Tại 1 ngôi nhà ở ngoại ô thành phố Vinh, khung cảnh đang yên bình thì có 1 tiếng hét:
- Mẹ, CON SẼ ĐI PARI DU HỌC, MẸ ĐỪNG NGĂN CON.Không ai khác đó chính là nó Nguyễn Hà Linh.
- Nhưng con sang đó thì ai sẽ chăm sóc? Mẹ nó hỏi.
- Mẹ à! Con lớn rồi với lại có cả Vân đi nữa mà.Nó mè nheo
- Thôi em cho con nó đi đi. Dù gì cũng lớn rồi phải cho con ra ngoài cuộc sống để trải nghiệm chứ.
- Đúng rồi đó mẹ à!!!
- Haizz thôi được rồi. Có con Vân mẹ cx yên tâm.ăơ
- Yeee con yêu mẹ nhất.Nó nhảy lên rồi ôm lấy mẹ cười.
- Con gái con quên ba rùi ak.
- Sao con quên ba được. Nói rồi nó cũng lại hôn ba lên má:
- Thôi con lên phòng chuẩn bị đây.
Nó chạy lên phòng đóng cửa lại và
- ha...ha...ha... sướng quá được đi Pari rồi woa...sướng quá đi mất thôi mk đi chết đây.' Nhưng chết rồi sao đi được nữa'. Phải gọi cho Vân mới được.
kiếm điện thoại ân số con bạn thân:
- way,Vân, tao được đi rùi. Bên mày sao rồi hả?
-' cx được rồi. Mà hồi đi shopping k?'
-đi chứ. Bây giờ là 8 h..uk..thì khoảng 8h30 tao sang đón mày,với cả đi ăn trưa luôn.
- uk vậy nha lát gặp. BYE cưng
- uk bye.
8h 30 nó bước xuống với chiếc áo phông trắng,cùng quần jeans đen,quấn ngang hông áo sơ mi sọc ca rô.Tóc buộc đuôi ngựa trông nó lúc này rất cá tính.
-Ba mẹ con đi chơi với Vân đến chiều mới về ba mẹ ăn đi không cần chờ con nha.
- Đi chơi cẩn thận nhớ về sớm. Mẹ nó nói.
- con biết rồi, con đi nha.
Ra lấy chiếc xe yêu quý của mk nó phóng ngay đến nhà Vân. Đứng trước cổng nhà nhỏ:
- Vân ơi,Vân mày ra chưa,bắt tao chờ dưới cái trời nắng như thiêu như đốt vậy ak... Nó làm một tràng, mới đến chưa được phút mà làm như mấy chục tiếng k bằng.
- Haizz mày có thể bớt bớt giọng k hả. Chưa thấy mặt mà đã nghe giọng mày rồi.
Vân bước ra với chiếc váy baby doll màu xanh dương,giày bánh mì trắng trông rất dễ thương.
- xi mới kêu được tí mà than.
- vâng được 1 tí. 1 tí của mày đủ để tai tao phải đi khám rồi.
-hây hây đươc rùi đi thui không muộn giờ.Nó chán nản nhìn con bạn bắt đầu bài ca cẩm... phải giải thoát k thì đến tối cx chưa xong.
-oki xuất phát nào. Thay đổi nhanh khiếp.
2đứa đi đến TTTM lớn nhất thành phố.
Cất xe xong, tụi nó đi vào.Điểm đến đầu tiên là các shop thời trang.
- chào quý khách, tôi có thể giúp gì được k.1 nhân viên của shop chào mời tụi nó.
- vâng,cảm ơn nhưng tụi em tự chọn được rồi ạ. Vân lễ phép,rồi quay sang nó:
- Này mày chọn được cái nào chưa?
- Được rồi, mày cũng chọn đi.
- uk, nhưng...nhỏ chỉ vào bộ đồ của nó: mày lại mặc quần HẢ
- ui mày làm gì mà hét thế. Nó bịt tai lại nhìn Vân.
- còn k. Vân trừng mắt.
- cái này sao đâu. Nó nhìn Vân nước mắt rưng rưng sắp khóc.
- tao cạn lời với mày luôn con gái j mà khi nào cx không chịu mặc váy lúc nào cũng quần,với quần. Nhỏ nhìn nó mủi lòng.
- hì hì thôi kiếm đồ đi còn đứng đó mà nói.Nó 😅😅😅
trong lúc nó thay đồ nhỏ chọn cho chiếc váy màu trắng họa tiết lá cây cùng áo croptop màu trắng.Thay đồ xong,nó bước ra với chiếc áo thun oversize cá tính cùng quần bó màu trắng mài rách, mũ snapback tóc thả cùng đôi giày thể thao trắng trông nó rất đẹp làm ai cũng đứng hình nhìn nó.
