Lâm Tường vênh mặt gật đầu.
"Đúng thế !"
Rồi sắc mặt Lâm Tường trở nên dữ tợn : " Đã biết là Lâm Gia, thì nên biến hết ra ngoài cho ta!" Mười mấy bảo tiêu nhất thời dương súng laser nhắm thẳng vào Lí Dương, trên mặt lộ vẻ rất kiêu ngạo.
"Ta tính nửa giờ nữa mới ra tay với Lâm Gia các ngươi, thật không ngờ, chà, trước hết giải quyết đám này trước !" Lí Dương vung tay lên, mười mấy bảo tiêu và Lâm Tường đều hư không tiêu thất.
Túi Tiểu Càn Khôn có thể thu hết những người có công lực thấp hơn người làm phép, do đó mười mấy bảo tiêu cùng với Lâm Tường, đương nhiên không có chút lực phản kháng nào đều bị Lí Dương thu vào hết.
Vu Tân đột nhiên như sực nhớ ra điều gì đó, trân trối nhìn Lí Dương.
"Ngươi là Lí Dương !"
Thanh âm Vu Tân thoáng hơi run rẩy, đồng thời cũng có vẻ điên cuồng.
Lí Dương sửng sốt, khi đối ngoại, mình luôn luôn xưng là Mộc Dịch, người biết mình là Lí Dương không nhiều lắm. Nhưng thiếu niên này lại nói ra như vậy, điều này sao không làm cho Lí Dương khiếp sợ ?
"Ha ha, ngươi đúng là Lí Dương, hừ, đã mất tích tám năm. Tốt, hôm nay cuối cùng ta gặp được ngươi rồi. Ta sẽ bắt ngươi đưa cho cha ta! " Trên mặt Vu Tân hiện lên vẻ kích động, hắn biết cha mình muốn giết Lí Dương biết bao nhiêu.
"Hai vị, còn không ra tay ?"
Vu Tân quay về hai vị lão giả phía sau ra lệnh.
Hai vị lão giả đã có vẻ cao ngạo như vậy, tựa hồ không muốn đồng thời ra tay. Lão giả giống như quý tộc ngạo nghễ nói: "Kasiente, lần này đến ngươi ra tay đó, bắt lấy Lí Dương đi."
Lão giả cao lênh khênh bên cạnh sắc mặt lạnh lùng : " Hừ, tại sao bắt ta ra tay, chẳng lẽ ngươi không có tay à, cái lão gia này!"
"Kasiente, chẳng lẽ ngươi kháng lệnh sao, ngươi phải hiểu là ta phụ trách tất cả các hành động, ngươi phải tuân theo lệnh của ta." Đôi mắt xanh lè của lão giả quý tộc hiện lên chút lãnh quang. Kasiente hừ lạnh một tiếng.
Rồi ừng bước đi đến trước Lí Dương.
"Tiểu tử gọi là Lí Dương kia, ta là Kasiente không muốn ra tay với ngươi, ngươi hãy ' Bó Tay Chịu Trói ' đi." Kasiente còn dùng một chút tiếng Hán để "Xổ nho", là một lang nhân già sống đến ngàn năm, lão cũng biết khá nhiều tiếng Hán.
Lí Dương cười khổ : " Một huyết tộc công tước, một lang nhân cấp bậc lang vương mà cũng dám ở trước mặt ta kiêu ngạo. Chà, bây giờ quả là có nhiều người không biết vị trí của mình. Chẳng lẽ các ngươi thật tưởng là thất cấp cao thủ đã là vô địch rồi sao?"
Trần Bính, một trong Ma sách Tứ lão đứng bật dậy.
"Thiếu chủ, thuộc hạ có thể giải quyết tiểu nhân vật này !" Trần bính đi tới trước mặt Kasiente. Lí Dương cũng bất lực nheo mắt. Để một tán ma đã vượt qua năm lần tán ma thiên kiếp đối phó với một lang nhân, việc này, việc này đúng là thật sự quá khinh người.
"Ông già, ngươi cũng muốn chết sớm sao!" Kasiente nói vẻ rất kiêu ngạo.
"Hừ !"
