Vốn bọn Cơ Nhã định đợi khi Ngụy Tác gọi thì mới đi ra nhưng gã khiến cho núi non rung chuyển thì họ đành đi ra xem là chuyện gì.
"Việc gì hả?"
Ở tĩnh thất xa nhất, Lý Tả Ý vốn nhắm mắt ngủ gật, đột nhiên giật mình nhìn về tĩnh thất của Ngụy Tác.
"A!"
Vừa nhìn rõ cảnh tượng, Cơ Nhã, Thủy Linh Nhi, Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi, Âm Lệ Hoa, và cả Lý Tả Ý đều kinh hô.
Thủy linh nguyên khí của gã lấp lánh ngân sắc thần huy.
Trước mặt gã, kim đơn tỏa vạn đạo hà quang, thủy linh nguyên khí ngưng tụ thành từng làn sóng trong veo quanh kim đơn.
Bên trên viên kim đơn, linh khí ngưng thành một vầng trăng.
Kim đơn của gã trông như vầng trăng thật sự, soi bóng xuống biển xanh.
Hơn nữa lại to cỡ một người lớn vòng tay mới ôm vừa.
Kim đơn cỡ này, chỉ nhìn cũng nghẹt thở.
"Thỏ huynh đệ,.. yêu đơn sao lại to thế." Lý Tả Ý cho rằng mình và bọn Ngụy Tác là thỏ, thấy kim đơn của gã thì hỏi.
"Thỏ cũng có yêu đơn thế này." Kim đơn cỡ này, Ngụy Tác chưa từng thấy, hơn nữa chỉ là của Kim đơn tam trọng, đến Kim đơn tứ trọng, ngũ trọng tất còn to hơn. Gã cũng chấn động vì kim đơn của mình, không biết đáp thế nào nên nói bừa cho qua.
"Xem ra thỏ cũng có thiên tư khác nhau... ta già quá rồi..." Lý Tả Ý lắc đầu, cảm thán.
"Kim đơn hà quang chưa ngưng thành phù lục, là Kim đơn tam trọng, chưa đạt tứ trọng. Kim đơn tam trọng đã thế này thì tứ trọng còn thế nào?"
"Bốn ngày... Mới hơn bốn ngày đã tu vi Kim đơn tam trọng... Tốc độ này so với trước kia không khác gì trực tiếp vượt qua. Thiên cấp đỉnh giai công pháp, cộng thêm công pháp phối hợp thiên cấp đỉnh giai, thật quá đáng sợ. Tu đạo giới vạn năm nay không ai có tốc độ tu luyện nhanh hơn!"
"Không biết thiên long hài cốt, long đơn trong long trủng còn nữa không, còn thì tốc độ tu luyện sẽ thập phần kinh nhân!"
Ngụy Tác và Lý Tả Ý đối thoại, bọn Cơ Nhã mới tỉnh khỏi cơn chấn hãi, nhãn quang lóe lên.
Định thần lại, Hàn Vi Vi cảm giác mình sắp ngất xỉu, kim đơn của Kim đơn tam trọng đã như thế thì tứ trọng sẽ đến mức nào, ít nhất cũng cỡ bánh xe ngựa.
Kim đơn như bánh xe mà tế xuất, Kim đơn nhất trọng thông thường chỉ có kim đơn cỡ trứng gà, nhìn thấy như của gã không phải sẽ xông máu lên não mà chết hay sao.
"Thỏ huynh đệ, thương thế khôi phục chưa?" Ngụy Tác liếc Lý Tả Ý, thấy khí tức y thập phần bình ổn, thể nội chân nguyên cũng sung mãn.
"Gần rồi, thế nào, đi cứu hai con thỏ hả?" Lý Tả Ý sáng mắt lên.
"Vậy thì chúng ta đi..." Ngụy Tác quyết định ngay.
Thời gian vẫn nằm trong vòng khống chế của gã, kỳ hạn mà Thất Diệp chân nhân nói rằng Hứa Thiên Ảo cho gã còn bốn ngày nữa, Thủy hoàng phệ nhật quyết vẫn có thể tu luyện trên đường đi.
Hiện tại gã còn bảy bộ thiên long hài cốt hoàn và ba viên kim đơn, đủ cho đột phá đến tu vi Kim đơn tứ trọng!
Ngụy Tác không tin với thiên cấp công pháp, phối hợp cùng Thiên long quần tinh tôi thể thuật tu luyện đến Kim đơn tứ trọng mà thần thông của Hứa Thiên Ảo còn hơn được gã. Khi ấy nhục thân của gã khẳng định khó tưởng tượng nổi.
"Ngụy Tác, Đơn sát kiếm đã tế luyện xong. Tỷ có mấy lời nói riêng trước khi về Vân Linh đại lục." Âm Lệ Hoa nhìn gã, ánh mắt đầy lưu luyến.
Nàng ta gặp Ngụy Tác tại Đạo Huyền điện, ban đầu chỉ là có hảo cảm nhưng dần dà thì tính tình và thần thông của gã khiến nàng ta say mê, cường giả không khó tìm nhưng đến mức như gã lại có tính tình đó thì không dễ.
"Sao... Người là thỏ từ Vân Linh đại lục đến hả?" Âm Lệ Hoa đang chứa chan tìm cảm biệt ly thì Lý Tả Ý tỏ vẻ hiếu kỳ, "Vân Linh đại lục có nhiều thỏ không?"
