"Năm Hoàng thiên thần tướng thì tại hạ có bí pháp cảm ứng, sao nhầm được." Hoàng sam thanh niên vừa hãi vừa giận.
"Hoàng thiên thần tướng có lực phòng ngự ngay cả mấy Kim đơn tu sĩ liên thủ cũng khó phá, dù chúng ta liên thủ cũng không thắng được năm Hoàng thiên thần tướng." Tu sĩ lùn họ Phòng mắt lóe hàn quang, "Đối phương có đại tu sĩ lợi hại tọa trấn, rút!"
Lão thập phần quyết đoán, nói xong là rút ngay.
"Không xong!"
Nhưng lúc đó tử sắc cung trang quý phụ đột nhiên kinh hô.
"Đối phương là ai mà độn tốc kinh nhân như thế!"
Phe Ngọc Hành đại lục biến sắc, hoàng sắc tinh cầu của cung trang quý phụ vẫn phát ra màn sáng, hai chấm vàng của Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đang lao tới với tốc độ kinh nhân, mỗi bước là gần thêm ba mươi dặm.
"Đối phương khẳng định là cao nhân phá được Hoàng thiên thần tướng, độn tốc như thế thì chúng ta không thoát được, chuẩn bị nghênh địch!"
"Dừng phát Hoàng sa vụ! Xem đối phương là ai!"
"Tụ lại, đừng phân tán! Kích phát pháp bảo phòng ngự!"
Tu sĩ lùn họ Phòng liên tục quát, tế xuất thanh sắc ba tiêu cổ phiến.
"Vù vù vù vù..."
Tiếng cuồng phong rít gào từ cây quạt vang lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hơn mười tu sĩ Ngọc Hành đại lục cầm hoàng sắc ngọc kỳ dừng lại, dừng cả kích phát, hoàng sắc vân vụ tan dần.
"Mỗ không muốn giết nhiều người, giao nạp bảo nang và pháp khí ra, mỗ sẽ tha mạng." Cùng lúc, một giọng nói trẻ trung vangtrong tai mọi tu sĩ Ngọc Hành đại lục.
"Ngươi là ai mà dám lớn lối như thế!" Cẩm y đại hán cười lạnh.
"Hừ!"
Cung trang quý phụ tế xuất hoàng sắc tinh cầu thượng, hai hoàng sắc quang điểm tạm thời bất động, đối phương tựa hồ dừng lại, tiếng hừ lạnh từ xa truyền lại thì cẩm y đại hán đột nhiên run lên đoạn hộc máu văng đi, trong lúc văng đi đã ngất xỉu, linh khí tan hết.
"Ai bảo mỗ không có tư cách nói thế? Nếu muốn chết thì mỗ không phản đối, lần tới xuất thủ mỗ sẽ không lưu thủ." Giọng nói trẻ trung vang lên, hoàng sắc vân vụ tan dần, phe Ngọc Hành đại lục thấy một thanh y thanh niên và một hồng kiểm đại hán đứng ở xa, thập phần bình tĩnh.
"Đây là thuật pháp gì?"
"Y là ai..."
Phe Ngọc Hành đại lục kinh hãi, đối phương hừ lạnh một tiếng là khiến một Kim đơn đại tu sĩ trọng thương hôn mê, mà không ai ngăn được, quả thật đáng sợ.
"Các hạ thần thông kinh nhân, xin hỏi danh hiệu."
Tu sĩ lùn họ Phòng hơi nheo mắt lại, hỏi Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Ai hả?"
"Lẽ nào phe chúng ta có đại tu sĩ ẩn tàng, chỉ hai người dám đấu với mọi tu sĩ Ngọc Hành đại lục?"
Hoàng sắc vân vụ tan đi, trên tầng không tụ tập điểm của Cổ Kiếm tông có không ít tu sĩ Thiên Huyền đại lục nhận ra bóng Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nên kinh nghi kêu lên.
"Các vị là tu sĩ tông môn nào của Ngọc Hành đại lục." Ngụy Tác bình tĩnh nhạt giọng hỏi.
"Bọn tại hạ là tu sĩ Bích Tỳ tông." Tu sĩ lùn họ Phòng mắt hơi lóe lên, nói ngay, "Các hạ là tu sĩ tông môn nào của Thiên Huyền đại lục?"
"Chỉ cần biết mỗ là một tán tu Thiên Huyền đại lục là được." Ngụy Tác liếc tu sĩ lùn họ Phòng, "Trừ Bích Tỳ tông, Ngọc Hành đại lục còn tông môn nào xâm nhập Thiên Huyền đại lục không?"
"Các hạ coi bọn mỗ là tù nhân, thích hỏi thì hỏi hả?" Tu sĩ lùn họ Phòng cười lạnh, "Thần thông của các hạ tất là thần huyền đại năng liễu, nhưng cho các hạ biết thần huyền đại năng của Ngọc Hành đại lục vào Thiên Huyền đại lục không chỉ một người, các hạ là tán tu, tốt nhất đừng dính vào tranh đấu giữa các tông môn, hoặc nên gia nhập Ngọc Hành đại lục, các hạ có thành tựu như thế, chắc cũng nhận ra Ngọc Hành đại lục chiếm thượng phong tuyệt đối."
"Mỗ không thích lắm lời, nếu các vị thấy thoát được thì mời tự nhiên, còn không thì ngoan ngoãn trả lời mỗ, không thì mỗ không ngại khiến các vị như y." Ngụy Tác nhìn cẩm y đại hán hôn mê đang được tu sĩ Ngọc Hành đại lục cứu.
