Ban nãy vừa phối hợp với Hàn Vi Vi khá ăn ý, chỉ đưa mắt là nàng ta lập tức hiểu ngay, cùng gã diễn trò, hơn nữa đứng trên bạch ngọc hạc khó coi của gã đích xác hơi lắc lư, nên gã không nghiêm mặt với mỹ nữ này mà hỏi, "Ngươi thật ra bị làm sao hả mà nửa đêm nửa hôm còn đến chỗ thế này?"
"Lại còn không vì ngươi hả." Hàn Vi Vi chật vật lắm mới ngừng nôn, bực tức nói.
"Oa! Ngụy Tác, các ngươi quả nhiên làm thế!" Lục bào lão đầu hưng phấn kêu lên.
"Làm cái đầu ngươi." Ngụy Tác trợn tròng trắng, "Liên quan gì đến ta?"
"Vì ngươi nói là ta ỷ thế hiếp người, coi linh thạch không phải là linh thạch." Hàn Vi Vi bĩu môi, "Đang lúc ta không vui nên đi mau mấy thứ thì cãi nhau với một tiểu tiện nhân, ả ta cũng làm cái việc bảy trăm linh thạch, pháp y ngắn đến độ suýt hở cả mông ra ngoài. Ả nói rằng ta chẳng qua là Trân Bảo các đại tiểu thư, bằng không thì chả là gì cả, ngay cả linh thạch tu luyện cũng không kiếm nổi chứ nói gì để mua đồ, ta giận quá chỉ muốn kiếm được một đống linh thạch về đập vào mặt tiểu tiện nhân đó, nên mới đi săn yêu thú."
"Ngươi đừng nhắc đến bảy trăm linh thạch có được không. Ta vốn chỉ muốn xem việc đó thế nào, kết quả lần đầu đã bị ngươi phá hỏng." Ngụy Tác cũng cực kỳ bực bội, "Rõ ràng lúc nãy ngươi liên thủ với ta còn thông minh lanh lợi, sao lại có lúc ngu xuẩn thế nhỉ? Dù muốn chứng minh mình, muốn kiếm linh thạch cũng không phải ra ngoài thành vào lúc này."
Hàn Vi Vi cãi lại với vẻ ấm ức: "Nhưng ta thấy mình có quá nhiều đồ tốt, lại có pháp khí như Thanh trúc kiếm, giết yêu thú thì không thành vấn đề."
"Không thành vấn đề? Ngươi biết quá ít về thế giới bên ngoài đấy, nhiều tu sĩ Chu thiên cảnh tam tứ trọng mà còn không dám qua đêm ở ngoại thành, ngươi thì lại cho rằng không thành vấn đề." Ngụy Tác cấm cảu mắng xong thì không nén được lên tiếng hỏi: "Thật ra là sao hả? Với tu vi của ngươi và số pháp khi mang theo, sao lại bị năm con Lang đầu biên bức truy đuổi như thế hả?"
"Ta đâu ngờ mình xui xẻo như thế, vừa ra là gặp ngay một con Song đầu khuyển." Hàn Vi Vi nhăn nhó, "Song đầu khuyển còn to hơn ta, mồm đỏ lòm, chảy cả nước dãi, ghê tởm chết được."
"Song đầu khuyển? Hôi Cốt sơn lĩnh cũng có Song đầu khuyển?" Ngụy Tác biến sắc.
Không rõ nên bảo là mỹ nữ này may mắn hay xui xẻo nữa.
Song đầu khuyển, tên nghe không có gì đặc biệt nhưng là yêu thú phát ra được hỏa hệ thuật pháp, đứng trong hàng ngũ ngũ cấp cao giai, không hề kém hơn Phệ tâm trùng trưởng lão.
Theo lý thì ngũ cấp cao giai yêu thú có pháp lực dao động mạnh mẽ, tất đã bị tu sĩ lợi hại quanh Linh Nhạc thành phát hiện, vị vây giết lâu rồi mới phải. Trong Thiên khung, yêu thú ngũ cấp cao giai trở lên rất hiếm hoi.
"Có hai con." Hàn Vi Vi sụt sịt bổ sung, "Sau đó lại thêm một con đến."
