Ngụy Tác tuy cũng nguyên khí đại thương, nhưng lợi dụng cổ đồ của hoa y thanh niên thì đối phó nguyên vương đã trọng thương này tất không thành vấn đề.
Sau lưng nguyên vương, hoa y thanh niên nằm thoi thóp trong đống xương.
"À!"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng Long Mộc Tinh vẫn co rút ở sau lưng gã, bị thần uy khiến cho runrẩy đi đến chõ nguyên vương, nó đột nhiên chắp hai chi trước xuống đất dập đầu với Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Lại cầu xin?"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, rõ ràng, nguyên vương này cũng như Dương chi điểu của gã, đã thông linh rồi.
Nếu đổi lại là tu sĩ khác, thấy yêu thú trọng thương thì sẽ không nương tay vì yêu thú cỡ này, toàn thân đều là chí bảo.
Ngụy Tác thấy nguyên vương van xin thì không đành hạ thủ, dừng lại chỉ vào hoa y thanh niên, "Ta chỉ cần y, ngươi không cản thì ta không khó dễ."
Nguyên vương nghe thế thì ngẩn ra.
"Ngươi hiểu ý ta?" Ngụy Tác chỉ vào hoa y thanh niên, "Ta chỉ cần y."
"Xoạt", nguyên vương tựa hồ hiểu ý, tánh ra.
Ngụy Tác vung tay, Huyền sát âm khí cuốn lấy hoa y thanh niên.
Nhưng cuốn hụt, hoa y thanh niên vẫn nằm nguyên đó.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên ngẩn ra. "Chát!" Cả hai độn quang xẹt đến chỗ hoa y thanh niên.
Gã xuyên tay qua thân thể hoa y thanh niên.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau.
Dù là bằng mục quang hay thần thức, hoa y thanh niên đều có sinh khí và huyết khí, ngay cả Linh Lung Thiên cảm tri cũng thấy nhục thân thật sự.
Rõ ràng, hoa y thanh niên là hư thể do pháp khí hóa ra.
Tức là y không còn ở đấy, mà đã chạy từ lâu.
Nhưng pháp khí gì mà qua mắt được ngần ấy đại năng, thật quá kinh nhân.
"Phù!"
Linh Lung Thiên bước lên, mình rực hôi quang, "Thân thể"hoa y thanh niên tan nhanh, mặt đất thoáng có quang hoa, tựa hồ do pháp khí hình thành.
Đào thêm năm thước, bạch sắc cổ ngọc phù sáng rực xuất hiện trước mắt, bị Linh Lung Thiên cầm lấy.
"Thế thân tiên phù!" Lục bào lão đầu kêu lên.
"Thế thân tiên phù là pháp khí chuyên môn giả theo khí tức tu sĩ, hóa thành hư thể?" Linh Lung Thiên hỏi lục bào lão đầu, hiển nhiên nó cũng không biết vật này.
Bạch sắc cổ ngọc phù y vẫn phát quang, bên trong có hình đạo tôn đội đế quan, phát ra quang hoa y hóa thành hoa y thanh niên, đầy đủ sinh khí và huyết khí, như có huyết nhục.
"Cổ phù này từ thời đại của ta đã xuất hiện, nhỏ một giọt máu vào rồi dồn chân nguyên là sẽ theo chân nguyên ngưng hình, hóa thành hư thể." Lục bào lão đầu đáp.
"Hư thể của y thì làm thế nào dẹp được?" Ngụy Tác nhìn bạch sắc cổ ngọc phù, hỏi. Cổ ngọc phù cực kỳ kỳ quái, bản thể không có linh khí dao động, thậm chí thần thức quét vào cũng không thấy gì, như thể hư vô, nên ban nãy Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cũng không nhận ra.
"Dồn chân nguyên vào là có thể dừng kích phát cổ bảo này." Lục bào lão đầu nói.
Ngụy Tác theo lời lục bào lão đầu dồn chân nguyên vào, quả nhiên bạch sắc cổ ngọc phù tắt quang hoa, "Nhục thân" hoa y thanh niên cũng biến mất.
