Do thôn nhỏ này rất khép kín, người dân trong thôn chỉ tò mò về đoàn làm phim chứ không có làm ra mấy hành vi mà fan cuồng hay làm, vì thế không gây phiền nhiễu gì nhiều.
Tô Nặc rất thích tình trạng hiện tại, mỗi ngày đều có thể kết thúc công việc sớm hơn thường lệ, sau đó kéo Đới An chạy đông chạy tây, đôi khi còn chạy đến nhà người dân trong thôn uống vài hớp trà hoặc ăn vài thứ do họ tự trồng, phải nói là rất thư thái.
“Thật ra ở lại đây luôn cũng không tệ.” Một buổi tối nọ, sau khi ăn uống no nê, hai người leo lên nóc nhà nằm ngắm trăng với nhau, Đới An nhịn không được cảm thán.
“Không được.” Tô Nặc lên tiếng cự tuyệt, tuy rằng đồ ăn ở đây rất ngon nhưng sao mình có thể bỏ mặc chồng đẹp trai của mình! Sau khi quay xong phải lập tức rời khỏi đây! Vì vậy phải tranh thủ thời gian ăn thật nhiều!
“Ngày mai chúng ta tới nhà ai ăn đây?” Khi đề cập đến vấn đề này, Tô Nặc trở nên rất nghiêm túc.
“. . . . Nhà thím Trương ở đầu thôn được không?” Đới An đề nghị, “Hôm nay tôi mới đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy thím ấy đang nhào bột mì và thái rau, chắc thím ấy định hấp bánh bao cải trắng.”
“Quyết định vậy đi.” Nghĩ đến chiếc bánh bao thơm ngon kia, tâm tình của Tô Nặc tốt lên hẳn.
“Khụ khụ!” Chung Ly Phong Bạch đột nhiên như bóng ma xuất hiện ở cầu thang.
“Á!” Đới An bị dọa giật bắn mình.
“Không có gì thì đừng làm ra vẻ như bắt gặp người khác làm chuyện xấu có được không!” Tô Nặc bất mãn nhìn đạo diễn Chung, cư nhiên dám dọa ái phi của trẫm sợ!
“Tôi muốn gọi điện thoại.” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng nói.
“Thì anh cứ gọi đi.” Tô Nặc nằm xuống nóc nhà, còn nhấc một chân đặt lên chân kia lắc lắc.
“. . . . .” Đối với hành vi không biết điều của Tô Nặc, Chung Ly Phong Bạch bình tĩnh nói, “Ngày mai tôi định cho cậu và Khâu Tử Ngạn diễn một màn hôn lưỡi ướt át.”
Mẹ nó, đúng là quá hèn hạ! Tô Nặc tức giận ngồi dậy, “Cục điện ảnh nhất định sẽ không duyệt mấy cảnh đó!”
“Thì sao? Tôi quay mình tôi coi.” Biểu tình của Chung Ly Phong Bạch rất bình tĩnh.
. . . . .
Tại sao lại có thứ đạo diễn biến thái thô bỉ như anh ta chứ!?
Tô Nặc còn định lên tiếng tranh luận với đạo diễn Chung, nhưng may là Đới An đã tha hắn đi, đây chính là thời điểm để người đại diện phát huy tác dụng!
Chung Ly Phong Bạch đứng lên một cái ghế, bấm số điện thoại của Mục Thu.
Tuy tư thế này nhìn rất ngu nhưng thật sự không còn cách nào khác! Mấy ngày nay đạo diễn Chung đã đi một vòng để khảo sát, tín hiệu trên nóc căn nhà này là tín hiệu tốt nhất, ở đây không có vật gì cản trở sóng điện thoại, nếu đứng lên ghế thì hiệu quả càng tốt hơn.
Đúng là không dễ dàng chút nào.
“Bảo bối.” Mục Thu nhanh chóng bắt điện thoại.
“Đừng kêu tôi bằng cái tên ghê tởm như vậy!” Chung Ly Phong Bạch ghét bỏ nói.
“Vợ yêu.” Mục Thu rất biết nghe lời.
“. . . . .” Đạo diễn Chung phách lối hừ một tiếng, “Tan ca chưa?”
“Còn ở công ty.” Mục Thu trả lời.
