Biên tập: Rosa
Mười lăm mười sáu tên đã ngã xuống, chỉ còn một tên.
Cậu và Tiếu Tử Cường đánh nhau, trong hỗn loạn, cậu nắm lấy cái tai của Tiếu Tử Cường, kế đó là xách đầu hắn lên, Tiếu Tử Cường gắt gao túm chặt ngón út của cậu, lực rất lớn, Trần Kính Sinh cảm thấy đau đớn vì khớp xương trong thớ thịt bị sai chỗ.
Ngón út bị vặn ngược ra sau, nhưng cậu không chịu buông tay.
Chung quanh đều là tiếng thét chói tai.
Lúc xương bị gãy, cũng là lúc Trần Kính Sinh kéo mạnh.
Tiếu Tử Cường tru lên một tiếng, buông cậu ra, run rẩy che lổ tai mình lại, hắn cuộn mình trên mặt đất, máu từ khe hở không ngừng tràn ra, nhiễm đỏ nửa cánh tay.
Trần Kính Sinh lắc tay, đứng lên, toàn bộ người vây xem đều vô thức lui ra sau từng bước.
Đám người tự động cho cậu một con đường để cậu đi ra ngoài.
Những người đó nhìn vào mắt cậu, có sợ hãi, có tò mò, còn có một chút hưng phấn khó kìm nén. Chuyện này không liên quan đến bọn họ, nhưng vẫn ngầm vui vẻ vì kẻ xui xẻo không phải bọn họ.
Trần Kính Sinh đưa lưng về phía đám người rời đi.
Chưa được mấy bước, cậu rẽ vào một con hẻm, đau đến nỗi ngồi xổm xuống.
Toàn bộ ngón út đều ứ máu, sưng thành củ cải, trông cực kỳ kinh khủng.
“Cậu bị gãy tay rồi, nên đến bệnh viện.”
Phía sau vang lên giọng nói của một người.
Trần Kính Sinh quay đầu nhìn, phía sau có một nam sinh đang đứng.
Là bạn cùng lớp, cậu từng gặp vài lần.
Khi nam sinh thấy rõ mặt cậu, trong nháy mắt có chút hối hận, Trần Kính Sinh ở trước mặt, hai mắt đầy tơ máu, chỉ có màu đỏ và đen, không có tròng trắng, bắn ra ánh nhìn cảnh cáo.
Như một con sói hung bạo còn đang hưng phấn sau khi được ăn no.
Trước khi trong mắt Trần Kính Sinh hiện ra sự nguy hiểm, cậu ta đã vội vàng giới thiệu mình, “Tôi tên Tống Chương, cậu… chắc cậu cũng biết, chúng ta từng gặp nhau, tôi học lớp 8/2.”
Trần Kính Sinh không tiếp lời, ánh mắt vừa hung ác vừa dữ tợn.
Tống Chương chậm rãi đưa qua thứ gì đó trong tay, “Tôi chỉ muốn đưa cho cậu cái này, là của cậu đúng không?”
Là cặp sách của Trần Kính Sinh.
Vừa nãy cậu ta cũng đứng xem, thấy cậu đi rồi, cặp sách còn nằm ở một bên, không chút suy nghĩ liền cầm tới đây.
Trần Kính Sinh đứng dậy nhận lấy, khoác lên vai, lướt qua cậu ta, rời đi.
Tống Chương ê một tiếng, gọi, “Cậu thật sự nên đến bệnh viện.”
Trần Kính Sinh không quay đầu lại.
Tống Chương đi tới trước vài bước, bắt lấy cánh tay cậu, “Tôi đi cùng cậu nhé?”
Trần Kính Sinh nhìn cậu ta một hồi lâu, tuy vẫn im lặng, nhưng trong ánh mắt cậu có sự cảnh cáo, cảnh cáo cậu ta ít xen vào việc của người khác.
Tống Chương giả bộ không hiểu, kéo cậu đi về trước, hai người ra khỏi hẻm nhỏ, Tống Chương đứng bên đường ngăn một chiếc taxi, nhìn Trần Kính Sinh vào trước rồi tự mình ngồi vào, nói tên bệnh viện gần đây.
“Tiếu Tử Cường làm đại ca ở khối chúng ta cũng lâu rồi, trước đây tôi từng bị hắn đánh, không phục cũng chỉ có thể nhịn, qua trận ầm ĩ này, đoán chừng về sau sẽ gặp nhiều phiền phức.” Tống Chương nói xong, cười cười, “Bình thường ở trường trông cậu rất an tĩnh, không thấy giao du với ai, nhưng lá gan thật sự rất lớn.”
Tống Chương nói đến hăng say, người bên cạnh vẫn yên ắng, cậu ta quay đầu, thấy trên trán Trần Kính Sinh đều là mồ hôi lạnh, vì đang ngầm chịu đựng mà đường cong dưới cằm kéo căng.
Suýt nữa thì quên, ngón tay cậu còn đang bị thương.
Ánh mắt Tống Chương dừng trên cánh tay cứng ngắc của cậu, thở dài: “Cậu đây là đả thương kẻ địch 1000 nhưng tổn hại mình 800 đấy.”
Đối với người khác thì hung dữ, đối với chính mình ác hơn sao?
Trần Kính Sinh không nhìn cậu ta, cũng không muốn để ý đến cậu ta, cậu chỉ cảm thấy bên tai ồn ào.
Thấy cậu không định đáp lời, Tống Chương cũng không nói nữa, chờ taxi chạy đến bệnh viện, trả tiền xong, cậu ta nói với Trần Kính Sinh: “Tôi dìu cậu.”
Trần Kính Sinh một tay đẩy cửa ra, đi xuống.
Tống Chương ở phía sau chậc một tiếng.
