Biên tập: Rosa
Điểm danh xong, Nghê Già và Sở Lê trở lại sân thể dục.
Ai chạy 3000m đều phải mặc áo may ô huỳnh quang do trường phát để tiện cho trọng tài theo dõi.
Nghê Già mặc xong thì ngồi xuống áp chân.
Bạn cùng lớp chen chúc cạnh đường băng để cổ vũ cho cô và Sở Lê, chủ nhiệm lớp cũng bị lớp trưởng kéo xuống dưới, đội mũ che nắng và kính râm, bảo bọn cô thả lỏng, đừng quá căng thẳng.
Nghê Già cười.
Trình Thạc và Triệu Như cũng ở đó, cả hai người đều không nói chuyện, cũng đứng tách riêng.
Trình Thạc là ủy viên thể dục, mỗi vận động viên ra sân cậu ta đều sẽ cổ vũ, cậu ta nói với Sở Lê: “Cố lên.”
Sở Lê gật đầu.
Triệu Như cũng nói theo, “Sở Lê cố lên.”
Trình Thạc lại nhìn về phía Nghê Già, “Cậu cũng vậy nhé.”
Triệu Như ngậm miệng lại.
Nghê Già quả thực không nói nên lời.
Cô đắc tội ai, cũng bị coi như một khẩu súng kẹp giữa đôi tình nhân.
Các vận động viên nhanh chóng đến đông đủ, 3000m không chia nhóm hay chia tổ, kết nối mọi người với nhau cũng không tồi.
Khối 12 có tổng cộng 15 lớp, mỗi lớp có 2 người, có lớp không có người chạy liền trực tiếp bỏ cuộc, cho nên tổng cộng chỉ có 24 người thi.
Áo may ô màu cam và màu xanh lá cây huỳnh quang đan xen thành đống ở điểm xuất phát, Nghê Già hít sâu một hơi, nghe tiếng súng vang lên liền lao ra.
Lần này cô không kiềm chế tốc độ chạy, cứ chạy về trước, mặc kệ cự ly, bởi vì với tình trạng sức khỏe hiện tại, cô không biết mình còn đủ sức lực cho mấy vòng sau nữa hay không.
Một vòng qua đi, Sở Lê nhanh chóng bị tụt ra sau đoàn người. Chạy đến mồ hôi đầy đầu, cả hơi thở cũng hỗn loạn.
Lúc nghe thấy Triệu Như hét lên một cách khoa trương, “Sở Lê, xông lên đi” cô ấy rất muốn trợn mắt lên.
Bên kia, Nghê Già và một học sinh chuyên thể thao đang chạy trước.
Học sinh chuyên dẫn đầu, Nghê Già theo sát sau đó.
Thấy Nghê Già muốn vượt qua mình, học sinh chuyên lắng nghe tiếng bước chân rồi đổi kỹ thuật, thói quen của Nghê Già là chạy vượt lên từ ngoài đường băng, cô ta cũng chạy ra ngoài và chặn cô lại. Nghê Già tăng tốc, cô ta cũng tăng tốc.
Cứ lặp lại hai lần như vậy, cô bị học sinh chuyên kiềm cặp gắt gao.
“Shit.”
Cô không nhịn được mà mắng một tiếng.
Không ngờ người phía trước đáp lại một câu, “Ghê gớm nhỉ, còn muốn vượt qua tôi.”
????
Nghê Già cảm thấy buồn cười, vừa điều chỉnh hơi thở vừa nói: “Nhường chút đi?”
“Nghĩ hay thật.” Học sinh chuyên nói xong, đột nhiên bắt đầu tăng tốc, “Giữ chút sức đi, đừng nói chuyện.”
Đây đã là vòng thứ ba.
Trên đường băng bắt đầu phân thành hai cực, nhanh như Nghê Già và học sinh chuyên – người vẫn luôn giữ vị trí đầu tiên, chậm như đám người còn đang vật lộn ở vòng thứ hai.
Tiếng cổ vũ ở hai bên đường băng vang vọng trong không trung.
Tống Chương mang theo đám 11 đến, kết bè kết phái với đám 12 bọn họ, cùng thét chói tai tên “Nghê Già”
Bên cạnh đó là Phàn Nhân.
Vài nữ sinh xinh đẹp của khối 12 và mấy nam sinh có bề ngoài kha khá trong lớp cô ta, cũng tụ lại một đám cổ vũ cho học sinh chuyên.
