Lục Thời An đưa mắt nhìn qua, thì thấy ở bàn đá phía xa có hai thiếu nữ đang ngồi, mỗi người cầm một quả đào vừa ăn vừa cười đùa.
Lúc này trăng treo trên cành liễu, chiếu sáng khắp nơi, ánh trăng hắt lên gương mặt thiếu nữ, làm nổi bật vẻ kiều diễm của nàng, mỗi một cử chỉ hắn đều thấy rất rõ. Nàng hơi nghiêng mặt, nghịch ngợm chớp mắt, kề sát tai thiếu nữ bên cạnh khẽ nói gì đó, nói xong thì mím môi cười.
Nụ cười này vô cùng ngọt, vô cùng đẹp giống như cả vườn hoa rực rỡ này đều làm nền cho nàng.
Thì ra là cô nương ngốc kia.
Nàng tên là gì nhỉ? Thời Họa? Cũng có chút thú vị!
Thời Họa lơ đãng nhìn qua, chỉ thấy trong bụi hoa hồng có vạt áo màu xanh trúc, nhìn kỹ hình như có bóng người. Nàng bị dọa sợ vội kéo Đào Chi chạy nhanh.
Nhìn thấy bóng dáng chạy xa, Lục Thời An “ồ” một tiếng, cong môi cười: "Hình như cũng không ngốc lắm!"
Hôm sau, trời vừa sáng, phía đông vừa nổi lên mảng trắng, cửa còn chưa mở, hạ chỉ mới thức dậy. Có một tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy đến cổng bên hông, kêu ma ma trực đêm mau chóng mở cửa.
Ma ma nhìn kỹ thì thấy là nha hoàn trong viện của Đại thiếu phu nhân, bà không dám chậm trễ, thuận miệng hỏi: "Mới sáng sớm, cô nương muốn đi đâu?”
"Xảy... Xảy ra chuyện lớn rồi!" Tiểu nha hoàn thở hồng hộc: "Không kịp rồi, bà mở cửa trước đi!"
Ma ma đành mở cửa, nha hoàn ra ngoài cổng gọi gia đinh trực đêm, nói: "Nhanh! Đến thành Đông gọi đại phu tốt nhất ở Tế Sinh Đường đến đây, tiện thể...gọi Đại thiếu gia về luôn! Nhanh lên!"
Thời Họa vừa rửa mặt, chải đầu xong định đi qua phòng bên gọi Đào Chi thức dậy, vừa đến cửa trước, còn chưa gõ cửa đã nghe tiếng hét thê thảm: "Đau chết mất!"
Đào Chi cũng bị tiếng hét này đánh thức, nàng lăn người bật dậy đi đến trước cửa, thấy Thời Họa đứng đó, nàng vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Hình như xảy ra chuyện rồi..."
Chưa đến một khắc, toàn bộ phủ đã biết chuyện, đột nhiên Thải Hòa bị đau bụng không chịu nổi, máu chảy lênh láng. Lúc mời được đại phu đến thì cái thai trong bụng đã không còn, đại phu chỉ có thể kê thuốc để cái thai sắp thành hình tuột ra.
Ngày hôm trước, đại phu xem mạch cho còn nói mạch thai ổn định, thân thể Thải Hòa vẫn khỏe mạnh, chỉ cần dưỡng tốt thì có thể thuận lợi sinh nở. Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện thế này, đương nhiên có chỗ kỳ lạ.
Đại thiếu phu nhân Chu thị phái người phong tỏa cả viện, chỉ cho vào không cho ra để điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Trong phút chốc, những nha hoàn ma ma trong viện bị dồn đến một góc sân, Thải Hồng đem ghế dài ra giữa sân, Chu thị tỏ vẻ đau đớn, nắm chặt khăn ngồi xuống.
