Cười một hồi, Ngụy Tác mở đơn bình và linh thạch đại của thanh bào đạo sĩ cùng hoàng sam nho sĩ.
"Không tệ nhỉ." Mở ra, hai mắt gã sáng rực.
Toàn bộ đơn bình của thanh bào đạo sĩ đều là đơn dược đỏ tía lớn cỡ hạt đậu, mùi thơm ngọt mát. Đơn dược này là Tử vân đơn phổ biến ở Vân Linh đại lục, một viên có công hiệu tương đương với ba viên Kim linh đơn.
Thanh bào đạo sĩ có hơn trăm viên Tử vân đơn, tương đương với Ngụy Tác bỏ túi hơn ba trăm viên Kim linh đơn.
Được dược luyện chế từ yêu đơn càng cao giai, linh khí càng tinh thuần, hiêu quả với nhục thân càng cao, nên giá cũng cao hơn, không đơn giản là gấp bao nhiêu lần. Tử vân đơn có công hiệu gấp ba Kim linh đơn nhưng giá tương đương với gần bốn viên Kim linh đơn.
Với tốc độ kiếm linh thạch của Ngụy Tác cũng chỉ dùng Kim linh đơn để tu luyện, hiện tại thanh bào đạo sĩ dùng Tử vân đơn để tu luyện, chứng minh ở Tử Vi tông, thân phận của y không thấp. Bất quá nghĩ cũng đúng, thanh bào đạo sĩ mới chừng ba mươi tuổi đã có tu vi Phân niệm kỳ lưỡng trọng, khẳng định là nhân vật xuất loại bạt tụy được tông môn coi trọng.
Linh thạch đại của thanh bào đạo sĩ có tổng cộng ba vạn hạ phẩm linh thạch.
Trong đơn bình của hoàng sam nho sĩ đựng hơn hai trăm viên Bạch thủy đơn mà Vân Linh đại lục thường dùng, có hiệu lực ngang với Kim linh đơn. Linh thạch cũng có chừng ba vạn hạ phẩm linh thạch.
"Nếu Chập Khí hải có nhiều tu sĩ một chút, mỗi ngày gặp vài kẻ thì không mấy ngày ta sẽ thành người giàu nhất Linh Nhạc thành." Hớn hở thu đơn bình và linh thạch đại lại, Ngụy Tác cười hắc hắc, nói với Cơ Nhã.
"Đừng mơ." Cơ Nhã bĩu môi, Trân Bảo các đại chưởng quỹ đã quen với phong cách lạnh tựa băng sương nên khi không nói chuyện với Ngụy Tác nàng vẫn phần nào giữ được nét băng sơn mỹ nhân, nhưng khi trò chuyện với gã thì tinh ranh khả ái, phong tình vạn chủng. "Trừ phi Chập Khí hải tan hết chập khí, không nguy hiểm nữa thì mới có nhiều tu sĩ, bất quá chập khí mà tan hết, người ta nhìn rõ, lẽ nào còn dễ dàng chịu móc linh thạch đại ra cho ngươi vì sợ thần thức uy áp."
"Cũng phải." Ngụy Tác cười hắc hắc, ngượng ngập sờ tai, nghiên cứu Ngọc hư tử chu.
Phi độn pháp bảo này trông thập phần hoa lệ, còn phát ra tử quang bao lấy tu sĩ trên thuyền, lúc bay thì cuồng phong, hơi sương không vào được, tu sĩ không có cảm giác khó chịu.
Ban này gã thử dùng phi độn pháp bảo này, không thử xem tốc độ nhanh nhất ở mức nào, giờ liên tục dồn chân nguyên, kích phát toàn tốc.
"Vù!"
Pháp bảo này hơi ngừng trên không trung rồi hóa thành cầu vồng xẹt đi.
"Chà!"