"Hai con?" Ngụy Tác thiếu chút nữa nghẹn nước miếng: "Ngươi thoát bằng cách nào."
"Ta có một tấm tam giai Thuấn di phù." Hàn Vi Vi nháy mắt, "Vận khí đúng là không ra gì, thuấn di xong thì lại đến đúng chỗ sào huyệt của Lang đầu biên bức nên bị chúng đuổi đánh."
"Song đầu khuyển thường ăn Lôi tiêu thạch, Hôi Cốt sơn lĩnh chắc có một Lôi tiêu thạch khoáng mạch rồi." Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai Ngụy Tác, "Đây là tin tức được đấy, Song đầu khuyển tuy trông hơi ghê tởm nhưng thịt là thứ đại bổ với tu sĩ, có thể cải thiện thể chất, rất hữu dụng đối với tu luyện. Nên tìm cách nhanh chóng giết hai con Song đầu khuyển, đem về hầm ăn cho sướng miệng. Ngươi nên ngọt ngào với tiểu mỹ nữ một chút, dò hỏi xem gặp hai con Song đầu khuyển ở đâu."
"Đúng rồi." Hàn Vi Vi lúc đó mới nhớ ra, hỏi gã: "Ngươi vừa bảo kẻ ngươi đuổi ban nãy cực kỳ trọng yếu? Thật ra là ai?"
Nhắc đến tu sĩ họ Trần, sắc mặt Ngụy Tác trở nên khó coi hẳn, "Y là một vị bằng hữu tốt của phụ mẫu ta, mười năm trước y cùng phụ mẫu ta ra ngoài Thiên khung, chỉ là đó phụ mẫu ta không quay lại nữa."
"Tức là, y..." Hàn Vi Vi hiểu ngay sự tình nghiêm trọng thế nào, mặt mày nhợt đi.
"Thôi vậy. Cũng như người ta tìm mọi cách giết hai con Song đầu khuyển mà không tìm được, còn ngươi lại gặp ngay, đó là vận khí, không thể nói rõ ràng ra được." Thấy Hàn Vi Vi định xin lỗi, Ngụy Tác xua tay, rồi mở cái túi vải đen mà tu sĩ họ Trần ném cho.
"Hắn có ý gì nhỉ?" Giọng lục bào lão đầu nhanh chóng vang trong tai gã.
Cũng như dự tính tệ nhất của Ngụy Tác, trong túi không có gì liên quan đến phụ mẫu gã như tu sĩ họ Trần nói. Cả lớp vải đen gói mọi vật cũng được gã xem xét kỹ nhưng không có chữ hay thứ gì bí ẩn.
Tu sĩ họ Trần nói trong cái túi có lời giải, hoàn toàn là dối trá.
Nhưng thứ trong cái túi cũng khiến người ta nghi hoặc.
Hoàng nguyên tinh, thứ gã đang cần cũng có trong túi. Trừ khối Hoàng nguyên tinh ra, trong túi còn một linh thạch đại, một lọ thuốc và một viên pháp châu phát ra lam sắc quang hoa nhàn nhạt cực kỳ nhu hòa.
Ngụy Tác mở linh thạch đại, có hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch.
Hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, tương đương với hai nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch. Gã lại mở lọ, mùi thuốc thơm đặc biệt bốc lên.
Hàn Vi Vi tròn mắt nhìn viên đơn dược, Ngụy Tác đã mấy lần thấy viên đơn dược này.
Trong lọ đựng một viên Hợp hư đơn mà ở Linh Nhạc thành chỉ có Cơ Nhã luyện chế được, tu sĩ dưới Phân niệm cảnh uống vào là trực tiếp đề thăng nhất giai tu vi, ngưng dược tính có tác dụng phụ nhất định đối với thần hải và nhục thân của tu sĩ, trong năm năm tiếp theo không thể tiến bộ thêm nữa.
Viên pháp châu lam nhạt là của lục cấp trung giai yêu thú Lam thủy cáp giới hình thành sau khi tiến giai. Tác dụng đặc biệt là tị thủy, vào sông biển, hồ suối thì có thể cách tuyệt nước khỏi thân thể hai trượng. Có nó sẽ đủ khả năng vào những thủy vực bình thường không thể vào để săn thủy hệ yêu thú.
