Đối với chuyện làm ăn trong nhà, Thời Hoạ dốt đặc cán mai, tiền tài đối với nàng cũng không quan trọng lắm, nàng đẩy chiếc hộp trở về, trịnh trọng nói: “Ca ca, trước lúc cha lâm chung, huynh là người kế thừa gia nghiệp!”
Trước lúc Tô Chiêm lâm chung, ông đã giao toàn bộ gia nghiệp cho Hứa Mục Thanh, y là hiền tế do ông chọn, cho nên ông yên tâm, chỉ là không ai ngờ đến những chuyện phát sinh sau này.
Nếu Thời Hoạ gả cho hắn, hắn có thể xử lý những chuyện này thay nàng, nhưng hiện giờ, nàng phải gả cho người khác, hắn vẫn có thể hỗ trợ nàng, nhưng đây đều là sản nghiệp của Tô gia, nên để nàng kế thừa.
“Hoạ Hoạ, muội là nữ nhi duy nhất của dượng, là người thừa kế của Tô gia!” Thái độ của Hứa Mục Thanh vô cùng kiên quyết.
Thời Hoạ nhíu mi, khó xử nói: “Nhưng muội không biết những cái này, nếu giao cho muội, chẳng phải tâm huyết cả đời của cha sẽ bị muội phá huỷ hết sao….”
Hứa Mục Thanh mỉm cười, gạt bỏ băn khoăn của nàng: “Không sao, ta có thể dạy muội, những cái này không khó!”
Nếu bảo nàng thêu hoa thì được, còn buôn bán thì không thể, nàng căn bản không có hứng thú với nó. Nhưng thấy Hứa Mục Thanh kiên quyết như vậy, nàng cũng chỉ có thể đồng ý trước: “Vậy… được!”
Bên này đang nói chuyện, đột nhiên có nha hoàn đến báo: “Lục Nhị gia đến, đòi gặp tiểu thư!”
“Nhị gia?” Thời Hoạ ngẩn ra, vội đứng dậy: “Chàng ấy có nói có chuyện gì không?”
Nha hoàn nói: “Nhị gia nói là có chuyện quan trọng, muốn đích thân tiểu thư đến mới nói!”
Hứa Mục Thanh đi cùng Thời Hoạ đến tiền sảnh, không biết vì sao nàng có chút không yên lòng, nàng bước rất nhanh, càng đến gần tiền sảnh nàng càng lo lắng. Nàng sốt ruột đến dưới mái hiên, mơ hồ nghe được giọng của Lục Thời An, nhưng trong sảnh không phải chỉ có một mình hắn.
Đến trước cửa, nha hoàn xốc mành lên, nàng bước vào sảnh, thời khắc nàng nhìn vào chính đường, cả người Thời Hoạ như đông cứng, nước mắt phản ứng nhanh hơn thân thể, từng viên to tròn lăn xuống, che mờ tầm mắt nàng.
Liễu Hàm Yên cũng chảy dài hai hàng nước mắt, vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía nàng, miệng gọi: “Hoạ nhi…”
“Mẹ!” Thời Hoạ chạy nhanh về phía trước, gục vào ngực của mẫu thân, hai mẹ con ôm chầm nhau khóc lớn, mọi nhớ thương đều biến thành nước mắt.
Quý Xa lo lắng cho thân thể của Liễu Hàm Yên, ông đến trước mặt bà khuyên nhủ: “Liễu nương, đừng buồn nữa, nàng khóc tổn hại thân thể mất!”
Lục Thời An và Hứa Mục Thanh cũng khuyên.
Lúc này hai mẹ con mới dừng lại, Liễu Hàm Yên lấy khăn lau nước mắt cho Thời Hoạ: “Con ngoan của ta, mẹ tìm con vất vả quá!”
Hứa Mục Thanh hành lễ, rồi nói: “Liễu di nương, ngồi xuống rồi nói chuyện!”
Liễu Hàm Yên kéo tay nhin nữ ngồi xuống ghế, vừa nâng mắt đã thấy Quý Xa, bà vội giới thiệu: “Ta hồ đồ mất, Hoạ Hoạ, đây là Quý thúc!”