"Phù!"
Ngụy Tác thử nhỏ máu vào bạch sắc cổ ngọc phù rồi dồn chân nguyên vào, bạch sắc cổ ngọc phù lóe quang hoa ngưng thành một Ngụy Tác, mặt mũi không phải h Cực Âm thần quân mà gã giả trang, chỉ là pháp y thì theo tâm niệm của gã, do chân nguyên ngưng hình ảo hóa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Y dùng cổ phù lừa được tất cả."
Ngụy Tác tắt tiếng, dù Trưởng Tôn thế gia và Vũ Hóa thế gia sau rốt không quyết chiến sinh tử nhưng ở đây ít nhất cũng hủy diệt thần văn pháp thân của Vương Vô Nhất, chết hai thần huyền đại năng Thánh Vương tông. Gã và Linh Lung Thiên dốc toàn lực nhưng nếu không có nguyên thủy thần căn thì cả hai đã không dám làm thế. Không ngờ hoa y thanh niên được Hoang tộc truyền thừa đã sớm kim thiền thoát xác, dẫn động ngần ấy siêu cấp đại thế lực đến giao chiến.
"Y rất thông minh, độn pháp lại lợi hại, nhất thời khó tìm thấy." Ngụy Tác lắc đầu, nhìn nguyên vương đang bất động, hỏi: "Ngươi luyện hóa linh dược thanh niên đó cho thì mới tiến giai?"
Nguyên vương trắng toát này gật đầu, chân trước vạch dưới dất thành hình một nhánh cổ mộc có quả.
"Ngươi biết đây không phải chân thân của y? Biết rồi sao không chạy từ đầu mà ở lại chống cự?" Ngụy Tác hỏi. Qua hình ảnh nguyên vương vẽ ra thì không thể xác định là cổ mộc nào, ai biết được cổ mộc này hữu dụng với Băng tuyết thần nguyên thì có hữu dụng với yêu thú khác hay không, duy nhất khẳng định được là hoa y thanh niên hiểu nhiều về Hoang cổ cổ mộc.
Nguyên vương không biết nói nhưng đưa chân trước chỉ vào mười mấy quả băng tuyết vinh nguyên đản trong đống xương trắng.
"Hóa ra ngươi liều mạng bảo vệ đời sau." Ngụy Tác gật đầu, nhìn Linh Lung Thiên rồi đứng dậy, định đi.
Tất cả đều bị hoa y thanh niên gạt, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên dù gì cũng không tay trắng, Giới tử bảo tháp của La Phong có không ít đồ, thế thân cổ phù cũng hữu dụng, gặp nguy hiểm có thể theo kế kim thiền thoát xác.
"Gừ!"
Đi được trăm trượng, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên sững người quay lại.
Nguyên vương bò dưới đất, phun máu trắng toát, nhiễm kín một khoảng đất trước mặt.
"Nguyên vương này vừa đột phá đã bị uy năng va chạm, sắp chết rồi."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều nhận ra nó đã đèn khô dầu cạn, sắp chết rồi.
Thấy Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn lại với vẻ thương xót, nguyên vương đột nhiên dốc lực khí, miễn cưỡng đứng thẳng lên, không ngừng dập đầu, chỉ vào mười mấy quả Băng tuyết thần nguyên đản.
"Nó cầu xin chúng ta bảo vệ cho huyết mạch sau cùng."
Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác, hóa thành bản lai diện mục, đến chỗ nguyên vương.
Trừ nguyên vương này, mọi Băng tuyết thần nguyên ở đây đã bị Đại Hàn cung và Vũ Hóa thế gia tiêu diệt, nguyên vương hiển nhiên đang gửi gắm.
"Được, ta đáp ứng sẽ đưa chúng đi, để đàn của các ngươi tiếp tục tồn tại." Linh Lung Thiên đến trước nguyên vương, chạm vào trán rồi hứa.
"Gừ!"