Cả Ngụy Tác cũng giật mình. Tích tắc Ngọc hư tử chu vút đi, gã có cảm giác mình không khống chế được, suýt nữa bị ném đi.
"Quả nhiên là đồ tốt, chả trách kẻ đó khẳng định ta là tu sĩ Kim đơn kỳ, lúc cướp pháp bảo này y không dám cãi."
Định thần lại, Ngụy Tác hưng phấn hẳn.
Tốc độ nhanh nhất của Ngọc hư tử chu quả nhiên thập phần kinh nhân, không kém gì Huyết độn bảo phù, chừng gấp hai lần phi độn pháp bảo hình lá liễu.
Tu sĩ mà kích phát toàn tốc pháp bảo này đều không cách nào khống chế lâu, vì ở tốc độ đó, tu sĩ tầm thường khó cảm giác rõ cảnh vật chung quanh, cố khống chế sẽ khiến thần thức mệt mỏi, đầu váng mắt hoa.
Nhưng Ngụy Tác hiện tại có đủ thần thức, khống chế phi độn pháp bảo như cá gặp nước. Có điều tích tắc sau, Ngụy Tác đã hoàn toàn quen thuộc đặc tính, khống chế thoải mái, thậm chí có thể điều khiển phi độn pháp bảo phi hành với tốc độ cao nhất một cách ổn định.
Nếu giữ được toàn tốc thì không đầy nửa ngày là đến được Ma Nhãn đảo.
Bất quá Ngụy Tác vốn có tâm thái vơ vét nên không vội, cứ theo tốc độ bình thường, từ từ đi về phương hướng Ma Nhãn đảo, thần thức quét thấy thứ gì tốt là thu hết vào túi.
Từ lúc rời "Ô Kê đảo" gặp hai tu sĩ, lấy được Ngọc hư tử chu, Ngụy Tác đã nhét đầy mười một nạp bảo nang, cũng may hiện gã có hơn ba mươi nạp bảo nang, hai mươi mấy cái đựng đầy thi thể yêu thú gần như trống rỗng rồi nên không lo thiếu chỗ đựng.
Vừa thu hái vừa đi, mất một ngày, kể cả lúc dừng lại thi pháp cho Hàn Vi Vi, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, lục bào lão đầu sau rốt cũng đến Ma Nhãn đảo có nhiều Xích phát thảo sinh trưởng.
Cảnh tượng trước mắt tráng quan kinh nhân.
Ma Nhãn đảo đen xì lớn ngang với Quy Xác đảo, có diện tích mấy trăm dặm, nhưng cao hơn Quy Xác đảo nhiều, tới hai, ba nghìn thước.
Mặt biển bao quanh hòn đảo đều hơi chúc xuống, quay tít hình thành một vũng xoáy khổng lồ, cơ hồ bên dưới Ma Nhãn đảo là một lỗ hổng lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Từ mặt biển đến điểm thấp nhất vùng xoáy ít nhất cũng hơn một trăm trượng, chỉ mỗi vùng xoáy lớn kinh nhân như thế, thanh thế đủ rùng mình, càng kinh nhân là phía trên lốc xoáy là dòng khí cuồn cuộn hình thành lưỡi gió.
Từ xa nhìn lại, vòi rồng như nối thẳng lên trời cao.
Ngụy Tác cách vũng xoáy chừng hơn hai trăm đa trượng, dừng lại một chốc, cưỡi Ngọc hư tử chu thận trọng đến rìa cơn lốc.
Tiếng nước chảy vào tiếng gió rít hóa vào nhau, vọng trong tai gã.
Cuồng phong phía trước và thiên địa bên ngoài hình như có một giới hạn kỳ dị, bên ngoài sóng yên gió lặng, chỉ có gió mơn nhẹ nhưng bên trong cuồng phong kinh nhân.
Gió lốc hút bạch sắc chập khí nên Ngụy Tác ở ngoài có cảm giác như mình đứng trong một thế giới khác.
Trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác thử phát ra thần thức, thăm dò bên trong.
Cũng như gã tính, trở lực của gió lốc mạnh hơn nhiều lúc thần thức tiến vào trong nước, chỉ hơn bốn mươi trượng là gã đã không cách nào cảm tri được tình hình cụ thể.
Chát!
Ngụy Tác thử phát ra một đạo Thanh thủy nhận chém vào cơn gió.
Chích thấy thanh quang lóe lên, Thanh thủy nhận lao đi được sáu, bảy trượng đã bị cương phong thổi tan vô ảnh vô tung.
"Vợ ngoan, nàng thử phát Băng Ly chân thuật xem nào?" Ngụy Tác nhíu mày, ghé tai Cơ Nhã nói khẽ.
Cơ Nhã hơi đỏ mặt gật đầu, tay phải vung lên, một con bạch sắc băng long mấy trượng chợt xuất hiện, chen vào trong gió lốc.
"Cách cách cách!"
Bạch sắc băng long chui vào, liên vang lên tiếng tanh tách, bị ép nét nhiều vết. Đồng thời từng mảng văng rơi xuống.
"Con bà nó chứ!" Ngụy Tác mắng thầm.
Xem ra không chỉ phong lực phi thường kinh nhân, bên trong tựa hồ còn chứa cả cương phong trong suốt có uy năng không tệ.
Trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác lấy ra tị thủy pháp châu, kích phát uy năng rồi lặn xuống.
Nhưng lặn xuống hơn hai mươi trượng, Ngụy Tác phát hiện lực hút bên dưới cực lớn, muốn quan đó vào Ma Nhãn đảo còn khó hơn vượt qua gió lốc.
Bỏ ý định này, gã lại vượt lên mặt biển, men theo gió lốc, cưỡi Ngọc hư tử chu bay lên.
Lên được gần nghìn trượng, trong mắt Ngụy Tác xuất hiện thần sắc kinh hỉ.
Gió lốc này quả nhiên không giống Thiên khung mà cả tu sĩ Thần Huyền kỳ cũng không cách nào lần ra ảo diệu, bay lên gần nghìn trượng, trên đỉnh tuy vẫn khép lại nhưng uy năng phong tường yếu đi nhiều. Từ đây bay vào sẽ bớt tốn linh lực hơn men theo từng lớp gió.
Mắt ánh lên thần sắc kinh hỉ, Ngụy Tác lấy ra thủ pháp bảo phòng ngự như hòn núi màu vang, phát ra từng dải hoàng khí, bao lấy Ngọc hư tử chu như muốn lao vào.
Gã đột nhiên cảm giác được gì đó, kinh nghi bất định dừng lại.
Gã cùng Cơ Nhã, lục bào lão đầu thương nghị một lúc rồi lướt đi.
Chừng nửa canh giờ sau, một đạo tử quang xẹt tới, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, lục bào lão đầu đi rồi quay lại, trước mặt gã là tam cấp đê giai yêu thú Xuyên vân âu hôn mê bị gã dùng chân nguyên hút lấy.
Lên gần đỉnh gió, Cơ Nhã ép hai nhánh linh dược màu vàng nhạt như mầm đậu, nét vào miệng Xuyên vân âu đang hôn mê. Liền đó, nàng lấy ra bạch ngọc đơn bình đặc chế, thận trọng nhỏ chút hồng sắc dược dịch.
Cơ Nhã nhỏ xong, Ngụy Tác vội ném yêu thú đi, đồng thời cưỡi Ngọc hư tử chu lướt nhanh xuống.
Xuyên vân âu tỉnh lại trên không trung, lắc lắc đầu rồi như không nhận rõ phương vị, lao vút đi ra ngoài. Ầm một tiếng, một dải hắc khí đột nhiên bừng lên trong gió lốc, rồi ầm một tiếng nữa, hồng quang va mạnh trong đó.