Nội đơn của thủy hệ yêu thú có dược lực nhu hòa, càng thích hợp luyện chế cao giai đơn dược.
Pháp châu tị thủy này còn khó kiếm hơn linh khí thật sự, đưa ra phách mại hội lớn thì giá trị khẳng định càng cao. Ít nhất cũng một hai vạn hạ phẩm linh thạch.
Mấy vật này không hề có gì liên can đến phụ mẫu Ngụy Tác.
Nhưng những thứ này giá trị cao như vậy, tu sĩ họ Trần trừ để lại Hoàng nguyên tinh mà Ngụy Tác cần thì còn thêm cả linh thạch đại, là ý gì?
Gã ngẩn người nhìn mớ đồ vật giá trị rất cao đó, lẽ nào đối phương hổ thẹn nên để lại cho gã nhằm bồi thường?
Trước kia gã mà không nhiên có một nghìn viên hạ phẩm linh thạch tất nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng lúc này lòng gã cũng tối tăm như màn đêm, không tài nào vui lên được. Nguồn truyện:
"Giờ phải làm sao? Chúng ta có cần đi bắt kẻ đó?" Hàn Vi Vi còn khó chịu hơn Ngụy Tác tưởng tượng. Gã không hiểu rằng phụ mẫu nàng ta đều không còn, nên hiểu rõ cảm thụ hiện giờ của gã hơn ai hết, nhất là khi điều tra một việc mãi mới có manh mối thì lại tan biến ngay trước mắt.
"Đến đâu bắt đây? Hiện thời, hắn chỉ cần chọn đại một sơn cốc rồi vào đó đứng bất động là chúng ta không thể tìm được. Hơn nữa ta không muốn gặp yêu thú kiểu Song đầu khuyển hoặc Lôi kiêu." Ngụy Tác lắc đầu, đi đến chỗ thi thể hồng y tu sĩ, "Xử lý xong việc này rồi tính. Chẳng phải tên này bảo sẽ giết ta rồi có kẻ đến nhận hàng hả? Nếu ngươi không muốn phiền phức thì nên về Linh Nhạc thành."
"Ta muốn xem ai định giết ngươi." Hàn Vi Vi lắc đầu, đến bên gã.
Ngụy Tác không nói gì, lục lọi y phục của hồng y tu sĩ.
Nhưng gã thất vọng tràn trề vì hồng y tu sĩ tuy có một cái hắc sắc nạp bảo nang, nhưng với kiếm tu có phi kiếm với lực công kích siêu quần thì quả nhiên không có thêm pháp khí gì nữa.
Ban nãy y giao đấu với gã, pháp thuẫn đã tiêu hao hết nên trong nạp bảo nang không còn gì nữa, trừ mấy tấm phù lục bình thường, hai lọ thuốc và một linh thạch đại.
Hai lọ thuốc, một đựng mười mấy viên Hồi khí đơn, lọ còn lại đựng mười viên Kim linh đơn, xem ra hồng y tu sĩ thường dùng Kim linh đơn tu luyện.
Linh thạch đại không phồng lên, thấy thế lục bào lão đầu an ủi gã,"Không sao hết, phi kiếm của hắn tuy tổn hại nhưng kiếm thai còn có thể luyện lại, nguyên vật này cũng giá trị bảy, tám nghìn linh thạch."
Nhưng mở linh thạch đại của hồng y tu sĩ ra, lục bào lão đầu và Ngụy Tác hưng phấn hẳn.
Trong đó đựng toàn thượng phẩm linh thạch, đến hơn bảy mươi viên! Còn cao hơn cả son số năm, sáu nghìn viên hạ phẩm linh thạch mà hồng y tu sĩ nói với gã.
Trừ linh thạch ra, linh thạch đại còn đựng một ngọc giản nhỏ xíu.
"Kinh Lôi kiếm quyết!"
Ngọc giản hóa ra ghi lại một môn kiếm quyết hiếm có. Ngụy Tác không nhìn kỹ, hớn hở thu ngọc giản lại rồi lướt về phía năm con Lang đầu biên bức mới bị giết.