Nghê Già nhìn thẳng về trước, người đang dẫn đầu kia, sau lưng mang bảng tên, phù hợp với cái tên bọn họ kêu.
Quả nhiên là ‘người nhà’ của học sinh chuyên.
Lúc này, sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư đã hiện ra, cộng thêm nguyên nhân sức khỏe, cô cảm thấy hai đùi như bị bọc trong hai túi cát, nặng đến nỗi khó nâng bước, tuy học sinh chuyên chạy khá chậm nhưng vẫn duy trì tốc độ đều đặn.
Tiến vào vòng thứ tư, đã có người bỏ cuộc, chạy hai bước đi ba bước, sân thể dục dường như kéo dài vô tận, dưới ánh mặt trời gay gắt, trước mắt đều là từng lớp ảo ảnh.
Có người bắt đầu chạy cùng, chạy dọc đường băng, theo bước chân của vận động viên, còn có người đưa nước cho bọn họ, lẽ ra chuyện này không cho phép, nhưng 3000m là nhiệm vụ gian khổ, trọng tài mở một mắt nhắm một mắt cảnh cáo hai tiếng, sau đó không quan tâm nữa.
Cổ họng Nghê Già muốn bốc cháy, trong bụng cuồn cuộn như biển gầm, mọi giác quan đều nhanh chóng chạy sai chỗ.
Muốn chết rồi, mẹ nó.
Mọi âm thanh đều biến thành tạp âm, hai tai ù đi, ầm ĩ đến nỗi đầu óc cô sắp bị nứt ra.
Cô kiệt sức rồi.
Thể lực đã tiêu hao hết cho trận 800m hôm qua, hơn nữa cô còn đang sốt, cả người giống như một con cá khô, khi hơi nước bốc hơi hết, cô liền thăng thiên.
Cô toàn dựa vào những cú vung mạnh mẽ của tay và chân, ép mình chạy về trước.
Rất muốn dừng lại đi bộ.
Nhưng cô biết, một khi bắt đầu đi bộ, cảm giác mệt mỏi sẽ bao trùm toàn thân trong nháy mắt, sau đó muốn tăng tốc, trên cơ bản là không thể.
Điều kiêng kị nhất của chạy đường dài chính là cái này.
Nhưng cô muốn từ bỏ.
Lúc định dừng bước thì trên lưng đột nhiên có thêm một lực.
Cô bị đẩy về trước mấy bước.
Nghê Già quay đầu nhìn.
Trần Kính Sinh.
Cậu đang chạy bên cạnh cô, nhanh chóng đưa tay ra sau eo cô, đẩy một cái, rồi rụt về.
Cậu ta làm gì vậy?
Chạy cùng cô?
“Đừng nhìn tôi, nhìn đường băng đi.” Trần Kính Sinh ở bên cạnh nói.
Nghê Già mệt muốn chết, vừa định nói chuyện, cậu lại mở miệng: “Im miệng.”
Giọng điệu lạnh như băng.
Nhưng lại dập tắt ngọn lửa trong người cô.
Quá thần kỳ.
Nghê Già mệt mỏi cực kì, ý thức đột nhiên bị cậu phân tán, mong muốn buông tay mãnh liệt trong một giây kia bị đẩy lùi trong chớp mắt.
Đúng rồi.
Cô không thể từ bỏ.
Trừ phi ngất đi, cô không thể từ bỏ, đang chạy mà đi bộ sẽ giống thứ gì?
Đó không phải phong cách của cô.
Nghê Già cắn chặt răng, tiếp tục bám sát đường băng.
Trần Kính Sinh chạy cùng cô một đoạn, sắp đến chỗ của trọng tài, cậu mới dừng lại. Sau đó trở lại chỗ cũ, chờ vòng tiếp theo, khi Nghê Già chạy qua, sẽ tiếp tục chạy cùng cô.
Chạy cùng người khác có hàng nghìn hàng vạn, đến lượt Trần Kính Sinh chạy cùng người khác, vẫn là lần đầu tiên.
Khuôn mặt cậu vẫn vô cảm như cũ, nhưng ánh mắt cậu lại chăm chú theo sát nữ sinh chạy đến gò má đỏ bừng kia. Nhắm mắt theo đuôi, mang theo tiết tấu của cô ấy.
Trên sân thể dục người đến người đi, tròng mắt của người đứng xem đều sắp bật ra.
