Trong một gian đại điện bằng bạch ngọc của Đăng Tiên tông, không hề có dấu ghép nối, tông chủ Hàn Hi ngồi trên một bạch ngọc bảo tọa, bên dưới là các nhân vật trọng yếu.
"Xem ra y định rũ bỏ quan hệ với Đăng Tiên tông chúng ta, không đáng để tin tưởng!" Một trưởng lão mặc tử hồng sắc bào tử gầm lên thập phần phẫn nộ.
"Hết cách rồi! Mở mật địa, lấy tiên thai!" Đăng Tiên tông tông chủ gần như điên cuồng.
"Cái gì, tông chủ định động dụng Đăng tiên tiên thai!"
Đăng Tiên tông dứt lời, mọi tu sĩ trong điện biến sắc.
"Tông chủ, vạn lần không thể! Với tu vi hiện tại của tông chủ mà động dụng tiên thai thì sẽ bị tiên thai thôn tính!" Một lão bất tử chỉ còn lại bộ xương, trông như khô lâu tỏ ra quá kinh hãi, đứng dậy.
"Đến nước này cũng hết cách rồi, với tính cách của y thì về Vân Linh đại lục tất sẽ đánh tới sơn môn chúng ta. Người ta mời không đến kịp."
"Đành động dụng tiên thai! Dù ta bị tiên thai thôn tính, ít nhất cũng giữ được một phần ý chí, tiên thai vốn có tâm thần lạc ấn của tổ sư Đăng Tiên tông, tương đương với Đăng Tiên tông đổi tông chủ mà thôi!"
"Lần này ta tính toán sai lầm, không ngờ động phủ của y thực lực kinh nhân, khiến Đăng Tiên tông sa vào cảnh này, ta phải gánh vác!"
Đăng Tiên tông tông chủ đứng dậy, hít sâu một hơi, mặt méo đi, "Tâm ý của ta đã quyết đừng ngăn nữa."
"Tông chủ..." Mấy tiền bối Đăng Tiên tông đều nhợt nhạt mặt mày, nhưng chưa kịp nói gì thì tiêng chuông đang vọng khắp toàn tông.
"Chát!"
Đăng Tiên tông tông chủ biến sắc, thân ảnh loáng lên, lướt khỏi gian đại điện.
Gian đại điện này ở giữa sơn môn Đăng Tiên tông, tứ bề là hào quang trắng xóa, nhìn không thấy điểm cuối, ra dáng thiên cổ đại phái, tiên gia tịnh thổ.
Đăng Tiên tông bị kinh động hoàn toàn, nhiều đạo độn quang lao lên.
"Tông chủ! Tu sĩ họ Ngụy ở Phi Tiên sơn cách đây ba nghìn dặm gầm hét."
Đăng Tiên tông tông chủ và các lão bất tử lướt khỏi bạch ngọc đại điện, liền có mấy chân truyền đệ tử nhợt nhạt mặt mày đến bẩm báo.
"Gì hả! Y đến rồi!" Các tiền bối Đăng Tiên tông biến hẳn sắc mặt, run lên.
"Quả nhiên đến rồi! Không ngờ nhanh thế." Đăng Tiên tông tông chủ tỏ vẻ hung hãn, "Tiếp tục quan sát hành tung của y, chư vị trưởng lão, cùng ta mở Đăng tiên mật địa, lấy tiên thai!"
…
"Gì hả! Lời đồn là thật, Ngụy Tác không chết!"
Quanh Đăng Tiên thành chấn động, cơ hồ mọi tu sĩ đều rời thành kinh hãi nhìn về phía đông, là Phi Tiên sơn đối diện sơn môn Đăng Tiên tông.
"Hàn Hi, cút ra đây, có gan thì ra đây đấu với ta!"
"Ngươi không phải muốn đối phó ta hả, ta đến rồi, có dám ra đấu với ta không!"
"Dám thừa lúc ta không có mặt mặt mà đánh động phủ! Bọn chuột vô sỉ mau ra đây!"
