Đế vương hắc giao dài cả trăm trượng, hơn cả dự liệu của Ngụy Tác, như bức tường thành chắn trên không!
Hắc khí lan tràn trên đầu, không trông rõ hình dáng, trong hắc khí có hai con mắt như chuông đồng sáng rực, hai cái rừng cũng tuôn tràn hắc khí, dị thường kinh nhân.
"Oành!"
Ngụy Tác ngẩng lên, hắc quang dài cả trượng từ miệng Đế vương hắc giao phun ra, va vào mười sáu dải sáng vàng đục quanh Ly Hỏa phảng.
Sau tiếng nổ, hai dải sáng vàng đục tan biến, hóa thành hai viên phật châu được Pháp Hoa chân nhân nhăn nhó thu lại.
Hắc sắc quang hoa chưa tan hết đà, va vào bạch sắc linh quang quang tráo quanh Ly Hỏa phảng.
Chát. Bạch sắc linh quang quang tráo của Lệ Nhược Hải rung lên nhưng vẫn nguyên lành.
Đúng lúc, mặt đất dưới Ly Hỏa phảng đột nhiên dấy lên hoàng sắc khí trụ, cả trăm trượng bị lật tung, một con trùng béo múp dài hơn năm trượng chui ra.
Hoàng sắc cự trùng không khác gì con nhộng bình thường nhưng đầu tách ra làm bốn cánh, bên trong là từng hàng răng bẹt, trông như một cái mồm có sáu, bảy xúc giác tròn, điện quang liễu nhiễu.
Đúng lúc Đế vương hắc giao phát ra hắc sắc quang hoa oanh kích bạch sắc linh quang quang tráo, "Hoang cổ bạch trạch" khắp mình bạch sắc chướng khí liễu nhiễu cũng đột nhiên lao về phía bọn Ngụy Tác.
"Hoang cổ bạch trạch" mỗi bước được hơn trăm trượng, bạch sắc cự tảo như mưa rào trút xuống, thoáng sau đã hơn hai mươi tu sĩ bị số lượng cự tảo kinh nhân công phá hộ thể linh quang, thân thể tan chảy thành nước vàng.
"Hoang cổ bạch trạch" là bát cấp đê giai yêu thú, bát cấp yêu thú thì thực lực cao hơn Kim đan tu sĩ, chướng khí lại thập phần tà môn, nên bọn Ngụy Tác chú ý hết lên nó.
Bên dưới Ly Hỏa phảng đột nhiên mọc ra một yêu thú, bọn Ngụy Tác không kịp cả phản ứng.
Chát!
Miệng hoàng sắc cự trùng phun ra điện quang lầy nhầy, đánh tan bạch sắc quang tráo đang rung lên.
Bạch sắc linh quang quang tráo tan vỡ, Ngụy Tác không kịp trao đổi với bọn Lệ Nhược Hải, mắt ánh lên, thu Ly Hỏa phảng. Nguồn truyện:
Điện quang như thùng nước đánh hụt, cơ hồ lướt sát sạt Ngụy Tác.
Rõ ràng bọn Ngụy Tác nhắm vào ba con Đế vương hắc giao nhưng cũng bị mấy cao giai yêu thú nhắm vào.
Ngụy Tác còn chưa biết tên hoàng sắc cự trùng, nhưng uy năng có vẻ không kém gì Đế vương hắc giao, cũng là thất cấp trung giai yêu thú.
Ly Hỏa phảng tuy có uy năng phòng ngự đạo giai hạ phẩm, nhưng giờ có tới hai con thất cấp trung giai yêu thú, một bát cấp yêu thú, uy năng bất kỳ một đạo thuật pháp nào của chúng đều cao hơn đạo giai hạ phẩm pháp bảo, bị đánh trúng là Ly Hỏa phảng sẽ tổn hại.
Ngụy Tác không dám sử dụng Ly Hỏa phảng nữa.
"Đây là Địa nguyên bì khâu! Thất cấp trung giai yêu thú!"
"Trừ công kích kiểu này, nó còn phun ra hoàng sắc hà quang, cẩn thận đừng để bị trùm lên, không thì thể nội chân nguyên sẽ lưu động khó khăn! Cẩn thận! Đừng chạm vào bạch sắc chướng khí!"
