sau khi náo loạn một trận, cuối cùng cả lớp cô, đều bị phạt, chạy xung quanh sân vận động 50 vòng, lại còn bị hạ hạnh kiểm. nhưng tất cả chúng tôi đều cảm thấy rất vui, bởi vì, đó là kí ức đẹp nhất, bởi vì, đó là thanh xuân tuyệt vời nhất, bởi vì, đó là lựa chọn của chúng tôi và bởi vì, chúng tôi là bạn của nhau, chúng tôi trân trọng mỗi giây được ở bên nhau.
mọi chuyện sau đó diễn ra như bình thường, như mỗi ngày trôi qua rất đều đặn. chỉ có điều, cô phải nhận một trong trách nặng nề mà vô cùng vinh quang, chính là, trong ngày nhà giáo việt nam tới đây, cô là người sẽ lên đi thi thuyết trình, đại diện cho cả lớp. mà cuộc thi này, cô bắt buộc phải thắng, vì cô hiệu phó, vốn dĩ có ác cảm với lớp cô, nhất là với cô, nếu như lần này cô còn thua, chắc chắn sẽ gây nhiều trở ngại hơn cho lớp học. nhưng nếu lần này cô thắng, khiến cho cô ấy tâm phục, khẩu phục, thì có thể mọi chuyện sẽ khác. nhưng chủ cốt, cuộc thi này là vinh quang của lớp cô, là niềm kiêu hãnh của các bạn, là lòng tin của các bạn, đều đặt vào đó. cô nhất định phải chiến thắng. mà điều này với cô đều quá dễ, cô học rất giỏi môn văn đó nha! muốn qua mặt cô trong kì thi này sao? nằm mơ đi, trừ phi có người dùng thủ đoạn bỉ ổi!
"cậu tự tin quá nhỉ?"-chu dương nhìn cô nói
tiểu tình mỉm cười:
"tất nhiên rồi, từ nhỏ, tôi học văn đã rất giỏi mà
chu dương cười:
"vậy thì tốt rồi, nhất định lần này lớp chúng ta sẽ thắng"
Ngày 20/11...
"tiểu tình của chúng ta mặc bộ này đẹp thật nha!"
cô mỉm cười trước sự khen ngợi của các bạn:
"tất nhiên rồi, các bạn yên tâm, lần này chúng ta sẽ thắng mà"
mọi người vỗ tay:
"cố lên, cố lên. thôi bọn mình xuống dưới trước nha, còn 2 phần thuyết minh nữ thôi là sẽ đến phần trình diễn của cậu đó"
cô gật đầu, các bạn đi xuống dưới:
ở trên lớp, tiểu tình cầm bản thuyết trình cô tự viết đọc lại một lượt. đột nhiên cảm thấy đau bụng, cô đặt tờ giấy xuống bàn, bước ra ngoài lớp. Lúc cô bước ra, cũng là lúc, có người bước vào, lấy đi tờ bài thuyết trình của cô.
giải quyết xong cái bụng, cô mỉm cười, đi lên lớp. Vừa nhìn lên trên bàn, đã không thấy đâu
"đâu rồi, đâu mất rồi, tại sao không thấy bài thuyết trình của mình?"
an kiều lương chạy lên hỏi cô:
"tiểu tình, xuống dưới thôi, còn một tiết mục nữa là đến phần thuyết trình của cậu đó"
Cô nhìn an kiều lương, bối rối nói:
"lương lương, mình làm mất nó rồi"
"mất?"
an kiều lương và cô cùng chạy xuống dưới, an kiều lương nói:
"làm sao đây? bài thuyết trình mất rồi"
mọi người ngạc nhiên, phong cung thần vẫn từ tốn hỏi cô:
"cậu cố nhớ xem, cậu để nó ở đâu?"
cô lắc đầu, tôi không biết, sau khi đi vệ sinh, tôi để nó trên bàn, lúc vào thì đã không thấy"
kì chính lâm nói:
"như vậy thì chắc chắn là có người giở thủ đoạn"
cô nhìn xung quanh:
"nhưng có thể là ai chứ?"
