Quy Chân thành và Hoàng Đạo thành cách nhau chừng một vạn ba, bốn nghìn dặm. Khu vực nằm giữa khô cằn, cơ bản bãi cát thưa thớt cây cối.
Trong sa mạc cũng không thiếu yêu thú tứ giai ngũ giai trở lên, nhưng đối với Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải không có gì đáng ngại.
Gã không còn e dè gì, kích phát Ly Hỏa phảng đến tốc độ cao nhất.
Dọc đường thấy không ít tu sĩ độn quang, đại đa số là tu sĩ Phân niệm cảnh, Chu thiên cảnh, cả toán cứ tiếp tục lướt qua phía trên.
Với tốc độ của Ly Hỏa phảng thì không đầy nửa ngày là sẽ đến gần Hoàng Đạo thành.
Sau hơn một canh giờ, Ngụy Tác đột nhiên mục quang lóe lên, khống chế Ly Hỏa phảng dừng lại. Nguồn truyện:
"Ngụy đạo hữu, sao thế?" Lệ Nhược Hải lập tức trải thần thức rộng nhất nhưng không cảm thấy gì không ổn.
"Phía trước có một toán đông, không rõ là tu sĩ hay yêu thú." Ngụy Tác bất động nhìn tới, tỏ vẻ ngưng trọng.
"Một toán đông?" Lệ Nhược Hải và phu phụ Kỳ Long Sơn, Pháp Hoa chân nhân hơi ngẩn ra. Ly Hỏa phảng có độn tốc gấp mấy phi độn pháp bảo bình thường, họ đã bỏ xa những tu sĩ cùng rời Quy Chân thành, cả tu sĩ Phân niệm cảnh cũng ít nhất gần canh giờ nữa mới tới được đây, nhìn lên không thì họ không thấy gì.
Thoáng sau, trước mặt có một đám mây đen bay về phía bọn Ngụy Tác.
Đám mấy cao mấy trăm trượng độ, dài mười mấy dặm, không do tự nhiên hình thành.
"Mục lực của y nhìn xa hư thế, chắc là dùng linh dược đề thăng mục lực." Bọn Lệ Nhược Hải tỏ vẻ ngưng trọng, đều dấy lên ý nghĩ này.
"Mau nhìn kìa!"
Đột nhiên, Thanh Bình chỉ tới hô khẽ.
Trong đám mây thoáng ánh lên quang hoa, quá xa nên không thấy rõ màu gì.
"Độn quang của tu sĩ, chắc có tu sĩ và yêu thú động thủ." Ngụy Tác nhíu mày bảo.
"Lẽ nào đám mấy này là do yêu thú hình thành, thật ra có bao nhiêu yêu thú?" Pháp Hoa chân nhân kinh hãi nói.
"Đã đến đây thì không thể bỏ chạy, qua xem đã rồi tính." Kỳ Long Sơn tỏ vẻ cả quyết, "Chư vị đạo hữu thấy thế nào?"
"Xem đã rồi tính, chúng ta có ngần này người, không địch nổi thì thoát thân chắc không thành vấn đề." Lệ Nhược Hải nhạt giọng.
Ngụy Tác vung tay, Ly Hỏa phảng xẹt tới.
Đám mây đang ập tới phía Ngụy Tác, chỉ không đầy nửa tuần hương là đã ở trước mặt bọn gã.
Cuồng phong gào rú, sát khí kinh nhân ngút trời.
Nhìn xa, đám mây màu vàng xám nhưng đến gần thì không phải mây mù gì hết, mà là một luồng hôi hoàng sắc cuồng phong.
Cát bay đá chạy, vô số cát vàng và cành khô bị thổi tung, trong cuồng phong ngút trời là một làn gió xám đường kính chừng hai, ba trượng.
Trong làn gió là yêu thú trông như chim thứu trọc đầu, có bốn ngọn trảo, thân thể màu xám đen nhưng trảo màu xanh.
Từng làn gió xoáy bao quanh yêu thú, hình thành nhiều dải gió xám nhạt.
"Phong hoàng tứ túc thứu, ngũ cấp đê giai yêu thú! Nhiều thế hả!"
Nhìn rõ, Thanh Bình mặc kệ có mặt Lệ Nhược Hải là cao thủ giám định, không nén được kinh hô.