Trên đỉnh hoang sơn nghìn trượng, ngoại hình như một tiên nữ, không ngừng vang lên tiếng gầm như sấm.
"Oành!"
"Oành!"
"Oành!"
Thần huyền khí tức không ngừng chấn động tầng không.
Một thanh sắc thân ảnh đứng trên đỉnh núi, khí tức và uy áp chấn tan mây mù khiến thinh không trút xuống hai quang trụ khổng lồ, trong phạm vi mấy trăm trượng dày đặc mây đen, thủy linh khí tức đạt tới cực điểm, dấy lên cuồng phong bạo vũ.
Ai nấy chấn kinh, không ai dám đến gần Phi Tiên sơn nghìn dặm.
Cùng với tiếng gầm lên còn có từng hôi sắc tàn nguyệt dấy động khí tức hủy diệt và bạch sắc tu di thần sơn lao ra, văng khắp năm, sáu trăm dặm.
Quả là thần vương phát nộ, thiên địa biến sắc.
"Ngụy Tác san bằng Thiên Kiếm tông không chết, nhục thân mộc hóa mà vẫn sốn!"
"Đăng Tiên tông vây công động phủ của y là thật, Ngụy Tác gào hét ngoài sơn môn, Đăng Tiên tông không dám ra ứng chiến."
Một tin tức với tốc độ kinh nhân lan khắp Vân Linh đại lục, ai cũng biết Ngụy Tác chưa chết, không ai giả được song thần huyền.
"Ta đợi các ngươi ở đây bốn canh giờ, các ngươi không ra ứng chiến, ta sẽ đánh vào sơn môn Đăng Tiên tông."
Một tuần hương sau, Đăng Tiên tông không có tu sĩ ra ứng chiến, trong mấy nghìn dặm, mọi tu sĩ đều nghe thấy thanh sắc thân ảnh trên Phi Tiên sơn nói. Nguồn truyện:
Thanh sắc thân ảnh như đóng đinh trên núi, xếp bằng đợi tu sĩ Đăng Tiên tông nhưng hai làn thần huyền khí tức chấn động thiên địa, khiến vân khí biến ảo kịch liệt như có vô số thần ma qua lại.
"Bốn canh giờ, ta sai lầm nên sa vào cảnh này. Ngụy Tác, hôm nay ngươi lại sai lầm, cho ta ngần ấy thời gian, lúc đó mà ngươi dám đánh vào sơn môn, tất sẽ chết không có đất chôn!"
Trong Đăng Tiên tông, Đăng Tiên tông tông chủ và mấy chục nhân vật trọng yếu tụ tập một ngọn núi đá.
Ngọn núi ở phía tây sơn môn Đăng Tiên tông, cao mấy trăm trượng, nhìn từ xa trông như bạch sắc cự trụ.
Bên trên chỉ mọc một cây hoàng sắc thần mộc.
Thần mộc trông như cây đào, vừa một người ôm, ánh lên cổ đồng sắc quang hoa, tuyệt đại đa số các cành đã nứt, phát ra các loại lôi cương, thiên hỏa, cương phong khí tức!
Thần mộc tựa hồ là thứ còn lại qua thiên kiếp!
Bọn Đăng Tiên tông tông chủ tụ tập tại trước thần mộc, trước mặt có thanh sắc pháp kính mờ mờ quang hoa, hiện rõ hình ảnh Ngụy Tác trên Phi Tiên sơn cách mấy nghìn dặm.
Ngụy Tác xếp bằng trên đỉnh Phi Tiên sơn, lạnh lùng nhìn về phía Đăng Tiên tông.
"Tổ sư trên cao, đệ tử không ra gì dẫn đến họa này, đành lấy Đăng tiên tiên thai ra lập lại uy danh của Đăng Tiên tông!"
Toàn thân sung mãn sát khí nhìn Ngụy Tác trong hình, đoạn Đăng Tiên tông tông chủ quỳ xuống trước thần mộc.