Vào bệnh viện, người bên trong không tính nhiều, đăng ký xong, Tống Chương đi nộp tiền trước. Trần Kính Sinh ngồi trên ghế chờ cậu ta, đã đau đến nỗi môi cũng trắng bệch.
Sau một loạt kiểm tra chụp CT, Trần Kính Sinh bị dẫn đến một căn phòng để nối xương trước.
Cả quá trình, Tống Chương cảm thấy cứ như tay mình bị gãy vậy, nín thở không dám nhìn nhiều, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gò má Trần Kính Sinh, trước khi cơn đau dữ dội kéo tới, thân thể cậu vô thức phản ứng lại.
Nhưng cậu có thể chịu đựng, không rên một tiếng, toàn bộ nhét vào bụng.
Nối xương xong, bác sĩ đề nghị bó thạch cao, phần kế tiếp đều là việc của y tá, trong khi y tá đi lấy công cụ, Tống Chương cũng đi theo, nhưng lúc trở về, trong phòng bệnh đã không có ai, ghế trên đặt một cái bọc nhỏ, Tống Chương đi tới, vừa mở ra thì thấy, là một cái ví tiền.
Y tá hỏi: “Bạn học em đâu?”
Tống Chương nhìn cái ví kia, “Em không biết.”
Y tá cau mày, “Không bó thạch cao rất nguy hiểm đó, có biết không? Không có đồ cố định thì dù có nối xương xong cũng không tốt! Gọi em ấy về đi!”
Tống Chương càng thêm vô tội, “Em đâu có số di động của cậu ấy.”
“Bọn em thật làm liều!”
“Quên đi.” Tống Chương nói, “Cậu ấy không làm thì thôi.”
***
Màn đêm buông xuống, Trần Kính Sinh bừng tỉnh từ trong mộng, cả người đầy mồ hôi.
Cậu xốc chăn lên, ngồi dậy, lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, ra sức hút hết một điếu mới miễn cưỡng đè ép sự cáu kỉnh bắt đầu dâng trào trong cơ thể.
Hôm nay cậu báo thù, trong lòng thoải mái, sau khi trở về liền ngủ, rơi vào mộng đẹp cực nhanh, nhưng không ngờ lúc này lại tỉnh, vì một giấc mơ quỷ dị và kiều diễm, cả người cậu đều đang phấn khởi, hơi thở càng ngày càng thô.
Cậu mơ thấy Nghê Già.
Lần đầu tiên mơ thấy cô sau ba năm.
Vẫn là hình ảnh cực kỳ ướt át.
Trong ấn tượng của cậu, cô gái kia vốn là yêu tinh.
Hình ảnh trong mộng quá mức chân thật, lúc tỉnh lại, trong tay cậu vẫn còn cảm giác bóng nhờn, là cảm giác sau khi vuốt ve da thịt của cô. Cậu thấy rõ gương mặt lẳng lơ của cô, mị nhãn như tơ, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới… cậu cũng có thể cảm giác được dục vọng bành trướng đang ùn ùn kéo đến của mình.
Sau đó, cậu tỉnh.
Trong khoảng không nhảy ra một chút nhiệt độ khó hiểu.
Với Trần Kính Sinh mà nói, giấc mơ này chắc chắn là một sự sỉ nhục. Cậu có thể mơ thấy mình thân mật với bất kì ai, nhưng không thể là cô.
Trần Kính Sinh không biết, đó chỉ mới là bắt đầu.
***
Cậu thành danh sau một trận chiến, đánh bại đại ca, cậu lên làm đại ca mới.
Không hề phòng bị, hai ba ngày đầu có người tìm cậu gây sự, liều lĩnh đến thẳng Lục Trung chặn đường cậu, lúc ấy cậu đang chơi bóng rổ trên sân, đột nhiên nghe được vài tiếng thét, đám bạn học đang cùng chơi đột nhiên bỏ bóng lại, nhanh chóng bỏ chạy. Khi cậu quay đầu lại thì đã bị đánh một gậy thật mạnh lên mặt.
Đối phương có hơn hai mươi người, Trần Kính Sinh bị đè trên mặt đất, bị người đạp mạnh, còn có người đạp vào đầu cậu, khi đó Tống Chương cũng vọt tới, không biết nhặt được cây côn xi măng ở đâu, trông tàn nhẫn hơn nhiều gậy gỗ của đối phương.
Trần Kính Sinh cầm lấy cây côn xi măng, đứng dậy, bắt lấy một người gần nhất, đập cho mấy cú, người nọ gào ra tiếng ngay tại chỗ.
Trần Kính Sinh không sợ đau không sợ bị thương, trời cho cậu cơ hội đánh trả, cậu sẽ không dừng lại.
Ngày đó, lúc bảo vệ chạy đến mới kết thúc, còn gọi xe cứu thương, trong số những kẻ gây rối, ba tên bị đánh đến nhe răng trợn mắt bị nâng lên xe, trước cổng trường là một mớ hỗn độn.
Nếu sự cố trước đó của Tiếu Tử Cường khiến Trần Kính Sinh nổi tiếng, thì lần này, hai người đánh với hơn hai mươi người, còn làm cho đối phương vào viện đã làm cho tất cả những kẻ muốn gây rắc rối đều biến mất.
Trong trường xuất hiện chuyện ẩu đả lớn như vậy, xử phạt và kiểm điểm tự nhiên không thiếu được, nhưng nguyên nhân là do phần tử xã hội ở bên ngoài trà trộn vào trường gây hấn trước, lại có ba của Trần Kính Sinh ra mặt, kéo theo những mối quan hệ khác nên mọi chuyện liền bị áp chế.
Đó là ngày hỗn loạn nhất ở Lục Trung.