Khó trách Thanh Bình vì số lượng yêu thú trong cuồng phong quá kinh nhân, chắc phải hơn vạn con.
Thanh bạch sắc linh quang đang trong vòng vây công của yêu thú.
Từ xa nhìn lại như có vô số quả cầu da xám lơ lửng ngoài thanh bạch sắc linh quang, liên tục từ bốn phương tám hướng va vào, trong quả cầu da còn có thanh sắc phong nhận trút như mưa đổ.
Thanh bạch sắc linh quang tránh né trong làn gió xám, tiếng nhạc đặc biệt không ngừng từ trong linh quang vang lên.
Phong hoàng tứ túc thứu liên tục áp sát thanh bạch sắc linh quang đột nhiên cuồng tính đại phát, không nhận rõ địch thủ mà quay sang phát động công kích nhưng con Phong hoàng tứ túc thứu khác.
"Người này đang dùng Mê thú giác, chắc là tu sĩ Ảo Thú tông." Nghe tiếng nhạc đặc biệt cùng với nhìn rõ cảnh tượng, Lệ Nhược Hải nói khẽ.
"Ảo Thú tông?" Ngụy Tác nhíu mày, tông môn ở Thiên Huyền đại lục nổi danh về nô thú nhất là Linh Thú cung và Ảo Thú tông. Ảo Thú tông cũng là đại tông môn tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ, có mấy Kim đan tu sĩ, thực lực còn hơn cả Linh Thú cung, thuộc hàng không dễ trêu vào.
Bất quá thanh bạch sắc linh quang tuy tả xung hữu đột trong cuồng phong nhưng không thể thoát được, chỉ bằng "Mê thú giác mà Lệ Nhược Hải nói đến, chật vật chống cự, lâu dần khó lòng thoát chết.
"Ngụy đạo hữu, chúng ta cứ giết chóc thoải mái, giải quyết chỗ yêu thú này cứu tu sĩ đó để hỏi han, được chăng?" Đoán được thân phận của tu sĩ trong cuồng phong, Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác, hỏi.
"Ha ha, chúng ta không muốn giải quyết yêu thú thì chúng cũng sẽ giải quyết chúng ta, hà huống yêu thú này đáng giá không ít tinh thạch, bình thường muốn bắt cũng khó, giờ gặp thì đương nhiên không để lỡ." Ngụy Tác cười ha hả tế xuất phi kiếm cánh cửa.
Chuyến đi Thanh Thành khư này thật ra là vì Thanh hư đằng, để tu thành thêm hai linh căn, chuẩn bị cho tu luyện Tiên căn ngũ mật, dùng phi kiếm cánh cửa sẽ hình thành kim linh căn nên gã tất nhiên không hiềm dùng nhiều.
"Đạo hữu, phi kiếm này đặc biệt quá." Thấy Ngụy Tác tế xuất phi kiếm cánh cửa, Lệ Nhược Hải không nén được mỉm cười, vận chân nguyên, quát to: "Có phải đạo hữu Ảo Thú tông?"
"Tại hạ Dư Bất Cơ, tu sĩ Ảo Thú tông." Nghe tiếng Lệ Nhược Hải, trong thanh bạch sắc linh quang vang lên tiếng kinh hỉ cực độ.
Giọng nói nghe hơi chói, chắc chưa nhiều tuổi.
Lệ Nhược Hải dứt lời, tu sĩ trong thanh bạch sắc linh quang chưa kịp nói thêm thì nhiều Phong hoàng tứ túc thứu đã nhắm vào Lệ Nhược Hải và bọn Ngụy Tác.
Lệ Nhược Hải cười nhạt, tế xuất pháp bảo hình chiếc khăn tay trắng.
Cái khăn tay này khảm không ít ngọc thạch và pháp châu, thập phần tinh mỹ, được Lệ Nhược Hải dồn thanh hoàng sắc chân nguyên vào thì rực bạch quang, hình thành một quang tráo bao trùm Ly Hỏa phảng.
Cùng lúc, Pháp Hoa chân nhân phất tay, tế xuất một món pháp bảo hình phật châu thủ liên, chân nguyên dồn vào, pháp bảo sáng lên mười sáu hoàng sắc linh quang cỡ một trượng, lơ lửng trong bạch sắc linh quang quang tráo như mười sáu thuẫn bài quay tít quanh Ly Hỏa phảng.
