Ngụy Tác không hề thừa lời, thu kim sắc pháp bảo, Ly Hỏa phảng lao vào đàn Hỏa vũ vân hạc.
"Ầm".
Cơ hồ đồng thời, Ngụy Tác tế xuất Trường hà thao thiên quyển. Nguồn truyện:
Một làn sóng khổng lồ ập vào Hỏa vũ vân hạc.
Thoáng sau sáu, bảy con Hỏa vũ vân hạc ở sau chót đều ré lên, dựng đứng mớ lông, phun ra từng viên xích hồng sắc hỏa châu ngưng kết.
Vù!
Bị xích hồng sắc hỏa châu ngăn trở, tuy ngọn sóng của Trường hà thao thiên quyển vẫn đổ vào ba con Hỏa vũ vân hạc ở cuối, dập tắt hỏa quang của chúng, biến chúng thành ba con gà mắc mưa nhưng không chết, chỉ run rẩy bỏ chạy.
Ngụy Tác lại tỏ ra vui mừng, Huyền sát quỷ trảo bừng lên, chụp lấy ba con Hỏa vũ vân hạc ngấp ngoải về.
Một chiêu hạ được ba con Hỏa vũ vân hạc, trong dòng xích diễm hồng lưu, đàn Hỏa vũ vân hạc bị chọc giận, quay lại bổ vào bọn Ngụy Tác.
"Ngụy đạo hữu, uy năng thuật pháp của yêu thú này hơn xa Phong hoàng tứ túc thứu, thần thức có thể xác định chuẩn xác trong vòng hai trăm trượng, để bị chúng vây công thì không dễ đối phó đâu."
"Sát sinh trấn thú liên" cuốn tới, lấy mạng một con Hỏa vũ vân hạc, Lệ Nhược Hải nói vậy với Ngụy Tác đoạn trong tay xuất hiện một nô thú đại.
Nô thú đại lóe lên hoàng quang, một con tuyết bạch sắc ngô công cỡ một trượng đột nhiên hiện lên trước mặt bọn Ngụy Tác.
Tuyết bạch sắc ngô công phát ra hàn khí kinh nhân, thân thể không có cánh, mọc lên từng cục băng, bụng toát ra bạch khí, lơ lửng trên không như thể có năng lực ngự không.
"Phù!"
Yêu thú này được tế xuất, bạch quang từ miêng phun vào Hỏa vũ vân hạc.
Mắt Hỏa vũ vân hạc tỏ vẻ kinh hãi, trong miệng lóe lên hồng quang, tế xuất một viên yêu đan cỡ mắt rồng, rải ra xích hồng sắc đan hỏa.
Đan hỏa không ngăn được bạch quang của tuyết bạch sắc ngô công, tích tắc sau thì bạch quang đã ép được xích hồng sắc đan hỏa, xung kích yêu đan, đoạn giáng thẳng vào Hỏa vũ vân hạc.
Yêu đan và mình Hỏa vũ vân hạc cơ hồ trong tích tắc phủ sương, hình thành hai khối băng rơi xuống.
Ngụy Tác giật giật chân mày.
Tuy vẫn là ban ngày, gã không để lục bào lão đầu ra nhưng cũng biết tuyết bạch sắc ngô công mà Lệ Nhược Hải thả ra là "Thiên sương tuyết ngô".
Yêu thú này vốn chỉ là ngũ cấp cao giai, kém hơn Hỏa vũ vân hạc song Thiên sương tuyết ngô dễ dàng hạ được Hỏa vũ vân hạc thì uy năng thuật pháp ít nhất cũng là lục cấp cao giai.
"À!"
Mắt Ngụy Tác ánh lên vì thả Thiên sương tuyết ngô xong, Lệ Nhược Hải không dừng tay.
Lại một con hỏa hồng sắc yêu thú từ một nô thú đại bay ra.
Hỏa hồng sắc yêu thú là một con dơi đầu sói.
"Vù!"
Uy năng thuật pháp của con dơi này còn hơn cả Thiên sương tuyết ngô, hỏa hồng sắc hỏa nhận lóe lên, cắt đứt đầu Hỏa vũ vân hạc.
"Còn nữa?"
Lệ Nhược Hải không dừng tay, lấy tiếp ra một nô thú đại. Trước mặt bọn Ngụy Tác là một con bạch sắc băng phượng khí tức kinh nhân.
Chỉ một hơi thở, băng trùy dài cả thước lại bắn ra, bắn thủng lỗ chỗ hai con Hỏa vũ vân hạc.