Chương 2 đến đây là hết. Mong các độc giả cho ý kiến🙂🙂🙂
- Mẹ, CON SẼ ĐI PARI DU HỌC, MẸ ĐỪNG NGĂN CON.Không ai khác đó chính là nó Nguyễn Hà Linh.
- Nhưng con sang đó thì ai sẽ chăm sóc? Mẹ nó hỏi.
- Mẹ à! Con lớn rồi với lại có cả Vân đi nữa mà.Nó mè nheo
- Thôi em cho con nó đi đi. Dù gì cũng lớn rồi phải cho con ra ngoài cuộc sống để trải nghiệm chứ.
- Đúng rồi đó mẹ à!!!
- Haizz thôi được rồi. Có con Vân mẹ cx yên tâm.ăơ
- Yeee con yêu mẹ nhất.Nó nhảy lên rồi ôm lấy mẹ cười.
- Con gái con quên ba rùi ak.
- Sao con quên ba được. Nói rồi nó cũng lại hôn ba lên má:
- Thôi con lên phòng chuẩn bị đây.
Nó chạy lên phòng đóng cửa lại và
- ha...ha...ha... sướng quá được đi Pari rồi woa...sướng quá đi mất thôi mk đi chết đây.' Nhưng chết rồi sao đi được nữa'. Phải gọi cho Vân mới được.
kiếm điện thoại ân số con bạn thân:
- way,Vân, tao được đi rùi. Bên mày sao rồi hả?
-' cx được rồi. Mà hồi đi shopping k?'
-đi chứ. Bây giờ là 8 h..uk..thì khoảng 8h30 tao sang đón mày,với cả đi ăn trưa luôn.
- uk vậy nha lát gặp. BYE cưng
- uk bye.
8h 30 nó bước xuống với chiếc áo phông trắng,cùng quần jeans đen,quấn ngang hông áo sơ mi sọc ca rô.Tóc buộc đuôi ngựa trông nó lúc này rất cá tính.
-Ba mẹ con đi chơi với Vân đến chiều mới về ba mẹ ăn đi không cần chờ con nha.
- Đi chơi cẩn thận nhớ về sớm. Mẹ nó nói.
- con biết rồi, con đi nha.
Ra lấy chiếc xe yêu quý của mk nó phóng ngay đến nhà Vân. Đứng trước cổng nhà nhỏ:
- Vân ơi,Vân mày ra chưa,bắt tao chờ dưới cái trời nắng như thiêu như đốt vậy ak... Nó làm một tràng, mới đến chưa được phút mà làm như mấy chục tiếng k bằng.
- Haizz mày có thể bớt bớt giọng k hả. Chưa thấy mặt mà đã nghe giọng mày rồi.
Vân bước ra với chiếc váy baby doll màu xanh dương,giày bánh mì trắng trông rất dễ thương.
- xi mới kêu được tí mà than.
- vâng được 1 tí. 1 tí của mày đủ để tai tao phải đi khám rồi.
-hây hây đươc rùi đi thui không muộn giờ.Nó chán nản nhìn con bạn bắt đầu bài ca cẩm... phải giải thoát k thì đến tối cx chưa xong.
-oki xuất phát nào. Thay đổi nhanh khiếp.
2đứa đi đến TTTM lớn nhất thành phố.
Cất xe xong, tụi nó đi vào.Điểm đến đầu tiên là các shop thời trang.
- chào quý khách, tôi có thể giúp gì được k.1 nhân viên của shop chào mời tụi nó.
- vâng,cảm ơn nhưng tụi em tự chọn được rồi ạ. Vân lễ phép,rồi quay sang nó:
- Này mày chọn được cái nào chưa?
- Được rồi, mày cũng chọn đi.
- uk, nhưng...nhỏ chỉ vào bộ đồ của nó: mày lại mặc quần HẢ
- ui mày làm gì mà hét thế. Nó bịt tai lại nhìn Vân.
- còn k. Vân trừng mắt.
- cái này sao đâu. Nó nhìn Vân nước mắt rưng rưng sắp khóc.
- tao cạn lời với mày luôn con gái j mà khi nào cx không chịu mặc váy lúc nào cũng quần,với quần. Nhỏ nhìn nó mủi lòng.
- hì hì thôi kiếm đồ đi còn đứng đó mà nói.Nó 😅😅😅
trong lúc nó thay đồ nhỏ chọn cho chiếc váy màu trắng họa tiết lá cây cùng áo croptop màu trắng.Thay đồ xong,nó bước ra với chiếc áo thun oversize cá tính cùng quần bó màu trắng mài rách, mũ snapback tóc thả cùng đôi giày thể thao trắng trông nó rất đẹp làm ai cũng đứng hình nhìn nó.
Chương 2 đến đây là hết. Mong các độc giả cho ý kiến🙂🙂🙂