Ngụy Tác thu Ly Hỏa phảng, Lệ Nhược Hải nói nhanh nhưng chưa dứt lời thì đột nhiên kêu to.
Hóa ra "Hoang cổ bạch trạch" tuy cách họ sáu, bảy trăm trượng nhưng gầm lên điên cuồng, bạch sắc quang trụ như dòng chảy từ miệng bát cấp yêu thú phun ra.
Bạch sắc quang trụ phun ra cách nó sáu, bảy mươi trượng liền khuếch tán, biến thành bạch sắc chướng khí mênh mông.
Sau cùng chướng khí hình thành sáu, bảy dòng đổ vào bọn Ngụy Tác.
Mỗi luồng bạch sắc hồng lưu đều dài hai, ba trăm trượng, rộng mấy chục trượng!
Mỗi dòng còn lớn gấp mấy lần Đế vương hắc giao phía trên đầu họ!
Ngay cả Đế vương hắc giao cũng không dám chạm vào bạch sắc khí lưu mà phát ra hắc sắc vân khí bay lên cao.
Lệ Nhược Hải quát vang, nhìn bạch sắc chướng khí tràn tới hung hãn, Ngụy Tác không kịp suy nghĩ, thân ảnh loáng lên, lướt chếch lên không.
Hai làn bạch sắc chướng khí dị thường kinh nhân, một lướt qua phía dưới mé trái Ngụy Tác, một lướt qua bên trên mé phải.
Tránh khỏi đòn của "Hoang cổ bạch trạch", sắc mặt Ngụy Tác cực kỳ khó coi.
Sáu, bảy dòng bạch sắc chướng khí kinh nhân dài mấy trăm trượng, rộng mấy chục trượng liên tục tản ra trên không, khiến gã như đứng trong biển mây trắng mênh mông, không thấy thân ảnh bọn Lệ Nhược Hải.
Bạch sắc chướng khí còn có công hiệu ngăn cách thần thức, thần thức của gã chỉ xuyên vào được hơn hai trăm trượng.
Trong phạm vi hơn hai trăm trượng, không cảm nhận được bọn Lệ Nhược Hải tồn tại.
Hiển nhiên bọn Lệ Nhược Hải vì tránh né bạch sắc chướng khí mà lùi rất xa.
"Oành!"
Cùng lúc, bên sườn đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.
Mắt Ngụy Tác lóe lên, nhưng không dừng lại.
Cùng lúc dấy lên thổ hoàng sắc linh quang quang tráo, gã vung tay tế xuất kim sắc pháp bảo thiên về phòng ngự, hai linh quang quang tráo cùng lúc sáng lên quanh mình.
Tiếp đó một đạo hắc sắc thái cổ hung hỏa xuất hiện.
Thái cổ hung hỏa bừng lên, Ngụy Tác thử điều khiển thái cổ hung hỏa dồn xuống bạch sắc chướng khí ở mé trái.
"Xoạt, xoạt, xoạt!"
Bạch sắc chướng khí bị thái cổ hung hỏa thiêu đốt, vang lên tiếng động như côn trùng bị đốt, hóa thành tro tàn.
Bạch sắc chướng khí trông không dày lắm, như hơi nước nhưng bị thiêu cháy thì lại rải rác tro tàn, thập phần quỷ dị.
Ngụy Tác nhẹ lòng, vì dù quỷ dị thế nào, rõ ràng thái cổ hung hỏa có thể khắc chế bạch sắc chướng khí.
Đột ngột gã lạnh mình, như bị thứ gì đó đáng sợ chú ý.
Bạch sắc chướng khí sôi lên, khí thế hung hung cuốn tới như muốn ép dã bẹp rúm.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, chân nguyên đổ ra, Trường hà thao thiên quyển lơ lửng trên đầu gầm vang, cuồn cuộn sóng nước.
Bị sóng nước xô đi, bạch sắc chướng khí tan tác, không thể đến sát phạm vi năm mươi trượng quanh gã.
Thấy uy năng bạch sắc chướng khí không lợi hại, Ngụy Tác nhẹ lòng, ngoài mặt vẫn thập phần ngưng trọng, nhìn quanh.
