Tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, Thạch Kinh cũng hiểu rõ cục diện bây giờ của mình không thể đối kháng với Triệu Phi, liền khởi xuất hiện tâm tư, muốn vụng trộm đánh lén, hảo hảo giáo huấn thoáng Triệu Phi một chút, thậm chí trong lòng của hắn đã xuất hiện mưu kế, hắn âm thầm tìm ra khuyết điểm của Triệu Phi, kết quả là, vào lúc bình thường, Triệu Phi rất chú ý tới hành động của mình.
Mấy ngày trước đây, vài tên Tô Châu Triệu gia đi tới Ô gia, gặp Triệu Phi, làm cho Thạch Kinh để bụng.
Triệu Phi xuất thân Tô Châu Triệu gia, cái này Triệu gia tại Tô Châu cũng có chút thế lực, miễn cưỡng cũng coi là thế gia hạng nhất, nhưng thế lực và tầm ảnh hưởng không sánh bằng Ô gia, nhưng quan hệ của Triệu gia và Ô gia mấy đời nay rất tốt, có rất nhiều người bái nhập làm đệ tử Ô gia, có đệ tử ngoại môn, có đệ tử nội môn, chuyện này đối với Ô gia cũng không có gì, nhưng mà đối với Tiểu Báo Tử, Thạch Kinh và hắn ở trong hàng ngũ đệ tử Ô gia, cũng được xem là những nhân vật có thế lực.
Triệu Phi là đệ tử của Ô gia đại trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt, cho nên, đệ tử Ô gia giống như thiên lôi, hắn sai đâu thì đánh đó.
Làm đệ tử nội môn của Ô gia, đặc biệt là những đệ tử nội môn hạch tâm như bọn họ, sẽ không cần vì chuyện ăn mặc và tiền bạc mà phát sầu, cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống, nhưng mà, những điều này chỉ là những món tiền nhỏ thôi, nhưng đệ tử có xuất thân như Triệu Phi, trừ những món tiền nhỏ này ra, trong gia tộc, cứ cách một đoạn thời gian sẽ mang vật tư tới, làm chi phí sinh hoạt và giao tế của bọn họ, nói trắng ra, chính là cho bọn họ thu mua nhân tâm ở Ô gia, kết giao vài bằng hữu, tăng trưởng một ít thế lực, còn có thể hiếu kính những nhân vật có thực quyền ở Ô gia, chuẩn bị cho tương lại.
Lúc này đây, bởi vì Lữ Nhất Nguyệt sắp tới ngày mừng thọ thứ bảy mươi hai, làm đệ tử, đương nhiên Triệu Phi càng tỏ vẻ mới được.
Trên chuyện này, vì mừng thọ của Lữ Nhất Nguyệt lần này, Tô gia đã chuẩn bị thật lâu trước đó, bởi vì lễ vật lần này thập phần quý trọng, cho nên Tô Châu Triệu gia cũng thập phần coi trọng, mấy ngày trước cho ngươi đến Tần Lăng quận thành để tiền trạm, kết quả bị Thạch Kinh nhìn chằm chằm vào.
Những đệ tử Triệu gia này cũng không ở lại tợi Ô gia, mà là ở trong khách sạn trong thành.
Sau khi mấy người kia thương lượng tốt với Triệu Phi, tâm thần buông lỏng, sau khi uống mấy chai rượu vào bụng, cái gì nên nói và không nên nói cũng nói ra, khi đó, bọn họ cho rằng chỉ có người trong phòng biết rõ với nhau nên không có cố kỵ, nhưng lại không biết tai vách mạch rừng, đã bị Lữ Thắng nghe thấy.
