Toán đại năng này vì tính thế mà tụ lại, nếu giết được Ngụy Tác thì tiếp theo sẽ tranh đấu phân chia thế lực các đại lục, không ai biết sẽ đấu thành thế nào.
Đại nạn lâm đầu, minh triết bảo thân là việc quá bình thường.
"Đành thế thôi!"
Thấy Trạm Đài Linh Lan một mình trốn đi, Thiên Cửu thần quân nghiến răng.
"Xem ra đành dùng pháp khí đó đối phó y!" Thiên Cửu thần quân lấy ra một cái chén ngọc trắng.
"Cái gì, tình huống này mà còn giấu bài, có pháp khí lợi hại mà còn không động dụng?" Bọn Vương Vô Nhất suýt nhảy lên. "A! Lão thất phu!" Nhưng họ gầm lên với vẻ càng không dám tin vì Thiên Cửu thần quân tế xuất pháp khí, cái chén bạch ngọc có từng đóa bạch liên nhỏ xíu bay lên, quang hoa lóe sáng, thân ảnh y tan đi vô ảnh vô tung.
"Đấy là..."
Tu sĩ quanh Hoàng Thiên thấy thế đều tròn mắt, ai cũng tưởng Thiên Cửu thần quân tế xuất pháp khí lợi hại nhưng rõ ràng y không sử dụng truyền thừa pháp khí lực sát thương kinh nhân, mà là không gian pháp khí để bỏ chạy.
Thiên Cửu thần quân cũng bỏ mặc tất cả mà chạy.
Đại năng khác chạy không sao nhưng Thiên Cửu thần quân vừa chạy thì bảo lam sắc quang diễm quang tráo bao quanh tất cả tan thành vô hình.
"Tự loạn trận cước, đỡ phiền cho ta!"
Ngụy Tác định đánh lui tất cả tu sĩ trong sơn môn Hoàng Thiên đạo đã nhưng Trạm Đài Linh Lan và Thiên Cửu thần quân liên tục bỏ chạy, uy năng Thiên xá cổ phù cũng tan đi thì gã cười lạnh, lao về phía bọn Vương Vô Nhất.
Ngụy Tác tuy cách các đại năng một nghìn sáu, bảy trăm dặm, Như Lai thần mang chưa đánh tới được nhưng cười lạnh rồi mắt ánh lên thì tạo cảm giác như có lãnh điện quét qua, đoạt hồn nhiếp phách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ngươi tưởng bọn ta là tượng hả!"
Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ, Trung thiên tử lôi tông tông chủ, A Tỳ thần quân, Thiên Hỏa thần quân, Vạn Hoàng công tử cũng như Thiên địa chiến hồn ban nãy, triệt để kích phát hung tính, nhìn nhau đoạn gầm lên hóa thành bảy tia thần quang, khí tức điên cuồng xô vào Ngụy Tác.
Tuy biết đơn đấu không địch nổi nhưng trừ Thiên Hỏa thần quân thì đều là nhất phương hùng chủ, bình thường ai cũng độc ác khôn tả, không dễ cúi đầu, để từ một phổ thông đệ tử trở thành siêu cấp tông môn tông chủ thì dĩ nhiên phải từ biển máu đi lên.
Ai cũng biết nếu chạy thì với độn tốc của Ngụy Tác cũng không ai thoát được.
Họ sợ mình chết nhưng giờ quyết tâm gì thì bỏ mặc tất cả.
Đối thủ như Ngụy Tác thì trong phe họ sẽ chết không ít nhưng dù gì đều là đại năng Thần huyền ba, bốn trọng nên lấy mạng ra đổi cũng đủ giết Ngụy Tác!
"Được! Các ngươi không chạy, đỡ cho ta truy sát!"
Bảy thần huyền đại năng đều liều mạng, Ngụy Tác dâng lên khoái ý, cười ha hả rồi Động Hư bộ pháp phát động, cách họ không đầy một nghìn sáu trăm dặm thì vung tay, lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm chém vào Thiên Hỏa thần quân và Bích Tỳ tông tông chủ.
