"Y mà không có phi độn pháp bảo lợi hại nào khác, khẳng định sẽ bị đuổi kịp."
"Mau nhìn kìa! Tụ Tinh tông đã xuất động, chắc giúp Đông Dao thắng địa giết y."
"Đương nhiên, nếu có kẻ giết người ở trong thành mà chúng ta không quản thì ngôi thành này nên bỏ đi, vì tông môn không có năng lực giữ an toàn cho tu sĩ trong thành, Tụ Tinh tông cũng không thể đối phó với kẻ đó."
Đại tông môn như Đông Dao thắng địa và Tụ Tinh tông, bình thường không khác gì các tông môn khác nhưng xảy ra đại sự thì lập tức thể hiện thực lực mà tiểu tông môn hoàn toàn không so được.
Hơn trăm tu sĩ Đông Dao thắng địa rời Thất Tinh thành, tiếp đó có bốn, năm mươi tu sĩ Tụ Tinh tông đuổi theo.
Trong số tu sĩ Đông Dao thắng địa ít nhất hơn ba mươi người là tu sĩ Phân niệm cảnh, còn lại là tu sĩ Chu thiên cảnh trở lên.
Bốn, năm mươi tu sĩ Tụ Tinh tông chi có đến một nửa là tu sĩ Phân niệm cảnh trở lên.
Hai tông môn cộng lại ít nhất cũng hơn năm mươi tu sĩ Phân niệm cảnh.
Trong tu sĩ chi thành, tu sĩ Chu thiên cảnh, bình thường không khó gặp nhưng tu sĩ Phân niệm cảnh thì không nhiều, cửa tiệm nào thấy tu sĩ Phân niệm cảnh đến cũng đều cung kính, cẩn thận chiêu đãi. Như Trân Bảo các ở Linh Nhạc thành hôm nay là ví dụ, Trân Bảo các là tiệm lớn bậc nhất Linh Nhạc thành, cơ hồ thị lũng đoạn mọi sinh ý đan dược, cao giai tu sĩ giàu có một chút đều đến Trân Bảo các mua đồ, lúc Chân Sùng Minh vào là khi Trân Bảo các bận nhất mà trong đại sảnh cũng chỉ có hai tu sĩ Phân niệm cảnh.
Hiện tại mọi tu sĩ tại Thất Tinh thành đều thấy ngần ấy tu sĩ Phân niệm cảnh, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ chết chìm Ngụy Tác.
Xem ra độn tốc phi độn pháp bảo của Ngụy Tác tựa hồ hơi chậm hơn Trường Phong chân nhân, càng lúc càng bị bám sát.
"Y định làm gì?"
Cả Thất Tinh thành đã bị triệt để kinh động, đừng nói tu sĩ tầm thường mà các tiệm và thương gia đều dừng sinh ý, không chỉ cả nghìn tu sĩ đứng xem mà là toàn thành. Cơ hồ mọi tu sĩ một lần nữa không dám tin trợn tròn mắt vì Ngụy Tác đã bay khỏi Thất Tinh thành mấy chục dặm lại vòng về.
Đồng thời, Ngụy Tác ăn vận cực kỳ mạt rệp theo cách nhìn của tu sĩ tại Thất Tinh thành cũng lên tiếng: "Đây là ân oán riêng giữa mỗ và Đông Dao thắng địa, tông môn khác tốt nhất đừng nhúng vào, không thì thuật pháp, pháp bảo không có mắt, đừng trách mỗ."
"Quả nhiên có ân oán riêng, cố ý gây sự."
Bốn, năm mươi tu sĩ Tụ Tinh tông ra khỏi Thất Tinh thành thì đệ tử mặc cổ đồng sắc pháp y cũng có mặt. Nghe Ngụy Tác nói vậy thì y lạnh buốt trong lòng, có cảm giác không lành.
"Xem ra chỉ là tu sĩ Phân niệm cảnh, tối đa trong tay có pháp bảo lợi hại nên dám ngông nghênh như vậy!" Trong số tu sĩ Tụ Tinh tông, hắc bào trung niên tu sĩ mặt mũi lạnh lẽo đứng đầu lại cười lạnh.
