Trong lòng hắn thầm nghĩ, trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu lên nói:
- Nếu tiền bối đã muốn vãn bối làm như vậy thì tiểu bối sẽ nổ lực một lần, bất quá, ngươi cũng biết đấy, thời gian một trăm năm kỳ thật không hề dài, muốn trong một trăm năm làm được việc này, vãn bối tất phải cố gắng tu luyện, cố gắng đề cao tu vi của mình, một chút thời gian cũng không thể chậm trễ, người xem, ngài có nên thi triển Chư Thiên Vạn Giới đưa bằng hữu của ta từ trong Long Uyên Ngục ra là được rồi, cần gì phải để ta đi một chuyến cứu bọn họ chứ? !
- Tiểu tử, không nên muốn nhiều chuyện tốt như vậy, ta hiện giờ rất nhanh sẽ suy yếu, có thể chuyển ngươi vào trong Long Uyên Ngục đã rất không dễ rồi, nếu cứu nhiều bằng hữu của ngươi như vậy thì nguyên khí tiêu hảo ít nhất phải khiến ta ngủ say năm sáu trăm năm, ngươi ngược lại có thời gian, chuyện của ta không thể trễ nãi được, không được, tuyệt đối không được!
Thần bí nhân lắc đầu liên tục.
- Tiểu tử, đừng làm trò với ta nữa, ta muốn ngươi làm việc, tự nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt, trước đó lần đầu ngươi truyền huyền bí của Chân Long Cửu Khiếu kia cho Tiểu Ô quy, Tiểu Ô quy cho ngươi không ít chỗ tốt, kể cả tổng cương của Cửu Thiên Nguyên Dương nữa, lão gia hỏa ta cũng không thể đưa ít chỗ tốt hơn hắn được, bằng không mà nói, chẳng phải sẽ khiến Tiểu ô quy và quái tiểu hài nhi coi thường sao!
Nói đến đây, hắn sờ loạn trên người một hồi, sờ tới sờ lui, càng sờ, trên mặt càng biểu hiện đặc sắc, càng sờ, biểu lộ càng xấu hổ, sờ đến cuối cùng, cái tay ngừng lại, cơ bắp trên mặt co rúm hai cái. - Ách, việc này, tiểu tử, ta, ta hôm nay mặc nhầm y phục! - À? !
Chu Báo bỗng nhiên sửng sốt một chút, không rõ thần bí nhân này có ý gì nữa. - Đồ đặc của ta đều để trên bộ y phục khác, hiện giờ cái mặc trên người là cái mới!
Biểu lộ trên mặt thần bí nhân này càng trở nên xấu hổ. - Như vậy đi, chờ sau khi ngươi giúp ta làm xong việc, ta sẽ đưa thù lao cùng một lúc!
Nói xong, hắn tay buông tay xuống, căn bản không cho Chu Báo có cơ hội xen vào, tay áo phất một cái, Chu Báo liền cảm thấy chung quanh một hồi trời đất quay cuồng, đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì đã rời khỏi Hoàng Tuyền Thiên, đi đến một thế giới sóng ngầm mãnh liệt rồi! - Cái này là con mẹ nó chuyện gì đâu, coi như không trâu bắt chó đi cày cũng không thể đuổi như vậy chứ!
Chu Báo cau mày, vẻ mặt oán trách, rất rõ ràng, thần bí nhân kia cho hắn mở ra một cái ngân phiếu khống, về phần chi phiếu này đến cuối cùng có thể thực hiện hay không, vậy thì phải xem nhân phẩm rồi, phải xem nhân phẩm của Chu Báo, cũng phải xem nhân phẩm của thần bí nhân kia. - Mẹ nó, đây là gì đây, chỉ một câu đã muốn ta tham dự chuyện nguy hiểm như vậy!