Thả liền ba yêu thú xong, Lệ Nhược Hải không thả thêm nữa, có điều Ngụy Tác không nén được thở dài.
Thủ đoạn của Linh Thú cung về nuôi dưỡng yêu thú và phương pháp nô thú thì quả thật tông môn khác không so được.
Không nói đến con Thiên sương tuyết ngô thứ nhất vì cũng như Phệ tâm trùng của Ngụy Tác, không chỉ tiến giai một cấp.
Hỏa hồng sắc biên bức rất giống tứ cấp đê giai phong hệ yêu thú Lang đầu biên bức, trừ Lang đầu biên bức thì gã không nghe nói đến có hỏa hệ yêu thú nào ngoại hình như vậy.
Lang đầu biên bức, gã từng có mấy con nhưng yêu thú này lại biến thành hỏa hệ yêu thú, thật khiến gã không dám tin.
Con thứ ba là thất cấp đê giai yêu thú Thiên cực băng phượng chính chính tông tông, là phân chi của Huyền thiên băng phượng.
Thực lực của Thiên cực băng phượng đã ngang với Hắc cốt minh quân của Ngụy Tác.
Thiên sương tuyết ngô và Lang đầu biên bức biến dị cộng lại thì đủ đấu với phổ thông tu sĩ Kim đan nhất trọng không có dị bảo đặc biệt.
Ngụy Tác khẳng định là trong tình hình này, Lệ Nhược Hải chưa để lộ toàn bộ thực lực, lời đồn quả không sai, Lệ Nhược Hải không chỉ là tu sĩ Kim đan lưỡng trọng mà còn có rất nhiều yêu thú phẩm giai cực cao.
Chỉ riêng thực lực thể hiện ra, Ngụy Tác trừ phi động dụng Tuyệt diệt kim đan hoặc Thực huyết pháp đao, bằng không không phải đối thủ của Lệ Nhược Hải.
Ba yêu thú này gia nhập, cộng thêm Ngụy Tác cố ý khống chế Ly Hỏa phảng lướt sát rìa đàn Hỏa vũ vân hạc nên đối phó rất dễ dàng, chi thoáng sau, năm người đã hạ được hai mươi mấy con.
Đúng lúc đó xảy ra biến có.
Ngụy Tác đột nhiên cảm giác được khí tức đặc biệt từ phía sau phát ra.
Khí tức này thậm chí khiến gã cảm thấy nguy hiểm khôn tả.
"Kia là..."
Gã ngoái lại, hít một hơi lạnh.
Trên một đoạn tường Hoàng Đạo thành đổ nát có một con yêu thú như viên hầu.
Yêu thú này toàn thân lông trắng, thể hình kinh nhân, cao chừng bảy, tám trượng, trông có vẻ nặng nề nhưng chân như dẫm trên đám mây mềm, không hề có tiếng động.
Đỉnh đầu nó có một cái mấu thịt nhô lên, hai mắt rực bạch quang, miệng thò ra bốn cái răng nanh, hung ác cực độ.
Kinh nhân nhất là lớp lông trắng của cự viên không chỉ phát ra hơi sương trắng, giữa các sợi lông còn có vô số bạch sắc cự tảo cớ nắm tay bò ra bò vào.
Trong vòng hai trăm trượng nếu có tu sĩ tồn tại, sẽ có không ít bạch sắc cự từ trên mình cự viên rơi xuống như quả chín rục.
Mấy dải trắng đó chỉ nhấp nhô là đến trước mặt các tu sĩ.
Bạch sắc cự tảo đều chỉ công kích cận thân nhưng sức nhảy cực kỳ kinh nhân, mỗi bước nhảy đều như pháp bảo bắn đi mấy trăm trượng, ngay cả tu sĩ ở trên không trung cũng bị trúng đòn. Uy năng của chúng lại thập phần kinh nhân, chỉ thoáng nhìn là Ngụy Tác thấy có năm, sáu tu sĩ bị cự tảo công phá linh quang, chui vào thể nội.
Tu sĩ bị cự tảo chui vào thể nội đều sưng vù, thân thể sáng lên như ngâm trong nước quá lâu rồi hóa thành một vũng nước, chỉ còn lại bộ xương vàng vọt. Cự tảo chui ra, có vẻ như đã no nê.
"Hoang cổ bạch trạch!"
Cảm giác được nét khác lạ của Ngụy Tác, Lệ Nhược Hải ngoái lại nhìn, biến sắc hô lên.