Mắt nguyên vương bắn dị quang, nhưng rồi quang hoa tan nhanh, gục đầu tắt sinh cơ.
"Gian thương, đem thi thể nguyên vương và thần vinh đản về. Bất quá thi thể nguyên vương thì ta không muốn ngươi động dụng." Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác.
"Được." Ngụy Tác lấy ra một nạp bảo nang nhét nguyên vương và mấy Băng tuyết thần nguyên vào, lấy ra một nô thú đại đựng mười mấy quả Băng tuyết thần nguyên đản.
"Tiếc là vật đó cũng tổn hại."
Ngụy Tác không dừng chân mà đưa Linh Lung Thiên và Long Mộc Tinh đi khỏi, gã biết Linh Lung Thiên muốn để nguyên vương toàn thây, gã có Sinh tử thư và cái bình màu thì bỏ qua chút nguyên liệu luyện khí không đáng là gì, chỉ tiếc là hắc bạch lưỡng sắc nhãn cầu pháp bảo đã vỡ, không thì với pháp khí này sẽ nhìn được cách mấy nghìn dặm, đối địch tất chiếm thượng phong.
"Gian thương, Giới tử bảo tháp có khí tức cổ quái, rất có thể là truy tung pháp trận của Hỏa Vực thần vương, hoặc để y cảm tri thấy." Đi thêm mấy trăm dặm, thần sắc Linh Lung Thiên vẫn kiểm tra Giới tử bảo tháp của La Phong đột nhiên cực kỳ ngưng trọng, nói ngay.
"Phá được không?" Ngụy Tác nghiêm túc hỏi nhanh.
"Ở trong thai thể nên khó phá." Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác đáp.
"Chúng ta lấy đồ ra, đến thành trì gần nhất tìm cách bán cho người Tiểu Cực giới." Ngụy Tác quyết định ngay, Giới tử bảo tháp tuy cực kỳ hữu dụng, nhưng không thể lấy, đem chơi Cực Âm thần quân một vố nữa vậy.
Ngụy Tác tuy cũng nguyên khí đại thương, nhưng lợi dụng cổ đồ của hoa y thanh niên thì đối phó nguyên vương đã trọng thương này tất không thành vấn đề.
Sau lưng nguyên vương, hoa y thanh niên nằm thoi thóp trong đống xương.
"À!"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng Long Mộc Tinh vẫn co rút ở sau lưng gã, bị thần uy khiến cho runrẩy đi đến chõ nguyên vương, nó đột nhiên chắp hai chi trước xuống đất dập đầu với Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Lại cầu xin?"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, rõ ràng, nguyên vương này cũng như Dương chi điểu của gã, đã thông linh rồi.
Nếu đổi lại là tu sĩ khác, thấy yêu thú trọng thương thì sẽ không nương tay vì yêu thú cỡ này, toàn thân đều là chí bảo.
Ngụy Tác thấy nguyên vương van xin thì không đành hạ thủ, dừng lại chỉ vào hoa y thanh niên, "Ta chỉ cần y, ngươi không cản thì ta không khó dễ."
Nguyên vương nghe thế thì ngẩn ra.
"Ngươi hiểu ý ta?" Ngụy Tác chỉ vào hoa y thanh niên, "Ta chỉ cần y."
"Xoạt", nguyên vương tựa hồ hiểu ý, tánh ra.
Ngụy Tác vung tay, Huyền sát âm khí cuốn lấy hoa y thanh niên.
Nhưng cuốn hụt, hoa y thanh niên vẫn nằm nguyên đó.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên ngẩn ra. "Chát!" Cả hai độn quang xẹt đến chỗ hoa y thanh niên.
Gã xuyên tay qua thân thể hoa y thanh niên.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau.
Dù là bằng mục quang hay thần thức, hoa y thanh niên đều có sinh khí và huyết khí, ngay cả Linh Lung Thiên cảm tri cũng thấy nhục thân thật sự.
Rõ ràng, hoa y thanh niên là hư thể do pháp khí hóa ra.