Thần mộc ở trước mặt y, trước đó là một đạo phù lục do kim sắc ngọc thạch đặc biệt chế thành ràn rat Hoang cổ khí tức.
"Tổ sư trên cao, thỉnh động tiên thai, tru sát tiểu tử đó!"
Mọi tu sĩ Đăng Tiên tông đều khấu bái, bốn bạch sắc đạo đài hình vuông cỡ cái bàn bị tế xuất, đạo đạo quang hoa giáng vào, tức thì bốn đạo đài sáng chói, hình thành một đạo bạch sắc quang trụ bắn vào kim sắc phù lục trên thân thần mộc.
"Cách!"
Kim sắc phù lục từ thần mộc thượng rơi xuống, lơ lửng trên không.
Đồng thời, thân thần mộc nát vụn, hoàng sắc tinh quang cùng chân tiên khí tức hiển hiện.
"Đăng tiên tiên thai, đó là truyền thừa của Đăng Tiên tông chúng ta!" Cơ hồ mọi tu sĩ tại trường đều cực kỳ kích động.
"Đây là chí bảo gì, Đăng Tiên tông còn thứ như thế!"
Cùng lúc, trong một tĩnh thất ở sơn môn Đăng Tiên tông, Ngụy Tác cũng chấn động.
Không ai ngờ từ đầu gã không đánh thẳng vào Đăng Tiên tông mà trước khi đến Phi Tiên sơn gào hét, gã đã ngầm bắt một đệ tử Đăng Tiên tông ở ngoài Đăng Tiên thành, hỏi rõ thân phận đối phương và cách ra vào Đăng Tiên tông. Gầm gào một lúc, gã dùng Thế thân tiên phù lấy được ở Tịch Hàn đại lục, vốn do thanh niên được Hoang tộc truyền thừa dùng để lừa gạt tất cả.
Thế thân tiên phù không chỉ hóa ra hình thể, còn cả khí tức hùng hậu, dù thần huyền đại năng đến nơi cũng không nhận ra hư thực.
Hiện tại ai cũng tưởng gã ở trên Phi Tiên sơn nhưng không ai ngờ cũng như lúc lén vào Công Đức tông, gã với thân phận đệ tử đã lẻn vào Đăng Tiên tông!
Thần mộc nát ra, bảo quang xung thiên địa và khí tức kinh nhân cực độ khiến ai trong sơn môn Đăng Tiên tông đều nhận thấy.
Đấy là chân tiên khí tức, như có chân tiên xuất thế, khiến Ngụy Tác kinh hãi.
Trốn trong tịnh thất, tế xuất Vạn lý sưu ảnh kính, cảnh tượng đưa lại càng khiến gã chấn động.
Thần mộc nát vụn, thứ ràn rạt chân tiên khí tức là một minh hoàng sắc tiểu nhân bảy tấc.
Như một thai thể chân tiên đã hỏng!
"Chát!"
Giá cá minh hoàng sắc tiên thai lao ra, uy áp dồn lên tất cả, ngay cả Đăng Tiên tông tông chủ cũng thế.
Thấy minh hoàng sắc tiên thai sắp bay đi, kim sắc phù lục đột nhiên phát quang, ẩn vào trán tiên thai, tức thì tiên thai rung lên, không thể động đậy, bị Đăng Tiên tông tông chủ cầm lấy.
"Thật ra là thứ gì?! Sao lại có chân tiên khí tức! Như một chân tiên chưa trưởng thành. Sao lại có thứ cổ quái thế này!" Lục bào lão đầu kêu lên cực kỳ không dám tin.
"Không thể để y thuận lợi lợi dụng thứ này! Đi thôi! Ta bắt tu sĩ Đăng Tiên tông có địa vị cao hơn, đưa Linh Lung Thiên vào đã!"
Ngụy Tác không hề dừng lại, dùng pháp kính coi lén rồi lao ra, gã và lục bào lão đầu không biết tiên thai là gì, có tác dụng thế này nhưng dám chắc vật đó phi phàm.