Chung Ly Phong Bạch lập tức nổi giận, “Tại sao lại tăng ca?”
“Bây giờ anh về nhà ngay.” Mục Thu dỗ hắn, “Em cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Mắt của anh còn phải tĩnh dưỡng nhiều, tại sao anh không làm theo lời dặn của bác sĩ — A!!!!” Một tiếng hét thảm thiết đột nhiên truyền tới, Mục Thu sợ đến mức tim suýt ngừng đập, “Bảo bối, em sao thế?”
“. . . . . Tôi không sao.” Chung Ly Phong Bạch đau đến chảy nước mắt, nằm xải lai trên nóc nhà.
Do lúc nãy quá tức giận, đạo diễn Chung không cẩn thận trượt chân khỏi ghế, thảm thiết té xuống.
“Không sao thì em la lên làm gì!” Hiếm khi Mục Thu mới rống lên như vậy, điều này chứng tỏ hắn đang rất sốt ruột.
“Không cẩn thận trượt té.” Mặt mũi đạo diễn Chung xanh mét, sau đó loạng choạng đứng dậy.
“Có bị thương không?” Mục Thu cảm thấy vô cùng đau lòng!
“Không sao.” Chung Ly Phong Bạch ngồi xuống, dùng một tay kéo ống quần lên xem thử, máu chảy ướt đẫm một mảng lớn.
“Thật không?” Mục Thu lo lắng hỏi.
“Không có gì thật mà!” Chung Ly Phong Bạch nghiến răng nghiến lợi.
Từ đầu gối trở xuống rất đau!
Giống như!
Bị thiêu đốt!
Không thể!
Chịu đựng nổi!
“A!!!!!” Tô Nặc đang đi xuống cầu thang đột nhiên hét ầm lên.
Đới An đi phía sau bị dọa đến rụng chân, xém tí nữa đã té khỏi cầu thang.
Bởi mới nói ái phi là người vô cùng mảnh mai, rất dễ bị dọa sợ.
“Cậu la cái gì?!” Chung Ly Phong Bạch cũng bị Tô Nặc dọa hết hồn.
“Nặc Nặc hả?” Mục Thu ở đầu dây bên kia hỏi.
“Sao anh lại chảy nhiều máu như vậy!!!!!!” Tô Nặc phóng tới bên cạnh, hét về phía di động.
“Này!” Chung Ly Phong Bạch muốn nhanh chóng cúp điện thoại, nhưng Mục Thu đã nghe hết những lời vừa rồi, vì thế hoảng hốt rống lên, “Rốt cuộc em té như thế nào?!!!!!”
“Trời đất ơi máu chảy lênh láng!” Tô Nặc phát huy đầy đủ kĩ xảo của một ảnh đế, nhấn giọng rất đúng chỗ, “Chân đứt lìa luôn rồi!”
“Anh đừng nghe cậu ta nói, tôi. . . Tôi. . . Tôi không sao hết!” Hiếm khi Chung Ly Phong Bạch mới cà lăm như vậy, bởi vì hắn đã cảm nhận được sự tức giận của Mục Thu!
“Tổng giám đốc Mục, anh yên tâm đi, tôi sẽ đưa đạo diễn Chung đến bệnh viện ngay lập tức!” Tô Nặc dường như muốn dán mặt mình lên điện thoại, “Đới An, mau đi kiếm khúc chân bị đứt của đạo diễn Chung tới đây, nhanh lên!”
“Cậu đừng có phá đám!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng bực tức, luống cuống chụp hình cái chân chỉ bị trầy da của mình gửi cho Mục Thu, phòng ngừa trường hợp Mục Thu chạy suốt đêm tới đây.
Căn cứ vào chỉ số thông minh và sự lỗ mãng của Mục Thu, chuyện này rất có khả năng xảy ra!
“Chảy nhiều máu như vậy mà còn bảo là không có việc gì?” Sau khi nhìn ảnh chụp, Mục Thu lại nổi giận, “Ngày mai quay về ngay cho anh!”
Chung Ly Phong Bạch khóc không ra nước mắt, phải vận dụng hết vốn từ của mình để giải thích cho Mục Thu hiểu “đây chỉ là vết thương ngoài da, nhìn nghiêm trọng vậy thôi chứ ngủ một đêm là hết ngay”, ai ngờ lại bị đối phương hung ác cắt ngang, “Mau đi băng bó đi!”