Lại nói Lữ Thắng, hắn chỉ là một đầu rắn rít bình thường trong Tần Lăng quận thành mà thôi, sau khi Thạch Kinh do thám tin tức về Triệu gia, liền thu mua những tên rắn rít ở địa phương như Lữ Thắng, giúp hắn tìm hiểu tin tức, làm trung tâm thu thập tin tức, mà ngày đó ở trà lâu chính là lúc nhận tin tức. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thạch Kinh vừa nghe bọn họ bàn về quà tặng cho Lữ Nhất Nguyệt, nghĩ đến hiện tại Lữ Nhất Nguyệt sủng ái Triệu Phi không kém gì mình, nhờ cái lễ vật này, thì địa vị của Triệu Phi trong lòng của Lữ Nhất Nguyệt sẽ đề cao, nếu là thế, thì thời gian sau này hắn sẽ không sống khá giả, tuy Thạch gia của hắn cũng có chút của cải, nhưng cũng là người xuất thân từ gia tộc bình thường, lễ vật làm sao mà nặng bằng Triệu gia chứ?
Cho nên liền có tâm tư muốn đoạt lễ vật của Triệu gia, lại từ những tin tức dọ thám được trên người đám Triệu gia, lần này Triệu gia đưa lễ vật đến, quý trọng nhất chính là thứ gọi là Hỏa Hồng Tình, chỉ là không biết rốt cuộc Hỏa Hồng Tình này là cái gì, mà hạ nhân Triệu gia cũng không nói tỉ mỉ, hắn cũng không dám tùy tiện tìm người để hỏi.
Đương nhiên, hắn cũng không ngu xuẩn đến mức nói mình sẽ đi cướp lễ vật, trình độ quý trọng của lễ vật này, dò là đặt trong giang hồ cũng là một đống tài sản quý giá, thổ phỉ cường đạo bình thường ăn không nổi, huống chi tiểu hài tử mười tuổi?
Mục tiêu của hắn chỉ có Hỏa Hồng Tình mà thôi.
Cho dù không biết Hỏa Hồng Tình là vật gì, nhưng hắn có thể xác định hai điểm, thứ nhất, cái Hỏa Hồng Tình này là thứ quý giá nhất trong lễ vật, thứ hai, cái thứ Hỏa Hồng Tình còn cao cấp hơn những thứ khác rất nhiều, bởi vì, nó được giấu trong phòng của Triệu Phi.
Giấu trên phòng của Triệu Phi!
Không chỉ Hỏa Hồng Tình, những thứ lễ vật quý trọng còn lại, đều được mấy người kia giao vào tay của Triệu Phi, chỉ còn chờ đến lúc mừng thọ của Lữ Nhất Nguyệt sẽ đưa ra mà thôi, chiếm được niềm vui của Lữ Nhất Nguyệt, về phần những thứ châu báu kia, không quá trọng yếu.
Mà tên Thạch Kinh này là tiểu quỷ, hoặc là do tuổi quá nhỏ, không biết quan hệ lợi hại trong đó, còn lão đầu già nua kia, cũng chỉ là một lão bộc bình thường trong Thạch gia, đi theo Thạch Kinh lâu năm, cũng miễn cưỡng được xem là trung thành, có chút võ công, nếu chỉ có thực lực Nhất phẩm thì cũng bỏ đi, nhưng lại không có kiến thức, một lòng cân nhắc cho thiếu chủ của mình, cũng không nhìn rõ nước ở Ô gia sâu cạn thế nào, cho nên cũng đần độn u mê làm theo.
Nghe Thạch Kinh nói rõ như vậy, Tiểu Báo Tử cũng không khỏi bội phục tiểu tử này, tuổi tác nhỏ, nhưng cũng là một người có ý chí, trong thời gian ngắn, ngay cả nơi Triệu Phi cất dấu bảo vật cũng biết rõ, tuy trong đó cũng có nguyên nhân là do Triệu Phi sơ suất, hắn cũng không nghĩ trong Ô giả, có người gan lớn dám ngấp nghé đồ vật của hắn. - Ngươi sẽ giúp ta trộm đồ vật của Triệu Phi chứ?