"Tất cả mọi người đều phải trả lời, từ sáng sớm đến khuya ngày hôm qua, những ai đã gặp di nương, tiếp xúc với di nương, cho dù chuyện nhỏ nhất cũng phải bẩm báo với Đại thiếu phu nhân." Thải Hồng thay mặt Chu thị nói.
Mọi người nhìn nhau, cẩn thận nhớ lại, sau đó thay phiên bẩm báo, đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi vốn không thể dùng làm tin tức.
Chu thị mở miệng nói: "Mọi người cứ việc nói, nếu cung cấp tin tức có quan trọng, đương nhiên ta sẽ trọng thưởng!" Giọng nàng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt nhìn rất đau lòng.
Một lúc sau, trong đám người có một nha hoàn đứng ra xác nhận, Lục La từng vào phòng của Thải Hòa đưa một bát canh nấm tuyết.
Lục La nghe xong bị dọa đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh, chân cẳng nhũn ra, vội quỳ xuống nói. Đúng thật là nàng có đưa canh nấm tuyết nhưng chuyện Thải Hòa sảy thai hoàn toàn không liên quan đến nàng.
Chu thị nói: "Tất nhiên ta tin muội, chỉ là bây giờ có người làm chứng, ta chỉ có thể cho người kiểm nghiệm trước, nhân tiện rửa sạch hiềm nghi cho muội."
Không bao lâu sau, đại phu đã kiểm nghiệm ra, trong canh nấm tuyết hôm qua Thải Hòa chưa kịp uống hết có thuốc sảy thai.
Ngay sau đó, Chu thị phái người đi lục soát phòng của Lục La, tìm được thuốc sẩy thai trong tủ.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Lục La hết đường chối cãi, nàng xụi lơ trước mặt Chu thị gào thét mình oan uổn.
"Ta thật không ngờ... Từ khi cho ngươi vào phòng của ta, ta luôn xem ngươi như tỷ muội ruột." Chu thị đau lòng lấy khăn lau nước mắt: “Ấy vậy mà ngươi lại ác độc... hại chết cốt nhục của Đại thiếu gia..."
"Thiếu phu nhân... Thật sự không phải nô tỳ... xin người minh giám." Lục La dập đầu, khóc lớn: "Cho dù có cho nô tỳ trăm lá gan, thì nô tỳ cũng không dám làm vậy!”
Chu thị bị tiếng khóc của nàng làm cho đau đầu, đưa tay xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày nói: "Vậy thì chờ Đại thiếu gia về giải quyết."
"Còn chờ gì nữa? Không mau trói phụ nhân ác độc này lại." Thải Hồng quát lớn.
Lúc hạ nhân tìm đến Lục Diệu Thần, hắn đang ôm tiểu kỹ nữ ngủ say, hắn mơ mơ màng màng thân trên không mặc áo đi ra ngoài đạp hạ nhân một phát. Hạ nhân không màn đến cơn đau, vội kể tường tận chuyện xảy ra trong nhà.
Hắn lập tức tỉnh táo, lấy y phục vừa đi vừa mặc. Đến khi về nhà, Chu thị dùng bản lĩnh phá án còn nhanh hơn Lục Phiến Môn, tra ra tất cả mọi chuyện.
Trước tiên Lục Diệu Thần đi thăm Thải Hòa vừa mới mất con an ủi một hồi, sau đó hắn đến chính phòng. Chu thị mặc y phục trắng, trên đầu không cài trâm, gương mặt nhỏ vàng như nến, hốc mắt đỏ ửng, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn. Chưa đợi hắn nói gì, nàng đã chỉnh lại y phục cúi đầu thỉnh tội, nói do mình quản không tốt.
Lục Diệu Thần nhớ đến gần nửa năm nay, tính cách nàng thay đổi rất lớn, không biết vì nguyên nhân gì nàng dịu dàng hơn xưa rất nhiều. Thời khắc này, trông thấy bộ dạng như liễu rủ trong gió của nàng, mỗi cử chỉ đều lộ vẻ yếu đuối, trong lòng hắn dâng lên cảm thấy thương yêu.
