Biên tập: Rosa
Tối đó, sau khi ra khỏi quán bar, nhìn thấy tin nhắn Lâm Mạn gửi đến, Trần Kính Sinh đã bảo tài xế đưa anh về nhà chính.
Đèn phòng khách sáng rực, mùi trà thoang thoảng, Lâm Mạn và Sở Lê ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa bằng da, không biết đang nói chuyện gì mà cười liên tục. Sở Lê biết cách khiến bà vui vẻ, cô ta không thể không làm vậy, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Mạn, Trần Kính Sinh sẽ không thèm liếc nhìn cô ta.
Hình như mỗi lần Lâm Mạn gọi anh về nhà, anh đều có thể nhìn thấy cảnh này.
Trần Kính Sinh không phớt lờ như thường lệ, đổi giày xong, anh đi tới, ngồi xuống cạnh Sở Lê, lười biếng khoác một tay lên lưng sofa, tay kia thì đặt sau lưng Sở Lê.
Khoảng cách gần như vậy, Sở Lê vô thức ưỡn thẳng sống lưng, cô ta hồi hộp tới nỗi lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Dù qua bao lâu, Trần Kính Sinh vẫn mê người như vậy.
Cô ta có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Sở Lê mím môi, hỏi: “Anh uống rượu sao?”
“Có uống một chút.”
Trần Kính Sinh hiếm khi đáp lại, sắc mặt hồng hào hơn bình thường, cồn khiến hai mắt anh vừa đen vừa sáng.
Lâm Mạn điềm nhiên như không mà lên tiếng: “E là không phải một chút đâu, Sở Lê, cháu dìu nó lên phòng ngủ đi.”
Ngụ ý rất rõ ràng.
Sở Lê do dự, “Cái này…”
“Đi thôi.” Hôm nay Trần Kính Sinh không bình thường, lần đầu tiên anh không chán ghét sự tồn tại của cô ta.
Trong phút chốc, niềm vui trong lòng Sở Lê vượt qua sự do dự, hai má đỏ ửng lộ ra vẻ ngại ngùng.
Cô ta nâng anh dậy, một tay cầm cánh tay anh, tay kia thì ôm lấy eo anh, Trần Kính Sinh thuận thế tựa vào người cô ta, anh không quá cường tráng, nhưng vì hàng năm tập thể hình, cơ bắp săn chắc, sức nặng không ít.
Sở Lê lặng lẽ hưởng thụ, cảm thấy trái tim như muốn bật ra khỏi cổ họng.
Lên lầu hai, đến trước cửa phòng của Trần Kính Sinh.
Sau khi mở cửa ra, cô ta dìu anh đi vào.
Nhưng khi cửa đóng lại, Sở Lê không đi ngay.
Trần Kính Sinh không nhúc nhích, ung dung nhìn cô ta.
Sở Lê tiến lên phía trước, đưa tay chạm vào cổ áo anh, nhưng không dám nhìn thẳng anh.
“Muốn em cởi đồ giúp anh không?”
Trần Kính Sinh cứ nhìn cô ta như vậy, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Sở Lê thở ra một hơi, run run rẩy rẩy sờ vào cúc áo của anh, cởi ra chiếc cúc đầu tiên, xương quai xanh của anh liền lộ ra.
Đang định tiếp tục thì cảm thấy có hơi thở ấm áp phả xuống đỉnh đầu.
Anh đang mở miệng nói chuyện.
“Cuối tuần định làm gì?”
Giây tiếp theo, Sở Lê liền bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hôm nay cô ta nhận được điện thoại của lớp trưởng thời cấp 3, giọng điệu kích động mời cô ta tham gia buổi họp lớp.
Lớp trưởng còn nhớ khoảng thời gian cô ta và Nghê Già là bạn tốt của nhau.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng chỉ cần một cú điện thoại, một cái tên cũng có thể kéo cô ta trở lại thời học sinh.
Chuyện cũ rành rành trước mắt, cái tát kia vẫn còn ân ẩn đau đớn.
Sở Lê trượt tay xuống khỏi người Trần Kính Sinh.
Chả trách.
Chả trách hôm nay anh khác thường như vậy.
“Chúng em họp lớp cấp 3.” Sở Lê nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Anh muốn đi tìm cô ấy sao?”
“Tìm cô ấy làm gì?” Trần Kính Sinh cười khẽ bên tai cô ta, “Không phải tôi đã có cô rồi à?”
Dù uống nhiều, dù sự lạnh lùng rút đi, vẻ mặt trở nên ngả ngớn, nhưng trong giọng nói vẫn cứ vô tình như cũ.