Ban nãy vừa phối hợp với Hàn Vi Vi khá ăn ý, chỉ đưa mắt là nàng ta lập tức hiểu ngay, cùng gã diễn trò, hơn nữa đứng trên bạch ngọc hạc khó coi của gã đích xác hơi lắc lư, nên gã không nghiêm mặt với mỹ nữ này mà hỏi, "Ngươi thật ra bị làm sao hả mà nửa đêm nửa hôm còn đến chỗ thế này?"
"Lại còn không vì ngươi hả." Hàn Vi Vi chật vật lắm mới ngừng nôn, bực tức nói.
"Oa! Ngụy Tác, các ngươi quả nhiên làm thế!" Lục bào lão đầu hưng phấn kêu lên.
"Làm cái đầu ngươi." Ngụy Tác trợn tròng trắng, "Liên quan gì đến ta?"
"Vì ngươi nói là ta ỷ thế hiếp người, coi linh thạch không phải là linh thạch." Hàn Vi Vi bĩu môi, "Đang lúc ta không vui nên đi mau mấy thứ thì cãi nhau với một tiểu tiện nhân, ả ta cũng làm cái việc bảy trăm linh thạch, pháp y ngắn đến độ suýt hở cả mông ra ngoài. Ả nói rằng ta chẳng qua là Trân Bảo các đại tiểu thư, bằng không thì chả là gì cả, ngay cả linh thạch tu luyện cũng không kiếm nổi chứ nói gì để mua đồ, ta giận quá chỉ muốn kiếm được một đống linh thạch về đập vào mặt tiểu tiện nhân đó, nên mới đi săn yêu thú."
"Ngươi đừng nhắc đến bảy trăm linh thạch có được không. Ta vốn chỉ muốn xem việc đó thế nào, kết quả lần đầu đã bị ngươi phá hỏng." Ngụy Tác cũng cực kỳ bực bội, "Rõ ràng lúc nãy ngươi liên thủ với ta còn thông minh lanh lợi, sao lại có lúc ngu xuẩn thế nhỉ? Dù muốn chứng minh mình, muốn kiếm linh thạch cũng không phải ra ngoài thành vào lúc này."
Hàn Vi Vi cãi lại với vẻ ấm ức: "Nhưng ta thấy mình có quá nhiều đồ tốt, lại có pháp khí như Thanh trúc kiếm, giết yêu thú thì không thành vấn đề."
"Không thành vấn đề? Ngươi biết quá ít về thế giới bên ngoài đấy, nhiều tu sĩ Chu thiên cảnh tam tứ trọng mà còn không dám qua đêm ở ngoại thành, ngươi thì lại cho rằng không thành vấn đề." Ngụy Tác cấm cảu mắng xong thì không nén được lên tiếng hỏi: "Thật ra là sao hả? Với tu vi của ngươi và số pháp khi mang theo, sao lại bị năm con Lang đầu biên bức truy đuổi như thế hả?"
"Ta đâu ngờ mình xui xẻo như thế, vừa ra là gặp ngay một con Song đầu khuyển." Hàn Vi Vi nhăn nhó, "Song đầu khuyển còn to hơn ta, mồm đỏ lòm, chảy cả nước dãi, ghê tởm chết được."
"Song đầu khuyển? Hôi Cốt sơn lĩnh cũng có Song đầu khuyển?" Ngụy Tác biến sắc.
Không rõ nên bảo là mỹ nữ này may mắn hay xui xẻo nữa.
Song đầu khuyển, tên nghe không có gì đặc biệt nhưng là yêu thú phát ra được hỏa hệ thuật pháp, đứng trong hàng ngũ ngũ cấp cao giai, không hề kém hơn Phệ tâm trùng trưởng lão.
Theo lý thì ngũ cấp cao giai yêu thú có pháp lực dao động mạnh mẽ, tất đã bị tu sĩ lợi hại quanh Linh Nhạc thành phát hiện, vị vây giết lâu rồi mới phải. Trong Thiên khung, yêu thú ngũ cấp cao giai trở lên rất hiếm hoi.
"Có hai con." Hàn Vi Vi sụt sịt bổ sung, "Sau đó lại thêm một con đến."