Sở Lê cũng thấy được, lúc chạy đến vòng thứ năm, cô ấy thật sự cụt hứng.
Triệu Như đã chạy ra đồng hành với cô ấy, “Cố lên, không được đi bộ, Sở Lê, kiên trì chút nữa thôi!”
Sở Lê há miệng, giọng nói đã có chút nghẹn nhào.
“Tôi không kiên trì được nữa.”
…
Học sinh chuyên và Nghê Già tiến vào vòng thứ sáu.
Học sinh chuyên vốn đã bỏ xa Nghê Già gần nửa vòng, tuy khoảng cách đang từng chút thu nhỏ lại, nhưng đến lúc này, mọi năng lượng trong cơ thể đều đã tiêu hao hết, không còn sự đột phá và chạy nước rút nữa.
Nghê Già cảm thấy, cổ họng của cô bị đã luồng gió hít vào róc xuyên qua.
Miệng và mũi cô thở cùng một lúc, không kịp thở.
Trần Kính Sinh – người vốn im lặng chạy bên cạnh, đột nhiên thì thầm vào tai cô: “Bây giờ cô thở như lừa vậy.”
“…”
Tên khốn!
Nghê Già nhanh chóng lườm cậu một cái, “Cậu chờ đó.”
Giọng nói vừa thấp vừa khàn, hơi thở còn không đủ, lúc há miệng nói chuyện, càng giống lừa kêu.
Trên mặt Trần Kính Sinh hiện lên chút ý cười.
“Ừ, tôi chờ.”
…
Trận đấu tiến vào nửa vòng cuối, không khí trên sân thể dục cũng bước vào giai đoạn gay cấn.
Gần kết thúc, ‘hậu cung’ của các lớp đều bắt đầu hành động, một đám người vây quanh vạch đích, nhìn chằm chằm vào những đôi chân của các vận động viên trên đường băng.
Tiếng cổ vũ nhiệt tình ngày một lớn.
Trần Kính Sinh cùng cô chạy xong một đoạn cuối cùng, còn lại nửa vòng, đến lượt cô tự hoàn thành.
“Chạy về phía trước đi, Nghê Già.”
Cô nghe cậu nói một câu ở sau lưng cô.
Đó, có lẽ là câu nói dịu dàng nhất từ lúc bọn họ quen biết tới nay, cũng là thứ khiến trái tim cô mạnh mẽ run lên.
Bỏ xuống mọi thù hận, mọi ân oán.
Cái người từng nói vĩnh viễn sẽ không buông tha cho cô, cái người từng hành hạ cô nhiều lần, lại là người đưa tay kéo cô lên khi cô sắp bị khó khăn đánh bại.
Cùng cô chịu đựng một đoạn đường tối tăm và đau khổ nhất, sau đó nói với cô, chạy về phía trước đi.
Đã bao lâu cô không có dũng khí để chạy về phía trước?
Đường băng thẳng tắp hiện ra trước mắt cô, gió biến thành động lực, ánh nắng trải dưới chân, mỗi một bước chân của cô đều như tạm biệt với quá khứ.
Khoảnh khắc đó, Nghê Già nghĩ, nếu không có những chuyện lộn xộn kia, cô nhất định sẽ thất thủ.
Nhưng, xưa nay tà không thể thắng chính.
Những thứ vớ vẩn, sai lầm kia chưa bao giờ vì thời gian quá dài mà có thể giả vờ như chưa từng xảy ra.
Cô vẫn ngâm mình trong nước bẩn, chưa học được cách rửa sạch chúng.
Mọi chuyện đều có nhân quả, cô mang tội, chưa chuộc đủ, vận mệnh sẽ không bỏ qua cho cô.
Tuyến đường của cô vẫn là vô tận.
Ở trong quả mâm xôi của thiên đường vĩnh cửu.
Gió lốc một lần nữa hất tôi lên.[1]
[1] Hai câu trên trích trong bài thơ “Chúng tôi” của nhà văn người Nga Valery Yakovlevich Bryushov.
…
Ba ngàn mét kết thúc, hai người bỏ cuộc, một người là Sở Lê.
Còn lại kiên trì tiếp, một là chạy hai là đi bộ, kết thúc hết hành trình.
Học sinh chuyên thứ nhất, Nghê Già thứ hai.
Nghê Già đã thấy Trần Kính Sinh từ xa.
