Biên tập: Rosa
“Cậu đây là khai huân [1]?”
[1] thuật ngữ chỉ các tín đồ Phật giáo hoặc các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.
Trong quán net, Tống Chương nhịn không được mà hỏi.
Trần Kính Sinh đổi góc ngắm, “Có túi cứu thương không?”
“Tôi dấu rồi, phía dưới tảng đá ngầm mà chúng ta vừa đến.” Tống Chương nói xong, mới biết được mình bị chuyển đề tài, “Tôi không cho cậu đâu, cậu trả lời tôi trước đã.”
“Tìm được rồi.” Trần Kính Sinh nhàn nhạt nói.
“Shit!” Tống Chương nhìn Trần Kính Sinh lấy đi từng chiếc túi cứu thương của mình, tức giận đến mức đập vào bàn phím, “Ôi ôi ôi! Cậu đừng lấy hết!”
Trần Kính Sinh ngừng lại, bỏ xuống một cái, sau đó ôm bốn chiếc túi cứu thương bỏ đi.
“Trần Kính Sinh, cậu đừng có đánh trống lãng.” Khi Tống Chương nói chuyện, nhân vật trong máy tính đã bị hạ gục bởi mấy phát súng từ xa, màn hình biến thành màu xám, cậu ta chết.
“Không chơi nữa không chơi nữa.” Tống Chương dựa người vào ghế, lấy tai nghe xuống, treo trên cổ, “Hai ta tâm sự.”
Trần Kính Sinh không để ý đến cậu ta.
“Tối qua cậu dẫn người ta về nhà đúng không?”
Trần Kính Sinh nhìn chằm chằm màn hình, một lát sau mới nói, “Ừ.”
Tống Chương sáp đến, “Sau đó thì sao? Không xảy ra chút gì sao?”
Cậu nhấp chuột, lục soát đồ đạc ở trong phòng, “Không.”
“Không?” Tống Chương suýt nữa là bật dậy khỏi ghế, “Cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, Nghê Già còn uống say, cậu với cô ấy không làm gì hết ư?”
Hai chữ “Nghê Già” khiến Trần Kính Sinh thất thần, vì thất thần nên cậu không chú ý tới một người đang lao xuống cầu thang.
Sau một trận hỗn loạn, màn hình của Trần Kính Sinh cũng biến thành màu xám, người nọ đứng bên cạnh ‘thi thể’ của cậu nhặt trang bị.
Trò chơi kết thúc.
Trần Kính Sinh ngồi không nhúc nhích.
Tống Chương vẫn còn nhướng mày, vẻ mặt tò mò nhìn cậu.
Trần Kính Sinh đặt tai nghe lên bàn, cầm lấy gói thuốc lá, đốt một điếu rồi trả lời câu hỏi trên của cậu ta.
“Không làm.”
Tống Chương cũng ngậm một điếu, giọng điệu có chút chế nhạo, “Anh Sinh hồi hộp à?”
Trần Kính Sinh giương mắt, ánh mắt hơi lạnh.
Tống Chương đưa tay làm động tác ‘ok’, được rồi, không nói nữa.
Cậu ta chơi chung với Trần Kính Sinh từ hồi lớp 9, lúc ấy là thời điểm thanh danh của cậu lan xa, từ vô danh tiểu tốt đến trèo lên đỉnh, người gọi cậu là “Anh Sinh” càng ngày càng nhiều, cũng không thiếu nữ sinh theo đuổi.
Từ học tỷ học muội cùng trường hoặc trường nghề bên cạnh đến mấy nữ xã hội đen không học vấn không nghề nghiệp, không ít lần xun xoe với cậu, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì về cậu cả.
Tính cách, gia đình, mối quan hệ.
Hoàn toàn không biết gì cả.
Không biết thích một người rốt cuộc là vì người đó hay vì khuôn mặt.
Trong thời đại này, yêu một người thì phải yêu khuôn mặt của người đó trước, không có một vỏ bọc đẹp, không ai muốn bỏ qua lớp da ngoài, thưởng thức linh hồn của bạn.
Mắt nhìn của Trần Kính Sinh nói thấp không thấp, tuy cậu không nói, nhưng bọn họ đều là mỹ nữ và không quá cao, những cô gái xinh đẹp kia, không một ai thực sự hiểu cậu.
Cũng không ma sát ra tia lửa.