Tức là y không còn ở đấy, mà đã chạy từ lâu.
Nhưng pháp khí gì mà qua mắt được ngần ấy đại năng, thật quá kinh nhân.
"Phù!"
Linh Lung Thiên bước lên, mình rực hôi quang, "Thân thể"hoa y thanh niên tan nhanh, mặt đất thoáng có quang hoa, tựa hồ do pháp khí hình thành.
Đào thêm năm thước, bạch sắc cổ ngọc phù sáng rực xuất hiện trước mắt, bị Linh Lung Thiên cầm lấy.
"Thế thân tiên phù!" Lục bào lão đầu kêu lên.
"Thế thân tiên phù là pháp khí chuyên môn giả theo khí tức tu sĩ, hóa thành hư thể?" Linh Lung Thiên hỏi lục bào lão đầu, hiển nhiên nó cũng không biết vật này.
Bạch sắc cổ ngọc phù y vẫn phát quang, bên trong có hình đạo tôn đội đế quan, phát ra quang hoa y hóa thành hoa y thanh niên, đầy đủ sinh khí và huyết khí, như có huyết nhục.
"Cổ phù này từ thời đại của ta đã xuất hiện, nhỏ một giọt máu vào rồi dồn chân nguyên là sẽ theo chân nguyên ngưng hình, hóa thành hư thể." Lục bào lão đầu đáp.
"Hư thể của y thì làm thế nào dẹp được?" Ngụy Tác nhìn bạch sắc cổ ngọc phù, hỏi. Cổ ngọc phù cực kỳ kỳ quái, bản thể không có linh khí dao động, thậm chí thần thức quét vào cũng không thấy gì, như thể hư vô, nên ban nãy Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cũng không nhận ra.
"Dồn chân nguyên vào là có thể dừng kích phát cổ bảo này." Lục bào lão đầu nói.
Ngụy Tác theo lời lục bào lão đầu dồn chân nguyên vào, quả nhiên bạch sắc cổ ngọc phù tắt quang hoa, "Nhục thân" hoa y thanh niên cũng biến mất.
"Phù!"
Ngụy Tác thử nhỏ máu vào bạch sắc cổ ngọc phù rồi dồn chân nguyên vào, bạch sắc cổ ngọc phù lóe quang hoa ngưng thành một Ngụy Tác, mặt mũi không phải h Cực Âm thần quân mà gã giả trang, chỉ là pháp y thì theo tâm niệm của gã, do chân nguyên ngưng hình ảo hóa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Y dùng cổ phù lừa được tất cả."
Ngụy Tác tắt tiếng, dù Trưởng Tôn thế gia và Vũ Hóa thế gia sau rốt không quyết chiến sinh tử nhưng ở đây ít nhất cũng hủy diệt thần văn pháp thân của Vương Vô Nhất, chết hai thần huyền đại năng Thánh Vương tông. Gã và Linh Lung Thiên dốc toàn lực nhưng nếu không có nguyên thủy thần căn thì cả hai đã không dám làm thế. Không ngờ hoa y thanh niên được Hoang tộc truyền thừa đã sớm kim thiền thoát xác, dẫn động ngần ấy siêu cấp đại thế lực đến giao chiến.
"Y rất thông minh, độn pháp lại lợi hại, nhất thời khó tìm thấy." Ngụy Tác lắc đầu, nhìn nguyên vương đang bất động, hỏi: "Ngươi luyện hóa linh dược thanh niên đó cho thì mới tiến giai?"
Nguyên vương trắng toát này gật đầu, chân trước vạch dưới dất thành hình một nhánh cổ mộc có quả.
"Ngươi biết đây không phải chân thân của y? Biết rồi sao không chạy từ đầu mà ở lại chống cự?" Ngụy Tác hỏi. Qua hình ảnh nguyên vương vẽ ra thì không thể xác định là cổ mộc nào, ai biết được cổ mộc này hữu dụng với Băng tuyết thần nguyên thì có hữu dụng với yêu thú khác hay không, duy nhất khẳng định được là hoa y thanh niên hiểu nhiều về Hoang cổ cổ mộc.