Hắn càng nghĩ càng phát hỏa, nhưng lại không thể làm gì, gia hỏa thần bí này biết rõ tất cả bí mật của hắn. Chu Báo thậm chí hoài nghi rằng tên kia đã cấu kết với Thanh Linh để lừa dối hắn, nhưng ngẫm lại, khả năng này cũng không lớn lắm.
Tóm lại, đến cổ quái, đi cũng cổ quái, chỉ là sao khi đi, lại lưu lại một cái bao phục lớn như vậy cho mình, điều này thật sự khiến Chu Báo có chút khó có thể tiếp nhận. - Ngươi cái tên đáng chết này ngàn vạn không nên rơi vào tay ta, nếu có một ngày rơi vào tay ta thì ta nhất định phải khiến ngươi đẹp mắt!
Chu Báo hung dữ thầm nghĩ trong lòng.
Xôn xao, xôn xao, Xoạt!
Từng đợt thanh âm như thủy triều cắt đứt suy nghĩ của hắn, ánh mắt lưu chuyển, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, lông mày nhẹ nhướng lên - Nơi này chính là Long Uyên Ngục sao? Quả nhiên là một địa phương tan hoang!
Trong Long Uyên Ngục này quả thật giống như truyền thuyết, không chút mảy may linh khí, nguyên khí, có chăng chỉ là không khí để sinh linh bình thường hô hấp thôi, tu luyện trong hoàn cảnh như vậy, cho dù là tuyệt thế thiên tài cũng không thể nào tu luyện ra thành tựu gì lớn được.
Không gian đen kịt một mảnh, nơi mà Chu Báo bị thần bí nhân kia dùng Chư Thiên Vạn Giới chuyển qua là ở giữa không trung của Long Uyên Ngục, dưới chân, chính là nước biển.
Nước biển màu đen vô biên vô hạn, mênh mông, vào thời khắc này, Chu Báo cảm giác được mình phảng phất như lại lần nữa lâm vào trong không gian màu xanh đậm kia của Lam Thủy Nhi vậy, ngoại trừ nước biển ra, không có vật nào khác cả!
So với không gian của Lam Thủy Nhi, Long Uyên Ngục này không thể nghi ngờ muốn ổn định, chắc chắn hơn nhiều.
Muốn làm như lần trước đó, công phá bằng bạo lực thuần túy, quả thực là nói giỡn, không thể nào được.
Đây là một không gian nguyên vẹn, là một phương tiểu thế giới, mặc dù không có linh khí, nhưng cũng không phải Chu Báo nói hủy diệt liền có thể hủy diệt, nếu như dễ dàng hủy diệt như vậy thì Cổn Long Vương cũng không coi nơi này thành địa phương để nhốt trọng phạm rồi.
Bất quá, bị nhốt ở loại địa phương này cũng có một loại chỗ tốt, đó chính là ngươi được tự do.
Bản thân Long Uyên Ngục chính là một không gian nguyên vẹn, sau khi Cổn Long Vương nhốt ngươi vào trong thì sẽ không xen vào nữa, bởi vì cửa vào Long Uyên Ngục chỉ nằm trong tay mỗi mình hắn, cho dù người bên ngoài có thần thông xé rách không gian cũng không dám sử dụng trong Long Uyên Ngục, bởi vì, xé rách mảnh không gian này, những người khác sẽ lâm vào vô tận hư không, có trời mới biết sẽ chạy đến nơi nào, cho nên, vô luận là ra hay vào, đều nằm dưới sự khống chế của Cổn Long Vương cả.
Mà ở trong toàn bộ Long Uyên Ngục cũng không có quá nhiều trật tự, không gian của Long Uyên Ngục không hề nhỏ hơn Tam Thập Tam Thiên bao nhiêu, nhưng vì không có linh khí, không có sinh linh, cho nên tu vị của ngươi bị giam cầm bên trong cũng không thể nào tăng lên, chỉ có thể chờ chết, là một nơi tương đối khiến người khác tuyệt vọng.