Hắn đỡ thê tử lên: "Không trách nàng, tất cả đều do độc phụ kia gây ra!"
"Đại thiếu gia, chàng thấy... Chuyện này nên giải quyết thế nào."
Lục Diệu Thần hừ lạnh: "Độc phụ này có bị đánh chết cũng đáng đời! Bình thường nàng quá nhân từ để cho những tên nô bộc này to gan lớn mật!”
Nghe hắn nói vậy, Chu thị dùng khăn che miệng ho khan vài tiếng, Lục Diệu Thần vỗ lưng giúp nàng: "Nàng không khỏe không cần quản những chuyện này, để ta xử lý!"
Nói xong, hắn đi vào viện, mấy ma ma nhanh nhẹn trói Lục La đưa đến trước mặt hắn. Hắn nhớ đến trước kia rất nhiều lần Lục La thổi gió bên tai hắn, nói Thải Hòa xấu xa thế nào! Bây giờ, hiện tại, nàng ta có làm ra chuyện này hắn cũng không chút nghi ngờ. Lục Diệu Thần nhìn nữ nhân dáng vẻ chật vật tóc tai bù xù, cơn giận lập tức xông lên, hắn giơ tay tát mạnh vào mặt nàng: "Tiện nhân! Ta không đối xử tệ bạc với ngươi, vậy mà ngươi lại dám gϊếŧ hại con của ta!" Hắn vung tay lên, gọi người: "Người đâu, mau kéo tiện nhân này ra ngoài đánh chết cho ta!”
Lục La bị giáng bạt tay khiến đầu óc quay cuồng, nháy mắt, khuôn mặt nhỏ liền sưng lên. Nàng vừa nghe được những lời này, mặc kệ cơn đau trên mặt, liền khóc lóc kêu cứu.
Đám ma ma đã chuẩn bị cây gậy sẵn sàng, vừa nghe lệnh liền kéo Lục La ra, thẳng tay đập lên người nàng ta.
Lúc này trăng treo trên cành liễu, chiếu sáng khắp nơi, ánh trăng hắt lên gương mặt thiếu nữ, làm nổi bật vẻ kiều diễm của nàng, mỗi một cử chỉ hắn đều thấy rất rõ. Nàng hơi nghiêng mặt, nghịch ngợm chớp mắt, kề sát tai thiếu nữ bên cạnh khẽ nói gì đó, nói xong thì mím môi cười.
Nụ cười này vô cùng ngọt, vô cùng đẹp giống như cả vườn hoa rực rỡ này đều làm nền cho nàng.
Thì ra là cô nương ngốc kia.
Nàng tên là gì nhỉ? Thời Họa? Cũng có chút thú vị!
Thời Họa lơ đãng nhìn qua, chỉ thấy trong bụi hoa hồng có vạt áo màu xanh trúc, nhìn kỹ hình như có bóng người. Nàng bị dọa sợ vội kéo Đào Chi chạy nhanh.
Nhìn thấy bóng dáng chạy xa, Lục Thời An “ồ” một tiếng, cong môi cười: "Hình như cũng không ngốc lắm!"
Hôm sau, trời vừa sáng, phía đông vừa nổi lên mảng trắng, cửa còn chưa mở, hạ chỉ mới thức dậy. Có một tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy đến cổng bên hông, kêu ma ma trực đêm mau chóng mở cửa.
Ma ma nhìn kỹ thì thấy là nha hoàn trong viện của Đại thiếu phu nhân, bà không dám chậm trễ, thuận miệng hỏi: "Mới sáng sớm, cô nương muốn đi đâu?”
"Xảy... Xảy ra chuyện lớn rồi!" Tiểu nha hoàn thở hồng hộc: "Không kịp rồi, bà mở cửa trước đi!"