Cậu vừa bài xích việc ở chung với người khác từ tận đáy lòng, vừa muốn dồn ép bản thân khắp nơi.
Cậu chưa từng có “ham muốn”, quen bạn gái cũng có giới hạn, chỉ cho hôn hai cái. Cậu không muốn đụng vào những thứ khiến thân thể cậu kiệt sức, càng không muốn lôi kéo bọn họ cả đêm.
“Nhân tại thế gian, ái dục chi trung, độc sinh độc tử, độc khứ độc lai, đương hành chí thú, khổ nhạc chi đích, thân tự đương chi, vô hữu đại giả.” [2]
[2] một thuật ngữ Phật giáo dạy cách duy nhất để chết một mình và cô đơn trong cuộc sống.
Thể xác và tinh thần của cậu đều lạnh, một mình một thế giới. Người như vậy, không thích hợp yêu đương.
“Anh Sinh, tôi vẫn luôn tò mò, rốt cuộc tình cảm của cậu đối với Nghê Già là gì?” Tống Chương phả khói, nói: “Dù sao, cậu thành ra thế này, không thể thiếu phần của cô ấy. Tôi thường xuyên tạo cơ hội cho hai người ở cạnh nhau, cũng là muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống. Không phải có câu, cởi chuông còn nhờ người buộc chuông sao?”
Trần Kính Sinh hít sâu một hơi, không biết đang nghĩ gì.
Một hồi lâu, cậu thấp giọng mở miệng: “Chuyện này có thể nói rõ sao.”
Chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ.
Cậu hận cô, cũng giống như hận những kẻ năm đó.
Trần Kính Sinh chưa bao giờ tin cái gọi là “Ác giả ác báo.”
Có vô số sự lăng nhục trải rộng trong những góc khuất của thế giới, cũng còn nhiều tiếng kêu cứu mỗi ngày. Lúc những trận đòn và lời nói ác độc kia đổ ập xuống đầu bạn, sẽ không ai ngăn cản giúp bạn.
Để bảo vệ mình mà những kẻ đứng xem chọn cách im lặng, chọn cách làm ngơ, thậm chí chọn cách trở thành đồng lõa.
Họ thà đóng vai kẻ xấu theo đa số, còn hơn dũng cảm đứng ra.
Từ trước đến nay, những kẻ kêu gào biểu dương chính nghĩa, chỉ có một cái miệng giả tạo.
Trước sự an nguy của bản thân, ‘đồng tình’, ‘đạo đức’ nặng bao nhiêu cân?
Trần Kính Sinh đã từng nhìn thấy ánh mắt đó của bọn họ.
Xem kịch vui, trào phúng, chán ghét.
Duy chỉ không có đồng tình.
Toàn bộ đều khắc sâu trong lòng cậu.
Có người nói chính nghĩa sẽ không đến trễ.
Nhưng còn nhiều kẻ ác đang cười một cách càn rỡ.
Trần Kính Sinh không biết cái gọi là “Ác báo” khi nào tới, cậu không muốn chờ lâu như vậy, cũng không tin những lời hoa mĩ vô dụng kia.
Cậu chỉ biết, dựa vào người khác chi bằng dựa vào mình, cho nên, cậu phản kháng, dùng cách đơn giản nhất, cũng trực tiếp nhất đánh trả.
Rất cực đoan.
Tương đương với việc đưa mình ‘lên kệ.’
Nhưng cậu đâu còn là mình, cậu đã từng tuyệt vọng, cậu của bây giờ chỉ là một cơ thể phân liệt được khâu lại, là một cái xác rỗng.
Nhưng nếu thật sự có một ngày, cậu bị trả thù.
Cậu sẽ không trốn tránh.
Có lẽ bạn sẽ phạm rất nhiều sai lầm mà người bình thường hay phạm phải, có lẽ bạn sẽ vì một vài người mà chịu chút tra tấn, có lẽ bạn sẽ gặp phải 15.000 loại khả năng, cuộc sống chính là cuộc sống.
Nếu muốn chịu trách nhiệm thì trước tiên cậu phải phạm sai lầm. Cho dù ngay từ đầu, người sai rõ ràng không phải cậu.
…
Lúc gặp lại Nghê Già, cảm giác của Trần Kính Sinh đối với cô giống một loại ham muốn hủy diệt hơn.