"Đừng tưởng mỗ không nhận ra công pháp các ngươi khac nhau mà đem Bích Tỳ tông ra lòe?"
"Nếu bọn tại hạ nói thật, các hạ sẽ để bọn mỗ đi?" Tu sĩ lùn họ Phòng biến sắc mấy lần rồi hỏi.
"Mỗ nói rồi, để lại pháp khí và nạp bảo nang, mỗ sẽ tha mạng." Ngụy Tác bực mình bảo tu sĩ lùn họ Phòng.
"Được!"
Tu sĩ lùn họ Phòng nghiến răng gật đầu, có vẻ bị bức bách vì uy thế của Ngụy Tác, chuẩn bị tuân theo lời gã nhưng rồi vừa gật đầu thì lão giả gầy khô, hoàng sam thanh niên, cung trang quý phụ và bạch phát lão ẩu đột nhiên cùng dấy động khí tức!
"Chát!"
Cảnh tượng trước mắt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đột nhiên biến thành bạch cốt hoang sơn, thi khí lan tràn!
"Ô... Ô..."
Ma âm kỳ dị xuyên vào óc Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Y lại trá hàng!"
"Đây là Ma âm ảo cảnh cường pháp! Lợi hại thật!" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên giật giật chân mày.
Ma âm ảo cảnh cực kỳ kinh nhân, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cũng không cảm tri được, như tan biến vào một đại trận.
"Phù"!
Ngụy Tác trực tiếp phát động Động Hư bộ pháp, như mặt trời rực cháy lao ra.
Thiên địa lại trong trẻo, bạch cốt minh thổ tiêu tan, Ngụy Tác đưa Linh Lung Thiên vượt hư không, ra khỏi khu vực Ma âm ảo cảnh cường pháp bao trùm.
"Oành!"
"Oành!"
Ngụy Tác đột nhiên rùng mình, phát ra hai làn Liệt khuyết tàn nguyệt.
Hai chu hồng sắc quang hoàn từ hư không hiện ra, va vào Liệt khuyết tàn nguyệt.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên sa vào ảo cảnh nên không nhìn rõ nhưng mọi tu sĩ Ngọc Hành đại lục đều thấy trên đỉnh đầu bạch phát lão ẩu như lệ quỷ bàn dấy lên bạch quang, hình thành nữ ma xếp bằng trên bạch sắc bảo tọa bằng xương, còn tu sĩ lùn họ Phòng đột nhiên tế xuất chu hồng sắc quyển trục, quyển trục tức thì hóa thành tro, bắn ra hai chu hồng sắc quang hoàn.
Dù là bạch phát lão ẩu hay tu sĩ lùn họ Phòng kích phát chu hồng sắc tàn quyển đều như tiêu hao hết chân nguyên, nhợt nhạt mặt mày, linh khí tan biến.
Vù!
Đồng thời vang lên hai tiếng vỡ vụn.
Hai chu hồng sắc quang hoàn và Liệt khuyết tàn nguyệt va nhau, chỉ hơi nổ khẽ đoạn không có uy năng kinh thiên động địa phát ra mà chu hồng sắc quang hoàn như rải ra, hình thành hai khe nứt không gian, hai vầng Liệt khuyết tàn nguyệt lóe lên rồi tan biến vào khe nứt không gian. Hai khe nứt không gian cũng tan đi vô ảnh vô tung.
Hai chu hồng sắc quang hoàn và hai Liệt khuyết tàn nguyệt tựa hồ chưa từng xuất hiện.
"Hoang cổ loạn lưu đạo quyển!" Linh Lung Thiên như bị sét đánh.
"Chuyện đó..." Ngụy Tác nín thở, lạnh buốt người.
Rõ ràng là một món cổ pháp khí kinh nhân do chân tiên luyện chế! Tuy uy năng không còn nhưng hai làn chân tiên khí tức huyền ảo còn rung trên hư không!
Cổ pháp khí có thể đưa người ta vào không gian vô danh hoặc hư không loạn lưu, Ngụy Tác hoặc Linh Lung Thiên bị đánh trúng thì thậm chí sẽ mất mạng, hoặc không thể quay về Thiên Huyền đại lục!
Ban nãy mà song thần huyền của Ngụy Tác phản ứng không nhanh, gã đã bị đưa vào hư không nào đó, cũng tan biến như Liệt khuyết tàn nguyệt!
"A! Sao lại như thế!"
Tu sĩ lùn họ Phòng ré lên không dám tin.
Dù là Thần huyền tam trọng đại năng cũng không thể chặn được nhưng đối phương lại chặn đứng.
"Hoang cổ loạn lưu đạo quyển... lai lịch thế nào?"
Ngụy Tác hít sâu một hơi, hỏi Linh Lung Thiên.
"Phù!"
Đồng thời, tu sĩ lùn họ Phòng hộc máu văng đi.
"Đây là pháp khí của Thiên Hoang quan khi xưa đứng về phe Hoang tộc. Hoang cổ loạn lưu đạo quyển thật sự có thể hóa ra bảy mươi hai Loạn lưu thần hoàn, dệt thành pháp vực. Dù chân tiên tu vi, nhất thời cũng bị khốn vào hư không. Năm xưa, Bắc Mang có một nhân vật kinh thiên bị pháp khí này đánh lén, tuy thần thông của người đó phá được loạn lưu pháp vực mà quay về nhưng thực lực trên chiến trường thì bọnta tổn thất không ít. Không ngờ còn pháp khí tàn quyển này lưu lại..." Linh Lung Thiên hít sâu, truyền âm cho Ngụy Tác.