Tiểu Báo Tử nghe Thạch Kinh nói xong, sắc mặt trầm xuống, thần sắc do dự, nói: - Như vậy không tốt lắm? - Có cái gì không tốt, tiểu tử kia thật sự là quá mức hung hăng càn quấy, nếu lúc này hắn được sủng ái hơn nữa, thời gian sau này của chúng ta sẽ không tốt.
Thạch Kinh tùy tiện nói ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Báo Tử, muốn từ trên gương mặt của Tiểu Báo Tử nhìn ra suy nghĩ của hắn. - Lại nói, ta cũng không để ngươi chịu thiệt, đồ tốt trong chỗ của hắn cũng không chỉ một món đâu.
Mục quang Tiểu Báo Tử chớp động, cau mày, nhưng mà, hô hấp gấp gáp trên mặt đã bán đứng hắn. - Chuyện này, cho ta thời gian suy nghĩ đã. - Tốt lắm, nhưng thời gian của chúng ta sẽ không còn quá nhiều đầu, nửa tháng sau, đã tới ngày mừng thọ của sư phụ ta. - Ừ!
Tiểu Báo Tử gật đầu, nói: - Ta sẽ suy nghĩ! - Được rồi, ngươi từ từ suy nghĩ đi, ta đi trước, đúng rồi, chuyện này chỉ có ngươi biết...
Tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, Thạch Kinh cũng hiểu rõ cục diện bây giờ của mình không thể đối kháng với Triệu Phi, liền khởi xuất hiện tâm tư, muốn vụng trộm đánh lén, hảo hảo giáo huấn thoáng Triệu Phi một chút, thậm chí trong lòng của hắn đã xuất hiện mưu kế, hắn âm thầm tìm ra khuyết điểm của Triệu Phi, kết quả là, vào lúc bình thường, Triệu Phi rất chú ý tới hành động của mình.
Mấy ngày trước đây, vài tên Tô Châu Triệu gia đi tới Ô gia, gặp Triệu Phi, làm cho Thạch Kinh để bụng.
Triệu Phi xuất thân Tô Châu Triệu gia, cái này Triệu gia tại Tô Châu cũng có chút thế lực, miễn cưỡng cũng coi là thế gia hạng nhất, nhưng thế lực và tầm ảnh hưởng không sánh bằng Ô gia, nhưng quan hệ của Triệu gia và Ô gia mấy đời nay rất tốt, có rất nhiều người bái nhập làm đệ tử Ô gia, có đệ tử ngoại môn, có đệ tử nội môn, chuyện này đối với Ô gia cũng không có gì, nhưng mà đối với Tiểu Báo Tử, Thạch Kinh và hắn ở trong hàng ngũ đệ tử Ô gia, cũng được xem là những nhân vật có thế lực.
Triệu Phi là đệ tử của Ô gia đại trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt, cho nên, đệ tử Ô gia giống như thiên lôi, hắn sai đâu thì đánh đó.
Làm đệ tử nội môn của Ô gia, đặc biệt là những đệ tử nội môn hạch tâm như bọn họ, sẽ không cần vì chuyện ăn mặc và tiền bạc mà phát sầu, cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống, nhưng mà, những điều này chỉ là những món tiền nhỏ thôi, nhưng đệ tử có xuất thân như Triệu Phi, trừ những món tiền nhỏ này ra, trong gia tộc, cứ cách một đoạn thời gian sẽ mang vật tư tới, làm chi phí sinh hoạt và giao tế của bọn họ, nói trắng ra, chính là cho bọn họ thu mua nhân tâm ở Ô gia, kết giao vài bằng hữu, tăng trưởng một ít thế lực, còn có thể hiếu kính những nhân vật có thực quyền ở Ô gia, chuẩn bị cho tương lại.
Lúc này đây, bởi vì Lữ Nhất Nguyệt sắp tới ngày mừng thọ thứ bảy mươi hai, làm đệ tử, đương nhiên Triệu Phi càng tỏ vẻ mới được.