Cậu và Nghê Già biến thành hai sự tồn tại hoàn toàn trái ngược, cậu đã nếm hết tất cả vị máu và vị mặn, bước từng bước đến chỗ cao, mà cô lại ngã xuống vực sâu.
Biến thành cậu của trước đây.
Hoặc tệ hơn, cô biến thành một người khác, yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
Cảm giác tương phản này làm cậu hưng phấn.
Cậu muốn cô đau khổ.
Muốn bức cô từng chút, sau đó hủy hoại cô.
Cảm xúc khó chịu trong lòng Trần Kính Sinh những năm qua giống như hồng thủy cắn nuốt cậu.
Vậy nên, khi dục vọng chiếm hữu và khống chế cô đạt đến mức không thể kiềm nén, trong mắt cậu rốt cuộc chẳng nhìn thấy ai nữa.
Chỉ mình cậu được bắt nạt cô.
Chỉ mình cậu được đối xử với cô như vậy.
Cô đau khổ cũng tốt, oán hận cũng tốt, đều chỉ có thể là cậu gây ra.
Nghĩ đến nam sinh nào đó chiếm giữ cô, làm những chuyện mà cậu từng làm kia, Trần Kính Sinh cảm thấy, cậu căn bản không thể nghĩ đến những hình ảnh đó.
Cậu luôn nhục nhã cô, dùng ngôn từ kích thích cô, chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của cô, dù cô có ghét cậu, sự ghét bỏ đó đều thật sống động, còn tốt hơn nhìn cô bày ra dáng vẻ âm trầm với mọi người.
Trần Kính Sinh cũng không biết điều này có nghĩa là gì.
Bởi vì chưa ai dạy cậu, cái gì là thích.
…
Trần Kính Sinh suy nghĩ rất lâu, chờ cậu lấy lại tinh thần, điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết.
Tống Chương nói: “Lần đầu tiên thấy cậu nghiêm túc suy nghĩ một chuyện như vậy đấy.”
Trần Kính Sinh diệt tàn thuốc, nhéo nhéo ấn đường.
Tống Chương dài thở dài một hơi, “Nghê Già cho tôi một cảm giác, rất lẳng lơ, tướng mạo kia cứ khiến người ta không có cảm giác an toàn. Nếu cậu thích thì bắt tới tay nhanh lên, nếu không thích hãy thả cô ấy đi, dù sao người thích cô ấy cũng nhiều lắm, lượt bớt mấy kẻ muốn hãm hại cậu.”
Trần Kính Sinh không hề suy nghĩ, “Không thể.”
Tống Chương không làm ra phản ứng gì lớn, “Biết ngay là cậu sẽ bóp chết mấy thằng quen biết cô ấy mà.”
Trần Kính Sinh cố chấp, cậu là người khủng bố nhất trong những người cậu ta quen.
Cậu ta hi vọng Nghê Già là một ngoại lệ, để cậu học được cách thay đổi bản thân lần nữa.
Nhưng lại sợ, nếu về sau không có cô, Trần Kính Sinh sẽ hoàn toàn sụp đổ.
***
Buổi chiều, Nghê Già không đi học, lớp trưởng đã giúp cô xin phép chủ nhiệm lớp, cô đã giành hạng nhất 800m, ngày mai còn có 3000m, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Với thành công đó, mọi chuyện đều có thể nói. Chủ nhiệm lớp vui vẻ đồng ý.
Nghê Già có thể nằm ở nhà mà ngủ.
Cô về nhà, tắm rửa, rửa sạch đống son bị nhòe lộn xộn trên môi, về phần cổ… Tùy duyên đi, ngày mai chỉ có thể tiếp tục che.
Tắm rửa xong, cũng không tẩy hết cảm giác nhớp nháp trên người. Cả người Nghê Già đổ mồ hôi, đầu cũng choáng.
Trận cảm lạnh này vậy mà có chút mạnh.
Nhất là sau khi chạy xong tám trăm mét, cổ họng rất rát, nuốt nước miếng cũng đau.
Nghê Già lục tìm thuốc cảm trong nhà, uống 2 viên, sau đó chùm chăn để ra mồ hôi.
Hi vọng ngủ một giấc sẽ tốt hơn.
Cô không muốn để lỡ trận đấu ngày mai.
Nhưng lại không ngủ ngon.
Cô luôn nằm mơ, trong mộng có một bàn tay bóp cổ cô, cô thở không nổi.
Cô muốn kêu nhưng kêu không ra tiếng. Một chút sức mạnh cũng không có.