Chính vì loại tuyệt vọng này, tính cách của những người bị nhốt ở đây trăm ngàn năm qua đều trở nên thập phần cổ quái, một lời không hợp, liền muốn động thủ sát nhân, khiến người thần hình câu diệt, mà theo thời gian trôi qua, đám tu luyện giả bị bao phủ trong tuyệt vọng phần lớn đều chịu thua Cổn Long Vương, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tứ thái tử của Cổn Long Vương có thể đơn giản tiến vào Long Uyên Ngục đánh chủ ý vào Cơ Dạ Nguyệt.
Bị nhốt trong thế giới tĩnh mịch này vài thập niên, thậm chí hàng trăm hàng ngàn năm, không ai không muốn đi ra ngoài cả, cho dù mối thù với Cổn Long Vương có lớn đến mức nào đi nữa, đến trình độ này, cũng không khỏi không nhân thua, Tử thái tử này chỉ cần ưng thuận chút chuyện tốt, những tu sĩ này tự nhiên sẽ tận hết sức lực lấy lòng hắn, để thu lấy tín nhiệm của hắn, có cơ hội thoát khỏi địa phương quỷ quái này, cho dù không ra được, cũng có thể nhận được ít chỗ tốt, tài nguyên từ hắn.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu lên nói:
- Nếu tiền bối đã muốn vãn bối làm như vậy thì tiểu bối sẽ nổ lực một lần, bất quá, ngươi cũng biết đấy, thời gian một trăm năm kỳ thật không hề dài, muốn trong một trăm năm làm được việc này, vãn bối tất phải cố gắng tu luyện, cố gắng đề cao tu vi của mình, một chút thời gian cũng không thể chậm trễ, người xem, ngài có nên thi triển Chư Thiên Vạn Giới đưa bằng hữu của ta từ trong Long Uyên Ngục ra là được rồi, cần gì phải để ta đi một chuyến cứu bọn họ chứ? !
- Tiểu tử, không nên muốn nhiều chuyện tốt như vậy, ta hiện giờ rất nhanh sẽ suy yếu, có thể chuyển ngươi vào trong Long Uyên Ngục đã rất không dễ rồi, nếu cứu nhiều bằng hữu của ngươi như vậy thì nguyên khí tiêu hảo ít nhất phải khiến ta ngủ say năm sáu trăm năm, ngươi ngược lại có thời gian, chuyện của ta không thể trễ nãi được, không được, tuyệt đối không được!
Thần bí nhân lắc đầu liên tục.
- Tiểu tử, đừng làm trò với ta nữa, ta muốn ngươi làm việc, tự nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt, trước đó lần đầu ngươi truyền huyền bí của Chân Long Cửu Khiếu kia cho Tiểu Ô quy, Tiểu Ô quy cho ngươi không ít chỗ tốt, kể cả tổng cương của Cửu Thiên Nguyên Dương nữa, lão gia hỏa ta cũng không thể đưa ít chỗ tốt hơn hắn được, bằng không mà nói, chẳng phải sẽ khiến Tiểu ô quy và quái tiểu hài nhi coi thường sao!
Nói đến đây, hắn sờ loạn trên người một hồi, sờ tới sờ lui, càng sờ, trên mặt càng biểu hiện đặc sắc, càng sờ, biểu lộ càng xấu hổ, sờ đến cuối cùng, cái tay ngừng lại, cơ bắp trên mặt co rúm hai cái.
- Ách, việc này, tiểu tử, ta, ta hôm nay mặc nhầm y phục!
- À? !
Chu Báo bỗng nhiên sửng sốt một chút, không rõ thần bí nhân này có ý gì nữa.- Đồ đặc của ta đều để trên bộ y phục khác, hiện giờ cái mặc trên người là cái mới!
Biểu lộ trên mặt thần bí nhân này càng trở nên xấu hổ.