"Hoang cổ bạch trạch? Yêu thú nào nhỉ?" Ngụy Tác hỏi.
Gã chưa từng nghe nói đến yêu thú này, cảm giác được thần thức của nó còn hơn gã, hiện tại đàng nhắm vào gã.
"Hoang cổ bạch trạch là dị thú ở nơi cực kỳ man hoang cách xa các tu sĩ đại lục! Bạch sắc chướng khí của chúng có nhiều tác hại, tồn tại rất lâu, nhìn vạn lần không nên hít phải dù là một chút, không thì Kim đan tu sĩ cũng sẽ mắc quái bệnh, tiếp xúc với tu sĩ mắc bệnh cũng sẽ bị truyền nhiễm. Ba nghìn năm trước, Lưu Ly tông có mấy chục tu sĩ gặp yêu thú này tại hoang nguyên, tuy có năm, sáu người may mắn thoát thân nhưng về đến tông môn thì gây ra ôn dịch, tới mấy thành trì, mấy vạn tu sĩ mất mạng. Nếu đấu với yêu thú này, trừ linh quang và nguyên khí pháp bảo như Trường hà thao thiên quyển của các hạ ra, mọi pháp bảo trực tiếp công kích đều không thể sử dụng, bằng không sẽ nhiễm phải bạch sắc chướng khí." Lệ Nhược Hải nhăn nhó giải thích: "Cự tảo cũng có chướng khí, để chúng đến gần trong vòng mười trượng cũng sẽ nguy hiểm."
"Thật ra là dị thú cấp nào?" Lệ Nhược Hải nói nhiều như thế mà không đề cập tới phẩm giai, Ngụy Tác không nén được kêu lên.
"Bát cấp đê giai!" Bọn Kỳ Long Sơn cũng chưa biết đến yêu thú này, thấy Lệ Nhược Hải nói mãi không đi vào trọng điểm, mãi khi y nói ra bốn chữ đó thì mới hít một hơi lạnh.
"Không xong!"
Cùng lúc, Ngụy Tác đột nhiên biến sắc nhìn lên.
Một bóng đen khổng lồ ép xuống!
So ra, Ly Hỏa phảng của Ngụy Tác quá nhỏ bé, không đủ cho bóng đen nhét kẽ răng.
Là một con Đế vương hắc giao!
Ngụy Tác không hề thừa lời, thu kim sắc pháp bảo, Ly Hỏa phảng lao vào đàn Hỏa vũ vân hạc.
"Ầm".
Cơ hồ đồng thời, Ngụy Tác tế xuất Trường hà thao thiên quyển. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một làn sóng khổng lồ ập vào Hỏa vũ vân hạc.
Thoáng sau sáu, bảy con Hỏa vũ vân hạc ở sau chót đều ré lên, dựng đứng mớ lông, phun ra từng viên xích hồng sắc hỏa châu ngưng kết.
Vù!
Bị xích hồng sắc hỏa châu ngăn trở, tuy ngọn sóng của Trường hà thao thiên quyển vẫn đổ vào ba con Hỏa vũ vân hạc ở cuối, dập tắt hỏa quang của chúng, biến chúng thành ba con gà mắc mưa nhưng không chết, chỉ run rẩy bỏ chạy.
Ngụy Tác lại tỏ ra vui mừng, Huyền sát quỷ trảo bừng lên, chụp lấy ba con Hỏa vũ vân hạc ngấp ngoải về.
Một chiêu hạ được ba con Hỏa vũ vân hạc, trong dòng xích diễm hồng lưu, đàn Hỏa vũ vân hạc bị chọc giận, quay lại bổ vào bọn Ngụy Tác.
"Ngụy đạo hữu, uy năng thuật pháp của yêu thú này hơn xa Phong hoàng tứ túc thứu, thần thức có thể xác định chuẩn xác trong vòng hai trăm trượng, để bị chúng vây công thì không dễ đối phó đâu."
"Sát sinh trấn thú liên" cuốn tới, lấy mạng một con Hỏa vũ vân hạc, Lệ Nhược Hải nói vậy với Ngụy Tác đoạn trong tay xuất hiện một nô thú đại.
Nô thú đại lóe lên hoàng quang, một con tuyết bạch sắc ngô công cỡ một trượng đột nhiên hiện lên trước mặt bọn Ngụy Tác.
Tuyết bạch sắc ngô công phát ra hàn khí kinh nhân, thân thể không có cánh, mọc lên từng cục băng, bụng toát ra bạch khí, lơ lửng trên không như thể có năng lực ngự không.