Cuối cùng, khi cảm giác hai chân rời khỏi mặt đất, cô sắp ngạt thở.
Nghê Già mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện cái trán mướt mồ hôi.
Cô chảy rất nhiều mồ hôi.
Đưa tay lên sờ, nóng bỏng.
Nghê Già xuống giường, tìm nhiệt kế.
Cô vừa đo nhiệt độ cơ thể, vừa lo lắng bất an.
Trong mộng có một giọng nói, cứ quẩn quanh bên tai.
“Tôi hận cô.”
Phi nam nữ, giống như niệm chú.
Nghê Già quyết định nghe theo trực giác.
Cô mở di động, lục xem Wechat của Triệu Như, mở vòng bạn bè của cô ta ra. Hôm nay cô ta mới cập nhật trạng thái, là một bức ảnh chụp chung với Sở Lê.
Bối cảnh chắc là ở nhà cô ta, hai người mặc áo ngủ, cười ngọt ngào rúc vào nhau.
Cộng thêm hàng chữ: Hôm nay, cho bản thân một ngày nghỉ.
Thì ra hôm nay bọn họ không tới trường. Triệu Như và Trình Thạc cãi nhau, cô ta làm ổ cả ngày với Sở Lê ở nhà.
Cả ngày hôm nay, không biết họ đã đàm luận bao nhiêu về cô.
Nghê Già hờ hững xem, quan hệ của Triệu Như và Sở Lê vốn đã rất tốt, cô nhảy thẳng vào, ngược lại giống như một kẻ thứ ba trong tình bạn của họ vậy.
Xác định không có vấn đề gì, Nghê Già nhẹ nhàng thở ra.
Vừa thoát ra, nhìn thấy trên danh sách bạn bè có tin nhắn của Trình Thạc gửi đến.
Ngày mai 3000m cố lên.
F*ck.
Nghê Già quả thực cảm thấy người này dai như đỉa.
Cô vứt di động qua một bên, lấy nhiệt kế ra xem, cảm thấy đầu đau hơn.
38,2 độ.
Tuyệt lắm.
Đây là di chứng của việc qua đêm ở nhà Trần Kính Sinh.
Cô phát sốt.
“Cậu đây là khai huân [1]?”
[1] thuật ngữ chỉ các tín đồ Phật giáo hoặc các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.
Trong quán net, Tống Chương nhịn không được mà hỏi.
Trần Kính Sinh đổi góc ngắm, “Có túi cứu thương không?”
“Tôi dấu rồi, phía dưới tảng đá ngầm mà chúng ta vừa đến.” Tống Chương nói xong, mới biết được mình bị chuyển đề tài, “Tôi không cho cậu đâu, cậu trả lời tôi trước đã.”
“Tìm được rồi.” Trần Kính Sinh nhàn nhạt nói.
“Shit!” Tống Chương nhìn Trần Kính Sinh lấy đi từng chiếc túi cứu thương của mình, tức giận đến mức đập vào bàn phím, “Ôi ôi ôi! Cậu đừng lấy hết!”
Trần Kính Sinh ngừng lại, bỏ xuống một cái, sau đó ôm bốn chiếc túi cứu thương bỏ đi.
“Trần Kính Sinh, cậu đừng có đánh trống lãng.” Khi Tống Chương nói chuyện, nhân vật trong máy tính đã bị hạ gục bởi mấy phát súng từ xa, màn hình biến thành màu xám, cậu ta chết.
“Không chơi nữa không chơi nữa.” Tống Chương dựa người vào ghế, lấy tai nghe xuống, treo trên cổ, “Hai ta tâm sự.”
Trần Kính Sinh không để ý đến cậu ta.
“Tối qua cậu dẫn người ta về nhà đúng không?”
Trần Kính Sinh nhìn chằm chằm màn hình, một lát sau mới nói, “Ừ.”
Tống Chương sáp đến, “Sau đó thì sao? Không xảy ra chút gì sao?”
Cậu nhấp chuột, lục soát đồ đạc ở trong phòng, “Không.”
“Không?” Tống Chương suýt nữa là bật dậy khỏi ghế, “Cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, Nghê Già còn uống say, cậu với cô ấy không làm gì hết ư?”
Hai chữ “Nghê Già” khiến Trần Kính Sinh thất thần, vì thất thần nên cậu không chú ý tới một người đang lao xuống cầu thang.