Ma ma đành mở cửa, nha hoàn ra ngoài cổng gọi gia đinh trực đêm, nói: "Nhanh! Đến thành Đông gọi đại phu tốt nhất ở Tế Sinh Đường đến đây, tiện thể...gọi Đại thiếu gia về luôn! Nhanh lên!"
Thời Họa vừa rửa mặt, chải đầu xong định đi qua phòng bên gọi Đào Chi thức dậy, vừa đến cửa trước, còn chưa gõ cửa đã nghe tiếng hét thê thảm: "Đau chết mất!"
Đào Chi cũng bị tiếng hét này đánh thức, nàng lăn người bật dậy đi đến trước cửa, thấy Thời Họa đứng đó, nàng vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Hình như xảy ra chuyện rồi..."
Chưa đến một khắc, toàn bộ phủ đã biết chuyện, đột nhiên Thải Hòa bị đau bụng không chịu nổi, máu chảy lênh láng. Lúc mời được đại phu đến thì cái thai trong bụng đã không còn, đại phu chỉ có thể kê thuốc để cái thai sắp thành hình tuột ra.
Ngày hôm trước, đại phu xem mạch cho còn nói mạch thai ổn định, thân thể Thải Hòa vẫn khỏe mạnh, chỉ cần dưỡng tốt thì có thể thuận lợi sinh nở. Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện thế này, đương nhiên có chỗ kỳ lạ.
Đại thiếu phu nhân Chu thị phái người phong tỏa cả viện, chỉ cho vào không cho ra để điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Trong phút chốc, những nha hoàn ma ma trong viện bị dồn đến một góc sân, Thải Hồng đem ghế dài ra giữa sân, Chu thị tỏ vẻ đau đớn, nắm chặt khăn ngồi xuống.
"Tất cả mọi người đều phải trả lời, từ sáng sớm đến khuya ngày hôm qua, những ai đã gặp di nương, tiếp xúc với di nương, cho dù chuyện nhỏ nhất cũng phải bẩm báo với Đại thiếu phu nhân." Thải Hồng thay mặt Chu thị nói.
Mọi người nhìn nhau, cẩn thận nhớ lại, sau đó thay phiên bẩm báo, đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi vốn không thể dùng làm tin tức.
Chu thị mở miệng nói: "Mọi người cứ việc nói, nếu cung cấp tin tức có quan trọng, đương nhiên ta sẽ trọng thưởng!" Giọng nàng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt nhìn rất đau lòng.
Một lúc sau, trong đám người có một nha hoàn đứng ra xác nhận, Lục La từng vào phòng của Thải Hòa đưa một bát canh nấm tuyết.
Lục La nghe xong bị dọa đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh, chân cẳng nhũn ra, vội quỳ xuống nói. Đúng thật là nàng có đưa canh nấm tuyết nhưng chuyện Thải Hòa sảy thai hoàn toàn không liên quan đến nàng.
Chu thị nói: "Tất nhiên ta tin muội, chỉ là bây giờ có người làm chứng, ta chỉ có thể cho người kiểm nghiệm trước, nhân tiện rửa sạch hiềm nghi cho muội."
Không bao lâu sau, đại phu đã kiểm nghiệm ra, trong canh nấm tuyết hôm qua Thải Hòa chưa kịp uống hết có thuốc sảy thai.
Ngay sau đó, Chu thị phái người đi lục soát phòng của Lục La, tìm được thuốc sẩy thai trong tủ.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Lục La hết đường chối cãi, nàng xụi lơ trước mặt Chu thị gào thét mình oan uổn.
"Ta thật không ngờ... Từ khi cho ngươi vào phòng của ta, ta luôn xem ngươi như tỷ muội ruột." Chu thị đau lòng lấy khăn lau nước mắt: “Ấy vậy mà ngươi lại ác độc... hại chết cốt nhục của Đại thiếu gia..."