Đầu sỏ Tiếu Tử Cường xuống đài, đám côn đồ kia như ‘rồng’ mất đầu, nửa đường nhảy ra một Trần Kính Sinh ở Lục Trung, chả ai ngăn được, tin đồn về cậu càng ngày càng lan rộng, và cuối cùng, mọi người đều tin là thật.
Từ đó về sau Tống Chương liền chơi thân với Trần Kính Sinh, nhưng chỉ thân một chút. Trên người Trần Kính Sinh có chỗ hấp dẫn cậu ta, cũng có chỗ giống cậu ta, cậu ta muốn kết bạn với cậu.
Nhưng không quá dễ dàng.
Cảm xúc của Trần Kính Sinh rất hay thay đổi, tính cách trầm lắng và lạnh lùng, có đôi khi cả ngày không nói chuyện, cực kỳ ghét chỗ đông người.
Tống Chương luôn cảm thấy, trên người Trần Kính Sinh có một loại cảm giác gan dạ gần như tuyệt vọng, dường như cậu biết mình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, cho nên chỉ cần còn sống một giây, cậu đều cực kì dứt khoát.
***
Trần Kính Sinh bắt đầu trả thù rồi.
Một tên, hai tên, cậu nhớ rõ gương mặt của từng người năm đó.
Nên kết thúc hết một lần, nhưng cậu lại nghĩ, nếu làm như vậy với Nghê Già, cô sẽ thế nào?
Rất nhanh, cậu liền phủ nhận, sao cô có thể dễ dàng khinh địch như vậy?
Vì thế, hết lần này đến lần khác, lúc cậu vô tri vô giác sống lay lắt qua ngày, lúc cậu đả thương người khác, cậu vẫn luôn nhớ tới cô.
Nghĩ đến mà muốn cười, khi cậu đang thoi thóp ở góc tường, người duy nhất đưa khăn giấy cho cậu, người giúp cậu lau máu, người nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu, cũng là cô.
Có một giây như vậy, cậu suýt nữa đã cho rằng cô là người tốt.
Bởi vì giây phút kia, dù chỉ là chút an bình, cũng là “Thiện ý” duy nhất trong cơn hỗn loạn đó.
Nhưng, kết quả là, cô và bọn họ đều giống nhau.
Cô khiến cậu cúi đầu, dàn xếp mọi chuyện để những kẻ ở đó cảm thấy thoải mái, ý nghĩ của cô rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu chắc hẳn sẽ chết.
Nhưng cô đâu biết, cậu tình nguyện chết ở đó.
***
Số lần Trần Kính Sinh mơ thấy Nghê Già không nhiều lắm, nhưng chưa từng dừng lại.
Có khi là mấy đêm liền, có khi là lâu lắm mới xuất hiện.
Cảm giác chênh lệch sau mỗi lần bừng tỉnh càng lúc càng lớn.
Ở một đêm nào đó, Trần Kính Sinh đột nhiên ý thức được, cô đã biến mất quá lâu, giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, xa xôi, bặt vô âm tín.
Nếu bọn họ mãi mãi không gặp lại, những cảm xúc ứ đọng trong lòng cậu vĩnh viễn sẽ không có ngày phát tiết.
Cậu suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng chưa từng nghĩ tới, nếu người này không xuất hiện nữa, cậu sẽ phải làm gì?
Căm hận lấp đầy lòng cậu, ai nên tới gánh vác.
Ý thức chuyện đó càng rõ ràng, cậu càng cảm thấy khó thở.
Người đó tượng trưng cho sự sỉ nhục và sự trưởng thành của cậu, giúp cậu từ khi còn lờ mờ không biết gì đến khi đủ cứng cỏi đấu tranh với thế giới này, là người mỗi khi nhớ tới, đều khiến cậu đau đớn.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể hết lần này đến lần khác đấm mạnh vào tường, gào lên khi không kìm nén được nữa, từng tiếng gào vỡ vụn tràn ra.
Cậu giống như một con quái vật bị thương.
…
Vào đợt nghỉ hè sau kỳ thi giữa kỳ năm ấy, cậu và Tống Chương chính thức trở thành huynh đệ.
Cậu nhốt mình trong nhà gần một tháng.
Nguồn sáng duy nhất là tia nắng vào ban ngày lọt vào từ khe hở của bức màn.
Phòng đã có mùi hôi thối, không biết là cái gì, cũng có thể là thân thể của cậu đã hư thối.
Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ suy sụp đến bước này, nhưng cậu có cái gì, một cặp cha mẹ thùng rỗng kêu to? Một ngôi nhà trống vắng và lạnh như băng? Một cuộc sống hỗn loạn kinh khủng? Cậu sống cô độc ở thế giới này, không có thứ gì chân thật chạm vào cậu.
Ngay cả ánh sáng cũng muốn tránh xa cậu.
Làm gì cũng không có ý nghĩa.
Trần Kính Sinh nằm, lẳng lặng chờ sinh mệnh của cậu tiêu hao sạch sẽ.
Tống Chương vô tình gọi cậu ra ngoài chơi, nhưng vẫn không ai đáp lại. Hỏi lại lần nữa, nhưng vẫn không có tin tức.
Một tuần sau, cậu ta nhận thấy có điểm bất thường, liên hệ với chủ nhiệm lớp hồi trước của Trần Kính Sinh, lấy số di động của ba mẹ cậu, nói rõ tình huống, vừa hỏi mới biết được, ba mẹ Trần Kính Sinh đã gần một tháng không liên lạc với cậu, nhưng trước đó cũng có tình huống này, bọn họ không nghĩ nhiều.
Một tháng không liên lạc cũng có thể không nghĩ nhiều, Tống Chương thật sự bội phục.
Trạng thái tâm lý của Trần Kính Sinh, tuyệt đối có vấn đề.