Trên chuyện này, vì mừng thọ của Lữ Nhất Nguyệt lần này, Tô gia đã chuẩn bị thật lâu trước đó, bởi vì lễ vật lần này thập phần quý trọng, cho nên Tô Châu Triệu gia cũng thập phần coi trọng, mấy ngày trước cho ngươi đến Tần Lăng quận thành để tiền trạm, kết quả bị Thạch Kinh nhìn chằm chằm vào.
Những đệ tử Triệu gia này cũng không ở lại tợi Ô gia, mà là ở trong khách sạn trong thành.
Sau khi mấy người kia thương lượng tốt với Triệu Phi, tâm thần buông lỏng, sau khi uống mấy chai rượu vào bụng, cái gì nên nói và không nên nói cũng nói ra, khi đó, bọn họ cho rằng chỉ có người trong phòng biết rõ với nhau nên không có cố kỵ, nhưng lại không biết tai vách mạch rừng, đã bị Lữ Thắng nghe thấy.
Lại nói Lữ Thắng, hắn chỉ là một đầu rắn rít bình thường trong Tần Lăng quận thành mà thôi, sau khi Thạch Kinh do thám tin tức về Triệu gia, liền thu mua những tên rắn rít ở địa phương như Lữ Thắng, giúp hắn tìm hiểu tin tức, làm trung tâm thu thập tin tức, mà ngày đó ở trà lâu chính là lúc nhận tin tức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thạch Kinh vừa nghe bọn họ bàn về quà tặng cho Lữ Nhất Nguyệt, nghĩ đến hiện tại Lữ Nhất Nguyệt sủng ái Triệu Phi không kém gì mình, nhờ cái lễ vật này, thì địa vị của Triệu Phi trong lòng của Lữ Nhất Nguyệt sẽ đề cao, nếu là thế, thì thời gian sau này hắn sẽ không sống khá giả, tuy Thạch gia của hắn cũng có chút của cải, nhưng cũng là người xuất thân từ gia tộc bình thường, lễ vật làm sao mà nặng bằng Triệu gia chứ?
Cho nên liền có tâm tư muốn đoạt lễ vật của Triệu gia, lại từ những tin tức dọ thám được trên người đám Triệu gia, lần này Triệu gia đưa lễ vật đến, quý trọng nhất chính là thứ gọi là Hỏa Hồng Tình, chỉ là không biết rốt cuộc Hỏa Hồng Tình này là cái gì, mà hạ nhân Triệu gia cũng không nói tỉ mỉ, hắn cũng không dám tùy tiện tìm người để hỏi.
Đương nhiên, hắn cũng không ngu xuẩn đến mức nói mình sẽ đi cướp lễ vật, trình độ quý trọng của lễ vật này, dò là đặt trong giang hồ cũng là một đống tài sản quý giá, thổ phỉ cường đạo bình thường ăn không nổi, huống chi tiểu hài tử mười tuổi?
Mục tiêu của hắn chỉ có Hỏa Hồng Tình mà thôi.
Cho dù không biết Hỏa Hồng Tình là vật gì, nhưng hắn có thể xác định hai điểm, thứ nhất, cái Hỏa Hồng Tình này là thứ quý giá nhất trong lễ vật, thứ hai, cái thứ Hỏa Hồng Tình còn cao cấp hơn những thứ khác rất nhiều, bởi vì, nó được giấu trong phòng của Triệu Phi.
Giấu trên phòng của Triệu Phi!
Không chỉ Hỏa Hồng Tình, những thứ lễ vật quý trọng còn lại, đều được mấy người kia giao vào tay của Triệu Phi, chỉ còn chờ đến lúc mừng thọ của Lữ Nhất Nguyệt sẽ đưa ra mà thôi, chiếm được niềm vui của Lữ Nhất Nguyệt, về phần những thứ châu báu kia, không quá trọng yếu.