Trần bính hừ lạnh một tiếng. Thân ảnh lóe lên, tụ chưởng thành đao, một tay chém xuống, Kasiente nhất thời không nhúc nhích được, trong đồng tử lộ vẻ sợ hãi.
"Roẹt!"
Thân thể Kasiente đột nhiên chia làm hai mảnh, xương vụn máu tươi cùng với ruột rà phụ tùng các loại vãi đầy trên mặt đất. Vừa rồi bàn tay chém xuống của trần bính đã chia lang nhân cấp bậc lang vương làm hai.
Thiếu niên Vu Tân nhất thời biến sắc.
Lang vương là thất cấp cao thủ, nhưng chỉ một chiêu của thủ hạ Lí Dương, cũng bất quá chỉ một chiêu, sau lưng mình chỉ còn có một huyết tộc công tước, cũng chỉ là thất cấp cao thủ, căn bản đánh không lại đối phương.
"Chạy!"
Vu Tân ôm lấy huyết tộc công tước bên cạnh, tốc độ huyết tộc rất nhanh, Vu Tân muốn lập tức chạy trốn.
"Tê -"
Huyết tộc công tước hoàn toàn bất động.
"Đi mau a, lão già nầy, làm sao không đi !" Vu Tân khẩn cấp nói.
"Đừng gọi nữa, hắn đã chết." Một thanh âm nhạt nhẽo vang lên, chỉ thấy một thanh niên phương đông không biết xuất hiện trong lầu hai quán cà phê từ lúc nào.
"Ba!"
Giống hệt như lúc vừa rồi, vị huyết tộc công tước này cũng bị chia ra làm hai, đồng thời trái tim cũng bị chia làm hai phần, máu chảy đầy đất, chết đến không thể chết thêm lần nữa.
"Bẩm Lí Dương tiền bối, nếu tính cả huyết tộc công tước này, trong cả thành Luân Đôn ngoại trừ Lâm Gia, là huyết tộc cuối cùng đó." Ma Sơn lúc này nửa quỳ hướng về phía Lí Dương bẩm báo.
Vu Tân vừa thấy việc này, là nghe Ma Sơn nói, nhất thời trong lòng rất hoảng sợ.
"Xoát!" "Xoát!" "Xoát!"……
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, lầu hai quán cà phê từ hư không bỗng xuất hiện không ít người phương đông.
"Bẩm Lí Dương tiền bối, thành Luân Đôn ngoại trừ Lâm Gia, tất cả lang nhân toàn bộ đều bị giết sạch."
"Bẩm Lí Dương tiền bối, thành Luân Đôn ngoại trừ Lâm Gia, tất cả hắc ám pháp sư toàn bộ đều bị giết sạch."
"Bẩm báo Lí Dương tiền bối, thành Luân Đôn ngoại trừ Lâm Gia, có vài người có công lực ở trong các giáo đường đều bị giết sạch !"
Mấy đầu lĩnh nhân lúc này tranh thủ hối báo cho Lí Dương về tình hình xảy ra.
Vu Tân mới hơn mười tuổi thôi, mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nghe thấy những người này hối báo, trong lòng rất hoảng sợ. Hắn nhất thời nhìn về phía Lí Dương : " Chẳng trách, thảo nào cha lợi hại như vậy mà cũng phải ngã quị trong tay hắn. Trời ạ, cả Luân Đôn thành, tất cả hắc ám hội nghị và mọi người trong giáo đình đều bị tiêu diệt, hắn cũng dám đắc tội với hai đại siêu cấp thế lực. Bản thân hắn mình có bao nhiêu thế lực !"
Vu Tân đột nhiên cảm thấy Lí Dương trước mắt quả là quá mức kinh khủng.
Chỉ cần vừa rồi, tuyệt kỹ thoáng cái thu mười mấy bảo tiêu cùng với Lâm Tường biến mất đã là phi thường kinh khủng rồi. Hơn nữa còn có thủ hạ của Lí Dương. Lang vương và huyết tộc công tước tựa hồ vô cùng cường đại nhưng trước mặt họ đều là hổ giấy cả.