Sở Lê không chịu nổi mà cúi đầu.
Cô ta xót xa thay trái tim không ngừng đập nhanh và gò má nóng bỏng của mình.
“Muốn đi cứ đi đi.” Trần Kính Sinh rời khỏi cô ta, “Kết thúc tôi đi đón cô.”
***
Nghê Già không vội vã đi phỏng vấn ở khách sạn mới, cô muốn điều chỉnh tâm trạng trước rồi mới quyết định đi hay ở.
Đi thăm mẹ Nghê được mấy ngày, cuối tuần đúng hạn tới.
Bây giờ cô không cần trang điểm đậm nữa, ngũ quan xinh đẹp diễm lệ, hàng mi vừa dài vừa đen làm nền cho đôi môi đỏ mọng, trên người mặc một chiếc váy đen, làn váy như sóng nước dập dờn ở mắt cá chân, một đôi giày cao gót mũi nhọn sáng bóng, nâng đôi chân như ngọc bích của cô cách mặt đất 10 cm.
Tất cả trang sức của cô đều cực kì rẻ tiền, trên cổ tay là chiếc đồng hồ nữ màu bạc, thứ chói mắt nhất là cái vòng cổ kia, có một chiếc nhẫn xuyên qua sợi dây, vừa vặn kẹt giữa xương quai xanh của cô.
Cô đẹp từ trong xương.
Sự hiện diện của Nghê Già hiển nhiên đã dẫn tới một màn náo động.
Nam sinh kinh diễm, nữ sinh kinh ngạc.
Lớp trưởng dường như không có gì thay đổi, vẫn là cái đầu nhỏ, mắt kính viền đen hồi còn đi học đã đổi thành viền vàng, mái tóc nâu uốn xoăn, làm thợ trang điểm, lúc cô ấy ra cửa đón, Nghê Già liếc mắt một cái liền nhận ra.
Người khác, đông nghẹt một mảnh, về cơ bản cô đã không còn ấn tượng.
Lớp có hơn 40 người, nghe lớp trưởng nói hôm nay chỉ tới 35 người.
Trong phòng bao đã có hai bàn lớn, cô bị dẫn đến một bàn có nhiều nam sinh.
Có người giúp cô kéo ghế ra, cô nghiêng mặt nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Ngũ quan của anh ta nảy nở hơn trước kia, một người, từng là thiếu niên hăng hái như ánh mặt trời nay đã lột xác thành một người đàn ông cao lớn, sự phấn chấn giữa hàng lông mày cũng bị cuộc sống làm dịu đi, anh ta trở nên bình thường, giống như hàng ngàn hàng vạn người đàn ông nhi lập chi niên[1] trong thế giới này.
[1] một thành ngữ chỉ những người đàn ông 30 tuổi, lập thân, lập nghiệp – đã trụ vững, có nghề nghiệp, việc làm, có khả năng nuôi sống bản thân và gia đình, đã xác định vị trí của mình trong xã hội.
Trình Thạc ngượng ngùng gãi gãi mái tóc ngắn, cười nói: “Không nhận ra sao?”
“Không.” Nghê Già ngồi vào chỗ, lễ phép gật đầu với anh ta, “Cám ơn.”
Trình Thạc ngồi xuống bên cạnh, rót cho cô một ly trà, “Còn tôi liếc mắt một cái liền nhận ra cậu ngay, cậu vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Đúng đúng, Nghê Già càng ngày càng đẹp.” Một nữ sinh ngồi cạnh đó nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói, “Cậu giữ dáng thế nào vậy? Trên mặt một chút nếp nhăn cũng không có… Cái mũi cao hơn hồi trước nhỉ? Làm ở bệnh viện nào thế, nhìn tự nhiên thật đấy!”
Giọng điệu cũng đủ thân mật, như là thuận miệng hỏi, dường như nghe không ra sự ác ý và ghen tỵ.
Nghê Già cười tủm tỉm uống trà, để lại dấu son nhàn nhạt mà mê người trên mép ly.
“Mũi cậu đủ cao rồi, không cần làm.”
Nữ sinh có cái mũi vừa thấp vừa nhìn hơi giống củ tỏi ngay lập tức ngậm miệng, trong cổ họng nặng nề “Hừ” một tiếng.
Đang suy nghĩ thì một cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng đi vào phòng bao.
Cũng giữ mái tóc đen dài, không uốn không nhuộm, rất hợp với đôi mắt to tròn, mi mắt vừa chuyển thành sóng, gió thổi qua cũng yểu điệu, yếu ớt.
Tạo hóa trêu người, một người váy trắng như tuyết, một người váy đen yêu diễm.
