Trong một thành trì ngang với Linh Nhạc thành, ngoài một truyền tống pháp trận ít nhất có hơn nghìn tu sĩ, cực kỳ hỗn loạn. Hơn hai mươi tu sĩ mặc xích hồng sắc pháp y đang duy trì thứ tự.
Quanh thành trì này là những đụn cát mênh mông, cây cối thưa thớt.
Trừ truyền tống pháp trận ở thành đông thì ngôi thành đã loạn xà ngầu, từng đạo độn quang liên tục lóe lên, lao về phía tây.
Rõ ràng thành trì này quanh năm ít mưa, độn quang bắn ra dấy lên gió lốc, nơi nào cũng thấy cảnh cát bay đá chạy, cát bụi mịt mù.
Hơn hai mươi tu sĩ mặc xích hồng sắc pháp y trông coi truyền tống pháp trận, đứng đầu là một lão giả râu quai nón mặt vuông, tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng, tướng mạo thập phần uy nghiêm.
Tình hình cực kỳ hỗn loạn, mục quang lão giả râu quai nón mặc xích hồng sắc pháp y lóe lên, tế xuất bạch sắc tinh trụ.
Tinh trụ cao bằng thân người, lớn cỡ bắp đùi người lớn, có khắc bốn phù văn voi thần.
"Tu vi Phân niệm cảnh tam trọng trở lên đi trước! Thử bằng chính tinh trụ này, ai tu vi Phân niệm cảnh tam trọng trở lên được vào truyền tống pháp trận!"
Tế xuất bạch sắc tinh trụ, lão giả tướng mạo uy nghiêm gầm lên.
"Vì sao tu vi Phân niệm cảnh tam trọng trở lên được đi trước!"
"Bọn ta đến trước, vì sao phải nhường."
"..."
Lão giả dứt lời, nhiều tu sĩ xôn xao.
"Tình thế nguy cấp, tu vi càng cao càng hữu dụng."
"Thú triều không phải trong chốc lát, đi chậm hơn vẫn có thể săn yêu thú, đối với tu sĩ tu vi thấp thì càng an toàn."
"Hiện giờ tình hình đặc biệt, liên quan đến tính mệnh vô số đạo hữu, ai gây loạn là đối địch với Tứ Tượng môn! Hôm nay không giết được thì Tứ Tượng môn sau này cũng sẽ truy sát."
Nhưng lão giả tướng mạo uy nghiêm dấy lên khí tức, ngữ khí cực kỳ băng hàn nói liền ba câu.
Ba câu này đầy sát ý, mọi tu sĩ đang ồn ào đều yên tĩnh lại.
Nhiều tu sĩ không rườm lời lướt đến dồn chân nguyên vào bạch sắc tinh trụ.
Mỗi làn chân nguyên dồn vào, bạch sắc tinh trụ rực lên với mức độ khác nhau.
...
"Cái gì, Thiên khung ngoài Hoàng Đạo thành nứt một vết?"
Cùng lúc, ở ngoài một truyền tống pháp trận khác trong thành, bốn nan một nữ tỏ vẻ kinh ngạc nhìn thành trì hỗn loạn.
Là Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải.
Trong năm người, trừ danh khí của Pháp Hoa chân nhân hơi kém thì Ngụy Tác, Lệ Nhược Hải và phu phụ Kỳ Long Sơn, Thanh Bình hiện tại đều vang danh Thiên Huyền đại lục nam bộ, nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ thường chỉ nghe đến tên họ chứ chưa thấy mặt, dọc đường liên tục kích phát đỉnh cấp Hộ thần cổ phù, không ngừng đi qua nhiều truyền tống pháp trận, có tu sĩ nhận ra bọn Ngụy Tác bất phàm nhưng thoáng sau đã mất tung tích, không biết bọn gã đi đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn đã tính toán xong, đi thẳng từ thành trì này sang thành trì khác, chỉ mấy không đầy nửa ngày là tới Tứ Tượng thành ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ.
Tứ Tượng thành ở rìa tây Thiên Huyền đại lục, trung chuyển ở Giáp Long thành là tới Thái Tố thành.
Đến Thái Tố thành rồi thì có thể vượt Thiên khung ra man hoang hoang nguyên, đến Thanh Thành khư.
Mọi thành trì dọc đường là đẹp nhất Thiên Huyền đại lục trung bộ, nhiều thành trì phong cảnh đẹp đẽ, tiên khí liễu nhiễu, nhưng càng đi về phía bắc, người càng thưa thớt, hoàn cảnh càng lúc càng hoang vu hiểm ác, tu sĩ chi thành thưa dần, phong cảnh đượm vẻ cùng sơn ác thủy.
Tứ Tượng thành vốn tạo cho bọn Ngụy Tác cảm giác vô cùng "lộn xộn" nhưng không ngờ khi vừa từ truyền tống pháp trận hiện thân ở thành trì này thì tất cả đã loạn lên như ong vỡ tổ.
Không cần nghe ngóng, chỉ qua việc các tu sĩ kinh hô và bàn luận là Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải dã nghe được một tin tức kinh nhân.
Hoàng Đạo thành cách Tứ Tượng thành chỉ một Giáp Long thành, Thiên khung lại nứt một vết!
Cách đó không lâu, Thiên khung ở Thiên Dưỡng thành và U Hàn thành tại cực bắc Thiên Huyền đại lục vừa nứt, giờ Hoàng Đạo thành lại cũng vậy!