Ngụy Tác không thu Ly Hỏa phảng, vỗ lên nạp bảo nang, hắc quang lóe lên, thả Hắc minh cốt quân ra.
Gã lấy ra kim sắc pháp bảo có thể kích phát sư tử đầu thiểm điện.
"Ầm!"
Phong hoàng tứ túc thứu đi đầu cách Ly Hỏa phảng gần năm trăm trượng thì Ngụy Tác kích phát kim sắc pháp bảo, kim sắc lôi quang trụ chuẩn xác đánh cho yêu thứu bay đầu đen xì rơi xuống.
"Thần thức của y còn hơn cả tu sĩ Kim đan tứ trọng."
Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn hơi lanh cả cõi lòng. Rõ ràng, đòn này của Ngụy Tác là dùng thần thức xác định tinh chuẩn. Công kích ở cự ly này thì Lệ Nhược Hải cũng chào thua.
Vù!
Kim sắc pháp bảo kích phát, trước mặt Ngụy Tác nổ vang, phi kiếm cánh cửa hóa thành kim hoàng lưỡng sắc quang hoa bắn ra.
"Chát! Chát! Chát! Chát!"
Như vỗ lên quả bóng da, Phong hoàng tứ túc thứu chặ đường đều bị phi kiếm chém văng.
"Cũng may số lượng yêu thú nhiều thế, nếu chỉ mấy trăm con thì đã bị mình y giết hết rồi, chúng ta sẽ biến thành hôi của." Thanh Bình không nén được thầm nghĩ.
Nhưng chưa hết.
Phập! Thanh hắc sắc quang hoa bắn đi mấy trăm trượng.
Ngụy Tác đồng thời phát ra Huyền sát quỷ trảo, kim sắc pháp bảo và phi kiếm cánh cửa mỗi lần hạ được một con Phong hoàng tứ túc thứu là gã lại nhanh chóng hút về, chỉ tích tắc sau là gã chụp được mười mấy con.
Quy Chân thành và Hoàng Đạo thành cách nhau chừng một vạn ba, bốn nghìn dặm. Khu vực nằm giữa khô cằn, cơ bản bãi cát thưa thớt cây cối.
Trong sa mạc cũng không thiếu yêu thú tứ giai ngũ giai trở lên, nhưng đối với Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải không có gì đáng ngại.
Gã không còn e dè gì, kích phát Ly Hỏa phảng đến tốc độ cao nhất.
Dọc đường thấy không ít tu sĩ độn quang, đại đa số là tu sĩ Phân niệm cảnh, Chu thiên cảnh, cả toán cứ tiếp tục lướt qua phía trên.
Với tốc độ của Ly Hỏa phảng thì không đầy nửa ngày là sẽ đến gần Hoàng Đạo thành.
Sau hơn một canh giờ, Ngụy Tác đột nhiên mục quang lóe lên, khống chế Ly Hỏa phảng dừng lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ngụy đạo hữu, sao thế?" Lệ Nhược Hải lập tức trải thần thức rộng nhất nhưng không cảm thấy gì không ổn.
"Phía trước có một toán đông, không rõ là tu sĩ hay yêu thú." Ngụy Tác bất động nhìn tới, tỏ vẻ ngưng trọng.
"Một toán đông?" Lệ Nhược Hải và phu phụ Kỳ Long Sơn, Pháp Hoa chân nhân hơi ngẩn ra. Ly Hỏa phảng có độn tốc gấp mấy phi độn pháp bảo bình thường, họ đã bỏ xa những tu sĩ cùng rời Quy Chân thành, cả tu sĩ Phân niệm cảnh cũng ít nhất gần canh giờ nữa mới tới được đây, nhìn lên không thì họ không thấy gì.
Thoáng sau, trước mặt có một đám mây đen bay về phía bọn Ngụy Tác.
Đám mấy cao mấy trăm trượng độ, dài mười mấy dặm, không do tự nhiên hình thành.
"Mục lực của y nhìn xa hư thế, chắc là dùng linh dược đề thăng mục lực." Bọn Lệ Nhược Hải tỏ vẻ ngưng trọng, đều dấy lên ý nghĩ này.