"Thiếu phu nhân... Thật sự không phải nô tỳ... xin người minh giám." Lục La dập đầu, khóc lớn: "Cho dù có cho nô tỳ trăm lá gan, thì nô tỳ cũng không dám làm vậy!”
Chu thị bị tiếng khóc của nàng làm cho đau đầu, đưa tay xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày nói: "Vậy thì chờ Đại thiếu gia về giải quyết."
"Còn chờ gì nữa? Không mau trói phụ nhân ác độc này lại." Thải Hồng quát lớn.
Lúc hạ nhân tìm đến Lục Diệu Thần, hắn đang ôm tiểu kỹ nữ ngủ say, hắn mơ mơ màng màng thân trên không mặc áo đi ra ngoài đạp hạ nhân một phát. Hạ nhân không màn đến cơn đau, vội kể tường tận chuyện xảy ra trong nhà.
Hắn lập tức tỉnh táo, lấy y phục vừa đi vừa mặc. Đến khi về nhà, Chu thị dùng bản lĩnh phá án còn nhanh hơn Lục Phiến Môn, tra ra tất cả mọi chuyện.
Trước tiên Lục Diệu Thần đi thăm Thải Hòa vừa mới mất con an ủi một hồi, sau đó hắn đến chính phòng. Chu thị mặc y phục trắng, trên đầu không cài trâm, gương mặt nhỏ vàng như nến, hốc mắt đỏ ửng, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn. Chưa đợi hắn nói gì, nàng đã chỉnh lại y phục cúi đầu thỉnh tội, nói do mình quản không tốt.
Lục Diệu Thần nhớ đến gần nửa năm nay, tính cách nàng thay đổi rất lớn, không biết vì nguyên nhân gì nàng dịu dàng hơn xưa rất nhiều. Thời khắc này, trông thấy bộ dạng như liễu rủ trong gió của nàng, mỗi cử chỉ đều lộ vẻ yếu đuối, trong lòng hắn dâng lên cảm thấy thương yêu.
Hắn đỡ thê tử lên: "Không trách nàng, tất cả đều do độc phụ kia gây ra!"
"Đại thiếu gia, chàng thấy... Chuyện này nên giải quyết thế nào."
Lục Diệu Thần hừ lạnh: "Độc phụ này có bị đánh chết cũng đáng đời! Bình thường nàng quá nhân từ để cho những tên nô bộc này to gan lớn mật!”
Nghe hắn nói vậy, Chu thị dùng khăn che miệng ho khan vài tiếng, Lục Diệu Thần vỗ lưng giúp nàng: "Nàng không khỏe không cần quản những chuyện này, để ta xử lý!"
Nói xong, hắn đi vào viện, mấy ma ma nhanh nhẹn trói Lục La đưa đến trước mặt hắn. Hắn nhớ đến trước kia rất nhiều lần Lục La thổi gió bên tai hắn, nói Thải Hòa xấu xa thế nào! Bây giờ, hiện tại, nàng ta có làm ra chuyện này hắn cũng không chút nghi ngờ. Lục Diệu Thần nhìn nữ nhân dáng vẻ chật vật tóc tai bù xù, cơn giận lập tức xông lên, hắn giơ tay tát mạnh vào mặt nàng: "Tiện nhân! Ta không đối xử tệ bạc với ngươi, vậy mà ngươi lại dám gϊếŧ hại con của ta!" Hắn vung tay lên, gọi người: "Người đâu, mau kéo tiện nhân này ra ngoài đánh chết cho ta!”
Lục La bị giáng bạt tay khiến đầu óc quay cuồng, nháy mắt, khuôn mặt nhỏ liền sưng lên. Nàng vừa nghe được những lời này, mặc kệ cơn đau trên mặt, liền khóc lóc kêu cứu.
Đám ma ma đã chuẩn bị cây gậy sẵn sàng, vừa nghe lệnh liền kéo Lục La ra, thẳng tay đập lên người nàng ta.