Thời Hoạ còn sót lại vài phần lý trí, nàng biết đây đang ở trên xe ngựa, Thập Tứ còn ở bên ngoài lái xe, nàng thở hổn hển nói: “Ta không muốn… Thập Tứ còn đang ở bên ngoài…”
Kỳ thật cũng không phải không thể nhịn được, nhưng hôm nay hứng thú dâng cao, hoả dục bốc cháy, hắn không cố kỵ Thập Tứ, chỉ muốn giao hoan, muốn giải nhiệt bên trong thân thể mềm mại của nàng.
“Cô nương ngoan.. Hoạ Hoạ ngoan… nương tử…” hắn hôn cổ nàng, đôi môi mềm nóng bỏng đập tan ý chí của nàng, bàn tay cởi đai quấn quanh hông: “Nàng dâu nhỏ… nàng cho ta đi… ta làm nhẹ một chút, không ai biết đâu… được không?”
Nàng vẫn nói là không muốn, nhưng sức phản kháng lại mỏng manh yếu ớt. Váy bị vén lên, tiết khố bên trong bị lột sạch, hắn đưa tay tìm kiếm hoa h/uyệt. Có lẽ vì ở trong xe nên nàng cũng thấy kích thích lạ thường, thịt mềm dính đầy mật dịch, ướt át trơn trượt, không cần giãn ra nhiều.
Váy bị cuốn lên đến eo, lộ ra chiếc mông trắng nõn, hắn âu yếm xoa bóp nó vài cái sau đó cầm nghiệt căn chuẩn bị đi vào. Q/uy đ/ầu nóng bỏng đặt ngay cửa h/uyệt, trong cơn ý loạn tình mê, đột nhiên Thời Hoạ bừng tỉnh, liền hoảng hốt. Nàng không nghĩ hắn lại làm càn như vậy,dám làm chuyện đó trên xe. Nàng vặn vẹo eo thon không cho, cầu xin hắn: “Nhị thiếu gia… ta không muốn…”
Thấy hắn không dao động, Thời Hoạ biết hắn thích nghe cái gì, vì vậy vội gọi: “Ca ca… Cảnh Dực ca ca, cầu xin huynh…”
Không gọi còn đỡ, nàng gọi như vậy thì ai mà chịu được?
Ngọn lửa trong đáy mắt cháy càng dữ dội hơn, hắn không kiềm chế được dục vọng, yết hầu căng cứng, nửa doạ nửa đùa: “Ngoan… nàng nhỏ giọng, bên ngoài lại huyên náo … Thập Tứ sẽ không biết!”
Q/uy đ/ầu cọ tới cọ lui ở hoa đế: “Ướt quá… a… Chảy nhiều nước như vậy có phải bên trong rất khó chịu không…”
Thời Hoạ bị hắn cọ rất khó chịu, dục vọng lớn hơn hổ thẹn, bên trong càng lúc càng trống rỗng, dục hoả thiêu rụi chút tỉnh táo cuối cùng, bây giờ nàng chỉ muốn hắn tiến vào! Nàng run rẩy ôm cổ hắn, chôn mặt vào vai hắn, nức nở: “ưm… ngài là người xấu!”
Thấy nàng không kháng cự nữa, Lục Thời An khàn giọng nói: “Nâng mông lên, để ta đi vào…”
Hai đầu gối Thời Hoạ chống lên đệm, mông hơi vểnh lên, hành trụ nhắm ngay u h/uyệt, xâm nhập từng chút một. Hắn thấy quá chậm liền ôm vòng eo nàng kéo ngồi xuống, nghiệt căn lập tức đi vào lấp đầy bên trong không một kẽ hở.
Không đợi cho nàng làm quen với d/ương v/ật to lớn, hắn đã thúc mông lên đâm vào chỗ thịt mềm. Nàng cảm thấy vừa căng vừa ngứa, chỉ biết cắn đầu vai hắn không dám lọt ra tiếng rên rỉ, bộ dạng chịu đựng trông thật đáng thương.