"Mau nhìn kìa!"
Đột nhiên, Thanh Bình chỉ tới hô khẽ.
Trong đám mây thoáng ánh lên quang hoa, quá xa nên không thấy rõ màu gì.
"Độn quang của tu sĩ, chắc có tu sĩ và yêu thú động thủ." Ngụy Tác nhíu mày bảo.
"Lẽ nào đám mấy này là do yêu thú hình thành, thật ra có bao nhiêu yêu thú?" Pháp Hoa chân nhân kinh hãi nói.
"Đã đến đây thì không thể bỏ chạy, qua xem đã rồi tính." Kỳ Long Sơn tỏ vẻ cả quyết, "Chư vị đạo hữu thấy thế nào?"
"Xem đã rồi tính, chúng ta có ngần này người, không địch nổi thì thoát thân chắc không thành vấn đề." Lệ Nhược Hải nhạt giọng.
Ngụy Tác vung tay, Ly Hỏa phảng xẹt tới.
Đám mây đang ập tới phía Ngụy Tác, chỉ không đầy nửa tuần hương là đã ở trước mặt bọn gã.
Cuồng phong gào rú, sát khí kinh nhân ngút trời.
Nhìn xa, đám mây màu vàng xám nhưng đến gần thì không phải mây mù gì hết, mà là một luồng hôi hoàng sắc cuồng phong.
Cát bay đá chạy, vô số cát vàng và cành khô bị thổi tung, trong cuồng phong ngút trời là một làn gió xám đường kính chừng hai, ba trượng.
Trong làn gió là yêu thú trông như chim thứu trọc đầu, có bốn ngọn trảo, thân thể màu xám đen nhưng trảo màu xanh.
Từng làn gió xoáy bao quanh yêu thú, hình thành nhiều dải gió xám nhạt.
"Phong hoàng tứ túc thứu, ngũ cấp đê giai yêu thú! Nhiều thế hả!"
Nhìn rõ, Thanh Bình mặc kệ có mặt Lệ Nhược Hải là cao thủ giám định, không nén được kinh hô.
Khó trách Thanh Bình vì số lượng yêu thú trong cuồng phong quá kinh nhân, chắc phải hơn vạn con.
Thanh bạch sắc linh quang đang trong vòng vây công của yêu thú.
Từ xa nhìn lại như có vô số quả cầu da xám lơ lửng ngoài thanh bạch sắc linh quang, liên tục từ bốn phương tám hướng va vào, trong quả cầu da còn có thanh sắc phong nhận trút như mưa đổ.
Thanh bạch sắc linh quang tránh né trong làn gió xám, tiếng nhạc đặc biệt không ngừng từ trong linh quang vang lên.
Phong hoàng tứ túc thứu liên tục áp sát thanh bạch sắc linh quang đột nhiên cuồng tính đại phát, không nhận rõ địch thủ mà quay sang phát động công kích nhưng con Phong hoàng tứ túc thứu khác.
"Người này đang dùng Mê thú giác, chắc là tu sĩ Ảo Thú tông." Nghe tiếng nhạc đặc biệt cùng với nhìn rõ cảnh tượng, Lệ Nhược Hải nói khẽ.
"Ảo Thú tông?" Ngụy Tác nhíu mày, tông môn ở Thiên Huyền đại lục nổi danh về nô thú nhất là Linh Thú cung và Ảo Thú tông. Ảo Thú tông cũng là đại tông môn tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ, có mấy Kim đan tu sĩ, thực lực còn hơn cả Linh Thú cung, thuộc hàng không dễ trêu vào.
Bất quá thanh bạch sắc linh quang tuy tả xung hữu đột trong cuồng phong nhưng không thể thoát được, chỉ bằng "Mê thú giác mà Lệ Nhược Hải nói đến, chật vật chống cự, lâu dần khó lòng thoát chết.
"Ngụy đạo hữu, chúng ta cứ giết chóc thoải mái, giải quyết chỗ yêu thú này cứu tu sĩ đó để hỏi han, được chăng?" Đoán được thân phận của tu sĩ trong cuồng phong, Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác, hỏi.