"Oành!" "Oành!" Thiên Hỏa thần quân và Bích Tỳ tông tông chủ chặn hai đạo Duy ngã tâm kiếm, nhưng cả hai cũng lùi lại cách năm đại năng kia không ít.
"Vù vù vù!" Tô Thần Huyết rải mấy chục bạch sắc cổ phù chỉ cỡ móng tay ra, hóa thành bạch sắc thần quang vô cùng vô tận bao trùm mấy nghìn dặm, nửa sơn môn Hoàng Thiên đạo trắng xóa.
"A!" Mọi tu sĩ quan chiến kinh hô, Tô Thần Huyết tế xuất pháp khí này như phóng đại uy năng Hoàng thiên diệt thức nhãn gấp mấy chục lần, không ai ở ngoài pháp khí này thấy được cảnh tượng trong bạch sắc thần quang.
Tô Thần Huyết tế xuất bạch sắc cổ phù, bạch sắc thần quang bao trùm thiên địa, Ngụy Tác trắng lóe trước mắt, không thấy gì nên thu liễm khí tức, đại đạo tiên âm lưu chuyển rải thần thức, phát hiện bị pháp khí ảnh hưởng thì thần thức vốn bao trùm nghìn dặm nay chỉ còn không đầy trăm dặm, uy năng bạch sắc thần quang tương tự như "Thiên la địa võng" của Nguyên Âm lão tổ, bị trói buộc như sa vào bùn lầy, không thể triệt để thoát thân.
"À?"
Tích tắc đó, Ngụy Tác sử dụng Thiên ngưỡng dao cảm kinh của Hắc Bồ Đề thiên mẫu, nhận ra bạch sắc thần quang gần như không trở ngại gì đến bảy người đối phương, bảy làn khí tức chuẩn xác lao đến chỗ gã, ba làn đi đầu là Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất và A Tỳ thần quân.
Cả ba không biết sử dụng pháp khí gì, độn tốc thậm chí còn hơn Động Hư bộ pháp, Thiên ngưỡng dao cảm kinh như cảm ứng thấy ba dải thiên kiếp lôi hỏa lao xuống, không khí cũng cháy lên.
Tích tắc đó, Ngụy Tác biết ngay dụng ý của bọn Tô Thần Huyết.
Tô Thần Huyết có Tà vương bảo quan, chỉ cần xông đến cự ly thi pháp hợp lý sẽ khống chế lại Ngụy Tác.
Thiên ngưỡng dao cảm kinh cảm ứng được khí tức tu sĩ trong bốn nghìn dặm nhưng không thể khóa chặt để thi pháp, bất quá đoán được dụng ý của bọn Tô Thần Huyết và cảm ứng rõ vị trí bảy thần huyền đại năng thì Ngụy Tác thong thả phát Duy ngã tâm kiếm chém về phía Tô Thần Huyết.
"Hóa thiên yêm thiên phù vô dụng với y?"
Pháp khí này là truyền thừa pháp khí của Hóa Thiên giáo, người khác đứng trong thần quang thì không nhìn thấy gì, thần thức bị hạn chế, nhưng y còn "Tử phù" để nhờ vào uy năng đặc biệt mà cảm tri hoàn toàn như bình thường, những người khác được y truyền âm nên Ngụy Tác phát Duy ngã tâm kiếm thì y nhận ra, biến sắc.
"Không xong!"
Tô Thần Huyết chợt phát hiện đạo Duy ngã tâm kiếm chém cách y cả trăm dặm, tức thì hiểu ra, Ngụy Tác không hẳn hoàn toàn chịu được đòn từ truyền thừa pháp khí nên dùng Duy ngã tâm kiếm khóa chặt phương vị của y.
"Định dùng Tà vương bảo quan đối phó ta hả, nếm Như Lai thần mang đã!"
Ngụy Tác khóa chặt phương vị Tô Thần Huyết, y vừa hiểu ra thì Như Lai thần mang đã xô tới.
"A!"
