Nói chuyện nửa ngày trời, Thời Hoạ đứng dậy muốn đi pha trà, Đào Chi lập tức ngăn lại, nàng cười ngượng ngùng: “Tỷ tỷ đừng vội, hiện giờ muội không uống được trà…”
“Làm sao vậy?” Thời Hoạ khó hiểu, Đào Chi ấp úng: “Muội…có thai rồi…”
“Cái gì?” Thời Hoạ vui mừng khôn xiết nhìn chằm chằm chiếc bụng nhỏ của Đào Chi, tò mò hỏi: “Tiểu Chi, khi nào vậy?”
“Chưa được hai tháng…”
Sau một tháng thành hôn nàng đã có hỷ mạch, nhà chồng vui mừng cung phụng Đào Chi như tổ tông. Lần đầu tiên mang thai, cơ thể Đào Chi phản ứng rất dữ dội, cả người nặng nề, nàng muốn đến gặp Thời Hoạ lâu rồi nhưng trượng phu lo lắng cho thân thể nàng cho nên kéo dài đến tận hôm nay.
Thời Hoạ rất vui, nàng cười nói: “Thật tốt quá! Tiểu Chi muội là mẫu thân, còn ta đã là dì rồi!”
Nàng cẩn thận đưa tay chạm nhẹ vào bụng Đào Chi: “Hình như chưa cảm thấy được gì…”
“Còn nhỏ lắm!” Đào Chi cười.
Đào Chi thấy trời không còn sớm nữa, bèn cáo từ, Thời Họa đưa nàng ra cửa, hai người lưu luyến đứng dưới bóng râm nói chuyện một lúc nữa. Sau đó Đào Chi lên xe ngựa, khi xe ngựa vừa mới quay đầu đi, Đào Chi vén mành lên, gương mặt tươi cười thò ra: “Tỷ tỷ, hôm khác muội lại đến thăm tỷ!”
“Không cần đâu! Ta sẽ đến thăm muội!” Thời Hoạ vẫy rau, vội nói.
Đến khi không thấy xe nữa, Thời Hoạ mới quay đầu vào cửa, nàng nghĩ mình nên làm y phục, giày vớ cho hài tử của Đào Chi. Không biết là hài nữ hay hài tử nhỉ, hay là làm cả hai luôn!
Nàng dẫm lên bậc thang bước qua cửa, làn váy lướt qua thềm, còn chưa đi đến hành lang bên phải đã có người gọi nàng lại: “Hoạ Nhi tỷ tỷ!”
Thời Hoạ xoay người lại thấy hai người khoác tay nhau đi về phía bên này, tà váy thướt tha, trâm cài của lứa tuổi thiếu nữ đong đưa.
Là Lục Thanh Nghiên và Chu Nhất Nhu.
Chu Nhất Nhu đi theo Tôn thị đến thăm Lục Diệu Thần, tâm tình của nàng ta đều đặt trên người Lục Thời An, nhân tiện chuyến ghé thăm Lục phủ đương nhiên nàng ta muốn gặp người trong lòng rồi. Lục Thanh Nghiên là biểu muội của nàng ta, lại là khuê mật thân thiết, đương nhiên sẽ giúp đỡ nàng ta. Hai người đang nghĩ lấy cớ gì để đến U Lộ Viện, vừa hay gặp được Thời Hoạ.
Thời Hoạ hành lễ, mỉm cười nói: “Tham kiến Nhị tiểu thư, Tứ cô nương!”
“Lúc trước ta nghe nói tỷ bị bệnh, bây giờ đã khá hơn chưa?” Lục Thanh Nghiên thuận miệng hỏi thăm.
Chuyện Thời Hoạ trốn đi, Lục Thời An đã hạ lệnh không được truyền ra ngoài chỉ nói rằng nàng ở phủ dưỡng bệnh, ngoại trừ Thập Tứ và Lục Châu ra thì không ai biết cả.
Thời Hoạ sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười lại, khách sáo đáp: “Đã tốt hơn rồi, cảm ơn Nhị cô nương đã thăm hỏi!”
“Vậy thì tốt!” Lục Thanh Nghiên cười kéo cánh tay Chu Nhất Nhu về phía nàng: “Vừa hay chúng ta cùng đến thăm Nhị ca ca, cùng đi chung đi!”