"Hai con?" Ngụy Tác thiếu chút nữa nghẹn nước miếng: "Ngươi thoát bằng cách nào."
"Ta có một tấm tam giai Thuấn di phù." Hàn Vi Vi nháy mắt, "Vận khí đúng là không ra gì, thuấn di xong thì lại đến đúng chỗ sào huyệt của Lang đầu biên bức nên bị chúng đuổi đánh."
"Song đầu khuyển thường ăn Lôi tiêu thạch, Hôi Cốt sơn lĩnh chắc có một Lôi tiêu thạch khoáng mạch rồi." Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai Ngụy Tác, "Đây là tin tức được đấy, Song đầu khuyển tuy trông hơi ghê tởm nhưng thịt là thứ đại bổ với tu sĩ, có thể cải thiện thể chất, rất hữu dụng đối với tu luyện. Nên tìm cách nhanh chóng giết hai con Song đầu khuyển, đem về hầm ăn cho sướng miệng. Ngươi nên ngọt ngào với tiểu mỹ nữ một chút, dò hỏi xem gặp hai con Song đầu khuyển ở đâu."
"Đúng rồi." Hàn Vi Vi lúc đó mới nhớ ra, hỏi gã: "Ngươi vừa bảo kẻ ngươi đuổi ban nãy cực kỳ trọng yếu? Thật ra là ai?"
Nhắc đến tu sĩ họ Trần, sắc mặt Ngụy Tác trở nên khó coi hẳn, "Y là một vị bằng hữu tốt của phụ mẫu ta, mười năm trước y cùng phụ mẫu ta ra ngoài Thiên khung, chỉ là đó phụ mẫu ta không quay lại nữa."
"Tức là, y..." Hàn Vi Vi hiểu ngay sự tình nghiêm trọng thế nào, mặt mày nhợt đi.
"Thôi vậy. Cũng như người ta tìm mọi cách giết hai con Song đầu khuyển mà không tìm được, còn ngươi lại gặp ngay, đó là vận khí, không thể nói rõ ràng ra được." Thấy Hàn Vi Vi định xin lỗi, Ngụy Tác xua tay, rồi mở cái túi vải đen mà tu sĩ họ Trần ném cho.
"Hắn có ý gì nhỉ?" Giọng lục bào lão đầu nhanh chóng vang trong tai gã.
Cũng như dự tính tệ nhất của Ngụy Tác, trong túi không có gì liên quan đến phụ mẫu gã như tu sĩ họ Trần nói. Cả lớp vải đen gói mọi vật cũng được gã xem xét kỹ nhưng không có chữ hay thứ gì bí ẩn.
Tu sĩ họ Trần nói trong cái túi có lời giải, hoàn toàn là dối trá.
Nhưng thứ trong cái túi cũng khiến người ta nghi hoặc.
Hoàng nguyên tinh, thứ gã đang cần cũng có trong túi. Trừ khối Hoàng nguyên tinh ra, trong túi còn một linh thạch đại, một lọ thuốc và một viên pháp châu phát ra lam sắc quang hoa nhàn nhạt cực kỳ nhu hòa.
Ngụy Tác mở linh thạch đại, có hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch.
Hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, tương đương với hai nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch. Gã lại mở lọ, mùi thuốc thơm đặc biệt bốc lên.
Hàn Vi Vi tròn mắt nhìn viên đơn dược, Ngụy Tác đã mấy lần thấy viên đơn dược này.
Trong lọ đựng một viên Hợp hư đơn mà ở Linh Nhạc thành chỉ có Cơ Nhã luyện chế được, tu sĩ dưới Phân niệm cảnh uống vào là trực tiếp đề thăng nhất giai tu vi, ngưng dược tính có tác dụng phụ nhất định đối với thần hải và nhục thân của tu sĩ, trong năm năm tiếp theo không thể tiến bộ thêm nữa.
Viên pháp châu lam nhạt là của lục cấp trung giai yêu thú Lam thủy cáp giới hình thành sau khi tiến giai. Tác dụng đặc biệt là tị thủy, vào sông biển, hồ suối thì có thể cách tuyệt nước khỏi thân thể hai trượng. Có nó sẽ đủ khả năng vào những thủy vực bình thường không thể vào để săn thủy hệ yêu thú.