“Băng bó xong tôi sẽ không gọi thể điện thoại cho anh nữa, chỗ khác không có sóng.” Chung Ly Phong Bạch buồn bực nói.
“Tổng giám đốc Mục, anh cứ yên tâm, đạo diễn Chung không có việc gì đâu.” Đới An thật sự không thể chịu nổi nữa, giật điện thoại trấn an Mục Thu, “Tôi sẽ dẫn đạo diễn Chung đi băng bó, anh cứ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ái phi thật tốt bụng.” Tô Nặc ngồi xổm bên cạnh khen ngợi.
“Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Có người đáng tin cậy ở đó, Mục Thu mới nhẹ nhàng thở ra.
“Được.” Đới An đồng ý, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, ai ngờ mới quay đi một chút, Chung Ly Phong Bạch và Tô Nặc đã bắt đầu đánh nhau.
Cảnh tượng này đúng là dở khóc dở cười.
“Anh đang bị thương mà, sao anh bạo lực quá vậy!?” Tô Nặc vừa dùng vẻ mặt 囧囧 né tránh, vừa chú ý không đụng trúng vết thương của đạo diễn Chung.
“Ông đây sẽ ôm cậu chết chùm!” Chung Ly Phong Bạch giận lắm rồi.
“A, anh dám nhéo bụng tôi!”
“. . . . . .”
“Đau, anh lại nhéo tôi nữa!”
“. . . . . .”
“Ha ha ha ha ha nhột quá.”
“Hai người mau dừng lại cho tôi!” Đới An uể oải ngồi xuống bên cạnh, thật sự muốn chết đi cho rồi.
Tại sao hai người này có thể làm ra những hành động ngu ngốc như thế chứ?!
Nếu bị phóng viên chụp được thì phải làm sao?!
Mười phút sau, rốt cuộc Đới An cũng tha được hai người đang thở hổn hển kia về phòng. Chung Ly Phong Bạch tựa vào giường để người khác băng bó vết thương, dùng ánh mắt căm giận nhìn Tô Nặc, “Ngày mai tôi sẽ cho cậu diễn cảnh giường chiếu với Khâu Tử Ngạn!”
“Ấu trĩ.” Tô Nặc vừa gặm táo vừa chán ghét nói, “Tôi sẽ không diễn!”
“Tôi sẽ đổi vai của cậu cho hắn, cho hắn làm minh chủ võ lâm!” Chung Ly Phong Bạch ác độc nói.
Mẹ nó! Tô Nặc cảnh giác hỏi, “Còn tôi thì sao?”
“Minh chủ còn thiếu một nam sủng.” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng trả lời.
“Ái phi!!!” Tô Nặc tức giận nhìn về phía Đới An, “Anh có nghe anh ta nói gì không?”
“Có nghe.” Đới An bị hai người bọn họ làm đau cả đầu, sau khi giúp Chung Ly Phong Bạch xử lí vết thương liền kéo Tô Nặc về phòng.
“Anh ta sẽ không để tôi diễn vai nam sủng của tên cơ bụng đâu, đúng không?” Tô Nặc oán hận nói, “Tôi oai phong thế này, sao có thể diễn vai đó được!”
“Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện này không có khả năng rồi!” Đới An đưa li sữa qua, “Uống sữa đi!”
“Ái phi, nàng thật hung dữ.” Tô Nặc bày ra vẻ mặt đau khổ.
“Sau này đừng phá đám người khác như vậy nữa!” Lúc nãy nghe tiếng kêu đau của Chung Ly Phong Bạch, Đới An định đi qua giúp, ai ngờ càng giúp càng rối.
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn đưa cái li không cho ái phi của mình, trên miệng còn dính một vòng sữa tươi, “Tôi chỉ có lòng tốt thôi.”
“Có lòng tốt mới là lạ.” Đới An dở khóc dở cười.
“Tổng giám đốc Mục nhất định sẽ đến xem tình trạng của anh ta, tôi chỉ tiện tay giúp hai người bọn họ thôi.” Tô Nặc nằm trên giường phơi bụng, “Nếu hồi nãy anh chịu phối hợp, nói không chừng ngày mai tổng giám đốc Mục sẽ lập tức tới đây!”