Cậu đang đứng ở điểm cuối chờ cô.
Một đường chạy tới, Nghê Già không thèm nhìn ai, dang hai tay ra, trực tiếp nhào vào lòng cậu.
Cảnh tượng kia, dù qua bao lâu, đều đáng giá để những người có mặt ở đây nhắc tới nhiều lần.
Tiếng reo hò của người khác không liên quan đến bọn họ.
Núi tuyết vạn năm cũng tan chảy.
Yêu tinh cũng bị thu phục.
Vừa dung tục vừa khiến người ta hạnh phúc.
Vừa xuất hiện trò hay ở nhân gian.
Trên đời không gì hơn cái này.
Mưa to như trút nước, đại dương mênh mông trên trái đất, sông suối khắp mọi nơi, nhưng bạn hỏi chúng nó, có điểm cuối sao?
Không có.
Yêu và được yêu, đều không có kết quả.
***
Nghê Già không còn chút sức lực nào, hoàn toàn dựa vào Trần Kính Sinh mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Học sinh chuyên được Phàn Nhân nâng đỡ tới, đang thở mạnh, nhưng nhìn thoải mái hơn Nghê Già nhiều.
Cô ấy dựng thẳng ngón cái lên, nói với cô: “Cậu rất lợi hại.”
Nghê Già cả người mềm nhũn trong ngực Trần Kính Sinh, khẽ cười, “Cám ơn.”
“Cậu ấy rất ít khi khen người khác.” Phàn Nhân đỡ học sinh chuyên, “Trước đây, lúc cậu ấy chạy ba ngàn mét, đều có thể bỏ xa người thứ hai một vòng.”
Nhưng mà bây giờ, không tới nửa vòng.
Hai trận đấu này khiến Phàn Nhân thay đổi triệt để cái nhìn với Nghê Già.
Từ hôm qua, lúc Nghê Già đối mặt với cô ta, vừa cười khiêu khích vừa đi về đích.
Phàn Nhân không tức giận, ngược lại bị khí thế trên người cô làm cho rung động.
Cô ta đi theo con đường nghệ thuật, gặp qua vô số người, so với những chuyện bị giới hạn trong khuôn viên trường học, rất nhiều chuyện cần nhìn theo cách cởi mở hơn.
Người cũng giống vậy.
Nghê Già không tầm thường.
Hai ngày qua cô ta đã nhìn ra, cô là người có quá khứ.
Phàn Nhân lại nhìn Trần Kính Sinh, cậu cách cô ta rất gần, nhưng lại rất xa.
Bởi vì, cậu chưa từng ở trước mặt mọi người, nuông chiều một nữ sinh như vậy.
Nghê Già hơi nhổm dậy khỏi người Trần Kính Sinh, cũng nói với Phàn Nhân: “Cám ơn.”
Giọng nói rất hờ hững.
Nhớ tới mấy chuyện trước đây, vẫn là có chút xấu hổ.
Phàn Nhân cũng nhìn ra, kéo học sinh chuyên sang rồi nói: “Chúng tôi đi trước, hình như một người dự thi trong lớp các cậu đang khóc, đợi lát nữa qua xem đi.”
“Được.” Nghê Già gật đầu.
Nói xong, cô quay đầu nhìn, bạn cùng lớp đang vây quanh Sở Lê, nhỏ giọng an ủi.
Thấy ánh mắt chăm chú của cô, Triệu Như – người đang đứng bên cạnh Sở Lê giương mắt, lườm cô một cái.
Nghê Già cảm thấy kỳ lạ, cô ta bị sao thế?
Cô đang muốn qua đó, Trần Kính Sinh đã chặn cô lại. Cánh tay còn ôm lấy cô.
“Còn muốn đi quản người khác?”
Nghê Già: “Tốt xấu gì cũng nên an ủi hai câu.”
“An ủi cái gì?” Trần Kính Sinh nhìn cô, “Cô đứng thứ hai, dù lấy lập trường gì đi qua, đều giống như đang khoe khoang.”
Nghê Già khựng lại, “Tôi không có.”
“Đó là cô nghĩ.”
“Trần Kính Sinh.” Nghê Già cau mày, “Cậu nghĩ là tôi khoe khoang, đó chẳng qua là suy nghĩ của cậu mà thôi.”
Trần Kính Sinh không nói gì, một lát sau, cậu cười lạnh một tiếng.