- Như vậy đi, chờ sau khi ngươi giúp ta làm xong việc, ta sẽ đưa thù lao cùng một lúc!
Nói xong, hắn tay buông tay xuống, căn bản không cho Chu Báo có cơ hội xen vào, tay áo phất một cái, Chu Báo liền cảm thấy chung quanh một hồi trời đất quay cuồng, đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì đã rời khỏi Hoàng Tuyền Thiên, đi đến một thế giới sóng ngầm mãnh liệt rồi!
- Cái này là con mẹ nó chuyện gì đâu, coi như không trâu bắt chó đi cày cũng không thể đuổi như vậy chứ!
Chu Báo cau mày, vẻ mặt oán trách, rất rõ ràng, thần bí nhân kia cho hắn mở ra một cái ngân phiếu khống, về phần chi phiếu này đến cuối cùng có thể thực hiện hay không, vậy thì phải xem nhân phẩm rồi, phải xem nhân phẩm của Chu Báo, cũng phải xem nhân phẩm của thần bí nhân kia.
- Mẹ nó, đây là gì đây, chỉ một câu đã muốn ta tham dự chuyện nguy hiểm như vậy!
Hắn càng nghĩ càng phát hỏa, nhưng lại không thể làm gì, gia hỏa thần bí này biết rõ tất cả bí mật của hắn. Chu Báo thậm chí hoài nghi rằng tên kia đã cấu kết với Thanh Linh để lừa dối hắn, nhưng ngẫm lại, khả năng này cũng không lớn lắm.
Tóm lại, đến cổ quái, đi cũng cổ quái, chỉ là sao khi đi, lại lưu lại một cái bao phục lớn như vậy cho mình, điều này thật sự khiến Chu Báo có chút khó có thể tiếp nhận.
- Ngươi cái tên đáng chết này ngàn vạn không nên rơi vào tay ta, nếu có một ngày rơi vào tay ta thì ta nhất định phải khiến ngươi đẹp mắt!
Chu Báo hung dữ thầm nghĩ trong lòng.
Xôn xao, xôn xao, Xoạt!
Từng đợt thanh âm như thủy triều cắt đứt suy nghĩ của hắn, ánh mắt lưu chuyển, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, lông mày nhẹ nhướng lên
- Nơi này chính là Long Uyên Ngục sao? Quả nhiên là một địa phương tan hoang!
Trong Long Uyên Ngục này quả thật giống như truyền thuyết, không chút mảy may linh khí, nguyên khí, có chăng chỉ là không khí để sinh linh bình thường hô hấp thôi, tu luyện trong hoàn cảnh như vậy, cho dù là tuyệt thế thiên tài cũng không thể nào tu luyện ra thành tựu gì lớn được.
Không gian đen kịt một mảnh, nơi mà Chu Báo bị thần bí nhân kia dùng Chư Thiên Vạn Giới chuyển qua là ở giữa không trung của Long Uyên Ngục, dưới chân, chính là nước biển.
Nước biển màu đen vô biên vô hạn, mênh mông, vào thời khắc này, Chu Báo cảm giác được mình phảng phất như lại lần nữa lâm vào trong không gian màu xanh đậm kia của Lam Thủy Nhi vậy, ngoại trừ nước biển ra, không có vật nào khác cả!
So với không gian của Lam Thủy Nhi, Long Uyên Ngục này không thể nghi ngờ muốn ổn định, chắc chắn hơn nhiều.
Muốn làm như lần trước đó, công phá bằng bạo lực thuần túy, quả thực là nói giỡn, không thể nào được. Đọc Truyện Online Tại
Đây là một không gian nguyên vẹn, là một phương tiểu thế giới, mặc dù không có linh khí, nhưng cũng không phải Chu Báo nói hủy diệt liền có thể hủy diệt, nếu như dễ dàng hủy diệt như vậy thì Cổn Long Vương cũng không coi nơi này thành địa phương để nhốt trọng phạm rồi.