Dáng vẻ này chẳng những không khiến cho nam nhân thương xót mà ngược lại còn kích thích dục vọng hắn mãnh liệt hơn, tâm trí hắn phát cuồng không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ biết bóp eo đâm vào, thật mạnh thật sâu.
Xiêm y hai người vẫn còn chỉnh tề, nếu mành xe phấp phới thì cũng chỉ thấy được hai người ôm nhau tình tứ. Nào ai có thể ngờ được dưới váy hoa lại là hình ảnh giao cấu ác liệt như vậy đâu.
Đột nhiên bánh xe cán qua một hòn đá không lớn không nhỏ, khiến cho thùng xe xóc nảy, mông dập xuống, q/uy đ/ầu lập tức chui vào nhuỵ hoa bé nhỏ chật hẹp. Thời Hoạ căng cứng người, xương cốt tê dại, vừa đau vừa sướng, bên trong co rút dữ dội phun ra mật dịch, hồn phách lên mây. Nàng bất lực thút thít: “Đau quá… ta chết mất… a…”
Lần này thực sự siết rất chặt, đến độ thân thể hắn cứng đờ, sống lưng tê dại, không nhịn được muốn bắn ra. Hắn ôm chặt nàng, bật ra tiếng thở dốc, tất cả tinh hoa bắn hết vào cơ thể nàng.
Ngừng một lát, Lục Thời An rời khỏi cơ thể nàng, nghiêng người ôm nàng, cầm khăn tay lau cho nàng, mật dịch trộn với t/inh d/ịch làm ướt nhẹp khăn tay.
Đôi mắt phong lưu đa tình nhìn say đắm trên mặt nàng, hắn khẽ cười: “Bây giờ… Hoạ Hoạ đã trưởng thành rồi… từ nữ hài trở thành nữ nhân…”
Tình dục dần biến mất, Thời Hoạ bắt đầu cảm thấy xấu hổ, vành mắt đỏ ửng, nước mắt rơi xuống, nhẹ giọng nức nở, nghiêng người trong ngực hắn, oán trách: “Ngài ức hiếp ta… sao có thể làm càn đến vậy, nếu để người khác biết, ta phải sống thế nào đây!”
Lục Thời An mềm lòng, cúi đầu hôn nước mắt trên má đỏ hây hây của nàng, nhận lỗi: “Không có lần sau…ta không dám nữa… Hoạ Hoạ ngoan, đừng giận nữa… không ai biết đâu!”
“Hừ…” Nàng vẫn còn xấu hổ buồn bực, giãy giụa ngồi dậy: “Buông ta ra… nếu không ta không bao giờ để ý đến ngài nữa!”
“Được… nghe lời nàng!”
Thời Hoạ thoát ra khỏi ngực hắn, ngồi sang một bên sửa soạn lại tóc tai, váy áo rối loạn. Hắn mang khuyên tai vào cho nàng, sửa sang xong thì nghe Thập Tứ bên ngoài bẩm báo: “Nhị thiếu gia, tới rồi!”
Xe ngựa đã dừng ở cửa, Thập Tứ nhảy xuống càng xe, đặt ghế xuống, khoanh tay đứng một bên chờ lệnh.
Thời Hoạ mím môi, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, nhỏ giọng: “Bộ dạng của ta bây giờ sao có thể gặp người được!”
“Đi nói cho bọn người trực đêm lát nữa quay lại khoá cổng, còn ngươi lui ra đi!” Lục Thời An nói ra ngoài, sau đó nhìn nàng, đưa tay muốn dắt nàng: “Xuống xe thôi, nương tử!”
“Đừng gọi bậy! Ta còn chưa đồng ý gả cho ngài đâu!”
Thời Hoạ né bàn tay hắn, khom lưng đứng lên, chân cẳng bủn rủn, mỗi bước đi đều khó khăn, dịch thể lành lạnh trôi ra khỏi cơ thể chảy xuống bắp đùi, nàng nhíu mày lườm hắn: “Đều tại ngài!”