“Không có đầu óc.”
Điểm danh xong, Nghê Già và Sở Lê trở lại sân thể dục.
Ai chạy 3000m đều phải mặc áo may ô huỳnh quang do trường phát để tiện cho trọng tài theo dõi.
Nghê Già mặc xong thì ngồi xuống áp chân.
Bạn cùng lớp chen chúc cạnh đường băng để cổ vũ cho cô và Sở Lê, chủ nhiệm lớp cũng bị lớp trưởng kéo xuống dưới, đội mũ che nắng và kính râm, bảo bọn cô thả lỏng, đừng quá căng thẳng.
Nghê Già cười.
Trình Thạc và Triệu Như cũng ở đó, cả hai người đều không nói chuyện, cũng đứng tách riêng.
Trình Thạc là ủy viên thể dục, mỗi vận động viên ra sân cậu ta đều sẽ cổ vũ, cậu ta nói với Sở Lê: “Cố lên.”
Sở Lê gật đầu.
Triệu Như cũng nói theo, “Sở Lê cố lên.”
Trình Thạc lại nhìn về phía Nghê Già, “Cậu cũng vậy nhé.”
Triệu Như ngậm miệng lại.
Nghê Già quả thực không nói nên lời.
Cô đắc tội ai, cũng bị coi như một khẩu súng kẹp giữa đôi tình nhân.
Các vận động viên nhanh chóng đến đông đủ, 3000m không chia nhóm hay chia tổ, kết nối mọi người với nhau cũng không tồi.
Khối 12 có tổng cộng 15 lớp, mỗi lớp có 2 người, có lớp không có người chạy liền trực tiếp bỏ cuộc, cho nên tổng cộng chỉ có 24 người thi.
Áo may ô màu cam và màu xanh lá cây huỳnh quang đan xen thành đống ở điểm xuất phát, Nghê Già hít sâu một hơi, nghe tiếng súng vang lên liền lao ra.
Lần này cô không kiềm chế tốc độ chạy, cứ chạy về trước, mặc kệ cự ly, bởi vì với tình trạng sức khỏe hiện tại, cô không biết mình còn đủ sức lực cho mấy vòng sau nữa hay không.
Một vòng qua đi, Sở Lê nhanh chóng bị tụt ra sau đoàn người. Chạy đến mồ hôi đầy đầu, cả hơi thở cũng hỗn loạn.
Lúc nghe thấy Triệu Như hét lên một cách khoa trương, “Sở Lê, xông lên đi” cô ấy rất muốn trợn mắt lên.
Bên kia, Nghê Già và một học sinh chuyên thể thao đang chạy trước.
Học sinh chuyên dẫn đầu, Nghê Già theo sát sau đó.
Thấy Nghê Già muốn vượt qua mình, học sinh chuyên lắng nghe tiếng bước chân rồi đổi kỹ thuật, thói quen của Nghê Già là chạy vượt lên từ ngoài đường băng, cô ta cũng chạy ra ngoài và chặn cô lại. Nghê Già tăng tốc, cô ta cũng tăng tốc.
Cứ lặp lại hai lần như vậy, cô bị học sinh chuyên kiềm cặp gắt gao.
“Shit.”
Cô không nhịn được mà mắng một tiếng.
Không ngờ người phía trước đáp lại một câu, “Ghê gớm nhỉ, còn muốn vượt qua tôi.”
????
Nghê Già cảm thấy buồn cười, vừa điều chỉnh hơi thở vừa nói: “Nhường chút đi?”
“Nghĩ hay thật.” Học sinh chuyên nói xong, đột nhiên bắt đầu tăng tốc, “Giữ chút sức đi, đừng nói chuyện.”
Đây đã là vòng thứ ba.
Trên đường băng bắt đầu phân thành hai cực, nhanh như Nghê Già và học sinh chuyên – người vẫn luôn giữ vị trí đầu tiên, chậm như đám người còn đang vật lộn ở vòng thứ hai.
Tiếng cổ vũ ở hai bên đường băng vang vọng trong không trung.
Tống Chương mang theo đám 11 đến, kết bè kết phái với đám 12 bọn họ, cùng thét chói tai tên “Nghê Già”
Bên cạnh đó là Phàn Nhân.
Vài nữ sinh xinh đẹp của khối 12 và mấy nam sinh có bề ngoài kha khá trong lớp cô ta, cũng tụ lại một đám cổ vũ cho học sinh chuyên.