Cứ như đã âm thầm phân cao thấp từ trước.
Sở Lê ngồi chung bàn với bọn họ, trên mặt mang theo chút áy náy, “Ngại quá, tôi đã tới trễ.”
“Không sao không sao.” Lập tức có nam sinh rót rượu cho cô ta, “Đến trễ tự phạt một ly.” Còn không quên quan tâm một câu, “Có thể uống rượu chứ?”
Đây là đặc quyền của mỹ nữ.
Sở Lê dường như hơi do dự, cô ta khẽ cắn răng, đưa tay nhận lấy, sau đó nhắm chặt mắt, uống hết một ly rượu đế vào bụng.
Khi bỏ ly rượu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn như tuyết liên [2] bỗng đỏ bừng lên.
[2]: tên một vị thuốc Đông y
Trên bàn vang lên tiếng reo hò và tiếng vỗ tay, cô ta vừa tới đã nổi trội hơn Nghê Già.
Sở Lê mím môi cười, hai tay thu váy lại, vừa cười tươi vừa ngồi xuống.
Cô ta có thể bớt chút thời gian, nghiêm túc đánh giá người đang ngồi ở đối diện.
Phụ nữ nhìn phụ nữ, trời sinh vừa thâm sâu vừa sắc bén, nhưng, dù cô ta cố gắng soi mói thế nào, vẫn không nhìn ra chút thất bại nào trên người Nghê Già.
Rõ ràng năm đó cô mặt xám mày tro mà đi khỏi, không bạn bè, không thể thi đại học, lời đồn quấn khắp người, còn hại người không ít, cô bị đá ra khỏi xã hội, đá ra khỏi thế giới của bạn bè đồng trang lứa.
Nhưng cô của bây giờ thế nào?
Cô đẹp hơn trước, dù là đuôi lông mày lẳng lơ, khóe mắt hững hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở hay mái tóc đen tùy ý xõa xuống. Cô chẳng hề suy sụp, một đôi mắt như cười như không vẫn luôn khẽ chớp.
Cũng đủ mê hoặc, đủ kiêu ngạo.
Cô không cần tranh giành sự chú ý trong giây lát với cô ta, bởi vì lực chú ý của mọi người rất nhanh quay lại trên người cô.
“Nghê Già, bây giờ cậu đang làm gì?” Lớp trưởng hỏi cô.
Nghê Già: “Trước mắt còn chưa tìm việc.”
Lớp trưởng nói: “Vừa về nước sẽ rất khó tìm.”
Nghê Già cười.
“Vậy cậu học đại học ngành gì? Có công việc ở Mỹ chứ?” Lại có người hỏi.
“Quản trị khách sạn.” Nghê Già thản nhiên nói, “Làm phục vụ ở khách sạn.”
Lời này khiến đám nữ sinh đang ngồi cân bằng không ít, dường như đây mới là kết cục của cô, là kết cục của một Nghê Già cả ngày cà lơ phất phơ——
Một người không thể tham gia kì thi Đại học, có thể có tiền đồ tốt đẹp gì?
Chỉ có Sở Lê, vẻ mặt không thay đổi, cô ta biết nhãn hiệu trên người Nghê Già, không có thứ nào là đồ rẻ tiền, cô cố gắng nói khiêm tốn, đám phụ nữ ngu ngốc này còn thật sự tin cô là nhân viên phục vụ, cô không tham gia thảo luận, không đếm xỉa đến nhưng vẫn hỏi gì đáp nấy, giữ khoảng cách thích hợp.
Nghê Già ngày xưa vốn không như thế, khi đó cô như một con nhím, để lộ tất cả những chiếc gai nhọn cũng như tất cả những điểm yếu và miệng vết thương trên người mình.
Cô của bây giờ mới thật sự không dễ chọc.
Lớp trưởng kịp thời xoay chuyển bầu không khí, “Tôi về lại trường dạy Toán, Trình Thạc cũng thế, cậu ấy dạy thể dục, hai chúng tôi đi lòng vòng, vẫn là không thoát khỏi trường cũ.”
“Vậy hai người còn ở bên nhau không?” Có người trêu ghẹo.
“Đừng nói bừa, Trình Thạc đã kết hôn.” Lớp trưởng trừng người nọ rồi quay sang hỏi Trình Thạc: “Con của cậu cũng một tuổi rồi nhỉ?”
“Ừm, một tuổi rưỡi.” Trình Thạc gật đầu, nhớ tới con mình, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng.
“Thế Triệu Như…”
Trình Thạc xua tay giải thích: “Tôi và cô ấy đã chia tay trước khi thi Đại học, cô ấy thi khá xa, hiện tại ở bên kia công tác, nói là lần này bận quá không về được.”