Rốt cuộc đây là thế lực gì ?
"Vu Tân là ai là nhi tử của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Vu Thị, tập đoàn tài chính Vu Thị cũng dám đối phó với tập đoàn tài chính Tuyết Lan, hừ !" Lí Dương vung tay lên, Vu Tân không hề chống cự được lực hút bị thu vào Trong Túi Càn Khôn.
"Ca, tất cả cũng sẵn sáng rồi, có thể động thủ được !" Lí Thạc quay về Lí Dương nói.
Lí Dương xoay người, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Lâm Gia.
Lúc này, bầu trời Lâm Gia có hơn hai ngàn người tu ma tụ tập, còn cả tòa nhà Lâm Gia lại chìm trong biển lửa, khu nhà Lâm Gia bị cháy rồi/.
"Ủa, chẳng lẽ có người dám ra tay trước?" Lí Dương nhất thời hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía mấy thủ lĩnh tu ma phía sau, hắn đã ra lệnh, đối phó với người Lâm Gia, hắn muốn tự mình ra tay mà.
Ma Sơn lúc này nói.
"Không, Lí Dương tiền bối, này trận hỏa hoạn này là do người đứng đầu Lâm Gia hôm nay - Lâm Ngọc tự mình ra lệnh cho người phóng hỏa.."
Lí Dương khẽ nhíu mày, Lâm Ngọc? Hắn còn nhớ tiểu tử gọi là Lâm Ngọc, tựa hồ là lão Tam của Lâm Gia, hơn nữa tuyên bố ra ngoài là con nuôi.
"Hành động !"
Lí Dương bỗng nhiên vung tay lên.
"Rõ!"
Mấy vị thủ lĩnh tu ma lúc này tuân mệnh, toàn thân chợt lóe lên rồi biến mất.
Hãy quay về thời gian trước đó một phút.
Trước đó một phút, người tu ma đã hoàn thành nhiệm vụ nhàm chán bắt đầu tụ tập trên bầu trời Lâm Gia, dù sao có đến hơn hai ngàn người tu ma mà cả Luân Đôn cũng chỉ có một ít nhân mã của hắc ám hội nghị và giáo đình, tự nhiên nhiệm vụ dành cho một người tu ma cũng không nhiều lắm, những người tu ma này hoàn thành nhiệm vụ xong, liền đến tụ tập trên bầu trời Lâm Gia.
Trong phòng Lâm Ngọc.
"Gia chủ, có không ít người tụ tập trên bầu trời Lâm Gia !" Một thanh niên nhảy xổ vào phòng Lâm Ngọc, khẩn cấp nói.
Lâm Gia cũng có không ít cao thủ, hơn nữa về phương diện bảo vệ cũng không kém. Càng ngày càng nhiều người tụ tập trên bầu trời Lâm Gia, tự nhiên cũng bị phát hiện, bất quá đám người tu ma xem ra không thèm để ý, bọn họ cứ tụ tập như vậy, chỉ cần không cho một người của Lâm Gia nào bỏ chạy, là coi như bọn họ hoàn thành nhiệm vụ rồi.
"Lâm tiên sinh, đám cao thủ huyết tộc của ta tại Luân Đôn đều bị giết rồi." Một vị huyết tộc hầu tước vọt tới cửa phòng Lâm Ngọc, nói với Lâm Ngọc, hiển nhiên hắn cũng rất khẩn cấp.
Lâm Ngọc hôm nay là gia chủ của Lâm Gia, hắn đương nhiên tác chủ tất cả các đại sự
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền đến, đồng thời một tiếng kêu thảm thiết nữa lại vang lên, đều là từ phía ngoài vọng vào.
Huyết tộc hầu tước đó nói : "Lâm tiên sinh, bất kỳ ai muốn trốn khỏi Lâm Gia, đều bị những người trên đó giết chết, cho dù là cao thủ huyết tộc của chúng ta, cũng không một ai thoát ra được." Nhân mã huyết tộc ngụ tại Lâm Gia đã sớm chuẩn bị trốn rồi, nhưng không một ai có thể đào tẩu.