"Ha ha, chúng ta không muốn giải quyết yêu thú thì chúng cũng sẽ giải quyết chúng ta, hà huống yêu thú này đáng giá không ít tinh thạch, bình thường muốn bắt cũng khó, giờ gặp thì đương nhiên không để lỡ." Ngụy Tác cười ha hả tế xuất phi kiếm cánh cửa.
Chuyến đi Thanh Thành khư này thật ra là vì Thanh hư đằng, để tu thành thêm hai linh căn, chuẩn bị cho tu luyện Tiên căn ngũ mật, dùng phi kiếm cánh cửa sẽ hình thành kim linh căn nên gã tất nhiên không hiềm dùng nhiều.
"Đạo hữu, phi kiếm này đặc biệt quá." Thấy Ngụy Tác tế xuất phi kiếm cánh cửa, Lệ Nhược Hải không nén được mỉm cười, vận chân nguyên, quát to: "Có phải đạo hữu Ảo Thú tông?"
"Tại hạ Dư Bất Cơ, tu sĩ Ảo Thú tông." Nghe tiếng Lệ Nhược Hải, trong thanh bạch sắc linh quang vang lên tiếng kinh hỉ cực độ.
Giọng nói nghe hơi chói, chắc chưa nhiều tuổi.
Lệ Nhược Hải dứt lời, tu sĩ trong thanh bạch sắc linh quang chưa kịp nói thêm thì nhiều Phong hoàng tứ túc thứu đã nhắm vào Lệ Nhược Hải và bọn Ngụy Tác.
Lệ Nhược Hải cười nhạt, tế xuất pháp bảo hình chiếc khăn tay trắng.
Cái khăn tay này khảm không ít ngọc thạch và pháp châu, thập phần tinh mỹ, được Lệ Nhược Hải dồn thanh hoàng sắc chân nguyên vào thì rực bạch quang, hình thành một quang tráo bao trùm Ly Hỏa phảng.
Cùng lúc, Pháp Hoa chân nhân phất tay, tế xuất một món pháp bảo hình phật châu thủ liên, chân nguyên dồn vào, pháp bảo sáng lên mười sáu hoàng sắc linh quang cỡ một trượng, lơ lửng trong bạch sắc linh quang quang tráo như mười sáu thuẫn bài quay tít quanh Ly Hỏa phảng.
Ngụy Tác không thu Ly Hỏa phảng, vỗ lên nạp bảo nang, hắc quang lóe lên, thả Hắc minh cốt quân ra.
Gã lấy ra kim sắc pháp bảo có thể kích phát sư tử đầu thiểm điện.
"Ầm!"
Phong hoàng tứ túc thứu đi đầu cách Ly Hỏa phảng gần năm trăm trượng thì Ngụy Tác kích phát kim sắc pháp bảo, kim sắc lôi quang trụ chuẩn xác đánh cho yêu thứu bay đầu đen xì rơi xuống.
"Thần thức của y còn hơn cả tu sĩ Kim đan tứ trọng."
Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn hơi lanh cả cõi lòng. Rõ ràng, đòn này của Ngụy Tác là dùng thần thức xác định tinh chuẩn. Công kích ở cự ly này thì Lệ Nhược Hải cũng chào thua.
Vù!
Kim sắc pháp bảo kích phát, trước mặt Ngụy Tác nổ vang, phi kiếm cánh cửa hóa thành kim hoàng lưỡng sắc quang hoa bắn ra.
"Chát! Chát! Chát! Chát!"
Như vỗ lên quả bóng da, Phong hoàng tứ túc thứu chặ đường đều bị phi kiếm chém văng.
"Cũng may số lượng yêu thú nhiều thế, nếu chỉ mấy trăm con thì đã bị mình y giết hết rồi, chúng ta sẽ biến thành hôi của." Thanh Bình không nén được thầm nghĩ.
Nhưng chưa hết.
Phập! Thanh hắc sắc quang hoa bắn đi mấy trăm trượng.
Ngụy Tác đồng thời phát ra Huyền sát quỷ trảo, kim sắc pháp bảo và phi kiếm cánh cửa mỗi lần hạ được một con Phong hoàng tứ túc thứu là gã lại nhanh chóng hút về, chỉ tích tắc sau là gã chụp được mười mấy con.