. . . . . .
Vậy tức là hai người làm rộn nửa ngày đều là lỗi của tôi?
Tâm tình Đới An nhất thời trở nên phức tạp!
“Được rồi, qua đây thị tẩm đi!” Tô Nặc vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
“Đêm nay tôi sang phòng kế bên ngủ!” Đới An thận trọng nói.
“Tại sao?” Tô Nặc bất mãn hỏi, trong hoàn cảnh không có gì để giải trí này, hai người ngủ cùng nhau mới có thể tám để giải khuây chứ!
“Bởi vì tối qua sau khi ngủ say, cậu ôm tôi rồi còn gọi tôi là chồng!” Trong giọng nói của Đới An tràn ngập oán niệm.
Má ơi!
Cho dù da mặt có dày cỡ nào, Tô Nặc vẫn cảm thấy xấu hổ.
Không ngờ mình lại đói khát đến vậy!
Đúng là quá đáng sợ.
Ngày hôm sau lịch trình quay phim vẫn tiến hành như cũ, Chung Ly Phong Bạch ngồi ở ghế đạo diễn, xem Khâu Tử Ngạn và Tô Nặc diễn cảnh đối đầu nhau.
“Mau đưa nó ra đây!” Một vị tướng quân mặc chiến bào màu bạc hùng hổ nói, trông cực kì oai phong.
“Ngươi nói đưa thì ta phải đưa sao?” Hắc y nam tử cười khẽ, đuôi lông mày và khóe mắt nhếch lên đầy quyến rũ.
“Cắt!” Chung Ly Phong Bạch kêu ngừng diễn, “Nặc Nặc, cậu là minh chủ võ lâm lạnh lùng đó!” Chứ không phải là yêu tinh chuyên đi dụ dỗ người khác ở kĩ viện! Tại sao cậu lại cười dâm đãng như vậy! Tôi muốn cậu biểu hiện thái độ khinh thường triều đình chứ không phải muốn cậu đi quyến rũ mệnh quan triều đình!
Đương nhiên những câu sau đạo diễn Chung chỉ có thể gào thét trong lòng, ở trước mặt mọi người, hắn vẫn biết giữ đúng chừng mực!
“Nghỉ ngơi một lát đi.” Hôm nay trời hơi nắng, nhân viên phục vụ lấy đồ uống ướp lạnh phát cho mọi người.
“Tại sao quần áo của Khâu Tử Ngạn lại uy phong hơn của tôi?” Nhân lúc rãnh rỗi, Tô Nặc lại bất mãn lên án.
“Bởi vì hắn là mệnh quan triều đình, đương nhiên phải trông màu mè một chút.” Đới An giúp Tô Nặc lau mồ hôi, “Chúng ta không thể màu mè như thế, nhìn rất quê mùa!”
“Nhưng tôi muốn thêu thêm con hổ lên trang phục của tôi!” Tô Nặc buồn bực nói.
“Bây giờ chúng ta đang ở trên núi, muốn đổi quần áo phải chờ xuống núi đã.” Đới An an ủi.
“Còn nữa, cổ áo của bộ y phục này quá rộng!” Tô Nặc tiếp tục khiếu nại, gần như lộ hết cả xương quai xanh ra ngoài, trông cứ như con gái vậy!
Đới An im lặng không trả lời, lấy cho hắn li kem.
Thật ra chuyện để lộ xương quai xanh này có lí do riêng của nó, ngày xưa có một diễn đàn nổi tiếng tổ chức cuộc bình chọn “Bạn thích bộ phận nào nhất trên cơ thể của các nghệ sĩ”, Tô Nặc được vô số fan cuồng bình chọn là có xương quai xanh tinh xảo và gợi cảm nhất! Đương nhiên trong đó còn có một hạng mục bình chọn khác dành cho Khâu Tử Ngạn, tất cả mọi người đều không hẹn mà gặp cùng bình chọn hắn có cơ bụng nam tính nhất.
Tô Nặc từng nổi điên vì chuyện này một thời gian!
Vì thế nhất định không thể nói!