Nhưng làm cha mẹ, vậy mà nói không biết.
Cuối cùng, mẹ Trần Kính Sinh cũng biết mọi chuyện không quá ổn, nói địa chỉ cho Tống Chương, bọn họ đang ở nước ngoài, chỉ có thể phiền cậu ta đi một chuyến, xem tình hình của Trần Kính Sinh.
Tống Chương gõ cửa lâu đến nỗi bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cho rằng cậu không ở nhà, đang chuẩn chuẩn bị đi, thì cửa đằng sau chợt mở.
Nên hình dung Trần Kính Sinh tại thời khắc đó như thế nào?
Không biết nữa, nhưng có thể nghĩ đến chuyện nhà cậu bị ma quỷ lộng hành.
Cậu gầy đến mức biến dạng, quầng thâm dưới mắt xanh đen, đáy mắt đen kịt rũ dài, đôi môi nứt nẻ, da chết bong tróc, cuộn mép, nứt ra một lỗ sâu, lộ ra thớ thịt khô cằn bên trong.
Cậu không hỏi cậu ta vì sao đến, mở cửa ra, rồi lại đi vào.
Tống Chương nhấc chân đi vào, thứ mùi bên trong khiến cậu ta suýt chút nữa xoay mặt ra ngoài nôn.
Cậu ta không biết, đây là lần đầu tiên Trần Kính Sinh để lộ dáng vẻ chân thật nhất cho người ta xem.
Hôm đó, Tống Chương nghe Trần Kính Sinh kể lại đoạn quá khứ không muốn ai biết kia, Trần Kính Sinh nói năng rất lộn xộn, đứt quãng, cậu chưa từng kể chuyện này với bất kì ai, cũng chưa từng nói nhiều như vậy, thậm chí không biết vì sao, cậu lại vô thức lược qua sự tồn tại của Nghê Già.
Tống Chương nghĩ, có lẽ ngày đó đã để lại cú sốc quá lớn trong lòng cậu, tình hữu nghị giữa cậu ta và Trần Kính Sinh sau này, nhiều thêm một phần ý thức trách nhiệm của chính cậu ta, cậu ta muốn cậu trở nên tốt hơn, ngay cả khi chỉ có thể trở về cuộc sống bình thường trước đây.
Nhốt mình trong nhà hơn một tháng, đó không phải là ngày tháng mà một con người nên trải qua.
***
Sau khi khai giảng, Trần Kính Sinh và Tống Chương được phân đến chung một lớp, năm ấy phân lớp rất kỳ diệu, toàn bộ đám côn đồ đều phân đến lớp 11/9, một đám người gặp lại nhau, lập tức tạo thành một nhóm.
Lớp 11/9 là cái lớp khiến người ta đau đầu nhất trường.
Có điều, Trần Kính Sinh đã chuyển biến tốt đẹp, rất rõ ràng, tuy vẫn ít nói đến đáng thương, nhưng đã là bạn, tốt xấu gì cũng có thể bỏ qua, cũng có quen vài cô bạn gái, đều là con gái người ta theo đuổi cậu, cậu không ghét, cũng không thích thú.
Tuy cô nào cũng có dáng người xinh đẹp, nhưng không một ai thật sự làm cho Trần Kính Sinh tươi cười vì nhộn nhạo tình yêu, tất cả đều đi theo một trình tự, theo đuổi thành công, chơi đùa với nhau, sau đó chia tay.
Mặc kệ các cô ấy khóc thế nào, cuồng điên như thế nào, Trần Kính Sinh đều không hiểu được, bọn họ rốt cuộc đang ầm ĩ cái gì.
Vì sao lại lãng phí tình cảm với một người không thích mình như vậy?
Vì sao lại cố chấp với một thứ không có kết quả như vậy?
Khi đó cậu hoàn toàn không nghĩ tới, sau này, sẽ có một ngày, toàn bộ những món nợ tình đó, đều dồn hết lên một người.
…
Ngày đó, một ngày vốn nên bình bình thản thản trong sinh mệnh.
Cậu trốn học chơi bóng rổ với đám nam sinh lớp 12, bên kia ngồi một hàng nữ sinh, khi có người hô một câu “Nghê Già”, cậu rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập, tiếng quả bóng đập xuống mặt đất.
Cậu thậm chí không dám quay đầu lại.
Nếu là khuôn mặt kia.
Nếu là cô.
Mọi thứ nên xảy ra một lần nữa.
Không ai biết, ở trong nháy mắt, trái tim của cậu, vừa chạy thẳng lên trời vừa rơi thẳng xuống địa ngục.
Mỗi một đêm, người khiến cảm xúc của cậu sụp đổ hết lần này đến lần khác, người khiến cậu mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh từ trong mộng, người khiến cậu nghĩ rằng sẽ không còn xuất hiện nữa, nay lại xuất hiện.
Cậu nâng tay lên, quả bóng rổ nhắm thẳng vào ót cô, chính giữa mục tiêu.
Khi cô tức giận mà trừng mắt với cậu, cậu lạnh lùng nhìn cô, trong lòng lại điên cuồng cười to.
Vậy mà cô không nhớ ra cậu.
Cô không nhận ra cậu.
Lần này, cơ hội đã tới, cậu muốn cô nhớ kỹ cậu.
......
......
“Tôi cho em nỗi cô đơn của tôi, tối tăm của tôi, trái tim đói khát của tôi; Tôi cố gắng gây ấn tượng với em bằng sự bối rối, nguy hiểm, thất bại.
…Hy vọng em hạnh phúc, hy vọng khi rời xa tôi em sẽ không thể hạnh phúc… hy vọng em biết tôi đang nhớ em nhiều như thế nào!”
