sợ!”
Thời Hoạ hoàn hồn, thở hổn hển, lồng ngực đập kịch liệt, nước mắt tràn ra ngoài, cánh môi đóng mở nói không thành tiếng. Nàng nhíu chặt mi, nước mắt rơi lã chã, một tay túm ống tay áo của Hứa Mục Thanh, chỉ vào nơi vừa rồi Lục Thời An đứng, sau đó chỉ vào cổ họng không thể phát ra tiếng của mình, vô cùng hoảng loạn.
“Đừng vội, đừng vội…ta đưa muội đi tìm hắn…sẽ không sao đâu…” Hứa Mục Thanh vội trấn an nàng.
Đại phu giỏi nhất của thành Hoài Châu đang ở ngoại thành, trước mắt Thập Tứ chỉ có thể đưa Lục Thời An đến khách điếm, bộ khoái đi thỉnh đại phu. Lâu sau vẫn chưa đến, Thập Tứ nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, y định cưỡi ngựa đi thỉnh, vừa mới xoay người đã bị Lục Thời An kéo tay áo lại, y vừa mừng vừa lo: “Nhị thiếu gia, ngài cảm thấy thế nào rồi, Có chỗ nào không khoẻ không?”
Lục Thời An điều tiết hơi thở, nói: “Ta không việc gì, Hoạ Hoạ đâu?”
“Ngài doạ bọn ta chết mất…Hoạ cô nương…bị doạ cho váng đầu rồi…” Thập Tứ vỗ trán: “Ai da! Chỉ lo cho ngài, chắc là Hoạ cô nương còn ở trên bờ…để thuộc hạ cho người đi thỉnh!”
Lục Thời An nói không cần: “Nàng sẽ tự đến, lát nữa đại phu đến ngươi biết nên nói thế nào với nàng rồi chứ?”
Thập Tứ chần chừ một chút, ngay lập tức hắn hiểu ý, vội gật đầu: “Thuộc hạ biết rồi!”
“Ta ngủ đây…” Đau lòng đến độ hộc máu là thật, té xỉu cũng là thật, khi nhìn thấy biểu tình hoảng hốt cực độ của nàng thì hắn biết nàng để tâm đến hắn.
Thập Tứ thấy Lục Thời An yên tâm nhắm mắt, bên môi còn cong lên ý cười, trong lòng y có chút sợ…
Nhị thiếu gia vì muốn ôm được mỹ nhân về nhà mà đánh đổi lớn quá.
Không lâu sau đại phu đã tới, sau khi bắt mạch cổ tay xong liền đưa ra kết luận: hoả lực công tâm, huyết khí không thông, đau lòng quá độ dẫn đến hộc máu, vả lại nhiều ngày không được nghỉ ngơi nên mới bị ngất, điều dưỡng vài hôm sẽ không có gì đáng ngại.
Thập Tứ nghe đại phu nói vậy mới yên lòng.
Thập Tứ vừa đưa đại phu ra cửa thì thấy Thời Hoạ đang hoang mang ở khách điếm, y lập tức thay đổi thành bộ dạng đau khổ, còn định rặn ra vài giọt nước mắt, nhưng không làm được: “Hoạ cô nương, người đến rồi!”
“Ngài ấy…ở đâu?” Lúc này nàng đã có thể nói thành tiếng, nhưng âm thanh vừa khàn vừa thấp.
“Nhị thiếu gia ở lầu hai…”
Thời Hoạ nhấc váy bước nhanh lên lầu, khi đến cửa, nàng thả chậm bước, điều tiết hơi thở thật cẩn thận. Nàng đến mép giường, hắn nằm ngửa mặt lên, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cánh môi lại đỏ thắm vì thổ huyết, máu tươi chảy xuống chiếc cằm gầy gò làm ướt luôn cổ áo trắng.
Trái tim nàng đau đến tê liệt, hai tay che miệng khóc thất thanh.
Hứa Mục Thanh đã hỏi Thập Tứ về bệnh của Lục Thời An…rất nghiêm trọng, tâm lý bấn loạn, kinh mạch không thông, lại chịu đả kích, có thể sẽ nguy hại đến tính mạng…