Tô Thần Huyết bị Như Lai thần mang giáng trúng, óc như nứt ra, vô số hỏa đinh găm vào thần hồn, Hóa thiên yêm thiên phù cũng vuột tay.
Hóa thiên yêm thiên phù cực kỳ đặc biệt, tử phù không có chân nguyên dồn vào thì bạch sắc thần quang khắp trời thu lại, tan đi vô ảnh vô tung.
Bạch sắc thần quang tan đi, ai nấy nhìn rõ Ngụy Tác đứng im trên không, Tô Thần Huyết ôm đầu kêu gào, Tà vương nhãn trên đầu cũng xiêu đi.
"A!"
Trung thiên tử lôi tông tông chủ mặt không còn hột máu, bạch sắc thần quang tan đi là y và Ngụy Tác cách nhau không đầy một nghìn dặm, y nằm trong phạm vi thuật pháp và pháp khí của gã công kích.
"Lần trước đánh nát nửa đầu mà ngươi không chết, còn truy sát ta. Lần này ta cắt cả đầu xem ngươi sống được nữa không!"
Ngụy Tác lạnh lùng nhìn Trung thiên tử lôi tông tông chủ, thanh sắc thần quang chém xuống.
"A!" Bị Ngụy Tác liếc, Trung thiên tử lôi tông tông chủ ôm đầu gào lên, nhưng mới kịp kêu thì Duy ngã tâm kiếm của gã nhân tích tắc thần quang của y tán loạn mà chém vào, tiếng kêu đứt đoạn, đầu y văng lên không.
Mọi tu sĩ quan chiến run lên.
Thần huyền tứ trọng đại năng mà không chống nổi đã trực tiếp bị Ngụy Tác giết!
"Oành!"
Giết Trung thiên tử lôi tông tông chủ đoạn Ngụy Tác lại bước tới.
"A!" Vạn Hoàng công tử nhợt nhạt, Ngụy Tác bước tới là y trở thành người gần gã nhất, không đầy nghìn dặm!
Toán đại năng này vì tính thế mà tụ lại, nếu giết được Ngụy Tác thì tiếp theo sẽ tranh đấu phân chia thế lực các đại lục, không ai biết sẽ đấu thành thế nào.
Đại nạn lâm đầu, minh triết bảo thân là việc quá bình thường.
"Đành thế thôi!"
Thấy Trạm Đài Linh Lan một mình trốn đi, Thiên Cửu thần quân nghiến răng.
"Xem ra đành dùng pháp khí đó đối phó y!" Thiên Cửu thần quân lấy ra một cái chén ngọc trắng.
"Cái gì, tình huống này mà còn giấu bài, có pháp khí lợi hại mà còn không động dụng?" Bọn Vương Vô Nhất suýt nhảy lên. "A! Lão thất phu!" Nhưng họ gầm lên với vẻ càng không dám tin vì Thiên Cửu thần quân tế xuất pháp khí, cái chén bạch ngọc có từng đóa bạch liên nhỏ xíu bay lên, quang hoa lóe sáng, thân ảnh y tan đi vô ảnh vô tung.
"Đấy là..."
Tu sĩ quanh Hoàng Thiên thấy thế đều tròn mắt, ai cũng tưởng Thiên Cửu thần quân tế xuất pháp khí lợi hại nhưng rõ ràng y không sử dụng truyền thừa pháp khí lực sát thương kinh nhân, mà là không gian pháp khí để bỏ chạy.
Thiên Cửu thần quân cũng bỏ mặc tất cả mà chạy.
Đại năng khác chạy không sao nhưng Thiên Cửu thần quân vừa chạy thì bảo lam sắc quang diễm quang tráo bao quanh tất cả tan thành vô hình.
"Tự loạn trận cước, đỡ phiền cho ta!"
Ngụy Tác định đánh lui tất cả tu sĩ trong sơn môn Hoàng Thiên đạo đã nhưng Trạm Đài Linh Lan và Thiên Cửu thần quân liên tục bỏ chạy, uy năng Thiên xá cổ phù cũng tan đi thì gã cười lạnh, lao về phía bọn Vương Vô Nhất.