Nguyên vương không biết nói nhưng đưa chân trước chỉ vào mười mấy quả băng tuyết vinh nguyên đản trong đống xương trắng.
"Hóa ra ngươi liều mạng bảo vệ đời sau." Ngụy Tác gật đầu, nhìn Linh Lung Thiên rồi đứng dậy, định đi.
Tất cả đều bị hoa y thanh niên gạt, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên dù gì cũng không tay trắng, Giới tử bảo tháp của La Phong có không ít đồ, thế thân cổ phù cũng hữu dụng, gặp nguy hiểm có thể theo kế kim thiền thoát xác.
"Gừ!"
Đi được trăm trượng, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên sững người quay lại.
Nguyên vương bò dưới đất, phun máu trắng toát, nhiễm kín một khoảng đất trước mặt.
"Nguyên vương này vừa đột phá đã bị uy năng va chạm, sắp chết rồi."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều nhận ra nó đã đèn khô dầu cạn, sắp chết rồi.
Thấy Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn lại với vẻ thương xót, nguyên vương đột nhiên dốc lực khí, miễn cưỡng đứng thẳng lên, không ngừng dập đầu, chỉ vào mười mấy quả Băng tuyết thần nguyên đản.
"Nó cầu xin chúng ta bảo vệ cho huyết mạch sau cùng."
Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác, hóa thành bản lai diện mục, đến chỗ nguyên vương.
Trừ nguyên vương này, mọi Băng tuyết thần nguyên ở đây đã bị Đại Hàn cung và Vũ Hóa thế gia tiêu diệt, nguyên vương hiển nhiên đang gửi gắm.
"Được, ta đáp ứng sẽ đưa chúng đi, để đàn của các ngươi tiếp tục tồn tại." Linh Lung Thiên đến trước nguyên vương, chạm vào trán rồi hứa.
"Gừ!"
Mắt nguyên vương bắn dị quang, nhưng rồi quang hoa tan nhanh, gục đầu tắt sinh cơ.
"Gian thương, đem thi thể nguyên vương và thần vinh đản về. Bất quá thi thể nguyên vương thì ta không muốn ngươi động dụng." Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác.
"Được." Ngụy Tác lấy ra một nạp bảo nang nhét nguyên vương và mấy Băng tuyết thần nguyên vào, lấy ra một nô thú đại đựng mười mấy quả Băng tuyết thần nguyên đản.
"Tiếc là vật đó cũng tổn hại."
Ngụy Tác không dừng chân mà đưa Linh Lung Thiên và Long Mộc Tinh đi khỏi, gã biết Linh Lung Thiên muốn để nguyên vương toàn thây, gã có Sinh tử thư và cái bình màu thì bỏ qua chút nguyên liệu luyện khí không đáng là gì, chỉ tiếc là hắc bạch lưỡng sắc nhãn cầu pháp bảo đã vỡ, không thì với pháp khí này sẽ nhìn được cách mấy nghìn dặm, đối địch tất chiếm thượng phong.
"Gian thương, Giới tử bảo tháp có khí tức cổ quái, rất có thể là truy tung pháp trận của Hỏa Vực thần vương, hoặc để y cảm tri thấy." Đi thêm mấy trăm dặm, thần sắc Linh Lung Thiên vẫn kiểm tra Giới tử bảo tháp của La Phong đột nhiên cực kỳ ngưng trọng, nói ngay.
"Phá được không?" Ngụy Tác nghiêm túc hỏi nhanh.
"Ở trong thai thể nên khó phá." Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác đáp.
"Chúng ta lấy đồ ra, đến thành trì gần nhất tìm cách bán cho người Tiểu Cực giới." Ngụy Tác quyết định ngay, Giới tử bảo tháp tuy cực kỳ hữu dụng, nhưng không thể lấy, đem chơi Cực Âm thần quân một vố nữa vậy.