- Hết chương 64-
Mười lăm mười sáu tên đã ngã xuống, chỉ còn một tên.
Cậu và Tiếu Tử Cường đánh nhau, trong hỗn loạn, cậu nắm lấy cái tai của Tiếu Tử Cường, kế đó là xách đầu hắn lên, Tiếu Tử Cường gắt gao túm chặt ngón út của cậu, lực rất lớn, Trần Kính Sinh cảm thấy đau đớn vì khớp xương trong thớ thịt bị sai chỗ.
Ngón út bị vặn ngược ra sau, nhưng cậu không chịu buông tay.
Chung quanh đều là tiếng thét chói tai.
Lúc xương bị gãy, cũng là lúc Trần Kính Sinh kéo mạnh.
Tiếu Tử Cường tru lên một tiếng, buông cậu ra, run rẩy che lổ tai mình lại, hắn cuộn mình trên mặt đất, máu từ khe hở không ngừng tràn ra, nhiễm đỏ nửa cánh tay.
Trần Kính Sinh lắc tay, đứng lên, toàn bộ người vây xem đều vô thức lui ra sau từng bước.
Đám người tự động cho cậu một con đường để cậu đi ra ngoài.
Những người đó nhìn vào mắt cậu, có sợ hãi, có tò mò, còn có một chút hưng phấn khó kìm nén. Chuyện này không liên quan đến bọn họ, nhưng vẫn ngầm vui vẻ vì kẻ xui xẻo không phải bọn họ.
Trần Kính Sinh đưa lưng về phía đám người rời đi.
Chưa được mấy bước, cậu rẽ vào một con hẻm, đau đến nỗi ngồi xổm xuống.
Toàn bộ ngón út đều ứ máu, sưng thành củ cải, trông cực kỳ kinh khủng.
“Cậu bị gãy tay rồi, nên đến bệnh viện.”
Phía sau vang lên giọng nói của một người.
Trần Kính Sinh quay đầu nhìn, phía sau có một nam sinh đang đứng.
Là bạn cùng lớp, cậu từng gặp vài lần.
Khi nam sinh thấy rõ mặt cậu, trong nháy mắt có chút hối hận, Trần Kính Sinh ở trước mặt, hai mắt đầy tơ máu, chỉ có màu đỏ và đen, không có tròng trắng, bắn ra ánh nhìn cảnh cáo.
Như một con sói hung bạo còn đang hưng phấn sau khi được ăn no.
Trước khi trong mắt Trần Kính Sinh hiện ra sự nguy hiểm, cậu ta đã vội vàng giới thiệu mình, “Tôi tên Tống Chương, cậu… chắc cậu cũng biết, chúng ta từng gặp nhau, tôi học lớp 8/2.”
Trần Kính Sinh không tiếp lời, ánh mắt vừa hung ác vừa dữ tợn.
Tống Chương chậm rãi đưa qua thứ gì đó trong tay, “Tôi chỉ muốn đưa cho cậu cái này, là của cậu đúng không?”
Là cặp sách của Trần Kính Sinh.
Vừa nãy cậu ta cũng đứng xem, thấy cậu đi rồi, cặp sách còn nằm ở một bên, không chút suy nghĩ liền cầm tới đây.
Trần Kính Sinh đứng dậy nhận lấy, khoác lên vai, lướt qua cậu ta, rời đi.
Tống Chương ê một tiếng, gọi, “Cậu thật sự nên đến bệnh viện.”
Trần Kính Sinh không quay đầu lại.
Tống Chương đi tới trước vài bước, bắt lấy cánh tay cậu, “Tôi đi cùng cậu nhé?”
Trần Kính Sinh nhìn cậu ta một hồi lâu, tuy vẫn im lặng, nhưng trong ánh mắt cậu có sự cảnh cáo, cảnh cáo cậu ta ít xen vào việc của người khác.
Tống Chương giả bộ không hiểu, kéo cậu đi về trước, hai người ra khỏi hẻm nhỏ, Tống Chương đứng bên đường ngăn một chiếc taxi, nhìn Trần Kính Sinh vào trước rồi tự mình ngồi vào, nói tên bệnh viện gần đây.
“Tiếu Tử Cường làm đại ca ở khối chúng ta cũng lâu rồi, trước đây tôi từng bị hắn đánh, không phục cũng chỉ có thể nhịn, qua trận ầm ĩ này, đoán chừng về sau sẽ gặp nhiều phiền phức.” Tống Chương nói xong, cười cười, “Bình thường ở trường trông cậu rất an tĩnh, không thấy giao du với ai, nhưng lá gan thật sự rất lớn.”
Tống Chương nói đến hăng say, người bên cạnh vẫn yên ắng, cậu ta quay đầu, thấy trên trán Trần Kính Sinh đều là mồ hôi lạnh, vì đang ngầm chịu đựng mà đường cong dưới cằm kéo căng.
Suýt nữa thì quên, ngón tay cậu còn đang bị thương.
Ánh mắt Tống Chương dừng trên cánh tay cứng ngắc của cậu, thở dài: “Cậu đây là đả thương kẻ địch 1000 nhưng tổn hại mình 800 đấy.”
Đối với người khác thì hung dữ, đối với chính mình ác hơn sao?
Trần Kính Sinh không nhìn cậu ta, cũng không muốn để ý đến cậu ta, cậu chỉ cảm thấy bên tai ồn ào.
Thấy cậu không định đáp lời, Tống Chương cũng không nói nữa, chờ taxi chạy đến bệnh viện, trả tiền xong, cậu ta nói với Trần Kính Sinh: “Tôi dìu cậu.”
Trần Kính Sinh một tay đẩy cửa ra, đi xuống.
Tống Chương ở phía sau chậc một tiếng.