Bất quá, bị nhốt ở loại địa phương này cũng có một loại chỗ tốt, đó chính là ngươi được tự do.
Bản thân Long Uyên Ngục chính là một không gian nguyên vẹn, sau khi Cổn Long Vương nhốt ngươi vào trong thì sẽ không xen vào nữa, bởi vì cửa vào Long Uyên Ngục chỉ nằm trong tay mỗi mình hắn, cho dù người bên ngoài có thần thông xé rách không gian cũng không dám sử dụng trong Long Uyên Ngục, bởi vì, xé rách mảnh không gian này, những người khác sẽ lâm vào vô tận hư không, có trời mới biết sẽ chạy đến nơi nào, cho nên, vô luận là ra hay vào, đều nằm dưới sự khống chế của Cổn Long Vương cả.
Mà ở trong toàn bộ Long Uyên Ngục cũng không có quá nhiều trật tự, không gian của Long Uyên Ngục không hề nhỏ hơn Tam Thập Tam Thiên bao nhiêu, nhưng vì không có linh khí, không có sinh linh, cho nên tu vị của ngươi bị giam cầm bên trong cũng không thể nào tăng lên, chỉ có thể chờ chết, là một nơi tương đối khiến người khác tuyệt vọng.
Chính vì loại tuyệt vọng này, tính cách của những người bị nhốt ở đây trăm ngàn năm qua đều trở nên thập phần cổ quái, một lời không hợp, liền muốn động thủ sát nhân, khiến người thần hình câu diệt, mà theo thời gian trôi qua, đám tu luyện giả bị bao phủ trong tuyệt vọng phần lớn đều chịu thua Cổn Long Vương, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tứ thái tử của Cổn Long Vương có thể đơn giản tiến vào Long Uyên Ngục đánh chủ ý vào Cơ Dạ Nguyệt.
Bị nhốt trong thế giới tĩnh mịch này vài thập niên, thậm chí hàng trăm hàng ngàn năm, không ai không muốn đi ra ngoài cả, cho dù mối thù với Cổn Long Vương có lớn đến mức nào đi nữa, đến trình độ này, cũng không khỏi không nhân thua, Tử thái tử này chỉ cần ưng thuận chút chuyện tốt, những tu sĩ này tự nhiên sẽ tận hết sức lực lấy lòng hắn, để thu lấy tín nhiệm của hắn, có cơ hội thoát khỏi địa phương quỷ quái này, cho dù không ra được, cũng có thể nhận được ít chỗ tốt, tài nguyên từ hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong lòng hắn thầm nghĩ, trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu lên nói:
- Nếu tiền bối đã muốn vãn bối làm như vậy thì tiểu bối sẽ nổ lực một lần, bất quá, ngươi cũng biết đấy, thời gian một trăm năm kỳ thật không hề dài, muốn trong một trăm năm làm được việc này, vãn bối tất phải cố gắng tu luyện, cố gắng đề cao tu vi của mình, một chút thời gian cũng không thể chậm trễ, người xem, ngài có nên thi triển Chư Thiên Vạn Giới đưa bằng hữu của ta từ trong Long Uyên Ngục ra là được rồi, cần gì phải để ta đi một chuyến cứu bọn họ chứ? !
- Tiểu tử, không nên muốn nhiều chuyện tốt như vậy, ta hiện giờ rất nhanh sẽ suy yếu, có thể chuyển ngươi vào trong Long Uyên Ngục đã rất không dễ rồi, nếu cứu nhiều bằng hữu của ngươi như vậy thì nguyên khí tiêu hảo ít nhất phải khiến ta ngủ say năm sáu trăm năm, ngươi ngược lại có thời gian, chuyện của ta không thể trễ nãi được, không được, tuyệt đối không được!
Thần bí nhân lắc đầu liên tục.