Thời Hoạ gật đầu, tránh sang một bên để cho hai người đi trước, còn nàng đi theo phía sau.
Từ khi Chu Nhất Nhu nhìn thấy dung mạo của Thời Hoạ, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau, cùng là nữ tử, lại đều ở độ tuổi trưởng thành, khi gặp mặt sẽ âm thầm so sánh, huống hồ nàng ta lại là người trong phòng Lục Thời An…
Từ nhỏ nàng đã được mọi người khen ngợi về diện mạo nổi bật của mình, nhưng khi nhìn thấy Thời Hoạ, nàng lại sinh ra vài phần xấu hổ. Nghĩ đến nàng ta sớm chiều đều ở bên cạnh Cảnh Dực ca ca, nàng lại có chút ghen ghét, trong lòng cực kỳ không vui.
Chu Nhất Nhu thả chậm bước chân chờ Thời Hoạ đi lên, nàng ta cười ngọt ngào gọi: “Hoạ Nhi tỷ tỷ!”
“Hả?” Thời Hoạ đang suy nghĩ không biết bộ y phục cho hài tử Đào Chi nên thêu hoa gì thì đột nhiên bị gọi, nàng phản ứng chậm chạp: “Tứ cô nương có gì phân phó?”
Nàng ta dịu giọng hỏi: “Cảnh Dực ca ca đang làm gì vậy?”
Chu Nhất Nhu đang thử xem phản ứng của Thời Hoạ, cho nên bốn chữ “Cảnh Dực ca ca” nàng ta nói vô cùng ngọt ngào và thân thiết.
Thời Hoạ “à” một tiếng, bình tĩnh đáp: “Nhị thiếu gia…có lẽ đang đọc sách!”
Thời Hoạ sớm đã biết Chu Nhất Nhu ái mộ Lục Thời An cho nên nàng không để trong lòng, ừm… dù sao thì trong lòng hắn không có Chu Nhất Nhu. Tuy Thời Hoạ thích ăn chua, nhưng loại giấm vô nghĩa như thế này nàng không thèm.
Chu Nhất Nhu thấy tính tình Thời Hoạ hiền lành còn có chút chậm chạp, liền kết luận nàng ta chỉ là chiếc gối thêu hoa vô dụng, cùng lắm là thông phòng lấy sắc hầu người mà thôi. Nàng coi trọng bản thân mình, nhận định sau này sẽ gả vào Lục phủ làm chủ mẫu. Mẫu thân nàng nói rất đúng, đến lúc đó thì đuổi người đi xa là được rồi, hà tất phải để trong lòng?
Nàng tự trấn an bản thân mình, nhưng trong lúc lỡ đễnh, nàng thoáng nhìn thấy trước đai lụa trắng trước bụng Thời Hoạ có một miếng ngọc bội, chất liệu xanh trắng, trên bề mặt có khắc hai con thỏ.
Là trùng hợp sao? Cảnh Dực ca ca vẫn luôn tìm kiếm ngọc bội… là tìm cho nàng ta sao? Cả người Chu Nhất Nhu giống như bị ai đó dội cho một chậu nước lạnh, trái tim lập tức nguội lạnh.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Lục Thanh Nghiên thấy Chu Nhất Nhu dừng bước, ánh mắt cứng đờ, sắc mặt tái mét.
Chu Nhất Nhu lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười: “Không…sao!”
Trong lòng nàng cẩn thận suy nghĩ, trước giờ nàng chưa từng nghe nói Cảnh Dực ca ca sủng ái thông phòng, nên nàng tự trấn an bản thân đó chỉ là trùng hợp thôi.
Lục Thời An ở thư phòng đọc vài quyển sách và viết vài bộ chữ vẫn chưa thấy Thời Hoạ trở về.
Hắn đặt bút lông vào nước mã não rửa bút, sau đó ra khỏi thư phòng. Còn chưa đến cửa tròn đã thấy Lục Thanh Nghiên và Chu Nhất Nhu vào cửa, Thời Hoạ đi theo sau.
Hai cô nương hành lễ với hắn, Lục Thời An cũng chắp tay đáp lễ, ngữ điệu vui vẻ: “Nhị muội với Tứ cô nương sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế này?”