Vào bệnh viện, người bên trong không tính nhiều, đăng ký xong, Tống Chương đi nộp tiền trước. Trần Kính Sinh ngồi trên ghế chờ cậu ta, đã đau đến nỗi môi cũng trắng bệch.
Sau một loạt kiểm tra chụp CT, Trần Kính Sinh bị dẫn đến một căn phòng để nối xương trước.
Cả quá trình, Tống Chương cảm thấy cứ như tay mình bị gãy vậy, nín thở không dám nhìn nhiều, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gò má Trần Kính Sinh, trước khi cơn đau dữ dội kéo tới, thân thể cậu vô thức phản ứng lại.
Nhưng cậu có thể chịu đựng, không rên một tiếng, toàn bộ nhét vào bụng.
Nối xương xong, bác sĩ đề nghị bó thạch cao, phần kế tiếp đều là việc của y tá, trong khi y tá đi lấy công cụ, Tống Chương cũng đi theo, nhưng lúc trở về, trong phòng bệnh đã không có ai, ghế trên đặt một cái bọc nhỏ, Tống Chương đi tới, vừa mở ra thì thấy, là một cái ví tiền.
Y tá hỏi: “Bạn học em đâu?”
Tống Chương nhìn cái ví kia, “Em không biết.”
Y tá cau mày, “Không bó thạch cao rất nguy hiểm đó, có biết không? Không có đồ cố định thì dù có nối xương xong cũng không tốt! Gọi em ấy về đi!”
Tống Chương càng thêm vô tội, “Em đâu có số di động của cậu ấy.”
“Bọn em thật làm liều!”
“Quên đi.” Tống Chương nói, “Cậu ấy không làm thì thôi.”
***
Màn đêm buông xuống, Trần Kính Sinh bừng tỉnh từ trong mộng, cả người đầy mồ hôi.
Cậu xốc chăn lên, ngồi dậy, lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, ra sức hút hết một điếu mới miễn cưỡng đè ép sự cáu kỉnh bắt đầu dâng trào trong cơ thể.
Hôm nay cậu báo thù, trong lòng thoải mái, sau khi trở về liền ngủ, rơi vào mộng đẹp cực nhanh, nhưng không ngờ lúc này lại tỉnh, vì một giấc mơ quỷ dị và kiều diễm, cả người cậu đều đang phấn khởi, hơi thở càng ngày càng thô.
Cậu mơ thấy Nghê Già.
Lần đầu tiên mơ thấy cô sau ba năm.
Vẫn là hình ảnh cực kỳ ướt át.
Trong ấn tượng của cậu, cô gái kia vốn là yêu tinh.
Hình ảnh trong mộng quá mức chân thật, lúc tỉnh lại, trong tay cậu vẫn còn cảm giác bóng nhờn, là cảm giác sau khi vuốt ve da thịt của cô. Cậu thấy rõ gương mặt lẳng lơ của cô, mị nhãn như tơ, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới… cậu cũng có thể cảm giác được dục vọng bành trướng đang ùn ùn kéo đến của mình.
Sau đó, cậu tỉnh.
Trong khoảng không nhảy ra một chút nhiệt độ khó hiểu.
Với Trần Kính Sinh mà nói, giấc mơ này chắc chắn là một sự sỉ nhục. Cậu có thể mơ thấy mình thân mật với bất kì ai, nhưng không thể là cô.
Trần Kính Sinh không biết, đó chỉ mới là bắt đầu.
***
Cậu thành danh sau một trận chiến, đánh bại đại ca, cậu lên làm đại ca mới.
Không hề phòng bị, hai ba ngày đầu có người tìm cậu gây sự, liều lĩnh đến thẳng Lục Trung chặn đường cậu, lúc ấy cậu đang chơi bóng rổ trên sân, đột nhiên nghe được vài tiếng thét, đám bạn học đang cùng chơi đột nhiên bỏ bóng lại, nhanh chóng bỏ chạy. Khi cậu quay đầu lại thì đã bị đánh một gậy thật mạnh lên mặt.
Đối phương có hơn hai mươi người, Trần Kính Sinh bị đè trên mặt đất, bị người đạp mạnh, còn có người đạp vào đầu cậu, khi đó Tống Chương cũng vọt tới, không biết nhặt được cây côn xi măng ở đâu, trông tàn nhẫn hơn nhiều gậy gỗ của đối phương.
Trần Kính Sinh cầm lấy cây côn xi măng, đứng dậy, bắt lấy một người gần nhất, đập cho mấy cú, người nọ gào ra tiếng ngay tại chỗ.
Trần Kính Sinh không sợ đau không sợ bị thương, trời cho cậu cơ hội đánh trả, cậu sẽ không dừng lại.
Ngày đó, lúc bảo vệ chạy đến mới kết thúc, còn gọi xe cứu thương, trong số những kẻ gây rối, ba tên bị đánh đến nhe răng trợn mắt bị nâng lên xe, trước cổng trường là một mớ hỗn độn.
Nếu sự cố trước đó của Tiếu Tử Cường khiến Trần Kính Sinh nổi tiếng, thì lần này, hai người đánh với hơn hai mươi người, còn làm cho đối phương vào viện đã làm cho tất cả những kẻ muốn gây rắc rối đều biến mất.
Trong trường xuất hiện chuyện ẩu đả lớn như vậy, xử phạt và kiểm điểm tự nhiên không thiếu được, nhưng nguyên nhân là do phần tử xã hội ở bên ngoài trà trộn vào trường gây hấn trước, lại có ba của Trần Kính Sinh ra mặt, kéo theo những mối quan hệ khác nên mọi chuyện liền bị áp chế.
Đó là ngày hỗn loạn nhất ở Lục Trung.