Nghê Già nhìn thẳng về trước, người đang dẫn đầu kia, sau lưng mang bảng tên, phù hợp với cái tên bọn họ kêu.
Quả nhiên là ‘người nhà’ của học sinh chuyên.
Lúc này, sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư đã hiện ra, cộng thêm nguyên nhân sức khỏe, cô cảm thấy hai đùi như bị bọc trong hai túi cát, nặng đến nỗi khó nâng bước, tuy học sinh chuyên chạy khá chậm nhưng vẫn duy trì tốc độ đều đặn.
Tiến vào vòng thứ tư, đã có người bỏ cuộc, chạy hai bước đi ba bước, sân thể dục dường như kéo dài vô tận, dưới ánh mặt trời gay gắt, trước mắt đều là từng lớp ảo ảnh.
Có người bắt đầu chạy cùng, chạy dọc đường băng, theo bước chân của vận động viên, còn có người đưa nước cho bọn họ, lẽ ra chuyện này không cho phép, nhưng 3000m là nhiệm vụ gian khổ, trọng tài mở một mắt nhắm một mắt cảnh cáo hai tiếng, sau đó không quan tâm nữa.
Cổ họng Nghê Già muốn bốc cháy, trong bụng cuồn cuộn như biển gầm, mọi giác quan đều nhanh chóng chạy sai chỗ.
Muốn chết rồi, mẹ nó.
Mọi âm thanh đều biến thành tạp âm, hai tai ù đi, ầm ĩ đến nỗi đầu óc cô sắp bị nứt ra.
Cô kiệt sức rồi.
Thể lực đã tiêu hao hết cho trận 800m hôm qua, hơn nữa cô còn đang sốt, cả người giống như một con cá khô, khi hơi nước bốc hơi hết, cô liền thăng thiên.
Cô toàn dựa vào những cú vung mạnh mẽ của tay và chân, ép mình chạy về trước.
Rất muốn dừng lại đi bộ.
Nhưng cô biết, một khi bắt đầu đi bộ, cảm giác mệt mỏi sẽ bao trùm toàn thân trong nháy mắt, sau đó muốn tăng tốc, trên cơ bản là không thể.
Điều kiêng kị nhất của chạy đường dài chính là cái này.
Nhưng cô muốn từ bỏ.
Lúc định dừng bước thì trên lưng đột nhiên có thêm một lực.
Cô bị đẩy về trước mấy bước.
Nghê Già quay đầu nhìn.
Trần Kính Sinh.
Cậu đang chạy bên cạnh cô, nhanh chóng đưa tay ra sau eo cô, đẩy một cái, rồi rụt về.
Cậu ta làm gì vậy?
Chạy cùng cô?
“Đừng nhìn tôi, nhìn đường băng đi.” Trần Kính Sinh ở bên cạnh nói.
Nghê Già mệt muốn chết, vừa định nói chuyện, cậu lại mở miệng: “Im miệng.”
Giọng điệu lạnh như băng.
Nhưng lại dập tắt ngọn lửa trong người cô.
Quá thần kỳ.
Nghê Già mệt mỏi cực kì, ý thức đột nhiên bị cậu phân tán, mong muốn buông tay mãnh liệt trong một giây kia bị đẩy lùi trong chớp mắt.
Đúng rồi.
Cô không thể từ bỏ.
Trừ phi ngất đi, cô không thể từ bỏ, đang chạy mà đi bộ sẽ giống thứ gì?
Đó không phải phong cách của cô.
Nghê Già cắn chặt răng, tiếp tục bám sát đường băng.
Trần Kính Sinh chạy cùng cô một đoạn, sắp đến chỗ của trọng tài, cậu mới dừng lại. Sau đó trở lại chỗ cũ, chờ vòng tiếp theo, khi Nghê Già chạy qua, sẽ tiếp tục chạy cùng cô.
Chạy cùng người khác có hàng nghìn hàng vạn, đến lượt Trần Kính Sinh chạy cùng người khác, vẫn là lần đầu tiên.
Khuôn mặt cậu vẫn vô cảm như cũ, nhưng ánh mắt cậu lại chăm chú theo sát nữ sinh chạy đến gò má đỏ bừng kia. Nhắm mắt theo đuôi, mang theo tiết tấu của cô ấy.
Trên sân thể dục người đến người đi, tròng mắt của người đứng xem đều sắp bật ra.