Cộng thêm vết này, Thiên khung chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã nứt liền ba chỗ, tin tức này thật quá kinh nhân.
"Lệ cung chủ, Ngụy đạo hữu, Pháp Hoa chân nhân, các vị thấy Thiên khung nứt thế nào, có dính vào không hay là cứ đến Thái Tố thành?"
Thấy cảnh binh hoang mã loạn, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình nhìn nhau, không nén được hỏi bọn Ngụy Tác. Có vẻ cả hai muốn xem tình hình thế nào.
"Ngụy đạo hữu thấy thế nào?" Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác.
"Vừa hay gặp lúc Thiên khung có vết nứt, lại nứt liên tục thì thật đáng lo, chắc sẽ có nhiều cao giai tu sĩ của Thiên Huyền đại lục bắc bộ đổ đến, tu sĩ của tông môn Thiên Huyền đại lục bắc bộ khẳng định đã có nghiên cứu về Thiên khung. Chúng ta đến đó chưa biết chừng sẽ nghe ngóng được tin tức hữu dụng." Ngụy Tác liếc Lệ Nhược Hải: "Nếu hỏi mỗ, tất nhiên mỗ tán thành."
"Mỗ thấy nên qua xem, thuận tiện nghe ngóng tin tức về Thiên khung." Pháp Hoa chân nhân gật đầu.
"Vậy thì chúng ta đến Hoàng Đạo thành đã." Lệ Nhược Hải gật đầu, tất cả không rườm lời, trực tiếp đi đến truyền tống pháp trận có hơn nghìn tu sĩ tụ tập.
Truyền tống pháp trận đó nối với Quy Chân thành, từ Quy Chân thành chỉ cần qua một truyền tống pháp trận nữa là đến Hoàng Đạo thành.
Đến ngoài truyền tống pháp trận, Lệ Nhược Hải phát thần thức, uy áp kinh nhân bừng lên.
Nhất thời, tu sĩ quanh y đều biến sắc, chưa ra lối đi như thông đạo.
Chỉ nguyên thần thức uy áp cũng khiến họ nhận ra y là Kim đan kỳ đại tu sĩ.
"Tiền bối..." Chưa đến truyền tống pháp trận, lão giả uy nghiêm mặc xích hồng sắc pháp y đã chú ý đến Lệ Nhược Hải và bọn Ngụy Tác, tỏ vẻ kính sợ.
"Bọn mỗ muốn đến Hoàng Đạo thành. Đây là bằng hữu của mỗ, mong đạo hữu giúp đỡ." Lệ Nhược Hải không muốn để lộ thân phận, nói đoạn cũng bọn Ngụy Tác vào truyền tống pháp trận.
"Chư vị tiền bối, mời." Lão giả uy nghiêm không dám chậm chễ bảo hai tu sĩ phụ trách kích phát truyền tống pháp trận.
Hai tu sĩ cũng mặc xích hồng sắc pháp y thực hiện ngay.
"Mau lên! Vết nứt ngoài Hoàng Đạo thành không bé hơn ở U Hàn thành!"
"Nghe nói có không ít ngũ cấp, lục cấp yêu thú hiện thân, đến đó sẽ nguy hiểm!"
"Ngươi biết cái gì! Hoàng Đạo thành gần Quy Chân thành nhất, Hoàng Đạo thành mà bị yêu thú nuốt chửng thì cự ly vạn dặm này chả là gì với chúng cả. Quy Chân thành cũng sẽ tai ương."
"..."
Trong truyền tống pháp trận lóe sáng linh quang, bọn Ngụy Tác vừa xuất hiện trong Quy Chân thành đã cảm giác như đang ở trong một nồi cháo bỏng rãy.
Tiếng ồn ào vọng vào tai, chỗ nào cũng là thân ảnh.
Quy Chân thành gần Hoàng Đạo thành nhất, hỗn loạn hơn Tứ Tượng thành.
Quy Chân thành không nằm trong kế hoạch của bọn Lệ Nhược Hải nên không ai hiểu gì về nó.
Nhìn theo hướng nhiều tu sĩ dồn về, Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải không cần hỏi cũng biết là truyền tống pháp trận thông đến Hoàng Đạo thành.
"Kim đan tu sĩ, Ngọc Trì chân nhân của Quy Chân tông!"
Một đạo bạch sắc độn quang đột nhiên từ trong thành với khí thế kinh nhân dâng lên, tích tắc sau đã đến truyền tống pháp trận.
Nưng tu sĩ đang tranh nhau vào truyền tống pháp trận đều không dám, mặc cho người này vào trước.
"Tu vi Kim đan nhất trọng."
Bạch sắc độn quang bay lên, Ngụy Tác nhìn rõ là một trung niên đạo sĩ thanh tú đội mũ ngọc, bạch sắc linh khí ngưng thành một chiếc ao nhỏ.
Cách xa nên Kim đan tu sĩ đó đáp xuống là không nhìn thấy.
"Chát!"
Chỉ một hai tích tắc, tiếng nổ vang vọng từ truyền tống pháp trận vọng ra, hình như nơi đó sáng lên.
"Không xong! Truyền tống pháp trận bị hủy rồi!"
"Là loại dị trùng chuyên môn phá hoại truyền tống pháp trận! Cẩn thận với truyền tống pháp trận khác."
"Ngọc Trì chân nhân!"
Tiếng kinh hô và kêu ré không ngừng vang lên.