Mọi người đã hiểu, cùng ‘à’ một tiếng thật dài.
Không thể không cảm thán, thời gian trôi qua thật mau, ai cũng xoay tròn như con quay.
Cứ như một giây trước, bọn họ vẫn đang hưởng thụ thanh xuân trên đường băng, giây tiếp theo đã tiến vào xã hội, làm việc, kết hôn, sinh con, nhìn mỗi một ngày qua đi, nhưng hai tay trống trơn, ngồi đếm những năm tháng trôi nhanh kia mà không biết mình đã làm được gì.
Vì thế khi mọi người tụ tập với nhau, quang minh chính đại nói khoác, ba hoa chích chòe tự kiêu, hai gò má treo lên nụ cười nửa thật nửa giả, một đám người tầm thường, đều tin chắc rằng mình từng có một linh hồn khác biệt.
Sinh hoạt của bản thân đã sớm thay đổi hoàn toàn, tôi không vạch trần bạn, bạn cũng không cần coi thường tôi.
Đây là số mệnh của cuộc đời dài đằng đẵng, không ai có thể trốn thoát.
Nghê Già đột nhiên cảm thấy hơi mệt.
Cô nói muốn đi toilet, lấy túi xách rời đi.
Cô tìm được một hành lang khá yên tĩnh, trên tường có một ô cửa sổ, đối diện với cảnh đêm nồng đậm bên ngoài, chỗ góc tường đặt một cái thùng rác, cô đi qua, đốt một điếu thuốc.
Chưa hút được hai lần, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, có người đang đứng ở sau lưng cô.
Nghê Già không quay đầu, bóng lưng yểu điệu sâu xa, sương khói lượn lờ, mí mắt miễn cưỡng rũ xuống một nửa, nhìn chằm chằm đèn đuốc ngoài cửa sổ.
Sở Lê lên tiếng trước: “Sao cô lại trở về?”
Trong kí ức, cô gái nhỏ từng nói tạm biệt với cô, giờ đã thành một người phụ nữ khéo léo và thông minh.
Nghê Già xoay người, khuôn mặt xinh đẹp chợt nở một nụ cười, cô cao hơn cô ta nửa cái đầu, nhìn rất có dáng vẻ trên cao nhìn xuống.
“Nói chuyện phiếm?”
“Ừ.” Sở Lê bình tĩnh hơn cô nghĩ, “Tâm sự với cô chuyện của mấy năm qua.”
Nghê Già hút thuốc, không tiếp lời.
Sở Lê nói: “Cô cũng có thể hỏi chuyện của tôi… Hoặc là anh ấy.”
Nghê Già cười, phun khói vào mặt cô ta, “Không có hứng thú.”
Sở Lê bị sặc, ho khan hai tiếng.
“Nếu không có hứng thú cô sẽ không tham gia buổi họp lớp này.” Cô ta chậm rãi nói, “Cô đã đến, liền chứng minh cô không định cắt đứt liên lạc với những người trước đây.”
Nghê Già lười đáp lại.
“Những người kia, không một ai lọt vào mắt của cô. Tôi không, Trình Thạc càng không, trừ anh ấy.” Sở Lê không chịu nói ra tên của anh, như thể không nói, chuyện này sẽ không phải sự thật.
Nghê Già cong môi, nhẹ nhàng phun ra ba chữ kia, “Trần Kính Sinh?”
Âm cuối kéo dài, từ trong miệng cô thốt ra, giống như mang theo trăm ngàn nhu tình mật ý ở trong đó.
Nụ cười của Nghê Già có chút xấu xa.
Nhất là khi thấy khuôn mặt trở nên trắng bệch của Sở Lê, tiếng cười kia càng không kiêng nể.
Nhưng nay đã khác xưa, Sở Lê có át chủ bài, cô ta rất tự tin.
Cô ta nhìn thẳng vào Nghê Già, “Cô muốn quay về, tranh giành anh ấy với tôi?”
Nghê Già hờ hững hút thuốc, “Sở Lê, cô nên sửa cái tật suy nghĩ vớ vẩn này đi.”
“Phải vậy không?” Ánh mắt của Sở Lê không buông tha bất kì sự biến hóa nào trên mặt cô, chậm rãi nói: “Lát nữa anh ấy sẽ tới đón tôi.”
Động tác của Nghê Già hơi khựng lại.
Sở Lê bắt được.
Cô ta lui ra sau, nhăn mày, trông có chút chán ghét mà nói: “Còn có, tôi không thích phụ nữ có mùi khói trên người.”
