"A?" Ngụy Tác đang bị mấy tia thiên địa nguyên khí quấn lấy, không chú ý thấy Hàn Vi Vi nên thần thức quét vào thì cả kinh, "Hàn Vi Vi, muội đã đạt Phân niệm cảnh ngũ trọng điên phong?"
"Đúng, cương thi lão công, kêu cái gì, lúc không có người thì ai đó vẫn thường gọi ta là Hàn đại tiểu thư hoặc vợ mông cong hả, thế nào, ai đó Thần huyền nhất trọng điên phong rồi, ta Phân niệm ngũ trọng điên phong không được hả." Hàn Vi Vi đắc ý ngồi xuống cạnh Ngụy Tác, véo má gã, "Vạn cổ thành thánh quyết mỗi khi khắc vào một thần văn, lâu lắm không động đậy được hả?"
"Vợ mông cong nói đúng, thật sự không động đậy được, Vũ Tinh sao rồi." Ngụy Tác không động đậy cả tròng mắt, mũi hơi ngứa, tóc Hàn Vi Vi quệt vào, mùi u hương khiến gã ngứa ngáy.
"Hình như cũng thế." Hàn Vi Vi ghé lại gần, "Sao tĩnh thất nà nóng thế." Đoạn cố ý hé pháp y, lộ ra bờ vai trắng ngần.
"À..." Ngụy Tác tắt tiếng, rõ ràng Hàn Vi Vi cố ý trêu cợt.
"Cương thi lão công, nhàm quá hả? Ta cũng chán, cũng buồn, cũng tịch mịch." Hàn Vi Vi vuốt từ mặt Ngụy Tác xuống ngực, ngón tay xoay xoay.
"Vợ mông cong, đã quá quen rồi, đừng có thừa gió bẻ măng." Ngụy Tác nhăn nhó.
"Gì mà thừa gió bẻ măng, bình thường chả phải ngươi thích hoa hòe hoa sói, giở trò lưu manh hả, lần này ta không nghe lời, chắc mấy hôm nay ngươi không ít lần đến chỗ Linh nhi nhỉ." Hàn Vi Vi cười cười, "Ngươi chả phải thích gọi ta là vợ mông cong hả, mông Thủy Linh Nhi hay ta cong hơn?"
"Chuyện đó... nàng." Ngụy Tác chật vật mới nói ra nổi.
"Phu quân thích chỗ đó?" Hàn Vi Vi cố ý tựa vào Ngụy Tác, mắt nheo lại, kề vào tai gã nói.
"Ta... Đương nhiên thích." Ngụy Tác càng ấp úng.
"Có muốn người ta... chi bằng làm cái việc bình thường ngươi thích nhất." Hàn Vi Vi càng đắc ý, khẽ thở vào tai Ngụy Tác, ta lần theo ngực trở xuống.
"A..." Ngụy Tác nhợt nhạt, "Vợ ngoan đừng có làm quá, vạn nhất có gì thì ta cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Thế nào, sợ khí huyết dao động quá đà, thể nội nguyên khí biến hóa, tẩu hỏa nhập ma hả?" Hàn Vi Vi cười ha hả, "Sau này có nghe lời ta không?"
"Nghe, nghe chứ." Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt, "Quan trọng là cần ta nghe gì."
"Thứ nhất không được giở trò lưu manh, thứ hai..." Hàn Vi Vi đắc ý kề tai Ngụy Tác.
"Không được." Ngụy Tác đột nhiên mỉm cười, "Điều thứ nhất ta đã không làm được."
"Cái gì, dám không nghe lời, ngươi ăm mật cửu cấp yêu thú hả. Ta thấy..." Hàn Vi Vi cúi xuống, ra vẻ hổ thẹn, lưỡi khẽ động.
"Ngươi..." Đột nhiên, nàng ta hiểu ra, "Không phải ngươi không thể động đậy hả, sao lại cười như thế?"
"Không động đậy được không có nghĩa là bất động." Ngụy Tác đột nhiên mỉm cười, ôm chặt Hàn Vi Vi.
"Ngươi! Chẳng phải khắc một thần văn là ít nhất mười canh giờ ngươi không thể động đậy hả!" Hàn Vi Vi hoảng loạn tròn mắt, kêu lên không dám tin.
"Vợ mông cong, ai bảo nàng như thế?" Gã phì cười.
"Thủy..." Hàn Vi Vi kêu lên, "nha đầu Thủy Linh Nhi lại lừa ta! Ta..."
"Nàng sao thế." Tay Ngụy Tác khiến nàng ta tắt tiếng ngay, "Đích xác là cong... lần trước không phải nàng lừa Linh nhi hả mà còn trách?"
"Lưu manh đáng chết, bỏ ta ra." Hàn Vi Vi uốn éo nhưng không thoát được bàn tay lần vào pháp y, cần cổ như ngọc đỏ lên.
"Không phải nàng chán và tịch mịch hả, ta cũng thế." Ngụy Tác thì thầm vào tai Hàn Vi Vi, suýt khiến nàng ta ngất xỉu.
"Nàng không phải làm việc ta vẫn thích nhất hả? Chi bằng ta giả trò điếm viên tiểu đệ tử được kỳ ngộ, tu vi đại tiến, phi lễ Hàn đại tiểu thư?"
"Ngươi... Hạ lưu!"
"Ha ha, tiểu điếm viên ta vốn là hạ lưu."
"A! Bỏ tay khỏi người ta, không được cho vào... Lưu manh đáng chết! Ta kêu lên đấy."
"Kêu đi, đại tiểu thư, rách họng cũng không ai cứu đâu."
"Ngươi... Lưu manh đáng chết."
...