Sở Lê cũng thấy được, lúc chạy đến vòng thứ năm, cô ấy thật sự cụt hứng.
Triệu Như đã chạy ra đồng hành với cô ấy, “Cố lên, không được đi bộ, Sở Lê, kiên trì chút nữa thôi!”
Sở Lê há miệng, giọng nói đã có chút nghẹn nhào.
“Tôi không kiên trì được nữa.”
…
Học sinh chuyên và Nghê Già tiến vào vòng thứ sáu.
Học sinh chuyên vốn đã bỏ xa Nghê Già gần nửa vòng, tuy khoảng cách đang từng chút thu nhỏ lại, nhưng đến lúc này, mọi năng lượng trong cơ thể đều đã tiêu hao hết, không còn sự đột phá và chạy nước rút nữa.
Nghê Già cảm thấy, cổ họng của cô bị đã luồng gió hít vào róc xuyên qua.
Miệng và mũi cô thở cùng một lúc, không kịp thở.
Trần Kính Sinh – người vốn im lặng chạy bên cạnh, đột nhiên thì thầm vào tai cô: “Bây giờ cô thở như lừa vậy.”
“…”
Tên khốn!
Nghê Già nhanh chóng lườm cậu một cái, “Cậu chờ đó.”
Giọng nói vừa thấp vừa khàn, hơi thở còn không đủ, lúc há miệng nói chuyện, càng giống lừa kêu.
Trên mặt Trần Kính Sinh hiện lên chút ý cười.
“Ừ, tôi chờ.”
…
Trận đấu tiến vào nửa vòng cuối, không khí trên sân thể dục cũng bước vào giai đoạn gay cấn.
Gần kết thúc, ‘hậu cung’ của các lớp đều bắt đầu hành động, một đám người vây quanh vạch đích, nhìn chằm chằm vào những đôi chân của các vận động viên trên đường băng.
Tiếng cổ vũ nhiệt tình ngày một lớn.
Trần Kính Sinh cùng cô chạy xong một đoạn cuối cùng, còn lại nửa vòng, đến lượt cô tự hoàn thành.
“Chạy về phía trước đi, Nghê Già.”
Cô nghe cậu nói một câu ở sau lưng cô.
Đó, có lẽ là câu nói dịu dàng nhất từ lúc bọn họ quen biết tới nay, cũng là thứ khiến trái tim cô mạnh mẽ run lên.
Bỏ xuống mọi thù hận, mọi ân oán.
Cái người từng nói vĩnh viễn sẽ không buông tha cho cô, cái người từng hành hạ cô nhiều lần, lại là người đưa tay kéo cô lên khi cô sắp bị khó khăn đánh bại.
Cùng cô chịu đựng một đoạn đường tối tăm và đau khổ nhất, sau đó nói với cô, chạy về phía trước đi.
Đã bao lâu cô không có dũng khí để chạy về phía trước?
Đường băng thẳng tắp hiện ra trước mắt cô, gió biến thành động lực, ánh nắng trải dưới chân, mỗi một bước chân của cô đều như tạm biệt với quá khứ.
Khoảnh khắc đó, Nghê Già nghĩ, nếu không có những chuyện lộn xộn kia, cô nhất định sẽ thất thủ.
Nhưng, xưa nay tà không thể thắng chính.
Những thứ vớ vẩn, sai lầm kia chưa bao giờ vì thời gian quá dài mà có thể giả vờ như chưa từng xảy ra.
Cô vẫn ngâm mình trong nước bẩn, chưa học được cách rửa sạch chúng.
Mọi chuyện đều có nhân quả, cô mang tội, chưa chuộc đủ, vận mệnh sẽ không bỏ qua cho cô.
Tuyến đường của cô vẫn là vô tận.
Ở trong quả mâm xôi của thiên đường vĩnh cửu.
Gió lốc một lần nữa hất tôi lên.[1]
[1] Hai câu trên trích trong bài thơ “Chúng tôi” của nhà văn người Nga Valery Yakovlevich Bryushov.
…
Ba ngàn mét kết thúc, hai người bỏ cuộc, một người là Sở Lê.
Còn lại kiên trì tiếp, một là chạy hai là đi bộ, kết thúc hết hành trình.
Học sinh chuyên thứ nhất, Nghê Già thứ hai.
Nghê Già đã thấy Trần Kính Sinh từ xa.