“Không muốn gả cũng phải gả, nói không chừng…” Hắn khẽ nhướng mày, trên mặt là ý cười không thể che giấu, hắn không giải thích, bế nàng lên, dẫm lên ghế xe bước xuống dưới: “Có thể lần này sẽ có hài tử…”
Trước cổng treo đèn lụa sáng choang, nàng ngượng ngùng: “Bỏ ta xuống…”
“Khuya rồi… không ai thấy đâu!”
Hắn hiên ngang ôm nàng về hướng U Lộ Viện, tuy không có người ngoài nhưng mặt Thời Hoạ vẫn đỏ bừng chỉ biết giấu mặt vào ngực hắn.
Hắn đi thẳng vào phòng tắm, nước ấm đã chuẩn bị sẵn, Thời Hoạ bị lột sạch hết bỏ vào thùng tắm.
Lục Thời An xoay người đến thư phòng, uống mấy viên tránh tử dược, sau đó quay về phòng tắm cởi y phục bước vào thùng. Đương nhiên hắn không có ý tốt gì rồi, hắn ôm nàng đặt lên đùi, giữ cổ hôn nàng một lúc lâu.
Vật cứng giữa hai chân ngo ngoe rục rịch, nàng né tránh môi lưỡi hắn, dựa vào ngực thở dốc: “Ưm… ta rất mệt… muốn đi ngủ!”
“Vậy nàng ngủ đi… để ta làm…” Eo nàng bị nâng lên, lợi dụng ẩm ướt để tiến vào, hai thân thể dán sát nhau, bên trong mị thịt quấn quanh khiến hắn thoải mái nói không nên lời.
Làm sao có thể ngủ được đây, nàng không thể chịu được mây mưa bất chợt kéo đến, hoa tâm bị cọ xát, nhuỵ hoa tách mở, mật dịch chảy không ngừng, nàng không biết mình đã tiết bao nhiêu lần rồi, thân thể mềm nhũn như lạc vào sương mù.
Sóng tình dâng trào, nước trong thùng tắm cũng dập dìu theo động tác kịch liệt mà văng ra ngoài, cho đến khi trên mặt đất xuất hiện vũng nước lớn, Thời Hoạ cũng mệt mỏi mê mang, hắn mới chịu dừng lại.
Kỳ thật cũng không phải không thể nhịn được, nhưng hôm nay hứng thú dâng cao, hoả dục bốc cháy, hắn không cố kỵ Thập Tứ, chỉ muốn giao hoan, muốn giải nhiệt bên trong thân thể mềm mại của nàng.
“Cô nương ngoan.. Hoạ Hoạ ngoan… nương tử…” hắn hôn cổ nàng, đôi môi mềm nóng bỏng đập tan ý chí của nàng, bàn tay cởi đai quấn quanh hông: “Nàng dâu nhỏ… nàng cho ta đi… ta làm nhẹ một chút, không ai biết đâu… được không?”
Nàng vẫn nói là không muốn, nhưng sức phản kháng lại mỏng manh yếu ớt. Váy bị vén lên, tiết khố bên trong bị lột sạch, hắn đưa tay tìm kiếm hoa h/uyệt. Có lẽ vì ở trong xe nên nàng cũng thấy kích thích lạ thường, thịt mềm dính đầy mật dịch, ướt át trơn trượt, không cần giãn ra nhiều.
Váy bị cuốn lên đến eo, lộ ra chiếc mông trắng nõn, hắn âu yếm xoa bóp nó vài cái sau đó cầm nghiệt căn chuẩn bị đi vào. Q/uy đ/ầu nóng bỏng đặt ngay cửa h/uyệt, trong cơn ý loạn tình mê, đột nhiên Thời Hoạ bừng tỉnh, liền hoảng hốt. Nàng không nghĩ hắn lại làm càn như vậy,dám làm chuyện đó trên xe. Nàng vặn vẹo eo thon không cho, cầu xin hắn: “Nhị thiếu gia… ta không muốn…”
Thấy hắn không dao động, Thời Hoạ biết hắn thích nghe cái gì, vì vậy vội gọi: “Ca ca… Cảnh Dực ca ca, cầu xin huynh…”
Không gọi còn đỡ, nàng gọi như vậy thì ai mà chịu được?
