Ban nãy trên hồng sắc tiểu viên kính, hỏa sát khí tức không đến mức đặc biệt kinh nhân, nhưng hoàng sắc quang trụ bắn ra rất đặc biệt, không hiểu uy năng thế nào.
"Không sai." Lão đầu gật đầu, đưa hồng sắc tiểu viên kính cho Ngụy Tác, "Theo sách cổ thì là Hỏa tước hóa yêu kính. Đáng tiếc."
"Sao lại đáng tiếc?" Ngụy Tác nhíu mày.
"Hỏa tước hóa yêu kính, hỏa tước là chỉ chất liệu Hỏa tước ngọc, Hỏa tước ngọc là linh ngọc cực hiếm, từ thời thượng cổ thường được dùng luyện chế pháp khí để hình thành khí linh." Lão đầu trở nên thong thả, "Hóa yêu là chỉ huyền diệu của cổ bảo. Cổ bảo này là một món hỏa hệ pháp bảo nhưng rất hiếm có, được luyện chế thành một món pháp bảo cần thần hồn hỏa hệ yêu thú mới có thể khu động uy năng. Không phải linh bảo có thể hình thành khí linh."
"Cần thần hồn hỏa hệ yêu thú mới có thể khu động uy năng?" Ngụy Tác và nữ tu nhìn nhau, không hiểu.
"Nói rõ thì vật này cần hấp nạp thần hồn hỏa hệ yêu thú, phẩm giai thần hồn càng cao, uy năng pháp bảo càng lợi hại. Hiện tại chưa hấp nạp được nên chỉ là cái vỏ không, làm gì có uy năng." Lão đầu nhìn hai người, "Hoàng sắc quang trụ ban nãy có thể hút thần hồn hỏa hệ yêu thú vào nhưng lấy đâu ra thần hồn hoàn chỉnh của hỏa hệ yêu thú, thuật pháp rút thần hồn cũng cực hiếm nên lão phu mới bảo là đáng tiếc."
Thoáng ngừng lại, lão đầu lại nhìn cả hai, "Ít nhất phải lục cấp cao giai yêu thú trở lên, như tu sĩ Phân niệm cảnh, Kim đan cảnh, ý thức và nhục thân phân ly mà ngưng kết bất tán thì mới có thần hồn."
Ý thức và tinh thần ly thể mà không ta, có thể đoạt xá, gọi là thần hồn tinh phách, tu sĩ nào cũng biết như thế. Lão đầu bổ sung đoạn nhìn gã đầy thâm ý, rõ ràng có hàm ý với tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng, muốn giết hỏa hệ cao giai yêu thú rồi rút được thần hồn thì đừng mơ, vật này nằm trong tay ngươi cũng là phế vật.
Ngụy Tác đương nhiên không phải tu sĩ Phân niệm nhất trọng như bề ngoài, thần sắc không hề dao động, "Tức là pháp bảo này chỉ có thể hấp nạp thần hồn hỏa hệ yêu thú, yêu thú hệ khác không được."
"Đích xác như thế." Lão đầu nhìn Ngụy Tác, không cho biết phương pháp sử dụng mà nhắc nhở: "Lưỡng vị đạo hữu, nếu không sử dụng cổ bảo này thì Tập Cổ hiên có thể bán giúp. Cổ bảo còn nguyên này đối với nhiều đại tu sĩ vẫn rất hữu dụng, nhất định bán được giá cao, thậm chí đổi được pháp bảo phẩm giai bất phàm."
"Không cần, Văn chưởng quỹ chỉ cần cho tại hạ biết phương pháp sử dụng là được." Ngụy Tác lắc đầu, cười thầm, nếu mỗ bỏ hết pháp bảo không dùng ra, chưa biết chừng các hạ sẽ tròn mắt mắt. Bất quá pháp bảo này rõ ràng cần thuật pháp rút thần hồn ra phối hợp mới dùng được, quả thật khiến gã đau đầu. Đối với thần thông hiện tại của Ngụy thì giết một con hỏa hệ yêu thú lục cấp thất cấp không khó, bỏ công nghe ngóng tin tức thì cũng không khó tìm ra hỏa hệ yêu thú, nhưng thuật pháp để phối hợp lại cần cơ duyên, đến giờ gã vẫn chưa tìm được thuật pháp thần thức xung kích thích hợp.