Hôm nay hắn ở nhà, ăn mặc tuỳ ý, mái tóc đen nhánh chỉ dùng ngọc phát quan búi lên một nửa, một thân áo bào xanh lơ to rộng, bên hông quấn đai ngọc, hiện lên vóc người cao lớn đĩnh bạt, mang chút ý vị tri thức nho nhã xen lẫn chút phong lưu tiêu sái.
Càng không nói đến tướng mạo tuấn tú của hắn, mặt trắng môi đỏ, mắt mày ôn nhu. Khi nói chuyện với người khác, hắn thường mỉm cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng dừng trên người đứng sau Chu Nhất Nhu.
Trái tim Chu Nhất Nhu nhảy nhót, trong lòng nàng như có con nai đang chạy loạn, khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng, e thẹn xấu hổ không biết phải đáp lời thế nào.
“Chẳng phải vì lâu rồi không gặp Nhị ca sao,” rốt cuộc vẫn là Lục Thanh Nghiên tiếp lời, nàng cười cười nói: “Chuyện của Đại ca cũng may là có Nhị ca giúp, là muội lôi kéo Nhu tỷ tỷ đến để nói cảm tạ huynh!”
“Đều là người một nhà cả, cần gì phải khách khí như vậy,” Lục Thời An cười nói, sau đó nghiên người mời: “Bên ngoài trời nắng nóng, vào trong nói chuyện đi!”
Lục Thanh Nghiên quen đường liền kéo Chu Nhất Nhu vào viện.
“Nàng đi đâu cả nửa ngày vậy?” Hắn đến trước mặt Thời Hoạ hỏi.
Thời Hoạ có chút uể oải, nhàn nhạt nói: “Nói chuyện với Đào Chi một lúc thì gặp phải Nhị tiểu thư và Tứ cô nương!”
Lục Thời An thấy hai má nàng đỏ ửng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hắn cho rằng nàng bị say nắng, vừa đưa tay lau trán cho nàng, vừa nói: “Trời nắng gắt như vậy còn không biết đường về sớm!”
Nào ngờ, Thời Hoạ lui về sau, bàn tay hắn dừng trên không, nàng ngẩng đầu, nhướng mày, chiếc cằm nhỏ hất lên, đôi mắt ẩn chứa chút kiêu ngạo, ngữ điệu giận dỗi: “Nhị thiếu gia nhanh đi tiếp khách đi, để khách đợi lâu không tốt đâu!”
“Làm sao vậy?” Thời Hoạ khó hiểu, Đào Chi ấp úng: “Muội…có thai rồi…”
“Cái gì?” Thời Hoạ vui mừng khôn xiết nhìn chằm chằm chiếc bụng nhỏ của Đào Chi, tò mò hỏi: “Tiểu Chi, khi nào vậy?”
“Chưa được hai tháng…”
Sau một tháng thành hôn nàng đã có hỷ mạch, nhà chồng vui mừng cung phụng Đào Chi như tổ tông. Lần đầu tiên mang thai, cơ thể Đào Chi phản ứng rất dữ dội, cả người nặng nề, nàng muốn đến gặp Thời Hoạ lâu rồi nhưng trượng phu lo lắng cho thân thể nàng cho nên kéo dài đến tận hôm nay.
Thời Hoạ rất vui, nàng cười nói: “Thật tốt quá! Tiểu Chi muội là mẫu thân, còn ta đã là dì rồi!”
Nàng cẩn thận đưa tay chạm nhẹ vào bụng Đào Chi: “Hình như chưa cảm thấy được gì…”
“Còn nhỏ lắm!” Đào Chi cười.
Đào Chi thấy trời không còn sớm nữa, bèn cáo từ, Thời Họa đưa nàng ra cửa, hai người lưu luyến đứng dưới bóng râm nói chuyện một lúc nữa. Sau đó Đào Chi lên xe ngựa, khi xe ngựa vừa mới quay đầu đi, Đào Chi vén mành lên, gương mặt tươi cười thò ra: “Tỷ tỷ, hôm khác muội lại đến thăm tỷ!”
“Không cần đâu! Ta sẽ đến thăm muội!” Thời Hoạ vẫy rau, vội nói.
Đến khi không thấy xe nữa, Thời Hoạ mới quay đầu vào cửa, nàng nghĩ mình nên làm y phục, giày vớ cho hài tử của Đào Chi. Không biết là hài nữ hay hài tử nhỉ, hay là làm cả hai luôn!