Tối đó, sau khi ra khỏi quán bar, nhìn thấy tin nhắn Lâm Mạn gửi đến, Trần Kính Sinh đã bảo tài xế đưa anh về nhà chính.
Đèn phòng khách sáng rực, mùi trà thoang thoảng, Lâm Mạn và Sở Lê ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa bằng da, không biết đang nói chuyện gì mà cười liên tục. Sở Lê biết cách khiến bà vui vẻ, cô ta không thể không làm vậy, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Mạn, Trần Kính Sinh sẽ không thèm liếc nhìn cô ta.
Hình như mỗi lần Lâm Mạn gọi anh về nhà, anh đều có thể nhìn thấy cảnh này.
Trần Kính Sinh không phớt lờ như thường lệ, đổi giày xong, anh đi tới, ngồi xuống cạnh Sở Lê, lười biếng khoác một tay lên lưng sofa, tay kia thì đặt sau lưng Sở Lê.
Khoảng cách gần như vậy, Sở Lê vô thức ưỡn thẳng sống lưng, cô ta hồi hộp tới nỗi lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Dù qua bao lâu, Trần Kính Sinh vẫn mê người như vậy.
Cô ta có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Sở Lê mím môi, hỏi: “Anh uống rượu sao?”
“Có uống một chút.”
Trần Kính Sinh hiếm khi đáp lại, sắc mặt hồng hào hơn bình thường, cồn khiến hai mắt anh vừa đen vừa sáng.
Lâm Mạn điềm nhiên như không mà lên tiếng: “E là không phải một chút đâu, Sở Lê, cháu dìu nó lên phòng ngủ đi.”
Ngụ ý rất rõ ràng.
Sở Lê do dự, “Cái này…”
“Đi thôi.” Hôm nay Trần Kính Sinh không bình thường, lần đầu tiên anh không chán ghét sự tồn tại của cô ta.
Trong phút chốc, niềm vui trong lòng Sở Lê vượt qua sự do dự, hai má đỏ ửng lộ ra vẻ ngại ngùng.
Cô ta nâng anh dậy, một tay cầm cánh tay anh, tay kia thì ôm lấy eo anh, Trần Kính Sinh thuận thế tựa vào người cô ta, anh không quá cường tráng, nhưng vì hàng năm tập thể hình, cơ bắp săn chắc, sức nặng không ít.
Sở Lê lặng lẽ hưởng thụ, cảm thấy trái tim như muốn bật ra khỏi cổ họng.
Lên lầu hai, đến trước cửa phòng của Trần Kính Sinh.
Sau khi mở cửa ra, cô ta dìu anh đi vào.
Nhưng khi cửa đóng lại, Sở Lê không đi ngay.
Trần Kính Sinh không nhúc nhích, ung dung nhìn cô ta.
Sở Lê tiến lên phía trước, đưa tay chạm vào cổ áo anh, nhưng không dám nhìn thẳng anh.
“Muốn em cởi đồ giúp anh không?”
Trần Kính Sinh cứ nhìn cô ta như vậy, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Sở Lê thở ra một hơi, run run rẩy rẩy sờ vào cúc áo của anh, cởi ra chiếc cúc đầu tiên, xương quai xanh của anh liền lộ ra.
Đang định tiếp tục thì cảm thấy có hơi thở ấm áp phả xuống đỉnh đầu.
Anh đang mở miệng nói chuyện.
“Cuối tuần định làm gì?”
Giây tiếp theo, Sở Lê liền bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hôm nay cô ta nhận được điện thoại của lớp trưởng thời cấp 3, giọng điệu kích động mời cô ta tham gia buổi họp lớp.
Lớp trưởng còn nhớ khoảng thời gian cô ta và Nghê Già là bạn tốt của nhau.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng chỉ cần một cú điện thoại, một cái tên cũng có thể kéo cô ta trở lại thời học sinh.
Chuyện cũ rành rành trước mắt, cái tát kia vẫn còn ân ẩn đau đớn.
Sở Lê trượt tay xuống khỏi người Trần Kính Sinh.
Chả trách.
Chả trách hôm nay anh khác thường như vậy.
“Chúng em họp lớp cấp 3.” Sở Lê nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Anh muốn đi tìm cô ấy sao?”
“Tìm cô ấy làm gì?” Trần Kính Sinh cười khẽ bên tai cô ta, “Không phải tôi đã có cô rồi à?”
Dù uống nhiều, dù sự lạnh lùng rút đi, vẻ mặt trở nên ngả ngớn, nhưng trong giọng nói vẫn cứ vô tình như cũ.