- Tiểu tử, đừng làm trò với ta nữa, ta muốn ngươi làm việc, tự nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt, trước đó lần đầu ngươi truyền huyền bí của Chân Long Cửu Khiếu kia cho Tiểu Ô quy, Tiểu Ô quy cho ngươi không ít chỗ tốt, kể cả tổng cương của Cửu Thiên Nguyên Dương nữa, lão gia hỏa ta cũng không thể đưa ít chỗ tốt hơn hắn được, bằng không mà nói, chẳng phải sẽ khiến Tiểu ô quy và quái tiểu hài nhi coi thường sao!
Nói đến đây, hắn sờ loạn trên người một hồi, sờ tới sờ lui, càng sờ, trên mặt càng biểu hiện đặc sắc, càng sờ, biểu lộ càng xấu hổ, sờ đến cuối cùng, cái tay ngừng lại, cơ bắp trên mặt co rúm hai cái. - Ách, việc này, tiểu tử, ta, ta hôm nay mặc nhầm y phục! - À? !
Chu Báo bỗng nhiên sửng sốt một chút, không rõ thần bí nhân này có ý gì nữa. - Đồ đặc của ta đều để trên bộ y phục khác, hiện giờ cái mặc trên người là cái mới!
Biểu lộ trên mặt thần bí nhân này càng trở nên xấu hổ. - Như vậy đi, chờ sau khi ngươi giúp ta làm xong việc, ta sẽ đưa thù lao cùng một lúc!
Nói xong, hắn tay buông tay xuống, căn bản không cho Chu Báo có cơ hội xen vào, tay áo phất một cái, Chu Báo liền cảm thấy chung quanh một hồi trời đất quay cuồng, đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì đã rời khỏi Hoàng Tuyền Thiên, đi đến một thế giới sóng ngầm mãnh liệt rồi! - Cái này là con mẹ nó chuyện gì đâu, coi như không trâu bắt chó đi cày cũng không thể đuổi như vậy chứ!
Chu Báo cau mày, vẻ mặt oán trách, rất rõ ràng, thần bí nhân kia cho hắn mở ra một cái ngân phiếu khống, về phần chi phiếu này đến cuối cùng có thể thực hiện hay không, vậy thì phải xem nhân phẩm rồi, phải xem nhân phẩm của Chu Báo, cũng phải xem nhân phẩm của thần bí nhân kia. - Mẹ nó, đây là gì đây, chỉ một câu đã muốn ta tham dự chuyện nguy hiểm như vậy!
Hắn càng nghĩ càng phát hỏa, nhưng lại không thể làm gì, gia hỏa thần bí này biết rõ tất cả bí mật của hắn. Chu Báo thậm chí hoài nghi rằng tên kia đã cấu kết với Thanh Linh để lừa dối hắn, nhưng ngẫm lại, khả năng này cũng không lớn lắm.
Tóm lại, đến cổ quái, đi cũng cổ quái, chỉ là sao khi đi, lại lưu lại một cái bao phục lớn như vậy cho mình, điều này thật sự khiến Chu Báo có chút khó có thể tiếp nhận. - Ngươi cái tên đáng chết này ngàn vạn không nên rơi vào tay ta, nếu có một ngày rơi vào tay ta thì ta nhất định phải khiến ngươi đẹp mắt!
Chu Báo hung dữ thầm nghĩ trong lòng.
Xôn xao, xôn xao, Xoạt!
Từng đợt thanh âm như thủy triều cắt đứt suy nghĩ của hắn, ánh mắt lưu chuyển, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, lông mày nhẹ nhướng lên - Nơi này chính là Long Uyên Ngục sao? Quả nhiên là một địa phương tan hoang!
Trong Long Uyên Ngục này quả thật giống như truyền thuyết, không chút mảy may linh khí, nguyên khí, có chăng chỉ là không khí để sinh linh bình thường hô hấp thôi, tu luyện trong hoàn cảnh như vậy, cho dù là tuyệt thế thiên tài cũng không thể nào tu luyện ra thành tựu gì lớn được.