Mà tên Thạch Kinh này là tiểu quỷ, hoặc là do tuổi quá nhỏ, không biết quan hệ lợi hại trong đó, còn lão đầu già nua kia, cũng chỉ là một lão bộc bình thường trong Thạch gia, đi theo Thạch Kinh lâu năm, cũng miễn cưỡng được xem là trung thành, có chút võ công, nếu chỉ có thực lực Nhất phẩm thì cũng bỏ đi, nhưng lại không có kiến thức, một lòng cân nhắc cho thiếu chủ của mình, cũng không nhìn rõ nước ở Ô gia sâu cạn thế nào, cho nên cũng đần độn u mê làm theo.
Nghe Thạch Kinh nói rõ như vậy, Tiểu Báo Tử cũng không khỏi bội phục tiểu tử này, tuổi tác nhỏ, nhưng cũng là một người có ý chí, trong thời gian ngắn, ngay cả nơi Triệu Phi cất dấu bảo vật cũng biết rõ, tuy trong đó cũng có nguyên nhân là do Triệu Phi sơ suất, hắn cũng không nghĩ trong Ô giả, có người gan lớn dám ngấp nghé đồ vật của hắn.
- Ngươi sẽ giúp ta trộm đồ vật của Triệu Phi chứ?
Tiểu Báo Tử nghe Thạch Kinh nói xong, sắc mặt trầm xuống, thần sắc do dự, nói:
- Như vậy không tốt lắm?
- Có cái gì không tốt, tiểu tử kia thật sự là quá mức hung hăng càn quấy, nếu lúc này hắn được sủng ái hơn nữa, thời gian sau này của chúng ta sẽ không tốt.
Thạch Kinh tùy tiện nói ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Báo Tử, muốn từ trên gương mặt của Tiểu Báo Tử nhìn ra suy nghĩ của hắn.
- Lại nói, ta cũng không để ngươi chịu thiệt, đồ tốt trong chỗ của hắn cũng không chỉ một món đâu.
Mục quang Tiểu Báo Tử chớp động, cau mày, nhưng mà, hô hấp gấp gáp trên mặt đã bán đứng hắn.
- Chuyện này, cho ta thời gian suy nghĩ đã.
- Tốt lắm, nhưng thời gian của chúng ta sẽ không còn quá nhiều đầu, nửa tháng sau, đã tới ngày mừng thọ của sư phụ ta.
- Ừ!
Tiểu Báo Tử gật đầu, nói:
- Ta sẽ suy nghĩ!
- Được rồi, ngươi từ từ suy nghĩ đi, ta đi trước, đúng rồi, chuyện này chỉ có ngươi biết...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, Thạch Kinh cũng hiểu rõ cục diện bây giờ của mình không thể đối kháng với Triệu Phi, liền khởi xuất hiện tâm tư, muốn vụng trộm đánh lén, hảo hảo giáo huấn thoáng Triệu Phi một chút, thậm chí trong lòng của hắn đã xuất hiện mưu kế, hắn âm thầm tìm ra khuyết điểm của Triệu Phi, kết quả là, vào lúc bình thường, Triệu Phi rất chú ý tới hành động của mình.
Mấy ngày trước đây, vài tên Tô Châu Triệu gia đi tới Ô gia, gặp Triệu Phi, làm cho Thạch Kinh để bụng.
Triệu Phi xuất thân Tô Châu Triệu gia, cái này Triệu gia tại Tô Châu cũng có chút thế lực, miễn cưỡng cũng coi là thế gia hạng nhất, nhưng thế lực và tầm ảnh hưởng không sánh bằng Ô gia, nhưng quan hệ của Triệu gia và Ô gia mấy đời nay rất tốt, có rất nhiều người bái nhập làm đệ tử Ô gia, có đệ tử ngoại môn, có đệ tử nội môn, chuyện này đối với Ô gia cũng không có gì, nhưng mà đối với Tiểu Báo Tử, Thạch Kinh và hắn ở trong hàng ngũ đệ tử Ô gia, cũng được xem là những nhân vật có thế lực.