Ngọn lửa trong đáy mắt cháy càng dữ dội hơn, hắn không kiềm chế được dục vọng, yết hầu căng cứng, nửa doạ nửa đùa: “Ngoan… nàng nhỏ giọng, bên ngoài lại huyên náo … Thập Tứ sẽ không biết!”
Q/uy đ/ầu cọ tới cọ lui ở hoa đế: “Ướt quá… a… Chảy nhiều nước như vậy có phải bên trong rất khó chịu không…”
Thời Hoạ bị hắn cọ rất khó chịu, dục vọng lớn hơn hổ thẹn, bên trong càng lúc càng trống rỗng, dục hoả thiêu rụi chút tỉnh táo cuối cùng, bây giờ nàng chỉ muốn hắn tiến vào! Nàng run rẩy ôm cổ hắn, chôn mặt vào vai hắn, nức nở: “ưm… ngài là người xấu!”
Thấy nàng không kháng cự nữa, Lục Thời An khàn giọng nói: “Nâng mông lên, để ta đi vào…”
Hai đầu gối Thời Hoạ chống lên đệm, mông hơi vểnh lên, hành trụ nhắm ngay u h/uyệt, xâm nhập từng chút một. Hắn thấy quá chậm liền ôm vòng eo nàng kéo ngồi xuống, nghiệt căn lập tức đi vào lấp đầy bên trong không một kẽ hở.
Không đợi cho nàng làm quen với d/ương v/ật to lớn, hắn đã thúc mông lên đâm vào chỗ thịt mềm. Nàng cảm thấy vừa căng vừa ngứa, chỉ biết cắn đầu vai hắn không dám lọt ra tiếng rên rỉ, bộ dạng chịu đựng trông thật đáng thương.
Dáng vẻ này chẳng những không khiến cho nam nhân thương xót mà ngược lại còn kích thích dục vọng hắn mãnh liệt hơn, tâm trí hắn phát cuồng không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ biết bóp eo đâm vào, thật mạnh thật sâu.
Xiêm y hai người vẫn còn chỉnh tề, nếu mành xe phấp phới thì cũng chỉ thấy được hai người ôm nhau tình tứ. Nào ai có thể ngờ được dưới váy hoa lại là hình ảnh giao cấu ác liệt như vậy đâu.
Đột nhiên bánh xe cán qua một hòn đá không lớn không nhỏ, khiến cho thùng xe xóc nảy, mông dập xuống, q/uy đ/ầu lập tức chui vào nhuỵ hoa bé nhỏ chật hẹp. Thời Hoạ căng cứng người, xương cốt tê dại, vừa đau vừa sướng, bên trong co rút dữ dội phun ra mật dịch, hồn phách lên mây. Nàng bất lực thút thít: “Đau quá… ta chết mất… a…”
Lần này thực sự siết rất chặt, đến độ thân thể hắn cứng đờ, sống lưng tê dại, không nhịn được muốn bắn ra. Hắn ôm chặt nàng, bật ra tiếng thở dốc, tất cả tinh hoa bắn hết vào cơ thể nàng.
Ngừng một lát, Lục Thời An rời khỏi cơ thể nàng, nghiêng người ôm nàng, cầm khăn tay lau cho nàng, mật dịch trộn với t/inh d/ịch làm ướt nhẹp khăn tay.
Đôi mắt phong lưu đa tình nhìn say đắm trên mặt nàng, hắn khẽ cười: “Bây giờ… Hoạ Hoạ đã trưởng thành rồi… từ nữ hài trở thành nữ nhân…”
Tình dục dần biến mất, Thời Hoạ bắt đầu cảm thấy xấu hổ, vành mắt đỏ ửng, nước mắt rơi xuống, nhẹ giọng nức nở, nghiêng người trong ngực hắn, oán trách: “Ngài ức hiếp ta… sao có thể làm càn đến vậy, nếu để người khác biết, ta phải sống thế nào đây!”