Do thôn nhỏ này rất khép kín, người dân trong thôn chỉ tò mò về đoàn làm phim chứ không có làm ra mấy hành vi mà fan cuồng hay làm, vì thế không gây phiền nhiễu gì nhiều.
Tô Nặc rất thích tình trạng hiện tại, mỗi ngày đều có thể kết thúc công việc sớm hơn thường lệ, sau đó kéo Đới An chạy đông chạy tây, đôi khi còn chạy đến nhà người dân trong thôn uống vài hớp trà hoặc ăn vài thứ do họ tự trồng, phải nói là rất thư thái.
“Thật ra ở lại đây luôn cũng không tệ.” Một buổi tối nọ, sau khi ăn uống no nê, hai người leo lên nóc nhà nằm ngắm trăng với nhau, Đới An nhịn không được cảm thán.
“Không được.” Tô Nặc lên tiếng cự tuyệt, tuy rằng đồ ăn ở đây rất ngon nhưng sao mình có thể bỏ mặc chồng đẹp trai của mình! Sau khi quay xong phải lập tức rời khỏi đây! Vì vậy phải tranh thủ thời gian ăn thật nhiều!
“Ngày mai chúng ta tới nhà ai ăn đây?” Khi đề cập đến vấn đề này, Tô Nặc trở nên rất nghiêm túc.
“. . . . Nhà thím Trương ở đầu thôn được không?” Đới An đề nghị, “Hôm nay tôi mới đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy thím ấy đang nhào bột mì và thái rau, chắc thím ấy định hấp bánh bao cải trắng.”
“Quyết định vậy đi.” Nghĩ đến chiếc bánh bao thơm ngon kia, tâm tình của Tô Nặc tốt lên hẳn.
“Khụ khụ!” Chung Ly Phong Bạch đột nhiên như bóng ma xuất hiện ở cầu thang.
“Á!” Đới An bị dọa giật bắn mình.
“Không có gì thì đừng làm ra vẻ như bắt gặp người khác làm chuyện xấu có được không!” Tô Nặc bất mãn nhìn đạo diễn Chung, cư nhiên dám dọa ái phi của trẫm sợ!
“Tôi muốn gọi điện thoại.” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng nói.
“Thì anh cứ gọi đi.” Tô Nặc nằm xuống nóc nhà, còn nhấc một chân đặt lên chân kia lắc lắc.
“. . . . .” Đối với hành vi không biết điều của Tô Nặc, Chung Ly Phong Bạch bình tĩnh nói, “Ngày mai tôi định cho cậu và Khâu Tử Ngạn diễn một màn hôn lưỡi ướt át.”
Mẹ nó, đúng là quá hèn hạ! Tô Nặc tức giận ngồi dậy, “Cục điện ảnh nhất định sẽ không duyệt mấy cảnh đó!”
“Thì sao? Tôi quay mình tôi coi.” Biểu tình của Chung Ly Phong Bạch rất bình tĩnh.
. . . . .
Tại sao lại có thứ đạo diễn biến thái thô bỉ như anh ta chứ!?
Tô Nặc còn định lên tiếng tranh luận với đạo diễn Chung, nhưng may là Đới An đã tha hắn đi, đây chính là thời điểm để người đại diện phát huy tác dụng!
Chung Ly Phong Bạch đứng lên một cái ghế, bấm số điện thoại của Mục Thu.
Tuy tư thế này nhìn rất ngu nhưng thật sự không còn cách nào khác! Mấy ngày nay đạo diễn Chung đã đi một vòng để khảo sát, tín hiệu trên nóc căn nhà này là tín hiệu tốt nhất, ở đây không có vật gì cản trở sóng điện thoại, nếu đứng lên ghế thì hiệu quả càng tốt hơn.
Đúng là không dễ dàng chút nào.
“Bảo bối.” Mục Thu nhanh chóng bắt điện thoại.
“Đừng kêu tôi bằng cái tên ghê tởm như vậy!” Chung Ly Phong Bạch ghét bỏ nói.
“Vợ yêu.” Mục Thu rất biết nghe lời.
“. . . . .” Đạo diễn Chung phách lối hừ một tiếng, “Tan ca chưa?”
“Còn ở công ty.” Mục Thu trả lời.