phong cung thần lại hỏi:
"vậy cậu nhớ xem, ngoài tờ đó ra, câu có còn tờ nào khác không?"
cô lắc đầu:
"ngoài tờ đó ra, tôi..."
cô dột nhiên nhớ ra:
"phong cung thần, bản sao ở nhà cậu, tôi có phô tô ra một bản, lúc học thêm ở nhà cậu, tôi để quên nó rồi"
mọi người nhìn nhau, chu dương nói:
"còn kịp không?, một màn trình diễn nữa thôi là đến phần câu rồi"
" không kịp cũng phải kịp"
phong cung thần lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. mọi người lo lắng chờ đợi, lạc dư nhi mỉm cười, nắm tay cô:
"yên tâm, đừng lo"
cô gật đầu
phong cung thần về tới nhà, lục tung mọi thứ, căn phòng của anh sau khi lục lên đã không còn như ban đầu. cuối cùng anh cũng tìm thấy bản sao. phong cung thần vội vã chạy đến trường.
mọi người ở trường, vô cùng lo lắng, khi đã tuyên bố đến phần trình thuyết của cô:
"tiết mục của lớp 10 a4 kết thúc, một bài thuyết trình tuyệt hay. và bây giờ, là bài thuyets trình của lớp 10a3. xin mời bạn học sinh đại diện cho lớp 10a3 bước lên đây"
mọi người lo lắng:
"thôi xong rồi, phong cung thần, cậu nhanh lên một chút đi"
trên kia lại phát ra tiếng nói:
"xin mời, người thuyết trình của lớp 10a3, lớp 10a3 không tham dự phần thi này sao"
tiểu tình bước lên, cứu vãn tình hình, thấy giáo dẫn tiết mục ngày hôm nay mỉm cười nhường chỗ cho cô.
cô đứng trên bục đài, mở lời chào hỏi thông thuộc mà ai cũng có nhằm kéo dài thời gian.
phong cung thần nhìn đồng hồ, đến giờ rồi. tiểu tình bây giờ chắc chắn rất bối rối. anh chạy băng qua đường với tốc độ rất nhanh, dùng hết sức chạy khi đèn đỏ dừng lại. một chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ lao tới.
RUỲNH...
mọi chuyện sau đó diễn ra như bình thường, như mỗi ngày trôi qua rất đều đặn. chỉ có điều, cô phải nhận một trong trách nặng nề mà vô cùng vinh quang, chính là, trong ngày nhà giáo việt nam tới đây, cô là người sẽ lên đi thi thuyết trình, đại diện cho cả lớp. mà cuộc thi này, cô bắt buộc phải thắng, vì cô hiệu phó, vốn dĩ có ác cảm với lớp cô, nhất là với cô, nếu như lần này cô còn thua, chắc chắn sẽ gây nhiều trở ngại hơn cho lớp học. nhưng nếu lần này cô thắng, khiến cho cô ấy tâm phục, khẩu phục, thì có thể mọi chuyện sẽ khác. nhưng chủ cốt, cuộc thi này là vinh quang của lớp cô, là niềm kiêu hãnh của các bạn, là lòng tin của các bạn, đều đặt vào đó. cô nhất định phải chiến thắng. mà điều này với cô đều quá dễ, cô học rất giỏi môn văn đó nha! muốn qua mặt cô trong kì thi này sao? nằm mơ đi, trừ phi có người dùng thủ đoạn bỉ ổi!
"cậu tự tin quá nhỉ?"-chu dương nhìn cô nói
tiểu tình mỉm cười:
"tất nhiên rồi, từ nhỏ, tôi học văn đã rất giỏi mà
chu dương cười:
"vậy thì tốt rồi, nhất định lần này lớp chúng ta sẽ thắng"
Ngày 20/11...