"Hóa ra là ngươi!"
Nhìn rõ Ngụy Tác đang dùng vốn phi độn pháp bảo thuộc về Đổng Thanh Y, lại ghe gã nói thì Trường Phong chân nhân đột nhiên nhận ra.
Sau lưng Trường Phong chân nhân còn một hắc bào tu sĩ hơn ba mươi tuổi, đầu tóc kết thành bím, mặt mũi gầy gò. Hai tu sĩ này mấy hôm trước còn cùng Đông Dao thắng địa tông chủ Đổng Diệu Chân bàn mưu, rõ ràng là nhân vật có thân phận và tu vi rất cao của Đông Dao thắng địa. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hai tu sĩ này cũng có mặt ở ngoài Thất Tinh thành hôm Ngụy Tác bắt Đổng Thanh Y.
"Thế nào, Trường Phong chân nhân, Đổng Diệu Chân và thằng ranh bất thành khí Đổng Thanh Y đâu?" Thấy tu sĩ Tụ Tinh tông khí thế hung hung lao tới muốn đối phó mình, Ngụy Tác không hề kinh hoảng, nhạt nhẽo nhìn Trường Phong chân nhân, "Nếu các hạ có thể toàn quyền đại biểu thì chỉ cần lạy mỗ ba lạy, cho tất cả biết các vị mưu đoạt Trân Bảo các, Cơ Nhã không hề gả cho Đông Dao thắng địa thì mỗ sẽ tha cho Đông Dao thắng địa."
"Cái gì? Y lại bảo Trường Phong chân nhân lạy ba lạy?"
"Y nói gì cơ, Cơ Nhã không về Đông Dao thắng địa?"
"Thật ra là việc gì?"
Cơ hồ mọi tu sĩ Thất Tinh thành đều ra ngoài xem náo nhiệt. Lời Ngụy Tác vang lên, Thất Tinh thành xôn xao, tuyệt đại đa số tu sĩ không hiểu thật ra là việc gì.
"Cuồng vọng!"
Trường Phong chân nhân gầm lên như sấm, cuồng phong từ đám mây đen tràn ra.
"Mỗ có cuồng vọng hay không, chốc nữa các vị sẽ biết." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn độn quang của các tu sĩ Tụ Tinh tông đang áp sát: "Mỗ nói lại một lần nữa, hôm nay mỗ tìm Đông Dao thắng địa giải quyết ân oán, tông môn khác mà nhúng vào, đừng trách mỗ không khách khí."
"Giết!" Một tiếng thét lạnh lùng, tựa hồ hoàn toàn không coi Ngụy Tác ra gì vang lên từ phía các tu sĩ Tụ Tinh tông. Là lời đáp đan giản nhấ với gã.
"Tiếc là các ngươi quá ngu xuẩn." Ngụy Tác lắc đầu.
"Ngươi dám đối địch với Đông Dao thắng địa? Chốc nữa sẽ cho ngươi biết mùi muốn sống không được, muốn chết không xong!" Một trưởng lão Đông Dao thắng địa mặc lam sắc pháp bào cười lạnh, "Mấy kẻ sâu kiến như các ngươi, giết thế nào chả được, còn dám kêu gào giải quyết ân oán với bọn ta thì chết cười. A!"
Nhưng lão chưa nói dứt lời thì đột nhiên kêu lên thảm thiết, thanh hắc sắc thủy tinh quỷ trảo đột nhiên chụp lên mình, linh quang quang tráo tan vỡ, thân thể bị trực tiếp bóp nát.
"Phi độn pháp bảo nhanh thật! Thuấn di pháp bảo?"
Bên ngoài Thất Tinh thành vàng lên tiếng hít hơi lạnh.
Ai cũng nhìn thấy trong tích tác đó Ngụy Tác đột nhiên thu lại liên đài phi độn pháp bảo, tế xuất một phi độn pháp bảo khác.