Lục Thời An mềm lòng, cúi đầu hôn nước mắt trên má đỏ hây hây của nàng, nhận lỗi: “Không có lần sau…ta không dám nữa… Hoạ Hoạ ngoan, đừng giận nữa… không ai biết đâu!”
“Hừ…” Nàng vẫn còn xấu hổ buồn bực, giãy giụa ngồi dậy: “Buông ta ra… nếu không ta không bao giờ để ý đến ngài nữa!”
“Được… nghe lời nàng!”
Thời Hoạ thoát ra khỏi ngực hắn, ngồi sang một bên sửa soạn lại tóc tai, váy áo rối loạn. Hắn mang khuyên tai vào cho nàng, sửa sang xong thì nghe Thập Tứ bên ngoài bẩm báo: “Nhị thiếu gia, tới rồi!”
Xe ngựa đã dừng ở cửa, Thập Tứ nhảy xuống càng xe, đặt ghế xuống, khoanh tay đứng một bên chờ lệnh.
Thời Hoạ mím môi, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, nhỏ giọng: “Bộ dạng của ta bây giờ sao có thể gặp người được!”
“Đi nói cho bọn người trực đêm lát nữa quay lại khoá cổng, còn ngươi lui ra đi!” Lục Thời An nói ra ngoài, sau đó nhìn nàng, đưa tay muốn dắt nàng: “Xuống xe thôi, nương tử!”
“Đừng gọi bậy! Ta còn chưa đồng ý gả cho ngài đâu!”
Thời Hoạ né bàn tay hắn, khom lưng đứng lên, chân cẳng bủn rủn, mỗi bước đi đều khó khăn, dịch thể lành lạnh trôi ra khỏi cơ thể chảy xuống bắp đùi, nàng nhíu mày lườm hắn: “Đều tại ngài!”
“Không muốn gả cũng phải gả, nói không chừng…” Hắn khẽ nhướng mày, trên mặt là ý cười không thể che giấu, hắn không giải thích, bế nàng lên, dẫm lên ghế xe bước xuống dưới: “Có thể lần này sẽ có hài tử…”
Trước cổng treo đèn lụa sáng choang, nàng ngượng ngùng: “Bỏ ta xuống…”
“Khuya rồi… không ai thấy đâu!”
Hắn hiên ngang ôm nàng về hướng U Lộ Viện, tuy không có người ngoài nhưng mặt Thời Hoạ vẫn đỏ bừng chỉ biết giấu mặt vào ngực hắn.
Hắn đi thẳng vào phòng tắm, nước ấm đã chuẩn bị sẵn, Thời Hoạ bị lột sạch hết bỏ vào thùng tắm.
Lục Thời An xoay người đến thư phòng, uống mấy viên tránh tử dược, sau đó quay về phòng tắm cởi y phục bước vào thùng. Đương nhiên hắn không có ý tốt gì rồi, hắn ôm nàng đặt lên đùi, giữ cổ hôn nàng một lúc lâu.
Vật cứng giữa hai chân ngo ngoe rục rịch, nàng né tránh môi lưỡi hắn, dựa vào ngực thở dốc: “Ưm… ta rất mệt… muốn đi ngủ!”
“Vậy nàng ngủ đi… để ta làm…” Eo nàng bị nâng lên, lợi dụng ẩm ướt để tiến vào, hai thân thể dán sát nhau, bên trong mị thịt quấn quanh khiến hắn thoải mái nói không nên lời.
Làm sao có thể ngủ được đây, nàng không thể chịu được mây mưa bất chợt kéo đến, hoa tâm bị cọ xát, nhuỵ hoa tách mở, mật dịch chảy không ngừng, nàng không biết mình đã tiết bao nhiêu lần rồi, thân thể mềm nhũn như lạc vào sương mù.
Sóng tình dâng trào, nước trong thùng tắm cũng dập dìu theo động tác kịch liệt mà văng ra ngoài, cho đến khi trên mặt đất xuất hiện vũng nước lớn, Thời Hoạ cũng mệt mỏi mê mang, hắn mới chịu dừng lại.