"Thỏ của Vân Linh đại lục chỉ còn lại ta." Âm Lệ Hoa hơi nhăn mũi, nhìn Ngụy Tác, cười tươi như hoa.
"Thỏ ở Vân Linh đại lục ít quá..." Lý Tả Ý thương cảm.
"Đi, bọn tỷ ra ngoài đợi." Nam Cung Vũ Tinh gật đầu với Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa. Cả Lý Tả Ý cũng ra theo. Tĩnh thất chỉ còn lại Âm Lệ Hoa và Ngụy Tác.
"Âm..." Ngụy Tác vừa định nói thì Âm Lệ Hoa đã nhào vào lòng gã, môi bịt lấy môi gã, lưỡi thò vào miệng.
"Chuyện đó..." Ngụy Tác hơi cứng người.
"Dù đệ nghĩ thế nào, trong lòng thư thư, đệ là đạo lữ duy nhất, là phu quân." Lưỡi Âm Lệ Hoa rút khỏi miệng gã, đến môi thì rà xuống, đồng thời còn thầm thì, "Lần này không biết bao giờ mới gặp lại, đừng có quên thư thư..."
"Đây là Diệu ngọc triền long..."
Ngụy Tác run lên, "Là bí thuật gì?"
Ngụy Tác vừa có ý nghĩa đó thì cảm giác cực kỳ thoải mái dâng lên khắp người, tay gã được Âm Lệ Hoa đưa vào trong pháp y của nàng ta.
Một tay nắm đôi tuyết lê mềm mại của Âm Lệ Hoa, tay kia đặt lên mông.
Ngụy Tác bị khiêu khích cùng cực, ngưng gã không cầm làm gì, pháp y của Âm Lệ Hoa đã rơi xuống, thân thể nõn nà như con rắn quấn lấy gã.
"Đệ phải đi cứu họ... Thời gian không đủ... Tiểu hoại đản, nếu có cơ hội, tỷ sẽ..." Âm Lệ Hoa lại thò lưỡi vào miệng gã, cổ họng ngân lên.
"A!" Thoáng sau, cảm giác kỳ dị khiến thần hồn rung động dâng lên, dương nguyên của Ngụy Tác không thể khống chế được mà phun ra, vào thể nội Âm Lệ Hoa. Âm nguyên tinh thuần cũng chảy ngược lại.
Ngụy Tác như sôi trào thần hồn.
"Phù!"
Cùng lúc, trên mình Âm Lệ Hoa sáng rực, đột nhiên hiện lên hình ảnh huyền ảo khôn tả rồi tan đi.
"Âm Lệ Hoa, là…?"
Ngụy Tác hơi ngẩn ra, cảm nhận được thể nội linh khí của Âm Lệ Hoa lưu động, cực kỳ đặc biệt.
"Đây là Vi quân tỏa ngọc quan (khóa ngọc giữ cho chàng - ND)." Làn da như ngọc của Âm Lệ Hoa đột nhiên ửng lên hổ thẹn, nhìn gã cười ranh mãnh, "Đạo thuật pháp này là khi nhận định đạo rồi, nếu có kẻ khác xâm phạm thư thư như kiểu đệ thì thể nội chân nguyên và kim đơn của tỷ sẽ nổ tung, ngọc thạch câu phần. Từ rày, trừ đệ, không ai động được vào tỷ."
Âm Lệ Hoa đột nhiên lướt người khỏi gã, cúi đầu xuống.
Khoái cảm nhấn chìm Ngụy Tác.
...
Một lúc sau, Âm Lệ Hoa đứng dậy, mặc pháp y vào.
Chỉ một thoáng nhưng dư vị thật khôn tả. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Đây là Đơn sát kiếm..." Âm Lệ Hoa giơ ngọc thủ, trên tay là một viên đơn hoàn phát ra hôi hắc sắc khí diễm, Ngụy Tác không đợi nàng ta nói xong mà nắm tay nàng ta lại, không nhận vật đó, "Tu vi tiến cảnh của đệ còn nhanh hơn tưởng tượng. Khi đạt Kim đơn tứ trọng thì mọi kim đơn đã có đều sẽ được luyện thành Tuyệt diệt kim đơn. Đơn sát kiếm, thư thư cứ giữ lại."
"Được, Ngụy Tác, thư thư đi đây." Âm Lệ Hoa không nhiều lời, đặt môi lên trán gã rồi như sợ mình không nỡ, quyết tâm đi ngay.
"Ngụy Tác, đừng quên thư thư..." Rời khỏi gian tĩnh thất, Âm Lệ Hoa nói vòng vào.
"Ta sẽ không quên nàng, sẽ đợi nàng về, nếu nàng nguy hiểm, dù thế nào ta cũng đi tìm."
Âm Lệ Hoa không thấy rằng lúc lướt đi, Ngụy Tác đưa tay định kéo lại nhưng rồi tôn trọng lựa chọn của nàng ta, để nàng ta đi.
Mắt Ngụy Tác lóe lên.
Đoạn gã lướt đi.
Vốn gã chỉ có hảo cảm với Âm Lệ Hoa nhưng nhu tình như nước này để lại dấu ấn thật sâu với gã.