"Sao hai người lại đến đây?" Trong một gian điện của hoang đảo động phủ, Âm Lệ Hoa lấy làm lạ nhìn Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi, thấy thần sắc cả hai hơi cổ quái.
"Không có gì." Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi lắc đầu, ngầm truyền âm: "Thủy Linh Nhi đáng chết, dám lừa ta, xem lần sau ta đối phó muội thế nào."
"Lừa cái gì mà lừa, muội không có nha, không biết gì hết."
"Được, Thủy Linh Nhi ngươi càng lúc càng tệ, ta phải hỏi mấy lão đầu đó cho đơn dược để y uống, xem ngươi chịu nổi không."
"Hàn Vi Vi tỷ làm thế thì muội cũng cho tỷ xơi đơn dược!"
"..."
"Kỳ Long Sơn và Thanh Bình có việc cần nói với ta? Họ ở đâu?"
Ngụy Tác biết hai người có chuyện gì, nhưng cũng im lặng, thoáng nở nụ cười, hỏi Âm Lệ Hoa. Hiện tại Âm Lệ Hoa mặc Đại âm la thiên bào gã lấy được tại Bắc Mang di tích, pháp y này vốn thị cho Nam Cung Vũ Tinh, lần đó lấy được hai tấm bán tiên giai pháp y, Ngụy Tác tính đến công pháp Nam Cung Vũ Tinh tu luyện, nhục thân khó đề thăng nên lấy pháp y do mấy chục loại lông thần điểu luyện chế thành ra cho Nam Cung Vũ Tinh thay thế Đại âm la thiên bào. Nam Cung Vũ Tinh cao ráo, mặc vũ y hoa lệ đó thì càng thập phần hoa quý. Đại âm la thiên bào tuy uy năng phòng ngự chỉ huyền cấp trung giai, nhưng ngăn được tu sĩ tra xét, thần thức uy áp và thần thức xung kích của đối phương cũng không thể ảnh hưởng, để đối phó thanh niên được Hoang tộc truyền thừa thì quá phù hợp, với các Bắc Mang đại năng khi xưa nó không là gì nhưng lưu truyền đến giờ thì là chí bảo hiếm có. Âm Thi tông vốn được phân chi Bắc Mang truyền thừa, nguyên khí của Âm Lệ Hoa rất hợp với pháp y này, khí tức của nó khá dâu bể, nàng ta lại chấp chưởng Âm Thi tông một thời gian, mặc vào càng có phong phạm nhất phái đại gia.
Lúc mới gặp Ngụy Tác nàng ta là vưu vật trời sinh nhưng giờ đã là nhất phái tông chủ, không thể khinh nhờn, trông càng quyến rũ, nếu không vì có việc quan trọng, Ngụy Tác khó mà nén được.
"Họ đang ở tĩnh thất, bố trí hai cấm chế. Vũ Tinh đã tới đó, chúng ta tới là gặp." Âm Lệ Hoa nhìn Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi nhưng có việc quan trọng nên đành bỏ mặc hai nha đầu này đoạn gật đầu với Ngụy Tác.
"Chúng ta qua đó." Ngụy Tác gật đầu, truyền âm cho Hàn Vi Vi, "Được rồi, vợ ngoan, bình thường nàng bộp chộp ta mặc kệ nhưng xung kích kim đơn thì không, tĩnh tâm lại đi, nhớ lại những gì ta bảo, để không có gì sơ sảy."
Cùng Hàn Vi Vi mấy lần chơi trò điếm viên và đại tiểu thư, đại tiểu thư gặp phải sắc lang, tiểu thục nữ gặp thái hoa đại đạo, xong việc Ngụy Tác không để Hàn Vi Vi đi ngay mà cực kỳ cẩn thận cảm ngộ thiên địa nguyên khí, dùng mấy sợi dây đàn thăm dò cả ngày. Gã không yên tâm về "Tây tịnh lưu ly" của U Minh cung mấy trăm năm không xuất hiện ai tu luyện này, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy môn vô thượng băng hệ công pháp này có vấn đề, gã đành cho nguyên nhân nó không xuất hiện vì vấn đề nào đó.
Không biết phải cho thêm bao nhiêu thần văn nữa mới xong, nhưng Nam Cung Vũ Tinh đã bắt kịp tiến độ, dĩ nhiên kbắt đầu việc đã trù tính, Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi sẽ đồng thời xung kích kim đơn, còn gã chính thức đột phá đến tu vi Thần huyền lưỡng trọng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Không biết Kỳ Long Sơn và Thanh Bình có gì cho ta biết nhỉ."
Theo Âm Lệ Hoa đến hai gian tĩnh thất chuẩn bị cho kết đơn, Ngụy Tác lại nghĩ.
Không có gì đặc biệt, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình quay về sẽ không vội tìm gã.
"Ngụy đạo hữu!" Âm Lệ Hoa và bọn Ngụy Tác mới dến cửa, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đã xong việc, nhận ra nên ra đón.
"Cung hỉ Kỳ đạo hữu đột phá đến Kim đơn tam trọng, Kỳ đạo hữu và Thanh đạo hữu vội tìm tại hạ có việc gì gấp chăng?" Ngụy Tác không rườm lời, hỏi ngay.
"Bọn tại ngoại trừ nghe ngóng tin về Vân Linh đại lục và Thiên Huyền đại lục thì còn liên lạc với Lệ Nhược Hải. Lệ cung chủ sai tại hạ đưa đồ đến cho các hạ, cam ơn các hạ cho biết tin Thiên khung sắ sụp. Bất quá còn nghe được tin về Công Đức tông và thanh niên được Hư Không đạo nhân truyền thừa. Linh Thú cung gần đây có người thấy tung tích thanh niên đó tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ." Kỳ Long Sơn không rườm lời, nói ngay.