“Thời Hoạ tham kiến Quý thúc,” Nàng hành lễ xong mới nâng mắt đánh giá Quý Xa, hắn có gương mặt chữ điền, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, dáng người cường tráng. Tuy diện mạo bình thường, nhưng vẻ mặt cương trực, có vẻ là một con người ngay thẳng.
Quý Xa cười đáp lại, rồi quan tâm Liễu Hàm Yên: “Liễu nương, thân thể nàng quan trọng, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi!”
Trước mặt tiểu bối, ông ân cần quan tâm khiến Liễu Hàm Yên đỏ mặt, bà ngồi xuống ái oán liếc ông.
Hai mẹ con ngồi gần nhau, Thời Hoạ lấy khăn lau nước mắt cho Liễu Hàm Yên, nàng cẩn thận nhìn ngắm, thấy khí sắc của mẹ đỏ hồng, cơ thể đẫy đà hơn trước rất nhiều, đặc biệt là vòng eo kia, nhìn kiểu gì cũng ra bộ dáng đang mang thai. Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc bụng nhô lên, ngạc nhiên mở to mắt: “Mẹ… người…”
Liễu Hàm Yên gật đầu: “Như con đoán đó! Ngày đó, là Quý thúc đã cứu mẹ…”
Bà chậm rãi kể lại mọi chuyện đã qua.
Hoá ra, sau khi Liễu Hàm Yên trốn thoát khỏi tay Nha Tử, bà đã đến hiệu cầm đồ ở Thương Châu để đổi tiền, bà đút lót tiền cho người khuân vác ở bến đò, để hắn giấu bà vào rương hàng hoá trốn lên thuyền. Chuyến hàng này đi đến kinh thành, đến kinh thành, sau khi tiêu hết số tiền còn sót lại, bà té xỉu trước cửa Quý phủ.
Quý Xa nghe thấy tình cảnh của bà thì rất đồng tình và thương cảm, ông chăm sóc bà rất chu đáo, không chỉ giúp bà tìm kiếm Thời Hoạ mà còn đưa bà về Sơn Đông cúng tế vong phu.
Vốn, bà định ở lại Tô gia thủ tiết đợi cho nữ nhi xuất giá là xong kiếp người, nào ngờ lại có ngày hôm nay.
Quý Xa đối xử với bà rất tốt, nhưng một nam nhân không thể nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với một nữ nhân. Ông không thê không thiếp, là người đoan chính lễ nghĩa, từ trước đến nay đều luôn giữ khuôn phép với bà. Đợi đến khi cúng tế Tô Chiêm về, ông mới thổ lộ tình cảm của mình.
Chỉ là sau khi nói xong, ông lại nói cho Liễu Hàm Yên nghe một chuyện khác: “Liễu nương… Lúc trước ta có cười ba vị thê tử, bọn họ vừa qua cửa không bao lâu liền chết cả… Đạo sĩ nói mạng ta không tốt, sẽ khắc thê, ta muốn chăm sóc nàng cả đời, nhưng ta lại sợ…”
Liễu Hàm Yên là nữ nhân mạng khổ bị bán đi, tuổi cũng không còn nhỏ, lại còn một đoạn đường dài phải đi, Quý Xa là hán tử có tình có nghĩa, là người có thể dựa vào cả đời, bà không muốn bỏ lỡ, huống chi bà không tin vào số mệnh.
Cứ như vậy bà gả cho Quý Xa, mấy tháng sau liền có thai, hiện giờ bà đã ba mươi sáu tuổi rồi, không ngờ mình có thể mang thai được. Từ sau khi sinh Thời Hoạ, bà đã thỉnh đại phu thăm khám, bốc thuốc nhưng vẫn không thể hoài thai, giờ này nghĩ lại, có thể là do độc phụ Hứa thị kia giở trò thủ đoạn.
Nghe đến đây, Thời Hoạ không nhịn được lại rơi nước mắt, Liễu Hàm Yên ôm nàng vào lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi, cũng may có Cảnh Dực, mẹ mới tìm được con!”
“Nhị gia?” Thời Hoạ nâng hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Lục Thời An. Hắn thấy nàng khóc như vậy thì đau lòng không thôi, nhưng lại ngại nhiều người không thể qua ôm nàng một cái, chỉ có thể cười dịu dàng với nàng.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Là miếng ngọc bội kia của nàng!”