Sở Lê không chịu nổi mà cúi đầu.
Cô ta xót xa thay trái tim không ngừng đập nhanh và gò má nóng bỏng của mình.
“Muốn đi cứ đi đi.” Trần Kính Sinh rời khỏi cô ta, “Kết thúc tôi đi đón cô.”
***
Nghê Già không vội vã đi phỏng vấn ở khách sạn mới, cô muốn điều chỉnh tâm trạng trước rồi mới quyết định đi hay ở.
Đi thăm mẹ Nghê được mấy ngày, cuối tuần đúng hạn tới.
Bây giờ cô không cần trang điểm đậm nữa, ngũ quan xinh đẹp diễm lệ, hàng mi vừa dài vừa đen làm nền cho đôi môi đỏ mọng, trên người mặc một chiếc váy đen, làn váy như sóng nước dập dờn ở mắt cá chân, một đôi giày cao gót mũi nhọn sáng bóng, nâng đôi chân như ngọc bích của cô cách mặt đất 10 cm.
Tất cả trang sức của cô đều cực kì rẻ tiền, trên cổ tay là chiếc đồng hồ nữ màu bạc, thứ chói mắt nhất là cái vòng cổ kia, có một chiếc nhẫn xuyên qua sợi dây, vừa vặn kẹt giữa xương quai xanh của cô.
Cô đẹp từ trong xương.
Sự hiện diện của Nghê Già hiển nhiên đã dẫn tới một màn náo động.
Nam sinh kinh diễm, nữ sinh kinh ngạc.
Lớp trưởng dường như không có gì thay đổi, vẫn là cái đầu nhỏ, mắt kính viền đen hồi còn đi học đã đổi thành viền vàng, mái tóc nâu uốn xoăn, làm thợ trang điểm, lúc cô ấy ra cửa đón, Nghê Già liếc mắt một cái liền nhận ra.
Người khác, đông nghẹt một mảnh, về cơ bản cô đã không còn ấn tượng.
Lớp có hơn 40 người, nghe lớp trưởng nói hôm nay chỉ tới 35 người.
Trong phòng bao đã có hai bàn lớn, cô bị dẫn đến một bàn có nhiều nam sinh.
Có người giúp cô kéo ghế ra, cô nghiêng mặt nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Ngũ quan của anh ta nảy nở hơn trước kia, một người, từng là thiếu niên hăng hái như ánh mặt trời nay đã lột xác thành một người đàn ông cao lớn, sự phấn chấn giữa hàng lông mày cũng bị cuộc sống làm dịu đi, anh ta trở nên bình thường, giống như hàng ngàn hàng vạn người đàn ông nhi lập chi niên[1] trong thế giới này.
[1] một thành ngữ chỉ những người đàn ông 30 tuổi, lập thân, lập nghiệp – đã trụ vững, có nghề nghiệp, việc làm, có khả năng nuôi sống bản thân và gia đình, đã xác định vị trí của mình trong xã hội.
Trình Thạc ngượng ngùng gãi gãi mái tóc ngắn, cười nói: “Không nhận ra sao?”
“Không.” Nghê Già ngồi vào chỗ, lễ phép gật đầu với anh ta, “Cám ơn.”
Trình Thạc ngồi xuống bên cạnh, rót cho cô một ly trà, “Còn tôi liếc mắt một cái liền nhận ra cậu ngay, cậu vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Đúng đúng, Nghê Già càng ngày càng đẹp.” Một nữ sinh ngồi cạnh đó nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói, “Cậu giữ dáng thế nào vậy? Trên mặt một chút nếp nhăn cũng không có… Cái mũi cao hơn hồi trước nhỉ? Làm ở bệnh viện nào thế, nhìn tự nhiên thật đấy!”
Giọng điệu cũng đủ thân mật, như là thuận miệng hỏi, dường như nghe không ra sự ác ý và ghen tỵ.
Nghê Già cười tủm tỉm uống trà, để lại dấu son nhàn nhạt mà mê người trên mép ly.
“Mũi cậu đủ cao rồi, không cần làm.”
Nữ sinh có cái mũi vừa thấp vừa nhìn hơi giống củ tỏi ngay lập tức ngậm miệng, trong cổ họng nặng nề “Hừ” một tiếng.
Đang suy nghĩ thì một cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng đi vào phòng bao.
Cũng giữ mái tóc đen dài, không uốn không nhuộm, rất hợp với đôi mắt to tròn, mi mắt vừa chuyển thành sóng, gió thổi qua cũng yểu điệu, yếu ớt.
Tạo hóa trêu người, một người váy trắng như tuyết, một người váy đen yêu diễm.