"Phù!"
Yêu thú này được tế xuất, bạch quang từ miêng phun vào Hỏa vũ vân hạc.
Mắt Hỏa vũ vân hạc tỏ vẻ kinh hãi, trong miệng lóe lên hồng quang, tế xuất một viên yêu đan cỡ mắt rồng, rải ra xích hồng sắc đan hỏa.
Đan hỏa không ngăn được bạch quang của tuyết bạch sắc ngô công, tích tắc sau thì bạch quang đã ép được xích hồng sắc đan hỏa, xung kích yêu đan, đoạn giáng thẳng vào Hỏa vũ vân hạc.
Yêu đan và mình Hỏa vũ vân hạc cơ hồ trong tích tắc phủ sương, hình thành hai khối băng rơi xuống.
Ngụy Tác giật giật chân mày.
Tuy vẫn là ban ngày, gã không để lục bào lão đầu ra nhưng cũng biết tuyết bạch sắc ngô công mà Lệ Nhược Hải thả ra là "Thiên sương tuyết ngô".
Yêu thú này vốn chỉ là ngũ cấp cao giai, kém hơn Hỏa vũ vân hạc song Thiên sương tuyết ngô dễ dàng hạ được Hỏa vũ vân hạc thì uy năng thuật pháp ít nhất cũng là lục cấp cao giai.
"À!"
Mắt Ngụy Tác ánh lên vì thả Thiên sương tuyết ngô xong, Lệ Nhược Hải không dừng tay.
Lại một con hỏa hồng sắc yêu thú từ một nô thú đại bay ra.
Hỏa hồng sắc yêu thú là một con dơi đầu sói.
"Vù!"
Uy năng thuật pháp của con dơi này còn hơn cả Thiên sương tuyết ngô, hỏa hồng sắc hỏa nhận lóe lên, cắt đứt đầu Hỏa vũ vân hạc.
"Còn nữa?"
Lệ Nhược Hải không dừng tay, lấy tiếp ra một nô thú đại. Trước mặt bọn Ngụy Tác là một con bạch sắc băng phượng khí tức kinh nhân.
Chỉ một hơi thở, băng trùy dài cả thước lại bắn ra, bắn thủng lỗ chỗ hai con Hỏa vũ vân hạc.
Thả liền ba yêu thú xong, Lệ Nhược Hải không thả thêm nữa, có điều Ngụy Tác không nén được thở dài.
Thủ đoạn của Linh Thú cung về nuôi dưỡng yêu thú và phương pháp nô thú thì quả thật tông môn khác không so được.
Không nói đến con Thiên sương tuyết ngô thứ nhất vì cũng như Phệ tâm trùng của Ngụy Tác, không chỉ tiến giai một cấp.
Hỏa hồng sắc biên bức rất giống tứ cấp đê giai phong hệ yêu thú Lang đầu biên bức, trừ Lang đầu biên bức thì gã không nghe nói đến có hỏa hệ yêu thú nào ngoại hình như vậy.
Lang đầu biên bức, gã từng có mấy con nhưng yêu thú này lại biến thành hỏa hệ yêu thú, thật khiến gã không dám tin.
Con thứ ba là thất cấp đê giai yêu thú Thiên cực băng phượng chính chính tông tông, là phân chi của Huyền thiên băng phượng.
Thực lực của Thiên cực băng phượng đã ngang với Hắc cốt minh quân của Ngụy Tác.
Thiên sương tuyết ngô và Lang đầu biên bức biến dị cộng lại thì đủ đấu với phổ thông tu sĩ Kim đan nhất trọng không có dị bảo đặc biệt.
Ngụy Tác khẳng định là trong tình hình này, Lệ Nhược Hải chưa để lộ toàn bộ thực lực, lời đồn quả không sai, Lệ Nhược Hải không chỉ là tu sĩ Kim đan lưỡng trọng mà còn có rất nhiều yêu thú phẩm giai cực cao.
Chỉ riêng thực lực thể hiện ra, Ngụy Tác trừ phi động dụng Tuyệt diệt kim đan hoặc Thực huyết pháp đao, bằng không không phải đối thủ của Lệ Nhược Hải.
Ba yêu thú này gia nhập, cộng thêm Ngụy Tác cố ý khống chế Ly Hỏa phảng lướt sát rìa đàn Hỏa vũ vân hạc nên đối phó rất dễ dàng, chi thoáng sau, năm người đã hạ được hai mươi mấy con.
Đúng lúc đó xảy ra biến có.