Đầu sỏ Tiếu Tử Cường xuống đài, đám côn đồ kia như ‘rồng’ mất đầu, nửa đường nhảy ra một Trần Kính Sinh ở Lục Trung, chả ai ngăn được, tin đồn về cậu càng ngày càng lan rộng, và cuối cùng, mọi người đều tin là thật.
Từ đó về sau Tống Chương liền chơi thân với Trần Kính Sinh, nhưng chỉ thân một chút. Trên người Trần Kính Sinh có chỗ hấp dẫn cậu ta, cũng có chỗ giống cậu ta, cậu ta muốn kết bạn với cậu.
Nhưng không quá dễ dàng.
Cảm xúc của Trần Kính Sinh rất hay thay đổi, tính cách trầm lắng và lạnh lùng, có đôi khi cả ngày không nói chuyện, cực kỳ ghét chỗ đông người.
Tống Chương luôn cảm thấy, trên người Trần Kính Sinh có một loại cảm giác gan dạ gần như tuyệt vọng, dường như cậu biết mình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, cho nên chỉ cần còn sống một giây, cậu đều cực kì dứt khoát.
***
Trần Kính Sinh bắt đầu trả thù rồi.
Một tên, hai tên, cậu nhớ rõ gương mặt của từng người năm đó.
Nên kết thúc hết một lần, nhưng cậu lại nghĩ, nếu làm như vậy với Nghê Già, cô sẽ thế nào?
Rất nhanh, cậu liền phủ nhận, sao cô có thể dễ dàng khinh địch như vậy?
Vì thế, hết lần này đến lần khác, lúc cậu vô tri vô giác sống lay lắt qua ngày, lúc cậu đả thương người khác, cậu vẫn luôn nhớ tới cô.
Nghĩ đến mà muốn cười, khi cậu đang thoi thóp ở góc tường, người duy nhất đưa khăn giấy cho cậu, người giúp cậu lau máu, người nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu, cũng là cô.
Có một giây như vậy, cậu suýt nữa đã cho rằng cô là người tốt.
Bởi vì giây phút kia, dù chỉ là chút an bình, cũng là “Thiện ý” duy nhất trong cơn hỗn loạn đó.
Nhưng, kết quả là, cô và bọn họ đều giống nhau.
Cô khiến cậu cúi đầu, dàn xếp mọi chuyện để những kẻ ở đó cảm thấy thoải mái, ý nghĩ của cô rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu chắc hẳn sẽ chết.
Nhưng cô đâu biết, cậu tình nguyện chết ở đó.
***
Số lần Trần Kính Sinh mơ thấy Nghê Già không nhiều lắm, nhưng chưa từng dừng lại.
Có khi là mấy đêm liền, có khi là lâu lắm mới xuất hiện.
Cảm giác chênh lệch sau mỗi lần bừng tỉnh càng lúc càng lớn.
Ở một đêm nào đó, Trần Kính Sinh đột nhiên ý thức được, cô đã biến mất quá lâu, giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, xa xôi, bặt vô âm tín.
Nếu bọn họ mãi mãi không gặp lại, những cảm xúc ứ đọng trong lòng cậu vĩnh viễn sẽ không có ngày phát tiết.
Cậu suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng chưa từng nghĩ tới, nếu người này không xuất hiện nữa, cậu sẽ phải làm gì?
Căm hận lấp đầy lòng cậu, ai nên tới gánh vác.
Ý thức chuyện đó càng rõ ràng, cậu càng cảm thấy khó thở.
Người đó tượng trưng cho sự sỉ nhục và sự trưởng thành của cậu, giúp cậu từ khi còn lờ mờ không biết gì đến khi đủ cứng cỏi đấu tranh với thế giới này, là người mỗi khi nhớ tới, đều khiến cậu đau đớn.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể hết lần này đến lần khác đấm mạnh vào tường, gào lên khi không kìm nén được nữa, từng tiếng gào vỡ vụn tràn ra.
Cậu giống như một con quái vật bị thương.
…
Vào đợt nghỉ hè sau kỳ thi giữa kỳ năm ấy, cậu và Tống Chương chính thức trở thành huynh đệ.
Cậu nhốt mình trong nhà gần một tháng.
Nguồn sáng duy nhất là tia nắng vào ban ngày lọt vào từ khe hở của bức màn.
Phòng đã có mùi hôi thối, không biết là cái gì, cũng có thể là thân thể của cậu đã hư thối.
Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ suy sụp đến bước này, nhưng cậu có cái gì, một cặp cha mẹ thùng rỗng kêu to? Một ngôi nhà trống vắng và lạnh như băng? Một cuộc sống hỗn loạn kinh khủng? Cậu sống cô độc ở thế giới này, không có thứ gì chân thật chạm vào cậu.
Ngay cả ánh sáng cũng muốn tránh xa cậu.
Làm gì cũng không có ý nghĩa.
Trần Kính Sinh nằm, lẳng lặng chờ sinh mệnh của cậu tiêu hao sạch sẽ.
Tống Chương vô tình gọi cậu ra ngoài chơi, nhưng vẫn không ai đáp lại. Hỏi lại lần nữa, nhưng vẫn không có tin tức.
Một tuần sau, cậu ta nhận thấy có điểm bất thường, liên hệ với chủ nhiệm lớp hồi trước của Trần Kính Sinh, lấy số di động của ba mẹ cậu, nói rõ tình huống, vừa hỏi mới biết được, ba mẹ Trần Kính Sinh đã gần một tháng không liên lạc với cậu, nhưng trước đó cũng có tình huống này, bọn họ không nghĩ nhiều.
Một tháng không liên lạc cũng có thể không nghĩ nhiều, Tống Chương thật sự bội phục.
Trạng thái tâm lý của Trần Kính Sinh, tuyệt đối có vấn đề.