Lục Thời An vẫn không ngừng tìm kiếm miếng ngọc bội kia, trời xui đất khiến thế nào miếng ngọc bội kia lại lạc vào hiệu cầm đồ của Quý gia. Ngày ấy khi Quý Xa đến cửa hàng để kiểm kê, Liễu Hàm Yên cũng rảnh rỗi theo ông đi dạo, tiểu nhị đưa cho ông xem những miếng ngọc bội vừa mới thu được những ngày gần đây, bà cũng thấy được nó.
Vừa lúc Thập Tứ đến hiệu cầm đồ tìm, lúc này mới có màn nhận lại sau này.
Thời Hoạ vô cùng cảm kích, hoá ra thời gian gần đây hắn bận làm việc này cho nàng.
Ngày thành hôn đến gần, Liễu Hàm Yên cũng ở lại đợi Thời Hoạ thành hôn rồi mới trở về Quý gia. Cả nhà nói chuyện một hồi, sau đó Lục Thời An đứng dậy cáo từ. Thời Hoạ đưa hắn ra cửa, nàng đã chuẩn bị một bụng để nói nhưng giờ đây lại không biết nói cái gì, trong tay vần vò khăn tay, ngượng ngùng nhìn hắn.
“Nhiều ngày không gặp, nàng không có gì muốn nói với ta sao?” Hắn rút khăn lụa trong tay nàng ra, nhét vào ngực mình, cúi người thì thầm bên tai nàng: “Ta thật sự rất nhớ nàng, khăn tay này ta sẽ lấy về, nhìn vật nhớ người vậy!”
Thời Hoạ nhón chân, hôn lên sườn mặt hắn: “Ta cũng rất nhớ chàng!”
Dứt lời, nàng liền xoay người, giống như vừa làm chuyện xấu vội vàng chạy vào trong, tim đập nhanh như bước chân, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào.
“Nàng đợi một chút…” Lục Thời An nhướng mày, đưa tay sờ chỗ nàng vừa mới hôn: “Chốc nữa ta sẽ đến thăm nàng!”
Thời Hoạ nghe được tim càng đập nhanh hơn, ý hắn là khuya nay sẽ đến…
Trước lúc Tô Chiêm lâm chung, ông đã giao toàn bộ gia nghiệp cho Hứa Mục Thanh, y là hiền tế do ông chọn, cho nên ông yên tâm, chỉ là không ai ngờ đến những chuyện phát sinh sau này.
Nếu Thời Hoạ gả cho hắn, hắn có thể xử lý những chuyện này thay nàng, nhưng hiện giờ, nàng phải gả cho người khác, hắn vẫn có thể hỗ trợ nàng, nhưng đây đều là sản nghiệp của Tô gia, nên để nàng kế thừa.
“Hoạ Hoạ, muội là nữ nhi duy nhất của dượng, là người thừa kế của Tô gia!” Thái độ của Hứa Mục Thanh vô cùng kiên quyết.
Thời Hoạ nhíu mi, khó xử nói: “Nhưng muội không biết những cái này, nếu giao cho muội, chẳng phải tâm huyết cả đời của cha sẽ bị muội phá huỷ hết sao….”
Hứa Mục Thanh mỉm cười, gạt bỏ băn khoăn của nàng: “Không sao, ta có thể dạy muội, những cái này không khó!”
Nếu bảo nàng thêu hoa thì được, còn buôn bán thì không thể, nàng căn bản không có hứng thú với nó. Nhưng thấy Hứa Mục Thanh kiên quyết như vậy, nàng cũng chỉ có thể đồng ý trước: “Vậy… được!”
Bên này đang nói chuyện, đột nhiên có nha hoàn đến báo: “Lục Nhị gia đến, đòi gặp tiểu thư!”
“Nhị gia?” Thời Hoạ ngẩn ra, vội đứng dậy: “Chàng ấy có nói có chuyện gì không?”
Nha hoàn nói: “Nhị gia nói là có chuyện quan trọng, muốn đích thân tiểu thư đến mới nói!”