Sau một trận hỗn loạn, màn hình của Trần Kính Sinh cũng biến thành màu xám, người nọ đứng bên cạnh ‘thi thể’ của cậu nhặt trang bị.
Trò chơi kết thúc.
Trần Kính Sinh ngồi không nhúc nhích.
Tống Chương vẫn còn nhướng mày, vẻ mặt tò mò nhìn cậu.
Trần Kính Sinh đặt tai nghe lên bàn, cầm lấy gói thuốc lá, đốt một điếu rồi trả lời câu hỏi trên của cậu ta.
“Không làm.”
Tống Chương cũng ngậm một điếu, giọng điệu có chút chế nhạo, “Anh Sinh hồi hộp à?”
Trần Kính Sinh giương mắt, ánh mắt hơi lạnh.
Tống Chương đưa tay làm động tác ‘ok’, được rồi, không nói nữa.
Cậu ta chơi chung với Trần Kính Sinh từ hồi lớp 9, lúc ấy là thời điểm thanh danh của cậu lan xa, từ vô danh tiểu tốt đến trèo lên đỉnh, người gọi cậu là “Anh Sinh” càng ngày càng nhiều, cũng không thiếu nữ sinh theo đuổi.
Từ học tỷ học muội cùng trường hoặc trường nghề bên cạnh đến mấy nữ xã hội đen không học vấn không nghề nghiệp, không ít lần xun xoe với cậu, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì về cậu cả.
Tính cách, gia đình, mối quan hệ.
Hoàn toàn không biết gì cả.
Không biết thích một người rốt cuộc là vì người đó hay vì khuôn mặt.
Trong thời đại này, yêu một người thì phải yêu khuôn mặt của người đó trước, không có một vỏ bọc đẹp, không ai muốn bỏ qua lớp da ngoài, thưởng thức linh hồn của bạn.
Mắt nhìn của Trần Kính Sinh nói thấp không thấp, tuy cậu không nói, nhưng bọn họ đều là mỹ nữ và không quá cao, những cô gái xinh đẹp kia, không một ai thực sự hiểu cậu.
Cũng không ma sát ra tia lửa.
Cậu vừa bài xích việc ở chung với người khác từ tận đáy lòng, vừa muốn dồn ép bản thân khắp nơi.
Cậu chưa từng có “ham muốn”, quen bạn gái cũng có giới hạn, chỉ cho hôn hai cái. Cậu không muốn đụng vào những thứ khiến thân thể cậu kiệt sức, càng không muốn lôi kéo bọn họ cả đêm.
“Nhân tại thế gian, ái dục chi trung, độc sinh độc tử, độc khứ độc lai, đương hành chí thú, khổ nhạc chi đích, thân tự đương chi, vô hữu đại giả.” [2]
[2] một thuật ngữ Phật giáo dạy cách duy nhất để chết một mình và cô đơn trong cuộc sống.
Thể xác và tinh thần của cậu đều lạnh, một mình một thế giới. Người như vậy, không thích hợp yêu đương.
“Anh Sinh, tôi vẫn luôn tò mò, rốt cuộc tình cảm của cậu đối với Nghê Già là gì?” Tống Chương phả khói, nói: “Dù sao, cậu thành ra thế này, không thể thiếu phần của cô ấy. Tôi thường xuyên tạo cơ hội cho hai người ở cạnh nhau, cũng là muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống. Không phải có câu, cởi chuông còn nhờ người buộc chuông sao?”
Trần Kính Sinh hít sâu một hơi, không biết đang nghĩ gì.
Một hồi lâu, cậu thấp giọng mở miệng: “Chuyện này có thể nói rõ sao.”
Chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ.
Cậu hận cô, cũng giống như hận những kẻ năm đó.
Trần Kính Sinh chưa bao giờ tin cái gọi là “Ác giả ác báo.”
Có vô số sự lăng nhục trải rộng trong những góc khuất của thế giới, cũng còn nhiều tiếng kêu cứu mỗi ngày. Lúc những trận đòn và lời nói ác độc kia đổ ập xuống đầu bạn, sẽ không ai ngăn cản giúp bạn.
Để bảo vệ mình mà những kẻ đứng xem chọn cách im lặng, chọn cách làm ngơ, thậm chí chọn cách trở thành đồng lõa.
Họ thà đóng vai kẻ xấu theo đa số, còn hơn dũng cảm đứng ra.