Chung Ly Phong Bạch lập tức nổi giận, “Tại sao lại tăng ca?”
“Bây giờ anh về nhà ngay.” Mục Thu dỗ hắn, “Em cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Mắt của anh còn phải tĩnh dưỡng nhiều, tại sao anh không làm theo lời dặn của bác sĩ — A!!!!” Một tiếng hét thảm thiết đột nhiên truyền tới, Mục Thu sợ đến mức tim suýt ngừng đập, “Bảo bối, em sao thế?”
“. . . . . Tôi không sao.” Chung Ly Phong Bạch đau đến chảy nước mắt, nằm xải lai trên nóc nhà.
Do lúc nãy quá tức giận, đạo diễn Chung không cẩn thận trượt chân khỏi ghế, thảm thiết té xuống.
“Không sao thì em la lên làm gì!” Hiếm khi Mục Thu mới rống lên như vậy, điều này chứng tỏ hắn đang rất sốt ruột.
“Không cẩn thận trượt té.” Mặt mũi đạo diễn Chung xanh mét, sau đó loạng choạng đứng dậy.
“Có bị thương không?” Mục Thu cảm thấy vô cùng đau lòng!
“Không sao.” Chung Ly Phong Bạch ngồi xuống, dùng một tay kéo ống quần lên xem thử, máu chảy ướt đẫm một mảng lớn.
“Thật không?” Mục Thu lo lắng hỏi.
“Không có gì thật mà!” Chung Ly Phong Bạch nghiến răng nghiến lợi.
Từ đầu gối trở xuống rất đau!
Giống như!
Bị thiêu đốt!
Không thể!
Chịu đựng nổi!
“A!!!!!” Tô Nặc đang đi xuống cầu thang đột nhiên hét ầm lên.
Đới An đi phía sau bị dọa đến rụng chân, xém tí nữa đã té khỏi cầu thang.
Bởi mới nói ái phi là người vô cùng mảnh mai, rất dễ bị dọa sợ.
“Cậu la cái gì?!” Chung Ly Phong Bạch cũng bị Tô Nặc dọa hết hồn.
“Nặc Nặc hả?” Mục Thu ở đầu dây bên kia hỏi.
“Sao anh lại chảy nhiều máu như vậy!!!!!!” Tô Nặc phóng tới bên cạnh, hét về phía di động.
“Này!” Chung Ly Phong Bạch muốn nhanh chóng cúp điện thoại, nhưng Mục Thu đã nghe hết những lời vừa rồi, vì thế hoảng hốt rống lên, “Rốt cuộc em té như thế nào?!!!!!”
“Trời đất ơi máu chảy lênh láng!” Tô Nặc phát huy đầy đủ kĩ xảo của một ảnh đế, nhấn giọng rất đúng chỗ, “Chân đứt lìa luôn rồi!”
“Anh đừng nghe cậu ta nói, tôi. . . Tôi. . . Tôi không sao hết!” Hiếm khi Chung Ly Phong Bạch mới cà lăm như vậy, bởi vì hắn đã cảm nhận được sự tức giận của Mục Thu!
“Tổng giám đốc Mục, anh yên tâm đi, tôi sẽ đưa đạo diễn Chung đến bệnh viện ngay lập tức!” Tô Nặc dường như muốn dán mặt mình lên điện thoại, “Đới An, mau đi kiếm khúc chân bị đứt của đạo diễn Chung tới đây, nhanh lên!”
“Cậu đừng có phá đám!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng bực tức, luống cuống chụp hình cái chân chỉ bị trầy da của mình gửi cho Mục Thu, phòng ngừa trường hợp Mục Thu chạy suốt đêm tới đây.
Căn cứ vào chỉ số thông minh và sự lỗ mãng của Mục Thu, chuyện này rất có khả năng xảy ra!
“Chảy nhiều máu như vậy mà còn bảo là không có việc gì?” Sau khi nhìn ảnh chụp, Mục Thu lại nổi giận, “Ngày mai quay về ngay cho anh!”
Chung Ly Phong Bạch khóc không ra nước mắt, phải vận dụng hết vốn từ của mình để giải thích cho Mục Thu hiểu “đây chỉ là vết thương ngoài da, nhìn nghiêm trọng vậy thôi chứ ngủ một đêm là hết ngay”, ai ngờ lại bị đối phương hung ác cắt ngang, “Mau đi băng bó đi!”