Ngụy Tác đột nhiên cảm giác được khí tức đặc biệt từ phía sau phát ra.
Khí tức này thậm chí khiến gã cảm thấy nguy hiểm khôn tả.
"Kia là..."
Gã ngoái lại, hít một hơi lạnh.
Trên một đoạn tường Hoàng Đạo thành đổ nát có một con yêu thú như viên hầu.
Yêu thú này toàn thân lông trắng, thể hình kinh nhân, cao chừng bảy, tám trượng, trông có vẻ nặng nề nhưng chân như dẫm trên đám mây mềm, không hề có tiếng động.
Đỉnh đầu nó có một cái mấu thịt nhô lên, hai mắt rực bạch quang, miệng thò ra bốn cái răng nanh, hung ác cực độ.
Kinh nhân nhất là lớp lông trắng của cự viên không chỉ phát ra hơi sương trắng, giữa các sợi lông còn có vô số bạch sắc cự tảo cớ nắm tay bò ra bò vào.
Trong vòng hai trăm trượng nếu có tu sĩ tồn tại, sẽ có không ít bạch sắc cự từ trên mình cự viên rơi xuống như quả chín rục.
Mấy dải trắng đó chỉ nhấp nhô là đến trước mặt các tu sĩ.
Bạch sắc cự tảo đều chỉ công kích cận thân nhưng sức nhảy cực kỳ kinh nhân, mỗi bước nhảy đều như pháp bảo bắn đi mấy trăm trượng, ngay cả tu sĩ ở trên không trung cũng bị trúng đòn. Uy năng của chúng lại thập phần kinh nhân, chỉ thoáng nhìn là Ngụy Tác thấy có năm, sáu tu sĩ bị cự tảo công phá linh quang, chui vào thể nội.
Tu sĩ bị cự tảo chui vào thể nội đều sưng vù, thân thể sáng lên như ngâm trong nước quá lâu rồi hóa thành một vũng nước, chỉ còn lại bộ xương vàng vọt. Cự tảo chui ra, có vẻ như đã no nê.
"Hoang cổ bạch trạch!"
Cảm giác được nét khác lạ của Ngụy Tác, Lệ Nhược Hải ngoái lại nhìn, biến sắc hô lên.
"Hoang cổ bạch trạch? Yêu thú nào nhỉ?" Ngụy Tác hỏi.
Gã chưa từng nghe nói đến yêu thú này, cảm giác được thần thức của nó còn hơn gã, hiện tại đàng nhắm vào gã.
"Hoang cổ bạch trạch là dị thú ở nơi cực kỳ man hoang cách xa các tu sĩ đại lục! Bạch sắc chướng khí của chúng có nhiều tác hại, tồn tại rất lâu, nhìn vạn lần không nên hít phải dù là một chút, không thì Kim đan tu sĩ cũng sẽ mắc quái bệnh, tiếp xúc với tu sĩ mắc bệnh cũng sẽ bị truyền nhiễm. Ba nghìn năm trước, Lưu Ly tông có mấy chục tu sĩ gặp yêu thú này tại hoang nguyên, tuy có năm, sáu người may mắn thoát thân nhưng về đến tông môn thì gây ra ôn dịch, tới mấy thành trì, mấy vạn tu sĩ mất mạng. Nếu đấu với yêu thú này, trừ linh quang và nguyên khí pháp bảo như Trường hà thao thiên quyển của các hạ ra, mọi pháp bảo trực tiếp công kích đều không thể sử dụng, bằng không sẽ nhiễm phải bạch sắc chướng khí." Lệ Nhược Hải nhăn nhó giải thích: "Cự tảo cũng có chướng khí, để chúng đến gần trong vòng mười trượng cũng sẽ nguy hiểm."
"Thật ra là dị thú cấp nào?" Lệ Nhược Hải nói nhiều như thế mà không đề cập tới phẩm giai, Ngụy Tác không nén được kêu lên.
"Bát cấp đê giai!" Bọn Kỳ Long Sơn cũng chưa biết đến yêu thú này, thấy Lệ Nhược Hải nói mãi không đi vào trọng điểm, mãi khi y nói ra bốn chữ đó thì mới hít một hơi lạnh.
"Không xong!"
Cùng lúc, Ngụy Tác đột nhiên biến sắc nhìn lên.
Một bóng đen khổng lồ ép xuống!
So ra, Ly Hỏa phảng của Ngụy Tác quá nhỏ bé, không đủ cho bóng đen nhét kẽ răng.
Là một con Đế vương hắc giao!