Phi độn pháp bảo hình con thuyền rừng rực hắc hồng sắc hỏa quang lao tới với tốc độ cực kỳ kinh nhân, thoáng sau đã vòng đến bên trái toàn tu sĩ Đông Dao thắng địa, ngay khi cả toán dùng pháp bảo đnhằm vào phi độn pháp bảo oanh kích, Ngụy Tác chợt thu phi độn pháp bảo lại rồi kích phát một món pháp bảo khác, đến trước mặt trưởng lão Đông Dao thắng địa trong nháy mắt, ung dung hạ sát.
Nói thì phức tạp còn thực tế chỉ một tích tắc hắc hồng sắc quang hoa lóe lên, bạch quang lóe lên, rồi trưởng lão Đông Dao thắng địa mất mạng.
"Vây y lại!"
"Kéo giãn cự ly, tránh để ngộ thương!"
Hơn trăm tu sĩ Đông Dao thắng địa đuổi theo đều là đệ tử tinh anh, kinh nghiệm đấu pháp đều cực kỳ phong phú, tháy vậy thì kinh hãi, nhiều tu sĩ không vội lao vào gã mà tản ra, vòng lại bao vây, cứ ba, bốn người một tổ hỗ trợ nhau.
Họ cho rằng dù Ngụy Tác lợi hại thế nào, chỉ cần bao vây chặt thì gã khẳng định không thoát được, dù có thuấn di pháp bảo, phải vài tu sĩ cùng phòng ngự thì có thể chặn được việc gã đột nhiên tập kích.
Ngụy Tác vẫn không hề đổi sắc.
Bạch quang lóe lên, thân ảnh gã tan biến, xuất hiện cách đó năm mươi trượng.
Cùng lúc, phi kiếm cánh cửa uy lực đã cao hơn đạo giai thượng phẩm được gã tế xuất, giáng vào bốn tu sĩ Đông Dao thắng địa.
"Chát!"
"A!" Bốn tu sĩ Đông Dao thắng địa không ngờ nổi, kêu lên kinh hãi cực độ vì hai linh quang quang tráo, hai pháp thuẫn, bị phi kiếm cánh cửa chém tan sáu một tiếng nổ vang.
Bốn tu sĩ Đông Dao thắng địa bị đánh văng đi như ruồi nhặng, há miệng phun máu ồng ộc.
Thân ảnh Ngụy Tác tan biến trong bạch quang, tránh khỏi mấy chục đạo quang hoa đổ tới.
"'Phi kiếm' của y thật ra là pháp bảo cấp nào mà chém tan ngần ấy phòng ngự? Có cả pháp thuẫn linh giai Phượng vĩ huyền quy thuẫn cơ mà!"
"Ít nhất cũng là đạo giai trung phẩm! Có thể là đạo giai thượng phẩm! Không thì phá ngần ấy phòng ngự sao lại dễ dàng thế!"
Bê ngoài Thất Tinh thành lại vang lên tiếng hít hơi lạnh.
"Chát!"
"Chát!"
Chỉ hai tích tắc, lại có hai tiếng nổ kịch liệt vang lên, thêm năm, sáu tu sĩ Đông Dao thắng địa bị đánh rớt xuống.
Ngụy Tác bị ngần ấy tu sĩ Đông Dao thắng địa bao vây mà vẫn ra vào như chỗ không người.
"Oành!"
Một đạo thanh sắc long quyển phong giáng xuống nhưng hụt.
Trường Phong chân nhân xanh lét mặt mày.
Ngụy Tác chỉ cần dừng lại một chỗ là sẽ bị vô số thuật pháp và pháp bảo áp chế, chỉ còn đường chết, nhưng gã hiểu rõ nên không ngừng di chuyển. Gã có trong tay thuấn di pháp bảo, ngay cả lão cũng khó công kích trúng, lực công kích của gã cực kỳ hùng hậu, mấy tu sĩ liên thủ cũng chưa chắc chống nổi.
"Tưởng sao ngươi huênh hoang thế, té ra nhờ vào hai pháp bảo này." Cùng lúc, hắc bào trung niên tu sĩ của Tụ Tinh tông đến ngoài vòng vây của Đông Dao thắng địa cười lạnh. Đoạn vung tay lấy ra một pháp bảo hình ngân sắc tiểu đỉnh.