“Băng bó xong tôi sẽ không gọi thể điện thoại cho anh nữa, chỗ khác không có sóng.” Chung Ly Phong Bạch buồn bực nói.bg-ssp-{height:px}
“Tổng giám đốc Mục, anh cứ yên tâm, đạo diễn Chung không có việc gì đâu.” Đới An thật sự không thể chịu nổi nữa, giật điện thoại trấn an Mục Thu, “Tôi sẽ dẫn đạo diễn Chung đi băng bó, anh cứ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ái phi thật tốt bụng.” Tô Nặc ngồi xổm bên cạnh khen ngợi.
“Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Có người đáng tin cậy ở đó, Mục Thu mới nhẹ nhàng thở ra.
“Được.” Đới An đồng ý, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, ai ngờ mới quay đi một chút, Chung Ly Phong Bạch và Tô Nặc đã bắt đầu đánh nhau.
Cảnh tượng này đúng là dở khóc dở cười.
“Anh đang bị thương mà, sao anh bạo lực quá vậy!?” Tô Nặc vừa dùng vẻ mặt 囧囧 né tránh, vừa chú ý không đụng trúng vết thương của đạo diễn Chung.
“Ông đây sẽ ôm cậu chết chùm!” Chung Ly Phong Bạch giận lắm rồi.
“A, anh dám nhéo bụng tôi!”
“. . . . . .”
“Đau, anh lại nhéo tôi nữa!”
“. . . . . .”
“Ha ha ha ha ha nhột quá.”
“Hai người mau dừng lại cho tôi!” Đới An uể oải ngồi xuống bên cạnh, thật sự muốn chết đi cho rồi.
Tại sao hai người này có thể làm ra những hành động ngu ngốc như thế chứ?!
Nếu bị phóng viên chụp được thì phải làm sao?!
Mười phút sau, rốt cuộc Đới An cũng tha được hai người đang thở hổn hển kia về phòng. Chung Ly Phong Bạch tựa vào giường để người khác băng bó vết thương, dùng ánh mắt căm giận nhìn Tô Nặc, “Ngày mai tôi sẽ cho cậu diễn cảnh giường chiếu với Khâu Tử Ngạn!”
“Ấu trĩ.” Tô Nặc vừa gặm táo vừa chán ghét nói, “Tôi sẽ không diễn!”
“Tôi sẽ đổi vai của cậu cho hắn, cho hắn làm minh chủ võ lâm!” Chung Ly Phong Bạch ác độc nói.
Mẹ nó! Tô Nặc cảnh giác hỏi, “Còn tôi thì sao?”
“Minh chủ còn thiếu một nam sủng.” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng trả lời.
“Ái phi!!!” Tô Nặc tức giận nhìn về phía Đới An, “Anh có nghe anh ta nói gì không?”
“Có nghe.” Đới An bị hai người bọn họ làm đau cả đầu, sau khi giúp Chung Ly Phong Bạch xử lí vết thương liền kéo Tô Nặc về phòng.
“Anh ta sẽ không để tôi diễn vai nam sủng của tên cơ bụng đâu, đúng không?” Tô Nặc oán hận nói, “Tôi oai phong thế này, sao có thể diễn vai đó được!”
“Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện này không có khả năng rồi!” Đới An đưa li sữa qua, “Uống sữa đi!”
“Ái phi, nàng thật hung dữ.” Tô Nặc bày ra vẻ mặt đau khổ.
“Sau này đừng phá đám người khác như vậy nữa!” Lúc nãy nghe tiếng kêu đau của Chung Ly Phong Bạch, Đới An định đi qua giúp, ai ngờ càng giúp càng rối.
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn đưa cái li không cho ái phi của mình, trên miệng còn dính một vòng sữa tươi, “Tôi chỉ có lòng tốt thôi.”
“Có lòng tốt mới là lạ.” Đới An dở khóc dở cười.