"Các vị nên cẩn thận, cổ bảo này không nên để cao giai tu sĩ nhìn thấy." Lão đầu nhìn Ngụy Tác, "Các vị chắc đã hiểu."
Ngữ khí lão đầu rõ ràng trách Ngụy Tác và nữ tu không hiểu gì, nhưng Ngụy Tác không giận vì lão quả thật có ý tốt nên chỉ mỉm cười: "Bọn mỗ hiểu."
Lão đầu nhìn Ngụy Tác, không nhiều lời, lấy ra thanh sắc ngọc phù, dùng thần thức ngưng phù ghi phương pháp điều khiển cổ bảo vào: "Phẩm giai vật này không tệ nhưng nhất thời không thể sử dụng, lão phu thu phí dụng hai nghìn hạ phẩm linh thạch, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề." Ngụy Tác bình tĩnh như thường lấy ra một linh thạch đại, lấy số trung phẩm linh thạch ngang với giá trị đó đưa cho lão đầu.
"Phương pháp ở trong này, xem có chỗ nào không hiểu chăng." Lão đầu thu linh thạch, đưa ký sự thanh phù cho Ngụy Tác.
Ngụy Tác quét thần thức vào, gật đầu: "Không có chỗ nào không hiểu."
Lão đầu không nhiều lời, bảo nữ tử diễm lệ đưa bọn Ngụy Tác vào đây đưa cả hai đi ra, vì từ nãy đến giờ nàng ta không ở lại.
"Văn chưởng quỹ, chốc nữa tại hạ còn một món cổ bảo phiền chưởng quỹ giám định." Ngụy Tác lại nói.
"Còn một món cổ bảo?" Lão đầu cũng ngẩn người.
"Vật này." Ngụy Tác bình tĩnh như thường đưa hắc sắc tiểu nhân lấy được của Càn La chân nhân thân ra.
"Việc này?" Lão đầu đón lấy hắc sắc tiểu nhân.
"Vật này rất cổ rồi, còn lâu đời hơn Hỏa tước hóa yêu kính, chỉ là chất liệu..." Dùng ngón tay vuốt khẽ, nhìn màu sắc, lão đầu nhíu chặt mày.
Phi giáp võ sĩ rủ một tay, tay kia chỉ ra, trông có vẻ bằng tinh kim, nhưng nhìn kỹ thì là một loại gỗ đen đặc biệt, có vẻ lão đầu cũng không biết.
Lão đầu tương đưa hắc sắc tiểu nhân lên xem xét.
Hắc sắc tiểu nhân mặc khôi giáp do phù văn đan nhau và những chữ cổ vuông vắn cấu thành, sau lưng có khác là có thêm những chỗ lõm nhỏ, như hình sao trời.
"Chuyện đó..."
Nhìn rõ hình sao trời, lão đầu nghĩ ra gì đó, thân thể hơi sững lại.
Đoạn lão đưa hắc sắc tiểu nhân lên mũi ngửi.
Chỉ ngửi hai lần, mắt lão tỏ vẻ chấn động vô vàn, tay cầm hắc sắc tiểu nhân hơi run rẩy.
"Thế nào, Văn chưởng quỹ, nhận ra cổ bảo này hả?" Thấy thế, mắt Ngụy Tác ánh lên hỏi.
"Trấn thiên pháp tướng! Lại là Trấn thiên pháp tướng!"
Lo đầu này rõ ràng không dễ kích động như lục bào lão đầu nhưng giờ cũng kêu lên.
"Trấn thiên pháp tướng? Đây là cổ bảo gì?" Ngụy Tác và nữ tu nhìn nhau, kích động hẳn, dáng vẻ lão đầu giá có thấy vật này phi phàm.
"Không phải viễn cổ pháp bảo, là cổ bảo của thượng cổ Chiến Hoàng tông."
"Thượng cổ Chiến Hoàng tông?" Lục bào lão đầu cũng nghi hoặc. Lão từng nghe đến tông môn này, nhưng từ thời đại của lão đã là một đại tông môn cực kỳ cổ lão. Lục bào lão đầu chỉ biết công pháp cùng thuật pháp của phái này nổi danh với lực công kích, những việc khác lão mù tịt.
"Không sai đâu, khí tức Thần huyền cảnh tu sĩ như đàn hương, vật này là mùi hoa sen." Văn chưởng quỹ chấn kinh lẩm bẩm.
"Văn chưởng quỹ, thật ra là pháp bảo gì?" Ngụy Tác cũng nóng lòng.