Cứ như đã âm thầm phân cao thấp từ trước.
Sở Lê ngồi chung bàn với bọn họ, trên mặt mang theo chút áy náy, “Ngại quá, tôi đã tới trễ.”
“Không sao không sao.” Lập tức có nam sinh rót rượu cho cô ta, “Đến trễ tự phạt một ly.” Còn không quên quan tâm một câu, “Có thể uống rượu chứ?”
Đây là đặc quyền của mỹ nữ.
Sở Lê dường như hơi do dự, cô ta khẽ cắn răng, đưa tay nhận lấy, sau đó nhắm chặt mắt, uống hết một ly rượu đế vào bụng.
Khi bỏ ly rượu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn như tuyết liên [2] bỗng đỏ bừng lên.
[2]: tên một vị thuốc Đông y
Trên bàn vang lên tiếng reo hò và tiếng vỗ tay, cô ta vừa tới đã nổi trội hơn Nghê Già.
Sở Lê mím môi cười, hai tay thu váy lại, vừa cười tươi vừa ngồi xuống.
Cô ta có thể bớt chút thời gian, nghiêm túc đánh giá người đang ngồi ở đối diện.
Phụ nữ nhìn phụ nữ, trời sinh vừa thâm sâu vừa sắc bén, nhưng, dù cô ta cố gắng soi mói thế nào, vẫn không nhìn ra chút thất bại nào trên người Nghê Già.
Rõ ràng năm đó cô mặt xám mày tro mà đi khỏi, không bạn bè, không thể thi đại học, lời đồn quấn khắp người, còn hại người không ít, cô bị đá ra khỏi xã hội, đá ra khỏi thế giới của bạn bè đồng trang lứa.
Nhưng cô của bây giờ thế nào?
Cô đẹp hơn trước, dù là đuôi lông mày lẳng lơ, khóe mắt hững hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở hay mái tóc đen tùy ý xõa xuống. Cô chẳng hề suy sụp, một đôi mắt như cười như không vẫn luôn khẽ chớp.
Cũng đủ mê hoặc, đủ kiêu ngạo.
Cô không cần tranh giành sự chú ý trong giây lát với cô ta, bởi vì lực chú ý của mọi người rất nhanh quay lại trên người cô.
“Nghê Già, bây giờ cậu đang làm gì?” Lớp trưởng hỏi cô.
Nghê Già: “Trước mắt còn chưa tìm việc.”
Lớp trưởng nói: “Vừa về nước sẽ rất khó tìm.”
Nghê Già cười.
“Vậy cậu học đại học ngành gì? Có công việc ở Mỹ chứ?” Lại có người hỏi.
“Quản trị khách sạn.” Nghê Già thản nhiên nói, “Làm phục vụ ở khách sạn.”
Lời này khiến đám nữ sinh đang ngồi cân bằng không ít, dường như đây mới là kết cục của cô, là kết cục của một Nghê Già cả ngày cà lơ phất phơ——
Một người không thể tham gia kì thi Đại học, có thể có tiền đồ tốt đẹp gì?
Chỉ có Sở Lê, vẻ mặt không thay đổi, cô ta biết nhãn hiệu trên người Nghê Già, không có thứ nào là đồ rẻ tiền, cô cố gắng nói khiêm tốn, đám phụ nữ ngu ngốc này còn thật sự tin cô là nhân viên phục vụ, cô không tham gia thảo luận, không đếm xỉa đến nhưng vẫn hỏi gì đáp nấy, giữ khoảng cách thích hợp.
Nghê Già ngày xưa vốn không như thế, khi đó cô như một con nhím, để lộ tất cả những chiếc gai nhọn cũng như tất cả những điểm yếu và miệng vết thương trên người mình.
Cô của bây giờ mới thật sự không dễ chọc.
Lớp trưởng kịp thời xoay chuyển bầu không khí, “Tôi về lại trường dạy Toán, Trình Thạc cũng thế, cậu ấy dạy thể dục, hai chúng tôi đi lòng vòng, vẫn là không thoát khỏi trường cũ.”
“Vậy hai người còn ở bên nhau không?” Có người trêu ghẹo.
“Đừng nói bừa, Trình Thạc đã kết hôn.” Lớp trưởng trừng người nọ rồi quay sang hỏi Trình Thạc: “Con của cậu cũng một tuổi rồi nhỉ?”
“Ừm, một tuổi rưỡi.” Trình Thạc gật đầu, nhớ tới con mình, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng.
“Thế Triệu Như…”
Trình Thạc xua tay giải thích: “Tôi và cô ấy đã chia tay trước khi thi Đại học, cô ấy thi khá xa, hiện tại ở bên kia công tác, nói là lần này bận quá không về được.”