Không gian đen kịt một mảnh, nơi mà Chu Báo bị thần bí nhân kia dùng Chư Thiên Vạn Giới chuyển qua là ở giữa không trung của Long Uyên Ngục, dưới chân, chính là nước biển.
Nước biển màu đen vô biên vô hạn, mênh mông, vào thời khắc này, Chu Báo cảm giác được mình phảng phất như lại lần nữa lâm vào trong không gian màu xanh đậm kia của Lam Thủy Nhi vậy, ngoại trừ nước biển ra, không có vật nào khác cả!
So với không gian của Lam Thủy Nhi, Long Uyên Ngục này không thể nghi ngờ muốn ổn định, chắc chắn hơn nhiều.
Muốn làm như lần trước đó, công phá bằng bạo lực thuần túy, quả thực là nói giỡn, không thể nào được.
Đây là một không gian nguyên vẹn, là một phương tiểu thế giới, mặc dù không có linh khí, nhưng cũng không phải Chu Báo nói hủy diệt liền có thể hủy diệt, nếu như dễ dàng hủy diệt như vậy thì Cổn Long Vương cũng không coi nơi này thành địa phương để nhốt trọng phạm rồi.
Bất quá, bị nhốt ở loại địa phương này cũng có một loại chỗ tốt, đó chính là ngươi được tự do.
Bản thân Long Uyên Ngục chính là một không gian nguyên vẹn, sau khi Cổn Long Vương nhốt ngươi vào trong thì sẽ không xen vào nữa, bởi vì cửa vào Long Uyên Ngục chỉ nằm trong tay mỗi mình hắn, cho dù người bên ngoài có thần thông xé rách không gian cũng không dám sử dụng trong Long Uyên Ngục, bởi vì, xé rách mảnh không gian này, những người khác sẽ lâm vào vô tận hư không, có trời mới biết sẽ chạy đến nơi nào, cho nên, vô luận là ra hay vào, đều nằm dưới sự khống chế của Cổn Long Vương cả.
Mà ở trong toàn bộ Long Uyên Ngục cũng không có quá nhiều trật tự, không gian của Long Uyên Ngục không hề nhỏ hơn Tam Thập Tam Thiên bao nhiêu, nhưng vì không có linh khí, không có sinh linh, cho nên tu vị của ngươi bị giam cầm bên trong cũng không thể nào tăng lên, chỉ có thể chờ chết, là một nơi tương đối khiến người khác tuyệt vọng.
Chính vì loại tuyệt vọng này, tính cách của những người bị nhốt ở đây trăm ngàn năm qua đều trở nên thập phần cổ quái, một lời không hợp, liền muốn động thủ sát nhân, khiến người thần hình câu diệt, mà theo thời gian trôi qua, đám tu luyện giả bị bao phủ trong tuyệt vọng phần lớn đều chịu thua Cổn Long Vương, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tứ thái tử của Cổn Long Vương có thể đơn giản tiến vào Long Uyên Ngục đánh chủ ý vào Cơ Dạ Nguyệt.
Bị nhốt trong thế giới tĩnh mịch này vài thập niên, thậm chí hàng trăm hàng ngàn năm, không ai không muốn đi ra ngoài cả, cho dù mối thù với Cổn Long Vương có lớn đến mức nào đi nữa, đến trình độ này, cũng không khỏi không nhân thua, Tử thái tử này chỉ cần ưng thuận chút chuyện tốt, những tu sĩ này tự nhiên sẽ tận hết sức lực lấy lòng hắn, để thu lấy tín nhiệm của hắn, có cơ hội thoát khỏi địa phương quỷ quái này, cho dù không ra được, cũng có thể nhận được ít chỗ tốt, tài nguyên từ hắn.