Nhưng làm cha mẹ, vậy mà nói không biết.
Cuối cùng, mẹ Trần Kính Sinh cũng biết mọi chuyện không quá ổn, nói địa chỉ cho Tống Chương, bọn họ đang ở nước ngoài, chỉ có thể phiền cậu ta đi một chuyến, xem tình hình của Trần Kính Sinh.
Tống Chương gõ cửa lâu đến nỗi bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cho rằng cậu không ở nhà, đang chuẩn chuẩn bị đi, thì cửa đằng sau chợt mở.
Nên hình dung Trần Kính Sinh tại thời khắc đó như thế nào?
Không biết nữa, nhưng có thể nghĩ đến chuyện nhà cậu bị ma quỷ lộng hành.
Cậu gầy đến mức biến dạng, quầng thâm dưới mắt xanh đen, đáy mắt đen kịt rũ dài, đôi môi nứt nẻ, da chết bong tróc, cuộn mép, nứt ra một lỗ sâu, lộ ra thớ thịt khô cằn bên trong.
Cậu không hỏi cậu ta vì sao đến, mở cửa ra, rồi lại đi vào.
Tống Chương nhấc chân đi vào, thứ mùi bên trong khiến cậu ta suýt chút nữa xoay mặt ra ngoài nôn.
Cậu ta không biết, đây là lần đầu tiên Trần Kính Sinh để lộ dáng vẻ chân thật nhất cho người ta xem.
Hôm đó, Tống Chương nghe Trần Kính Sinh kể lại đoạn quá khứ không muốn ai biết kia, Trần Kính Sinh nói năng rất lộn xộn, đứt quãng, cậu chưa từng kể chuyện này với bất kì ai, cũng chưa từng nói nhiều như vậy, thậm chí không biết vì sao, cậu lại vô thức lược qua sự tồn tại của Nghê Già.
Tống Chương nghĩ, có lẽ ngày đó đã để lại cú sốc quá lớn trong lòng cậu, tình hữu nghị giữa cậu ta và Trần Kính Sinh sau này, nhiều thêm một phần ý thức trách nhiệm của chính cậu ta, cậu ta muốn cậu trở nên tốt hơn, ngay cả khi chỉ có thể trở về cuộc sống bình thường trước đây.
Nhốt mình trong nhà hơn một tháng, đó không phải là ngày tháng mà một con người nên trải qua.
***
Sau khi khai giảng, Trần Kính Sinh và Tống Chương được phân đến chung một lớp, năm ấy phân lớp rất kỳ diệu, toàn bộ đám côn đồ đều phân đến lớp 11/9, một đám người gặp lại nhau, lập tức tạo thành một nhóm.
Lớp 11/9 là cái lớp khiến người ta đau đầu nhất trường.
Có điều, Trần Kính Sinh đã chuyển biến tốt đẹp, rất rõ ràng, tuy vẫn ít nói đến đáng thương, nhưng đã là bạn, tốt xấu gì cũng có thể bỏ qua, cũng có quen vài cô bạn gái, đều là con gái người ta theo đuổi cậu, cậu không ghét, cũng không thích thú.
Tuy cô nào cũng có dáng người xinh đẹp, nhưng không một ai thật sự làm cho Trần Kính Sinh tươi cười vì nhộn nhạo tình yêu, tất cả đều đi theo một trình tự, theo đuổi thành công, chơi đùa với nhau, sau đó chia tay.
Mặc kệ các cô ấy khóc thế nào, cuồng điên như thế nào, Trần Kính Sinh đều không hiểu được, bọn họ rốt cuộc đang ầm ĩ cái gì.
Vì sao lại lãng phí tình cảm với một người không thích mình như vậy?
Vì sao lại cố chấp với một thứ không có kết quả như vậy?
Khi đó cậu hoàn toàn không nghĩ tới, sau này, sẽ có một ngày, toàn bộ những món nợ tình đó, đều dồn hết lên một người.
…
Ngày đó, một ngày vốn nên bình bình thản thản trong sinh mệnh.
Cậu trốn học chơi bóng rổ với đám nam sinh lớp 12, bên kia ngồi một hàng nữ sinh, khi có người hô một câu “Nghê Già”, cậu rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập, tiếng quả bóng đập xuống mặt đất.
Cậu thậm chí không dám quay đầu lại.
Nếu là khuôn mặt kia.
Nếu là cô.
Mọi thứ nên xảy ra một lần nữa.
Không ai biết, ở trong nháy mắt, trái tim của cậu, vừa chạy thẳng lên trời vừa rơi thẳng xuống địa ngục.
Mỗi một đêm, người khiến cảm xúc của cậu sụp đổ hết lần này đến lần khác, người khiến cậu mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh từ trong mộng, người khiến cậu nghĩ rằng sẽ không còn xuất hiện nữa, nay lại xuất hiện.
Cậu nâng tay lên, quả bóng rổ nhắm thẳng vào ót cô, chính giữa mục tiêu.
Khi cô tức giận mà trừng mắt với cậu, cậu lạnh lùng nhìn cô, trong lòng lại điên cuồng cười to.
Vậy mà cô không nhớ ra cậu.
Cô không nhận ra cậu.
Lần này, cơ hội đã tới, cậu muốn cô nhớ kỹ cậu.
......
......
“Tôi cho em nỗi cô đơn của tôi, tối tăm của tôi, trái tim đói khát của tôi; Tôi cố gắng gây ấn tượng với em bằng sự bối rối, nguy hiểm, thất bại.
…Hy vọng em hạnh phúc, hy vọng khi rời xa tôi em sẽ không thể hạnh phúc… hy vọng em biết tôi đang nhớ em nhiều như thế nào!”
- Hết chương 64-