Nội đơn của thủy hệ yêu thú có dược lực nhu hòa, càng thích hợp luyện chế cao giai đơn dược.
Pháp châu tị thủy này còn khó kiếm hơn linh khí thật sự, đưa ra phách mại hội lớn thì giá trị khẳng định càng cao. Ít nhất cũng một hai vạn hạ phẩm linh thạch.
Mấy vật này không hề có gì liên can đến phụ mẫu Ngụy Tác.
Nhưng những thứ này giá trị cao như vậy, tu sĩ họ Trần trừ để lại Hoàng nguyên tinh mà Ngụy Tác cần thì còn thêm cả linh thạch đại, là ý gì?
Gã ngẩn người nhìn mớ đồ vật giá trị rất cao đó, lẽ nào đối phương hổ thẹn nên để lại cho gã nhằm bồi thường?
Trước kia gã mà không nhiên có một nghìn viên hạ phẩm linh thạch tất nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng lúc này lòng gã cũng tối tăm như màn đêm, không tài nào vui lên được. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Giờ phải làm sao? Chúng ta có cần đi bắt kẻ đó?" Hàn Vi Vi còn khó chịu hơn Ngụy Tác tưởng tượng. Gã không hiểu rằng phụ mẫu nàng ta đều không còn, nên hiểu rõ cảm thụ hiện giờ của gã hơn ai hết, nhất là khi điều tra một việc mãi mới có manh mối thì lại tan biến ngay trước mắt.
"Đến đâu bắt đây? Hiện thời, hắn chỉ cần chọn đại một sơn cốc rồi vào đó đứng bất động là chúng ta không thể tìm được. Hơn nữa ta không muốn gặp yêu thú kiểu Song đầu khuyển hoặc Lôi kiêu." Ngụy Tác lắc đầu, đi đến chỗ thi thể hồng y tu sĩ, "Xử lý xong việc này rồi tính. Chẳng phải tên này bảo sẽ giết ta rồi có kẻ đến nhận hàng hả? Nếu ngươi không muốn phiền phức thì nên về Linh Nhạc thành."
"Ta muốn xem ai định giết ngươi." Hàn Vi Vi lắc đầu, đến bên gã.
Ngụy Tác không nói gì, lục lọi y phục của hồng y tu sĩ.
Nhưng gã thất vọng tràn trề vì hồng y tu sĩ tuy có một cái hắc sắc nạp bảo nang, nhưng với kiếm tu có phi kiếm với lực công kích siêu quần thì quả nhiên không có thêm pháp khí gì nữa.
Ban nãy y giao đấu với gã, pháp thuẫn đã tiêu hao hết nên trong nạp bảo nang không còn gì nữa, trừ mấy tấm phù lục bình thường, hai lọ thuốc và một linh thạch đại.
Hai lọ thuốc, một đựng mười mấy viên Hồi khí đơn, lọ còn lại đựng mười viên Kim linh đơn, xem ra hồng y tu sĩ thường dùng Kim linh đơn tu luyện.
Linh thạch đại không phồng lên, thấy thế lục bào lão đầu an ủi gã,"Không sao hết, phi kiếm của hắn tuy tổn hại nhưng kiếm thai còn có thể luyện lại, nguyên vật này cũng giá trị bảy, tám nghìn linh thạch."
Nhưng mở linh thạch đại của hồng y tu sĩ ra, lục bào lão đầu và Ngụy Tác hưng phấn hẳn.
Trong đó đựng toàn thượng phẩm linh thạch, đến hơn bảy mươi viên! Còn cao hơn cả son số năm, sáu nghìn viên hạ phẩm linh thạch mà hồng y tu sĩ nói với gã.
Trừ linh thạch ra, linh thạch đại còn đựng một ngọc giản nhỏ xíu.
"Kinh Lôi kiếm quyết!"
Ngọc giản hóa ra ghi lại một môn kiếm quyết hiếm có. Ngụy Tác không nhìn kỹ, hớn hở thu ngọc giản lại rồi lướt về phía năm con Lang đầu biên bức mới bị giết.