Từ trước đến nay, những kẻ kêu gào biểu dương chính nghĩa, chỉ có một cái miệng giả tạo.
Trước sự an nguy của bản thân, ‘đồng tình’, ‘đạo đức’ nặng bao nhiêu cân?
Trần Kính Sinh đã từng nhìn thấy ánh mắt đó của bọn họ.
Xem kịch vui, trào phúng, chán ghét.
Duy chỉ không có đồng tình.
Toàn bộ đều khắc sâu trong lòng cậu.
Có người nói chính nghĩa sẽ không đến trễ.
Nhưng còn nhiều kẻ ác đang cười một cách càn rỡ.
Trần Kính Sinh không biết cái gọi là “Ác báo” khi nào tới, cậu không muốn chờ lâu như vậy, cũng không tin những lời hoa mĩ vô dụng kia.
Cậu chỉ biết, dựa vào người khác chi bằng dựa vào mình, cho nên, cậu phản kháng, dùng cách đơn giản nhất, cũng trực tiếp nhất đánh trả.
Rất cực đoan.
Tương đương với việc đưa mình ‘lên kệ.’
Nhưng cậu đâu còn là mình, cậu đã từng tuyệt vọng, cậu của bây giờ chỉ là một cơ thể phân liệt được khâu lại, là một cái xác rỗng.
Nhưng nếu thật sự có một ngày, cậu bị trả thù.
Cậu sẽ không trốn tránh.
Có lẽ bạn sẽ phạm rất nhiều sai lầm mà người bình thường hay phạm phải, có lẽ bạn sẽ vì một vài người mà chịu chút tra tấn, có lẽ bạn sẽ gặp phải 15.000 loại khả năng, cuộc sống chính là cuộc sống.
Nếu muốn chịu trách nhiệm thì trước tiên cậu phải phạm sai lầm. Cho dù ngay từ đầu, người sai rõ ràng không phải cậu.
…
Lúc gặp lại Nghê Già, cảm giác của Trần Kính Sinh đối với cô giống một loại ham muốn hủy diệt hơn.
Cậu và Nghê Già biến thành hai sự tồn tại hoàn toàn trái ngược, cậu đã nếm hết tất cả vị máu và vị mặn, bước từng bước đến chỗ cao, mà cô lại ngã xuống vực sâu.
Biến thành cậu của trước đây.
Hoặc tệ hơn, cô biến thành một người khác, yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
Cảm giác tương phản này làm cậu hưng phấn.
Cậu muốn cô đau khổ.
Muốn bức cô từng chút, sau đó hủy hoại cô.
Cảm xúc khó chịu trong lòng Trần Kính Sinh những năm qua giống như hồng thủy cắn nuốt cậu.
Vậy nên, khi dục vọng chiếm hữu và khống chế cô đạt đến mức không thể kiềm nén, trong mắt cậu rốt cuộc chẳng nhìn thấy ai nữa.
Chỉ mình cậu được bắt nạt cô.
Chỉ mình cậu được đối xử với cô như vậy.
Cô đau khổ cũng tốt, oán hận cũng tốt, đều chỉ có thể là cậu gây ra.
Nghĩ đến nam sinh nào đó chiếm giữ cô, làm những chuyện mà cậu từng làm kia, Trần Kính Sinh cảm thấy, cậu căn bản không thể nghĩ đến những hình ảnh đó.
Cậu luôn nhục nhã cô, dùng ngôn từ kích thích cô, chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của cô, dù cô có ghét cậu, sự ghét bỏ đó đều thật sống động, còn tốt hơn nhìn cô bày ra dáng vẻ âm trầm với mọi người.
Trần Kính Sinh cũng không biết điều này có nghĩa là gì.
Bởi vì chưa ai dạy cậu, cái gì là thích.
…
Trần Kính Sinh suy nghĩ rất lâu, chờ cậu lấy lại tinh thần, điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết.
Tống Chương nói: “Lần đầu tiên thấy cậu nghiêm túc suy nghĩ một chuyện như vậy đấy.”
Trần Kính Sinh diệt tàn thuốc, nhéo nhéo ấn đường.
Tống Chương dài thở dài một hơi, “Nghê Già cho tôi một cảm giác, rất lẳng lơ, tướng mạo kia cứ khiến người ta không có cảm giác an toàn. Nếu cậu thích thì bắt tới tay nhanh lên, nếu không thích hãy thả cô ấy đi, dù sao người thích cô ấy cũng nhiều lắm, lượt bớt mấy kẻ muốn hãm hại cậu.”