Mọi người đã hiểu, cùng ‘à’ một tiếng thật dài.
Không thể không cảm thán, thời gian trôi qua thật mau, ai cũng xoay tròn như con quay.
Cứ như một giây trước, bọn họ vẫn đang hưởng thụ thanh xuân trên đường băng, giây tiếp theo đã tiến vào xã hội, làm việc, kết hôn, sinh con, nhìn mỗi một ngày qua đi, nhưng hai tay trống trơn, ngồi đếm những năm tháng trôi nhanh kia mà không biết mình đã làm được gì.
Vì thế khi mọi người tụ tập với nhau, quang minh chính đại nói khoác, ba hoa chích chòe tự kiêu, hai gò má treo lên nụ cười nửa thật nửa giả, một đám người tầm thường, đều tin chắc rằng mình từng có một linh hồn khác biệt.
Sinh hoạt của bản thân đã sớm thay đổi hoàn toàn, tôi không vạch trần bạn, bạn cũng không cần coi thường tôi.
Đây là số mệnh của cuộc đời dài đằng đẵng, không ai có thể trốn thoát.
Nghê Già đột nhiên cảm thấy hơi mệt.
Cô nói muốn đi toilet, lấy túi xách rời đi.
Cô tìm được một hành lang khá yên tĩnh, trên tường có một ô cửa sổ, đối diện với cảnh đêm nồng đậm bên ngoài, chỗ góc tường đặt một cái thùng rác, cô đi qua, đốt một điếu thuốc.
Chưa hút được hai lần, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, có người đang đứng ở sau lưng cô.
Nghê Già không quay đầu, bóng lưng yểu điệu sâu xa, sương khói lượn lờ, mí mắt miễn cưỡng rũ xuống một nửa, nhìn chằm chằm đèn đuốc ngoài cửa sổ.
Sở Lê lên tiếng trước: “Sao cô lại trở về?”
Trong kí ức, cô gái nhỏ từng nói tạm biệt với cô, giờ đã thành một người phụ nữ khéo léo và thông minh.
Nghê Già xoay người, khuôn mặt xinh đẹp chợt nở một nụ cười, cô cao hơn cô ta nửa cái đầu, nhìn rất có dáng vẻ trên cao nhìn xuống.
“Nói chuyện phiếm?”
“Ừ.” Sở Lê bình tĩnh hơn cô nghĩ, “Tâm sự với cô chuyện của mấy năm qua.”
Nghê Già hút thuốc, không tiếp lời.
Sở Lê nói: “Cô cũng có thể hỏi chuyện của tôi… Hoặc là anh ấy.”
Nghê Già cười, phun khói vào mặt cô ta, “Không có hứng thú.”
Sở Lê bị sặc, ho khan hai tiếng.
“Nếu không có hứng thú cô sẽ không tham gia buổi họp lớp này.” Cô ta chậm rãi nói, “Cô đã đến, liền chứng minh cô không định cắt đứt liên lạc với những người trước đây.”
Nghê Già lười đáp lại.
“Những người kia, không một ai lọt vào mắt của cô. Tôi không, Trình Thạc càng không, trừ anh ấy.” Sở Lê không chịu nói ra tên của anh, như thể không nói, chuyện này sẽ không phải sự thật.
Nghê Già cong môi, nhẹ nhàng phun ra ba chữ kia, “Trần Kính Sinh?”
Âm cuối kéo dài, từ trong miệng cô thốt ra, giống như mang theo trăm ngàn nhu tình mật ý ở trong đó.
Nụ cười của Nghê Già có chút xấu xa.
Nhất là khi thấy khuôn mặt trở nên trắng bệch của Sở Lê, tiếng cười kia càng không kiêng nể.
Nhưng nay đã khác xưa, Sở Lê có át chủ bài, cô ta rất tự tin.
Cô ta nhìn thẳng vào Nghê Già, “Cô muốn quay về, tranh giành anh ấy với tôi?”
Nghê Già hờ hững hút thuốc, “Sở Lê, cô nên sửa cái tật suy nghĩ vớ vẩn này đi.”
“Phải vậy không?” Ánh mắt của Sở Lê không buông tha bất kì sự biến hóa nào trên mặt cô, chậm rãi nói: “Lát nữa anh ấy sẽ tới đón tôi.”
Động tác của Nghê Già hơi khựng lại.
Sở Lê bắt được.
Cô ta lui ra sau, nhăn mày, trông có chút chán ghét mà nói: “Còn có, tôi không thích phụ nữ có mùi khói trên người.”