Cậu đang đứng ở điểm cuối chờ cô.
Một đường chạy tới, Nghê Già không thèm nhìn ai, dang hai tay ra, trực tiếp nhào vào lòng cậu.
Cảnh tượng kia, dù qua bao lâu, đều đáng giá để những người có mặt ở đây nhắc tới nhiều lần.
Tiếng reo hò của người khác không liên quan đến bọn họ.
Núi tuyết vạn năm cũng tan chảy.
Yêu tinh cũng bị thu phục.
Vừa dung tục vừa khiến người ta hạnh phúc.
Vừa xuất hiện trò hay ở nhân gian.
Trên đời không gì hơn cái này.
Mưa to như trút nước, đại dương mênh mông trên trái đất, sông suối khắp mọi nơi, nhưng bạn hỏi chúng nó, có điểm cuối sao?
Không có.
Yêu và được yêu, đều không có kết quả.
***
Nghê Già không còn chút sức lực nào, hoàn toàn dựa vào Trần Kính Sinh mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Học sinh chuyên được Phàn Nhân nâng đỡ tới, đang thở mạnh, nhưng nhìn thoải mái hơn Nghê Già nhiều.
Cô ấy dựng thẳng ngón cái lên, nói với cô: “Cậu rất lợi hại.”
Nghê Già cả người mềm nhũn trong ngực Trần Kính Sinh, khẽ cười, “Cám ơn.”
“Cậu ấy rất ít khi khen người khác.” Phàn Nhân đỡ học sinh chuyên, “Trước đây, lúc cậu ấy chạy ba ngàn mét, đều có thể bỏ xa người thứ hai một vòng.”
Nhưng mà bây giờ, không tới nửa vòng.
Hai trận đấu này khiến Phàn Nhân thay đổi triệt để cái nhìn với Nghê Già.
Từ hôm qua, lúc Nghê Già đối mặt với cô ta, vừa cười khiêu khích vừa đi về đích.
Phàn Nhân không tức giận, ngược lại bị khí thế trên người cô làm cho rung động.
Cô ta đi theo con đường nghệ thuật, gặp qua vô số người, so với những chuyện bị giới hạn trong khuôn viên trường học, rất nhiều chuyện cần nhìn theo cách cởi mở hơn.
Người cũng giống vậy.
Nghê Già không tầm thường.
Hai ngày qua cô ta đã nhìn ra, cô là người có quá khứ.
Phàn Nhân lại nhìn Trần Kính Sinh, cậu cách cô ta rất gần, nhưng lại rất xa.
Bởi vì, cậu chưa từng ở trước mặt mọi người, nuông chiều một nữ sinh như vậy.
Nghê Già hơi nhổm dậy khỏi người Trần Kính Sinh, cũng nói với Phàn Nhân: “Cám ơn.”
Giọng nói rất hờ hững.
Nhớ tới mấy chuyện trước đây, vẫn là có chút xấu hổ.
Phàn Nhân cũng nhìn ra, kéo học sinh chuyên sang rồi nói: “Chúng tôi đi trước, hình như một người dự thi trong lớp các cậu đang khóc, đợi lát nữa qua xem đi.”
“Được.” Nghê Già gật đầu.
Nói xong, cô quay đầu nhìn, bạn cùng lớp đang vây quanh Sở Lê, nhỏ giọng an ủi.
Thấy ánh mắt chăm chú của cô, Triệu Như – người đang đứng bên cạnh Sở Lê giương mắt, lườm cô một cái.
Nghê Già cảm thấy kỳ lạ, cô ta bị sao thế?
Cô đang muốn qua đó, Trần Kính Sinh đã chặn cô lại. Cánh tay còn ôm lấy cô.
“Còn muốn đi quản người khác?”
Nghê Già: “Tốt xấu gì cũng nên an ủi hai câu.”
“An ủi cái gì?” Trần Kính Sinh nhìn cô, “Cô đứng thứ hai, dù lấy lập trường gì đi qua, đều giống như đang khoe khoang.”
Nghê Già khựng lại, “Tôi không có.”
“Đó là cô nghĩ.”
“Trần Kính Sinh.” Nghê Già cau mày, “Cậu nghĩ là tôi khoe khoang, đó chẳng qua là suy nghĩ của cậu mà thôi.”
Trần Kính Sinh không nói gì, một lát sau, cậu cười lạnh một tiếng.
“Không có đầu óc.”