Triệu Phi là đệ tử của Ô gia đại trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt, cho nên, đệ tử Ô gia giống như thiên lôi, hắn sai đâu thì đánh đó.
Làm đệ tử nội môn của Ô gia, đặc biệt là những đệ tử nội môn hạch tâm như bọn họ, sẽ không cần vì chuyện ăn mặc và tiền bạc mà phát sầu, cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống, nhưng mà, những điều này chỉ là những món tiền nhỏ thôi, nhưng đệ tử có xuất thân như Triệu Phi, trừ những món tiền nhỏ này ra, trong gia tộc, cứ cách một đoạn thời gian sẽ mang vật tư tới, làm chi phí sinh hoạt và giao tế của bọn họ, nói trắng ra, chính là cho bọn họ thu mua nhân tâm ở Ô gia, kết giao vài bằng hữu, tăng trưởng một ít thế lực, còn có thể hiếu kính những nhân vật có thực quyền ở Ô gia, chuẩn bị cho tương lại.
Lúc này đây, bởi vì Lữ Nhất Nguyệt sắp tới ngày mừng thọ thứ bảy mươi hai, làm đệ tử, đương nhiên Triệu Phi càng tỏ vẻ mới được.
Trên chuyện này, vì mừng thọ của Lữ Nhất Nguyệt lần này, Tô gia đã chuẩn bị thật lâu trước đó, bởi vì lễ vật lần này thập phần quý trọng, cho nên Tô Châu Triệu gia cũng thập phần coi trọng, mấy ngày trước cho ngươi đến Tần Lăng quận thành để tiền trạm, kết quả bị Thạch Kinh nhìn chằm chằm vào.
Những đệ tử Triệu gia này cũng không ở lại tợi Ô gia, mà là ở trong khách sạn trong thành.
Sau khi mấy người kia thương lượng tốt với Triệu Phi, tâm thần buông lỏng, sau khi uống mấy chai rượu vào bụng, cái gì nên nói và không nên nói cũng nói ra, khi đó, bọn họ cho rằng chỉ có người trong phòng biết rõ với nhau nên không có cố kỵ, nhưng lại không biết tai vách mạch rừng, đã bị Lữ Thắng nghe thấy.
Lại nói Lữ Thắng, hắn chỉ là một đầu rắn rít bình thường trong Tần Lăng quận thành mà thôi, sau khi Thạch Kinh do thám tin tức về Triệu gia, liền thu mua những tên rắn rít ở địa phương như Lữ Thắng, giúp hắn tìm hiểu tin tức, làm trung tâm thu thập tin tức, mà ngày đó ở trà lâu chính là lúc nhận tin tức. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thạch Kinh vừa nghe bọn họ bàn về quà tặng cho Lữ Nhất Nguyệt, nghĩ đến hiện tại Lữ Nhất Nguyệt sủng ái Triệu Phi không kém gì mình, nhờ cái lễ vật này, thì địa vị của Triệu Phi trong lòng của Lữ Nhất Nguyệt sẽ đề cao, nếu là thế, thì thời gian sau này hắn sẽ không sống khá giả, tuy Thạch gia của hắn cũng có chút của cải, nhưng cũng là người xuất thân từ gia tộc bình thường, lễ vật làm sao mà nặng bằng Triệu gia chứ?
Cho nên liền có tâm tư muốn đoạt lễ vật của Triệu gia, lại từ những tin tức dọ thám được trên người đám Triệu gia, lần này Triệu gia đưa lễ vật đến, quý trọng nhất chính là thứ gọi là Hỏa Hồng Tình, chỉ là không biết rốt cuộc Hỏa Hồng Tình này là cái gì, mà hạ nhân Triệu gia cũng không nói tỉ mỉ, hắn cũng không dám tùy tiện tìm người để hỏi.