Sau khi đào tẩu thất bại, huyết tộc hầu tước mới đến thảo luận với Lâm Ngọc.
"Những người phương đông này không biết từ đâu tới, lại lợi hại như vậy !" Huyết tộc hầu tước lầm bầm nói.
"Rốt cục đến rồi, Lí Dương rốt cục đến rồi !" Trên mặt Lâm Ngọc có vẻ điên cuồng.
Từ khi Lí Thạc chịu trách nhiệm quản lý tập đoàn Tuyết Lan, Cực Thối Đạo Quán, công ti bảo an Tuyết Lan vân vân, vai trò tổng giám đốc cũng thuộc về Lí Thạc. Người ngoài cũng biết, đây đều là tài sản của Lí Gia. Còn bọn người Lâm Ngọc và Lâm Thiên Vũ đương nhiên cũng đoán được Mộc Dịch chính là Lí Dương.
Bằng không, Mộc Dịch vì sao đem toàn bộ gia sản mà mình có đưa cho Lí Thạc ?
Hơn nữa Mộc Dịch và Lí Dương có rất nhiều liên hệ. Lâm Thiên Vũ hối hận gần chết sao lúc trước lại không nhìn ra Mộc Dịch cũng là Lí Dương. Mà cũng không thể trách Lâm Thiên Vũ, trải qua nhiều biến chuyển, mái tóc dài của Lí Dương biến thành tóc ngắn, hơn nữa khuôn mặt hắn cũng càng thêm cương nghị, khí chất trên người cũng thay đổi, hơn nữa công lực …… tăng ngoài sức tưởng tượng. Lâm Thiên Vũ tự nhiên không thể nhận ra đó là Lí Dương, hơn nữa Lâm Thiên Vũ còn tưởng là Lí Dương đã chết từ lâu rồi!!!
Với thế lực của bọn họ, muốn tra ra quan hệ huynh đệ giữa Lí Thạc và Lí Dương là rất đơn giản. Bọn người Lâm Thiên Vũ, Lâm Ngọc tự nhiên hiểu vì sao lúc trước tập đoàn Tuyết Lan muốn đối phó với Lâm Gia, vì sao tam đại hắc bang lại hùa nhau áp bức Lâm Gia.
Tất cả những việc này đều do - Lí Dương !
Lâm Ngọc từ khi trở thành gia chủ của Lâm Gia, hắn chắc chắn, Lí Dương biến mất một thời gian sẽ có một ngày trở về, ngày trở về, chính là ngày báo thù.
"Báo thù, ha ha ……"
Lâm Ngọc cười như điên.
"A mẫn, khởi động ' kế Hoạch báo Thù '!" Lâm Ngọc bấm vào điện thoại, kế hoạch chuẩn bị hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cục bắt đầu rồi.
"Lâm tiên sinh, ngươi muốn... ?"
Nhìn trảm mã đao trên tay Lâm Ngọc, huyết tộc hầu tước nghi hoặc hỏi.
"Đây là việc của Lâm Gia chúng ta, huyết tộc các ngươi không cần nhúng tay vào !" Lâm Ngọc mặt lạnh như băng bước ra ngoài, đồng thời, ' kế Hoạch báo Thù ' cũng bắt đầu, những nhân mã đã "Mằm vùng" Rất lâu ở Lâm Gia bắt đầu phóng hỏa.
Ngọn lửa sáng rực cả bầu trời.
"Mẹ, Mẹ thấy được không ? Hôm nay, con phải báo thù cho người!"
Lâm Ngọc thì thầm nói, mắt đỏ ngầu, không chỉ sắc mặt dữ tợn như quỉ sứ, tay hắn còn lăm lăm cầm khảm mã đao, đi thẳng về phía phòng của cha.
"Lâm Phong Sơn, mau ra đây cho ta !"
Lâm Ngọc gọi lớn tên cha mình, đồng thời phía sau Lâm Ngọc xuất hiện hơn mười hắc y đại hán, tất cả đều là những cao thủ tuyệt thế được Lâm Ngọc chuẩn bị hơn hai mươi năm, mỗi một người đều thấp nhất là ngũ cấp cao thủ, đây là những tinh anh do Lâm Ngọc tuyển chọn hơn hai mươi năm qua.