Hứa Mục Thanh đi cùng Thời Hoạ đến tiền sảnh, không biết vì sao nàng có chút không yên lòng, nàng bước rất nhanh, càng đến gần tiền sảnh nàng càng lo lắng. Nàng sốt ruột đến dưới mái hiên, mơ hồ nghe được giọng của Lục Thời An, nhưng trong sảnh không phải chỉ có một mình hắn.
Đến trước cửa, nha hoàn xốc mành lên, nàng bước vào sảnh, thời khắc nàng nhìn vào chính đường, cả người Thời Hoạ như đông cứng, nước mắt phản ứng nhanh hơn thân thể, từng viên to tròn lăn xuống, che mờ tầm mắt nàng.
Liễu Hàm Yên cũng chảy dài hai hàng nước mắt, vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía nàng, miệng gọi: “Hoạ nhi…”
“Mẹ!” Thời Hoạ chạy nhanh về phía trước, gục vào ngực của mẫu thân, hai mẹ con ôm chầm nhau khóc lớn, mọi nhớ thương đều biến thành nước mắt.
Quý Xa lo lắng cho thân thể của Liễu Hàm Yên, ông đến trước mặt bà khuyên nhủ: “Liễu nương, đừng buồn nữa, nàng khóc tổn hại thân thể mất!”
Lục Thời An và Hứa Mục Thanh cũng khuyên.
Lúc này hai mẹ con mới dừng lại, Liễu Hàm Yên lấy khăn lau nước mắt cho Thời Hoạ: “Con ngoan của ta, mẹ tìm con vất vả quá!”
Hứa Mục Thanh hành lễ, rồi nói: “Liễu di nương, ngồi xuống rồi nói chuyện!”
Liễu Hàm Yên kéo tay nhin nữ ngồi xuống ghế, vừa nâng mắt đã thấy Quý Xa, bà vội giới thiệu: “Ta hồ đồ mất, Hoạ Hoạ, đây là Quý thúc!”
“Thời Hoạ tham kiến Quý thúc,” Nàng hành lễ xong mới nâng mắt đánh giá Quý Xa, hắn có gương mặt chữ điền, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, dáng người cường tráng. Tuy diện mạo bình thường, nhưng vẻ mặt cương trực, có vẻ là một con người ngay thẳng.
Quý Xa cười đáp lại, rồi quan tâm Liễu Hàm Yên: “Liễu nương, thân thể nàng quan trọng, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi!”
Trước mặt tiểu bối, ông ân cần quan tâm khiến Liễu Hàm Yên đỏ mặt, bà ngồi xuống ái oán liếc ông.
Hai mẹ con ngồi gần nhau, Thời Hoạ lấy khăn lau nước mắt cho Liễu Hàm Yên, nàng cẩn thận nhìn ngắm, thấy khí sắc của mẹ đỏ hồng, cơ thể đẫy đà hơn trước rất nhiều, đặc biệt là vòng eo kia, nhìn kiểu gì cũng ra bộ dáng đang mang thai. Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc bụng nhô lên, ngạc nhiên mở to mắt: “Mẹ… người…”
Liễu Hàm Yên gật đầu: “Như con đoán đó! Ngày đó, là Quý thúc đã cứu mẹ…”
Bà chậm rãi kể lại mọi chuyện đã qua.
Hoá ra, sau khi Liễu Hàm Yên trốn thoát khỏi tay Nha Tử, bà đã đến hiệu cầm đồ ở Thương Châu để đổi tiền, bà đút lót tiền cho người khuân vác ở bến đò, để hắn giấu bà vào rương hàng hoá trốn lên thuyền. Chuyến hàng này đi đến kinh thành, đến kinh thành, sau khi tiêu hết số tiền còn sót lại, bà té xỉu trước cửa Quý phủ.
Quý Xa nghe thấy tình cảnh của bà thì rất đồng tình và thương cảm, ông chăm sóc bà rất chu đáo, không chỉ giúp bà tìm kiếm Thời Hoạ mà còn đưa bà về Sơn Đông cúng tế vong phu.
Vốn, bà định ở lại Tô gia thủ tiết đợi cho nữ nhi xuất giá là xong kiếp người, nào ngờ lại có ngày hôm nay.