Đương nhiên, hắn cũng không ngu xuẩn đến mức nói mình sẽ đi cướp lễ vật, trình độ quý trọng của lễ vật này, dò là đặt trong giang hồ cũng là một đống tài sản quý giá, thổ phỉ cường đạo bình thường ăn không nổi, huống chi tiểu hài tử mười tuổi?
Mục tiêu của hắn chỉ có Hỏa Hồng Tình mà thôi.
Cho dù không biết Hỏa Hồng Tình là vật gì, nhưng hắn có thể xác định hai điểm, thứ nhất, cái Hỏa Hồng Tình này là thứ quý giá nhất trong lễ vật, thứ hai, cái thứ Hỏa Hồng Tình còn cao cấp hơn những thứ khác rất nhiều, bởi vì, nó được giấu trong phòng của Triệu Phi.
Giấu trên phòng của Triệu Phi!
Không chỉ Hỏa Hồng Tình, những thứ lễ vật quý trọng còn lại, đều được mấy người kia giao vào tay của Triệu Phi, chỉ còn chờ đến lúc mừng thọ của Lữ Nhất Nguyệt sẽ đưa ra mà thôi, chiếm được niềm vui của Lữ Nhất Nguyệt, về phần những thứ châu báu kia, không quá trọng yếu.
Mà tên Thạch Kinh này là tiểu quỷ, hoặc là do tuổi quá nhỏ, không biết quan hệ lợi hại trong đó, còn lão đầu già nua kia, cũng chỉ là một lão bộc bình thường trong Thạch gia, đi theo Thạch Kinh lâu năm, cũng miễn cưỡng được xem là trung thành, có chút võ công, nếu chỉ có thực lực Nhất phẩm thì cũng bỏ đi, nhưng lại không có kiến thức, một lòng cân nhắc cho thiếu chủ của mình, cũng không nhìn rõ nước ở Ô gia sâu cạn thế nào, cho nên cũng đần độn u mê làm theo.
Nghe Thạch Kinh nói rõ như vậy, Tiểu Báo Tử cũng không khỏi bội phục tiểu tử này, tuổi tác nhỏ, nhưng cũng là một người có ý chí, trong thời gian ngắn, ngay cả nơi Triệu Phi cất dấu bảo vật cũng biết rõ, tuy trong đó cũng có nguyên nhân là do Triệu Phi sơ suất, hắn cũng không nghĩ trong Ô giả, có người gan lớn dám ngấp nghé đồ vật của hắn. - Ngươi sẽ giúp ta trộm đồ vật của Triệu Phi chứ?
Tiểu Báo Tử nghe Thạch Kinh nói xong, sắc mặt trầm xuống, thần sắc do dự, nói: - Như vậy không tốt lắm? - Có cái gì không tốt, tiểu tử kia thật sự là quá mức hung hăng càn quấy, nếu lúc này hắn được sủng ái hơn nữa, thời gian sau này của chúng ta sẽ không tốt.
Thạch Kinh tùy tiện nói ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Báo Tử, muốn từ trên gương mặt của Tiểu Báo Tử nhìn ra suy nghĩ của hắn. - Lại nói, ta cũng không để ngươi chịu thiệt, đồ tốt trong chỗ của hắn cũng không chỉ một món đâu.
Mục quang Tiểu Báo Tử chớp động, cau mày, nhưng mà, hô hấp gấp gáp trên mặt đã bán đứng hắn. - Chuyện này, cho ta thời gian suy nghĩ đã. - Tốt lắm, nhưng thời gian của chúng ta sẽ không còn quá nhiều đầu, nửa tháng sau, đã tới ngày mừng thọ của sư phụ ta. - Ừ!
Tiểu Báo Tử gật đầu, nói: - Ta sẽ suy nghĩ! - Được rồi, ngươi từ từ suy nghĩ đi, ta đi trước, đúng rồi, chuyện này chỉ có ngươi biết...