Trần Kính Sinh không hề suy nghĩ, “Không thể.”
Tống Chương không làm ra phản ứng gì lớn, “Biết ngay là cậu sẽ bóp chết mấy thằng quen biết cô ấy mà.”
Trần Kính Sinh cố chấp, cậu là người khủng bố nhất trong những người cậu ta quen.
Cậu ta hi vọng Nghê Già là một ngoại lệ, để cậu học được cách thay đổi bản thân lần nữa.
Nhưng lại sợ, nếu về sau không có cô, Trần Kính Sinh sẽ hoàn toàn sụp đổ.
***
Buổi chiều, Nghê Già không đi học, lớp trưởng đã giúp cô xin phép chủ nhiệm lớp, cô đã giành hạng nhất 800m, ngày mai còn có 3000m, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Với thành công đó, mọi chuyện đều có thể nói. Chủ nhiệm lớp vui vẻ đồng ý.
Nghê Già có thể nằm ở nhà mà ngủ.
Cô về nhà, tắm rửa, rửa sạch đống son bị nhòe lộn xộn trên môi, về phần cổ… Tùy duyên đi, ngày mai chỉ có thể tiếp tục che.
Tắm rửa xong, cũng không tẩy hết cảm giác nhớp nháp trên người. Cả người Nghê Già đổ mồ hôi, đầu cũng choáng.
Trận cảm lạnh này vậy mà có chút mạnh.
Nhất là sau khi chạy xong tám trăm mét, cổ họng rất rát, nuốt nước miếng cũng đau.
Nghê Già lục tìm thuốc cảm trong nhà, uống 2 viên, sau đó chùm chăn để ra mồ hôi.
Hi vọng ngủ một giấc sẽ tốt hơn.
Cô không muốn để lỡ trận đấu ngày mai.
Nhưng lại không ngủ ngon.
Cô luôn nằm mơ, trong mộng có một bàn tay bóp cổ cô, cô thở không nổi.
Cô muốn kêu nhưng kêu không ra tiếng. Một chút sức mạnh cũng không có.
Cuối cùng, khi cảm giác hai chân rời khỏi mặt đất, cô sắp ngạt thở.
Nghê Già mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện cái trán mướt mồ hôi.
Cô chảy rất nhiều mồ hôi.
Đưa tay lên sờ, nóng bỏng.
Nghê Già xuống giường, tìm nhiệt kế.
Cô vừa đo nhiệt độ cơ thể, vừa lo lắng bất an.
Trong mộng có một giọng nói, cứ quẩn quanh bên tai.
“Tôi hận cô.”
Phi nam nữ, giống như niệm chú.
Nghê Già quyết định nghe theo trực giác.
Cô mở di động, lục xem Wechat của Triệu Như, mở vòng bạn bè của cô ta ra. Hôm nay cô ta mới cập nhật trạng thái, là một bức ảnh chụp chung với Sở Lê.
Bối cảnh chắc là ở nhà cô ta, hai người mặc áo ngủ, cười ngọt ngào rúc vào nhau.
Cộng thêm hàng chữ: Hôm nay, cho bản thân một ngày nghỉ.
Thì ra hôm nay bọn họ không tới trường. Triệu Như và Trình Thạc cãi nhau, cô ta làm ổ cả ngày với Sở Lê ở nhà.
Cả ngày hôm nay, không biết họ đã đàm luận bao nhiêu về cô.
Nghê Già hờ hững xem, quan hệ của Triệu Như và Sở Lê vốn đã rất tốt, cô nhảy thẳng vào, ngược lại giống như một kẻ thứ ba trong tình bạn của họ vậy.
Xác định không có vấn đề gì, Nghê Già nhẹ nhàng thở ra.
Vừa thoát ra, nhìn thấy trên danh sách bạn bè có tin nhắn của Trình Thạc gửi đến.
Ngày mai 3000m cố lên.
F*ck.
Nghê Già quả thực cảm thấy người này dai như đỉa.
Cô vứt di động qua một bên, lấy nhiệt kế ra xem, cảm thấy đầu đau hơn.
38,2 độ.
Tuyệt lắm.
Đây là di chứng của việc qua đêm ở nhà Trần Kính Sinh.
Cô phát sốt.