“Tổng giám đốc Mục nhất định sẽ đến xem tình trạng của anh ta, tôi chỉ tiện tay giúp hai người bọn họ thôi.” Tô Nặc nằm trên giường phơi bụng, “Nếu hồi nãy anh chịu phối hợp, nói không chừng ngày mai tổng giám đốc Mục sẽ lập tức tới đây!”
. . . . . .
Vậy tức là hai người làm rộn nửa ngày đều là lỗi của tôi?
Tâm tình Đới An nhất thời trở nên phức tạp!
“Được rồi, qua đây thị tẩm đi!” Tô Nặc vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
“Đêm nay tôi sang phòng kế bên ngủ!” Đới An thận trọng nói.
“Tại sao?” Tô Nặc bất mãn hỏi, trong hoàn cảnh không có gì để giải trí này, hai người ngủ cùng nhau mới có thể tám để giải khuây chứ!
“Bởi vì tối qua sau khi ngủ say, cậu ôm tôi rồi còn gọi tôi là chồng!” Trong giọng nói của Đới An tràn ngập oán niệm.
Má ơi!
Cho dù da mặt có dày cỡ nào, Tô Nặc vẫn cảm thấy xấu hổ.
Không ngờ mình lại đói khát đến vậy!
Đúng là quá đáng sợ.
Ngày hôm sau lịch trình quay phim vẫn tiến hành như cũ, Chung Ly Phong Bạch ngồi ở ghế đạo diễn, xem Khâu Tử Ngạn và Tô Nặc diễn cảnh đối đầu nhau.
“Mau đưa nó ra đây!” Một vị tướng quân mặc chiến bào màu bạc hùng hổ nói, trông cực kì oai phong.
“Ngươi nói đưa thì ta phải đưa sao?” Hắc y nam tử cười khẽ, đuôi lông mày và khóe mắt nhếch lên đầy quyến rũ.
“Cắt!” Chung Ly Phong Bạch kêu ngừng diễn, “Nặc Nặc, cậu là minh chủ võ lâm lạnh lùng đó!” Chứ không phải là yêu tinh chuyên đi dụ dỗ người khác ở kĩ viện! Tại sao cậu lại cười dâm đãng như vậy! Tôi muốn cậu biểu hiện thái độ khinh thường triều đình chứ không phải muốn cậu đi quyến rũ mệnh quan triều đình!
Đương nhiên những câu sau đạo diễn Chung chỉ có thể gào thét trong lòng, ở trước mặt mọi người, hắn vẫn biết giữ đúng chừng mực!
“Nghỉ ngơi một lát đi.” Hôm nay trời hơi nắng, nhân viên phục vụ lấy đồ uống ướp lạnh phát cho mọi người.
“Tại sao quần áo của Khâu Tử Ngạn lại uy phong hơn của tôi?” Nhân lúc rãnh rỗi, Tô Nặc lại bất mãn lên án.
“Bởi vì hắn là mệnh quan triều đình, đương nhiên phải trông màu mè một chút.” Đới An giúp Tô Nặc lau mồ hôi, “Chúng ta không thể màu mè như thế, nhìn rất quê mùa!”
“Nhưng tôi muốn thêu thêm con hổ lên trang phục của tôi!” Tô Nặc buồn bực nói.
“Bây giờ chúng ta đang ở trên núi, muốn đổi quần áo phải chờ xuống núi đã.” Đới An an ủi.
“Còn nữa, cổ áo của bộ y phục này quá rộng!” Tô Nặc tiếp tục khiếu nại, gần như lộ hết cả xương quai xanh ra ngoài, trông cứ như con gái vậy!
Đới An im lặng không trả lời, lấy cho hắn li kem.
Thật ra chuyện để lộ xương quai xanh này có lí do riêng của nó, ngày xưa có một diễn đàn nổi tiếng tổ chức cuộc bình chọn “Bạn thích bộ phận nào nhất trên cơ thể của các nghệ sĩ”, Tô Nặc được vô số fan cuồng bình chọn là có xương quai xanh tinh xảo và gợi cảm nhất! Đương nhiên trong đó còn có một hạng mục bình chọn khác dành cho Khâu Tử Ngạn, tất cả mọi người đều không hẹn mà gặp cùng bình chọn hắn có cơ bụng nam tính nhất.
Tô Nặc từng nổi điên vì chuyện này một thời gian!
Vì thế nhất định không thể nói!