"Ngọc nhi, ngươi muốn ……"
Lâm Phong Sơn và thê tử của mình nhìn Lâm Ngọc, có vẻ khó tin.
Lâm Ngọc cười lạnh nhìn vợ chồng Lâm Phong Sơn, mắt hắn như độc xà nhìn xoáy vào vợ Lâm Phong Sơn : " Xú bà nương này, đừng làm bộ đáng thương, lúc trước nếu không phải là ngươi, mẹ ta làm sao chết được ? Mẹ ta …… " Lâm Ngọc tức giận đến run cả người, lộ vẻ cực kỳ oán độc nhìn mụ đàn bà kia,.
"A Loan, chẳng lẽ ngươi ngay cả ……"
Lâm Phong Sơn nhìn thê tử mình với vẻ khó tin ,hắn biết thê tử mình rất tàn nhẫn, nguyên trước đây tình nhân của hắn cùng với nhi tử do những tình nhân sinh ra đều bị thê tử Tương Loan giết chết, sau đó hắn gặp mẫu thân của Lâm Ngọc, sở dĩ hắn lập tức chia tay, chỉ vì lo lắng thê tử Tương Loan của mình sẽ hãm hại mẹ con Lâm Ngọc.
"Đúng!"
Tương Loan khẽ gật đầu, không hề hối hận: " Hừ, con tiện nhân bị cưỡng gian rồi lây bệnh Aids, lại có thể sống nhiều năm như vậy, đúng là mạng lớn, còn Lâm Ngọc ở bên cạnh mẫu thân lại không bị lây bệnh, coi như là vận khí."
Tương Loan không thèm quan tâm đến sinh tử, lúc này đối mặt với Lâm Ngọc, nàng có vẻ rất lãnh đạm.
"Ha ha, Tương Loan, ngươi làm những việc mà ma quỉ cũng không làm, Lâm Phong Sơn, đừng làm bộ không biết, ngươi phái người giết bác sĩ, giết hết những người biết việc này, tưởng ta không điều tra ra sao. Tên ta không phải là Lâm Ngọc, mà là Phan Ngọc, ta không có cha, chỉ có mẫu thân !" Lâm Ngọc đã như phát điên lên rồi.
Việc này Lâm Phong Sơn sớm đã biết, chỉ là hắn không muốn làm chết thêm nhiều người nữa, cho nên mới cố hết sức giấu nhẹm đi.
"Đối với Lâm Gia, ta chỉ có một chữ - Giết, giết sạch mới làm cho mẹ của ta thỏa lòng!"
Trên mặt Lâm Ngọc tóat lên vẻ dữ tợn.
"Giết !"
Một tiếng quát lạnh, Lâm Ngọc mang theo mười mấy cao thủ lao tới.
"Phốc!"
Trảm mã đao bổ xuống, Lâm Phong Sơn thân là cao thủ nhưng không hề hoàn thủ, mặc cho Lâm Ngọc một đao bổ xuống, nhất thời máu tươi tóe ra. Lâm Ngọc lặng người. Hắn không rõ Lâm Phong Sơn vì sao không hề né tránh hoặc ngăn cản. Để có thực lực giết chết Lâm Phong Sơn, hắn đã khổ luyện rất lâu, khi chắc chắn mới ra tay.
"Ai!"
Lâm Phong Sơn ngã xuống đất, chỉ thở dài một tiếng, cả đời hắn đa tình, nhưng cũng rất bi thảm, cưới nhằm thê tử tâm độc, đã để thê tử giết chết hai người đàn bà mà hắn yêu thương. Nhưng hắn quá nhu nhược, không dám ngăn chặn thê tử mình, nếu không cũng sẽ không biến thành bi kịch như vậy.
"Tiện nhân !"
Lâm Ngọc hận nhất là Tương Loan, trảm mã đao điên cuồng chém xuống, chém cho Tương Loan thành một đống thịt. Đột nhiên -
"A!" "A!" "A!"……
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đại quân người tu ma bắt đầu ra tay ……
Tập 7: Kim sắc huyết dịch