Ngụy Tác tuy cách các đại năng một nghìn sáu, bảy trăm dặm, Như Lai thần mang chưa đánh tới được nhưng cười lạnh rồi mắt ánh lên thì tạo cảm giác như có lãnh điện quét qua, đoạt hồn nhiếp phách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ngươi tưởng bọn ta là tượng hả!"
Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ, Trung thiên tử lôi tông tông chủ, A Tỳ thần quân, Thiên Hỏa thần quân, Vạn Hoàng công tử cũng như Thiên địa chiến hồn ban nãy, triệt để kích phát hung tính, nhìn nhau đoạn gầm lên hóa thành bảy tia thần quang, khí tức điên cuồng xô vào Ngụy Tác.
Tuy biết đơn đấu không địch nổi nhưng trừ Thiên Hỏa thần quân thì đều là nhất phương hùng chủ, bình thường ai cũng độc ác khôn tả, không dễ cúi đầu, để từ một phổ thông đệ tử trở thành siêu cấp tông môn tông chủ thì dĩ nhiên phải từ biển máu đi lên.
Ai cũng biết nếu chạy thì với độn tốc của Ngụy Tác cũng không ai thoát được.
Họ sợ mình chết nhưng giờ quyết tâm gì thì bỏ mặc tất cả.
Đối thủ như Ngụy Tác thì trong phe họ sẽ chết không ít nhưng dù gì đều là đại năng Thần huyền ba, bốn trọng nên lấy mạng ra đổi cũng đủ giết Ngụy Tác!
"Được! Các ngươi không chạy, đỡ cho ta truy sát!"
Bảy thần huyền đại năng đều liều mạng, Ngụy Tác dâng lên khoái ý, cười ha hả rồi Động Hư bộ pháp phát động, cách họ không đầy một nghìn sáu trăm dặm thì vung tay, lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm chém vào Thiên Hỏa thần quân và Bích Tỳ tông tông chủ.
"Oành!" "Oành!" Thiên Hỏa thần quân và Bích Tỳ tông tông chủ chặn hai đạo Duy ngã tâm kiếm, nhưng cả hai cũng lùi lại cách năm đại năng kia không ít.
"Vù vù vù!" Tô Thần Huyết rải mấy chục bạch sắc cổ phù chỉ cỡ móng tay ra, hóa thành bạch sắc thần quang vô cùng vô tận bao trùm mấy nghìn dặm, nửa sơn môn Hoàng Thiên đạo trắng xóa.
"A!" Mọi tu sĩ quan chiến kinh hô, Tô Thần Huyết tế xuất pháp khí này như phóng đại uy năng Hoàng thiên diệt thức nhãn gấp mấy chục lần, không ai ở ngoài pháp khí này thấy được cảnh tượng trong bạch sắc thần quang.
Tô Thần Huyết tế xuất bạch sắc cổ phù, bạch sắc thần quang bao trùm thiên địa, Ngụy Tác trắng lóe trước mắt, không thấy gì nên thu liễm khí tức, đại đạo tiên âm lưu chuyển rải thần thức, phát hiện bị pháp khí ảnh hưởng thì thần thức vốn bao trùm nghìn dặm nay chỉ còn không đầy trăm dặm, uy năng bạch sắc thần quang tương tự như "Thiên la địa võng" của Nguyên Âm lão tổ, bị trói buộc như sa vào bùn lầy, không thể triệt để thoát thân.
"À?"
Tích tắc đó, Ngụy Tác sử dụng Thiên ngưỡng dao cảm kinh của Hắc Bồ Đề thiên mẫu, nhận ra bạch sắc thần quang gần như không trở ngại gì đến bảy người đối phương, bảy làn khí tức chuẩn xác lao đến chỗ gã, ba làn đi đầu là Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất và A Tỳ thần quân.