Nàng dẫm lên bậc thang bước qua cửa, làn váy lướt qua thềm, còn chưa đi đến hành lang bên phải đã có người gọi nàng lại: “Hoạ Nhi tỷ tỷ!”
Thời Hoạ xoay người lại thấy hai người khoác tay nhau đi về phía bên này, tà váy thướt tha, trâm cài của lứa tuổi thiếu nữ đong đưa.
Là Lục Thanh Nghiên và Chu Nhất Nhu.
Chu Nhất Nhu đi theo Tôn thị đến thăm Lục Diệu Thần, tâm tình của nàng ta đều đặt trên người Lục Thời An, nhân tiện chuyến ghé thăm Lục phủ đương nhiên nàng ta muốn gặp người trong lòng rồi. Lục Thanh Nghiên là biểu muội của nàng ta, lại là khuê mật thân thiết, đương nhiên sẽ giúp đỡ nàng ta. Hai người đang nghĩ lấy cớ gì để đến U Lộ Viện, vừa hay gặp được Thời Hoạ.
Thời Hoạ hành lễ, mỉm cười nói: “Tham kiến Nhị tiểu thư, Tứ cô nương!”
“Lúc trước ta nghe nói tỷ bị bệnh, bây giờ đã khá hơn chưa?” Lục Thanh Nghiên thuận miệng hỏi thăm.
Chuyện Thời Hoạ trốn đi, Lục Thời An đã hạ lệnh không được truyền ra ngoài chỉ nói rằng nàng ở phủ dưỡng bệnh, ngoại trừ Thập Tứ và Lục Châu ra thì không ai biết cả.
Thời Hoạ sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười lại, khách sáo đáp: “Đã tốt hơn rồi, cảm ơn Nhị cô nương đã thăm hỏi!”
“Vậy thì tốt!” Lục Thanh Nghiên cười kéo cánh tay Chu Nhất Nhu về phía nàng: “Vừa hay chúng ta cùng đến thăm Nhị ca ca, cùng đi chung đi!”
Thời Hoạ gật đầu, tránh sang một bên để cho hai người đi trước, còn nàng đi theo phía sau.
Từ khi Chu Nhất Nhu nhìn thấy dung mạo của Thời Hoạ, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau, cùng là nữ tử, lại đều ở độ tuổi trưởng thành, khi gặp mặt sẽ âm thầm so sánh, huống hồ nàng ta lại là người trong phòng Lục Thời An…
Từ nhỏ nàng đã được mọi người khen ngợi về diện mạo nổi bật của mình, nhưng khi nhìn thấy Thời Hoạ, nàng lại sinh ra vài phần xấu hổ. Nghĩ đến nàng ta sớm chiều đều ở bên cạnh Cảnh Dực ca ca, nàng lại có chút ghen ghét, trong lòng cực kỳ không vui.
Chu Nhất Nhu thả chậm bước chân chờ Thời Hoạ đi lên, nàng ta cười ngọt ngào gọi: “Hoạ Nhi tỷ tỷ!”
“Hả?” Thời Hoạ đang suy nghĩ không biết bộ y phục cho hài tử Đào Chi nên thêu hoa gì thì đột nhiên bị gọi, nàng phản ứng chậm chạp: “Tứ cô nương có gì phân phó?”
Nàng ta dịu giọng hỏi: “Cảnh Dực ca ca đang làm gì vậy?”
Chu Nhất Nhu đang thử xem phản ứng của Thời Hoạ, cho nên bốn chữ “Cảnh Dực ca ca” nàng ta nói vô cùng ngọt ngào và thân thiết.
Thời Hoạ “à” một tiếng, bình tĩnh đáp: “Nhị thiếu gia…có lẽ đang đọc sách!”
Thời Hoạ sớm đã biết Chu Nhất Nhu ái mộ Lục Thời An cho nên nàng không để trong lòng, ừm… dù sao thì trong lòng hắn không có Chu Nhất Nhu. Tuy Thời Hoạ thích ăn chua, nhưng loại giấm vô nghĩa như thế này nàng không thèm.
Chu Nhất Nhu thấy tính tình Thời Hoạ hiền lành còn có chút chậm chạp, liền kết luận nàng ta chỉ là chiếc gối thêu hoa vô dụng, cùng lắm là thông phòng lấy sắc hầu người mà thôi. Nàng coi trọng bản thân mình, nhận định sau này sẽ gả vào Lục phủ làm chủ mẫu. Mẫu thân nàng nói rất đúng, đến lúc đó thì đuổi người đi xa là được rồi, hà tất phải để trong lòng?