"Không phải chứ?"
Chỉ mấy tích tắc sau, Ngụy Tác tỏ vẻ muốn khóc mà không có nước mắt.
Sau lưng gã, uy áp dồn tới, bạch sắc chướng khí như kinh đào hãi lãng hình thành một vùng xoáy.
Ở giữa dòng xoáy trắng muốt xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, mục quang rực hung diễm nhìn gã chằm chằm.
Yêu thú này là "Hoang cổ bạch trạch" khó đối phó nhất trong ba yêu thú.
Cự viên lơ lửng trên không, từ hai đầu gối trở xuống trùm trong bạch sắc chướng khí, hiển nhiên bát giai yêu thú này không có năng lực ngự không. Vừa nãy lướt đi lướt lại dưới đất, vị lão đại này thấy nhàm chán nên thử công kích tường thành xem sao.
Không biết vì thấy thần thức của Ngụy Tác mạnh nhất hoặc vì thái cổ hung hỏa ủa gã thiêu đốt bạch sắc chướng khí thập phần lợi hại mà yêu thú cao cấp nhất này muốn độc chiến với gã.
"Lệ đạo hữu, các vị thế nào?"
Ngụy Tác định gọi trợ thủ nên kêu to.
"..." Ngụy Tác tắt tiếng vì ban nãy còn không sao nhưng hiện giờ liên tục vang lên tiếng nổ vang, ít nhất cũng có ba, bốn chỗ đang đấu pháp kịch liệt, giọng nói như sấm của gã bị tiếng nổ liên miên kinh thiên động địa che lấp.
"Hòa khí sinh tài, không cần liều mạng, nước sông không phạm nước giếng chứ nhỉ?" Xem ra nhất thời không có trợ thủ, Ngụy Tác nói với bát cấp lão đại đang tỏ vẻ hằm hè với gã, đoạn định phủi mông bỏ chạy.
"Hoang cổ bạch trạch" không hề có ý nước giếng không phạm nước sông với gã, một đạo bạch sắc quang trụ phun ra, đổ xuống đầu gã.
Đế vương hắc giao dài cả trăm trượng, hơn cả dự liệu của Ngụy Tác, như bức tường thành chắn trên không!
Hắc khí lan tràn trên đầu, không trông rõ hình dáng, trong hắc khí có hai con mắt như chuông đồng sáng rực, hai cái rừng cũng tuôn tràn hắc khí, dị thường kinh nhân.
"Oành!"
Ngụy Tác ngẩng lên, hắc quang dài cả trượng từ miệng Đế vương hắc giao phun ra, va vào mười sáu dải sáng vàng đục quanh Ly Hỏa phảng.
Sau tiếng nổ, hai dải sáng vàng đục tan biến, hóa thành hai viên phật châu được Pháp Hoa chân nhân nhăn nhó thu lại.
Hắc sắc quang hoa chưa tan hết đà, va vào bạch sắc linh quang quang tráo quanh Ly Hỏa phảng.
Chát. Bạch sắc linh quang quang tráo của Lệ Nhược Hải rung lên nhưng vẫn nguyên lành.
Đúng lúc, mặt đất dưới Ly Hỏa phảng đột nhiên dấy lên hoàng sắc khí trụ, cả trăm trượng bị lật tung, một con trùng béo múp dài hơn năm trượng chui ra.
Hoàng sắc cự trùng không khác gì con nhộng bình thường nhưng đầu tách ra làm bốn cánh, bên trong là từng hàng răng bẹt, trông như một cái mồm có sáu, bảy xúc giác tròn, điện quang liễu nhiễu.
Đúng lúc Đế vương hắc giao phát ra hắc sắc quang hoa oanh kích bạch sắc linh quang quang tráo, "Hoang cổ bạch trạch" khắp mình bạch sắc chướng khí liễu nhiễu cũng đột nhiên lao về phía bọn Ngụy Tác.
"Hoang cổ bạch trạch" mỗi bước được hơn trăm trượng, bạch sắc cự tảo như mưa rào trút xuống, thoáng sau đã hơn hai mươi tu sĩ bị số lượng cự tảo kinh nhân công phá hộ thể linh quang, thân thể tan chảy thành nước vàng.