"tiểu tình của chúng ta mặc bộ này đẹp thật nha!"
cô mỉm cười trước sự khen ngợi của các bạn:
"tất nhiên rồi, các bạn yên tâm, lần này chúng ta sẽ thắng mà"
mọi người vỗ tay:
"cố lên, cố lên. thôi bọn mình xuống dưới trước nha, còn 2 phần thuyết minh nữ thôi là sẽ đến phần trình diễn của cậu đó"
cô gật đầu, các bạn đi xuống dưới:
ở trên lớp, tiểu tình cầm bản thuyết trình cô tự viết đọc lại một lượt. đột nhiên cảm thấy đau bụng, cô đặt tờ giấy xuống bàn, bước ra ngoài lớp. Lúc cô bước ra, cũng là lúc, có người bước vào, lấy đi tờ bài thuyết trình của cô.
giải quyết xong cái bụng, cô mỉm cười, đi lên lớp. Vừa nhìn lên trên bàn, đã không thấy đâu
"đâu rồi, đâu mất rồi, tại sao không thấy bài thuyết trình của mình?"
an kiều lương chạy lên hỏi cô:
"tiểu tình, xuống dưới thôi, còn một tiết mục nữa là đến phần thuyết trình của cậu đó"
Cô nhìn an kiều lương, bối rối nói:
"lương lương, mình làm mất nó rồi"
"mất?"
an kiều lương và cô cùng chạy xuống dưới, an kiều lương nói:
"làm sao đây? bài thuyết trình mất rồi"
mọi người ngạc nhiên, phong cung thần vẫn từ tốn hỏi cô:
"cậu cố nhớ xem, cậu để nó ở đâu?"
cô lắc đầu, tôi không biết, sau khi đi vệ sinh, tôi để nó trên bàn, lúc vào thì đã không thấy"
kì chính lâm nói:
"như vậy thì chắc chắn là có người giở thủ đoạn"
cô nhìn xung quanh:
"nhưng có thể là ai chứ?"
phong cung thần lại hỏi:
"vậy cậu nhớ xem, ngoài tờ đó ra, câu có còn tờ nào khác không?"
cô lắc đầu:
"ngoài tờ đó ra, tôi..."
cô dột nhiên nhớ ra:
"phong cung thần, bản sao ở nhà cậu, tôi có phô tô ra một bản, lúc học thêm ở nhà cậu, tôi để quên nó rồi"
mọi người nhìn nhau, chu dương nói:
"còn kịp không?, một màn trình diễn nữa thôi là đến phần câu rồi"
" không kịp cũng phải kịp"
phong cung thần lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. mọi người lo lắng chờ đợi, lạc dư nhi mỉm cười, nắm tay cô:
"yên tâm, đừng lo"
cô gật đầu
phong cung thần về tới nhà, lục tung mọi thứ, căn phòng của anh sau khi lục lên đã không còn như ban đầu. cuối cùng anh cũng tìm thấy bản sao. phong cung thần vội vã chạy đến trường.
mọi người ở trường, vô cùng lo lắng, khi đã tuyên bố đến phần trình thuyết của cô:
"tiết mục của lớp 10 a4 kết thúc, một bài thuyết trình tuyệt hay. và bây giờ, là bài thuyets trình của lớp 10a3. xin mời bạn học sinh đại diện cho lớp 10a3 bước lên đây"
mọi người lo lắng:
"thôi xong rồi, phong cung thần, cậu nhanh lên một chút đi"
trên kia lại phát ra tiếng nói:
"xin mời, người thuyết trình của lớp 10a3, lớp 10a3 không tham dự phần thi này sao"
tiểu tình bước lên, cứu vãn tình hình, thấy giáo dẫn tiết mục ngày hôm nay mỉm cười nhường chỗ cho cô.
cô đứng trên bục đài, mở lời chào hỏi thông thuộc mà ai cũng có nhằm kéo dài thời gian.
phong cung thần nhìn đồng hồ, đến giờ rồi. tiểu tình bây giờ chắc chắn rất bối rối. anh chạy băng qua đường với tốc độ rất nhanh, dùng hết sức chạy khi đèn đỏ dừng lại. một chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ lao tới.
RUỲNH...