Nàng tự trấn an bản thân mình, nhưng trong lúc lỡ đễnh, nàng thoáng nhìn thấy trước đai lụa trắng trước bụng Thời Hoạ có một miếng ngọc bội, chất liệu xanh trắng, trên bề mặt có khắc hai con thỏ.
Là trùng hợp sao? Cảnh Dực ca ca vẫn luôn tìm kiếm ngọc bội… là tìm cho nàng ta sao? Cả người Chu Nhất Nhu giống như bị ai đó dội cho một chậu nước lạnh, trái tim lập tức nguội lạnh.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Lục Thanh Nghiên thấy Chu Nhất Nhu dừng bước, ánh mắt cứng đờ, sắc mặt tái mét.
Chu Nhất Nhu lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười: “Không…sao!”
Trong lòng nàng cẩn thận suy nghĩ, trước giờ nàng chưa từng nghe nói Cảnh Dực ca ca sủng ái thông phòng, nên nàng tự trấn an bản thân đó chỉ là trùng hợp thôi.
Lục Thời An ở thư phòng đọc vài quyển sách và viết vài bộ chữ vẫn chưa thấy Thời Hoạ trở về.
Hắn đặt bút lông vào nước mã não rửa bút, sau đó ra khỏi thư phòng. Còn chưa đến cửa tròn đã thấy Lục Thanh Nghiên và Chu Nhất Nhu vào cửa, Thời Hoạ đi theo sau.
Hai cô nương hành lễ với hắn, Lục Thời An cũng chắp tay đáp lễ, ngữ điệu vui vẻ: “Nhị muội với Tứ cô nương sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế này?”
Hôm nay hắn ở nhà, ăn mặc tuỳ ý, mái tóc đen nhánh chỉ dùng ngọc phát quan búi lên một nửa, một thân áo bào xanh lơ to rộng, bên hông quấn đai ngọc, hiện lên vóc người cao lớn đĩnh bạt, mang chút ý vị tri thức nho nhã xen lẫn chút phong lưu tiêu sái.
Càng không nói đến tướng mạo tuấn tú của hắn, mặt trắng môi đỏ, mắt mày ôn nhu. Khi nói chuyện với người khác, hắn thường mỉm cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng dừng trên người đứng sau Chu Nhất Nhu.
Trái tim Chu Nhất Nhu nhảy nhót, trong lòng nàng như có con nai đang chạy loạn, khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng, e thẹn xấu hổ không biết phải đáp lời thế nào.
“Chẳng phải vì lâu rồi không gặp Nhị ca sao,” rốt cuộc vẫn là Lục Thanh Nghiên tiếp lời, nàng cười cười nói: “Chuyện của Đại ca cũng may là có Nhị ca giúp, là muội lôi kéo Nhu tỷ tỷ đến để nói cảm tạ huynh!”
“Đều là người một nhà cả, cần gì phải khách khí như vậy,” Lục Thời An cười nói, sau đó nghiên người mời: “Bên ngoài trời nắng nóng, vào trong nói chuyện đi!”
Lục Thanh Nghiên quen đường liền kéo Chu Nhất Nhu vào viện.
“Nàng đi đâu cả nửa ngày vậy?” Hắn đến trước mặt Thời Hoạ hỏi.
Thời Hoạ có chút uể oải, nhàn nhạt nói: “Nói chuyện với Đào Chi một lúc thì gặp phải Nhị tiểu thư và Tứ cô nương!”
Lục Thời An thấy hai má nàng đỏ ửng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hắn cho rằng nàng bị say nắng, vừa đưa tay lau trán cho nàng, vừa nói: “Trời nắng gắt như vậy còn không biết đường về sớm!”
Nào ngờ, Thời Hoạ lui về sau, bàn tay hắn dừng trên không, nàng ngẩng đầu, nhướng mày, chiếc cằm nhỏ hất lên, đôi mắt ẩn chứa chút kiêu ngạo, ngữ điệu giận dỗi: “Nhị thiếu gia nhanh đi tiếp khách đi, để khách đợi lâu không tốt đâu!”