"Hoang cổ bạch trạch" là bát cấp đê giai yêu thú, bát cấp yêu thú thì thực lực cao hơn Kim đan tu sĩ, chướng khí lại thập phần tà môn, nên bọn Ngụy Tác chú ý hết lên nó.
Bên dưới Ly Hỏa phảng đột nhiên mọc ra một yêu thú, bọn Ngụy Tác không kịp cả phản ứng.
Chát!
Miệng hoàng sắc cự trùng phun ra điện quang lầy nhầy, đánh tan bạch sắc quang tráo đang rung lên.
Bạch sắc linh quang quang tráo tan vỡ, Ngụy Tác không kịp trao đổi với bọn Lệ Nhược Hải, mắt ánh lên, thu Ly Hỏa phảng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Điện quang như thùng nước đánh hụt, cơ hồ lướt sát sạt Ngụy Tác.
Rõ ràng bọn Ngụy Tác nhắm vào ba con Đế vương hắc giao nhưng cũng bị mấy cao giai yêu thú nhắm vào.
Ngụy Tác còn chưa biết tên hoàng sắc cự trùng, nhưng uy năng có vẻ không kém gì Đế vương hắc giao, cũng là thất cấp trung giai yêu thú.
Ly Hỏa phảng tuy có uy năng phòng ngự đạo giai hạ phẩm, nhưng giờ có tới hai con thất cấp trung giai yêu thú, một bát cấp yêu thú, uy năng bất kỳ một đạo thuật pháp nào của chúng đều cao hơn đạo giai hạ phẩm pháp bảo, bị đánh trúng là Ly Hỏa phảng sẽ tổn hại.
Ngụy Tác không dám sử dụng Ly Hỏa phảng nữa.
"Đây là Địa nguyên bì khâu! Thất cấp trung giai yêu thú!"
"Trừ công kích kiểu này, nó còn phun ra hoàng sắc hà quang, cẩn thận đừng để bị trùm lên, không thì thể nội chân nguyên sẽ lưu động khó khăn! Cẩn thận! Đừng chạm vào bạch sắc chướng khí!"
Ngụy Tác thu Ly Hỏa phảng, Lệ Nhược Hải nói nhanh nhưng chưa dứt lời thì đột nhiên kêu to.
Hóa ra "Hoang cổ bạch trạch" tuy cách họ sáu, bảy trăm trượng nhưng gầm lên điên cuồng, bạch sắc quang trụ như dòng chảy từ miệng bát cấp yêu thú phun ra.
Bạch sắc quang trụ phun ra cách nó sáu, bảy mươi trượng liền khuếch tán, biến thành bạch sắc chướng khí mênh mông.
Sau cùng chướng khí hình thành sáu, bảy dòng đổ vào bọn Ngụy Tác.
Mỗi luồng bạch sắc hồng lưu đều dài hai, ba trăm trượng, rộng mấy chục trượng!
Mỗi dòng còn lớn gấp mấy lần Đế vương hắc giao phía trên đầu họ!
Ngay cả Đế vương hắc giao cũng không dám chạm vào bạch sắc khí lưu mà phát ra hắc sắc vân khí bay lên cao.
Lệ Nhược Hải quát vang, nhìn bạch sắc chướng khí tràn tới hung hãn, Ngụy Tác không kịp suy nghĩ, thân ảnh loáng lên, lướt chếch lên không.
Hai làn bạch sắc chướng khí dị thường kinh nhân, một lướt qua phía dưới mé trái Ngụy Tác, một lướt qua bên trên mé phải.
Tránh khỏi đòn của "Hoang cổ bạch trạch", sắc mặt Ngụy Tác cực kỳ khó coi.
Sáu, bảy dòng bạch sắc chướng khí kinh nhân dài mấy trăm trượng, rộng mấy chục trượng liên tục tản ra trên không, khiến gã như đứng trong biển mây trắng mênh mông, không thấy thân ảnh bọn Lệ Nhược Hải.
Bạch sắc chướng khí còn có công hiệu ngăn cách thần thức, thần thức của gã chỉ xuyên vào được hơn hai trăm trượng.