"Vật này là một thiên tài tu sĩ tên Thương Lâm của Chiến Hoàng tông luyện chế được." Văn chưởng quỹ định thần, "Tu sĩ này có đại cơ ngộ, ngộ tính siêu phàm, vì lúc trẻ đấu pháp với người ta, thân thể tàn khuyết, luyện đến Kim đan ngũ trọng thì tu vi dừng bước. Y định đoạt xá tụ lại nhục thân, dùng một viên hắc sắc phật quang xá lợi từ viễn cổ để lại, luyện chế thành pháp bảo. Pháp bảo này có thể dùng kim đan hà quang điều khiển, đạt tới Kim đan ngũ trọng, uy năng kim đan hà quang đủ là sẽ khiến nó hiển hóa thành pháp tướng không kém gì của Thần huyền cảnh tu sĩ!"
"Cái gì?" Ngụy Tác và nữ tu, lục bào lão đầu đều chấn động, "Tu sĩ Kim đan ngũ trọng có vật này không phải có thể sẽ có thần huyền pháp tướng, sánh với Thần huyền cảnh tu sĩ?"
"Gần như thế. Tu sĩ đó của Chiến Hoàng tông vì không thể đột phá Kim đan ngũ trọng mới luyện chế pháp bảo này, để thần thông vô hạn tiếp cận Thần huyền cảnh tu sĩ." Văn chưởng quỹ bừng lên hàn khí nhìn Ngụy Tác, "Nếu các hạ không bán vật này thì càng không nên để ai biết, không thì sẽ gặp họa sát thân, đại tu sĩ Kim đan kỳ tứ trọng ngũ trọng đều sẽ tranh đoạt!"
"Lại là một món cổ bảo như thế!"
Ngụy Tác hít hơi liên tục, biết rõ giá trị một món cổ bảo cỡ này.
"Pháp bảo này, điều khiển thế nào? Chỉ cần dồn kim đan hà quang vào?" Ngụy Tác hỏi.
"Theo ghi chép thì chỉ có thế, hơn nữa thì lão phu không biết." Lão đầu biến sắc, hiểu ý Ngụy Tác muốn giữ lại vật này.
"Phí dụng giám định cổ bảo lần này là một vạn hạ phẩm linh thạch." Ngụy Tác lấy ra một linh thạch đại, thần thức quét vào, đếm một trăm viên thượng phẩm linh thạch, đưa cho Văn chưởng quỹ.
"Vị đạo hữu này, định giữ vật này bên mình?" Văn chưởng quỹ trả hắc sắc tiểu nhân cho Ngụy Tác, hỏi thêm.
"Đa tạ hảo ý của Văn chưởng quỹ, chỉ cần chưởng quỹ không để lộ là được." Ngụy Tác thần sắc bất biến gật đầu, trực tiếp thu hắc sắc tiểu nhân lại.
"Tập Cổ hiên tất nhiên không để lộ tin." Văn chưởng quỹ đáp.
"A! Ngụy Tác, y hiểu cổ bảo như thế, chắc có điển tịch kiểu viễn cổ ký sự, bắt y mà tra hỏi! Kiến thức như thế cực kỳ hữu dụng!"
"Không thì giết luôn để tránh lộ tin! Trấn thiên pháp tướng phi phàm, không thể để lộ!"
Ngụy Tác gật đầu, cáo từ ly khai, lục bào lão đầu kêu réo ầm ĩ.
Lục bào lão đầu kêu như thế, Ngụy Tác chỉ biết lắc đầu. Gã đương nhiên biết kiến thức này thập phần hữu dụng, nhưng Văn chưởng quỹ và gã vô oán vô cừu, không thể hạ thủ, Bắc La thành lại là địa bàn Bắc Minh tông, Văn chưởng quỹ cả đời nghiên cứu cổ bảo, ai biết lão có cổ bảo lợi hại cực độ nào không.
"Vậy thì không tiễn xa. Tiễn khách." Văn chưởng quỹ thấy Ngụy Tác đã quyết tâm ý, không nhiều lời, vòng tay kêu lên.
Chốc sau, nữ tử diễm lệ dẫn hai người vào lại dẫn ra.
"Đi thôi!"
Ngụy Tác không ngờ chuyến này thuận lợi như thế, còn có được cổ bảo kinh nhân. Rời Tập Cổ hiên, gã và nữ tu không hề dừng lại mà ra ngoài thành.