Quý Xa đối xử với bà rất tốt, nhưng một nam nhân không thể nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với một nữ nhân. Ông không thê không thiếp, là người đoan chính lễ nghĩa, từ trước đến nay đều luôn giữ khuôn phép với bà. Đợi đến khi cúng tế Tô Chiêm về, ông mới thổ lộ tình cảm của mình.
Chỉ là sau khi nói xong, ông lại nói cho Liễu Hàm Yên nghe một chuyện khác: “Liễu nương… Lúc trước ta có cười ba vị thê tử, bọn họ vừa qua cửa không bao lâu liền chết cả… Đạo sĩ nói mạng ta không tốt, sẽ khắc thê, ta muốn chăm sóc nàng cả đời, nhưng ta lại sợ…”
Liễu Hàm Yên là nữ nhân mạng khổ bị bán đi, tuổi cũng không còn nhỏ, lại còn một đoạn đường dài phải đi, Quý Xa là hán tử có tình có nghĩa, là người có thể dựa vào cả đời, bà không muốn bỏ lỡ, huống chi bà không tin vào số mệnh.
Cứ như vậy bà gả cho Quý Xa, mấy tháng sau liền có thai, hiện giờ bà đã ba mươi sáu tuổi rồi, không ngờ mình có thể mang thai được. Từ sau khi sinh Thời Hoạ, bà đã thỉnh đại phu thăm khám, bốc thuốc nhưng vẫn không thể hoài thai, giờ này nghĩ lại, có thể là do độc phụ Hứa thị kia giở trò thủ đoạn.
Nghe đến đây, Thời Hoạ không nhịn được lại rơi nước mắt, Liễu Hàm Yên ôm nàng vào lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi, cũng may có Cảnh Dực, mẹ mới tìm được con!”
“Nhị gia?” Thời Hoạ nâng hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Lục Thời An. Hắn thấy nàng khóc như vậy thì đau lòng không thôi, nhưng lại ngại nhiều người không thể qua ôm nàng một cái, chỉ có thể cười dịu dàng với nàng.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Là miếng ngọc bội kia của nàng!”
Lục Thời An vẫn không ngừng tìm kiếm miếng ngọc bội kia, trời xui đất khiến thế nào miếng ngọc bội kia lại lạc vào hiệu cầm đồ của Quý gia. Ngày ấy khi Quý Xa đến cửa hàng để kiểm kê, Liễu Hàm Yên cũng rảnh rỗi theo ông đi dạo, tiểu nhị đưa cho ông xem những miếng ngọc bội vừa mới thu được những ngày gần đây, bà cũng thấy được nó.
Vừa lúc Thập Tứ đến hiệu cầm đồ tìm, lúc này mới có màn nhận lại sau này.
Thời Hoạ vô cùng cảm kích, hoá ra thời gian gần đây hắn bận làm việc này cho nàng.
Ngày thành hôn đến gần, Liễu Hàm Yên cũng ở lại đợi Thời Hoạ thành hôn rồi mới trở về Quý gia. Cả nhà nói chuyện một hồi, sau đó Lục Thời An đứng dậy cáo từ. Thời Hoạ đưa hắn ra cửa, nàng đã chuẩn bị một bụng để nói nhưng giờ đây lại không biết nói cái gì, trong tay vần vò khăn tay, ngượng ngùng nhìn hắn.
“Nhiều ngày không gặp, nàng không có gì muốn nói với ta sao?” Hắn rút khăn lụa trong tay nàng ra, nhét vào ngực mình, cúi người thì thầm bên tai nàng: “Ta thật sự rất nhớ nàng, khăn tay này ta sẽ lấy về, nhìn vật nhớ người vậy!”
Thời Hoạ nhón chân, hôn lên sườn mặt hắn: “Ta cũng rất nhớ chàng!”
Dứt lời, nàng liền xoay người, giống như vừa làm chuyện xấu vội vàng chạy vào trong, tim đập nhanh như bước chân, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào.
“Nàng đợi một chút…” Lục Thời An nhướng mày, đưa tay sờ chỗ nàng vừa mới hôn: “Chốc nữa ta sẽ đến thăm nàng!”
Thời Hoạ nghe được tim càng đập nhanh hơn, ý hắn là khuya nay sẽ đến…