Trong phạm vi hơn hai trăm trượng, không cảm nhận được bọn Lệ Nhược Hải tồn tại.
Hiển nhiên bọn Lệ Nhược Hải vì tránh né bạch sắc chướng khí mà lùi rất xa.
"Oành!"
Cùng lúc, bên sườn đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.
Mắt Ngụy Tác lóe lên, nhưng không dừng lại.
Cùng lúc dấy lên thổ hoàng sắc linh quang quang tráo, gã vung tay tế xuất kim sắc pháp bảo thiên về phòng ngự, hai linh quang quang tráo cùng lúc sáng lên quanh mình.
Tiếp đó một đạo hắc sắc thái cổ hung hỏa xuất hiện.
Thái cổ hung hỏa bừng lên, Ngụy Tác thử điều khiển thái cổ hung hỏa dồn xuống bạch sắc chướng khí ở mé trái.
"Xoạt, xoạt, xoạt!"
Bạch sắc chướng khí bị thái cổ hung hỏa thiêu đốt, vang lên tiếng động như côn trùng bị đốt, hóa thành tro tàn.
Bạch sắc chướng khí trông không dày lắm, như hơi nước nhưng bị thiêu cháy thì lại rải rác tro tàn, thập phần quỷ dị.
Ngụy Tác nhẹ lòng, vì dù quỷ dị thế nào, rõ ràng thái cổ hung hỏa có thể khắc chế bạch sắc chướng khí.
Đột ngột gã lạnh mình, như bị thứ gì đó đáng sợ chú ý.
Bạch sắc chướng khí sôi lên, khí thế hung hung cuốn tới như muốn ép dã bẹp rúm.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, chân nguyên đổ ra, Trường hà thao thiên quyển lơ lửng trên đầu gầm vang, cuồn cuộn sóng nước.
Bị sóng nước xô đi, bạch sắc chướng khí tan tác, không thể đến sát phạm vi năm mươi trượng quanh gã.
Thấy uy năng bạch sắc chướng khí không lợi hại, Ngụy Tác nhẹ lòng, ngoài mặt vẫn thập phần ngưng trọng, nhìn quanh.
"Không phải chứ?"
Chỉ mấy tích tắc sau, Ngụy Tác tỏ vẻ muốn khóc mà không có nước mắt.
Sau lưng gã, uy áp dồn tới, bạch sắc chướng khí như kinh đào hãi lãng hình thành một vùng xoáy.
Ở giữa dòng xoáy trắng muốt xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, mục quang rực hung diễm nhìn gã chằm chằm.
Yêu thú này là "Hoang cổ bạch trạch" khó đối phó nhất trong ba yêu thú.
Cự viên lơ lửng trên không, từ hai đầu gối trở xuống trùm trong bạch sắc chướng khí, hiển nhiên bát giai yêu thú này không có năng lực ngự không. Vừa nãy lướt đi lướt lại dưới đất, vị lão đại này thấy nhàm chán nên thử công kích tường thành xem sao.
Không biết vì thấy thần thức của Ngụy Tác mạnh nhất hoặc vì thái cổ hung hỏa ủa gã thiêu đốt bạch sắc chướng khí thập phần lợi hại mà yêu thú cao cấp nhất này muốn độc chiến với gã.
"Lệ đạo hữu, các vị thế nào?"
Ngụy Tác định gọi trợ thủ nên kêu to.
"..." Ngụy Tác tắt tiếng vì ban nãy còn không sao nhưng hiện giờ liên tục vang lên tiếng nổ vang, ít nhất cũng có ba, bốn chỗ đang đấu pháp kịch liệt, giọng nói như sấm của gã bị tiếng nổ liên miên kinh thiên động địa che lấp.
"Hòa khí sinh tài, không cần liều mạng, nước sông không phạm nước giếng chứ nhỉ?" Xem ra nhất thời không có trợ thủ, Ngụy Tác nói với bát cấp lão đại đang tỏ vẻ hằm hè với gã, đoạn định phủi mông bỏ chạy.
"Hoang cổ bạch trạch" không hề có ý nước giếng không phạm nước sông với gã, một đạo bạch sắc quang trụ phun ra, đổ xuống đầu gã.