Cả ba không biết sử dụng pháp khí gì, độn tốc thậm chí còn hơn Động Hư bộ pháp, Thiên ngưỡng dao cảm kinh như cảm ứng thấy ba dải thiên kiếp lôi hỏa lao xuống, không khí cũng cháy lên.
Tích tắc đó, Ngụy Tác biết ngay dụng ý của bọn Tô Thần Huyết.
Tô Thần Huyết có Tà vương bảo quan, chỉ cần xông đến cự ly thi pháp hợp lý sẽ khống chế lại Ngụy Tác.
Thiên ngưỡng dao cảm kinh cảm ứng được khí tức tu sĩ trong bốn nghìn dặm nhưng không thể khóa chặt để thi pháp, bất quá đoán được dụng ý của bọn Tô Thần Huyết và cảm ứng rõ vị trí bảy thần huyền đại năng thì Ngụy Tác thong thả phát Duy ngã tâm kiếm chém về phía Tô Thần Huyết.
"Hóa thiên yêm thiên phù vô dụng với y?"
Pháp khí này là truyền thừa pháp khí của Hóa Thiên giáo, người khác đứng trong thần quang thì không nhìn thấy gì, thần thức bị hạn chế, nhưng y còn "Tử phù" để nhờ vào uy năng đặc biệt mà cảm tri hoàn toàn như bình thường, những người khác được y truyền âm nên Ngụy Tác phát Duy ngã tâm kiếm thì y nhận ra, biến sắc.
"Không xong!"
Tô Thần Huyết chợt phát hiện đạo Duy ngã tâm kiếm chém cách y cả trăm dặm, tức thì hiểu ra, Ngụy Tác không hẳn hoàn toàn chịu được đòn từ truyền thừa pháp khí nên dùng Duy ngã tâm kiếm khóa chặt phương vị của y.
"Định dùng Tà vương bảo quan đối phó ta hả, nếm Như Lai thần mang đã!"
Ngụy Tác khóa chặt phương vị Tô Thần Huyết, y vừa hiểu ra thì Như Lai thần mang đã xô tới.
"A!"
Tô Thần Huyết bị Như Lai thần mang giáng trúng, óc như nứt ra, vô số hỏa đinh găm vào thần hồn, Hóa thiên yêm thiên phù cũng vuột tay.
Hóa thiên yêm thiên phù cực kỳ đặc biệt, tử phù không có chân nguyên dồn vào thì bạch sắc thần quang khắp trời thu lại, tan đi vô ảnh vô tung.
Bạch sắc thần quang tan đi, ai nấy nhìn rõ Ngụy Tác đứng im trên không, Tô Thần Huyết ôm đầu kêu gào, Tà vương nhãn trên đầu cũng xiêu đi.
"A!"
Trung thiên tử lôi tông tông chủ mặt không còn hột máu, bạch sắc thần quang tan đi là y và Ngụy Tác cách nhau không đầy một nghìn dặm, y nằm trong phạm vi thuật pháp và pháp khí của gã công kích.
"Lần trước đánh nát nửa đầu mà ngươi không chết, còn truy sát ta. Lần này ta cắt cả đầu xem ngươi sống được nữa không!"
Ngụy Tác lạnh lùng nhìn Trung thiên tử lôi tông tông chủ, thanh sắc thần quang chém xuống.
"A!" Bị Ngụy Tác liếc, Trung thiên tử lôi tông tông chủ ôm đầu gào lên, nhưng mới kịp kêu thì Duy ngã tâm kiếm của gã nhân tích tắc thần quang của y tán loạn mà chém vào, tiếng kêu đứt đoạn, đầu y văng lên không.
Mọi tu sĩ quan chiến run lên.
Thần huyền tứ trọng đại năng mà không chống nổi đã trực tiếp bị Ngụy Tác giết!
"Oành!"
Giết Trung thiên tử lôi tông tông chủ đoạn Ngụy Tác lại bước tới.
"A!" Vạn Hoàng công tử nhợt nhạt, Ngụy Tác bước tới là y trở thành người gần gã nhất, không đầy nghìn dặm!